CHƯƠNG 12: TAO CÒN KHÔNG NỠ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY
CHƯƠNG 12: TAO CÒN KHÔNG NỠ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY
Buổi sáng đầu hè, thời tiết đã bắt đầu nóng, hôm nay là lần đâu tiên cô mặc áo kín cổ, che chắn kín đáo phần dưới cổ.
Nghĩ tới tối qua Hoắc Hiển Vinh để lại dấu hôn khắp nơi, cô liền tức giận.
Tới công ty, cô rót một ly cà phê đặt lên bàn Khương Mạnh như thường lệ, sau đó đi xem lộ trình của ngày hôm nay!
Khương Mạnh kinh ngạc nhìn Tô Mẫn, rõ ràng nhìn thấy quần áo cô mặc nhưng lại không nói gì, còn nghiêm túc hiếm thấy.
“Hôm nay có những việc gì thế?” Khương Mạnh nhíu mày hỏi!
“Buổi chiều anh có một cuộc hợp, buổi tối ăn cơm với cục trưởng Vương - cục trưởng cục quy hoạch.” Tô Mẫn báo cáo chi tiết, dường như cậu ấm này gặp phải phiền phức gì rồi.
Khương Mạnh gật đầu không nói gì, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, cứng mềm đều không được, có điều sắp phải đấu thầu mảnh đất phía đông kia rồi.
Hoắc Hiển Vinh có át chủ bài là Tô Thanh Khang, chỉ cần thị trưởng âm thầm giúp đỡ, tỷ lệ trúng thầu của anh sẽ rất lớn, dù sao con rể của thị trưởng Tô cũng không phải hư danh.
Còn anh mới chân ướt chân ráo tới thành phố T, muốn kiếm ăn có chút khó khăn, xem ra anh phải nhanh chóng thu phục cục trưởng Vương này, nếu không sẽ không có phần thắng.
Đến lúc đó, sợ rằng lại khó ăn nói với ông cụ.
Nghĩ tới đây Khương Mạnh hơi đau đầu.
Có lẽ là vì việc của cục trưởng Vương, hiếm lắm cả ngày Khương Mạnh mới không gây khó dễ cho Tô Mẫn, chỉ nhìn máy tính không biết đang nghĩ gì!
Cho đến khi tan làm, Khương Mạnh gọi Tô Mẫn lại: “Tối nay em đi cùng anh!”
Tô Mẫn vốn muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Mạnh lại nuốt lời định nói vào bụng.
Địa điểm Khương Mạnh đặt là nhà hàng đắt nhất thành phố T.
Trong lúc ăn, Khương Mạnh gọi mấy người đẹp tới uống rượu cùng, họ không ngừng chúc rượu mấy vị lãnh đạo, chỉ trong chốc lát đã mặt đỏ tía tai, nhìn vẻ rất hưởng thụ.
Có điều cục trưởng Vương lại không hề nhúc nhích, từ chối hết.
Cho tới khi ông ta chú ý tới Tô Mẫn, lại chủ động cầm ly rượu mời cô: “Cô Tô, tôi mời cô một ly!” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Tô Mẫn thấy cục trưởng Vương đã uống rồi thì cũng ngại từ chối, nghĩ hôm nay cục trưởng Vương là khách quý, cô liền kìm nén bực bội uống hết nửa ly rượu.
Khương Mạnh ở bên cạnh thờ ơ nhìn, cũng không ngăn cản, chỉ liếc mắt ra hiệu với Tiểu Bách.
Tiểu Bách hiểu được, lập tức cầm chén rượu lên, nhưng dường như cục trưởng Vương chú ý tới Tô Mẫn, cứ quấn lấy muốn uống rượu với cô.
Việc này khiến cho mặt Khương Mạnh hơi sầm xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh rỉ tai Tiểu Bách vài câu rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong phòng riêng, cục trưởng Vương đang uống vui vẻ, lúc ông ta nhìn thấy trên cổ Tô Mẫn có dấu hôn màu đỏ bỗng không kiêng nể nữa
Ông ta coi Tô Mẫn thành người làm ấm giường theo bản năng, ánh mắt lập tức mờ ám, mượn rượu nắm tay Tô Mẫn!
Cuối cùng Tô Mẫn thật sự không chịu được nữa vung tay lên tát ông ta.
Cái bạt tai này rất nặng, tay Tô Mẫn còn hơi tê, cô tức giận nhìn chằm chằm cục trưởng Vương, quả là không thể ngờ rằng một cục trưởng đứng đắn lại ghê tởm như thế này.
Bỗng chốc, không khí trong phòng vô cùng khó xử, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn Tô Mẫn và cục trưởng Vương, Tiểu Bách thấy tình hình bất thường, vội bưng chén rượu chạy qua mời.
Vốn tưởng rằng lão già này sẽ tức giận, nhưng ông ta bỗng hưng phấn, xem nhẹ Tiểu Bách.
Hai mắt ông ta sáng lên nhìn Tô Mẫn, bởi vì men rượu mà ông ta mạnh dạn hẳn, không để ý đến những người khác trong phòng mà ôm Tô Mẫn vào lòng.
Nhưng Tô Mẫn đâu chịu để ông ta sàm sỡ, cô không ngừng giãy giụa, chỉ nghe soạt một tiếng, cổ áo cô đã bị kéo rách một mảnh to.
Nước da trắng ngần lộ ra ngoài, dấu hôn trên cổ càng kích thích cục trưởng Vương, khiến mắt ông ta này tràn đầy dục vọng.
Cảnh tượng này vừa may bị Khương Mạnh nghe điện thoại từ bên ngoài vào nhìn thấy.
Anh vốn hơi chóng mặt vì uống rượu, nhưng lập tức tỉnh táo, xù lông như gà trống: “Họ Vương kia, ông dám động vào người phụ nữ của tôi!”
Nói xong liền đấm cho cục trưởng Vương một cái, mặc dù Khương Mạnh uống hơi nhiều, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, nên cú đấm này làm cục trưởng Vương chảy máu mũi.
Dù sao cũng là người có địa vị, Tiểu Bách thấy tổng giám đốc Khương không hề nể mặt, vội vàng giơ tay ngăn cản, hơn nữa vừa nhìn cục trưởng Vương liền biết ông ta là người vô tích sự, nào chịu nổi Khương Mạnh đánh như vậy.
Khương Mạnh kéo Tô Mẫn sang bên cạnh, anh nhìn dấu hôn trên cổ và áo rách trên người cô thì nghĩ là do cục trưởng Vương làm, càng nổi giận hơn.
Anh vội vàng cởi áo mình ra phủ lên người Tô Mẫn, quay người đạp vào bụng của cục trưởng Vương: “Thằng chó khốn nạn, ông đây còn không nỡ động vào cô ấy mà mày dám động vào cô ấy à?”
Trong phòng loạn cả lên!
Có lẽ là tiếng động quá lớn khiến cho người của phòng bên cạnh cũng ào ào ra hóng hớt!
“Mẫn Mẫn?” Đang lúc đánh nhau hăng say, bỗng Tô Mẫn nghe thấy tiếng gọi.
Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy Tô Thanh Khang kinh ngạc đứng ở đó!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Buổi sáng đầu hè, thời tiết đã bắt đầu nóng, hôm nay là lần đâu tiên cô mặc áo kín cổ, che chắn kín đáo phần dưới cổ.
Nghĩ tới tối qua Hoắc Hiển Vinh để lại dấu hôn khắp nơi, cô liền tức giận.
Tới công ty, cô rót một ly cà phê đặt lên bàn Khương Mạnh như thường lệ, sau đó đi xem lộ trình của ngày hôm nay!
Khương Mạnh kinh ngạc nhìn Tô Mẫn, rõ ràng nhìn thấy quần áo cô mặc nhưng lại không nói gì, còn nghiêm túc hiếm thấy.
“Hôm nay có những việc gì thế?” Khương Mạnh nhíu mày hỏi!
“Buổi chiều anh có một cuộc hợp, buổi tối ăn cơm với cục trưởng Vương - cục trưởng cục quy hoạch.” Tô Mẫn báo cáo chi tiết, dường như cậu ấm này gặp phải phiền phức gì rồi.
Khương Mạnh gật đầu không nói gì, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, cứng mềm đều không được, có điều sắp phải đấu thầu mảnh đất phía đông kia rồi.
Hoắc Hiển Vinh có át chủ bài là Tô Thanh Khang, chỉ cần thị trưởng âm thầm giúp đỡ, tỷ lệ trúng thầu của anh sẽ rất lớn, dù sao con rể của thị trưởng Tô cũng không phải hư danh.
Còn anh mới chân ướt chân ráo tới thành phố T, muốn kiếm ăn có chút khó khăn, xem ra anh phải nhanh chóng thu phục cục trưởng Vương này, nếu không sẽ không có phần thắng.
Đến lúc đó, sợ rằng lại khó ăn nói với ông cụ.
Nghĩ tới đây Khương Mạnh hơi đau đầu.
Có lẽ là vì việc của cục trưởng Vương, hiếm lắm cả ngày Khương Mạnh mới không gây khó dễ cho Tô Mẫn, chỉ nhìn máy tính không biết đang nghĩ gì!
Cho đến khi tan làm, Khương Mạnh gọi Tô Mẫn lại: “Tối nay em đi cùng anh!”
Tô Mẫn vốn muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Mạnh lại nuốt lời định nói vào bụng.
Địa điểm Khương Mạnh đặt là nhà hàng đắt nhất thành phố T.
Trong lúc ăn, Khương Mạnh gọi mấy người đẹp tới uống rượu cùng, họ không ngừng chúc rượu mấy vị lãnh đạo, chỉ trong chốc lát đã mặt đỏ tía tai, nhìn vẻ rất hưởng thụ.
Có điều cục trưởng Vương lại không hề nhúc nhích, từ chối hết.
Cho tới khi ông ta chú ý tới Tô Mẫn, lại chủ động cầm ly rượu mời cô: “Cô Tô, tôi mời cô một ly!” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Tô Mẫn thấy cục trưởng Vương đã uống rồi thì cũng ngại từ chối, nghĩ hôm nay cục trưởng Vương là khách quý, cô liền kìm nén bực bội uống hết nửa ly rượu.
Khương Mạnh ở bên cạnh thờ ơ nhìn, cũng không ngăn cản, chỉ liếc mắt ra hiệu với Tiểu Bách.
Tiểu Bách hiểu được, lập tức cầm chén rượu lên, nhưng dường như cục trưởng Vương chú ý tới Tô Mẫn, cứ quấn lấy muốn uống rượu với cô.
Việc này khiến cho mặt Khương Mạnh hơi sầm xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh rỉ tai Tiểu Bách vài câu rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong phòng riêng, cục trưởng Vương đang uống vui vẻ, lúc ông ta nhìn thấy trên cổ Tô Mẫn có dấu hôn màu đỏ bỗng không kiêng nể nữa
Ông ta coi Tô Mẫn thành người làm ấm giường theo bản năng, ánh mắt lập tức mờ ám, mượn rượu nắm tay Tô Mẫn!
Cuối cùng Tô Mẫn thật sự không chịu được nữa vung tay lên tát ông ta.
Cái bạt tai này rất nặng, tay Tô Mẫn còn hơi tê, cô tức giận nhìn chằm chằm cục trưởng Vương, quả là không thể ngờ rằng một cục trưởng đứng đắn lại ghê tởm như thế này.
Bỗng chốc, không khí trong phòng vô cùng khó xử, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn Tô Mẫn và cục trưởng Vương, Tiểu Bách thấy tình hình bất thường, vội bưng chén rượu chạy qua mời.
Vốn tưởng rằng lão già này sẽ tức giận, nhưng ông ta bỗng hưng phấn, xem nhẹ Tiểu Bách.
Hai mắt ông ta sáng lên nhìn Tô Mẫn, bởi vì men rượu mà ông ta mạnh dạn hẳn, không để ý đến những người khác trong phòng mà ôm Tô Mẫn vào lòng.
Nhưng Tô Mẫn đâu chịu để ông ta sàm sỡ, cô không ngừng giãy giụa, chỉ nghe soạt một tiếng, cổ áo cô đã bị kéo rách một mảnh to.
Nước da trắng ngần lộ ra ngoài, dấu hôn trên cổ càng kích thích cục trưởng Vương, khiến mắt ông ta này tràn đầy dục vọng.
Cảnh tượng này vừa may bị Khương Mạnh nghe điện thoại từ bên ngoài vào nhìn thấy.
Anh vốn hơi chóng mặt vì uống rượu, nhưng lập tức tỉnh táo, xù lông như gà trống: “Họ Vương kia, ông dám động vào người phụ nữ của tôi!”
Nói xong liền đấm cho cục trưởng Vương một cái, mặc dù Khương Mạnh uống hơi nhiều, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, nên cú đấm này làm cục trưởng Vương chảy máu mũi.
Dù sao cũng là người có địa vị, Tiểu Bách thấy tổng giám đốc Khương không hề nể mặt, vội vàng giơ tay ngăn cản, hơn nữa vừa nhìn cục trưởng Vương liền biết ông ta là người vô tích sự, nào chịu nổi Khương Mạnh đánh như vậy.
Khương Mạnh kéo Tô Mẫn sang bên cạnh, anh nhìn dấu hôn trên cổ và áo rách trên người cô thì nghĩ là do cục trưởng Vương làm, càng nổi giận hơn.
Anh vội vàng cởi áo mình ra phủ lên người Tô Mẫn, quay người đạp vào bụng của cục trưởng Vương: “Thằng chó khốn nạn, ông đây còn không nỡ động vào cô ấy mà mày dám động vào cô ấy à?”
Trong phòng loạn cả lên!
Có lẽ là tiếng động quá lớn khiến cho người của phòng bên cạnh cũng ào ào ra hóng hớt!
“Mẫn Mẫn?” Đang lúc đánh nhau hăng say, bỗng Tô Mẫn nghe thấy tiếng gọi.
Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy Tô Thanh Khang kinh ngạc đứng ở đó!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện