CHƯƠNG 9: ĐIỀU BẤT NGỜ
CHƯƠNG 9: ĐIỀU BẤT NGỜ
Hoàng Ngân cảm nhận được rằng tâm trạng của anh không quá ổn, đôi đồng tử sâu thăm thẳm cứ ảm đạm, dường như đang cất giấu quá nhiều tâm sự.
“Anh... tâm trạng không vui à?”
Hoàng Ngân gặp một miếng khoai tây bỏ vào bát mình, không nén được tò mò mà hỏi anh.
Cao Dương Thành quay đầu lại nhìn cô.
“Thấy sắc mặt anh không ổn lắm.” Hoàng Ngân nói thêm một câu.
“Ăn cơm thôi.”
Sau cùng Cao Dương Thành chẳng nói gì cả.
Anh không muốn nói với cô, ngay một tiếng đồng hồ trước, anh tận mắt chứng kiến một sinh mạng tan biến trong bàn tay mình, mà anh - một bác sĩ chữa bệnh cứu người, đối diện với người bệnh trên bàn phẫu thuật lại không có cách nào xoay chuyển vận mệnh.
Cảm giác cô đơn khi sinh mạng mất đi ấy, anh tưởng rằng vì mình là bác sĩ nên đã sớm làm quen rồi, nhưng anh phát hiện ra mình vẫn không thể nào quen được.
Trong lòng anh có cảm giác nặng nề không sao nói thành lời được, cứ buồn bực đè nặng nơi lồng ngực, khiến anh thở không ra hơi.
Thấy Cao Dương Thành không muốn nói, Hoàng Ngân cũng không truy hỏi thêm, vốn dĩ đây không phải chuyện cô nên quan tâm.
Cô cúi đầu, giả bộ chú tâm vào bữa cơm, nhưng tâm trạng cũng rối bời không thôi.
Ánh mắt của Cao Dương Thành hướng về gương mặt đang cúi thấp của Hoàng Ngân, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, tâm trạng nặng nề của anh dường như đang dần dần tan biến nhờ vài câu quan tâm ít ỏi của cô, thoáng chốc như có cảm giác màn mây hé mở, nhìn thấy trăng sáng.
Hoàng Ngân ăn cơm xong, trên bàn vẫn còn quá nửa, rốt cuộc thì Cao Dương Thành chẳng ăn gì, chỉ ngồi ở phía đối diện nhìn cô ăn thôi.
Hoàng Ngân dùng giấy ăn lau miệng, lúc này mới tiếp tục hỏi anh về chuyện trang hoàng nội thất, đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn của anh đổ chuông.
Là từ phía phòng khoa của bệnh viện.
“Lão nhị, mau về đây một chuyến, một bệnh nhân của cậu xảy ra tình hình bất ngờ, có lẽ sẽ cần làm phẫu thuật ngay.” Ở đầu dây bên kia là đồng nghiệp cùng khoa với anh, Thái Linh, tố chất xếp hàng thứ ba.
“Bệnh nhân nào vậy?” Cao Dương Thành nhíu mày.
“Bà cụ ở giường số 18 trên tầng mười.”
“Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị phẫu thuật, tôi về ngay lập tức.”
“Được rồi.”
Cao Dương Thành vội vàng cúp điện thoại.
“Bên phía bệnh viện có việc gấp à?” Hoàng Ngân đoán lần bàn bạc này phải để dịp khác rồi.
“Ừm, bệnh nhân cần làm phẫu thuật ngay.” Cao Dương Thành cất điện thoại, đứng dậy, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Ngân: “Cô Đỗ, vấn đề về việc trang hoàng nhà mới cho tôi, lần sau có thời gian tôi lại tới tìm cô.”
“Ừ, được.” Hoàng Ngân gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu được sự bận rộn của anh.
Cao Dương Thành hiểu ý, khẽ gật đầu, rời khỏi bàn ăn và bước thẳng về phía quầy thu ngân.
Cho đến khi bóng dáng thẳng tắp mà vững chắc của anh dần dần khuất xa ở cửa nhà hàng, Hoàng Ngân mới lưu luyến thu lại ánh nhìn của mình, trong lòng buồn bã vô cớ.
Cao Dương Thành chạy tới bệnh viện là chuyện của mười lăm phút sau đó, anh vào phòng phẫu thuật, thay áo phẫu thuật diệt khuẩn màu xanh rồi tiến vào khu rửa tay và khử trùng.
Lúc này Thái Linh cũng đã thay xong áo diệt khuẩn, bước tới bên cạnh anh: “Lão nhị, đừng để tâm đến ca phẫu thuật chiều nay nữa, chúng ta là bác sĩ, suy cho cùng cũng không phải đấng cứu thế, cố gắng hết sức là được.”
“Yên tâm, chắc chắn không ảnh hưởng gì đến ca phẫu thuật này đâu.”
Cao Dương Thành cầm bàn chải bên cạnh lên, cẩn thận cọ sạch cánh tay mình.
“À phải rồi, gia đình bệnh nhân không làm loạn lên chứ?” Cao Dương Thành hỏi thêm.
“Không quậy phá gì, có lẽ mọi người đều chuẩn bị tâm lí cả rồi.”
“Ừ.” Cao Dương Thành trầm ngâm.
Thái Linh nhìn anh mà mỉm cười: “Nhìn sắc mặt cậu có vẻ ổn hơn lúc vừa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi đấy, sao rồi? Gặp được chuyện gì vui vẻ à?”
“Không có.” Cao Dương Thành phủ nhận: “Tâm trạng chỉ bình tĩnh hơn lúc chiều một chút thôi.” Anh ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, đáy lòng có những gợn sóng lăn tăn đang lướt qua.
Tắt nước, khử trùng xong xuôi, anh giơ cao hai cánh tay, tự mình đi vào phòng phẫu thuật: “Tôi qua đó trước, cậu mau chóng qua nhé.”
“Ừ, được ngay!”
...
Bảy giờ tối, ba người trong nhà vây quanh bên bàn ăn cơm.
Hoàng Ngân nhanh chóng lùa cơm vào bụng: “Mẹ, lát nữa con còn phải đi làm thêm, hai người ngủ sớm một chút, đừng đợi con, tối nay con không về đâu, làm xong việc con phải đến thẳng bệnh viện thăm Dương Dương.”
“Hoàng Ngân, con ăn chậm thôi.” Bà Đỗ, Trần Lan, vội vàng khuyên cô, khẽ thở dài một tiếng: “Con nhìn con kìa, một cô gái đường hoàng, làm sao mà hành hạ bản thân đến mức này chứ.”
“Mẹ, không sao đâu, con gái mẹ khỏe lắm đó.” Đỗ Hoàng Ngân an ủi mẹ mình.
“Khỏe khoắn gì, chị tưởng chị là lực sĩ à!” Đỗ Thanh Nga cũng không kiềm chế được mà phàn nàn về chị mình vài câu: “Chị nhìn chị kìa, trong một năm nay đã gầy đi bao nhiêu, như da bọc xương, bình thường cũng không biết đối xử với mình tốt hơn một chút.”
“Ngân à, mẹ nghĩ lâu lắm rồi, bất kể thế nào, lần này con phải đồng ý đi xem mặt một lần cho mẹ, người đàn ông này do thím Lâm hàng xóm giới thiệu, người này kết hôn lần hai, ba mươi tám tuổi, có một con gái, điều kiện gia đình rất khá, nghe thím Lâm con nói thì đối nhân xử thế cũng không tệ, đáng để đi xem xem.”
Nghe những lời đứt ruột đứt gan của mẹ mình, Hoàng Ngân cũng thấy lòng dạ đau xót lắm: “Mẹ à, thực sự không phải con không muốn đi xem mặt, mẹ cũng biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của Dương Dương rồi, hai mẹ con con đi theo ai cũng chỉ làm gánh nặng cho người ta thôi. Con làm sao có mặt mũi mà đi xem với xét chứ.”
“Chị à, năm đó em với mẹ cứ khuyên chị đừng sinh Dương Dương ra, chị không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi, bị căn bệnh này, còn liên lụy tới cả chị...” Đỗ Thanh Nga chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Lan mắng cho, ngắt hết những lời sau của cô: “Con nói linh tinh cái gì đấy! Câu này mà để Dương Dương nghe được, nó sẽ đau lòng đến mức nào.”
“Chị, chị biết mà, em không có ý đó...” Đỗ Thanh Nga sợ chị mình đau lòng, vội vàng giải thích với cô: “Em không có ý trách Dương Dương, em chỉ thấy thương chị. Nhìn chị vất vả như thế, em làm em cũng không thấy dễ chịu hơn là bao.”
“Chị biết.” Đỗ Hoàng Ngân gật đầu: “Chị biết em và mẹ đều thương chị, được rồi mà, con đồng ý với hai người, đợi bệnh của Dương Dương khỏi rồi, con lập tức đi xem mặt, mỗi ngày ba lần cả sáng trưa tối, nhất định sẽ giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình trong vòng một năm, đã được chưa?”
Nghe Hoàng Ngân nói như vậy, bà Đỗ và Đỗ Thanh Nga đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì thêm.
Đợi khi Dương Dương khỏi bệnh... Nhưng căn bệnh này biết đến bao giờ mới khỏi được? Có khi nào, từ nay về sau cũng không khá hơn không?
Hoàng Ngân cảm nhận được rằng tâm trạng của anh không quá ổn, đôi đồng tử sâu thăm thẳm cứ ảm đạm, dường như đang cất giấu quá nhiều tâm sự.
“Anh... tâm trạng không vui à?”
Hoàng Ngân gặp một miếng khoai tây bỏ vào bát mình, không nén được tò mò mà hỏi anh.
Cao Dương Thành quay đầu lại nhìn cô.
“Thấy sắc mặt anh không ổn lắm.” Hoàng Ngân nói thêm một câu.
“Ăn cơm thôi.”
Sau cùng Cao Dương Thành chẳng nói gì cả.
Anh không muốn nói với cô, ngay một tiếng đồng hồ trước, anh tận mắt chứng kiến một sinh mạng tan biến trong bàn tay mình, mà anh - một bác sĩ chữa bệnh cứu người, đối diện với người bệnh trên bàn phẫu thuật lại không có cách nào xoay chuyển vận mệnh.
Cảm giác cô đơn khi sinh mạng mất đi ấy, anh tưởng rằng vì mình là bác sĩ nên đã sớm làm quen rồi, nhưng anh phát hiện ra mình vẫn không thể nào quen được.
Trong lòng anh có cảm giác nặng nề không sao nói thành lời được, cứ buồn bực đè nặng nơi lồng ngực, khiến anh thở không ra hơi.
Thấy Cao Dương Thành không muốn nói, Hoàng Ngân cũng không truy hỏi thêm, vốn dĩ đây không phải chuyện cô nên quan tâm.
Cô cúi đầu, giả bộ chú tâm vào bữa cơm, nhưng tâm trạng cũng rối bời không thôi.
Ánh mắt của Cao Dương Thành hướng về gương mặt đang cúi thấp của Hoàng Ngân, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, tâm trạng nặng nề của anh dường như đang dần dần tan biến nhờ vài câu quan tâm ít ỏi của cô, thoáng chốc như có cảm giác màn mây hé mở, nhìn thấy trăng sáng.
Hoàng Ngân ăn cơm xong, trên bàn vẫn còn quá nửa, rốt cuộc thì Cao Dương Thành chẳng ăn gì, chỉ ngồi ở phía đối diện nhìn cô ăn thôi.
Hoàng Ngân dùng giấy ăn lau miệng, lúc này mới tiếp tục hỏi anh về chuyện trang hoàng nội thất, đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn của anh đổ chuông.
Là từ phía phòng khoa của bệnh viện.
“Lão nhị, mau về đây một chuyến, một bệnh nhân của cậu xảy ra tình hình bất ngờ, có lẽ sẽ cần làm phẫu thuật ngay.” Ở đầu dây bên kia là đồng nghiệp cùng khoa với anh, Thái Linh, tố chất xếp hàng thứ ba.
“Bệnh nhân nào vậy?” Cao Dương Thành nhíu mày.
“Bà cụ ở giường số 18 trên tầng mười.”
“Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị phẫu thuật, tôi về ngay lập tức.”
“Được rồi.”
Cao Dương Thành vội vàng cúp điện thoại.
“Bên phía bệnh viện có việc gấp à?” Hoàng Ngân đoán lần bàn bạc này phải để dịp khác rồi.
“Ừm, bệnh nhân cần làm phẫu thuật ngay.” Cao Dương Thành cất điện thoại, đứng dậy, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Ngân: “Cô Đỗ, vấn đề về việc trang hoàng nhà mới cho tôi, lần sau có thời gian tôi lại tới tìm cô.”
“Ừ, được.” Hoàng Ngân gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu được sự bận rộn của anh.
Cao Dương Thành hiểu ý, khẽ gật đầu, rời khỏi bàn ăn và bước thẳng về phía quầy thu ngân.
Cho đến khi bóng dáng thẳng tắp mà vững chắc của anh dần dần khuất xa ở cửa nhà hàng, Hoàng Ngân mới lưu luyến thu lại ánh nhìn của mình, trong lòng buồn bã vô cớ.
Cao Dương Thành chạy tới bệnh viện là chuyện của mười lăm phút sau đó, anh vào phòng phẫu thuật, thay áo phẫu thuật diệt khuẩn màu xanh rồi tiến vào khu rửa tay và khử trùng.
Lúc này Thái Linh cũng đã thay xong áo diệt khuẩn, bước tới bên cạnh anh: “Lão nhị, đừng để tâm đến ca phẫu thuật chiều nay nữa, chúng ta là bác sĩ, suy cho cùng cũng không phải đấng cứu thế, cố gắng hết sức là được.”
“Yên tâm, chắc chắn không ảnh hưởng gì đến ca phẫu thuật này đâu.”
Cao Dương Thành cầm bàn chải bên cạnh lên, cẩn thận cọ sạch cánh tay mình.
“À phải rồi, gia đình bệnh nhân không làm loạn lên chứ?” Cao Dương Thành hỏi thêm.
“Không quậy phá gì, có lẽ mọi người đều chuẩn bị tâm lí cả rồi.”
“Ừ.” Cao Dương Thành trầm ngâm.
Thái Linh nhìn anh mà mỉm cười: “Nhìn sắc mặt cậu có vẻ ổn hơn lúc vừa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi đấy, sao rồi? Gặp được chuyện gì vui vẻ à?”
“Không có.” Cao Dương Thành phủ nhận: “Tâm trạng chỉ bình tĩnh hơn lúc chiều một chút thôi.” Anh ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, đáy lòng có những gợn sóng lăn tăn đang lướt qua.
Tắt nước, khử trùng xong xuôi, anh giơ cao hai cánh tay, tự mình đi vào phòng phẫu thuật: “Tôi qua đó trước, cậu mau chóng qua nhé.”
“Ừ, được ngay!”
...
Bảy giờ tối, ba người trong nhà vây quanh bên bàn ăn cơm.
Hoàng Ngân nhanh chóng lùa cơm vào bụng: “Mẹ, lát nữa con còn phải đi làm thêm, hai người ngủ sớm một chút, đừng đợi con, tối nay con không về đâu, làm xong việc con phải đến thẳng bệnh viện thăm Dương Dương.”
“Hoàng Ngân, con ăn chậm thôi.” Bà Đỗ, Trần Lan, vội vàng khuyên cô, khẽ thở dài một tiếng: “Con nhìn con kìa, một cô gái đường hoàng, làm sao mà hành hạ bản thân đến mức này chứ.”
“Mẹ, không sao đâu, con gái mẹ khỏe lắm đó.” Đỗ Hoàng Ngân an ủi mẹ mình.
“Khỏe khoắn gì, chị tưởng chị là lực sĩ à!” Đỗ Thanh Nga cũng không kiềm chế được mà phàn nàn về chị mình vài câu: “Chị nhìn chị kìa, trong một năm nay đã gầy đi bao nhiêu, như da bọc xương, bình thường cũng không biết đối xử với mình tốt hơn một chút.”
“Ngân à, mẹ nghĩ lâu lắm rồi, bất kể thế nào, lần này con phải đồng ý đi xem mặt một lần cho mẹ, người đàn ông này do thím Lâm hàng xóm giới thiệu, người này kết hôn lần hai, ba mươi tám tuổi, có một con gái, điều kiện gia đình rất khá, nghe thím Lâm con nói thì đối nhân xử thế cũng không tệ, đáng để đi xem xem.”
Nghe những lời đứt ruột đứt gan của mẹ mình, Hoàng Ngân cũng thấy lòng dạ đau xót lắm: “Mẹ à, thực sự không phải con không muốn đi xem mặt, mẹ cũng biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của Dương Dương rồi, hai mẹ con con đi theo ai cũng chỉ làm gánh nặng cho người ta thôi. Con làm sao có mặt mũi mà đi xem với xét chứ.”
“Chị à, năm đó em với mẹ cứ khuyên chị đừng sinh Dương Dương ra, chị không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi, bị căn bệnh này, còn liên lụy tới cả chị...” Đỗ Thanh Nga chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Lan mắng cho, ngắt hết những lời sau của cô: “Con nói linh tinh cái gì đấy! Câu này mà để Dương Dương nghe được, nó sẽ đau lòng đến mức nào.”
“Chị, chị biết mà, em không có ý đó...” Đỗ Thanh Nga sợ chị mình đau lòng, vội vàng giải thích với cô: “Em không có ý trách Dương Dương, em chỉ thấy thương chị. Nhìn chị vất vả như thế, em làm em cũng không thấy dễ chịu hơn là bao.”
“Chị biết.” Đỗ Hoàng Ngân gật đầu: “Chị biết em và mẹ đều thương chị, được rồi mà, con đồng ý với hai người, đợi bệnh của Dương Dương khỏi rồi, con lập tức đi xem mặt, mỗi ngày ba lần cả sáng trưa tối, nhất định sẽ giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình trong vòng một năm, đã được chưa?”
Nghe Hoàng Ngân nói như vậy, bà Đỗ và Đỗ Thanh Nga đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì thêm.
Đợi khi Dương Dương khỏi bệnh... Nhưng căn bệnh này biết đến bao giờ mới khỏi được? Có khi nào, từ nay về sau cũng không khá hơn không?