CHƯƠNG 10: RẮC RỐI NHỎ
CHƯƠNG 10: RẮC RỐI NHỎ
Buổi chiều, ánh nắng rất đẹp.
Cao Dương Thành đang ngồi trên băng ghế dài ngoài công viên, hai chân vắt chéo, đôi mắt nheo nheo, nương nhờ ánh nắng ấm áp cuối thu mà chợp mắt một lát.
Đột nhiên, có thứ gì đó đụng phải chân anh, anh mơ màng mở mắt ra.
“Chú ơi, con xin lỗi.”
Một giọng nói mềm mại như kẹo bông vang lên bên chân anh.
Cao Dương Thành cúi đầu nhìn, thấy ngay một anh bạn nhỏ đang ôm quả bóng đá, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh với vẻ áy náy.
Anh bạn nhỏ này trông vô cùng đáng yêu, cho dù mái đầu bóng loáng, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu và tuấn tú của cậu bé.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên trên, đáy mắt trong veo lộ ra ánh sáng có thể khiến các cô gái động lòng.
Bên dưới đôi mắt, chiếc mũi tròn cũng rất cao, bên dưới nữa là đôi môi xinh đẹp đến mức gần như không có tì vết.
“Xin lỗi chú, là bóng của Dương Dương đụng phải chân của chú.”
Anh bạn nhỏ lại xin lỗi rất lễ phép, còn chủ động nhận sai.
Cao Dương Thành nhướn mày cười cười, không kiềm lòng được mà đưa tay sờ sờ lên cái đầu trọc lốc của anh bạn nhỏ: “Không sao đâu.”
“Chú ơi, chú cũng là bác sĩ ạ?”
Anh bạn nhỏ ngửa đầu lên, nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng muốt nên tò mò hỏi.
“Đúng vậy.”
Cao Dương Thành gật đầu.
“Chú ơi, chú thật đẹp trai!” Anh bạn nhỏ không kiềm nén được tiếng khen ngợi dành cho anh: “Chú còn đẹp trai ở cả Dương Dương nữa! Nếu chị Mỹ mà nhìn thấy chú, chắc chắn sẽ thay lòng.”
Anh bạn nhỏ vừa nói vừa ôm trái bóng, cố gắng trèo lên chiếc ghế dài mà Cao Dương Thành đang ngồi.
Ngặt nỗi anh bạn nhỏ quá lùn, chiếc ghế quá cao, cậu bé tốn rất nhiều sức cũng không trèo lên được.
Nhìn dáng vẻ buồn cười này, Cao Dương Thành không nén được tiếng cười, đưa tay ra, bế anh bạn nhỏ lên, đặt cậu bé ngồi trên ghế, ngang hàng với anh.
“Cảm ơn chú.”
Anh bạn nhỏ vui vẻ cười “khanh khách”, đôi chân ngắn không ngừng đung đưa.
“Bé rắc rối, cháu tên là gì?” Cao Dương Thành lại sờ sờ cái đầu bóng loáng của anh bạn nhỏ.
“Con tên là Dương Dương, Hướng Dương, hướng về mặt trời! Còn chú, chú tên là gì vậy?” Anh bạn nhỏ chớp đôi mắt to, hỏi anh bằng chất giọng non nớt.
“Chú họ Cao, Cao Dương Thành.” Anh nghiêm túc trả lời.
“Bác sĩ Cao?” Anh bạn nhỏ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn chú bác sĩ cao lớn đẹp trai trước mặt mình, đôi mắt to tròn đánh giá anh từ trên xuống dưới một hồi: “Chú Cao, không phải chú ở khoa ngoại thần kinh đấy chứ?”
“Trùng hợp ghê, chú là bác sĩ khoa ngoại thần kinh thật này.”
Cao Dương Thành gác cánh tay lên lưng ghế, tò mò nhìn cậu bé nhỏ xinh trước mặt mình.
“Giáo sư mới đến.”
“Đúng rồi.” Anh gật đầu.
“Có nhà có xe, còn có cả biệt thự riêng ở khu nhà giàu?”
“...” Cũng đúng luôn.
“Có bối cảnh chính trị hùng hậu?”
“Này, quỷ sứ, cháu là thám tử à?”
“Đến cả giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá sình bụng?”
“...”
Cao Dương Thành suýt nữa phụt máu, anh dở khóc dở cười: “Câu này không thể nói lung tung được đâu.”
Nếu anh dùng giọng nói cũng có thể khiến y tá mang bầu thì kinh khủng quá còn gì!
“Chú ơi, vậy đến giờ chú vẫn còn độc thân đúng không?” Bé nhớ rằng các chị y tá nói như vậy đó.
Cao Dương Thành lắc đầu: “Chú có bạn gái rồi.”
“À... là như thế hả.” Anh bạn nhỏ trông có vẻ rất tiếc nuối.
Cao Dương Thành bật cười: “Chú có bạn gái làm sao mà trông cháu tiếc nuối thế, làm gì, cháu yêu thầm chú à?”
Anh không kiềm lòng được mà trêu đùa Hướng Dương.
“Không phải thế.” Hướng Dương cúi đầu, sờ sờ quả bóng nhỏ trong lòng mình: “Con định nói là, nếu như chú Cao chưa có bạn gái, con sẽ giới thiệu mẹ con làm bạn gái chú.”
Cao Dương Thành khựng lại: “Hướng Dương không có ba à?”
“Hướng Dương có ba đó, nhưng ba và mẹ đã ly hôn rồi.
“Vậy à...”
“Chú Cao, tuy rằng mẹ đã có con chồng trước là Hướng Dương, nhưng mẹ xuất sắc lắm. Mẹ rất xinh đẹp, tấm lòng lương thiện, lại rất thương Dương Dương, hơn nữa còn kiên cường! Mẹ tốt như thế, nhưng mỗi lần bà ngoại giúp mẹ đi xem mắt, mẹ đều không muốn đi, thực ra con biết mẹ sợ bệnh tình của con sẽ liên lụy đến người ta. Chú Cao, chú nói xem, có phải chỉ cần tìm cho mẹ một người bạn trai xuất sắc như chú, mẹ có thể không cần khổ như vậy nữa?”
Nghe anh bạn nhỏ nói một tràng như vậy, không hiểu sao, Cao Dương Thành thấy trái tim mình đột nhiên thắt lại vì sự hiểu chuyện của anh bạn nhỏ.
“Chú Cao, chú nói xem, bệnh của Dương Dương thực sự có khỏi được không?” Đột nhiên anh bạn nhỏ cất tiếng hỏi anh, giọng nói có phần cô đơn.
“Tất nhiên có thể khỏi được.”
Anh trả lời rất kiên định.
Thực ra, anh bạn nhỏ mắc phải bệnh gì, Cao Dương Thành không hề biết, nhưng anh biết bệnh của anh bạn nhỏ này chắc chắn không nhẹ, nếu không sẽ không đến mức phải làm hóa trị.
Anh bạn nhỏ thở vắn than dài: “Nếu như một ngày nào đó con có thể như Minh Minh, đi ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, vậy thì mẹ con chắc chắn sẽ khóc. Con không muốn nhìn mẹ mình rơi nước mắt, cho nên, thật sự hi vọng bệnh tình của Dương Dương sẽ mau chóng khỏi.”
Minh Minh là bệnh nhân nhỏ tuổi trước kia ở cùng phòng bệnh với cậu bé, đã qua đời từ một tháng trước rồi.
Cổ họng Cao Dương Thành chợt khô khốc, khi đối diện với bệnh nhân nhỏ tuổi trước mặt, anh bỗng chốc không nói ra được một câu an ủi nào.
Bởi vì anh không biết nên nói gì mới tốt.
“À, phải rồi...” Anh bạn nhỏ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bàn tay nhỏ mò vào túi áo của bộ đồ bệnh nhân, mò mò bên trong đó một hồi, sau đó...
“Chú Cao, chú xem chú có dùng được thứ này không?”
“...”
Cao Dương Thành cảm thấy có một đàn quạ quạc quạc bay qua đầu mình.
Đúng vậy! Thứ mà anh bạn quỷ sứ này lôi ra từ trong túi áo không phải thứ gì khác, mà là bao – cao – su!! Hơn nữa còn là loại hàng trong nước đã tách rời, còn về phần nó thuộc nhãn hiệu gì, anh căn bản chưa từng nghe qua.
Buổi chiều, ánh nắng rất đẹp.
Cao Dương Thành đang ngồi trên băng ghế dài ngoài công viên, hai chân vắt chéo, đôi mắt nheo nheo, nương nhờ ánh nắng ấm áp cuối thu mà chợp mắt một lát.
Đột nhiên, có thứ gì đó đụng phải chân anh, anh mơ màng mở mắt ra.
“Chú ơi, con xin lỗi.”
Một giọng nói mềm mại như kẹo bông vang lên bên chân anh.
Cao Dương Thành cúi đầu nhìn, thấy ngay một anh bạn nhỏ đang ôm quả bóng đá, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh với vẻ áy náy.
Anh bạn nhỏ này trông vô cùng đáng yêu, cho dù mái đầu bóng loáng, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu và tuấn tú của cậu bé.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên trên, đáy mắt trong veo lộ ra ánh sáng có thể khiến các cô gái động lòng.
Bên dưới đôi mắt, chiếc mũi tròn cũng rất cao, bên dưới nữa là đôi môi xinh đẹp đến mức gần như không có tì vết.
“Xin lỗi chú, là bóng của Dương Dương đụng phải chân của chú.”
Anh bạn nhỏ lại xin lỗi rất lễ phép, còn chủ động nhận sai.
Cao Dương Thành nhướn mày cười cười, không kiềm lòng được mà đưa tay sờ sờ lên cái đầu trọc lốc của anh bạn nhỏ: “Không sao đâu.”
“Chú ơi, chú cũng là bác sĩ ạ?”
Anh bạn nhỏ ngửa đầu lên, nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng muốt nên tò mò hỏi.
“Đúng vậy.”
Cao Dương Thành gật đầu.
“Chú ơi, chú thật đẹp trai!” Anh bạn nhỏ không kiềm nén được tiếng khen ngợi dành cho anh: “Chú còn đẹp trai ở cả Dương Dương nữa! Nếu chị Mỹ mà nhìn thấy chú, chắc chắn sẽ thay lòng.”
Anh bạn nhỏ vừa nói vừa ôm trái bóng, cố gắng trèo lên chiếc ghế dài mà Cao Dương Thành đang ngồi.
Ngặt nỗi anh bạn nhỏ quá lùn, chiếc ghế quá cao, cậu bé tốn rất nhiều sức cũng không trèo lên được.
Nhìn dáng vẻ buồn cười này, Cao Dương Thành không nén được tiếng cười, đưa tay ra, bế anh bạn nhỏ lên, đặt cậu bé ngồi trên ghế, ngang hàng với anh.
“Cảm ơn chú.”
Anh bạn nhỏ vui vẻ cười “khanh khách”, đôi chân ngắn không ngừng đung đưa.
“Bé rắc rối, cháu tên là gì?” Cao Dương Thành lại sờ sờ cái đầu bóng loáng của anh bạn nhỏ.
“Con tên là Dương Dương, Hướng Dương, hướng về mặt trời! Còn chú, chú tên là gì vậy?” Anh bạn nhỏ chớp đôi mắt to, hỏi anh bằng chất giọng non nớt.
“Chú họ Cao, Cao Dương Thành.” Anh nghiêm túc trả lời.
“Bác sĩ Cao?” Anh bạn nhỏ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn chú bác sĩ cao lớn đẹp trai trước mặt mình, đôi mắt to tròn đánh giá anh từ trên xuống dưới một hồi: “Chú Cao, không phải chú ở khoa ngoại thần kinh đấy chứ?”
“Trùng hợp ghê, chú là bác sĩ khoa ngoại thần kinh thật này.”
Cao Dương Thành gác cánh tay lên lưng ghế, tò mò nhìn cậu bé nhỏ xinh trước mặt mình.
“Giáo sư mới đến.”
“Đúng rồi.” Anh gật đầu.
“Có nhà có xe, còn có cả biệt thự riêng ở khu nhà giàu?”
“...” Cũng đúng luôn.
“Có bối cảnh chính trị hùng hậu?”
“Này, quỷ sứ, cháu là thám tử à?”
“Đến cả giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá sình bụng?”
“...”
Cao Dương Thành suýt nữa phụt máu, anh dở khóc dở cười: “Câu này không thể nói lung tung được đâu.”
Nếu anh dùng giọng nói cũng có thể khiến y tá mang bầu thì kinh khủng quá còn gì!
“Chú ơi, vậy đến giờ chú vẫn còn độc thân đúng không?” Bé nhớ rằng các chị y tá nói như vậy đó.
Cao Dương Thành lắc đầu: “Chú có bạn gái rồi.”
“À... là như thế hả.” Anh bạn nhỏ trông có vẻ rất tiếc nuối.
Cao Dương Thành bật cười: “Chú có bạn gái làm sao mà trông cháu tiếc nuối thế, làm gì, cháu yêu thầm chú à?”
Anh không kiềm lòng được mà trêu đùa Hướng Dương.
“Không phải thế.” Hướng Dương cúi đầu, sờ sờ quả bóng nhỏ trong lòng mình: “Con định nói là, nếu như chú Cao chưa có bạn gái, con sẽ giới thiệu mẹ con làm bạn gái chú.”
Cao Dương Thành khựng lại: “Hướng Dương không có ba à?”
“Hướng Dương có ba đó, nhưng ba và mẹ đã ly hôn rồi.
“Vậy à...”
“Chú Cao, tuy rằng mẹ đã có con chồng trước là Hướng Dương, nhưng mẹ xuất sắc lắm. Mẹ rất xinh đẹp, tấm lòng lương thiện, lại rất thương Dương Dương, hơn nữa còn kiên cường! Mẹ tốt như thế, nhưng mỗi lần bà ngoại giúp mẹ đi xem mắt, mẹ đều không muốn đi, thực ra con biết mẹ sợ bệnh tình của con sẽ liên lụy đến người ta. Chú Cao, chú nói xem, có phải chỉ cần tìm cho mẹ một người bạn trai xuất sắc như chú, mẹ có thể không cần khổ như vậy nữa?”
Nghe anh bạn nhỏ nói một tràng như vậy, không hiểu sao, Cao Dương Thành thấy trái tim mình đột nhiên thắt lại vì sự hiểu chuyện của anh bạn nhỏ.
“Chú Cao, chú nói xem, bệnh của Dương Dương thực sự có khỏi được không?” Đột nhiên anh bạn nhỏ cất tiếng hỏi anh, giọng nói có phần cô đơn.
“Tất nhiên có thể khỏi được.”
Anh trả lời rất kiên định.
Thực ra, anh bạn nhỏ mắc phải bệnh gì, Cao Dương Thành không hề biết, nhưng anh biết bệnh của anh bạn nhỏ này chắc chắn không nhẹ, nếu không sẽ không đến mức phải làm hóa trị.
Anh bạn nhỏ thở vắn than dài: “Nếu như một ngày nào đó con có thể như Minh Minh, đi ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, vậy thì mẹ con chắc chắn sẽ khóc. Con không muốn nhìn mẹ mình rơi nước mắt, cho nên, thật sự hi vọng bệnh tình của Dương Dương sẽ mau chóng khỏi.”
Minh Minh là bệnh nhân nhỏ tuổi trước kia ở cùng phòng bệnh với cậu bé, đã qua đời từ một tháng trước rồi.
Cổ họng Cao Dương Thành chợt khô khốc, khi đối diện với bệnh nhân nhỏ tuổi trước mặt, anh bỗng chốc không nói ra được một câu an ủi nào.
Bởi vì anh không biết nên nói gì mới tốt.
“À, phải rồi...” Anh bạn nhỏ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bàn tay nhỏ mò vào túi áo của bộ đồ bệnh nhân, mò mò bên trong đó một hồi, sau đó...
“Chú Cao, chú xem chú có dùng được thứ này không?”
“...”
Cao Dương Thành cảm thấy có một đàn quạ quạc quạc bay qua đầu mình.
Đúng vậy! Thứ mà anh bạn quỷ sứ này lôi ra từ trong túi áo không phải thứ gì khác, mà là bao – cao – su!! Hơn nữa còn là loại hàng trong nước đã tách rời, còn về phần nó thuộc nhãn hiệu gì, anh căn bản chưa từng nghe qua.