CHƯƠNG 4: BẠN GÁI CỦA ANH ẤY
CHƯƠNG 4: BẠN GÁI CỦA ANH ẤY
Chung Thủy Linh tự tin giẫm cao gót bước vào, lúc này Tô Cẩn Nghiêm đang nghe cô Trần tự giới thiệu, chưa kịp nghe hết thì đã thấy Chung Thủy Linh vẻ mặt tươi cười đi về phía bên này.
"Cẩn Nghiêm." Chung Thủy Linh dịu dàng gọi, sau đó bước tới cạnh anh, tự nhiên đặt tay lên vai Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Anh vẫn chưa xong à?"
Tô Cẩn Nghiêm không biết cô giở trò gì, nhìn thấy cô, nhất thời anh không biết nói gì.
Cô Trần ngồi đối diện thấy thái độ thân mật giữa hai người, bối rối hỏi: "Anh Tô, cô gái này là..."
Chung Thủy Linh quay đầu, nhìn ‘thiên kim nhà họ Trần’ toàn thân màu hồng kia nói: "Cô là cô Trần phải không? Chào cô, tôi là bạn gái của Cẩn Nghiêm." Nói xong cô còn đưa tay ra, nụ cười trên mặt có thể nói là vô cùng tự nhiên phóng hoáng.
"Bạn gái?" Cô Trần kia nhìn cô vẻ nghi ngờ, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm.
"Đúng vậy? Nhìn chúng tôi không giống người yêu à?" Vừa nói, Chung Thủy Linh vừa ngồi xuống cạnh Tô Cẩn Nghiêm, khoác tay anh, nhìn cô Trần, đôi mắt to tròn long lanh, vẻ mặt có thể nói là vô cùng chân thành.
"Anh đã có bạn gái rồi mà lại còn đi xem mắt với tôi!" Cô Trần kia cảm thấy bị lừa dối, trợn trừng mắt tức giận nhìn Tô Cẩn Nghiêm.
"Tôi..." Tô Cẩn Nghiêm vừa định mở miệng giải thích, thì đã bị Chung Thủy Linh ngồi bên cạnh cướp lời.
"Tôi và Cẩn Nghiêm yêu nhau đã mấy năm rồi chỉ là gia đình Cẩn Nghiêm vẫn mãi không đồng ý, cứ ép anh ấy đi xem mắt. Nếu bởi vì như vậy khiến cô Trần cảm thấy bị lừa gạt, vậy thì chúng tôi xin lỗi cô nhé." Chung Thủy Linh vẻ mặt áy náy, nói với cô Trần kia.
Đã thành ra như vậy, cô Trần đâu có thể ngồi tiếp được nữa. Cô ta với túi xách để bên cạnh, sau đó trừng mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh Chung Thủy Linh, giận dữ nói: "Anh có bạn gái rồi mà còn ra ngoài xem mắt, đúng là thần kinh." Nói xong, cô ta cầm túi xách, đi ra khỏi nhà hàng.
Nhìn ‘thiên kim nhà họ Trần’ rời đi, Chung Thủy Linh tươi như hoa. Con mồi cô nhìn trúng làm sao có thể vô duyên cớ để cho người khác xen vào được?
Đương lúc Chung Thủy Linh mừng thầm trong bụng vì kế hoạch tối nay của mình rất tuyệt, thì cuối cùng Tô Cẩn Nghiêm ngồi bên cạnh cũng mở miệng hỏi: "Cô có thể bỏ tay ra chưa?"
Giọng nói kia hơi lạnh lùng, gần như không có bất kỳ tình cảm nào.
Lúc này Chung Thủy Linh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang mặt lạnh. Cô không bỏ ra ngay, ngược lại nhìn anh cười vui nói: "Sao thế, trách tôi phá hoại buổi xem mắt của anh à?"
Tô Cẩn Nghiêm rút tay về, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Lúc anh hỏi, chân mày nhíu chặt lại đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Thấy thế, Chung Thủy Linh đưa tay lên sờ chân mày đang cau lại của anh, nở nụ cười ngây thơ, nói: "Vốn dĩ đã có tuổi rồi, còn chau mày nữa sẽ thực sự trở thành ông chú đấy."
Tô Cẩn Nghiêm không ngờ cô lại đột nhiên sờ lên lông mày của anh, anh hơi sững người, như rất nhanh tỉnh táo lại, kéo tay cô xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô Cố, tôi mặc kệ cô muốn làm gì, nhưng tôi nói rõ cho cô biết, chúng ta không hợp nhau, tôi không phải là người cô cần tìm, nếu cô muốn tìm đại một người để kết hôn, thì xin cô tìm người khác đi."
"Tôi không phải tìm đại một người để kết hôn đâu." Chung Thủy Linh không đồng ý lời của anh, nhìn vào mắt anh, kiên quyết nói: "Không phải tùy tiện ai cũng được, tôi chỉ muốn anh."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn nhìn ra được phần tình ý giả dối từ đó.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, giống như có thể nhìn xuyên thấu Chung Thủy Linh, Chung Thủy Linh quả thực cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh lắm.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng nói: "Cô Cố, có một số chuyện không phải cô muốn là được."
"Vì vậy bây giờ tôi đang cố gắng đây." Chung Thủy Linh nhìn anh, sau đó ghé sát tai anh, cố ý nói: "Cố gắng quyến rũ anh."
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Tô Cẩn Nghiêm khiến cả người anh tê rần. Tô Cẩn Nghiêm sợ bị cô nhìn ra, thậm chí còn hơi thô lỗ đẩy cô ra, đứng bật dậy nhìn cô nói: "Cô Cố, xin tự trọng."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh ngược lại khiến Chung Thủy Linh cảm thấy quá mức đáng yêu. Cô giả vờ vô tội nói: "Tôi chỉ là muốn để anh thích tôi mà thôi."
Tô Cẩn Nghiêm không nhìn cô nữa, đi vòng qua cô chuẩn bị rời đi.
Thấy anh muốn đi, Chung Thủy Linh đưa tay kéo anh lại, đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, nói với vẻ vô cùng đáng thương nói: "Vì đến cản anh, tôi còn chưa ăn cơm đấy. Anh không thể ăn xong rồi hãy đi sao?"
"Không ai bảo cô tới." Tô Cẩn Nghiêm cau mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, rút tay muốn rời khỏi.
Chung Thủy Linh nắm chặt tay anh không buông, lại nói: "Dù sao cô gái nhà họ Trần kia cũng đi rồi, anh cứ xem như xem mắt với tôi một lần nữa đi."
Lần này Tô Cẩn Nghiêm không từ chối nữa, anh nhìn tay mình rồi nói: "Ăn cơm cũng được nhưng cô bỏ tay ra trước đi."
Chung Thủy Linh nghe vậy, bỏ tay anh ra.
Tô Cẩn Nghiêm đi vòng qua bàn ngồi xuống đối diện cô, tuy không tình nguyện, nhưng anh vẫn rất lịch sự đưa thực đơn cho cô.
Chung Thủy Linh cũng không khách sáo, câm lấy thực đơn, lật vài trang rồi quyết định, sau đó nhấn chuông gọi phục vụ.
Không gian nhà hàng Du Nhiên Cư khá đẹp, tốc độ phục vụ lên món cũng rất nhanh, chẳng bao lâu, các món Chung Thủy Linh gọi đều đã được đưa hết lên.
Chung Thủy Linh đúng là hơi đói bụng, nhìn những món ăn ngon mắt kia, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không quá khắt khe chuyện ăn uống, có gì thì ăn nấy, quanh năm sống trong bộ đội, không nuôi nổi mấy tật xấu kén ăn kia.
Không khí có chút ngượng ngùng, Chung Thủy Linh không lên miệng, Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói lời nào.
Chung Thủy Linh quan sát anh, nghiêm túc cẩn thận đánh giá anh một lần nữa. Dù sao anh cũng là quân nhân, không phải là kiểu công tử bột ẻo lả, anh toát lên vẻ chính trực, cứng cỏi.
Chung Thủy Linh gắp miếng sườn để vào bát anh, Tô Cẩn Nghiêm ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của cô.
Tô Cẩn Nghiêm hơi chần chừ một hồi sau đó anh cũng gắp lại một miếng sườn để vào chén cô, xem như là có qua có lại.
Chung Thủy Linh hơi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, cảm thấy hành động của anh rất đáng yêu. Cô không nói gì, gắp miếng thịt anh gắp cho đưa lên miệng, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Tô Cẩn Nghiêm không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn đồ ăn trong bát.
Lúc ăn cũng no rồi, Chung Thủy Linh đặt đũa xuống, nói với Tô Cẩn Nghiêm: "Chúng ta thương lượng một chuyện nhé."
Tô Cẩn Nghiêm nghe vậy, ngước mắt lên, cũng đặt đũa trong tay xuống, sau đó mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Người nhà anh ép anh đi xem mắt tìm đối tượng, một ngày anh chưa quyết định được vấn đề của bản thân thì anh còn phải đi con đường xem mắt này dài dài. Tôi nói không sai chứ?"
Chung Thủy Linh tự tin giẫm cao gót bước vào, lúc này Tô Cẩn Nghiêm đang nghe cô Trần tự giới thiệu, chưa kịp nghe hết thì đã thấy Chung Thủy Linh vẻ mặt tươi cười đi về phía bên này.
"Cẩn Nghiêm." Chung Thủy Linh dịu dàng gọi, sau đó bước tới cạnh anh, tự nhiên đặt tay lên vai Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Anh vẫn chưa xong à?"
Tô Cẩn Nghiêm không biết cô giở trò gì, nhìn thấy cô, nhất thời anh không biết nói gì.
Cô Trần ngồi đối diện thấy thái độ thân mật giữa hai người, bối rối hỏi: "Anh Tô, cô gái này là..."
Chung Thủy Linh quay đầu, nhìn ‘thiên kim nhà họ Trần’ toàn thân màu hồng kia nói: "Cô là cô Trần phải không? Chào cô, tôi là bạn gái của Cẩn Nghiêm." Nói xong cô còn đưa tay ra, nụ cười trên mặt có thể nói là vô cùng tự nhiên phóng hoáng.
"Bạn gái?" Cô Trần kia nhìn cô vẻ nghi ngờ, sau đó lại nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm.
"Đúng vậy? Nhìn chúng tôi không giống người yêu à?" Vừa nói, Chung Thủy Linh vừa ngồi xuống cạnh Tô Cẩn Nghiêm, khoác tay anh, nhìn cô Trần, đôi mắt to tròn long lanh, vẻ mặt có thể nói là vô cùng chân thành.
"Anh đã có bạn gái rồi mà lại còn đi xem mắt với tôi!" Cô Trần kia cảm thấy bị lừa dối, trợn trừng mắt tức giận nhìn Tô Cẩn Nghiêm.
"Tôi..." Tô Cẩn Nghiêm vừa định mở miệng giải thích, thì đã bị Chung Thủy Linh ngồi bên cạnh cướp lời.
"Tôi và Cẩn Nghiêm yêu nhau đã mấy năm rồi chỉ là gia đình Cẩn Nghiêm vẫn mãi không đồng ý, cứ ép anh ấy đi xem mắt. Nếu bởi vì như vậy khiến cô Trần cảm thấy bị lừa gạt, vậy thì chúng tôi xin lỗi cô nhé." Chung Thủy Linh vẻ mặt áy náy, nói với cô Trần kia.
Đã thành ra như vậy, cô Trần đâu có thể ngồi tiếp được nữa. Cô ta với túi xách để bên cạnh, sau đó trừng mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh Chung Thủy Linh, giận dữ nói: "Anh có bạn gái rồi mà còn ra ngoài xem mắt, đúng là thần kinh." Nói xong, cô ta cầm túi xách, đi ra khỏi nhà hàng.
Nhìn ‘thiên kim nhà họ Trần’ rời đi, Chung Thủy Linh tươi như hoa. Con mồi cô nhìn trúng làm sao có thể vô duyên cớ để cho người khác xen vào được?
Đương lúc Chung Thủy Linh mừng thầm trong bụng vì kế hoạch tối nay của mình rất tuyệt, thì cuối cùng Tô Cẩn Nghiêm ngồi bên cạnh cũng mở miệng hỏi: "Cô có thể bỏ tay ra chưa?"
Giọng nói kia hơi lạnh lùng, gần như không có bất kỳ tình cảm nào.
Lúc này Chung Thủy Linh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang mặt lạnh. Cô không bỏ ra ngay, ngược lại nhìn anh cười vui nói: "Sao thế, trách tôi phá hoại buổi xem mắt của anh à?"
Tô Cẩn Nghiêm rút tay về, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Lúc anh hỏi, chân mày nhíu chặt lại đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Thấy thế, Chung Thủy Linh đưa tay lên sờ chân mày đang cau lại của anh, nở nụ cười ngây thơ, nói: "Vốn dĩ đã có tuổi rồi, còn chau mày nữa sẽ thực sự trở thành ông chú đấy."
Tô Cẩn Nghiêm không ngờ cô lại đột nhiên sờ lên lông mày của anh, anh hơi sững người, như rất nhanh tỉnh táo lại, kéo tay cô xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô Cố, tôi mặc kệ cô muốn làm gì, nhưng tôi nói rõ cho cô biết, chúng ta không hợp nhau, tôi không phải là người cô cần tìm, nếu cô muốn tìm đại một người để kết hôn, thì xin cô tìm người khác đi."
"Tôi không phải tìm đại một người để kết hôn đâu." Chung Thủy Linh không đồng ý lời của anh, nhìn vào mắt anh, kiên quyết nói: "Không phải tùy tiện ai cũng được, tôi chỉ muốn anh."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn nhìn ra được phần tình ý giả dối từ đó.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, giống như có thể nhìn xuyên thấu Chung Thủy Linh, Chung Thủy Linh quả thực cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh lắm.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng nói: "Cô Cố, có một số chuyện không phải cô muốn là được."
"Vì vậy bây giờ tôi đang cố gắng đây." Chung Thủy Linh nhìn anh, sau đó ghé sát tai anh, cố ý nói: "Cố gắng quyến rũ anh."
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Tô Cẩn Nghiêm khiến cả người anh tê rần. Tô Cẩn Nghiêm sợ bị cô nhìn ra, thậm chí còn hơi thô lỗ đẩy cô ra, đứng bật dậy nhìn cô nói: "Cô Cố, xin tự trọng."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh ngược lại khiến Chung Thủy Linh cảm thấy quá mức đáng yêu. Cô giả vờ vô tội nói: "Tôi chỉ là muốn để anh thích tôi mà thôi."
Tô Cẩn Nghiêm không nhìn cô nữa, đi vòng qua cô chuẩn bị rời đi.
Thấy anh muốn đi, Chung Thủy Linh đưa tay kéo anh lại, đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, nói với vẻ vô cùng đáng thương nói: "Vì đến cản anh, tôi còn chưa ăn cơm đấy. Anh không thể ăn xong rồi hãy đi sao?"
"Không ai bảo cô tới." Tô Cẩn Nghiêm cau mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, rút tay muốn rời khỏi.
Chung Thủy Linh nắm chặt tay anh không buông, lại nói: "Dù sao cô gái nhà họ Trần kia cũng đi rồi, anh cứ xem như xem mắt với tôi một lần nữa đi."
Lần này Tô Cẩn Nghiêm không từ chối nữa, anh nhìn tay mình rồi nói: "Ăn cơm cũng được nhưng cô bỏ tay ra trước đi."
Chung Thủy Linh nghe vậy, bỏ tay anh ra.
Tô Cẩn Nghiêm đi vòng qua bàn ngồi xuống đối diện cô, tuy không tình nguyện, nhưng anh vẫn rất lịch sự đưa thực đơn cho cô.
Chung Thủy Linh cũng không khách sáo, câm lấy thực đơn, lật vài trang rồi quyết định, sau đó nhấn chuông gọi phục vụ.
Không gian nhà hàng Du Nhiên Cư khá đẹp, tốc độ phục vụ lên món cũng rất nhanh, chẳng bao lâu, các món Chung Thủy Linh gọi đều đã được đưa hết lên.
Chung Thủy Linh đúng là hơi đói bụng, nhìn những món ăn ngon mắt kia, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không quá khắt khe chuyện ăn uống, có gì thì ăn nấy, quanh năm sống trong bộ đội, không nuôi nổi mấy tật xấu kén ăn kia.
Không khí có chút ngượng ngùng, Chung Thủy Linh không lên miệng, Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói lời nào.
Chung Thủy Linh quan sát anh, nghiêm túc cẩn thận đánh giá anh một lần nữa. Dù sao anh cũng là quân nhân, không phải là kiểu công tử bột ẻo lả, anh toát lên vẻ chính trực, cứng cỏi.
Chung Thủy Linh gắp miếng sườn để vào bát anh, Tô Cẩn Nghiêm ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của cô.
Tô Cẩn Nghiêm hơi chần chừ một hồi sau đó anh cũng gắp lại một miếng sườn để vào chén cô, xem như là có qua có lại.
Chung Thủy Linh hơi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, cảm thấy hành động của anh rất đáng yêu. Cô không nói gì, gắp miếng thịt anh gắp cho đưa lên miệng, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Tô Cẩn Nghiêm không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn đồ ăn trong bát.
Lúc ăn cũng no rồi, Chung Thủy Linh đặt đũa xuống, nói với Tô Cẩn Nghiêm: "Chúng ta thương lượng một chuyện nhé."
Tô Cẩn Nghiêm nghe vậy, ngước mắt lên, cũng đặt đũa trong tay xuống, sau đó mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Người nhà anh ép anh đi xem mắt tìm đối tượng, một ngày anh chưa quyết định được vấn đề của bản thân thì anh còn phải đi con đường xem mắt này dài dài. Tôi nói không sai chứ?"