CHƯƠNG 3: CHỦ ĐỘNG TẤN CÔNG
CHƯƠNG 3: CHỦ ĐỘNG TẤN CÔNG
Chung Thủy Linh ngồi trong phòng làm việc, cắn đầu bút nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, nghĩ một hồi cuối cùng cô quyết định cầm điện thoại lên mở danh bạ. Do dự một hồi, cô bấm vào nút gọi số điện thoại mới lưu vào hôm qua.
Đầu bên kia vừa đổ chuông, Tô Cẩn Nghiêm đã bắt máy ngay làm Chung Thủy Linh bất ngờ, anh nghe máy nhanh quá làm cô không kịp phản ứng.
"Chị hai à, em biết rồi. Bảy giờ tối nay, bàn số 12 gần cửa sổ của Du Nhiên Cư, thiên kim nhà họ Trần. Em sẽ đến đúng giờ. Chị yên tâm đi!" Tô Cẩn Nghiêm nói qua điện thoại như vậy, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ.
"Hả?" Trong nhất thời, Chung Thủy Linh nghe không hiểu, sau khi phản ứng lại mới ý thức được phỏng chừng anh đã tưởng cô là chị hai của anh rồi.
Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy hình như có gì đó không đúng, lúc này anh mới phát hiện thì ra số điện thoại này không phải là của chị hai anh. Anh cầm điện thoại hỏi: "Ai vậy?"
Vô cùng ngắn gọn, như thể nói thêm một từ cũng là lãng phí.
Chung Thủy Linh cũng tỉnh táo lại, cô cầm điện thoại di động, nói: "Tôi đang định mời anh Tô dùng cơm tối nay đây mà xem ra anh Tô không rảnh rồi."
"Cố Hoàng Liên?" Tô Cẩn Nghiêm cau mày, hỏi vẻ không chắc lắm.
"Anh Tô không sợ mình gọi sai tên à?" Chung Thủy Linh cố ý nói, tốc độ của anh quả thật quá nhanh, chiều qua mới xem mắt với cô mà bây giờ đã có mối mới rồi.
"Trí nhớ của tôi luôn rất tốt." Tô Cẩn Nghiêm nói năng nghiêm chỉnh, trả lời cũng rất nghiêm túc.
Chung Thủy Linh không rảnh tranh luận với anh. Thật ra cô cũng không để bụng chuyện anh có nhớ mình không. Cho dù anh quên rồi, cô cũng sẽ cố gắng để anh nhớ lại, nghĩ như thế, Chung Thủy Linh cố gắng hết sức để giọng nó nghe dịu dàng hơn: "Thật ra tôi gọi điện thoại tới là muốn mời anh ăn bữa cơm, không biết anh Tô có nể mặt không?"
"Thật ngại quá, tôi không rảnh." Tô Cẩn Nghiêm từ chối rất thẳng thừng, thậm chí còn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bị từ chối, Chung Thủy Linh cảm thấy như vừa bị tát vào mặt đau điếng. Cô nghiến răng nghiến lợi nắm chặt điện thoại, chỉ mong sao anh đứng trước mặt mình, cô sẽ ‘ăn’ sạch anh, nhưng cũng chỉ là trong ý nghĩ, cách màn hình điện thoại thì có muốn gì cũng vô ích.
Tuy Chung Thủy Linh tức giận, nhưng ngược lại cô cũng rõ ràng lập trường hiện giờ của mình. Cô phải thu phục được anh, bất kể là lấy lòng hay là dụ dỗ, thủ đoạn gì cũng không quan trọng, chỉ cần kết quả anh và cô kết hôn là được.
Chung Thủy Linh nghĩ vậy, nói với giọng thảo mai đến bản thân cũng sợ: "Nếu vậy chúng ta hẹn ngày khác nhé."
Tô Cẩn Nghiêm ở đầu bên kia điện thoại vẫn lạnh lùng nói: "Không cần đâu, hai ngày nữa tôi sẽ trở về đơn vị rồi, chắc chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu."
Chung Thủy Linh khẽ cắn môi, ở đầu điện thoại bên này cô lặng lẽ hỏi thăm tổ tiên tám đời của Tô Cẩn Nghiêm, sau đó nói tiếp: "Vậy sao? Nếu vậy thì tiếc quá!"
Có lẽ là Tô Cẩn Nghiêm không muốn để cho Chung Thủy Linh hiểu nhầm, hoặc có thể nói là không muốn cho cô có cơ hội hiểu nhầm nên anh nói tiếp: "Nếu cô Cố không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
Thái độ của anh đã dứt khoát thẳng thắn như thế thì Chung Thủy Linh còn nói gì được nữa. Cô chỉ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại trước, sau đó vứt ngay điện thoại lên bàn, thở phì phò: "Tôi không tin tôi không thu phục được anh!"
Chung Thủy Linh đang tức giận nói với điện thoại di động thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Đào đang ôm một đống vải vào: "Chị Thủy Linh, loại chị cần em tìm rồi, chị xem thử có được không?" Tiểu Đào nói xong thì để hết đống vải đang ôm trong lòng lên bàn Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh cầm một miếng vải lên xem, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào hỏi: "Tiểu Đào, em có bạn trai chưa?"
"Hả?" Tiểu Đào ngẩn ra, nhìn Chung Thủy Linh hỏi ngược lại: "Bạn trai?"
"Đúng vậy, em có chưa?" Chung Thủy Linh nhìn Tiểu Đào, vẻ mặt tò mò không che giấu.
"Sao bỗng nhiên chị hỏi chuyện này?" Tiểu Đào vẫn hơi ngượng ngùng.
"Nghĩ đến thì hỏi thôi." Chung Thủy Linh hỏi dồn: "Em nói mau đi, rốt cuộc là có hay chưa?"
"Có thì có rồi, em và anh ấy vừa xác nhận quan hệ mới đây thôi." Tiểu Đào cúi đầu, tay cầm mảnh vải, dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Thấy thế, Chung Thủy Linh tò mò hỏi: "Là cậu ta theo đuổi em hay là em theo đuổi cậu ta?"
"Xem như là em theo đuổi anh ấy đi. Là em tỏ tình trước đấy." Nói đến bạn trai, Tiểu Đào luôn mang vẻ mặt ngọt ngào.
"Em theo đuổi thế nào? Tặng quà hay mời ăn cơm?" Nói tới mời ăn cơm, Tô Cẩn Nghiêm căn bản ngay cả cơ hội cũng không cho cô, từ chối vô cùng dứt khoát.
"Thì là... là chủ động thôi, nữ theo đuổi nam dễ như cách một tấm lụa mỏng mà." Tiểu Đào đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài nói: "Chị Thủy Linh, chị xem số vải này trước đi. Số vải này có được không? Phòng phát triển thị trường bên kia lại đang hối mẫu mới cho mùa thu nữa đấy."
Nói đến công việc, Chung Thủy Linh liền tỉnh táo lại. Cô liếc mắt nhìn mớ vải trên bàn, và bản thiết kế nháp mới hoàn thành một nửa, tức giận nói: "Giục cái gì mà giục? Bọn họ ngoài giục ra còn biết làm gì nữa? Nếu lần sau bọn lại giục thì để họ tự thiết kế đi, đừng tìm chúng ta nữa."
Tiểu Đào le lưỡi một cái, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, không tham gia bàn luận, nói với Chung Thủy Linh: "Chị Thủy Linh, nếu không có chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc trước đây."
Chung Thủy Linh khoát khoát tay ý bảo cô ấy ra đi.
Tiểu Đào ra ngoài rồi, Chung Thủy Linh ngồi tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, cô giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, đã năm giờ rồi.
Chung Thủy Linh bỏ tay xuống, đồng thời trong lòng đã có quyết định. Cô nhìn điện thoại lúc nãy vứt trên bàn, khóe miệng cong lên nụ cười tinh quái, khẽ nhủ thầm: "Chủ động phải không?”
Trời tháng tư, thường tối sớm, còn chưa đến bảy giờ, sắc trời bên ngoài gần như tối đen hoàn toàn. Chung Thủy Linh đậu xe trên bãi cỏ trước Du Nhiên Cư. Cô ngồi trong xe vừa hay có thể thấy được bàn số mười hai sát cửa sổ kia.
Giống như cô đoán, xuất phát từ quan niệm đúng giờ của quân nhân, Tô Cẩn Nghiêm đã đến trước giờ hẹn mười phút. Lúc này, anh đang ngồi nghiêm chỉnh giống hệt buổi xem mắt với cô chiều qua.
Chung Thủy Linh không vội đi vào, sau khi tắt máy cô vẫn tiếp tục ngồi trong xe, quan sát hết thảy động tĩnh của Tô Cẩn Nghiêm bên kia.
‘Thiên kim nhà họ Trần’ kia đúng bảy giờ xuất hiện, mặc nguyên bộ đồ màu hồng, tóc xoăn sóng che khuất gương mặt. Chung Thủy Linh không nhìn rõ nhưng chắc là do bệnh nghề nghiệp nên cô thật sự không ưa lắm với bộ đồ màu hồng mà cô ta đang mặc trên người kia.
Cô không có tâm trạng đâu đi phê bình cách ăn mặc của cô ta, nếu người nên đến đã đến đông đủ rồi thì hành động thôi. Chung Thủy Linh chỉnh trang lại tóc, mở cửa bước từ trên xe xuống, đi thẳng tới cửa lớn của Du Nhiên Cư.
Tiểu Đào nói không sai, nữ theo đuổi nam dễ như cách một tầng lụa mỏng, cho nên cô muốn chủ động ra tay, một lần thành công.
Chung Thủy Linh ngồi trong phòng làm việc, cắn đầu bút nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, nghĩ một hồi cuối cùng cô quyết định cầm điện thoại lên mở danh bạ. Do dự một hồi, cô bấm vào nút gọi số điện thoại mới lưu vào hôm qua.
Đầu bên kia vừa đổ chuông, Tô Cẩn Nghiêm đã bắt máy ngay làm Chung Thủy Linh bất ngờ, anh nghe máy nhanh quá làm cô không kịp phản ứng.
"Chị hai à, em biết rồi. Bảy giờ tối nay, bàn số 12 gần cửa sổ của Du Nhiên Cư, thiên kim nhà họ Trần. Em sẽ đến đúng giờ. Chị yên tâm đi!" Tô Cẩn Nghiêm nói qua điện thoại như vậy, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ.
"Hả?" Trong nhất thời, Chung Thủy Linh nghe không hiểu, sau khi phản ứng lại mới ý thức được phỏng chừng anh đã tưởng cô là chị hai của anh rồi.
Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy hình như có gì đó không đúng, lúc này anh mới phát hiện thì ra số điện thoại này không phải là của chị hai anh. Anh cầm điện thoại hỏi: "Ai vậy?"
Vô cùng ngắn gọn, như thể nói thêm một từ cũng là lãng phí.
Chung Thủy Linh cũng tỉnh táo lại, cô cầm điện thoại di động, nói: "Tôi đang định mời anh Tô dùng cơm tối nay đây mà xem ra anh Tô không rảnh rồi."
"Cố Hoàng Liên?" Tô Cẩn Nghiêm cau mày, hỏi vẻ không chắc lắm.
"Anh Tô không sợ mình gọi sai tên à?" Chung Thủy Linh cố ý nói, tốc độ của anh quả thật quá nhanh, chiều qua mới xem mắt với cô mà bây giờ đã có mối mới rồi.
"Trí nhớ của tôi luôn rất tốt." Tô Cẩn Nghiêm nói năng nghiêm chỉnh, trả lời cũng rất nghiêm túc.
Chung Thủy Linh không rảnh tranh luận với anh. Thật ra cô cũng không để bụng chuyện anh có nhớ mình không. Cho dù anh quên rồi, cô cũng sẽ cố gắng để anh nhớ lại, nghĩ như thế, Chung Thủy Linh cố gắng hết sức để giọng nó nghe dịu dàng hơn: "Thật ra tôi gọi điện thoại tới là muốn mời anh ăn bữa cơm, không biết anh Tô có nể mặt không?"
"Thật ngại quá, tôi không rảnh." Tô Cẩn Nghiêm từ chối rất thẳng thừng, thậm chí còn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bị từ chối, Chung Thủy Linh cảm thấy như vừa bị tát vào mặt đau điếng. Cô nghiến răng nghiến lợi nắm chặt điện thoại, chỉ mong sao anh đứng trước mặt mình, cô sẽ ‘ăn’ sạch anh, nhưng cũng chỉ là trong ý nghĩ, cách màn hình điện thoại thì có muốn gì cũng vô ích.
Tuy Chung Thủy Linh tức giận, nhưng ngược lại cô cũng rõ ràng lập trường hiện giờ của mình. Cô phải thu phục được anh, bất kể là lấy lòng hay là dụ dỗ, thủ đoạn gì cũng không quan trọng, chỉ cần kết quả anh và cô kết hôn là được.
Chung Thủy Linh nghĩ vậy, nói với giọng thảo mai đến bản thân cũng sợ: "Nếu vậy chúng ta hẹn ngày khác nhé."
Tô Cẩn Nghiêm ở đầu bên kia điện thoại vẫn lạnh lùng nói: "Không cần đâu, hai ngày nữa tôi sẽ trở về đơn vị rồi, chắc chúng ta sẽ không gặp lại nữa đâu."
Chung Thủy Linh khẽ cắn môi, ở đầu điện thoại bên này cô lặng lẽ hỏi thăm tổ tiên tám đời của Tô Cẩn Nghiêm, sau đó nói tiếp: "Vậy sao? Nếu vậy thì tiếc quá!"
Có lẽ là Tô Cẩn Nghiêm không muốn để cho Chung Thủy Linh hiểu nhầm, hoặc có thể nói là không muốn cho cô có cơ hội hiểu nhầm nên anh nói tiếp: "Nếu cô Cố không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
Thái độ của anh đã dứt khoát thẳng thắn như thế thì Chung Thủy Linh còn nói gì được nữa. Cô chỉ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại trước, sau đó vứt ngay điện thoại lên bàn, thở phì phò: "Tôi không tin tôi không thu phục được anh!"
Chung Thủy Linh đang tức giận nói với điện thoại di động thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Đào đang ôm một đống vải vào: "Chị Thủy Linh, loại chị cần em tìm rồi, chị xem thử có được không?" Tiểu Đào nói xong thì để hết đống vải đang ôm trong lòng lên bàn Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh cầm một miếng vải lên xem, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào hỏi: "Tiểu Đào, em có bạn trai chưa?"
"Hả?" Tiểu Đào ngẩn ra, nhìn Chung Thủy Linh hỏi ngược lại: "Bạn trai?"
"Đúng vậy, em có chưa?" Chung Thủy Linh nhìn Tiểu Đào, vẻ mặt tò mò không che giấu.
"Sao bỗng nhiên chị hỏi chuyện này?" Tiểu Đào vẫn hơi ngượng ngùng.
"Nghĩ đến thì hỏi thôi." Chung Thủy Linh hỏi dồn: "Em nói mau đi, rốt cuộc là có hay chưa?"
"Có thì có rồi, em và anh ấy vừa xác nhận quan hệ mới đây thôi." Tiểu Đào cúi đầu, tay cầm mảnh vải, dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Thấy thế, Chung Thủy Linh tò mò hỏi: "Là cậu ta theo đuổi em hay là em theo đuổi cậu ta?"
"Xem như là em theo đuổi anh ấy đi. Là em tỏ tình trước đấy." Nói đến bạn trai, Tiểu Đào luôn mang vẻ mặt ngọt ngào.
"Em theo đuổi thế nào? Tặng quà hay mời ăn cơm?" Nói tới mời ăn cơm, Tô Cẩn Nghiêm căn bản ngay cả cơ hội cũng không cho cô, từ chối vô cùng dứt khoát.
"Thì là... là chủ động thôi, nữ theo đuổi nam dễ như cách một tấm lụa mỏng mà." Tiểu Đào đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài nói: "Chị Thủy Linh, chị xem số vải này trước đi. Số vải này có được không? Phòng phát triển thị trường bên kia lại đang hối mẫu mới cho mùa thu nữa đấy."
Nói đến công việc, Chung Thủy Linh liền tỉnh táo lại. Cô liếc mắt nhìn mớ vải trên bàn, và bản thiết kế nháp mới hoàn thành một nửa, tức giận nói: "Giục cái gì mà giục? Bọn họ ngoài giục ra còn biết làm gì nữa? Nếu lần sau bọn lại giục thì để họ tự thiết kế đi, đừng tìm chúng ta nữa."
Tiểu Đào le lưỡi một cái, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, không tham gia bàn luận, nói với Chung Thủy Linh: "Chị Thủy Linh, nếu không có chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc trước đây."
Chung Thủy Linh khoát khoát tay ý bảo cô ấy ra đi.
Tiểu Đào ra ngoài rồi, Chung Thủy Linh ngồi tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, cô giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, đã năm giờ rồi.
Chung Thủy Linh bỏ tay xuống, đồng thời trong lòng đã có quyết định. Cô nhìn điện thoại lúc nãy vứt trên bàn, khóe miệng cong lên nụ cười tinh quái, khẽ nhủ thầm: "Chủ động phải không?”
Trời tháng tư, thường tối sớm, còn chưa đến bảy giờ, sắc trời bên ngoài gần như tối đen hoàn toàn. Chung Thủy Linh đậu xe trên bãi cỏ trước Du Nhiên Cư. Cô ngồi trong xe vừa hay có thể thấy được bàn số mười hai sát cửa sổ kia.
Giống như cô đoán, xuất phát từ quan niệm đúng giờ của quân nhân, Tô Cẩn Nghiêm đã đến trước giờ hẹn mười phút. Lúc này, anh đang ngồi nghiêm chỉnh giống hệt buổi xem mắt với cô chiều qua.
Chung Thủy Linh không vội đi vào, sau khi tắt máy cô vẫn tiếp tục ngồi trong xe, quan sát hết thảy động tĩnh của Tô Cẩn Nghiêm bên kia.
‘Thiên kim nhà họ Trần’ kia đúng bảy giờ xuất hiện, mặc nguyên bộ đồ màu hồng, tóc xoăn sóng che khuất gương mặt. Chung Thủy Linh không nhìn rõ nhưng chắc là do bệnh nghề nghiệp nên cô thật sự không ưa lắm với bộ đồ màu hồng mà cô ta đang mặc trên người kia.
Cô không có tâm trạng đâu đi phê bình cách ăn mặc của cô ta, nếu người nên đến đã đến đông đủ rồi thì hành động thôi. Chung Thủy Linh chỉnh trang lại tóc, mở cửa bước từ trên xe xuống, đi thẳng tới cửa lớn của Du Nhiên Cư.
Tiểu Đào nói không sai, nữ theo đuổi nam dễ như cách một tầng lụa mỏng, cho nên cô muốn chủ động ra tay, một lần thành công.