Chương : 4
A Cửu nhận ra vị đại phu kia, đó là người hoàng đế cố ý vì tú nữ mà chọn đi theo. Kỳ thực, dọc đường lại bị biến thành đại phu riêng của Thôi Bích Ảnh.
Hiện nay có người dám dẫn theo thị vệ đến lấy người, xem ra thân phận cũng không đơn giản.
Quả nhiên, thị vệ dẫn đầu không tự ti cũng không kiêu ngạo nói, “Cô nương, Bích công tử đi ngang qua nơi này, cần mượn người dùng một lát…”
Không đợi thị vệ kia nói xong, Thôi Bích Ảnh đã nhất thời cả kinh, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, thanh âm cũng nhu hòa mấy phần, “Ngươi nói là Cảnh Nhất Bích, Bích công tử?”
Mấy nữ tử phía sau liền đỏ mặt, chờ mong nhìn thị vệ dẫn đầu.
“Cô nương, người há có thể gọi thẳng tục danh Bích công tử?!” Thanh âm thị vệ lập tức lãnh đạm, tựa hồ có chút khẩn cấp, không chờ Thôi Bích Ảnh phản ứng đã nhanh chóng mang theo đại phu hướng đến chỗ A Cửu đang đứng.
A Cửu lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt thị vệ kia, đường nét rõ ràng, con ngươi tinh tường, mày kiếm, làn da đồng cổ, bước đi không một tiếng động…
Nhìn tư thế hắn, tay trái nàng đặt ở bên hông vô ý nắm lại. A Cửu hiểu rõ, người này là cao thủ dùng kiếm, hơn nữa còn thuận tay trái.
Nghiêng người tránh, để bọn họ có lối ra. Chờ người nọ bước nhanh bỏ đi, A Cửu mới quay đầu lại nhìn, thần sắc chưa biến, nhưng trong lòng khó hiểu.
Rõ ràng không biết, nhưng vì sao người kia khi tới trước mặt nàng, bước chân rõ ràng đình trệ nửa nhịp…
Cảnh Nhất Bích là người phương nào mà có thể khiến cho Thôi Bích Ảnh từ trước tới nay kiêu ngạo, lớn mật như mắc nghẹn, mọi lời đều nuốt xuống?! Thực sự không phải phong cách của nàng ta.
Nhưng vấn đề này A Cửu cũng không quan tâm.
Thập nhất nói, Cửu nhi, tự do … Có nghĩa là muốn nàng tự do sống…
Đêm, A Cửu cầm nam trang, qua loa mặc vào, sau đó xoay người nhảy lên tường cao, tránh đi tuần tra thị vệ. Nhưng là thiếu chút nữa nhẫn nhịn không được ho ra tiếng.
Mai Tư Noãn rốt cuộc là bị bệnh gì, hơi một chút động, liền cảm thấy phổi nóng rực đau.
Tây bắc phong? A Cửu mắt lạnh nhìn tiểu viện cưu trú của Thôi Bích Ảnh các nàng, cúi người men theo tường cao chạy qua, bất luận cái gì cũng không dừng bước.
Trong gió có mùi hỏa dược, dựa vào trực giác của sát thủ, không tới nửa canh giờ sau nơi này sẽ biến thành biển lửa!
Xem ra, có người đang theo dõi ở đây. Nhưng nàng là sát thủ, chỉ biết sát nhân, chứ không cứu nhân.
Cuối cùng đã tới tường ngoài, A Cửu nhìn ánh đèn sáng trong phòng nhỏ hoài nghi, chẳng lẽ đã trễ thế này, còn có người ở phòng bếp?!
Nàng đang buồn bực, thì thấy cửa phòng bếp bị đẩy ra, sau đó Thu Mặc bưng một cái bát ra ngoài.
Sát khí theo viện ngoại cuồn cuộn mà đến, đâm thẳng sau lưng! A Cửu nhanh chóng nhảy xuống sân viện.
Thu Mặc sợ đến hét lên một tiếng, giương mắt thấy A Cửu rơi vào trong viện, “Mai tiểu thư…”
Mười mũi tên sau lưng không biết từ đâu bay tới, A Cửu tiến lên nắm lấy Thu Mặc cơ hồ sợ đến co quắp, “Có cửa sau?”
“Có… Có…” Thu Mặc gật gật đầu, ôm cái bát trong tay, mang theo A Cửu vòng qua phòng bếp, quả nhiên thấy một cái cửa nhỏ.
Rất nhanh trong viện phát ra âm thanh chém giết cứu hỏa, khắp nơi một mảnh hỗn loạn, ẩn ẩn có thể nghe thấy nữ nhân thét chói tai. Mà bên nay, A Cửu đã ra khỏi đại viện.
A Cửu từ trong ngực lấy ra mấy ngọc bội giá trị xa xỉ ném cho Thu Mặc, “Cầm lấy, sau đó lập tức ly khai.”
Thu Mặc cả kinh, nhìn A Cửu.
Chủy thủ phiếm hàn quang đặt trên cổ Thu Mặc, A Cửu trầm giọng, “Không muốn chết dưới tay ta, thì đi xa một chút, mấy ngọc bội này đủ cho ngươi sống sung sướng cả đời.”