Chương : 3
Nhưng tại sao tam đại mỹ nhân lại là Mai Tư Noãn. A Cửu cũng không nghĩ ra, chỉ nhắm mắt lại, mặc kệ đám nữ nhân đấu đá muốn vào cung hầu hạ cùng một nam nhân kia.
Càng không nghĩ ra chính là, tiểu nha hoàn trên đường chiếu cố nàng từng nói đây đã là lần thứ ba tuyển tú năm nay.
Cổ đại ba năm tuyển tú một lần, nhưng vị hoàng đế kia lại một năm tuyển tú ba lần!
Nghe nói hắn đã đăng cơ hai năm, hoang dâm vô độ, sưu cao thuế nặng, hơn nữa, sủng nữ bên người phân nửa không quá ba tháng sẽ bị đuổi đi. Gia thế tốt, may ra có phong vị, có cẩm y ngọc thực. Không có gia thế, chỉ một kết cục là ở lãnh cung cả đời!
Trình độ hoang dâm, có thể nghĩ.
“Thỉnh các chủ tử nghỉ ngơi, bữa tối lập tức sẽ chuẩn bị thật hảo.”
Một thanh âm nữ tử êm ái truyền đến, A Cửu mở mắt ra, nhìn Thu Mặc quỳ gối trước ngựa, trán cơ hồ đã dí sát trên mặt đất.
Thấy Thu Mặc, một đám nữ tử đều chán ghét nhíu mày. Thôi Bích Ảnh chửi thề một tiếng, vội lui về phía sau mấy bước, “Quả nhiên là đê tiện, tối hạ đẳng nguyệt nô.” Nói xong, liền như thấy ôn dịch tránh né.
Nguyệt nô?! Ánh mắt A Cửu hơi trầm xuống, càng chú ý tới thân thể run rẩy của Thu Mặc.
Đợi bọn họ đều rời đi, Thu Mặc mới từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cúi đầu, đem khăn tay sạch sẽ của mình mở ra, cách khăn tay đỡ A Cửu xuống ngựa.
A Cửu lúc này mới nhớ, Thu Mặc đã mấy lần hầu hạ nàng, nhưng đều là cầm khăn tay sạch sẽ, hơn nữa lúc nói chuyện chưa bao giờ dám nhìn nàng, thậm chí cách hành lễ so với các tỳ nữ khác đều không giống, nhất định luôn cả người phủ phục trên mặt đất…
“Ngươi cách khăn tay làm gì?” A Cửu đem khăn tay bỏ ra, lạnh lùng nhìn Thu Mặc.
Thu Mặc không phải là nha hoàn của Mai Tư Noãn, chỉ là lúc Mai Tư Noãn rơi vào hôn mê, nghe thị vệ nói nha hoàn đi theo nàng cảm nhiễm phong hàn nên bị trục xuất trở lại. Thu Mặc lúc ấy mới tới hầu hạ.
Đây là lần đầu tiên nghe được tiếng Mai Tư Noãn sau khi tỉnh, thanh âm bởi thân thể yếu, mà thấp cạn lướt nhẹ, nhưng lại băng lãnh đến cực điểm, còn mang theo một tia làm cho người ta phát run.
Thu Mặc hoảng sợ quỳ trên mặt đất, cơ hồ muốn khóc, “Mai tiểu thư… Nô tỳ là tối hạ đẳng … đê người hầu, không thể trực tiếp đụng chạm thân thể các tiểu thư.”
Tối hạ đẳng, đê tiện… A Cửu toàn thân lạnh lẽo, ngực truyền đến một trận đau đớn, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh ngày trước cùng mười một người khác ở trong cô nhi viện…
Hình như, cũng bị người ta mắng như thế…
“Trên thế giới này, không có người thượng đẳng, cũng không có người hạ đẳng. Đứng lên đi, khụ khụ khụ…” A Cửu lạnh lùng nói, sau đó đem Thu Mặc trên mặt đất kéo lên, trực tiếp đi vào cửa môn chuyên tiếp các nữ tử vào kinh phong vị. Trong lòng không khỏi ảo não bởi thân thể Mai Tư Noãn này thật sự có chút rất yếu.
Đứng hai bên cửa đại môn là tám nam tử cầm kiếm, bên trong, cơ hồ có ba mươi bộ thủ vệ, còn có tuần tra hộ viện. A Cửu nhớ kỹ nhân số của bọn họ, vừa muốn đi vào tiểu viện tử, lại nghe thấy thanh âm Thôi Bích Ảnh.
“Lớn mật, đây là người bản cô nương muốn, các ngươi cũng dám mang đi?!” Thôi Bích Ảnh một mặt tức giận cho người giữ lại tên đại phu, một mặt hung hăng mắng tên nam tử đang cầm kiếm, “Các ngươi dám mang đi, bản tiểu thư lập tức lấy đầu các người.”