Chương : 11
Bấy giờ nghe Bát Bích Tu La cười lên lành lạnh nói :
- Cốc Thế Biểu, nếu như Tra mỗ ra tay thì cười là lớn hiếp nhỏ, người cần nên ở yên một chút mới hay!
Cốc Thế Biểu cắp Hoàng Phủ Tinh dưới nách, vừa rồi chỉ tiện tay phất chưởng nghênh tiếp chưa vận đủ chân lực, lúc này nghe nói vậy quay mặt nhìn người vừa ra tay cản đường mình, chỉ thấy đó là một thiếu niên hai mươi thân vận huyền y, hắn khi nào chịu thôi, liền vứt Hoàng Phủ Tinh xuống một bên rồi sải bước tiến tới.
Hoàng Phủ Tinh bị hắn ném xuống đất lăn lóc mấy vòng, mới lóp ngóp đứng lên được.
Mọi người tại trường đều là người trong võ lâm, lúc đầu nhìn cũng nhận rõ Hoàng Phủ Tinh bị khống chế huyệt đạo, nhưng lúc này tự nhiên thấy chàng bị ném xuống thì tự đứng lên được mới thấy kỳ lạ, bản thân Cốc Thế Biểu cũng lấy làm lạ dừng chân quay đầu nhìn lại.
Độ Gia Cát Diêu Sách cười gằn, thấp giọng rủa :
- Dã tiểu tử, chẳng ngờ ngươi cũng nhiều tà môn!
Cũng chẳng thấy lão thi triển thân pháp như thế nào, chung quy bóng lão như làn chớp, đã ở sau lưng Hoàng Phủ Tinh vung tay chộp vào người chàng.
Bát Bích Tu La đôi mắt sắc bén nhìn nhanh lên mặt Hoàng Phủ Tinh rồi quay nói với Cốc Thế Biểu :
- Phong Vân hội vốn giao tình với Vô Lượng Thần Quân không tệ, nếu như trước đây thì Tra mỗ có lẽ không làm khó ngươi, nhưng sự tình hôm nay quan trọng. Nhỡ đắc tội với lệnh sư, cũng chẳng biết làm sao hơn.
Cốc Thế Biểu cười nhạt nói :
- Tam đương gia khéo nói, tại hạ thứ nhất không giết người, thứ hai không trộm bảo vật, bất cứ người nào làm khó tại hạ cũng chẳng phải dễ đâu!
Ngọc Đỉnh phu nhân chỉ đứng ngoài cuộc cứ chờ đợi cơ hội là chen vào nói :
- Môn hạ Vô Lượng Thần Quân khí khái nói một là một, Tam đương gia là bậc tiền bối hay là tha qua cho vãn bối một lần vậy.
Không biết bà ta từ lúc nào đã trở lại chỗ ngồi của mình, nói rồi cười đưa mắt hết dò xét người này lại đến người khác.
Vừa lúc này, một lão già áo lục bước tới sau lưng Bát Bích Tu La nói nhỏ gì mấy câu. Bát Bích Tu La nghe rồi ánh mắt lướt nhanh lên Hoàng Phủ Tinh, đoạn hỏi :
- Diêu huynh, tiểu tử này là đệ tử Thần Kỳ bang?
Độc Gia Cát Diêu Sách nghe hỏi thì cười đáp :
- Tiểu tử này tuổi tuy nhỏ nhưng cơ trí gian giảo manh trá, đã từng giả hàng đầu nhập tệ bang, rồi lại phản bang bỏ chạy, Vô Lượng Thần Quân lệnh cho đồ đệ đến Tịnh Châu báo thù, không ngờ cũng bị phá hỏng dưới tay hắn..
Bát Bích Tu La ướm mắt nhìn đối phương như dò xét, rồi giữ giọng điềm tĩnh nói :
- Mấy hôm trước, có người nhìn thấy tên này ở vùng lân cận Thái Nguyên, cho nên Tra mỗ mới có chuyện muốn nói...
- Ha ha ha... Tam đương gia có gì xin cứ nói, chúng ta thâm giao nhiều năm, hà tất khách khí.
Bát Bích Tu La cười nhạt nói :
- Đã thế thì xin Diêu huynh trao hắn cho Tra mỗ, có nhiều điều cần chất vấn hắn.
Độc Gia Cát thầm nghĩ: “Tiểu tử này biết nhiều điều bí mật, nếu để hắn sống chẳng khác gì để họa, chẳng bằng khử quách hắn đi mới hay”.
Hắn ngoại hiệu Độc Gia Cát tâm cơ hiểm độc gian giảo, lúc nào cũng chỉ ngỡ Kim kiếm đã nằm trong tay Cốc Thế Biểu rồi, cho nên lưu Hoàng Phủ Tinh lại cũng chỉ vô dụng, bấy giờ liền vận lực đẩy nhẹ vào hữu chưởng đặt trên lưng chàng, cười nói :
- Tam dương gia có gì xin cứ việc hỏi hắn, chỉ sợ hắn tâm loạn thần đảo, nói không được một câu sự thật.
Hoàng Phủ Tinh hoàn toàn không nhận ra gì khác, chỉ thấy bị đẩy nhẹ về phía trước bèn nói :
- Tra đương gia có gì xin cứ việc hỏi.
Bát Bích Tu La nhìn chàng nhíu mày nghĩ nhanh: “Nếu nói Nhậm công tử bị giết bởi tay tiểu tử vừa đen vừa gầy này thì thật chẳng ai tin nổi, lại còn nữ nhân hành tung bí mật kia đã không phải Bạch Quân Nghi vậy thì là người nào chứ?”
Ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nhìn Hoàng Phủ Tinh hỏi :
- Ngươi tên họ là gì? Học võ công ở nhân vật nào?
- Tại hạ Hoàng Phủ Tinh... Ai da...
Đột nhiên chàng rú lên một tiếng cả người ngã khuỵu xuống.
Bát Bích Tu La là người lịch duyệt giang hồ, vừa thấy thế liền giơ tay đỡ lấy người thiếu niên, chộp uyển mạch chàng, rồi vung chưởng ấn vào tâm mạch đẩy liền một cỗ kình lực truyền sang.
Sự tình diễn biến cực nhanh, khiến mọi người toàn trường đều chấn động kinh hoảng.
Bạch Quân Nghi mặt trắng nhợt, ánh mắt đầy tức giận liếc xéo Độc Gia Cát một cái, Cốc Thế Biểu ngược lại ngớ ra không hiểu nguyên do tại sao lại như vậy.
Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi trên thuyền tợ hồ như trúng ý, chỉ thấy vuốt ve con cáo trong lòng cười cười không nói.
Bát Bích Tu La truyền nội lực cho Hoàng Phủ Tinh ứng cứu tính mạng chàng cấp thời, ánh mắt cũng lạnh lại nhìn Độc Gia Cát một cái.
Độc Gia Cát một làm hai cũng làm chỉ cười thầm trong bụng: “Nếu như ngươi cứu được hắn, thì ta chẳng được gọi là Độc Gia Cát!”
Nghĩ rồi hắn cất tiếng cười vang ha hả :
- Tam đương gia nhầm rồi, hắn vốn bị tệ Bang chủ đính Tỏa Hồn thần châm độc tính có thể bộc phát lúc nào, nhưng không ngờ vừa khéo đúng lúc này. Diêu Sách làm sao có đủ thủ đoạn cao minh như thế được.
Bát Bích Tu La nghe thì bán tín bán nghi thầm giật mình nghĩ: “Nếu thật đúng bị dính Tỏa Hồn thần châm của Bạch Tiêu Thiên thì vô phương cứu chữa”.
Nghĩ rồi ánh mắt sắc bén như sao lại lướt nhìn lên Bạch Quân Nghi dò hỏi.
Bạch Quân Nghi mặt tợ băng sương lạnh giọng nói :
- Ta không có thuốc giải độc.
Đột nhiên nghe giọng Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi trên thuyền nói vọng xuống :
- Bạch bang chủ thật cao minh, tính toán thực khớp thời gian vô cùng!
Độc Gia Cát Diêu Sách cười phá lên át tiếng bà ta nói :
- Phu nhân thần thông quảng đại, sao không thi triển thần lực cứu tiểu tử Hoàng Phủ Tinh này?
Ngọc Đỉnh phu nhân thần thái thản nhiên cười nói :
- Ta có một củ Linh chi nghìn năm, tiếc một điều là không mang theo trong người, nếu không thì cứu mạng hắn có khó khăn gì.
Đột nhiên nghe thấy Hoàng Phủ Tinh trở nhẹ người rên lên :
- Tâm Du... Cách Du... Tỳ Du...
Mọi người nghe đều cảm thấy ngạc nhiên, Bát Bích Tu La đương nhiên ngầm nhận ra được thủ đoạn giết người diệt khẩu của Độc Gia Cát, bấy giờ vừa nghe chàng la lên những huyệt đạo trọng yếu cùng lưng, liền ẵm chàng ra ngoài một trường phòng tránh Độc Gia Cát còn ngầm ra tay. Đoạn mới vận nội lực vào chưởng tâm thôi nã lên một vùng Đốc mạch trên cột sống lưng chàng.
Một làn hương phảng phất, liền thấy bóng Ngọc Đỉnh phu nhân thướt tha lướt từ trên thuyền xuống bến sông, nhìn Độc Gia Cát cười mỉm hỏi :
- Tiểu tử này là Hoàng Phủ Tinh ư? Hắn cũng khá lắm chứ?
Nguyên là mẫu thân chàng Hoa phu nhân mười năm nghiên cứu nhiều phương pháp phòng thân truyền thụ cho nhi tử, chẳng ngờ lần này chàng chịu ba mũi độc châm của Bạch Tiêu Thiên ghim vào ba Du huyệt ở lưng, nó vốn định kỳ một năm độc mới phát tác, thế nhưng vừa rồi Độc Gia Cát quá hiểm đã vận kình đẩy vào khiến độc dược lực phát tất cả nhanh hơn. Giờ cho dù Hoàng Phủ Tinh gắng sức và cả Bát Bích Tu La giúp lực kháng độc thì cũng chỉ cầm chừng trong thời gian ngắm, xem ra chàng khó hòng thoát mạng lần này.
Bấy giờ, toàn trường trở nên im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào người Hoàng Phủ Tinh, Độc Gia Cát cười thầm trong lòng biết chàng khó mà thoát chết nổi.
Qua một hồi lâu, Hoàng Phủ Tinh mới từ từ mở mắt ra, chàng cố gượng ngồi dậy, nhưng tay bị Bát Bích Tu La nắm chặt.
Bát Bíc Tu La không hiểu sao giờ này lại có nhiều đồng cảm với chàng thiếu niên đen đủi gầy ốm này, thấp giọng hỏi :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi chịu nổi chứ?
Hoàng Phủ Tinh gật nhẹ đầu, rồi chợt hỏi :
- Các hạ muốn truy tầm Kim kiếm, muốn báo thù Nhậm Bằng chăng?
Bát Bích Tu La nghe hỏi một câu này thì chấn động cả người, tròn mắt nói :
- Đó là điều đương nhiên!
Hoàng Phủ Tinh hít một hơi dài lấy lại sức, chậm rãi nói :
- Được! Tại hạ chỉ cho các hạ một hướng truy tầm...
Chàng dừng lại mồm hít mạnh mấy hơi, mới nói tiếp :
- Tại hạ sống không dược thêm nửa canh giờ, nói chẳng được nhiều, đến lúc đó cứ để tại hạ chết, chớ để người ngoài hạ thủ.
Bát Bóc Tu La nghe vậy ưỡn ngực lớn tiếng nói :
- Tra mỗ chấp nhận lời ngươi, bất kỳ kẻ nào ra tay hại ngươi, xem như là tự đối đầu với Phong Vân hội, quyết chẳng ngại lưu huyết phong tinh lấy mạng hắn.
- Không biết... Nhậm đương gia quý hội, đêm nay có đến đây không?
Bát Bích Tu La ngẩn người nói :
- Hà Bắc ngũ tỉnh đều đã bị phong tỏa, Tổng đương gia xuất tuần biên cảnh, nhanh lắm cũng phải tối mai mới đến đây.
Hoàng Phủ Tinh gật đầu nói :
- Tam đương gia xin chờ giây lát, tại hạ nhất định có lời phúc đáp.
Toàn trường im phăng phắc, trước đám quần hùng hắc đạo giết người không nháy mắt này, kẻ yếu vía đều chết khiếp. Hoàng Phủ Tinh bấy giờ gần như đơn độc giữa những bầy sói, từ từ quay người lại nhìn thẳng Bạch Quân Nghi hỏi :
- Bạch cô nương, chúng ta đã nói thế nào với nhau?
Bạch Quân Nghi khựng cả người lắp bắp hỏi :
- Nói gì chứ?
Hoàng Phủ Tinh cười lãnh đạm nói :
- Ta quỳ dưới chân cô nương, lại đầu nhập quý bang, cô nương một cái tát đánh gãy ta ba chiếc răng lẽ nào lại quên?
Bạch Quân Nghi mặt đỏ rần lên thì thẹn lẫn tức giận quay mặt lại ra lệnh cho Ngao Tam :
- Thả hết bọn chúng ra.
Ngao Tam và thanh y trung niên nghe vậy giải khai huyệt đạo cho Tống gia tam hổ và Uyển Phụng, cả bọn bốn người từ đầu đến giờ đã nghe thấy hết chuyện, bấy giờ chẳng bỏ đi mà còn sấn tới gần đứng im lặng xem.
Hoàng Phủ Tinh chỉ khuyên họ một câu :
- Bốn vị lực bạc thế cô, tốt nhất chớ nên hành tẩu trên giang hồ.
Trầm ngâm giây lát, chàng nói tiếp :
- Sau khi ta chết, người của Thần Kỳ bang cũng không tha cho các vị, nhanh trở lại nguyên tịch sinh sống.
Tần Uyển Phụng giọng nấc nghẹn thốt lên :
- Công tử...
Hoàng Phủ Tinh gượng cười nói :
- Thế nhưng nếu sớm đi một bước thì không việc gì.
Rồi chàng quay lại nói với Bát Bích Tu La :
- Tam đương gia, bốn người này võ công tầm thường, quyết không dính dáng gì đến chuyện ở Lạc Hà sơn trang, xin nhón tay làm phúc.
Nghe một câu này, toàn trường như cảm khái, Bát Bích Tu La gật nhẹ đầu nói :
- Được, bốn vị này nếu như ở lại bờ Bắc, Phong Vân hội quyết không làm khó gì.
Hoàng Phủ Tinh chấp tay nói :
- Lời hứa của Tam đương gia nghìn vàng, tại hạ xin cảm tạ trước.
Rồi chàng quay lại nhìn Cốc Thế Biểu chìa tay nói :
- Cốc huynh, đưa đây!
Một câu này khiến cả trăm ánh mắt đều dồn vào người Cốc Thế Biểu, Cốc Thế Biểu hơi giật mình, ánh mắt đưa nhìn nhanh Bạch Quân Nghi.
Chợt nghe Độc Gia Cát cười nhạt hỏi :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi đòi cái gì chứ?
Bát Bích Tu La sãi bước tới trước người Hoàng Phủ Tinh, vừa để bảo vệ chàng, vừa nhìn Cốc Thế Biểu gằn giọng :
- Sao? Chẳng lẽ ngươi đợi ta ra tay ư?
Hoàng Phủ Tinh xua tay nói :
- Tam đương gia bớt nộ, tại hạ có lý của mình.
Rồi lại nói với Cốc Thế Biểu :
- Cốc bằng hữu, nếu ngươi còn chưa chịu trao ra Đan Hỏa Độc Liên thì coi như ngươi nhận mình là hung thủ giết Nhậm thiếu gia.
Bát Bích Tu La nửa đời hành cước giang hồ, danh đầu không nhỏ, nhưng lúc này nhìn thấy Hoàng Phủ Tinh bình thản đón nhận cái chết đến gần kề mà vẫn giữ được chính khí thì trong lòng thầm cảm phục, thoái lùi tự để cho chàng xử trí chuyện này. Độc Gia Cát lại nghe không phải là vật cần tìm Kim kiếm thì tự nhiên cũng im lặng.
Tình hình đối với Cốc Thế Biểu không có gì khó xử, chỉ chờ quyết định của Bạch Quân Nghi, lúc này thấy cô ra giọng lạnh nhạt nói :
- Cốc huynh cứ trao Đan Hỏa Độc Liên cho hắn đi!
Cốc Thế Biểu gật nhẹ đầu, rồi lấy Độc liên ra trao cho Hoàng Phủ Tinh, chàng nắm nó trong tay lòng thầm nghĩ: “Mẹ bảo ta cải danh đổi họ, chỉ để tránh hiểm ác lâm đầu, nào ngờ ông trời tuyệt lương nhân, chuyện đến nước này ta chỉ còn cách cái chết trong gang tấc. Ài... có chết thì cũng chết một cách rõ ràng minh bạch, chết khí khái cho người ta biết ta là ai chứ”.
Nghĩ rồi lòng đã quyết, bất giác ngẩng cao đầu, từ đôi nhãn châu của chàng phát ra hai luồng nhãn quang sáng lạnh đầy uy vũ đến lạ thường, quét nhìn toàn trường một vòng, cuối cùng nhưng lại trên mặt Bát Bích Tu La giọng vô cùng nghiêm túc nói lớn :
- Tam đương gia, tệ nhân thật ra họ Hoa, phúc danh Thiên Hồng chứ không phải Hoàng Phủ Tinh, Lạc Hà sơn trang vốn là sản nghiệp của hàn gia, Đan Hỏa Độc Liên đương nhiên cũng là bảo vật của nhà họ Hoa chúng ta, Hoa Thiên Hồng lần này hồi cựu gia lấy bảo vật, quyết không phải đột nhập Lạc Hà sơn trang trộm cắp.
Chàng nói ra một lời này, khiến quần hùng toàn trường chấn động không nhỏ, nên biết hơn mười năm về trước Hoa Nguyên Tư danh chấn thiên hạ, nghiệp động giang hồ, thanh uy tợ như mặt trời mặt trăng, bạch đạo hiệp sĩ tôn kính, hắc đạo kiêu hùng cũng không khỏi vị nể. Ông ta chết rồi nhưng để lại trên giang hồ còn là nghĩa khí chính trực của ông, chứ không chỉ võ công mà thôi, mười năm về sau tự nhiên hậu nhân của Hoa Nguyên Tư xuất hiện võ lâm, thử hỏi làm sao không khiến cho mọi người chấn động?
Toàn trường im lặng như tờ, ai nấy trong đầu đương nhiên theo đuổi tính toán riêng theo suy nghĩ của mình, đột nhiên Vong Mệnh Hổ Tống Liêu cất tiếng gào lên phá tan yên tĩnh :
- Công tử, công tử quả thật là thiếu gia của Hoa đại hiệp, Hoa phu nhân đâu?
Hoa Thiên Hồng nghe mấy tiếng này thì chua chát trong lòng, cười khổ nói :
- Gia mẫu đã ẩn cư thâm sơn cùng cốc, không màng đến thế sự thị phi!
Tần Uyển Phụng thì vừa nghe đã rơi nước mắt, nghẹn ngào kêu lên :
- Hoa công tử...
Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói :
- Ài! Cô nương, tiên phụ đã có thể chết, tại sao tại hạ không có thể?
Độc Gia Cát là người bị sốc mạnh nhất lão được tiếng tính toán như thần, vậy mà lần này bấm đến gãy ngón tay cũng không thể ngờ nổi chuyện như vậy, lúc này trong lòng đã phát lo còn không biết nên tin chuyện này thực hay không?
Ngược lại Bát Bích Tu La và Ngọc Đỉnh phu nhân thì mừng thầm trong lòng, nghĩ lần này động đến Hoa Thiên Hồng nhất định mẫu thân chàng ta sẽ trùng xuất giang hồ báo thù cho con, đó là một đại hoạn cho Thần Kỳ bang. Lại nói đối với Bạch Quân Nghi và Cốc Thế Biểu chỉ là hậu thế, nên căn bản chỉ cảm thấy bị bất ngờ chấn động, chứ không nghĩ gì khác.
Bấy giờ nghe Hoa Thiên Hồng nói :
- Tam đương gia, tại hạ đem hết mọi sự tình đã xảy ra với cái chết của Nhậm Bằng kể hết không giấu một chi tiết nào, nếu như bên trong có những điều khó hiểu thấu thì cứ đem nói lại cho Nhậm đương gia biết, cân nhắc truy xét tất sẽ rõ chân tướng.
Bát Bích Tu La giờ đối với chàng thái độ đã khác, ôm quyền nghiêm túc nói :
- Hoa công tử xin cứ nói. Tra mỗ rửa tai lắng nghe.
Chuyện này quả nhiên quan hệ chẳng nhỏ chút nào, nếu như xử trí không thỏa đáng, thì có thể dẫn đến bạo động can qua giữa Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội cho nên mọi người tại hiện trường lúc ấy đều im lặng ngóng tai nghe chàng nói từng lời.
Hoa Thiên Hồng trong lòng cũng thầm nghĩ: “Nếu như ta kể thêm mắm thêm muối, chỉ sợ gây cho bọn họ hồ nghi lẫn nhau, huống gì chuyện này nếu như không là người của Thông Thiên giáo làm thì cũng là người của Thần Kỳ bang, chẳng bằng cứ theo sự thực mà kể, mặc bọn họ xử trí với nhau”.
Nghĩ rồi chàng nghiêm nét mặt nói :
- Tại hạ trở lại cố cư lấy Đan Hỏa Độc Liên, vừa khéo bắt gặp Nhậm Bằng hò hẹn tâm sự cùng muội thiếu nữ bịt kín mặt, hành tung của tại hạ bị bại lộ, Nhậm Bằng chặn đường đánh nhau, nữ nhân kia đứng phía sau lưng Nhậm Bằng đốc hắn đấu nội lực cùng tại hạ, chẳng ngờ cô ta thủ đoạn thâm độc nhân lúc ấy dùng đoản đao đâm chết Nhậm Bằng từ phía sau lưng. Sau đó tại hạ cùng cô ta bỏ chạy, qua hết một ngày đến hôm sau mới chia tay nhau, riêng chuyện về thanh Kim kiếm tại hạ không hề hay biết tí gì.
Vừa nghe xong, Độc Gia Cát lên tiếng nói :
- Ngươi rõ ràng đã biết thanh Kim kiếm nằm trong tay Nhậm Bằng, lúc ấy...
Hoa Nguyên Tư năm xưa thanh danh rất lớn trong võ lâm, hắn thầm tin lời của Hoa Thiên Hồng quyết không giả, nói đến đó chợt thấy không ổn nên mới ngừng lại.
Hoa Thiên Hồng ngầm hiểu đối phương muốn nói gì tiếp, khi ấy ngưng mắt nhìn Bát Bích Tu La nói tiếp :
- Tại hạ xưa nay chưa từng nhìn thấy thanh Kim kiếm như thế nào, tin hay không hoàn toàn tùy ở Tam đương gia.
- Tra mỗ tin chứ.
Bát Bích Tu La nói rồi dừng lại giây lát chợt hỏi :
- Hoa công tử làm sao biết được thanh Kim kiếm nằm trong tay tệ hội Nhậm đương gia?
Hoa Thiên Hồng nói :
- Chuyện này chính do chủ nhân thanh Kim kiếm kể lại cho tại hạ, người ấy bị giam khốn trong Thần Kỳ bang!
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên mấy tiếng nói :
- Hay lắm! Bạch bang chủ thật tuyệt thủ, ta cứ ngỡ Chu Nhất Cuồng đã ẩn thâm sơn cùng cốc nghiên cứu giải khai mật kíp trên thanh Kim kiếm, chẳng ngờ lại nằm trong tay Bạch bang chủ thành tù nhân!
Tiếng cười của bà ta xoáy vào tai bọn người Thần Kỳ bang đến khó chịu, Bạch Quân Nghi vô cùng bất bình, nhưng thầm biết người đàn bà này rất đáng sợ, nên cố nhẫn nhịn, chỉ đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn séo vào mặt đối phương.
Độc Gia Cát nhìn thấy Bạch Quân Nghi giận ra mặt, chỉ sợ cô ta bộc phát chưởng nên liền cười phá lên ha hả nói lấp đi :
- Phu nhân nhầm rồi, Chu Nhất Cuồng đúng là lưu lại trong tệ bang, nhưng ở ngôi thượng khách quyết không phải bị giam khốn. Ha ha... nếu có lúc mời được phu nhân đến thăm, Bang chủ chúng ta mới đáng coi là đắc tuyệt thủ.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ trong đầu: “Thì ra Hàn Đàm Tẩu vốn tên Chu Nhất Cuồng, Độc Gia Cát dám nói láo lật trắng thành đen mà không thẹn mặt trước mắt ta, quả thủ đoạn thâm độc”.
Chuyển niệm trong đầu, bất chợt thấy lưng nhói lên, dọc theo Đốc mạch, tợ hồ như độc lực đang bức chuyển giữa hai huyệt đạo, đau buốt cả sống lưng nghe rất khó chịu.
Bát Bích Tu La nhận ra ám khói tử khí trên mặt chàng, biết chàng ta cái chết đã rất gần kề, vội hỏi :
- Hoa công tử, vậy nữ nhân bịt mặt kia danh tính là gì?
- Cô ta thư xưng là Phương Tử Ngọc, tự nhận là người của Thông Thiên giáo, thế nhưng thật hay giả thì tại hạ không thể đoán biết được.
Bát Bích Tu La vừa nghe thế quay mặt lại gằn hỏi Ngọc Đỉnh phu nhân :
- Phu nhân, trong quý giáo có vị nữ nhân nào tên Phương Tử Ngọc không?
Ngọc Đỉnh phu nhân đã mặt không hề thay đổi, cười lên khanh khách đáp :
- Có!
Rồi quay đầu lại ngoắc tay gọi lớn :
- Ngọc nhi đến đây, ngươi lén ta làm chuyện hay ho nhỉ?
Mọi người đều cả kinh, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn nhìn vào bóng thiếu nữ trước giờ vẫn đứng bên ghế thái sư, lúc này lướt nhẹ xuống hiện trường, giọng nhè nhàng nói :
- Ngọc nhi mãi vẫn không rời phu nhân nửa bước, lúc nào lén đi giết người cướp bảo vật chứ?
Ngọc Đỉnh phu nhân đôi mày đen rậm nhướn cao nói :
- Hoàng Phủ Tinh... A! Hoa Thiên Hồng, cô ta chính là Phương Tử Ngọc, cả vùng Đông nam ít người không biết đến cô ta, ngươi nhìn lại cho thật kỹ xem có đúng là nữ nhân giết chết Nhậm Bằng hay không?
Thiếu nữ này mỹ mạo kiều diễm, huống gì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chàng nhìn qua một lần, lắc đầu đáp dứt khoát :
- Không phải vị cô nương này!
Dừng lại giây lát chàng mới nói với Bát Bích Tu La :
- Tại hạ đã nói qua, trong chuyện này nếu như còn có chỗ mơ hồ khó hiểu, rõ ràng một hành động có kế hoạch từ trước, các hạ cần Nhậm đương gia suy xét cho thật kỹ mới được.
Bát Bích Tu La cảm thấy chuyện đáng nghi vô cùng, đầu mày nhíu chặt lại nói :
- Hoa công tử sao không thử tả xem nữ nhân giả mạo Phương Tử Ngọc kia tướng mạo như thế nào?
Hoa Thiên Hồng gật nhẹ đầu, rồi quay nhìn Bạch Quân Nghi nói :
- Bạch cô nương, tại hạ nói ra sự thật xin cô nương thứ tội...
Bạch Quân Nghi ngớ người lắp bắp nói :
- Ngươi cứ nói, sao phải bắt tội ngươi được chứ?
Hoa Thiên Hồng cười điềm nhiên nói tiếp :
- Nữ nhân giết Nhậm Bằng trộm bảo vật kia rất giống với cô nương, võ công cũng chẳng kém, mà nhất chính là khinh công trác tuyệt hiếm thấy trong võ lâm.
Cốc Thế Biểu vừa nghe thế không chịu nổi vung tay thét lên :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi chớ ngậm máu phun người!
- Tại hạ giờ đã là Hoa Thiên Hồng, không còn là Hoàng Phủ Tinh, lời họ Hoa chúng ta xưa nay nói ra quyết không giả bao giờ.
Không phẫn nộ thì không sao, nộ khí khởi lên lập tức khiến cả sống lưng nhói đau lên như dao đâm, chàng rú lên mộ tiếng ngã người xuống đất, Tần Uyển Phụng và Vong Mệnh Hổ vội chạy lại đến hai bên đỡ chàng lên, Vô Nha Hổ Tống lão bà giẫm chân kêu trời rồi quay người khóc lên hu hu.
Bát Bích Tu La ngược lại thầm nghĩ trong đầu: “Hà, cái gì mà giống, chỉ sợ Phương Tử Ngọc chính là Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi cũng chính là Phương Tử Ngọc!”
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói :
- Diêu huynh, trên đời này người tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia giết người trộm bảo vật chỉ có Hoa công tử, nể mặt Nhậm đương gia nên tạm thời giữ tính mệnh người này lại.
Độc Gia Cát là tay cáo già, thế nhưng cũng khiếp sợ trước con người đàn bà này, thầm rủa: “Mẹ kiếp con hồ ly, ngươi nếu như còn khiêu khích Diêu mỗ, thì quyết cho ngươi một bài học, chớ nên động đến Độc Gia Cát ta!”
Bát Bích Tu La ngược lại nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói thế, liền bước nhanh đến trước mặt Độc Gia Cát chìa tay gằn giọng nói :
- Diêu huynh, nếu có giải dược thì trao ra cho huynh đệ!
Độc Gia Cát ngửa cổ cười dài khanh khách nói :
- Tam đương gia, lời của Ngọc Đỉnh phu nhân mà ngươi cũng nghe nổi ư?
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe vậy thì cười như nắc nẻ, lướt thướt bước tới Độc Gia Cát nói :
- Diêu huynh trước mặt mọi người không kiêng nể ta, vậy chớ trách ta vô lễ!
Độc Gia Cát thấy bà ta bước tiến tới gần, đang lâm đại địch, tụ công ở hai tay đề phòng, mắt ngưng nhìn bà ta không chớp.
Bát Bích Tu La nhẩm tính nhanh trong đầu, biết Độc Gia Cát là cánh tay phải của Bạch Tiêu Thiên, giết hắn đi thì Thần Kỳ bang nhất định hưng binh vấn tội. Nhưng Thông Thiên giáo liên thủ cùng Phong Vân hội thì quyết chẳng sợ gì Thần Kỳ bang.
Nghĩ vậy liền cười nhạt nói :
- Diêu huynh, nếu ngươi không trao giải dược ra cứu mạng Hoa Thiên Hồng, chân hung không thể truy ra được, Thông Thiên giáo đương nhiên chẳng tránh khỏi bị hiềm nghi, Ngọc Đỉnh phu nhân không tha cho ngươi. Tra mỗ cũng chẳng thể khách khí với ngươi được.
Ngọc Đỉnh phu nhân thừa hiểu Bát Bích Tu La lôi kéo mình về cùng phía, cười nói :
- Tam đương gia nói rất đúng. Diêu huynh, nếu như người vẫn còn không chịu trao giải dược, thì ta là người đầu tiên ra tay.
Bà ta thầm hiểu trong người Độc Gia Cát quyết khó có nổi thuốc giải, nhưng tâm ý cũng như Bát Bích Tu La quyết liên thủ phế khử Độc Gia Cát mới nói vậy.
Vong Mệnh Hổ Tống Liêu chính đang lúc lo cho tính mạng của Hoa Thiên Hồng nghe có người đòi thuốc giải ở Độc Gia Cát liền vùng chạy đến trước mặt hắn nói :
- Diêu huynh, hôm nay nếu như ngươi không giao thuốc giải ra, người nhà họ Tống ta dùng không đánh nổi ngươi cũng quyết vào cắn ngươi mới hả giận!
Vô Nha Hổ và con Bất Tiêu Hổ thấy thế cũng tức xông tới vây lấy người Độc Gia Cát, bọn họ chỉ vì một chữ nghĩa mà quên mất Độc Gia Cát là con người lợi hại như thế nào.
Chợt thấy Hoa Thiên Hồng gượng dậy nói :
- Tống lão trượng, nhanh quay lại chẳng lẽ đã quên lời ta căn dặn khi truyền võ nghệ?
Độc tính trong người chàng đã phát tác mạnh, khiến chàng lúc nói phải cật lực lắm, cả người rung lên từng chặp.
Độc Gia Cát cười lớn nói :
- Các người mới thật là không hiểu tình lý chút nào. Hoa phu nhân đâu phải là người dễ chọc giận, chỉ cần bà ta tái xuất giang hồ, hô lớn một tiếng thì đồng đảng năm xưa nhất nhất quật khởi gây phong ba tác lãng. Thần Kỳ bang chúng ta đã vì đồng đạo mà đứng ra đối đầu với đại địch này. Các ngươi sao còn bảo ta giao ra thuốc giải cứu con trai bà ta, thực là điên đảo không biết cân lượng phải quấy, chỉ sợ Thiên Ất giáo chủ và Nhậm đương gia nghe được trong lòng không vui..
Bát Bích Tu La nghe thì không khỏi phát run trong lòng, thầm nghĩ: “Hắn nói cũng không sai, bất luận hắn có thuốc giải hay không, Hoa Thiên Hồng mà chết thì cũng chẳng ích lợi gì cho Thần Kỳ bang”. Nghĩ rồi lão thoái lui một bước, im lặng đưa mắt nhìn Hoa Thiên Hồng.
Ngọc Đỉnh phu nhân chuyển mắt, đột nhiên bật cười khúc khích nói :
- Độc Gia Cát quả nhiên bất phàm, chỉ một hai câu đã giải được hiểm họa sát nhân, đúng là mồm thương lưỡi kiếm thắng cả vạn tinh binh!
Độc Gia Cát thấy bà ta trước sau vẫn chĩa mũi dùi vào mình thì trong lòng vô cùng căm hận, thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình thản, quay mặt nhìn Hoa Thiên Hồng như chờ đợi cái chết đến thật nhanh với chàng.
Hoa Thiên Hồng kề bên cái chết trong đầu tự nhiên lướt qua rất nhanh tất cả những chuyện quá khứ, chàng giờ đây chỉ còn nhớ đến hình ảnh mẫu thân đơn độc một mình bên cạnh mộ cha, Đan Hỏa Độc Liên đã lấy được, thế mà không làm sao đem về được cho mẫu thân trị thương trích trong người.
Bất giác chàng đưa đôi mắt lờ đục lướt nhìn quanh toàn trường một vòng, rồi ngưng lại ở ba người nhà họ Tống và Tần Uyển Phụng, đầu óc chợt nghĩ đến một hy vọng bèn thốt lên :
- Tần cô nương...
Nhưng rồi chẳng hiểu sao chàng lại nín bặt, nhắm hờ mắt lại đề khí Đan Điền cố gắng gượng giữ lấy mạng trong chốc lát, đoạn mới từ từ quay mặt về hướng Tây bắc quỳ xuống trên đất.
Tần Uyển Phụng thấy thế òa lên khóc nói :
- Hoa công tử, công tử... có gì chỉ bảo?
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ nhanh: “Ta vốn định nhờ bọn họ mang đóa Độc liên này về cho mẫu thân, thế nhưng chỉ sợ làm vậy chẳng khác gì dẫn quỷ về nhà, lộ ra hành tung của mẹ ta, dù không những chẳng cứu được mẫu thân mà còn làm hại thêm. Àì...”
Chỉ nghĩ đến đó, chàng im lặng lắc đầu rồi miệng lầm bầm như muốn nói điều gì với mẫu thân ở nơi rất xa xôi.
Bấy giờ toàn trường im phăng phắc không một tiếng thở mạnh, Tống gia tam hổ và Tần Uyển Phụng thì nước mắt rơi lã chã, nhưng không dám khóc lớn, chừng như sợ quấy nhiễu giây phút thiêng liêng nhất trong đời chàng.
Sông đêm lành lạnh, gió từng đợt thổi qua mang theo làn hơi nước mờ nhạt phủ lấy cả đám người đứng lặng như trăm pho tượng đá, bao trùm lên đó một không khí bi thương hùng tráng.
Qua một lúc, lời khấn của chàng như đã xong, đột nhiên chàng chấp tay sụp lạy ba lạy, rồi đem đóa Đan Hỏa Độc Liên đưa vào miệng cắn nhai nuốt sạch.
Vô Nha Hổ Tổng lão bà thấy vậy giậm chân khóc gào lên kêu trời, rồi để nhào người xuống khóc như mưa như gió.
Hoa Thiên Hồng vừa nuốt hết đóa Độc liên vào bụng thì cả người rung giật lên từng hồi mới đổ xuống lăn lộn vật vã, miệng rên la thống khổ vô cùng, từ khóe mồm rỉ ra một dòng máu đen.
Toàn trường mọi người đều thất sắc ai cũng nghĩ Đan Hỏa Độc Liên là loại kịch độc, chỉ một miếng là đủ chết đừng nói là nuốt cả một cái, huống gì trong người Hoa Thiên Hồng đã có sẵn ba ngọn Tỏa Hồn thần châm, giờ thêm Độc liên vào người thì độc tính tăng càng mạng, cái chết đến càng nhanh hơn.
Vong Mệnh Hổ Tống Liêu, Bất Tiêu Hổ Tống Lãng và Tần Uyển Phụng cũng quỳ xuống khóc gào lên thống thiết.
Trước thảm cảnh này, bọn người hắc đạo vốn giết người không chớp mắt, nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình rúng động.
Bạch Quân Nghi là người đầu tiên không chịu nổi quay người bước nhanh xuống thuyền.
Ngọc Đỉnh phu nhân và thiếu nữ áo tía cũng tiếp liền đó quay gót nhảy về thuyền của mình, kế đến Độc Gia Cát Diêu Sách cũng chẳng còn hứng thú gì quay người bỏ đi.
Chỉ còn lại Bát Bích Tu La nhưng mắt nhìn Hoa Thiên Hồng quằn quại giãy giụa trước khi chết thì tự nhiên lòng thấy bất nhẫn, bất giác bước nhanh tới hướng chàng giơ chưởng lên đánh xuống...
Tần Uyển Phụng ngồi bên cạnh chàng thấy vậy liền chồm cả người mình lên chàng che chắn, miệng gào lên :
- Không được đả thương chàng!
Bát Bích Tư La ngớ người dừng tay lại lúng túng nói :
- Ta chỉ là hảo ý!
Rồi lắc đầu buông tiếng thở dài, nói :
- Chỉ tiếc ở đây không phải là Miêu Cương, nếu không thì có thể cầu cứu đến Cửu Độc Tiên Cơ...
Tần Uyển Phụng trong cơn đau thương này chừng như đã biến thành một con người khác, nàng ngước khuôn mặt ngây dại đầy nước mắt lên nhìn lão ta hỏi :
- Cửu Độc Tiên Cơ thì làm sao chứ?
Bát Bích Tu La cười khổ mấy tiếng nói :
- Cửu Độc Tiên Cơ là nhân vật đệ nhất dụng độc, có điều... chỉ sợ gặp phải Đan Hỏa Độc Liên này thì cũng thúc thủ bó tay!
Tần Uyển Phụng chỉ nghe vậy, khuôn mặt đờ đẫn tự nhiên hiện lên vẻ cương quyết nói :
- Ta thử đi tìm bà ấy!
Nói rồi hai tay bế người Hoa Thiên Hồng lên quay chạy xuống sông.
Bát Bích Tu La lắc đầu thở dài thầm nghĩ: “Thì ra nữ tử này si mê Hoa Thiên Hồng, nhưng từ đầu đến giờ không để lộ ra”.
Lão ngưng ánh mắt nhìn theo dáng cô nàng khập khiễng bế Hoa Thiên Hồng chạy xuống thuyền, bất giác la lớn lên :
- Cô nương, Miêu Cương cách đây có vạn dặm, cô nương có đi cũng mất cả nửa năm mới đến được đó.
Tần Uyển Phụng nói như người mộng du :
- Lên trời ta cũng phải lên thử!
Nàng giờ đây thần trí như đã mất hết, chỉ còn biết ẵm vị ý trung nhân của mình chạy như điên như cuồng lên thuyền của Độc Gia Cát.
Tam Hổ Tống Thị thấy vậy cũng gạt nước mắt chạy theo chân nàng lên thuyền.
Độc Gia Cát và Bạch Quân Nghi ngoái đầu lại nhìn bọn Tần Uyển Phụng một cái rồi quay mặt đi nơi khác không để ý đến bọn họ nữa.
Lát sau, thuyền của Ngọc Đỉnh phu nhân đã giong buồm ngược dòng đi tiếp, ba chiếc thuyền của Độc Gia Cát cũng rời bờ trở lại bờ bên kia.
Vong Mệnh Hổ nhìn thấy Tần Uyển Phụng bế Hoa Thiên Hồng trên tay đứng mép thuyền cứ chao đảo theo con thuyền, chỉ sợ rơi xuống nước nên liền bước đến nói :
- Cô nương, lão hủ bế giúp cô nương!
Tần Uyển Phụng dạt ra ngoài một bước ré giọng la lên :
- Không được!
Vong Mệnh Hổ cả kinh, chỉ sợ làm cô ta phát hoảng có thể trượt chân rơi xuống nước, cho nên đành đứng im lặng bên cạnh trông chừng.
Thuyền đến bờ bên kia, mọi người đều lục tục xuống thuyền, Tần Uyển Phụng mắt đờ đẫn nhìn mọi người xung quanh mình tợ như không thấy, chỉ ôm cứng lấy người Hoa Thiên Hồng xuống bờ cắm đầu bỏ đi, Tống gia tam hổ lúng túng không biết làm gì hơn, đành đi theo chân cô ta.
Tần Uyển Phụng tuy chỉ mới gặp chàng đôi ba lần, thế nhưng từ sâu trong trái tim nàng bị rung động thật sự đối với con người này, chỉ có điều là thiếu nữ hiền thục, nên không dám để lộ tình cảm ra ngoài. Lúc này đây, nhìn thấy vị ý trung nhân của mình đã ở bên bờ cái chết, lòng nàng đau thắt trăm đoạn, cả người choáng váng hẫng hụt, cho nên mới biến thành ngây dại không con để ýgì đến ngoại cảnh, tình cảm sâu kín trong đáy tim nàng cũng không ngăn nổi tuôn trào ra.
Mãi đến lúc này, Bạch Quân Nghi đứng một mình bên sông ngưng mắt nhìn Tần Uyển Phụng bế Hoa Thiên Hồng bỏ đi, tự nhiên lòng cô ta cũng thấy có chút gì mất mát đắng cay.
Ngẩn người hồi lâu, cô ta chừng như sực tỉnh lại quay đầu gọi Ngao Tam nói :
- Ngao Tam, ngươi nhanh đánh xe đưa bọn họ đi đến nơi họ cần đến, sau khi an táng Hoàng Phủ Tinh... A, Hoa Thiên Hồng, ngươi giúp họ lo liệu cuộc sống ổn định. Tránh để họ xảy ra chuyện phiền hà.
Ngao Tam ứng thanh đáp một tiếng rồi chạy đi.
Bọn Tần Uyển Phụng chạy được một quãng, Ngao Tam đánh xe ngựa đến kịp nói lớn :
- Tần cô nương, các người muốn đi đâu, tại hạ cung tống các vị đến đó.
Trong đầu Ngao Tam lưu lại một ấn tượng mạnh mẽ đối với Hoa Thiên Hồng, lão cảm khái nể trọng trước chí khí anh hùng của chàng, cho nên giờ đối với bọn Uyển Phụng cũng tỏ ra thân thiện
- Ta muốn đến Miêu Cương, xa lắm lắm!
Ngao Tam thầm nghĩ: “Ài! Cô ta si tình giờ hóa điên rồi chăng?”
Nghĩ vậy nhưng vẫn nói :
- Trước tiên lên xe đến Tịnh Châu, cô nương nên nghỉ dưỡng...
Tần Uyển Phụng đầu óc hoang mang thảng thốt, chỉ nghĩ đến một điều mang người trong mộng đến Miêu Cương, nghe loáng thoáng như vậy, liền quay người chui nhanh vào thùng xe, Tống gia tam hổ không ai bảo ai cũng tự động theo chân nàng vào xe.
Xe chạy như bay, cứ nhằm về hướng nam mà đi, do có Ngao Tam cho nên những chuyện sinh hoạt dọc đường không có trở ngại gì, ngày qua ngày lại lâu dần Tống thị tam hổ đã trấn tĩnh lại, nỗi thương tâm cũng vơi dần. Duy nhất chỉ còn lại Tần Uyển Phụng vẫn ngồi bên Hoa Thiên Hồng chẳng thiết gì đến ăn uống, mắt đờ dại nhìn vào mặt chàng không nói nửa câu.
Ngao Tam ban đầu vốn nghĩ trước tiên cứ đưa bọn họ đến Tịnh Châu, Tần Uyển Phụng nhất thời bị sốc mạnh nên phát cuồng, thần tình không ổn định, chỉ cần đến đó dần dần cô ta sẽ tỉnh trí lại, nhận ra Hoa Thiên Hồng đã chết, bấy giờ chỉ còn việc chôn cất Hoa Thiên Hồng là xong chuyện.
Chẳng ngờ, đã qua mấy ngày mà Hoa Thiên Hồng trông tợ như đã chết, nhưng lồng ngực vẫn còn hơi ấm, hơi thở rất mong manh, nhưng chung quy vần chưa tuyệt khí, chính điều này khiến lão ta vô cùng kinh ngạc kỳ quái. Nhưng rõ ràng người vẫn chưa chết thì tất còn hy vọng cứu được, lão mới cắm đầu thúc xe chạy như ma đuổi gióng về hướng Miêu Cương mà không quay về Tịnh Châu.
Miêu Cương ở hướng Tây nam, cách Trung Nguyên chừng một hai dặm, cả bọn năm người rong ruổi trên xe tứ mã mang theo Hoa Thiên Hồng chết mà không ra chết sống mà không ra sống, phải mất cả tháng trời ròng rã mới đến được Miêu Cương.
- Cốc Thế Biểu, nếu như Tra mỗ ra tay thì cười là lớn hiếp nhỏ, người cần nên ở yên một chút mới hay!
Cốc Thế Biểu cắp Hoàng Phủ Tinh dưới nách, vừa rồi chỉ tiện tay phất chưởng nghênh tiếp chưa vận đủ chân lực, lúc này nghe nói vậy quay mặt nhìn người vừa ra tay cản đường mình, chỉ thấy đó là một thiếu niên hai mươi thân vận huyền y, hắn khi nào chịu thôi, liền vứt Hoàng Phủ Tinh xuống một bên rồi sải bước tiến tới.
Hoàng Phủ Tinh bị hắn ném xuống đất lăn lóc mấy vòng, mới lóp ngóp đứng lên được.
Mọi người tại trường đều là người trong võ lâm, lúc đầu nhìn cũng nhận rõ Hoàng Phủ Tinh bị khống chế huyệt đạo, nhưng lúc này tự nhiên thấy chàng bị ném xuống thì tự đứng lên được mới thấy kỳ lạ, bản thân Cốc Thế Biểu cũng lấy làm lạ dừng chân quay đầu nhìn lại.
Độ Gia Cát Diêu Sách cười gằn, thấp giọng rủa :
- Dã tiểu tử, chẳng ngờ ngươi cũng nhiều tà môn!
Cũng chẳng thấy lão thi triển thân pháp như thế nào, chung quy bóng lão như làn chớp, đã ở sau lưng Hoàng Phủ Tinh vung tay chộp vào người chàng.
Bát Bích Tu La đôi mắt sắc bén nhìn nhanh lên mặt Hoàng Phủ Tinh rồi quay nói với Cốc Thế Biểu :
- Phong Vân hội vốn giao tình với Vô Lượng Thần Quân không tệ, nếu như trước đây thì Tra mỗ có lẽ không làm khó ngươi, nhưng sự tình hôm nay quan trọng. Nhỡ đắc tội với lệnh sư, cũng chẳng biết làm sao hơn.
Cốc Thế Biểu cười nhạt nói :
- Tam đương gia khéo nói, tại hạ thứ nhất không giết người, thứ hai không trộm bảo vật, bất cứ người nào làm khó tại hạ cũng chẳng phải dễ đâu!
Ngọc Đỉnh phu nhân chỉ đứng ngoài cuộc cứ chờ đợi cơ hội là chen vào nói :
- Môn hạ Vô Lượng Thần Quân khí khái nói một là một, Tam đương gia là bậc tiền bối hay là tha qua cho vãn bối một lần vậy.
Không biết bà ta từ lúc nào đã trở lại chỗ ngồi của mình, nói rồi cười đưa mắt hết dò xét người này lại đến người khác.
Vừa lúc này, một lão già áo lục bước tới sau lưng Bát Bích Tu La nói nhỏ gì mấy câu. Bát Bích Tu La nghe rồi ánh mắt lướt nhanh lên Hoàng Phủ Tinh, đoạn hỏi :
- Diêu huynh, tiểu tử này là đệ tử Thần Kỳ bang?
Độc Gia Cát Diêu Sách nghe hỏi thì cười đáp :
- Tiểu tử này tuổi tuy nhỏ nhưng cơ trí gian giảo manh trá, đã từng giả hàng đầu nhập tệ bang, rồi lại phản bang bỏ chạy, Vô Lượng Thần Quân lệnh cho đồ đệ đến Tịnh Châu báo thù, không ngờ cũng bị phá hỏng dưới tay hắn..
Bát Bích Tu La ướm mắt nhìn đối phương như dò xét, rồi giữ giọng điềm tĩnh nói :
- Mấy hôm trước, có người nhìn thấy tên này ở vùng lân cận Thái Nguyên, cho nên Tra mỗ mới có chuyện muốn nói...
- Ha ha ha... Tam đương gia có gì xin cứ nói, chúng ta thâm giao nhiều năm, hà tất khách khí.
Bát Bích Tu La cười nhạt nói :
- Đã thế thì xin Diêu huynh trao hắn cho Tra mỗ, có nhiều điều cần chất vấn hắn.
Độc Gia Cát thầm nghĩ: “Tiểu tử này biết nhiều điều bí mật, nếu để hắn sống chẳng khác gì để họa, chẳng bằng khử quách hắn đi mới hay”.
Hắn ngoại hiệu Độc Gia Cát tâm cơ hiểm độc gian giảo, lúc nào cũng chỉ ngỡ Kim kiếm đã nằm trong tay Cốc Thế Biểu rồi, cho nên lưu Hoàng Phủ Tinh lại cũng chỉ vô dụng, bấy giờ liền vận lực đẩy nhẹ vào hữu chưởng đặt trên lưng chàng, cười nói :
- Tam dương gia có gì xin cứ việc hỏi hắn, chỉ sợ hắn tâm loạn thần đảo, nói không được một câu sự thật.
Hoàng Phủ Tinh hoàn toàn không nhận ra gì khác, chỉ thấy bị đẩy nhẹ về phía trước bèn nói :
- Tra đương gia có gì xin cứ việc hỏi.
Bát Bích Tu La nhìn chàng nhíu mày nghĩ nhanh: “Nếu nói Nhậm công tử bị giết bởi tay tiểu tử vừa đen vừa gầy này thì thật chẳng ai tin nổi, lại còn nữ nhân hành tung bí mật kia đã không phải Bạch Quân Nghi vậy thì là người nào chứ?”
Ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nhìn Hoàng Phủ Tinh hỏi :
- Ngươi tên họ là gì? Học võ công ở nhân vật nào?
- Tại hạ Hoàng Phủ Tinh... Ai da...
Đột nhiên chàng rú lên một tiếng cả người ngã khuỵu xuống.
Bát Bích Tu La là người lịch duyệt giang hồ, vừa thấy thế liền giơ tay đỡ lấy người thiếu niên, chộp uyển mạch chàng, rồi vung chưởng ấn vào tâm mạch đẩy liền một cỗ kình lực truyền sang.
Sự tình diễn biến cực nhanh, khiến mọi người toàn trường đều chấn động kinh hoảng.
Bạch Quân Nghi mặt trắng nhợt, ánh mắt đầy tức giận liếc xéo Độc Gia Cát một cái, Cốc Thế Biểu ngược lại ngớ ra không hiểu nguyên do tại sao lại như vậy.
Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi trên thuyền tợ hồ như trúng ý, chỉ thấy vuốt ve con cáo trong lòng cười cười không nói.
Bát Bích Tu La truyền nội lực cho Hoàng Phủ Tinh ứng cứu tính mạng chàng cấp thời, ánh mắt cũng lạnh lại nhìn Độc Gia Cát một cái.
Độc Gia Cát một làm hai cũng làm chỉ cười thầm trong bụng: “Nếu như ngươi cứu được hắn, thì ta chẳng được gọi là Độc Gia Cát!”
Nghĩ rồi hắn cất tiếng cười vang ha hả :
- Tam đương gia nhầm rồi, hắn vốn bị tệ Bang chủ đính Tỏa Hồn thần châm độc tính có thể bộc phát lúc nào, nhưng không ngờ vừa khéo đúng lúc này. Diêu Sách làm sao có đủ thủ đoạn cao minh như thế được.
Bát Bích Tu La nghe thì bán tín bán nghi thầm giật mình nghĩ: “Nếu thật đúng bị dính Tỏa Hồn thần châm của Bạch Tiêu Thiên thì vô phương cứu chữa”.
Nghĩ rồi ánh mắt sắc bén như sao lại lướt nhìn lên Bạch Quân Nghi dò hỏi.
Bạch Quân Nghi mặt tợ băng sương lạnh giọng nói :
- Ta không có thuốc giải độc.
Đột nhiên nghe giọng Ngọc Đỉnh phu nhân ngồi trên thuyền nói vọng xuống :
- Bạch bang chủ thật cao minh, tính toán thực khớp thời gian vô cùng!
Độc Gia Cát Diêu Sách cười phá lên át tiếng bà ta nói :
- Phu nhân thần thông quảng đại, sao không thi triển thần lực cứu tiểu tử Hoàng Phủ Tinh này?
Ngọc Đỉnh phu nhân thần thái thản nhiên cười nói :
- Ta có một củ Linh chi nghìn năm, tiếc một điều là không mang theo trong người, nếu không thì cứu mạng hắn có khó khăn gì.
Đột nhiên nghe thấy Hoàng Phủ Tinh trở nhẹ người rên lên :
- Tâm Du... Cách Du... Tỳ Du...
Mọi người nghe đều cảm thấy ngạc nhiên, Bát Bích Tu La đương nhiên ngầm nhận ra được thủ đoạn giết người diệt khẩu của Độc Gia Cát, bấy giờ vừa nghe chàng la lên những huyệt đạo trọng yếu cùng lưng, liền ẵm chàng ra ngoài một trường phòng tránh Độc Gia Cát còn ngầm ra tay. Đoạn mới vận nội lực vào chưởng tâm thôi nã lên một vùng Đốc mạch trên cột sống lưng chàng.
Một làn hương phảng phất, liền thấy bóng Ngọc Đỉnh phu nhân thướt tha lướt từ trên thuyền xuống bến sông, nhìn Độc Gia Cát cười mỉm hỏi :
- Tiểu tử này là Hoàng Phủ Tinh ư? Hắn cũng khá lắm chứ?
Nguyên là mẫu thân chàng Hoa phu nhân mười năm nghiên cứu nhiều phương pháp phòng thân truyền thụ cho nhi tử, chẳng ngờ lần này chàng chịu ba mũi độc châm của Bạch Tiêu Thiên ghim vào ba Du huyệt ở lưng, nó vốn định kỳ một năm độc mới phát tác, thế nhưng vừa rồi Độc Gia Cát quá hiểm đã vận kình đẩy vào khiến độc dược lực phát tất cả nhanh hơn. Giờ cho dù Hoàng Phủ Tinh gắng sức và cả Bát Bích Tu La giúp lực kháng độc thì cũng chỉ cầm chừng trong thời gian ngắm, xem ra chàng khó hòng thoát mạng lần này.
Bấy giờ, toàn trường trở nên im phăng phắc, bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào người Hoàng Phủ Tinh, Độc Gia Cát cười thầm trong lòng biết chàng khó mà thoát chết nổi.
Qua một hồi lâu, Hoàng Phủ Tinh mới từ từ mở mắt ra, chàng cố gượng ngồi dậy, nhưng tay bị Bát Bích Tu La nắm chặt.
Bát Bíc Tu La không hiểu sao giờ này lại có nhiều đồng cảm với chàng thiếu niên đen đủi gầy ốm này, thấp giọng hỏi :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi chịu nổi chứ?
Hoàng Phủ Tinh gật nhẹ đầu, rồi chợt hỏi :
- Các hạ muốn truy tầm Kim kiếm, muốn báo thù Nhậm Bằng chăng?
Bát Bích Tu La nghe hỏi một câu này thì chấn động cả người, tròn mắt nói :
- Đó là điều đương nhiên!
Hoàng Phủ Tinh hít một hơi dài lấy lại sức, chậm rãi nói :
- Được! Tại hạ chỉ cho các hạ một hướng truy tầm...
Chàng dừng lại mồm hít mạnh mấy hơi, mới nói tiếp :
- Tại hạ sống không dược thêm nửa canh giờ, nói chẳng được nhiều, đến lúc đó cứ để tại hạ chết, chớ để người ngoài hạ thủ.
Bát Bóc Tu La nghe vậy ưỡn ngực lớn tiếng nói :
- Tra mỗ chấp nhận lời ngươi, bất kỳ kẻ nào ra tay hại ngươi, xem như là tự đối đầu với Phong Vân hội, quyết chẳng ngại lưu huyết phong tinh lấy mạng hắn.
- Không biết... Nhậm đương gia quý hội, đêm nay có đến đây không?
Bát Bích Tu La ngẩn người nói :
- Hà Bắc ngũ tỉnh đều đã bị phong tỏa, Tổng đương gia xuất tuần biên cảnh, nhanh lắm cũng phải tối mai mới đến đây.
Hoàng Phủ Tinh gật đầu nói :
- Tam đương gia xin chờ giây lát, tại hạ nhất định có lời phúc đáp.
Toàn trường im phăng phắc, trước đám quần hùng hắc đạo giết người không nháy mắt này, kẻ yếu vía đều chết khiếp. Hoàng Phủ Tinh bấy giờ gần như đơn độc giữa những bầy sói, từ từ quay người lại nhìn thẳng Bạch Quân Nghi hỏi :
- Bạch cô nương, chúng ta đã nói thế nào với nhau?
Bạch Quân Nghi khựng cả người lắp bắp hỏi :
- Nói gì chứ?
Hoàng Phủ Tinh cười lãnh đạm nói :
- Ta quỳ dưới chân cô nương, lại đầu nhập quý bang, cô nương một cái tát đánh gãy ta ba chiếc răng lẽ nào lại quên?
Bạch Quân Nghi mặt đỏ rần lên thì thẹn lẫn tức giận quay mặt lại ra lệnh cho Ngao Tam :
- Thả hết bọn chúng ra.
Ngao Tam và thanh y trung niên nghe vậy giải khai huyệt đạo cho Tống gia tam hổ và Uyển Phụng, cả bọn bốn người từ đầu đến giờ đã nghe thấy hết chuyện, bấy giờ chẳng bỏ đi mà còn sấn tới gần đứng im lặng xem.
Hoàng Phủ Tinh chỉ khuyên họ một câu :
- Bốn vị lực bạc thế cô, tốt nhất chớ nên hành tẩu trên giang hồ.
Trầm ngâm giây lát, chàng nói tiếp :
- Sau khi ta chết, người của Thần Kỳ bang cũng không tha cho các vị, nhanh trở lại nguyên tịch sinh sống.
Tần Uyển Phụng giọng nấc nghẹn thốt lên :
- Công tử...
Hoàng Phủ Tinh gượng cười nói :
- Thế nhưng nếu sớm đi một bước thì không việc gì.
Rồi chàng quay lại nói với Bát Bích Tu La :
- Tam đương gia, bốn người này võ công tầm thường, quyết không dính dáng gì đến chuyện ở Lạc Hà sơn trang, xin nhón tay làm phúc.
Nghe một câu này, toàn trường như cảm khái, Bát Bích Tu La gật nhẹ đầu nói :
- Được, bốn vị này nếu như ở lại bờ Bắc, Phong Vân hội quyết không làm khó gì.
Hoàng Phủ Tinh chấp tay nói :
- Lời hứa của Tam đương gia nghìn vàng, tại hạ xin cảm tạ trước.
Rồi chàng quay lại nhìn Cốc Thế Biểu chìa tay nói :
- Cốc huynh, đưa đây!
Một câu này khiến cả trăm ánh mắt đều dồn vào người Cốc Thế Biểu, Cốc Thế Biểu hơi giật mình, ánh mắt đưa nhìn nhanh Bạch Quân Nghi.
Chợt nghe Độc Gia Cát cười nhạt hỏi :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi đòi cái gì chứ?
Bát Bích Tu La sãi bước tới trước người Hoàng Phủ Tinh, vừa để bảo vệ chàng, vừa nhìn Cốc Thế Biểu gằn giọng :
- Sao? Chẳng lẽ ngươi đợi ta ra tay ư?
Hoàng Phủ Tinh xua tay nói :
- Tam đương gia bớt nộ, tại hạ có lý của mình.
Rồi lại nói với Cốc Thế Biểu :
- Cốc bằng hữu, nếu ngươi còn chưa chịu trao ra Đan Hỏa Độc Liên thì coi như ngươi nhận mình là hung thủ giết Nhậm thiếu gia.
Bát Bích Tu La nửa đời hành cước giang hồ, danh đầu không nhỏ, nhưng lúc này nhìn thấy Hoàng Phủ Tinh bình thản đón nhận cái chết đến gần kề mà vẫn giữ được chính khí thì trong lòng thầm cảm phục, thoái lùi tự để cho chàng xử trí chuyện này. Độc Gia Cát lại nghe không phải là vật cần tìm Kim kiếm thì tự nhiên cũng im lặng.
Tình hình đối với Cốc Thế Biểu không có gì khó xử, chỉ chờ quyết định của Bạch Quân Nghi, lúc này thấy cô ra giọng lạnh nhạt nói :
- Cốc huynh cứ trao Đan Hỏa Độc Liên cho hắn đi!
Cốc Thế Biểu gật nhẹ đầu, rồi lấy Độc liên ra trao cho Hoàng Phủ Tinh, chàng nắm nó trong tay lòng thầm nghĩ: “Mẹ bảo ta cải danh đổi họ, chỉ để tránh hiểm ác lâm đầu, nào ngờ ông trời tuyệt lương nhân, chuyện đến nước này ta chỉ còn cách cái chết trong gang tấc. Ài... có chết thì cũng chết một cách rõ ràng minh bạch, chết khí khái cho người ta biết ta là ai chứ”.
Nghĩ rồi lòng đã quyết, bất giác ngẩng cao đầu, từ đôi nhãn châu của chàng phát ra hai luồng nhãn quang sáng lạnh đầy uy vũ đến lạ thường, quét nhìn toàn trường một vòng, cuối cùng nhưng lại trên mặt Bát Bích Tu La giọng vô cùng nghiêm túc nói lớn :
- Tam đương gia, tệ nhân thật ra họ Hoa, phúc danh Thiên Hồng chứ không phải Hoàng Phủ Tinh, Lạc Hà sơn trang vốn là sản nghiệp của hàn gia, Đan Hỏa Độc Liên đương nhiên cũng là bảo vật của nhà họ Hoa chúng ta, Hoa Thiên Hồng lần này hồi cựu gia lấy bảo vật, quyết không phải đột nhập Lạc Hà sơn trang trộm cắp.
Chàng nói ra một lời này, khiến quần hùng toàn trường chấn động không nhỏ, nên biết hơn mười năm về trước Hoa Nguyên Tư danh chấn thiên hạ, nghiệp động giang hồ, thanh uy tợ như mặt trời mặt trăng, bạch đạo hiệp sĩ tôn kính, hắc đạo kiêu hùng cũng không khỏi vị nể. Ông ta chết rồi nhưng để lại trên giang hồ còn là nghĩa khí chính trực của ông, chứ không chỉ võ công mà thôi, mười năm về sau tự nhiên hậu nhân của Hoa Nguyên Tư xuất hiện võ lâm, thử hỏi làm sao không khiến cho mọi người chấn động?
Toàn trường im lặng như tờ, ai nấy trong đầu đương nhiên theo đuổi tính toán riêng theo suy nghĩ của mình, đột nhiên Vong Mệnh Hổ Tống Liêu cất tiếng gào lên phá tan yên tĩnh :
- Công tử, công tử quả thật là thiếu gia của Hoa đại hiệp, Hoa phu nhân đâu?
Hoa Thiên Hồng nghe mấy tiếng này thì chua chát trong lòng, cười khổ nói :
- Gia mẫu đã ẩn cư thâm sơn cùng cốc, không màng đến thế sự thị phi!
Tần Uyển Phụng thì vừa nghe đã rơi nước mắt, nghẹn ngào kêu lên :
- Hoa công tử...
Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói :
- Ài! Cô nương, tiên phụ đã có thể chết, tại sao tại hạ không có thể?
Độc Gia Cát là người bị sốc mạnh nhất lão được tiếng tính toán như thần, vậy mà lần này bấm đến gãy ngón tay cũng không thể ngờ nổi chuyện như vậy, lúc này trong lòng đã phát lo còn không biết nên tin chuyện này thực hay không?
Ngược lại Bát Bích Tu La và Ngọc Đỉnh phu nhân thì mừng thầm trong lòng, nghĩ lần này động đến Hoa Thiên Hồng nhất định mẫu thân chàng ta sẽ trùng xuất giang hồ báo thù cho con, đó là một đại hoạn cho Thần Kỳ bang. Lại nói đối với Bạch Quân Nghi và Cốc Thế Biểu chỉ là hậu thế, nên căn bản chỉ cảm thấy bị bất ngờ chấn động, chứ không nghĩ gì khác.
Bấy giờ nghe Hoa Thiên Hồng nói :
- Tam đương gia, tại hạ đem hết mọi sự tình đã xảy ra với cái chết của Nhậm Bằng kể hết không giấu một chi tiết nào, nếu như bên trong có những điều khó hiểu thấu thì cứ đem nói lại cho Nhậm đương gia biết, cân nhắc truy xét tất sẽ rõ chân tướng.
Bát Bích Tu La giờ đối với chàng thái độ đã khác, ôm quyền nghiêm túc nói :
- Hoa công tử xin cứ nói. Tra mỗ rửa tai lắng nghe.
Chuyện này quả nhiên quan hệ chẳng nhỏ chút nào, nếu như xử trí không thỏa đáng, thì có thể dẫn đến bạo động can qua giữa Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội cho nên mọi người tại hiện trường lúc ấy đều im lặng ngóng tai nghe chàng nói từng lời.
Hoa Thiên Hồng trong lòng cũng thầm nghĩ: “Nếu như ta kể thêm mắm thêm muối, chỉ sợ gây cho bọn họ hồ nghi lẫn nhau, huống gì chuyện này nếu như không là người của Thông Thiên giáo làm thì cũng là người của Thần Kỳ bang, chẳng bằng cứ theo sự thực mà kể, mặc bọn họ xử trí với nhau”.
Nghĩ rồi chàng nghiêm nét mặt nói :
- Tại hạ trở lại cố cư lấy Đan Hỏa Độc Liên, vừa khéo bắt gặp Nhậm Bằng hò hẹn tâm sự cùng muội thiếu nữ bịt kín mặt, hành tung của tại hạ bị bại lộ, Nhậm Bằng chặn đường đánh nhau, nữ nhân kia đứng phía sau lưng Nhậm Bằng đốc hắn đấu nội lực cùng tại hạ, chẳng ngờ cô ta thủ đoạn thâm độc nhân lúc ấy dùng đoản đao đâm chết Nhậm Bằng từ phía sau lưng. Sau đó tại hạ cùng cô ta bỏ chạy, qua hết một ngày đến hôm sau mới chia tay nhau, riêng chuyện về thanh Kim kiếm tại hạ không hề hay biết tí gì.
Vừa nghe xong, Độc Gia Cát lên tiếng nói :
- Ngươi rõ ràng đã biết thanh Kim kiếm nằm trong tay Nhậm Bằng, lúc ấy...
Hoa Nguyên Tư năm xưa thanh danh rất lớn trong võ lâm, hắn thầm tin lời của Hoa Thiên Hồng quyết không giả, nói đến đó chợt thấy không ổn nên mới ngừng lại.
Hoa Thiên Hồng ngầm hiểu đối phương muốn nói gì tiếp, khi ấy ngưng mắt nhìn Bát Bích Tu La nói tiếp :
- Tại hạ xưa nay chưa từng nhìn thấy thanh Kim kiếm như thế nào, tin hay không hoàn toàn tùy ở Tam đương gia.
- Tra mỗ tin chứ.
Bát Bích Tu La nói rồi dừng lại giây lát chợt hỏi :
- Hoa công tử làm sao biết được thanh Kim kiếm nằm trong tay tệ hội Nhậm đương gia?
Hoa Thiên Hồng nói :
- Chuyện này chính do chủ nhân thanh Kim kiếm kể lại cho tại hạ, người ấy bị giam khốn trong Thần Kỳ bang!
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên mấy tiếng nói :
- Hay lắm! Bạch bang chủ thật tuyệt thủ, ta cứ ngỡ Chu Nhất Cuồng đã ẩn thâm sơn cùng cốc nghiên cứu giải khai mật kíp trên thanh Kim kiếm, chẳng ngờ lại nằm trong tay Bạch bang chủ thành tù nhân!
Tiếng cười của bà ta xoáy vào tai bọn người Thần Kỳ bang đến khó chịu, Bạch Quân Nghi vô cùng bất bình, nhưng thầm biết người đàn bà này rất đáng sợ, nên cố nhẫn nhịn, chỉ đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn séo vào mặt đối phương.
Độc Gia Cát nhìn thấy Bạch Quân Nghi giận ra mặt, chỉ sợ cô ta bộc phát chưởng nên liền cười phá lên ha hả nói lấp đi :
- Phu nhân nhầm rồi, Chu Nhất Cuồng đúng là lưu lại trong tệ bang, nhưng ở ngôi thượng khách quyết không phải bị giam khốn. Ha ha... nếu có lúc mời được phu nhân đến thăm, Bang chủ chúng ta mới đáng coi là đắc tuyệt thủ.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ trong đầu: “Thì ra Hàn Đàm Tẩu vốn tên Chu Nhất Cuồng, Độc Gia Cát dám nói láo lật trắng thành đen mà không thẹn mặt trước mắt ta, quả thủ đoạn thâm độc”.
Chuyển niệm trong đầu, bất chợt thấy lưng nhói lên, dọc theo Đốc mạch, tợ hồ như độc lực đang bức chuyển giữa hai huyệt đạo, đau buốt cả sống lưng nghe rất khó chịu.
Bát Bích Tu La nhận ra ám khói tử khí trên mặt chàng, biết chàng ta cái chết đã rất gần kề, vội hỏi :
- Hoa công tử, vậy nữ nhân bịt mặt kia danh tính là gì?
- Cô ta thư xưng là Phương Tử Ngọc, tự nhận là người của Thông Thiên giáo, thế nhưng thật hay giả thì tại hạ không thể đoán biết được.
Bát Bích Tu La vừa nghe thế quay mặt lại gằn hỏi Ngọc Đỉnh phu nhân :
- Phu nhân, trong quý giáo có vị nữ nhân nào tên Phương Tử Ngọc không?
Ngọc Đỉnh phu nhân đã mặt không hề thay đổi, cười lên khanh khách đáp :
- Có!
Rồi quay đầu lại ngoắc tay gọi lớn :
- Ngọc nhi đến đây, ngươi lén ta làm chuyện hay ho nhỉ?
Mọi người đều cả kinh, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn nhìn vào bóng thiếu nữ trước giờ vẫn đứng bên ghế thái sư, lúc này lướt nhẹ xuống hiện trường, giọng nhè nhàng nói :
- Ngọc nhi mãi vẫn không rời phu nhân nửa bước, lúc nào lén đi giết người cướp bảo vật chứ?
Ngọc Đỉnh phu nhân đôi mày đen rậm nhướn cao nói :
- Hoàng Phủ Tinh... A! Hoa Thiên Hồng, cô ta chính là Phương Tử Ngọc, cả vùng Đông nam ít người không biết đến cô ta, ngươi nhìn lại cho thật kỹ xem có đúng là nữ nhân giết chết Nhậm Bằng hay không?
Thiếu nữ này mỹ mạo kiều diễm, huống gì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chàng nhìn qua một lần, lắc đầu đáp dứt khoát :
- Không phải vị cô nương này!
Dừng lại giây lát chàng mới nói với Bát Bích Tu La :
- Tại hạ đã nói qua, trong chuyện này nếu như còn có chỗ mơ hồ khó hiểu, rõ ràng một hành động có kế hoạch từ trước, các hạ cần Nhậm đương gia suy xét cho thật kỹ mới được.
Bát Bích Tu La cảm thấy chuyện đáng nghi vô cùng, đầu mày nhíu chặt lại nói :
- Hoa công tử sao không thử tả xem nữ nhân giả mạo Phương Tử Ngọc kia tướng mạo như thế nào?
Hoa Thiên Hồng gật nhẹ đầu, rồi quay nhìn Bạch Quân Nghi nói :
- Bạch cô nương, tại hạ nói ra sự thật xin cô nương thứ tội...
Bạch Quân Nghi ngớ người lắp bắp nói :
- Ngươi cứ nói, sao phải bắt tội ngươi được chứ?
Hoa Thiên Hồng cười điềm nhiên nói tiếp :
- Nữ nhân giết Nhậm Bằng trộm bảo vật kia rất giống với cô nương, võ công cũng chẳng kém, mà nhất chính là khinh công trác tuyệt hiếm thấy trong võ lâm.
Cốc Thế Biểu vừa nghe thế không chịu nổi vung tay thét lên :
- Hoàng Phủ Tinh, ngươi chớ ngậm máu phun người!
- Tại hạ giờ đã là Hoa Thiên Hồng, không còn là Hoàng Phủ Tinh, lời họ Hoa chúng ta xưa nay nói ra quyết không giả bao giờ.
Không phẫn nộ thì không sao, nộ khí khởi lên lập tức khiến cả sống lưng nhói đau lên như dao đâm, chàng rú lên mộ tiếng ngã người xuống đất, Tần Uyển Phụng và Vong Mệnh Hổ vội chạy lại đến hai bên đỡ chàng lên, Vô Nha Hổ Tống lão bà giẫm chân kêu trời rồi quay người khóc lên hu hu.
Bát Bích Tu La ngược lại thầm nghĩ trong đầu: “Hà, cái gì mà giống, chỉ sợ Phương Tử Ngọc chính là Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi cũng chính là Phương Tử Ngọc!”
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói :
- Diêu huynh, trên đời này người tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia giết người trộm bảo vật chỉ có Hoa công tử, nể mặt Nhậm đương gia nên tạm thời giữ tính mệnh người này lại.
Độc Gia Cát là tay cáo già, thế nhưng cũng khiếp sợ trước con người đàn bà này, thầm rủa: “Mẹ kiếp con hồ ly, ngươi nếu như còn khiêu khích Diêu mỗ, thì quyết cho ngươi một bài học, chớ nên động đến Độc Gia Cát ta!”
Bát Bích Tu La ngược lại nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói thế, liền bước nhanh đến trước mặt Độc Gia Cát chìa tay gằn giọng nói :
- Diêu huynh, nếu có giải dược thì trao ra cho huynh đệ!
Độc Gia Cát ngửa cổ cười dài khanh khách nói :
- Tam đương gia, lời của Ngọc Đỉnh phu nhân mà ngươi cũng nghe nổi ư?
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe vậy thì cười như nắc nẻ, lướt thướt bước tới Độc Gia Cát nói :
- Diêu huynh trước mặt mọi người không kiêng nể ta, vậy chớ trách ta vô lễ!
Độc Gia Cát thấy bà ta bước tiến tới gần, đang lâm đại địch, tụ công ở hai tay đề phòng, mắt ngưng nhìn bà ta không chớp.
Bát Bích Tu La nhẩm tính nhanh trong đầu, biết Độc Gia Cát là cánh tay phải của Bạch Tiêu Thiên, giết hắn đi thì Thần Kỳ bang nhất định hưng binh vấn tội. Nhưng Thông Thiên giáo liên thủ cùng Phong Vân hội thì quyết chẳng sợ gì Thần Kỳ bang.
Nghĩ vậy liền cười nhạt nói :
- Diêu huynh, nếu ngươi không trao giải dược ra cứu mạng Hoa Thiên Hồng, chân hung không thể truy ra được, Thông Thiên giáo đương nhiên chẳng tránh khỏi bị hiềm nghi, Ngọc Đỉnh phu nhân không tha cho ngươi. Tra mỗ cũng chẳng thể khách khí với ngươi được.
Ngọc Đỉnh phu nhân thừa hiểu Bát Bích Tu La lôi kéo mình về cùng phía, cười nói :
- Tam đương gia nói rất đúng. Diêu huynh, nếu như người vẫn còn không chịu trao giải dược, thì ta là người đầu tiên ra tay.
Bà ta thầm hiểu trong người Độc Gia Cát quyết khó có nổi thuốc giải, nhưng tâm ý cũng như Bát Bích Tu La quyết liên thủ phế khử Độc Gia Cát mới nói vậy.
Vong Mệnh Hổ Tống Liêu chính đang lúc lo cho tính mạng của Hoa Thiên Hồng nghe có người đòi thuốc giải ở Độc Gia Cát liền vùng chạy đến trước mặt hắn nói :
- Diêu huynh, hôm nay nếu như ngươi không giao thuốc giải ra, người nhà họ Tống ta dùng không đánh nổi ngươi cũng quyết vào cắn ngươi mới hả giận!
Vô Nha Hổ và con Bất Tiêu Hổ thấy thế cũng tức xông tới vây lấy người Độc Gia Cát, bọn họ chỉ vì một chữ nghĩa mà quên mất Độc Gia Cát là con người lợi hại như thế nào.
Chợt thấy Hoa Thiên Hồng gượng dậy nói :
- Tống lão trượng, nhanh quay lại chẳng lẽ đã quên lời ta căn dặn khi truyền võ nghệ?
Độc tính trong người chàng đã phát tác mạnh, khiến chàng lúc nói phải cật lực lắm, cả người rung lên từng chặp.
Độc Gia Cát cười lớn nói :
- Các người mới thật là không hiểu tình lý chút nào. Hoa phu nhân đâu phải là người dễ chọc giận, chỉ cần bà ta tái xuất giang hồ, hô lớn một tiếng thì đồng đảng năm xưa nhất nhất quật khởi gây phong ba tác lãng. Thần Kỳ bang chúng ta đã vì đồng đạo mà đứng ra đối đầu với đại địch này. Các ngươi sao còn bảo ta giao ra thuốc giải cứu con trai bà ta, thực là điên đảo không biết cân lượng phải quấy, chỉ sợ Thiên Ất giáo chủ và Nhậm đương gia nghe được trong lòng không vui..
Bát Bích Tu La nghe thì không khỏi phát run trong lòng, thầm nghĩ: “Hắn nói cũng không sai, bất luận hắn có thuốc giải hay không, Hoa Thiên Hồng mà chết thì cũng chẳng ích lợi gì cho Thần Kỳ bang”. Nghĩ rồi lão thoái lui một bước, im lặng đưa mắt nhìn Hoa Thiên Hồng.
Ngọc Đỉnh phu nhân chuyển mắt, đột nhiên bật cười khúc khích nói :
- Độc Gia Cát quả nhiên bất phàm, chỉ một hai câu đã giải được hiểm họa sát nhân, đúng là mồm thương lưỡi kiếm thắng cả vạn tinh binh!
Độc Gia Cát thấy bà ta trước sau vẫn chĩa mũi dùi vào mình thì trong lòng vô cùng căm hận, thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình thản, quay mặt nhìn Hoa Thiên Hồng như chờ đợi cái chết đến thật nhanh với chàng.
Hoa Thiên Hồng kề bên cái chết trong đầu tự nhiên lướt qua rất nhanh tất cả những chuyện quá khứ, chàng giờ đây chỉ còn nhớ đến hình ảnh mẫu thân đơn độc một mình bên cạnh mộ cha, Đan Hỏa Độc Liên đã lấy được, thế mà không làm sao đem về được cho mẫu thân trị thương trích trong người.
Bất giác chàng đưa đôi mắt lờ đục lướt nhìn quanh toàn trường một vòng, rồi ngưng lại ở ba người nhà họ Tống và Tần Uyển Phụng, đầu óc chợt nghĩ đến một hy vọng bèn thốt lên :
- Tần cô nương...
Nhưng rồi chẳng hiểu sao chàng lại nín bặt, nhắm hờ mắt lại đề khí Đan Điền cố gắng gượng giữ lấy mạng trong chốc lát, đoạn mới từ từ quay mặt về hướng Tây bắc quỳ xuống trên đất.
Tần Uyển Phụng thấy thế òa lên khóc nói :
- Hoa công tử, công tử... có gì chỉ bảo?
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ nhanh: “Ta vốn định nhờ bọn họ mang đóa Độc liên này về cho mẫu thân, thế nhưng chỉ sợ làm vậy chẳng khác gì dẫn quỷ về nhà, lộ ra hành tung của mẹ ta, dù không những chẳng cứu được mẫu thân mà còn làm hại thêm. Àì...”
Chỉ nghĩ đến đó, chàng im lặng lắc đầu rồi miệng lầm bầm như muốn nói điều gì với mẫu thân ở nơi rất xa xôi.
Bấy giờ toàn trường im phăng phắc không một tiếng thở mạnh, Tống gia tam hổ và Tần Uyển Phụng thì nước mắt rơi lã chã, nhưng không dám khóc lớn, chừng như sợ quấy nhiễu giây phút thiêng liêng nhất trong đời chàng.
Sông đêm lành lạnh, gió từng đợt thổi qua mang theo làn hơi nước mờ nhạt phủ lấy cả đám người đứng lặng như trăm pho tượng đá, bao trùm lên đó một không khí bi thương hùng tráng.
Qua một lúc, lời khấn của chàng như đã xong, đột nhiên chàng chấp tay sụp lạy ba lạy, rồi đem đóa Đan Hỏa Độc Liên đưa vào miệng cắn nhai nuốt sạch.
Vô Nha Hổ Tổng lão bà thấy vậy giậm chân khóc gào lên kêu trời, rồi để nhào người xuống khóc như mưa như gió.
Hoa Thiên Hồng vừa nuốt hết đóa Độc liên vào bụng thì cả người rung giật lên từng hồi mới đổ xuống lăn lộn vật vã, miệng rên la thống khổ vô cùng, từ khóe mồm rỉ ra một dòng máu đen.
Toàn trường mọi người đều thất sắc ai cũng nghĩ Đan Hỏa Độc Liên là loại kịch độc, chỉ một miếng là đủ chết đừng nói là nuốt cả một cái, huống gì trong người Hoa Thiên Hồng đã có sẵn ba ngọn Tỏa Hồn thần châm, giờ thêm Độc liên vào người thì độc tính tăng càng mạng, cái chết đến càng nhanh hơn.
Vong Mệnh Hổ Tống Liêu, Bất Tiêu Hổ Tống Lãng và Tần Uyển Phụng cũng quỳ xuống khóc gào lên thống thiết.
Trước thảm cảnh này, bọn người hắc đạo vốn giết người không chớp mắt, nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình rúng động.
Bạch Quân Nghi là người đầu tiên không chịu nổi quay người bước nhanh xuống thuyền.
Ngọc Đỉnh phu nhân và thiếu nữ áo tía cũng tiếp liền đó quay gót nhảy về thuyền của mình, kế đến Độc Gia Cát Diêu Sách cũng chẳng còn hứng thú gì quay người bỏ đi.
Chỉ còn lại Bát Bích Tu La nhưng mắt nhìn Hoa Thiên Hồng quằn quại giãy giụa trước khi chết thì tự nhiên lòng thấy bất nhẫn, bất giác bước nhanh tới hướng chàng giơ chưởng lên đánh xuống...
Tần Uyển Phụng ngồi bên cạnh chàng thấy vậy liền chồm cả người mình lên chàng che chắn, miệng gào lên :
- Không được đả thương chàng!
Bát Bích Tư La ngớ người dừng tay lại lúng túng nói :
- Ta chỉ là hảo ý!
Rồi lắc đầu buông tiếng thở dài, nói :
- Chỉ tiếc ở đây không phải là Miêu Cương, nếu không thì có thể cầu cứu đến Cửu Độc Tiên Cơ...
Tần Uyển Phụng trong cơn đau thương này chừng như đã biến thành một con người khác, nàng ngước khuôn mặt ngây dại đầy nước mắt lên nhìn lão ta hỏi :
- Cửu Độc Tiên Cơ thì làm sao chứ?
Bát Bích Tu La cười khổ mấy tiếng nói :
- Cửu Độc Tiên Cơ là nhân vật đệ nhất dụng độc, có điều... chỉ sợ gặp phải Đan Hỏa Độc Liên này thì cũng thúc thủ bó tay!
Tần Uyển Phụng chỉ nghe vậy, khuôn mặt đờ đẫn tự nhiên hiện lên vẻ cương quyết nói :
- Ta thử đi tìm bà ấy!
Nói rồi hai tay bế người Hoa Thiên Hồng lên quay chạy xuống sông.
Bát Bích Tu La lắc đầu thở dài thầm nghĩ: “Thì ra nữ tử này si mê Hoa Thiên Hồng, nhưng từ đầu đến giờ không để lộ ra”.
Lão ngưng ánh mắt nhìn theo dáng cô nàng khập khiễng bế Hoa Thiên Hồng chạy xuống thuyền, bất giác la lớn lên :
- Cô nương, Miêu Cương cách đây có vạn dặm, cô nương có đi cũng mất cả nửa năm mới đến được đó.
Tần Uyển Phụng nói như người mộng du :
- Lên trời ta cũng phải lên thử!
Nàng giờ đây thần trí như đã mất hết, chỉ còn biết ẵm vị ý trung nhân của mình chạy như điên như cuồng lên thuyền của Độc Gia Cát.
Tam Hổ Tống Thị thấy vậy cũng gạt nước mắt chạy theo chân nàng lên thuyền.
Độc Gia Cát và Bạch Quân Nghi ngoái đầu lại nhìn bọn Tần Uyển Phụng một cái rồi quay mặt đi nơi khác không để ý đến bọn họ nữa.
Lát sau, thuyền của Ngọc Đỉnh phu nhân đã giong buồm ngược dòng đi tiếp, ba chiếc thuyền của Độc Gia Cát cũng rời bờ trở lại bờ bên kia.
Vong Mệnh Hổ nhìn thấy Tần Uyển Phụng bế Hoa Thiên Hồng trên tay đứng mép thuyền cứ chao đảo theo con thuyền, chỉ sợ rơi xuống nước nên liền bước đến nói :
- Cô nương, lão hủ bế giúp cô nương!
Tần Uyển Phụng dạt ra ngoài một bước ré giọng la lên :
- Không được!
Vong Mệnh Hổ cả kinh, chỉ sợ làm cô ta phát hoảng có thể trượt chân rơi xuống nước, cho nên đành đứng im lặng bên cạnh trông chừng.
Thuyền đến bờ bên kia, mọi người đều lục tục xuống thuyền, Tần Uyển Phụng mắt đờ đẫn nhìn mọi người xung quanh mình tợ như không thấy, chỉ ôm cứng lấy người Hoa Thiên Hồng xuống bờ cắm đầu bỏ đi, Tống gia tam hổ lúng túng không biết làm gì hơn, đành đi theo chân cô ta.
Tần Uyển Phụng tuy chỉ mới gặp chàng đôi ba lần, thế nhưng từ sâu trong trái tim nàng bị rung động thật sự đối với con người này, chỉ có điều là thiếu nữ hiền thục, nên không dám để lộ tình cảm ra ngoài. Lúc này đây, nhìn thấy vị ý trung nhân của mình đã ở bên bờ cái chết, lòng nàng đau thắt trăm đoạn, cả người choáng váng hẫng hụt, cho nên mới biến thành ngây dại không con để ýgì đến ngoại cảnh, tình cảm sâu kín trong đáy tim nàng cũng không ngăn nổi tuôn trào ra.
Mãi đến lúc này, Bạch Quân Nghi đứng một mình bên sông ngưng mắt nhìn Tần Uyển Phụng bế Hoa Thiên Hồng bỏ đi, tự nhiên lòng cô ta cũng thấy có chút gì mất mát đắng cay.
Ngẩn người hồi lâu, cô ta chừng như sực tỉnh lại quay đầu gọi Ngao Tam nói :
- Ngao Tam, ngươi nhanh đánh xe đưa bọn họ đi đến nơi họ cần đến, sau khi an táng Hoàng Phủ Tinh... A, Hoa Thiên Hồng, ngươi giúp họ lo liệu cuộc sống ổn định. Tránh để họ xảy ra chuyện phiền hà.
Ngao Tam ứng thanh đáp một tiếng rồi chạy đi.
Bọn Tần Uyển Phụng chạy được một quãng, Ngao Tam đánh xe ngựa đến kịp nói lớn :
- Tần cô nương, các người muốn đi đâu, tại hạ cung tống các vị đến đó.
Trong đầu Ngao Tam lưu lại một ấn tượng mạnh mẽ đối với Hoa Thiên Hồng, lão cảm khái nể trọng trước chí khí anh hùng của chàng, cho nên giờ đối với bọn Uyển Phụng cũng tỏ ra thân thiện
- Ta muốn đến Miêu Cương, xa lắm lắm!
Ngao Tam thầm nghĩ: “Ài! Cô ta si tình giờ hóa điên rồi chăng?”
Nghĩ vậy nhưng vẫn nói :
- Trước tiên lên xe đến Tịnh Châu, cô nương nên nghỉ dưỡng...
Tần Uyển Phụng đầu óc hoang mang thảng thốt, chỉ nghĩ đến một điều mang người trong mộng đến Miêu Cương, nghe loáng thoáng như vậy, liền quay người chui nhanh vào thùng xe, Tống gia tam hổ không ai bảo ai cũng tự động theo chân nàng vào xe.
Xe chạy như bay, cứ nhằm về hướng nam mà đi, do có Ngao Tam cho nên những chuyện sinh hoạt dọc đường không có trở ngại gì, ngày qua ngày lại lâu dần Tống thị tam hổ đã trấn tĩnh lại, nỗi thương tâm cũng vơi dần. Duy nhất chỉ còn lại Tần Uyển Phụng vẫn ngồi bên Hoa Thiên Hồng chẳng thiết gì đến ăn uống, mắt đờ dại nhìn vào mặt chàng không nói nửa câu.
Ngao Tam ban đầu vốn nghĩ trước tiên cứ đưa bọn họ đến Tịnh Châu, Tần Uyển Phụng nhất thời bị sốc mạnh nên phát cuồng, thần tình không ổn định, chỉ cần đến đó dần dần cô ta sẽ tỉnh trí lại, nhận ra Hoa Thiên Hồng đã chết, bấy giờ chỉ còn việc chôn cất Hoa Thiên Hồng là xong chuyện.
Chẳng ngờ, đã qua mấy ngày mà Hoa Thiên Hồng trông tợ như đã chết, nhưng lồng ngực vẫn còn hơi ấm, hơi thở rất mong manh, nhưng chung quy vần chưa tuyệt khí, chính điều này khiến lão ta vô cùng kinh ngạc kỳ quái. Nhưng rõ ràng người vẫn chưa chết thì tất còn hy vọng cứu được, lão mới cắm đầu thúc xe chạy như ma đuổi gióng về hướng Miêu Cương mà không quay về Tịnh Châu.
Miêu Cương ở hướng Tây nam, cách Trung Nguyên chừng một hai dặm, cả bọn năm người rong ruổi trên xe tứ mã mang theo Hoa Thiên Hồng chết mà không ra chết sống mà không ra sống, phải mất cả tháng trời ròng rã mới đến được Miêu Cương.