Chương : 10
Tống thị tam hổ nghe Hoàng Phủ Tinh bảo dừng tay đều nhất loạt đánh thốc một chưởng rồi tung người nhảy về sau tạo thành thế chân vạc vẫn vây lấy người Phương Tử Ngọc vào giữa.
Phương Tử Ngọc nhìn như không, lăm lăm trường kiếm trong tay, đánh mắt nhìn Hoàng Phủ Tinh cười nhạt nói :
- Ta sớm biết ngươi thân phận không nhỏ trong Thần Kỳ bang, báo danh tính ra, Hoàng Phủ gì chứ?
Hoàng Phủ Tinh mỉm cười, tiếp rồi nghiêm túc nói :
- Chúng ta năm người không thuộc bất cứ bang, hội nào cả!
Nói rồi ôm quyền tiếp :
- Tình hình ở đây rất cấp bách, cô nương xin mời cứ tự nhiên!
Phương Tử Ngọc cứ chăm mắt quan sát trên khuôn mặt chàng, như nhận ra lời chàng nói không phải là giả, đôi mày liễu nhíu lại nói :
- Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội chia ba võ lâm, các vị không nơi quy thuộc làm sao an thân, theo ta thấy hay cùng ta về Đông nam, ta đảm bảo các vị có cơ hội dương danh xuất đầu.
Hoàng Phủ Tinh chấp tay nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, đáng tiếc tại hạ còn nhiều chuyện cần làm, không thể tuân mệnh được, sau này dài ngày hy vọng chúng ta còn gặp lại!
Phương Tử Ngọc trầm ngâm một lúc nói :
- Chỉ sợ không có ngày sau, khó mà gặp lại!
Nói đến đột nhiên cất một tràng cười dài lanh lảnh tiếp :
- Hy vọng chư vị gặp vận may, hẹn tái ngộ!
Nói rồi cả người tung vọt đi.
Hoàng Phủ Tinh đã nghe trong lời nói và thần thái cô ta có gì khác thường nên đã ngầm chú ý, quả nhiên lúc này thấy cô ta tung người lướt đi thẳng vào cổ tay Uyển Phụng tập kích.
Tần Uyển Phụng vốn hiền thục chân chất không hề đề phòng thấy thế thì ngớ người lúng túng chẳng biết nên làm gì.
Nhưng vừa lúc ấy một chưởng nhanh như chớp bổ đến sau lưng, Phương Tử Ngọc tuy đã chạm tay Uyển Phụng, chỉ nghe thấy một cỗ kình lực như Thái Sơn áp đỉnh đủ biết chưởng lực của Hoàng Phủ Tinh đánh ập tới. Nếu không thoái người tự bảo, thì dù chộp được tay Uyển Phụng, cô ta bản thân cũng khó thoát, đành buông tay nhào nhanh ra ngoài la lên :
- Giỏi lắm!
Rồi cười khanh khách, nháy mắt cả người đã lướt đi ngoài mấy trượng tợ như cơn khói chiều.
Mọi người nhìn thấy thân pháp của cô ta đều biến sắc, trương mắt há mồm kinh ngạc không tưởng.
Chợt nghe Tần Uyển Phụng lên tiếng hỏi :
- Hoàng Phủ công tử, cô ta là ai? Trông rất giống với Bạch Quân Nghi?
- Cô ta gọi là Phương Tử Ngọc, người của Thông Thiên giáo!
Chàng dừng lời lại, đưa mắt nhìn bốn người một lượt rồi nói tiếp :
- Chúng ta ở đây rất nguy hiểm, nếu không nhanh chân rời khỏi đây có thể nhận tai bay vạ gió.
Nói rồi tung người phóng đi trước, cả đoàn lục tục theo sau, trong cả đoàn thì chỉ có Hoàng Phủ Tinh là võ nghệ cao nhất chạy một hồi lâu, nhìn thấy Uyển Phụng cả người mồ hôi ròng ròng, chàng giơ tay nắm lấy tay Uyển Phụng hỏi :
- Tần cô nương sao cũng đến sơn trang.
Tần Uyển Phụng gạt mồ hôi cười tươi nói :
- Tôi mãi truy theo sau công tử, nhưng tại ngựa chạy nhanh quá, tôi lại không quen đường...
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Từ Thần Châu mà theo đến đây đường vô cùng vất vả với một vị cô nương!”
Chàng muốn nói vài lời cảm kích, thế nhưng hầu họng cứng lại không nói được, Uyển Phụng ngược lại nhìn thần sắc trên mặt chàng thì cũng đoán ra được, cúi thấp đầu lí nhí trong miệng :
- Chỉ vì cứu người Tần gia mà công tử nếm chịu khổ nhục, thập tử nhất sinh, người Tần gia dù tan xương nát thịt vẫn chưa báo được ân này...
Hoàng Phủ Tinh không đợi cô ta nói hết câu, cắt lời ngay :
- Cô nương nhầm rồi, tại hạ cũng chỉ vì báo lại ân đức của Tần lão anh hùng nên phải tận lực.
Năm người cứ chạy về hướng nam, dọc đường bình an không có gì trở ngại, chiều tối hôm ấy bọn họ mới đến được bờ sông, chẳng ngờ bên bờ sông người tụ tập chờ qua sông rất đông, thế nhưng dưới sông thì lại chẳng thấy một chiếc thuyền nào..
Hoàng Phủ Tinh thấy tình hình này thì trong lòng thoáng nghĩ nhanh, ra hiệu cho Tần Uyển Phụng và ba người Tống thị tam hổ lẫn vào đám đông, riêng mình thì ngồi xuống bên đường nghỉ chân, chờ một người đi ngang qua bèn hỏi :
- Xin hỏi đại thúc, khách qua sông rất đông, tại sao lại không có thuyền?
Người đàn ông ăn vận như thương nhân ngưng mắt nhìn chàng một lúc nói :
- Có một nhóm người hùng hổ phong bế bến sông, bọn chúng ta chờ đợi đã một ngày nay, không biết chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra, thanh niên như các ngươi tốt nhất im lặng chớ hỏi han nhiều mà nghi chuyện a!
Hoàng Phủ Tinh gật đầu đáp một tiếng. Chàng quét mắt nhìn quanh, quả nhiên một toán người tay chấp binh đao đứng thành hàng rào mặt hướng lên bờ, như đề phòng có người lén qua sông.
Qua một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cả trăm người chờ qua sông nhao nhao huyên háo hẳn lên, bọn chúng truy lùng hung thủ, ta lại có Đan Hỏa Độc Liên trong người, nên xử trí thế nào đây?
Vong Mệnh Hổ đi đâu một lúc quay trở lại, ghé sát tai chàng nói :
- Công tử, tình hình chúng ta chịu đến bao giờ chứ? Hay là chúng ta chạy xuôi xuống phía dưới, có thể tìm thuyền qua sông.
- Không xong, bọn người này phong bế bến sông, tất nơi nào cũng vậy, động không bằng tĩnh, tránh để chúng chú ý.
Vong Mệnh Hổ ngóng mắt nhìn xuống sông, lại thấp giọng nói :
- Bờ bên kia đã thuộc Thần Kỳ bang hay là chúng ta cướp thuyền...
Đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa rầm rập, lập tức nhìn thấy có hơn ba mươi con ngựa cao lớn phóng tới, vừa đến nơi bọn người trên ngựa nhảy cuống chạy ào ào xuống bờ sông.
Phút chốc đuốc được đốt lên sáng rực, thấy rõ bọn người này ăn vận kình phục nai nịt chỉnh tề, gươm đao rợp trời, chỉ nhìn cũng biết bọn người này thân thủ quyết không tầm thường.
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Sông nước chảy mạnh, lòng sông lại rộng, ta đã không biết chèo thuyền, lại không biết bơi, cướp thuyền qua sông quả là vô cùng mạo hiểm thành công rất mong manh”.
Chàng tính nhanh trong đầu rồi nói với Vong Mệnh Hổ :
- Chúng ta cần chia ra mà đi, bất luận phát sinh chuyện gì, các vị cũng chớ nhận quen biết ta, tuyệt đối không được kêu gọi.
Vong Mệnh Hổ ngẩn người, nhưng rồi gật đầu, lủi nhanh vào đám đông thông báo cho ba người kia.
Lúc này dưới bến sông đã thấy nhốn nháo hẳn lên, nguyên đám võ sĩ kia vừa đến lập thức khám xét cho từng người xuống thuyền qua sông.
Hoàng Phủ Tinh nhìn thấy, không khỏi chấn động, nguyên là mỗi người trước lúc xuống thuyền đều bị hạch hỏi một hồi, rồi có người lục soát khắp người, thủ tục phức tạp nghiêm ngặt, hồi lâu mới thấy một người thông qua.
Chàng trong lòng khẩn trương phát hoảng, thầm nghĩ: “Đan Hỏa Đọc Liên nằm trong người ta, nếu như bị lục soát, chẳng những bị lấy mất không cách gì cứu mẫu thân, mà bản thân ta cũng khó thoát, nhưng khó khăn lắm mới lấy được nó, quyết không thể rơi vào tay người khác...”
Chính đang lúc lòng nóng như lửa đốt nghĩ kế qua sông, chợt cảm thấy Vong Mệnh Hổ lần đến sau người, bất giác nhíu mày khó chịu nói :
- Cứ chạy đi chạy lại dễ khiến chúng sinh nghi...
Đột nhiên bên tai liền nghe một tiếng cười nhạt nói :
- Tiểu tử ngươi qua được ai?
Hoàng Phủ Tinh chấn động cả người, giọng nói lạnh lùng rất quen thuộc khiến chàng giật mình định quang lại, chẳng ngờ liền cảm thấy huyệt Linh Khu ê ẩm, uyển mạch tay trái bị người chộp cứng.
Sự tình đột biến quá nhanh, khiến chàng chưa kịp phản ứng thì cả người không còn cử động tự nhiên được nữa, lập tức một khuôn mặt trắng ngọc lướt ngang trước mặt cười nhỏ nói :
- Tiểu tử ngươi mạng thật lớn, nhận ra công tử nhà ngươi chứ?
Hoàng Phủ Tinh ngưng mắt nhìn, giờ thì đã nhận ra chẳng ai chính là Cốc Thế Biểu, đệ tử Vô Lượng Thần Quân, hai người đã chạm trán đấu nhau một trận trong Tần gia trang ở Tinh Châu. Chẳng ngờ lần này lại gặp mặt nhau ở đây.
Hoàng Phủ Tinh lần ấy nhận của hắn một chưởng Cửu Tý thần chưởng suýt nữa thì bỏ mạng, giờ vừa nhìn thấy tự nhiên giận sôi lên, cười gằn nói :
- Đánh lén, ngươi đáng coi là anh hùng hảo hán sao?
Cốc Thế Biểu mặt hoa mày liễu cười chớt nhả bước ngang qua trước người chàng. Cúi đầu lạnh giọng nói :
- Biết điều thì chớ xen vào chuyện người khác!
Hoàng Phủ Tinh chợt nhớ ra, cánh tay chộp chàng mềm mại như tay nữ nhân, không phải là tay của Cốc Thế Biểu, nhưng lúc này huyệt đạo bị khống chế không cách gì quay lại để nhìn người kia là ai.
Đang còn lặng người suy nghĩ, chợt thấy một cánh tay nhỏ nhắn lần theo sườn mình thò vào trong ngực áo chàng, thoảng nhẹ mùi hương dìu dịu.
Hoàng Phủ Tinh phát hoảng, biết đối phương lục lấy Đan Hỏa Độc Liên thất thanh nói :
- Ai? Lấy đóa Độc liên này làm gì?
Chỉ nghe bên tai một giọng lạnh lùng trong trẻo vang lên :
- Ta đây, biết điều thì im lặng một chút!
Hoàng Phủ Tinh đã nghe ra giọng nói chính là khẩu âm của Bạch Quân Nghi, đành thấp giọng nói :
- Độc liên này không đáng gì, cô nương xin để lại cho tại hạ.
- Không đáng gì, vậy ngươi cần nó để làm gì chứ?
Bạch Quân Nghi nói rồi lần tay lục trong người chàng.
Cốc Thế Biểu thấy Bạch Quân Nghi đứng ngay sau lưng Hoàng Phủ Tinh, tay trái nắm lấy cổ tay chàng, tay phải thì cứ dưới sườn lần vào trong áo, hai người tợ hồ như dính vào nhau làm một. Hắn vốn thân cận với Bạch Quân Nghi truy cầu tình cảm, thế nhưng với Bạch Quân Nghi luôn giữ thái độ lạnh lùng, căn bản không để ý đến hắn, cho nên tình cảm giữa hai người không tăng triển chút nào, giờ đây thấy Hoàng Phủ Tinh kề cận bên người đẹp, tuy là tình thế như thế nào, tự nhiên trong lòng hắn cũng gai gai tức giận.
Tuy vậy hắn vẫn không dám để lộ ra mặt, chỉ mỉm cười nói :
- Không cần phiền đến hiền muội động thủ, để tiểu huynh lục soát hắn giúp muội.
Bạch Quân Nghi giọng lạnh nhạt nói :
- Không dám phiền đến Cốc huynh!
Nói rồi lại tiếp tục lần tay soát trên người Hoàng Phủ Tinh từ đầu đến đôi ủng. Hoàng Phủ Tinh thấy cô ta đã lấy đi đóa Đan Hỏa Độc Liên mà vẫn chưa ngừng tay lục soát, bất chợt hiểu ra thầm nghĩ: “Cô ta nhất định lục tìm thanh Kim kiếm, nói như thế Phương Tử Ngọc dùng sắc đẹp dụ hại Nhậm Bằng, hẳn cũng liên quan đến chuyện này”.
Bạch Quân Nghi lần tìm một hồi, tỏ vẻ thất vọng gằn giọng hỏi :
- Nói thật đi, vật đó ngươi giấu ở đâu.
Hoàng Phủ Tinh đáp thẳng thắng :
- Chẳng giấu diếm gì tại hạ đến Lạc Hà sơn trang chỉ vì Đan Hỏa Độc Liên hoàn toàn không tính đến chuyện trộm bảo kiếm.
Bạch Quân Nghi cười nhạt nói :
- Có lý nào vậy? Ngươi chỉ trộm Độc liên, làm sao khiến Phong Vân hội khoảnh sào xuất chúng, phát hoảng như kiến trên nồi!
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ nhanh: “Thì ra tin tức về cái chết Nhậm Bằng còn chưa bị lộ ra ngoài...”
Nghĩ nhanh trong đầu, trước mắt cần giữ cho được Độc liên, sau đó mọi chuyện hẵng tính, giọng khẩn cấp nói :
- Thế này, cô nương cứ đem Độc liên sang sông, tại hạ sẽ tìm Kim kiếm mang về cho cô nương, nếu không xin thứ cho tại hạ không thể phụng mệnh.
Bạch Quân Nghi vốn nghĩ đóa Độc liên này rất có liên quan đến một việc khác trọng đại, giữ nó trong người là nguy hiểm nên định hủy nó đi, không ngờ Hoàng Phủ Tinh lại đề nghị tìm Kim kiếm trao đổi Độc liên, khiến cô ta hơi do dự chưa biết nên đáp như thế nào.
Lúc này dưới sông vẫn chưa có chiếc thuyền nào rời bến qua sông, nguyên do thủ tục tra xét quá chậm, khiến dòng người kéo đến qua sông ngày càng đông hơn. Dưới bến sông thì thuộc hạ Phong Vân hội gươm đao tua tủa quát tháo ầm ĩ, khiến cho cả bến sông đêm loạn lên như một cảnh chạy nạn chiến tranh.
Cốc Thế Biểu thấy Bạch Quân Nghi trầm ngâm, biết cô ta gặp khó khăn, bèn chộp tay vào hông sườn Hoàng Phủ Tinh gằn giọng hỏi :
- Vật đó giấu ở đâu, ngươi chịu nói hay không?
Hắn xuất thủ chính là thu triển thủ pháp “Phân cân giải mạch ngũ âm sưu huyệt”, bất cứ người nào cũng khó chịu đựng nổi lối tra hỏi này, Hoàng Phủ Tinh chỉ thấy kỳ kinh bát mạch như co rút lại, tâm trạng như tắc nghẽn, huyết mạch đảo lưu, toàn thân co giật nên mồ hôi vã ra như tắm, chỉ một hồi là người chàng mềm nhũn, ngã khuỵu trên đất.
Cốc Thế Biểu nhanh như chớp, một tay giữ lấy cánh tay chàng, tay còn lại bịt mồm không để tiếng rên của chàng vang ra ngoài, cười gằn nói khẽ vào tai chàng :
- Tiểu tử, biết điều thì nói nhanh vật đó để đâu, nếu còn cứng đầu thì công tử sẽ phế bỏ võ công của ngươi.
Lại nói, bọn họ ba người đứng sau đoàn người chờ qua sông, cách bờ sông có đến mười mấy trượng, tuy vậy những người đứng sau cùng cũng đã nhận ra bọn họ có điều gì khác thường. Chỉ có điều những người khách bộ hành này phần lớn là thương nhân hoặc sai sự có chuyện riêng đi gấp, căn bản ai cũng làm lơ giả điếc, chẳng muốn chuốc họa vào thân nên cứ coi như không hề nhìn thấy.
Tuy thế, Bạch Quân Nghi vẫn không yên tâm bèn hỏi :
- Cốc huynh, làm thế này không được!
Cốc Thế Biểu thấy mặt cô nàng đanh lại tức giận thì gượng cười rồi thôi nã giải khai thủ pháp tiệt mạch sưu huyệt cho chàng, nhưng vẫn khống chế Ma huyệt, thấp giọng cười nói :
- Hiền muội cứ trao Độc liên cho tiểu huynh, đừng nói là bọn này, nếu bản thân Nhậm Huyền đến đây, cũng không dám soát người tiểu huynh!
Bạch Quân Nghi vốn chẳng sợ gì bọn người Phong Vân hội, nhưng chung quy để chúng kiếm chuyện thì cũng chẳng hay khi ấy ngẫm nghĩ rồi trao Độc liên cho hắn nói :
- Vật này là võ lâm kỳ bảo, phiền Cốc huynh giữ gìn cẩn thận sang bên kia sông trao lại cho tiểu muội.
Cốc Thế Biểu cho Độc liên vào áo cười nói :
- Hiền muội yên tâm, quá lắm thì trở mặt với Phong Vân hội, quyết không làm hỏng chuyện của hiền muội đâu.
Đột nhiên vừa lúc này, trên mặt sông triền lại tiếng người ngân nga rất lớn :
- Thông Thiên nhất trụ hương... Thông Thiên nhất trụ hương!...
Cốc Thế Biểu chau mày cười nói :
- Người của Thông Thiên giáo đã đến!
Lập tức từ dưới bến sông một giọng khản đục vang lên :
- Phong Vân tế hội... Phong Vân tế hội, xin mời bằng hữu Thông Thiên giáo!
Tiếp liền đó đã nghe tiếng mái chèo khua động trên mặt sông, trong chốc lát một chiếc thuyền lớn, ba cánh buồm giương căng gió rẽ sóng ngược dòng tiến nhanh vào bờ.
Cốc Thế Biểu đưa mắt nhìn con thuyền hoa lộng lẫy, với chùm đèn bão treo trên cao tỏa sáng, chỉ tay hỏi :
- Hiền muội, người kia là ai?
Bạch Quân Nghi lạnh giọng đáp :
- Yêu hồ Thông Thiên giáo, có ngoại hiệu Ngọc Đỉnh phu nhân!
Hoàng Phủ Tinh cố định thần nhìn, giờ thì đã nhận ra trên boong thuyền đặt một chiếc ghế thái sư bọc da gấu hung, một vị phụ nhân, mỹ lệ phong trần, mắt phụng mày cong, môi đỏ như son, thần thái oai nghi ngồi chễm chệ trên ghế.
Phụ nhân tay nắm một chiếc phất trần cán ngọc, tay trái ôm một con vật lông trắng mướt, hình thù giống như con cáo, chân gác trên một chiếc ghế bằng gấm, trên băng còn đặt một chiếc đỉnh ngọc cao tầm một xích bóc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi hương trầm ngan ngát. Bên cạnh phu nhân mỹ lệ còn có thêm một thiếu nữ áo tía tuổi chừng mười lăm mười sáu, phía sau lưng là một hàng đạo sĩ tuổi trên dưới ba mươi, lưng đeo trường kiếm đứng nghiêm túc
Lúc này thuyền vừa cập đến bờ liền thấy trong Phong Vân hội một nhân vật hán tử áo gấm mặt trắng râu xanh, bước ra mấy bước ôm quyền thi lễ nói :
- Thì ra là Ngọc Đỉnh phu nhân quang lâm, không kịp đón tiếp, xin phu nhân hải hàm lượng thứ.
Ngọc Đỉnh phu nhân rời ghế bước thướt tha đến mũi thuyền, ướm mắt nhìn đối phương mỉm cười nói :
- Tam đương gia khỏe chứ? Có chuyện gì thế, sao lại tự thân xuất mã?
Người áo gấm nguyên là Tam đương gia Phong Vân Hội, họ Tra tên Thanh, ngoại hiệu là Bát Bích Tu La, là nhân vật nhất nhì trong Phong Vân hội, chỉ sau Nhậm Huyền.
Lúc này trên bờ nhiều người mang vạ nên đã thoái lui, Bạch Quân Nghi biết Hoàng Phủ Tinh có khả năng tự giải huyệt, cho nên từ đầu đến giờ vẫn cứ nắm chặt tay chàng, khi ấy thấy vậy kéo người chàng thoái lùi chung quy vẫn đứng khuất sau lưng đám đông. Hoàng Phủ Tinh bị kéo lùi một đoạn, chợt thấy Ngao Tam và thêm một gã đại hán áo xanh, người nào trong tay cũng nắm chặt cứng tay hai người khác, chính là bọn ba người nhà họ Tống và Tần Uyển Phụng, bất giác chàng thở dài ngao ngán.
Dưới bờ sông, Bát Bích Tu La nghe hỏi thì chấp tay vái dài nói :
- Tệ hội phát sinh một biến cố, tường tình sự việc chưa được rõ, chẳng hay phu nhân trước nay ở Đông nam, giờ hành giá lên hướng tây có việc gì chăng?
Ngọc Đỉnh phu nhân đứng trước thuyền cười phá lên khanh khác nói :
- Ta có chút chuyện nhỏ đi Đông Quan một chuyến, để tránh phiền huynh đệ trong bang hội, thứ cho ta không lên bờ bái kiến được.
Nói đến đó, đôi ánh mắt sáng như sao băng đưa quét một vòng đám đông trên bờ.
Hoàng Phủ Tinh đứng cách bà ta rất xa, thế nhưng đôi ánh mắt sắc lạnh ấy chỉ bắt gặp một lần đã cảm thấy rùng mình khiếp sợ, bất thần cổ tay bị nắm chặt hơn, Bạch Quân Nghi kéo nhanh chàng khuất sau đám đông.
Đột nhiên vừa lúc này, từ phía bờ bên kia cũng trỗi lên giọng người nói lớn :
- Thần Kỳ phi dương... Thần Kỳ phi dương...
Hoàng Phủ Tinh kêu khổ trong lòng thầm nghĩ: “Người Thần Kỳ bang cũng đã đến. Ài... đều là sài lang hổ báo, chẳng có chút lợi gì cho ta...”
Chàng cảm nhận ra tai họa bắt đầu dội xuống đầu mình, lần này tợ hồ như còn nguy hiểm vạn phần, e rằng thoát khỏi móng hổ cũng rơi vào vuốt beo, chết là cầm chắc trong tay. Nghĩ vậy bất giác cả người chàng rung lên lạnh tháo mồ hôi.
Bạch Quân Nghi nắm lấy tay chàng, bỗng nhiên nhận ra tay mình lạnh buốt, thì thầm nhỏ bên tai chàng :
- Hoàng Phủ Tinh, chỉ cần ngươi nói ra Kim kiếm giấu ở đâu, ta đảm bảo tính mạng cho ngươi, đồng thời từ nay về sau không làm khó ngươi nữa!
Cô ta đối với chàng có một cảm nhận rất đặc biệt, và nể phục vừa phẫn hận, nhiều lần chỉ hận không giết chết chàng ngay, nhưng lại cũng không muốn chàng bị bỏ mạng trong tay người khác, chung quy là chỉ muốn hành hạ con người đáng ghét nhất trong lòng cô ta.
Hoàng Phủ Tinh lúc này thấy Bạch Quân Nghi cứ đinh ninh thanh Kim kiếm đã năm trong tay mình, biết biện bạch là điều vô ích, ánh mắt cứ ngưng nhìn xuống bến sông.
Ba chiếc thuyền lớn từ bờ bên kia đã lướt tới gần, ở đầu thuyền giữa một trung niên văn sĩ, một tay chấp sau người, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt, chỉ nhìn cũng đã nhận ra chính là Độc Gia Cát Diêu Sách.
Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên ha hả nói :
- Hay lắm! Thì ra Gia Cát thừa tướng Bắc phạt Trung Nguyên đấy à?
Độc Gia Cát Diêu Sách cười vang, chấp tay thi lễ nói :
- Phu nhân lâu ngày không chiêm ngưỡng hoa dung, mỹ diệu còn hơn xưa, đáng mừng, đáng mừng!
Nói rồi ánh mắt chuyển đến hướng Bát Bích Tu La cười nói tiếp :
- Tam đường chủ vẫn khỏe chứ, Diêu Sách xin có lễ ra mắt!
Bát Bích Tu La ôm quyền hoàn lễ chào hỏi một câu :
- Điều huynh vẫn thường!
Đoạn mới cười nhạt hỏi vào vấn đề :
- Diêu huynh vô sự tất chẳng đăng Tam bảo điện, lần này sang mạn bắc chẳng hay có chuyện gì chỉ giáo?
Độc Gia Cát Diêu Sách cười lớn nói :
- Không giấu gì Đương tam gia, Quân Nghi tiểu thư thiên kim của tệ Bang chủ truy theo cừu nhân mà vào quý cảnh, bất tài vốn ở Lạc Dương nghe tin Bắc ngạn phong vân tụ tập như có chuyện binh đao, cho nên mới gióng thuyền sang đây để đón Quân Nghi tiểu thư tệ bang.
Bát Bích Tu La nghe vậy gật nhẹ đầu nói :
- Thì ra là thế!
Rồi chợt cất giọng nói vang :
- Trên bến có Bạch Quân Nghi tiểu thư Thần Kỳ bang không?
Hoàng Phủ Tinh nhìn thấy đôi mắt người này sắc lạnh như lưu tinh, không khỏi giật mình thầm nghĩ: “Người này ban đầu không lộ diện, nãy giờ cũng không quay đầu lại, làm sao biết được có mặt Bạch Quân Nghi ở đây?”
Bạch Quân Nghi cũng chấn động trong lòng, lúc ấy quay sang Cốc Thế Biểu :
- Phiền Cốc huynh mang người này giúp tiểu muội!
Nói rồi cứ bước đi ra, Cốc Thế Biểu kẹp Hoàng Phủ Tinh dưới nách, cười nhạt nói :
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn sống thì cần ngoan ngoãn một chút nhé!
Người trên bờ tránh ra nhường lối cho Bạch Quân Nghi đi trước, tiếp đó là Cốc Thế Biểu mang Hoàng Phủ Tinh, rồi đến bọn Ngao Tam và trung niên hán tử kia kéo bọn Tống gia tam hổ và Tần Uyển Phụng lũ lượt kéo xuống bến sông.
Độc Gia Cát thấy Bạch Quân Nghi đã đến, bèn chỉ tay vào Tra Thanh nói :
- Quân Nghi tiểu thư, vị này là Tra tiền bối, Tam đương gia Phong Vân hội, năm xưa trên Bắc Minh hội chỉ bằng Bát thập nhất thủ Quy Nguyên chưởng pháp chấn động võ lâm, hạ gục Bắc Hà Nhất Tẩu, khiến Thương Tu Khách bỏ phế một cánh tay...
Bạch Quân Ngi ngước mắt nhìn Bát Bích Tu La một cái, nghiên mình thi lễ nói :
- Tiểu nữ nghe danh Tam đương gia đã lâu, vạn hạnh!
Bát Bích Tu La ngưng ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Quân Nghi một lúc nói :
- Tại hạ đã nghe thuộc hạ báo lại Bạch tiểu thư qua sông sáng sớm nay, không biết đã truy bắt được cừu gia chưa?
Nói rồi ánh mắt liếc nhìn nhanh phái sau lưng cô ta
- Nhờ phúc Tam đương gia, vãn bối đã bắt được hết cả năm tên!
Rồi ướm mắt nhìn đối phương giọng nghiêm túc hỏi :
- Không biết quý hội xảy ra chuyện gì mà phải động đến cả Tam đương gia xuất mã?
Bát Bích Tu La đầu mày chíu chặt lại rồi đột nhiên ngưng mắt nhìn chăm vào mặt Bạch Quân Nghi không hề chớp, giọng nặng nề nói :
- Bạch tiểu thư, chuyện này rất quan trọng...
Bạch Quân Nghi thấy đối phương bức nhìn xoáy vào mình, tự nhiên hoa dung thoáng vẻ tức giận, cắt ngang nói :
- Nếu như chuyện đã rất quan trọng thì Tam đương gia không cần nói ra, có điều không biết chuyện xảy ra ở đâu, vào lúc nào?
Bát Bích Tu La trầm ngâm cười mấy tiếng nói :
- Bạch cô nương quả thật thông minh chỉ một câu nửa lời đã hỏi đích vấn đề!
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cất tiếng cười khanh khách chen vào nói :
- Hổ phụ há sinh khuyển nữ, Tam đương gia há quên thần năng của Bạch bang chủ ư?
Bất Bích Tu La chỉ hừ một tiếng nặng nề, nhưng chưa kịp nói thì Độc Gia Cát Diêu Sách đã lên tiếng :
- Phu nhân không ở trong hương khuê hưởng phúc, lại mạo sương lạnh đến tận đây, chẳng lẽ có liên quan đến đại sự của Phong Vân hội?
Một câu này quả thực cực hiểm, Ngọc Đỉnh phu nhân mắt long lên cười cười nói :
- Gia Cát thừa tướng xưa nay đoán việc như thần, nhưng lần này thì nhầm rồi, ta chỉ tiện đường ngang qua đây, chẳng biết có chuyện gì xảy ra!
Chợt nghe Bát Bích Tu La cất tiếng cười phá lên tràng dài nói :
- Nhị vị như đều không biết chuyện này, vậy người duy nhất chỉ có Tra mỗ...
Lão hơi dừng lời, đôi mắt sáng lạnh quét nhìn nhanh lên người Bạch Quân Nghi và cả bọn Cốc Thế Biểu sau lưng nói :
- Trong Lạc Hà sơn trang bị mất hai bảo vật và một mạng người. Nhị vị giang hồ sóng lặn gió ngừng mười năm nay, chỉ sợ từ đây không còn bình lặng nữa rồi!
Hoàng Phủ Tinh bị Cốc Thế Biểu kẹp dưới nách, tuy không nhìn rõ mọi người nhưng nghe Bách Bích Tu La nói mất hai bảo vật, chợt nghĩ trong đầu: “Nếu vật thứ hai đúng là Kim kiếm thì chính Phương Tử Ngọc là kẻ đã đánh cắp!”
Độc Gia Cát nghe vậy thì không nói gì, chỉ lẳng lặng tính toán suy luận trong đầu, Ngọc Đỉnh phu nhân ngược lại kinh ngạc lên tiếng hỏi :
- Ta từng nghe nói Lạc Hà sơn trang bị Nhậm đương gia dùng làm biệt phủ, không biết đã bị mất hai vật gì, người bị chết kia là ai?
Bát Bích Tu La mặt trở nên lạnh như đồng, giọng băng băng nói :
- Mất hai bảo vật là chuyện nhỏ, nhưng mạng người thì chẳng nhỏ tí nào...
Độc Gia Cát chỉ nghe đến đó thì thầm chấn động giật mình thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hoàng Phủ Tinh to gan lớn mật, không lẽ hắn đã giết người thân của Nhậm hội chủ?”
Nghĩ rồi không nén được bèn chen vào hỏi :
- Xin hỏi Tam đương gia, người bị hại kia là ai vậy?
Bát Bích Tu La ngửa mặt cười khùng khục một tràng dài nói :
- Người bị hại chết chính là độc sinh ái tử của tệ Hội chủ, Tiểu Thiên Tinh Nhậm Bằng. Chư vị thử nghĩ, chuyện thế này, từ sau trong giang hồ còn bình lặng được nữa không nào?
Một câu này khiến cho mọi người biến sắc, thuộc hạ Phong Vân hội cũng xám mặt kinh hồn, hiển nhiên trước đây một khắc bọn chúng còn chưa người nào được biết nội tình bên trong thế nào, chẳng ngờ chuyện xảy ra kinh thiên động địa như thế.
Người cảm thấy bất ngờ chấn động nhất là Bạch Quân Nghi, cô nàng thầm nhủ: “Tiểu tử này sao mà ngốc đần đến thế, gây nên một đại họa tày trời!”
Chỉ nghĩ như thế tự nhiên nàng cảm thấy tức hận chàng đến cực điểm, chỉ muốn trở tay đánh một chưởng kết liễu ngay thôi.
Độc Gia Cát đương nhiên phần nào nhận ra vấn đề, nhưng giữ bình tĩnh nghiêm túc nói :
- Chuyện này thật đáng hận, Nhậm đương gia nghe tin này tất nhiên bi ai thống thiết, có điều Lạc Hà sơn trang nằm trong Vân Trung sơn cách đây không dưới nghìn dặm, chẳng hay chuyện xảy ra từ khi nào?
Bát Bích Tu La giọng đã trấn tĩnh lại nói :
- Chuyện xảy ra từ ba hôm trước, Diêu huynh thành danh Gia Cát quân sư không biết trong cẩm nang có cao kiến gì chỉ giáo chăng?
Độc Gia Cát trầm ngâm nghĩ: “Nếu như Kim kiếm chưa đắc thủ thì khó thoát khỏi can hệ, nhưng nếu Kim kiếm đã nằm trong túi Bạch Quân Nghi thì lại rất phiền hà, không biết bảo vật thứ hai kia là vật gì?”
Nghĩ đến đó, ánh mắt bất chợt nhìn về hướng Bạch Quân Nghi dò ý.
Bạch Quân Nghi thấy sự tình trở nên nghiêm trọng. Lúc ấy nghĩ nhanh trong đầu rồi nghiêng mình thi lễ Tra Thanh nói :
- Chuyện xảy ra từ ba hôm trước, vãn bối thì vừa qua sông sáng nay, sự tình nghiêm trọng, Thần Kỳ bang không thể dính vào chuyện này, vãn bối xin cáo từ.
Nói rồi cất bước tự nhiên đi xuống bến.
Bát Bích Tu La trầm giọng quát :
- Đứng lại!
Miệng thét, chân lướt tơi, giơ tay cản lại.
Độc Gia Cát đã tính trước thế nào đối phương cũng ra tay cản, nên nhanh chóng nhảy vào giữa, chấp tay thi lễ cười nói :
- Tam đương gia dừng bước.
Miệng nói tay vái dài, cả hai đầu quyền bổ mạnh vào người Bát Bích Tu La, lão ra chiêu cực kỳ lợi hại mà nhìn chỉ tợ hồ như đang thi lễ.
Bát Bích Tu La biết nếu như không thâu tay lại, thì sẽ gặp nguy hiểm, khi ấy hừ một tiếng lạnh lùng cũng chấp quyền hoàn lễ đánh bạt đầu quyền đối phương ra ngoài đồng thời lách người phát tay áo phát kình lực tấp đến phía sau lưng Bạch Quân Nghi.
Độc Gia Cát cả kinh, không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, khi ấy cũng phất tay áo phát một cỗ âm kình cản lại ngay sau lưng Bạch Quân Nghi.
Bạch Quân Nghi chỉ mới bước được mấy bước, sau lưng hai cỗ kình lực chưa chạm nhau, bốp một tiếng khiến cả người cô ta chao đảo nhẹ về trước.
Ngay lúc ấy, vù vù ba nhân ảnh từ thuyền Thần Kỳ bang phóng xuống vây lấy bảo vệ quanh người Bạch Quân Nghi.
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên lanh lảnh nói :
- Gia Cát thừa tướng danh bất hư truyền, chẳng những võ nghệ kinh nhân mà đến thuộc hạ cao cường linh lợi đến thế, quả là dưới tay tướng giỏi chẳng có binh hèn. Dưới trướng Thông Thiên giáo thực khó kiếm được đệ tử như thế.
Bát Bích Tu La biết câu nói này là châm biếm mình, chẳng khác nào lửa cháy thêm dầu, dày mặt nhìn đám thuộc hạ thét lớn ra lệnh :
- Bất cứ người nào chưa tra xét mà tự động lên thuyền thì cứ giết hết, nếu để sót một người thì các ngươi tự tuyệt hết đi!
Thuộc hạ Phong Vân hội chấp binh đao dạ ran một tiếng, lập tức nhào động kéo đến chặn đường Bạch Quân Nghi, song phương tình thế như xung giương kiếm tuốt, xem ra khó tránh khỏi một trường đại huyết kiếp.
Độc Gia Cát Diêu Sách tâm cơ thâm trầm tuy thấy tình thế cực kỳ nghiêm trọng những vẫn giữ thần thái trầm tĩnh, nghĩ nhanh: “Con hồ ly này dùng kế ly gián khiêu khích tất tưởng để Thần Kỳ bang và Phong Vân hội tương tàn, Thông Thiên giáo ngồi hưởng thế ngư ông đắc lợi, hừ... há dễ dàng đến thế sao?”
Nghĩ thế, trong đầu tính nhanh rồi nhìn Bạch Quân Nghi thong thả hỏi :
- Điệt nữ thụ thương chứ?
Bạch Quân Nghi ngược lại cũng rất thông minh, thầm hiểu trong câu này thúc thúc hỏi mình có thâu được Kim kiếm không, bèn nhẹ lắc đầu với cái nhìn đầy thâm ý, nhưng nhớ Đan Hỏa Độc Liên nằm trong người Cốc Thế Biểu nên đánh mắt nhanh về phía hắn nói :
- Đa tạ thúc thúc quan tâm, điệt nữ không bị thương!
Độc Gia Cát hơi khó hiểu, cô ta lắc đầu rồi lại đánh mắt hướng về Cốc Thế Biểu nghĩa là sao? Chẳng lẽ Kim kiếm đã nằm trong tay Cốc Thế Biểu?
Lão ta đương nhiên khó mà đoán được chân tướng nên cũng chưa định được đối sách, cười lên ha hả nói :
- Cốc hiền điệt, mấy khi gặp nhiều cao nhân thế này, ngu thúc giúp giới thiệu cho ngươi...
Cốc Thế Biểu đã nhận ra ánh mắt của Bạch Quân Nghi nhìn mình, trong đầu cũng tính đến bọn họ tìm cách đối phó, lúc ấy nghe nói vậy liền cắp Hoàng Phủ Tinh bước lên mấy bước.
Độc Gia Cát chỉ tay vào Bát Bích Tu La Tra Thanh nói :
- Vị này là Tam đương gia Phong Vân hội trác hiệu Bát Bích Tu La Tra lão anh hùng, cũng có thâm giao với lệnh sư, hiền điệt nhanh đến ra mắt.
Cốc Thế Biểu cúi người hành lễ nói :
- Đệ tử Vô Lượng Thần Quân môn hạ, Cốc Thế Biểu tham kiến Tam đương gia.
Bát Bích Tu La đưa ánh mắt nhìn Cốc Thế Biểu từ đầu đến chân ướm hỏi :
- Cốc huynh đầu nhập Thần Kỳ bang rồi sao?
Cốc Thế Biểu nghe ra giọng đối phương chẳng chút thân thiện, phát nộ ra mặt, lạnh giọng nói :
- Tại hạ lai độc thứ, chẳng gia nhập giáo cũng chẳng gia nhập bang.
Nói rồi, quay người ngẩng cao đầu bước xuống bến sông.
Con người hắn vốn cao ngạo tự phụ, cái duy nhất vì si mê Bạch Quân Nghi nên mới chịu lụy dưới chân nàng, ngoài ra trước bất kỳ người nào hắn cũng chẳng nể sợ, một câu chói tai là quay người bỏ đi ngay.
Bát Bích Tu La chỉ ngưng mắt nhìn sau lưng Cốc Thế Biểu cất tiếng cười nhạt nhưng Cốc Thế Biểu chưa đi được một trượng, đột nhiên một bóng người vọt ra thét lớn :
- Quay lại!
Chưởng lực phất đến trước mặt Cốc Thế Biểu chẳng chút ngần ngừ giơ chưởng lên nghênh tiếp, chỉ nghe bình một tiếng, cả hai người đều bị bắn lùi sau mấy bước, thế tất quân bình.
Phương Tử Ngọc nhìn như không, lăm lăm trường kiếm trong tay, đánh mắt nhìn Hoàng Phủ Tinh cười nhạt nói :
- Ta sớm biết ngươi thân phận không nhỏ trong Thần Kỳ bang, báo danh tính ra, Hoàng Phủ gì chứ?
Hoàng Phủ Tinh mỉm cười, tiếp rồi nghiêm túc nói :
- Chúng ta năm người không thuộc bất cứ bang, hội nào cả!
Nói rồi ôm quyền tiếp :
- Tình hình ở đây rất cấp bách, cô nương xin mời cứ tự nhiên!
Phương Tử Ngọc cứ chăm mắt quan sát trên khuôn mặt chàng, như nhận ra lời chàng nói không phải là giả, đôi mày liễu nhíu lại nói :
- Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội chia ba võ lâm, các vị không nơi quy thuộc làm sao an thân, theo ta thấy hay cùng ta về Đông nam, ta đảm bảo các vị có cơ hội dương danh xuất đầu.
Hoàng Phủ Tinh chấp tay nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, đáng tiếc tại hạ còn nhiều chuyện cần làm, không thể tuân mệnh được, sau này dài ngày hy vọng chúng ta còn gặp lại!
Phương Tử Ngọc trầm ngâm một lúc nói :
- Chỉ sợ không có ngày sau, khó mà gặp lại!
Nói đến đột nhiên cất một tràng cười dài lanh lảnh tiếp :
- Hy vọng chư vị gặp vận may, hẹn tái ngộ!
Nói rồi cả người tung vọt đi.
Hoàng Phủ Tinh đã nghe trong lời nói và thần thái cô ta có gì khác thường nên đã ngầm chú ý, quả nhiên lúc này thấy cô ta tung người lướt đi thẳng vào cổ tay Uyển Phụng tập kích.
Tần Uyển Phụng vốn hiền thục chân chất không hề đề phòng thấy thế thì ngớ người lúng túng chẳng biết nên làm gì.
Nhưng vừa lúc ấy một chưởng nhanh như chớp bổ đến sau lưng, Phương Tử Ngọc tuy đã chạm tay Uyển Phụng, chỉ nghe thấy một cỗ kình lực như Thái Sơn áp đỉnh đủ biết chưởng lực của Hoàng Phủ Tinh đánh ập tới. Nếu không thoái người tự bảo, thì dù chộp được tay Uyển Phụng, cô ta bản thân cũng khó thoát, đành buông tay nhào nhanh ra ngoài la lên :
- Giỏi lắm!
Rồi cười khanh khách, nháy mắt cả người đã lướt đi ngoài mấy trượng tợ như cơn khói chiều.
Mọi người nhìn thấy thân pháp của cô ta đều biến sắc, trương mắt há mồm kinh ngạc không tưởng.
Chợt nghe Tần Uyển Phụng lên tiếng hỏi :
- Hoàng Phủ công tử, cô ta là ai? Trông rất giống với Bạch Quân Nghi?
- Cô ta gọi là Phương Tử Ngọc, người của Thông Thiên giáo!
Chàng dừng lời lại, đưa mắt nhìn bốn người một lượt rồi nói tiếp :
- Chúng ta ở đây rất nguy hiểm, nếu không nhanh chân rời khỏi đây có thể nhận tai bay vạ gió.
Nói rồi tung người phóng đi trước, cả đoàn lục tục theo sau, trong cả đoàn thì chỉ có Hoàng Phủ Tinh là võ nghệ cao nhất chạy một hồi lâu, nhìn thấy Uyển Phụng cả người mồ hôi ròng ròng, chàng giơ tay nắm lấy tay Uyển Phụng hỏi :
- Tần cô nương sao cũng đến sơn trang.
Tần Uyển Phụng gạt mồ hôi cười tươi nói :
- Tôi mãi truy theo sau công tử, nhưng tại ngựa chạy nhanh quá, tôi lại không quen đường...
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Từ Thần Châu mà theo đến đây đường vô cùng vất vả với một vị cô nương!”
Chàng muốn nói vài lời cảm kích, thế nhưng hầu họng cứng lại không nói được, Uyển Phụng ngược lại nhìn thần sắc trên mặt chàng thì cũng đoán ra được, cúi thấp đầu lí nhí trong miệng :
- Chỉ vì cứu người Tần gia mà công tử nếm chịu khổ nhục, thập tử nhất sinh, người Tần gia dù tan xương nát thịt vẫn chưa báo được ân này...
Hoàng Phủ Tinh không đợi cô ta nói hết câu, cắt lời ngay :
- Cô nương nhầm rồi, tại hạ cũng chỉ vì báo lại ân đức của Tần lão anh hùng nên phải tận lực.
Năm người cứ chạy về hướng nam, dọc đường bình an không có gì trở ngại, chiều tối hôm ấy bọn họ mới đến được bờ sông, chẳng ngờ bên bờ sông người tụ tập chờ qua sông rất đông, thế nhưng dưới sông thì lại chẳng thấy một chiếc thuyền nào..
Hoàng Phủ Tinh thấy tình hình này thì trong lòng thoáng nghĩ nhanh, ra hiệu cho Tần Uyển Phụng và ba người Tống thị tam hổ lẫn vào đám đông, riêng mình thì ngồi xuống bên đường nghỉ chân, chờ một người đi ngang qua bèn hỏi :
- Xin hỏi đại thúc, khách qua sông rất đông, tại sao lại không có thuyền?
Người đàn ông ăn vận như thương nhân ngưng mắt nhìn chàng một lúc nói :
- Có một nhóm người hùng hổ phong bế bến sông, bọn chúng ta chờ đợi đã một ngày nay, không biết chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra, thanh niên như các ngươi tốt nhất im lặng chớ hỏi han nhiều mà nghi chuyện a!
Hoàng Phủ Tinh gật đầu đáp một tiếng. Chàng quét mắt nhìn quanh, quả nhiên một toán người tay chấp binh đao đứng thành hàng rào mặt hướng lên bờ, như đề phòng có người lén qua sông.
Qua một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cả trăm người chờ qua sông nhao nhao huyên háo hẳn lên, bọn chúng truy lùng hung thủ, ta lại có Đan Hỏa Độc Liên trong người, nên xử trí thế nào đây?
Vong Mệnh Hổ đi đâu một lúc quay trở lại, ghé sát tai chàng nói :
- Công tử, tình hình chúng ta chịu đến bao giờ chứ? Hay là chúng ta chạy xuôi xuống phía dưới, có thể tìm thuyền qua sông.
- Không xong, bọn người này phong bế bến sông, tất nơi nào cũng vậy, động không bằng tĩnh, tránh để chúng chú ý.
Vong Mệnh Hổ ngóng mắt nhìn xuống sông, lại thấp giọng nói :
- Bờ bên kia đã thuộc Thần Kỳ bang hay là chúng ta cướp thuyền...
Đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa rầm rập, lập tức nhìn thấy có hơn ba mươi con ngựa cao lớn phóng tới, vừa đến nơi bọn người trên ngựa nhảy cuống chạy ào ào xuống bờ sông.
Phút chốc đuốc được đốt lên sáng rực, thấy rõ bọn người này ăn vận kình phục nai nịt chỉnh tề, gươm đao rợp trời, chỉ nhìn cũng biết bọn người này thân thủ quyết không tầm thường.
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Sông nước chảy mạnh, lòng sông lại rộng, ta đã không biết chèo thuyền, lại không biết bơi, cướp thuyền qua sông quả là vô cùng mạo hiểm thành công rất mong manh”.
Chàng tính nhanh trong đầu rồi nói với Vong Mệnh Hổ :
- Chúng ta cần chia ra mà đi, bất luận phát sinh chuyện gì, các vị cũng chớ nhận quen biết ta, tuyệt đối không được kêu gọi.
Vong Mệnh Hổ ngẩn người, nhưng rồi gật đầu, lủi nhanh vào đám đông thông báo cho ba người kia.
Lúc này dưới bến sông đã thấy nhốn nháo hẳn lên, nguyên đám võ sĩ kia vừa đến lập thức khám xét cho từng người xuống thuyền qua sông.
Hoàng Phủ Tinh nhìn thấy, không khỏi chấn động, nguyên là mỗi người trước lúc xuống thuyền đều bị hạch hỏi một hồi, rồi có người lục soát khắp người, thủ tục phức tạp nghiêm ngặt, hồi lâu mới thấy một người thông qua.
Chàng trong lòng khẩn trương phát hoảng, thầm nghĩ: “Đan Hỏa Đọc Liên nằm trong người ta, nếu như bị lục soát, chẳng những bị lấy mất không cách gì cứu mẫu thân, mà bản thân ta cũng khó thoát, nhưng khó khăn lắm mới lấy được nó, quyết không thể rơi vào tay người khác...”
Chính đang lúc lòng nóng như lửa đốt nghĩ kế qua sông, chợt cảm thấy Vong Mệnh Hổ lần đến sau người, bất giác nhíu mày khó chịu nói :
- Cứ chạy đi chạy lại dễ khiến chúng sinh nghi...
Đột nhiên bên tai liền nghe một tiếng cười nhạt nói :
- Tiểu tử ngươi qua được ai?
Hoàng Phủ Tinh chấn động cả người, giọng nói lạnh lùng rất quen thuộc khiến chàng giật mình định quang lại, chẳng ngờ liền cảm thấy huyệt Linh Khu ê ẩm, uyển mạch tay trái bị người chộp cứng.
Sự tình đột biến quá nhanh, khiến chàng chưa kịp phản ứng thì cả người không còn cử động tự nhiên được nữa, lập tức một khuôn mặt trắng ngọc lướt ngang trước mặt cười nhỏ nói :
- Tiểu tử ngươi mạng thật lớn, nhận ra công tử nhà ngươi chứ?
Hoàng Phủ Tinh ngưng mắt nhìn, giờ thì đã nhận ra chẳng ai chính là Cốc Thế Biểu, đệ tử Vô Lượng Thần Quân, hai người đã chạm trán đấu nhau một trận trong Tần gia trang ở Tinh Châu. Chẳng ngờ lần này lại gặp mặt nhau ở đây.
Hoàng Phủ Tinh lần ấy nhận của hắn một chưởng Cửu Tý thần chưởng suýt nữa thì bỏ mạng, giờ vừa nhìn thấy tự nhiên giận sôi lên, cười gằn nói :
- Đánh lén, ngươi đáng coi là anh hùng hảo hán sao?
Cốc Thế Biểu mặt hoa mày liễu cười chớt nhả bước ngang qua trước người chàng. Cúi đầu lạnh giọng nói :
- Biết điều thì chớ xen vào chuyện người khác!
Hoàng Phủ Tinh chợt nhớ ra, cánh tay chộp chàng mềm mại như tay nữ nhân, không phải là tay của Cốc Thế Biểu, nhưng lúc này huyệt đạo bị khống chế không cách gì quay lại để nhìn người kia là ai.
Đang còn lặng người suy nghĩ, chợt thấy một cánh tay nhỏ nhắn lần theo sườn mình thò vào trong ngực áo chàng, thoảng nhẹ mùi hương dìu dịu.
Hoàng Phủ Tinh phát hoảng, biết đối phương lục lấy Đan Hỏa Độc Liên thất thanh nói :
- Ai? Lấy đóa Độc liên này làm gì?
Chỉ nghe bên tai một giọng lạnh lùng trong trẻo vang lên :
- Ta đây, biết điều thì im lặng một chút!
Hoàng Phủ Tinh đã nghe ra giọng nói chính là khẩu âm của Bạch Quân Nghi, đành thấp giọng nói :
- Độc liên này không đáng gì, cô nương xin để lại cho tại hạ.
- Không đáng gì, vậy ngươi cần nó để làm gì chứ?
Bạch Quân Nghi nói rồi lần tay lục trong người chàng.
Cốc Thế Biểu thấy Bạch Quân Nghi đứng ngay sau lưng Hoàng Phủ Tinh, tay trái nắm lấy cổ tay chàng, tay phải thì cứ dưới sườn lần vào trong áo, hai người tợ hồ như dính vào nhau làm một. Hắn vốn thân cận với Bạch Quân Nghi truy cầu tình cảm, thế nhưng với Bạch Quân Nghi luôn giữ thái độ lạnh lùng, căn bản không để ý đến hắn, cho nên tình cảm giữa hai người không tăng triển chút nào, giờ đây thấy Hoàng Phủ Tinh kề cận bên người đẹp, tuy là tình thế như thế nào, tự nhiên trong lòng hắn cũng gai gai tức giận.
Tuy vậy hắn vẫn không dám để lộ ra mặt, chỉ mỉm cười nói :
- Không cần phiền đến hiền muội động thủ, để tiểu huynh lục soát hắn giúp muội.
Bạch Quân Nghi giọng lạnh nhạt nói :
- Không dám phiền đến Cốc huynh!
Nói rồi lại tiếp tục lần tay soát trên người Hoàng Phủ Tinh từ đầu đến đôi ủng. Hoàng Phủ Tinh thấy cô ta đã lấy đi đóa Đan Hỏa Độc Liên mà vẫn chưa ngừng tay lục soát, bất chợt hiểu ra thầm nghĩ: “Cô ta nhất định lục tìm thanh Kim kiếm, nói như thế Phương Tử Ngọc dùng sắc đẹp dụ hại Nhậm Bằng, hẳn cũng liên quan đến chuyện này”.
Bạch Quân Nghi lần tìm một hồi, tỏ vẻ thất vọng gằn giọng hỏi :
- Nói thật đi, vật đó ngươi giấu ở đâu.
Hoàng Phủ Tinh đáp thẳng thắng :
- Chẳng giấu diếm gì tại hạ đến Lạc Hà sơn trang chỉ vì Đan Hỏa Độc Liên hoàn toàn không tính đến chuyện trộm bảo kiếm.
Bạch Quân Nghi cười nhạt nói :
- Có lý nào vậy? Ngươi chỉ trộm Độc liên, làm sao khiến Phong Vân hội khoảnh sào xuất chúng, phát hoảng như kiến trên nồi!
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ nhanh: “Thì ra tin tức về cái chết Nhậm Bằng còn chưa bị lộ ra ngoài...”
Nghĩ nhanh trong đầu, trước mắt cần giữ cho được Độc liên, sau đó mọi chuyện hẵng tính, giọng khẩn cấp nói :
- Thế này, cô nương cứ đem Độc liên sang sông, tại hạ sẽ tìm Kim kiếm mang về cho cô nương, nếu không xin thứ cho tại hạ không thể phụng mệnh.
Bạch Quân Nghi vốn nghĩ đóa Độc liên này rất có liên quan đến một việc khác trọng đại, giữ nó trong người là nguy hiểm nên định hủy nó đi, không ngờ Hoàng Phủ Tinh lại đề nghị tìm Kim kiếm trao đổi Độc liên, khiến cô ta hơi do dự chưa biết nên đáp như thế nào.
Lúc này dưới sông vẫn chưa có chiếc thuyền nào rời bến qua sông, nguyên do thủ tục tra xét quá chậm, khiến dòng người kéo đến qua sông ngày càng đông hơn. Dưới bến sông thì thuộc hạ Phong Vân hội gươm đao tua tủa quát tháo ầm ĩ, khiến cho cả bến sông đêm loạn lên như một cảnh chạy nạn chiến tranh.
Cốc Thế Biểu thấy Bạch Quân Nghi trầm ngâm, biết cô ta gặp khó khăn, bèn chộp tay vào hông sườn Hoàng Phủ Tinh gằn giọng hỏi :
- Vật đó giấu ở đâu, ngươi chịu nói hay không?
Hắn xuất thủ chính là thu triển thủ pháp “Phân cân giải mạch ngũ âm sưu huyệt”, bất cứ người nào cũng khó chịu đựng nổi lối tra hỏi này, Hoàng Phủ Tinh chỉ thấy kỳ kinh bát mạch như co rút lại, tâm trạng như tắc nghẽn, huyết mạch đảo lưu, toàn thân co giật nên mồ hôi vã ra như tắm, chỉ một hồi là người chàng mềm nhũn, ngã khuỵu trên đất.
Cốc Thế Biểu nhanh như chớp, một tay giữ lấy cánh tay chàng, tay còn lại bịt mồm không để tiếng rên của chàng vang ra ngoài, cười gằn nói khẽ vào tai chàng :
- Tiểu tử, biết điều thì nói nhanh vật đó để đâu, nếu còn cứng đầu thì công tử sẽ phế bỏ võ công của ngươi.
Lại nói, bọn họ ba người đứng sau đoàn người chờ qua sông, cách bờ sông có đến mười mấy trượng, tuy vậy những người đứng sau cùng cũng đã nhận ra bọn họ có điều gì khác thường. Chỉ có điều những người khách bộ hành này phần lớn là thương nhân hoặc sai sự có chuyện riêng đi gấp, căn bản ai cũng làm lơ giả điếc, chẳng muốn chuốc họa vào thân nên cứ coi như không hề nhìn thấy.
Tuy thế, Bạch Quân Nghi vẫn không yên tâm bèn hỏi :
- Cốc huynh, làm thế này không được!
Cốc Thế Biểu thấy mặt cô nàng đanh lại tức giận thì gượng cười rồi thôi nã giải khai thủ pháp tiệt mạch sưu huyệt cho chàng, nhưng vẫn khống chế Ma huyệt, thấp giọng cười nói :
- Hiền muội cứ trao Độc liên cho tiểu huynh, đừng nói là bọn này, nếu bản thân Nhậm Huyền đến đây, cũng không dám soát người tiểu huynh!
Bạch Quân Nghi vốn chẳng sợ gì bọn người Phong Vân hội, nhưng chung quy để chúng kiếm chuyện thì cũng chẳng hay khi ấy ngẫm nghĩ rồi trao Độc liên cho hắn nói :
- Vật này là võ lâm kỳ bảo, phiền Cốc huynh giữ gìn cẩn thận sang bên kia sông trao lại cho tiểu muội.
Cốc Thế Biểu cho Độc liên vào áo cười nói :
- Hiền muội yên tâm, quá lắm thì trở mặt với Phong Vân hội, quyết không làm hỏng chuyện của hiền muội đâu.
Đột nhiên vừa lúc này, trên mặt sông triền lại tiếng người ngân nga rất lớn :
- Thông Thiên nhất trụ hương... Thông Thiên nhất trụ hương!...
Cốc Thế Biểu chau mày cười nói :
- Người của Thông Thiên giáo đã đến!
Lập tức từ dưới bến sông một giọng khản đục vang lên :
- Phong Vân tế hội... Phong Vân tế hội, xin mời bằng hữu Thông Thiên giáo!
Tiếp liền đó đã nghe tiếng mái chèo khua động trên mặt sông, trong chốc lát một chiếc thuyền lớn, ba cánh buồm giương căng gió rẽ sóng ngược dòng tiến nhanh vào bờ.
Cốc Thế Biểu đưa mắt nhìn con thuyền hoa lộng lẫy, với chùm đèn bão treo trên cao tỏa sáng, chỉ tay hỏi :
- Hiền muội, người kia là ai?
Bạch Quân Nghi lạnh giọng đáp :
- Yêu hồ Thông Thiên giáo, có ngoại hiệu Ngọc Đỉnh phu nhân!
Hoàng Phủ Tinh cố định thần nhìn, giờ thì đã nhận ra trên boong thuyền đặt một chiếc ghế thái sư bọc da gấu hung, một vị phụ nhân, mỹ lệ phong trần, mắt phụng mày cong, môi đỏ như son, thần thái oai nghi ngồi chễm chệ trên ghế.
Phụ nhân tay nắm một chiếc phất trần cán ngọc, tay trái ôm một con vật lông trắng mướt, hình thù giống như con cáo, chân gác trên một chiếc ghế bằng gấm, trên băng còn đặt một chiếc đỉnh ngọc cao tầm một xích bóc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi hương trầm ngan ngát. Bên cạnh phu nhân mỹ lệ còn có thêm một thiếu nữ áo tía tuổi chừng mười lăm mười sáu, phía sau lưng là một hàng đạo sĩ tuổi trên dưới ba mươi, lưng đeo trường kiếm đứng nghiêm túc
Lúc này thuyền vừa cập đến bờ liền thấy trong Phong Vân hội một nhân vật hán tử áo gấm mặt trắng râu xanh, bước ra mấy bước ôm quyền thi lễ nói :
- Thì ra là Ngọc Đỉnh phu nhân quang lâm, không kịp đón tiếp, xin phu nhân hải hàm lượng thứ.
Ngọc Đỉnh phu nhân rời ghế bước thướt tha đến mũi thuyền, ướm mắt nhìn đối phương mỉm cười nói :
- Tam đương gia khỏe chứ? Có chuyện gì thế, sao lại tự thân xuất mã?
Người áo gấm nguyên là Tam đương gia Phong Vân Hội, họ Tra tên Thanh, ngoại hiệu là Bát Bích Tu La, là nhân vật nhất nhì trong Phong Vân hội, chỉ sau Nhậm Huyền.
Lúc này trên bờ nhiều người mang vạ nên đã thoái lui, Bạch Quân Nghi biết Hoàng Phủ Tinh có khả năng tự giải huyệt, cho nên từ đầu đến giờ vẫn cứ nắm chặt tay chàng, khi ấy thấy vậy kéo người chàng thoái lùi chung quy vẫn đứng khuất sau lưng đám đông. Hoàng Phủ Tinh bị kéo lùi một đoạn, chợt thấy Ngao Tam và thêm một gã đại hán áo xanh, người nào trong tay cũng nắm chặt cứng tay hai người khác, chính là bọn ba người nhà họ Tống và Tần Uyển Phụng, bất giác chàng thở dài ngao ngán.
Dưới bờ sông, Bát Bích Tu La nghe hỏi thì chấp tay vái dài nói :
- Tệ hội phát sinh một biến cố, tường tình sự việc chưa được rõ, chẳng hay phu nhân trước nay ở Đông nam, giờ hành giá lên hướng tây có việc gì chăng?
Ngọc Đỉnh phu nhân đứng trước thuyền cười phá lên khanh khác nói :
- Ta có chút chuyện nhỏ đi Đông Quan một chuyến, để tránh phiền huynh đệ trong bang hội, thứ cho ta không lên bờ bái kiến được.
Nói đến đó, đôi ánh mắt sáng như sao băng đưa quét một vòng đám đông trên bờ.
Hoàng Phủ Tinh đứng cách bà ta rất xa, thế nhưng đôi ánh mắt sắc lạnh ấy chỉ bắt gặp một lần đã cảm thấy rùng mình khiếp sợ, bất thần cổ tay bị nắm chặt hơn, Bạch Quân Nghi kéo nhanh chàng khuất sau đám đông.
Đột nhiên vừa lúc này, từ phía bờ bên kia cũng trỗi lên giọng người nói lớn :
- Thần Kỳ phi dương... Thần Kỳ phi dương...
Hoàng Phủ Tinh kêu khổ trong lòng thầm nghĩ: “Người Thần Kỳ bang cũng đã đến. Ài... đều là sài lang hổ báo, chẳng có chút lợi gì cho ta...”
Chàng cảm nhận ra tai họa bắt đầu dội xuống đầu mình, lần này tợ hồ như còn nguy hiểm vạn phần, e rằng thoát khỏi móng hổ cũng rơi vào vuốt beo, chết là cầm chắc trong tay. Nghĩ vậy bất giác cả người chàng rung lên lạnh tháo mồ hôi.
Bạch Quân Nghi nắm lấy tay chàng, bỗng nhiên nhận ra tay mình lạnh buốt, thì thầm nhỏ bên tai chàng :
- Hoàng Phủ Tinh, chỉ cần ngươi nói ra Kim kiếm giấu ở đâu, ta đảm bảo tính mạng cho ngươi, đồng thời từ nay về sau không làm khó ngươi nữa!
Cô ta đối với chàng có một cảm nhận rất đặc biệt, và nể phục vừa phẫn hận, nhiều lần chỉ hận không giết chết chàng ngay, nhưng lại cũng không muốn chàng bị bỏ mạng trong tay người khác, chung quy là chỉ muốn hành hạ con người đáng ghét nhất trong lòng cô ta.
Hoàng Phủ Tinh lúc này thấy Bạch Quân Nghi cứ đinh ninh thanh Kim kiếm đã năm trong tay mình, biết biện bạch là điều vô ích, ánh mắt cứ ngưng nhìn xuống bến sông.
Ba chiếc thuyền lớn từ bờ bên kia đã lướt tới gần, ở đầu thuyền giữa một trung niên văn sĩ, một tay chấp sau người, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt, chỉ nhìn cũng đã nhận ra chính là Độc Gia Cát Diêu Sách.
Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên ha hả nói :
- Hay lắm! Thì ra Gia Cát thừa tướng Bắc phạt Trung Nguyên đấy à?
Độc Gia Cát Diêu Sách cười vang, chấp tay thi lễ nói :
- Phu nhân lâu ngày không chiêm ngưỡng hoa dung, mỹ diệu còn hơn xưa, đáng mừng, đáng mừng!
Nói rồi ánh mắt chuyển đến hướng Bát Bích Tu La cười nói tiếp :
- Tam đường chủ vẫn khỏe chứ, Diêu Sách xin có lễ ra mắt!
Bát Bích Tu La ôm quyền hoàn lễ chào hỏi một câu :
- Điều huynh vẫn thường!
Đoạn mới cười nhạt hỏi vào vấn đề :
- Diêu huynh vô sự tất chẳng đăng Tam bảo điện, lần này sang mạn bắc chẳng hay có chuyện gì chỉ giáo?
Độc Gia Cát Diêu Sách cười lớn nói :
- Không giấu gì Đương tam gia, Quân Nghi tiểu thư thiên kim của tệ Bang chủ truy theo cừu nhân mà vào quý cảnh, bất tài vốn ở Lạc Dương nghe tin Bắc ngạn phong vân tụ tập như có chuyện binh đao, cho nên mới gióng thuyền sang đây để đón Quân Nghi tiểu thư tệ bang.
Bát Bích Tu La nghe vậy gật nhẹ đầu nói :
- Thì ra là thế!
Rồi chợt cất giọng nói vang :
- Trên bến có Bạch Quân Nghi tiểu thư Thần Kỳ bang không?
Hoàng Phủ Tinh nhìn thấy đôi mắt người này sắc lạnh như lưu tinh, không khỏi giật mình thầm nghĩ: “Người này ban đầu không lộ diện, nãy giờ cũng không quay đầu lại, làm sao biết được có mặt Bạch Quân Nghi ở đây?”
Bạch Quân Nghi cũng chấn động trong lòng, lúc ấy quay sang Cốc Thế Biểu :
- Phiền Cốc huynh mang người này giúp tiểu muội!
Nói rồi cứ bước đi ra, Cốc Thế Biểu kẹp Hoàng Phủ Tinh dưới nách, cười nhạt nói :
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn sống thì cần ngoan ngoãn một chút nhé!
Người trên bờ tránh ra nhường lối cho Bạch Quân Nghi đi trước, tiếp đó là Cốc Thế Biểu mang Hoàng Phủ Tinh, rồi đến bọn Ngao Tam và trung niên hán tử kia kéo bọn Tống gia tam hổ và Tần Uyển Phụng lũ lượt kéo xuống bến sông.
Độc Gia Cát thấy Bạch Quân Nghi đã đến, bèn chỉ tay vào Tra Thanh nói :
- Quân Nghi tiểu thư, vị này là Tra tiền bối, Tam đương gia Phong Vân hội, năm xưa trên Bắc Minh hội chỉ bằng Bát thập nhất thủ Quy Nguyên chưởng pháp chấn động võ lâm, hạ gục Bắc Hà Nhất Tẩu, khiến Thương Tu Khách bỏ phế một cánh tay...
Bạch Quân Ngi ngước mắt nhìn Bát Bích Tu La một cái, nghiên mình thi lễ nói :
- Tiểu nữ nghe danh Tam đương gia đã lâu, vạn hạnh!
Bát Bích Tu La ngưng ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Quân Nghi một lúc nói :
- Tại hạ đã nghe thuộc hạ báo lại Bạch tiểu thư qua sông sáng sớm nay, không biết đã truy bắt được cừu gia chưa?
Nói rồi ánh mắt liếc nhìn nhanh phái sau lưng cô ta
- Nhờ phúc Tam đương gia, vãn bối đã bắt được hết cả năm tên!
Rồi ướm mắt nhìn đối phương giọng nghiêm túc hỏi :
- Không biết quý hội xảy ra chuyện gì mà phải động đến cả Tam đương gia xuất mã?
Bát Bích Tu La đầu mày chíu chặt lại rồi đột nhiên ngưng mắt nhìn chăm vào mặt Bạch Quân Nghi không hề chớp, giọng nặng nề nói :
- Bạch tiểu thư, chuyện này rất quan trọng...
Bạch Quân Nghi thấy đối phương bức nhìn xoáy vào mình, tự nhiên hoa dung thoáng vẻ tức giận, cắt ngang nói :
- Nếu như chuyện đã rất quan trọng thì Tam đương gia không cần nói ra, có điều không biết chuyện xảy ra ở đâu, vào lúc nào?
Bát Bích Tu La trầm ngâm cười mấy tiếng nói :
- Bạch cô nương quả thật thông minh chỉ một câu nửa lời đã hỏi đích vấn đề!
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cất tiếng cười khanh khách chen vào nói :
- Hổ phụ há sinh khuyển nữ, Tam đương gia há quên thần năng của Bạch bang chủ ư?
Bất Bích Tu La chỉ hừ một tiếng nặng nề, nhưng chưa kịp nói thì Độc Gia Cát Diêu Sách đã lên tiếng :
- Phu nhân không ở trong hương khuê hưởng phúc, lại mạo sương lạnh đến tận đây, chẳng lẽ có liên quan đến đại sự của Phong Vân hội?
Một câu này quả thực cực hiểm, Ngọc Đỉnh phu nhân mắt long lên cười cười nói :
- Gia Cát thừa tướng xưa nay đoán việc như thần, nhưng lần này thì nhầm rồi, ta chỉ tiện đường ngang qua đây, chẳng biết có chuyện gì xảy ra!
Chợt nghe Bát Bích Tu La cất tiếng cười phá lên tràng dài nói :
- Nhị vị như đều không biết chuyện này, vậy người duy nhất chỉ có Tra mỗ...
Lão hơi dừng lời, đôi mắt sáng lạnh quét nhìn nhanh lên người Bạch Quân Nghi và cả bọn Cốc Thế Biểu sau lưng nói :
- Trong Lạc Hà sơn trang bị mất hai bảo vật và một mạng người. Nhị vị giang hồ sóng lặn gió ngừng mười năm nay, chỉ sợ từ đây không còn bình lặng nữa rồi!
Hoàng Phủ Tinh bị Cốc Thế Biểu kẹp dưới nách, tuy không nhìn rõ mọi người nhưng nghe Bách Bích Tu La nói mất hai bảo vật, chợt nghĩ trong đầu: “Nếu vật thứ hai đúng là Kim kiếm thì chính Phương Tử Ngọc là kẻ đã đánh cắp!”
Độc Gia Cát nghe vậy thì không nói gì, chỉ lẳng lặng tính toán suy luận trong đầu, Ngọc Đỉnh phu nhân ngược lại kinh ngạc lên tiếng hỏi :
- Ta từng nghe nói Lạc Hà sơn trang bị Nhậm đương gia dùng làm biệt phủ, không biết đã bị mất hai vật gì, người bị chết kia là ai?
Bát Bích Tu La mặt trở nên lạnh như đồng, giọng băng băng nói :
- Mất hai bảo vật là chuyện nhỏ, nhưng mạng người thì chẳng nhỏ tí nào...
Độc Gia Cát chỉ nghe đến đó thì thầm chấn động giật mình thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hoàng Phủ Tinh to gan lớn mật, không lẽ hắn đã giết người thân của Nhậm hội chủ?”
Nghĩ rồi không nén được bèn chen vào hỏi :
- Xin hỏi Tam đương gia, người bị hại kia là ai vậy?
Bát Bích Tu La ngửa mặt cười khùng khục một tràng dài nói :
- Người bị hại chết chính là độc sinh ái tử của tệ Hội chủ, Tiểu Thiên Tinh Nhậm Bằng. Chư vị thử nghĩ, chuyện thế này, từ sau trong giang hồ còn bình lặng được nữa không nào?
Một câu này khiến cho mọi người biến sắc, thuộc hạ Phong Vân hội cũng xám mặt kinh hồn, hiển nhiên trước đây một khắc bọn chúng còn chưa người nào được biết nội tình bên trong thế nào, chẳng ngờ chuyện xảy ra kinh thiên động địa như thế.
Người cảm thấy bất ngờ chấn động nhất là Bạch Quân Nghi, cô nàng thầm nhủ: “Tiểu tử này sao mà ngốc đần đến thế, gây nên một đại họa tày trời!”
Chỉ nghĩ như thế tự nhiên nàng cảm thấy tức hận chàng đến cực điểm, chỉ muốn trở tay đánh một chưởng kết liễu ngay thôi.
Độc Gia Cát đương nhiên phần nào nhận ra vấn đề, nhưng giữ bình tĩnh nghiêm túc nói :
- Chuyện này thật đáng hận, Nhậm đương gia nghe tin này tất nhiên bi ai thống thiết, có điều Lạc Hà sơn trang nằm trong Vân Trung sơn cách đây không dưới nghìn dặm, chẳng hay chuyện xảy ra từ khi nào?
Bát Bích Tu La giọng đã trấn tĩnh lại nói :
- Chuyện xảy ra từ ba hôm trước, Diêu huynh thành danh Gia Cát quân sư không biết trong cẩm nang có cao kiến gì chỉ giáo chăng?
Độc Gia Cát trầm ngâm nghĩ: “Nếu như Kim kiếm chưa đắc thủ thì khó thoát khỏi can hệ, nhưng nếu Kim kiếm đã nằm trong túi Bạch Quân Nghi thì lại rất phiền hà, không biết bảo vật thứ hai kia là vật gì?”
Nghĩ đến đó, ánh mắt bất chợt nhìn về hướng Bạch Quân Nghi dò ý.
Bạch Quân Nghi thấy sự tình trở nên nghiêm trọng. Lúc ấy nghĩ nhanh trong đầu rồi nghiêng mình thi lễ Tra Thanh nói :
- Chuyện xảy ra từ ba hôm trước, vãn bối thì vừa qua sông sáng nay, sự tình nghiêm trọng, Thần Kỳ bang không thể dính vào chuyện này, vãn bối xin cáo từ.
Nói rồi cất bước tự nhiên đi xuống bến.
Bát Bích Tu La trầm giọng quát :
- Đứng lại!
Miệng thét, chân lướt tơi, giơ tay cản lại.
Độc Gia Cát đã tính trước thế nào đối phương cũng ra tay cản, nên nhanh chóng nhảy vào giữa, chấp tay thi lễ cười nói :
- Tam đương gia dừng bước.
Miệng nói tay vái dài, cả hai đầu quyền bổ mạnh vào người Bát Bích Tu La, lão ra chiêu cực kỳ lợi hại mà nhìn chỉ tợ hồ như đang thi lễ.
Bát Bích Tu La biết nếu như không thâu tay lại, thì sẽ gặp nguy hiểm, khi ấy hừ một tiếng lạnh lùng cũng chấp quyền hoàn lễ đánh bạt đầu quyền đối phương ra ngoài đồng thời lách người phát tay áo phát kình lực tấp đến phía sau lưng Bạch Quân Nghi.
Độc Gia Cát cả kinh, không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, khi ấy cũng phất tay áo phát một cỗ âm kình cản lại ngay sau lưng Bạch Quân Nghi.
Bạch Quân Nghi chỉ mới bước được mấy bước, sau lưng hai cỗ kình lực chưa chạm nhau, bốp một tiếng khiến cả người cô ta chao đảo nhẹ về trước.
Ngay lúc ấy, vù vù ba nhân ảnh từ thuyền Thần Kỳ bang phóng xuống vây lấy bảo vệ quanh người Bạch Quân Nghi.
Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên lanh lảnh nói :
- Gia Cát thừa tướng danh bất hư truyền, chẳng những võ nghệ kinh nhân mà đến thuộc hạ cao cường linh lợi đến thế, quả là dưới tay tướng giỏi chẳng có binh hèn. Dưới trướng Thông Thiên giáo thực khó kiếm được đệ tử như thế.
Bát Bích Tu La biết câu nói này là châm biếm mình, chẳng khác nào lửa cháy thêm dầu, dày mặt nhìn đám thuộc hạ thét lớn ra lệnh :
- Bất cứ người nào chưa tra xét mà tự động lên thuyền thì cứ giết hết, nếu để sót một người thì các ngươi tự tuyệt hết đi!
Thuộc hạ Phong Vân hội chấp binh đao dạ ran một tiếng, lập tức nhào động kéo đến chặn đường Bạch Quân Nghi, song phương tình thế như xung giương kiếm tuốt, xem ra khó tránh khỏi một trường đại huyết kiếp.
Độc Gia Cát Diêu Sách tâm cơ thâm trầm tuy thấy tình thế cực kỳ nghiêm trọng những vẫn giữ thần thái trầm tĩnh, nghĩ nhanh: “Con hồ ly này dùng kế ly gián khiêu khích tất tưởng để Thần Kỳ bang và Phong Vân hội tương tàn, Thông Thiên giáo ngồi hưởng thế ngư ông đắc lợi, hừ... há dễ dàng đến thế sao?”
Nghĩ thế, trong đầu tính nhanh rồi nhìn Bạch Quân Nghi thong thả hỏi :
- Điệt nữ thụ thương chứ?
Bạch Quân Nghi ngược lại cũng rất thông minh, thầm hiểu trong câu này thúc thúc hỏi mình có thâu được Kim kiếm không, bèn nhẹ lắc đầu với cái nhìn đầy thâm ý, nhưng nhớ Đan Hỏa Độc Liên nằm trong người Cốc Thế Biểu nên đánh mắt nhanh về phía hắn nói :
- Đa tạ thúc thúc quan tâm, điệt nữ không bị thương!
Độc Gia Cát hơi khó hiểu, cô ta lắc đầu rồi lại đánh mắt hướng về Cốc Thế Biểu nghĩa là sao? Chẳng lẽ Kim kiếm đã nằm trong tay Cốc Thế Biểu?
Lão ta đương nhiên khó mà đoán được chân tướng nên cũng chưa định được đối sách, cười lên ha hả nói :
- Cốc hiền điệt, mấy khi gặp nhiều cao nhân thế này, ngu thúc giúp giới thiệu cho ngươi...
Cốc Thế Biểu đã nhận ra ánh mắt của Bạch Quân Nghi nhìn mình, trong đầu cũng tính đến bọn họ tìm cách đối phó, lúc ấy nghe nói vậy liền cắp Hoàng Phủ Tinh bước lên mấy bước.
Độc Gia Cát chỉ tay vào Bát Bích Tu La Tra Thanh nói :
- Vị này là Tam đương gia Phong Vân hội trác hiệu Bát Bích Tu La Tra lão anh hùng, cũng có thâm giao với lệnh sư, hiền điệt nhanh đến ra mắt.
Cốc Thế Biểu cúi người hành lễ nói :
- Đệ tử Vô Lượng Thần Quân môn hạ, Cốc Thế Biểu tham kiến Tam đương gia.
Bát Bích Tu La đưa ánh mắt nhìn Cốc Thế Biểu từ đầu đến chân ướm hỏi :
- Cốc huynh đầu nhập Thần Kỳ bang rồi sao?
Cốc Thế Biểu nghe ra giọng đối phương chẳng chút thân thiện, phát nộ ra mặt, lạnh giọng nói :
- Tại hạ lai độc thứ, chẳng gia nhập giáo cũng chẳng gia nhập bang.
Nói rồi, quay người ngẩng cao đầu bước xuống bến sông.
Con người hắn vốn cao ngạo tự phụ, cái duy nhất vì si mê Bạch Quân Nghi nên mới chịu lụy dưới chân nàng, ngoài ra trước bất kỳ người nào hắn cũng chẳng nể sợ, một câu chói tai là quay người bỏ đi ngay.
Bát Bích Tu La chỉ ngưng mắt nhìn sau lưng Cốc Thế Biểu cất tiếng cười nhạt nhưng Cốc Thế Biểu chưa đi được một trượng, đột nhiên một bóng người vọt ra thét lớn :
- Quay lại!
Chưởng lực phất đến trước mặt Cốc Thế Biểu chẳng chút ngần ngừ giơ chưởng lên nghênh tiếp, chỉ nghe bình một tiếng, cả hai người đều bị bắn lùi sau mấy bước, thế tất quân bình.