Chương : 9
“Vậy sao? Liên đệ sẽ không cảm thấy ta giống… lão yêu quái chứ?” Đông Phương Bất Bại do dự một chút rồi quay đầu nhìn về phía Dương Liên, nhẹ giọng hỏi.
Dương Liên nhíu nhíu mày, hắn cũng nhớ lại những lời Lệnh Hồ Xung đã nói, xem ra Đông Phương thật sự rất để ý câu nói kia. Dương Liên vòng tay qua ôm chầm lấy Đông Phương Bất Bại, xụ mặt nói: “Đang nói cái gì đó? Ngươi lại để tâm những lời tên Lệnh Hồ Xung không chút phẩm vị kia nói làm gì? Đông Phương là người xinh đẹp nhất ta từng thấy, vô luận ngươi là bộ dáng gì đi nữa, trong lòng ta đều là vô cùng xinh đẹp.”
Đông Phương Bất Bại lộ ra nụ cười nhìn người đang ôm mình. “Liên đệ thật sự nghĩ như vậy.”
“Đương nhiên, có cần ta thề không, những lời ta vừa nói đều là thiên chân vạn xác.” Dương Liên lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, giơ tay phải lên nói.
“Cũng không phải đại sự gì, đâu cần phải phát thệ.” Đông Phương Bất Bại úp tay của Dương Liên xuống lên tiếng trách móc, bất quá trong mắt lại lộ ra nét tươi cười.
Rốt cục cũng có thể khiến cho người này yên lòng, Dương Liên vươn tay ôm Đông Phương Bất Bại chặt hơn chút nữa. “Đông Phương của ta chính là tốt nhất, đám tục nhân kia làm sao có thể biết được chỗ tốt của ngươi. Chỉ có mình ta nhận ra Đông Phương là độc nhất vô nhị trên đời này, cũng là Đông Phương duy nhất của ta.”
“Ừ.” Tâm trạng của Đông Phương Bất Bại vô cùng hân hoan mỉm cười hòa theo.
Sau đó, Dương Liên mang hết tất cả sổ sách cần xem lại về tiểu viện, vừa bồi bạn với Đông Phương Bất Bại, vừa tra xét sổ sách. Mà Đông Phương Bất Bại lại chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh, có lúc thêu hoa, có lúc đọc sách.
Cứ thế an nhàn trôi qua nửa tháng, vết kiếm trên người Đông Phương Bất Bại rốt cục cũng khỏi hẳn, lo âu trong lòng Dương Liên cũng buông xuống hơn phân nửa. Hiện tại, mỗi ngày hắn đều chạy đến nhà bếp tự tay nấu một ít canh bổ cho Đông Phương Bất Bại, lại một mực giám sát bắt y uống hết, lúc ăn cơm cũng phải dụ dỗ Đông Phương Bất Bại ăn nhiều thêm một chút mới vui lòng. Dược hoàn điều dưỡng của Bình Nhất Chỉ cũng đã sớm đưa đến, đều là do một tay Dương Liên bảo quản, mỗi ngày một viên nhất định không được ít hơn. Mỗi lần cảm thấy Đông Phương Bất Bại có thêm một tí da thịt, Dương Liên lại âm thầm vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình.
Phương diện thân thể vẫn tiến hành dựa theo hoạch định của Dương Liên, thế nhưng về phương diện tâm lý lại không quá lý tưởng, mấu chốt chính là Đông Phương Bất Bại không thích gặp người ngoài, suốt cả nửa tháng y vẫn cứ ở yên trong tiểu viện, nếu Dương Liên không có mặt thì ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Cuộc sống đạm mạc như thế mà Đông Phương Bất Bại đã trải qua tròn ba năm, một người bình thường làm sao có thể chịu nổi, Dương Liên cảm thấy nhất định Đông Phương Bất Bại đã mắc phải chứng tự bế, vì thế lúc nào cũng suy nghĩ làm sao mới có thể đưa Đông Phương Bất Bại rời khỏi tiểu viện mà tiếp xúc người bên ngoài, dù sao cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt cho thân thể.
****************
Lúc Dương Liên rời khỏi thư phòng thì sắc trời cũng đã không còn sớm, vì vậy liền trực tiếp quay về tiểu viện. Ngày hôm nay rốt cục hắn cũng có thể ra tay xử lý tên chưởng quỹ tham ô lợi hại nhất, đồng thời thừa dịp định ra quy củ mới cho đám người còn lại, thoạt nhìn có vẻ rất hiệu quả, cũng may cái kế giết gà dọa khỉ này thật sự có thể chấn trụ. Hơn nửa tháng này, Đồng Bách Hùng cũng dần dần thuyết phục được các trưởng lão khác trong giáo không đối nghịch với hắn, mỗi lần Dương Liên ra lệnh, trên dưới đều phi thường phối hợp, tiến hành thuận lợi, các sự vụ trong giáo cũng vì thế mà trơn tru hơn nhiều.
Đẩy cửa vào phòng, Dương Liên nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Đông Phương Bất Bại, lúc hắn vừa định quay ra tìm người đã thấy Đông Phương Bất Bại đang trở về.
Đông Phương Bất Bại đang khoác trên người một bộ trường sam màu tím, sợi tóc ướt đẫm tùy tiện xõa tung sau lưng, bởi vì vừa tắm rửa xong nên khuôn mặt cũng trở nên trắng nõn hồng nhuận hơn vài phần, ánh mắt hơi ướt át khiến Dương Liên từ xa nhìn thấy cũng không khỏi nín thở mất vài nhịp. Dương Liên ho khan vài tiếng che giấu xấu hổ, đứng dậy kéo Đông Phương Bất Bại vào trong lòng, lại thuận tay cầm khăn lau tóc cho đối phương.
“Ngươi đã quên mình không thể chịu lạnh sao? Còn chưa lau khô tóc, dọc đường đi cũng dễ nhiễm phong hàn.” Dương Liên cẩn thận lau tóc cho ái nhân nhưng cũng không ngừng lải nhải.
Đông Phương Bất Bại vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi không nói thêm gì, chỉ ngồi tại chỗ để yên cho Dương Liên lau tóc cho mình. Đợi đến khi đầu tóc khô hẳn, Dương Liên mới dùng lược dày chải chuốt mái tóc đen mượt kia, còn dùng dầu hoa1 bôi đều lên tóc.
Đợi đến khi trời tối, Dương Liên lại ôm chặt Đông Phương Bất Bại trên giường, chìm vào giấc ngủ. Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối Dương Liên đều ôm chặt Đông Phương Bất Bại đi ngủ, dần dần tựa hồ cũng đã trở thành thói quen, nếu hắn không ôm Đông Phương Bất Bại thì không ngủ được, mà Đông Phương Bất Bại cũng tương tự như thế. Nghĩ đến đó, trong lòng Dương Liên nhất thời trở nên ngọt ngào, tâm trí lại nhớ đến bộ dạng thủy linh quyến rũ của đối phương khi vừa tắm rửa xong.
Một thân trường bào màu tím, má đỏ môi hồng, sóng mắt ẩn tình, hình như từ lúc đám người Nhậm Ngã Hành rời đi, Đông Phương Bất Bại đã không còn mặc nữ trang nữa, cũng chưa từng trang điểm, bất quá bộ dạng bây giờ của y thật sự đẹp hơn trước kia rất nhiều, cũng càng khiến hắn động tâm.
Nghĩ đến gương mặt đỏ ửng, đôi môi mềm mọng và ánh mắt ướt át kia, hô hấp của Dương Liên trở nên rối loạn, thân thể đang ôm trong ngực cũng đặc biệt trở nên mê người, bàn tay đang chạm vào Đông Phương Bất Bại cũng chuyển dần từ vai xuống ngực, rồi lại hạ xuống phần eo không ngừng vuốt ve.
Cảm giác được dị trạng, thân thể Đông Phương Bất Bại cũng cứng đờ, lặng lẽ lui về phía sau một chút. “Liên đệ… ngươi không sao chứ!”
Dương Liên dùng chút sức kéo Đông Phương Bất Bại lại vào lòng, để thân thể của đối phương dán lên người mình, nhất thời túng quẫn khiến Đông Phương Bất Bại càng trở nên cứng đờ, giọng nói cũng khá mất tự nhiên. “Liên đệ, ngươi…”
Đã đến thời điểm này Dương Liên cũng không nhịn nữa, trực tiếp xoay người đè lên Đông Phương Bất Bại, dùng thanh âm khàn khàn nói. “Đông Phương, thương thế của ngươi đã khỏi rồi.” Nói xong, Dương Liên liền cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi của người bên dưới.
Nụ hôn qua đi, sắc mặt của Đông Phương Bất Bại cũng trở nên đỏ bừng, nhìn Dương Liên ở bên trên mình, rũ làn mi xuống. “Ta giúp ngươi.” Nói xong liền đưa tay chạm vào bộ vị nào đó.
“Ta không muốn cái này.” Dương Liên thì thầm vào tai Đông Phương Bất Bại, mập mờ nói, lại còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn cổ của đối phương.
Sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng Đông Phương Bất Bại cũng cắn răng, dùng thanh âm ấm ách nói: “Liên đệ, chúng ta tắt nến được không… ta, dùng miệng giúp ngươi.”
Dương Liên bị lời nói này làm kinh hoảng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy đôi mắt của y nhắm nghiền, tuy rằng miệng nói như vậy nhưng cái trán cũng không nhỏi nhăn lại, liền ngồi dậy, nói: “Đông Phương, nếu như ngươi không muốn ta cũng sẽ không miễn cưỡng, ngươi không cần làm vậy.”
Đông Phương Bất Bại mở mắt ngồi dậy, ôm chầm lấy Dương Liên. “Cũng không phải ta không tình nguyện, chỉ là dùng miệng… ta vẫn chưa quen lắm.” Nụ cười trên mặt đã có chút miễn cưỡng, Đông Phương Bất Bại cúi đầu nói.
“Ta không phải nói việc này, ta không muốn làm nhục ngươi, lại càng không muốn ngươi dùng miệng.” Nghe ra ý tứ trong lời của đối phương càng khiến Dương Liên kinh ngạc, lại nhìn thấy biểu tình lo lắng của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi yêu thương ôm người vào lòng.
“Không phải là Liên đệ không thích ta dùng tay sao?” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, thanh âm có chút xấu hổ hỏi.
“Ta cũng không nói muốn dùng miệng, ta là muốn…” Nói rồi Dương Liên liền ôm chặt Đông Phương Bất Bại, đưa tay vuốt ve qua mông y. “Đông Phương, ở đây có thể chứ? Ta sẽ rất cẩn thận, nhất định không làm ngươi bị thương.”
Đôi tay của Đông Phương Bất Bại đang đặt trên vai Dương Liên hơi siết lại, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng. “Liên đệ, không phải ngươi không thích…” Trước đây mỗi lần y cùng Dương Liên Đình lên giường thì đều bởi vì Dương Liên Đình cảm thấy nơi đó không sạch sẽ, với lại bản thân y cũng vì sự sơ xuất của đối phương mà không cảm thấy thoải mái, thế nên y luôn dùng tay và miệng để thỏa mãn đối phương. Cũng vì lý do đó mà thời gian Dương Liên Đình ở lại nơi này càng lúc càng ít, Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy mình có lỗi với Dương Liên Đình nên khi biết được hắn đi tìm nữ nhân thì cũng nhịn xuống không làm náo động.
“Không có, bất cứ chỗ nào trên người Đông Phương ta đều thích, ta có thể không?” Dương Liên cố gắng khống chế dục vọng, dịu dàng ôm lấy Đông Phương Bất Bại cẩn thận hỏi.
“Ừ.” Nửa ngày sau Đông Phương Bất Bại mới lên tiếng, nhất thời gánh nặng trong lòng Dương Liên cũng được thả lỏng, trực tiếp đặt ái nhân nằm xuống giường, nhanh chóng cởi y phục rồi hôn lên.
Dương Liên vuốt ve hết nửa ngày, cảm thấy trong lòng cực kỳ thỏa mãn rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, liền thấy tuy rằng gương mặt đối phương đỏ bừng thế nhưng trong mắt lại không có chút dục vọng nào liền biết người kia cũng không cảm nhận được sung sướng. Bất quá, dường như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó thông tin, nam nhân cũng có thể cảm nhận được vui thích từ phía sau, chỉ là không biết có chính xác hay không.
Dương Liên lại lấy ra hộp thuốc mỡ mà Đông Phương Bất Bại dùng để trị thương lần trước, cẩn thận mở rộng cho y, lại vừa động thủ vừa cẩn thận để tâm biểu tình trên mặt y.
“Thế nào? Đau sao?” Dương Liên thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bạ hơi đổi, liền vội vàng ngừng lại hỏi.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu nhìn về phía Dương Liên, “Không có, chỉ là cảm giác rất kỳ quái.”
Hơi mỉm cười, Dương Liên lại gia tăng thêm một ngón tay khuấy đảo bên trong, đôi môi cũng không ngừng quấn quýt làn môi đỏ mọng của Đông Phương Bất Bại.
“Được rồi, Liên đệ, có thể.” Nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn trên mặt Dương Liên, Đông Phương Bất Bại liền lôi kéo tay hắn nói”.
“Đợi một chút…” Mặc dù trán đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng Dương Liên vẫn quyết tâm tìm cho được điểm có thể khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy sung sướng, hắn không muốn trong lúc ân ái mặn nồng chỉ có duy nhất mình hắn cảm nhận được vui sướng. Sau một lát, rốt cục Dương Liên cũng hơi nản chí, cùng với sự thúc giục của Đông Phương Bất Bại càng khiến hắn nản lòng, vì vậy cũng khẽ nới lỏng tay một chút, không ngờ chỉ hơi di động như vậy, thân thể của Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên chấn động, trong miệng cũng thốt ra một tiếng hừ nhẹ.
Dương Liên mừng rỡ nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy sắc mặt của y ửng đỏ, trong mắt còn mang theo một chút mê ly, biểu tình rõ ràng chính là kinh ngạc luống cuống, tâm trạng liền trở nên vui vẻ, dưới tay lại càng chú tâm tấn công vào điểm đó. Theo sự kích thích không ngừng của Dương Liên, nơi tư mật của Đông Phương Bất Bại cũng không ngừng thắt chặt, trên miệng cũng bắt đầu gọi hắn bằng giọng điệu rên rỉ động tình vô cùng quyến rũ.
“Đông Phương, thoải mái không?” Dương Liên thu tay về, nhẹ giọng hỏi Đông Phương Bất Bại.
Biểu tình trên mặt y hiện giờ vô cùng phức tạp, chỉ có thể ôm chặt người bên trên mà nỉ non. “Liên đệ…”
“Còn muốn không?” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ái nhân, Dương Liên có chút thương tiếc hỏi han.
“Ừ, còn muốn.” Đông Phương Bất Bại siết chặt vòng tay, thanh âm cũng không tránh khỏi nghẹn ngào.
——————Ta là đường phân cách cua đồng bò ngang—————–
Sau khi kịch liệt hương diễm qua đi, Dương Liên rời khỏi thân thể Đông Phương Bất Bại, lại dùng tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt đối phương, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mượt, nhìn thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bại hơi thất lạc, trong lòng Dương Liên lại nổi lên lo lắng.
“Đông Phương, sao rồi? Trên người có khó chịu không? Vẫn đau sao?” Dương Liên vỗ về gương mặt của Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng hỏi.