Chương : 10
“Không… ta thật cao hứng.” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt cũng lộ ra vui sướng.
“Vậy là tốt rồi, nói rõ ta hầu hạ giáo chủ rất tốt.” Cười xấu xa một tiếng, Dương Liên dùng mũi mình cọ cọ lên mũi Đông Phương Bất Bại, vừa cười vừa nói.
Tâm trạng vui vẻ, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, ánh mắt lộ vẻ say đắm. “Liên đệ…”
“Được rồi, ta đi lấy nước, cứ để thứ kia trong cơ thể cũng không tốt lắm.” Hôn nhẹ lên môi Đông Phương Bất Bại, Dương Liên mỉm cười phủ thêm áo khoác ra ngoài. Sau khi mang về một chậu nước nóng hắn liền giúp Đông Phương Bất Bại thanh lý thân thể sạch sẽ, lại đổi mới chăn nệm rồi mới cùng nhau lên giường nghỉ ngơi.
Vòng tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, Dương Liên nghiêng đầu hôn lên môi y. “Được rồi, ngủ đi!”
Đã rất lâu không trải qua tình sự, nhất thời thân thể của Đông Phương Bất Bại cũng không tránh được uể oải, hơn nữa vừa rồi tâm lý trải qua thỏa mãn cực độ, hiện giờ bình tĩnh lại liền dị thường mệt mỏi, bị Dương Liên ôm vào lòng không được bao lâu thì từ từ thiếp đi.
Hôm sau, khi Dương Liên tỉnh lại vẫn thấy Đông Phương Bất Bại còn đang ngủ say, hắn hơi kinh ngạc một chút liền mở nụ cười. Tối hôm qua, sau khi chìm vào giấc ngủ, trên môi Đông Phương Bất Bại vẫn lộ nét tươi cười, hiện tại nét mặt cũng vô cùng nhu hòa, khóe mắt đuôi mày thật sự khiến Dương Liên động tâm không ngớt.
Dương Liên vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt ngủ say của Đông Phương Bất Bại đến tận khi đối phương chậm rãi mở mắt.
“Thức rồi? Tối qua ngủ ngon giấc không?” Gương mặt để lộ thần sắc mập mờ, Dương Liên cọ cọ cằm Đông Phương Bất Bại hỏi.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại ửng đỏ, hơi liếc nhìn Dương Liên rồi xoay người đứng dậy, chỉ là vừa khẽ động liền cảm thấy toàn thân đau nhức.
Nhẹ nhàng kéo Đông Phương Bất Bại trở về ôm chặt vào lòng, Dương Liên tựa vào thân thể của đối phương, nói. “Có phải trên người khó chịu hay không, ta xoa xoa cho ngươi.” Một bên xoa, một bên lại không ngừng trắng trợn ăn đậu hũ.
Biết rõ ý tứ của Dương Liên, tuy rằng trong lòng Đông Phương Bất Bại muốn ngăn cản nhưng cũng không nhịn được cảm thấy thoải mái, vì vậy liền híp mắt dựa vào lòng Dương Liên tìm một tư thế tốt rồi không cử động nữa.
Xoa nhẹ thêm vài vòng, Dương Liên thả tay xuống. “Ngươi lại nghỉ ngơi thêm một lát, ta đi phân phó điểm tâm.”
“Hôm nay vốn định để Liên đệ nếm thử tay nghề của ta.” Đông Phương Bất Bại nằm lại trên giường, hơi tiếc nuối nói.
Dương Liên lại vươn người qua hôn lên môi Đông Phương Bất Bại một chút, mỉm cười. “Ta đã nếm mùi vị của Đông Phương rồi, rất ngon miệng. Về phần tay nghề, đợi có cơ hội là được.” Nói xong, còn đưa tay lên vuốt ve gò má đỏ bừng của đối phương, nở một nụ cười thỏa mãn xấu xa bước ra ngoài.
Mang về đủ loại điểm tâm, sau khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ăn xong lại ép y uống dược hoàn, đến lúc này Dương Liên mới lên tiếng: “Ta đi ra ngoài một chuyến, đợi quay về sẽ tặng cho ngươi một món lễ vật.”
Gương mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc mong chờ, ánh mắt cũng sáng lên. “Lễ vật gì?”
“Cái này, đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Ta bảo chứng, ngươi tuyệt đối thích.” Dương Liên mỉm cười thần bí nói.
Đợi đến khi Dương Liên rời khỏi, Đông Phương Bất Bại vẫn nhìn về phía cửa, nửa ngày sau nụ cười trên môi vẫn không tắt.
*************************
Dương Liên quay về trong giáo xử lý công vụ, mấy hôm nay cũng không có chuyện lớn gì phát sinh, sau khi nhận được món đồ nửa tháng trước đã dặn dò, hắn liền vui vẻ quay về tiểu viện cùng Đông Phương Bất Bại.
Nửa tháng trước hắn vừa vặn tìm được một khối noãn ngọc muốn tặng cho Đông Phương Bất Bại, thế nhưng lại cảm thấy chỉ tặng một viên ngọc thì Đông Phương Bất Bại cũng không có chỗ dùng. Dương Liên lại phát hiện cho dù Đông Phương Bất Bại không mặc trang phục nữ thì chỉ có hai bộ áo choàng đỏ sậm và ánh tím để thay đổi. Nghĩ đến Đông Phương Bất Bại hẳn là sẽ thích màu sắc rực rỡ, chỉ là không muốn trang điểm như trước kia, nên Dương Liên liền tự tay vẽ lại một ít trang phục đã từng thấy những diễn viên thủ vai Đông Phương Bất Bại mặc qua trên TV ở đời trước, lại tìm người gấp rút làm ra.
Áo bào đỏ rực, bởi vì kiểu dáng đặc biệt nên mặc vào không có cảm giác nữ khí mà là huy hoàng rực rỡ, lại vấn tóc lên, đến lúc đó nhất định Đông Phương Bất Bại vô cùng xinh đẹp.
Cầm y phục quay về tiểu viện, Dương Liên liền thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở trên giường, trên người tùy tiện khoác hờ một tấm trường bào, trong tay không ngừng thêu thùa, thấy hắn tiến đến thì đặt thứ trên tay xuống lộ ra nụ cười.
“Liên đệ đang cầm vật gì đó?” Nhìn những thứ trên tay Dương Liên, Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc tò mò.
Dương Liên lấy y phục trong tay ra ướm lên người Đông Phương Bất Bại, màu sắc đỏ tươi trong nháy mắt liền khiến đối phương hài lòng vui vẻ. “Liên đệ, bộ y phục này là muốn tặng ta sao? “
“Ừ, là ta đặc biệt gọi người làm cho ngươi, mặc lên cho ta xem nào.” Dương Liên mỉm cười tà tà kéo Đông Phương Bất Bại về phía mình, bắt đầu động thủ thay y phục cho người kia.
Bên trong là đai lưng màu đen ánh tím, bên ngoài lại khoác một tấm trường bào đỏ rực, trên vạt áo còn thêu hoa văn chỉ vàng. Đông Phương Bất Bại mặc xong y phục thì Dương Liên liền không giấu được ánh mắt kinh diễm, người này còn mê người gấp mấy lần tưởng thượng trong đầu hắn. Dương Liên lại lôi kéo Đông Phương Bất Bại ngồi xuống trước gương, lấy ngọc quan được làm từ miếng noãn ngọc đỏ rực ra đội lên cho y. Vừa nhìn thấy tạo hình hoàn thiện của Đông Phương Bất Bại, trong nháy mắt trong đầu Dương Liên liền hiện ra hai câu ‘Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất bại.
“Đông Phương, ngươi thật đẹp.” Dương Liên lẩm bẩm nói ra một câu, tay liền trực tiếp đặt lên eo Đông Phương Bất Bại hung hăng hôn lên môi y. Đợi đến khi nụ hôn cuồng nhiệt qua đi, Dương Liên mới buông đối phương ra.
Cúi đầu nhìn áo choàng trên người mình, Đông Phương Bất Bại lộ ra ánh mắt vui sướng, lại nhìn vào gương một chút, nụ cười trên mặt càng thêm hài lòng.
Dương Liên từ phía sau bước đến ôm lấy Đông Phương Bất Bại, đầu tựa trên vai y, mắt cũng nhìn thẳng vào gương, nhẹ giọng hỏi: “Đông Phương, ngươi thích không?”
“Thích, ta rất thích. Liên đệ…”
“Ta biết nhất định ngươi sẽ thích.” Trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, Dương Liên tự hào nói.
Đông Phương Bất Bại xoay người nhìn Dương Liên, biểu tình chính là vô cùng cảm động. “Liên đệ, cám ơn ngươi.”
“Giữa hai chúng ta còn có chuyện tạ ơn sao, vậy sau này ta cũng sẽ cảm tạ giáo chủ…” Dương Liên trừng mắt, tỏ ra mất hứng nói.
Hơi giật giật tay áo đối phương, Đông Phương Bất Bại áy náy mỉm cười. “Liên đệ không nên tức giận, ta chỉ là cảm thấy quá vui mừng, không biết biểu đạt thế nào cho phải nên mới nói lời cảm tạ, cũng không phải muốn tỏ ra xa lạ với ngươi.”
“Nếu ngươi thật sự không biết biểu đạt thế nào ta liền chỉ cho một chút.” Nghe được lời nói của Đông Phương Bất Bại, tròng mắt Dương Liên không ngừng xoay chuyển.
“Chuyện gì?”
Dương Liên cười hắc hắc mấy tiếng, lại ghé sát bên tai Đông Phương Bất Bại nhỏ giọng nói mấy câu, chỉ thấy gương mặt Đông Phương Bất Bại nhất thời đỏ bừng, đôi mi rũ xuống. “Được, nếu Liên đệ đã nói vậy ta cũng nguyện ý.”
Dương Liên cười to một tiếng, trên miệng phát ra một tiếng hoan hô, một hơi nhấc bổng Đông Phương Bất Bại lên đặt vào trên gường.
Từ sau đêm đó, không chỉ có Dương Liên, Đông Phương Bất Bại cũng trải nghiệm không ít cảm giác vui thích trên giường, hai người trên phương diện tình sự cũng càng lúc càng hòa thuận, sự mỹ diệu vào đêm chẳng cần phải nhiều lời.
***************************
Hôm nay, Dương Liên nhận được mật báo về tình hình của Ngũ Nhạc phái chuẩn bị đại hội võ lâm. Tuy rằng lần trước Đông Phương Bất Bại đã nói mấy người Đồng Bách Hùng không cần sợ hãi, kỳ thực là một người biết được nội dung cốt truyện Dương Liên cũng hiểu mấy người kia không được bao nhiêu bản lĩnh, căn bản không phải đối thủ của Đông Phương Bất Bại.
Then chốt chính là, chuyện này vừa lúc có thể xem như một cơ hội để Đông Phương Bất Bại ra ngoài một phen. Dương Liên đã sớm cảm thấy Đông Phương Bất Bại cứ ở mãi trong tiểu viện kia, không phải thêu hoa thì đọc sách sẽ vô cùng nhàm chán, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Đông Phương Bất Bại luyện công, tiếp tục như vậy có phải thật sự sẽ có chuyện hay không. Không bằng mượn cơ hội này đi ra ngoài, vừa có thể tra xét đám chính đạo, vừa có thể một đường du sơn ngoạn thủy, cũng có thể khiến cho tâm tình Đông Phương Bất Bại thả lỏng một chút.
Đợi đến buổi tối quay về tiểu viện, Dương Liên vừa vào liền thấy Đông Phương Bất Bại đang ngồi bên bàn thêu hoa, thấy hắn tiến đến cũng chỉ ngẩng đầu cười tỏ ý đã biết. Đợi đến khi Dương Liên đến bên cạnh tiện tay châm giùm y thêm hai ngọn đèn mới dừng tay một chút.
“Ngồi thêu cả một ngày?” Dương Liên ngồi một bên nhìn vật trong tay Đông Phương Bất Bại, hóa ra là một bộ y phục, vừa thấy liền biết là làm cho hắn.
“Không có, chỉ nửa ngày mà thôi, sắp xong rồi, ngày mai là Liên đệ có thể mặc được.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười ôn nhu, đường kim dưới tay liền nhanh thêm một chút, Dương Liên chỉ thấy trong chớp mắt ở trên vạt áo liền xuất hiện một đóa hoa nhỏ.
“Thật lợi hại.” Dương Liên không khỏi cảm thán, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn Đông Phương Bất Bại thêu hoa ở khoảng cách gần như vậy.
Đông Phương Bất Bại cong khóe miệng, động tác trên tay cũng không chậm lại, từ tốn nói: “Quỳ Hoa Bảo Điển coi trọng nhanh mà chuẩn, lúc bắt đầu luyện ta cũng không bắt được trọng điểm, phải đi rất nhiều đường vòng. Mãi đến một ngày ta bất ngờ lãnh ngộ từ trong việc thêu hoa, từ đó về sau mỗi ngày công lực tăng gấp bội, việc thêu hoa càng có thể khiến cho lòng ta bình thản, thật sự có lợi cho việc luyện võ.”
Dương Liên giống như chợt ngộ ra điều gì, nhìn ngón tay nhảy múa không ngừng của Đông Phương Bất Bại hỏi: “Như vậy lúc ngươi thêu hoa cũng là đang luyện công?”
“Không sai.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, cắt đứt sợi chỉ thừa, sau đó lại lấy ra một sợi tơ cùng màu.
Dương Liên ngồi bên cạnh chưa đến nửa nén hương, Đông Phương Bất Bại đã thêu xong, lên tiếng gọi hắn qua mặc thử. Đợi đến khi xác định không có chỗ nào cần sửa chữa, Đông Phương Bất Bại mới hài lòng buông kim chỉ xuống.