Chương 8: Sửa soạn ra mắt
Sáng hôm sau như thường lệ Lâm Lệ Khiết vẫn nằm dài trên giường, rõ ràng biết rằng bản thân phải dậy thật sớm nhưng cô lại không cách nào mở nổi hai mắt. Sự việc tối qua đã làm cô lo lắng rất lâu đến tận nửa đêm mới có thể vào giấc, dù biết ba mình đã đồng ya cho mối quan hệ giữa cô và Lãnh Dạ Thần nhưng Lâm Lệ Khiết lại không cách nào nhẹ nhõm.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ và khe hở trên chiếc màn che cửa rồi rọi thẳng vào ngay giữa mặt cô làm Lâm Lệ Khiết khó chịu. Cô xoay lưng định bụng nằm thêm một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng nói:
- Lâm tiểu thư, đến giờ dậy rồi ạ!
Đứng đợi một lúc vẫn không thấy phản hồi từ bên trong người đứng bên ngoài lại lần nữa gõ cửa:
- Lâm tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi!
Lần thứ ba người bên ngoài bắt đầu mất dần sự bình tĩnh, ngữ điệu trở nên mạnh bạo và cũng không còn gõ cửa nhẹ nhàng nữa. Tiếng gõ ngày một dồn dập và mạnh lên khiến Lâm Lệ Khiết bên trong giật mình đến nỗi mở trừng hai mắt. Cô bàng hoàng nhìn ra phía cửa nơi tiếng gọi vẫn chưa dừng lại:
- Lâm tiểu thư! Đã đến giờ rồi nên cô đừng ngủ nữa.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng giục Lâm Lệ Khiết liền nhận ra đó là người hầu của biệt thự lên gọi cô dậy. Mặc dù còn ngái ngủ và khá khó chịu vì thái độ xem thường mình nhưng Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì cả. Dù sao cũng là lỗi do cô đã ngủ quá say và trễ giờ nên không nửa lời oán trách cô xuống giường vào phòng tắm. Trước khi đi Lâm Lệ Khiết còn không quên đáp:
- Tôi biết rồi!
Ngay khi nghe được tiếng đáp lại tiếng gọi bên ngoài cũng dừng lại nhưng loáng thoáng sau đó Lâm Lệ Khiết vẫn nghe được tiếng oán thán:
- Đúng là xui xẻo, mình chẳng muốn phục vụ cô ta chút nào.
Những lời nói bất kính và thái độ khó chịu ấy đều thu vào tầm tai cô gái nhỏ tuy nhiên Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì, cô xem nó như một lời thoảng qua ngang tai vì dù sao đâu ai có thể hoàn toàn làm hài lòng người khác.
Sau khi tắm rửa thơm tho Lâm Lệ Khiết bước ra phòng tắm, coi ngồi vào bàn trang điểm sau đó bắt đầu tiến hành chăm sóc da dẻ. Sau một loạt các bước dưỡng da lúc bấy giờ Lâm Lệ Khiết mới bắt đầu trang điểm, hôm nay là ngày đầu ra mắt nên cô trang điểm rất nhạt. Hầu như không thoa kem đánh phấn gì mà chỉ kẻ mắt rồi tô chút son cho tươi tắn. Bước đến chiếc tủ quần áo gần đó nơi Lãnh Dạ Thần đã chuẩn bị đầy đủ đồ Lâm Lệ Khiết mở ra và chọn một bộ. Dù là đã quen biết ba mẹ Lãnh Dạ Thần từ nhỏ nhưng lần đầu ra mắt cũng không thể thất lễ. Giữ suy nghĩ ấy trong đầu Lâm Lệ Khiết nhìn ngắm hồi lâu sau đó chọn ra một bộ trang phục trẻ trung nhưng vẫn kín đáo.
Lâm Lệ Khiết quyết định không mặc đầm vì tất cả đầm đều không đúng ý cô mong muốn. Cô chọn một chiếc áo trắng kiểu tay lỡ chỉ đến khuỷu tay, chiếc cổ đứng cao hơi khoét chữ V và một chiếc nơ nhỏ được thắt ngay bên dưới cổ áo. Tiếp đến Lâm Lệ Khiết lại chọn một chiếc váy phối với chiếc áo kiểu ấy. Chiếc váy màu hồng phấn được thiết kế dài đến tận mắt cá chân, phần trên váy ôm sát hông nhưng bên dưới đuôi lại xòe hình đuôi cá. Thiết kế này đã giúp Lâm Lệ Khiết trở nên đầy đặn hơn tuy nhiên vẫn cho thấy được một ngoại hình nóng bỏng nổi bật.
Sau khi thay xong quần áo Lâm Lệ Khiết lại lần nữa quay trở lại bàn trang điểm, cô cầm lên lọ nước hoa đã quen dùng rồi xịt vào tay và quần áo mỗi nơi một ít. Xong xuôi Lâm Lệ Khiết cột cao mái tóc dài của mình lên tạo cảm giác trưởng thành nhưng vẫn năng động. Loay hoay một hồi lâu trong phòng cuối cùng cũng hoàn thành xong phần chuẩn bị. Nhìn lọ nước hoa trên bàn không hiểu sao lòng Lâm Lệ Khiết trở nên bồi hồi.
Lọ nước hoa trên bàn kia có mùi oải hương rất êm dịu, cả lọ màu tím trong vô cùng bắt mắt. Từ trước đến giờ Lâm Lệ Khiết đều chỉ dùng duy nhất một loại này nên nhiều người bên cạnh cô thường tò mò rằng sao cô lại thích mùi nước hoa này đến thế. Nhưng cau chuyện đằng sau lại ít ai biết được, chai nước hoa oải hương kia chính là món quà đầu tiên mà cô được Lãnh Dạ Thần tặng, đối với cô nó là món quà quý giá nhất cô được nhận nên vẫn luôn trân trọng đến tận bây giờ.
Suy nghĩ miên man một hồi thì bỗng một tiếng nói vang lên kéo Lâm Lệ Khiết trở về thực tại. Cô xoay lưng nhìn về nơi phát ra giọng nói thì thấy Lãnh Dạ Thần đã đứng đấy tự bao giờ. Anh đang dựa vào cửa phòng với tư thế hai tay khoanh trước ngực, đầu anh hơi nghiêng sang một bên và mắt vẫn luôn nhìn vào cô không rời. Bộ đồ hôm nay Lãnh Dạ Thần mặc đặc biệt đơn giản, anh không mặc vest cũng không mặc quân phục mà thay vào đó là áo sơ mi quần tây giản dị.
Chiếc áo sơ mi màu trắng được ủi ngay ngắn, hai bên tay áo được săn lên gọn gàng để lộ cánh tay cơ bắp săn chắt. Chiếc quần tây màu kem phẳng phiu và sợi dây nịt như càng làm tôn lên vóc dáng tỷ lệ chuẩn ấy. Lãnh Dạ Thần mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu bear, mái tóc được vuốt lên gọn gàng với vài sợi rũ xuống trán. Trông anh chẳng khác gì một anh chàng lãng tử, hoàn toàn không cảm nhận được chút phong thái của người quân nhân nào. Thấy Lâm Lệ Khiết nhìn mình Lãnh Dạ Thần mỉm cười nói:
- Em xong chưa? Chúng ta đi nhé?
Nghe giọng Lãnh Dạ Thần lúc này Lâm Lệ Khiết mới sực tỉnh, cô thu lại ánh mắt lơ đãng đáp:
- Vâng, mình đi thôi!
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ và khe hở trên chiếc màn che cửa rồi rọi thẳng vào ngay giữa mặt cô làm Lâm Lệ Khiết khó chịu. Cô xoay lưng định bụng nằm thêm một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng nói:
- Lâm tiểu thư, đến giờ dậy rồi ạ!
Đứng đợi một lúc vẫn không thấy phản hồi từ bên trong người đứng bên ngoài lại lần nữa gõ cửa:
- Lâm tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi!
Lần thứ ba người bên ngoài bắt đầu mất dần sự bình tĩnh, ngữ điệu trở nên mạnh bạo và cũng không còn gõ cửa nhẹ nhàng nữa. Tiếng gõ ngày một dồn dập và mạnh lên khiến Lâm Lệ Khiết bên trong giật mình đến nỗi mở trừng hai mắt. Cô bàng hoàng nhìn ra phía cửa nơi tiếng gọi vẫn chưa dừng lại:
- Lâm tiểu thư! Đã đến giờ rồi nên cô đừng ngủ nữa.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng giục Lâm Lệ Khiết liền nhận ra đó là người hầu của biệt thự lên gọi cô dậy. Mặc dù còn ngái ngủ và khá khó chịu vì thái độ xem thường mình nhưng Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì cả. Dù sao cũng là lỗi do cô đã ngủ quá say và trễ giờ nên không nửa lời oán trách cô xuống giường vào phòng tắm. Trước khi đi Lâm Lệ Khiết còn không quên đáp:
- Tôi biết rồi!
Ngay khi nghe được tiếng đáp lại tiếng gọi bên ngoài cũng dừng lại nhưng loáng thoáng sau đó Lâm Lệ Khiết vẫn nghe được tiếng oán thán:
- Đúng là xui xẻo, mình chẳng muốn phục vụ cô ta chút nào.
Những lời nói bất kính và thái độ khó chịu ấy đều thu vào tầm tai cô gái nhỏ tuy nhiên Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì, cô xem nó như một lời thoảng qua ngang tai vì dù sao đâu ai có thể hoàn toàn làm hài lòng người khác.
Sau khi tắm rửa thơm tho Lâm Lệ Khiết bước ra phòng tắm, coi ngồi vào bàn trang điểm sau đó bắt đầu tiến hành chăm sóc da dẻ. Sau một loạt các bước dưỡng da lúc bấy giờ Lâm Lệ Khiết mới bắt đầu trang điểm, hôm nay là ngày đầu ra mắt nên cô trang điểm rất nhạt. Hầu như không thoa kem đánh phấn gì mà chỉ kẻ mắt rồi tô chút son cho tươi tắn. Bước đến chiếc tủ quần áo gần đó nơi Lãnh Dạ Thần đã chuẩn bị đầy đủ đồ Lâm Lệ Khiết mở ra và chọn một bộ. Dù là đã quen biết ba mẹ Lãnh Dạ Thần từ nhỏ nhưng lần đầu ra mắt cũng không thể thất lễ. Giữ suy nghĩ ấy trong đầu Lâm Lệ Khiết nhìn ngắm hồi lâu sau đó chọn ra một bộ trang phục trẻ trung nhưng vẫn kín đáo.
Lâm Lệ Khiết quyết định không mặc đầm vì tất cả đầm đều không đúng ý cô mong muốn. Cô chọn một chiếc áo trắng kiểu tay lỡ chỉ đến khuỷu tay, chiếc cổ đứng cao hơi khoét chữ V và một chiếc nơ nhỏ được thắt ngay bên dưới cổ áo. Tiếp đến Lâm Lệ Khiết lại chọn một chiếc váy phối với chiếc áo kiểu ấy. Chiếc váy màu hồng phấn được thiết kế dài đến tận mắt cá chân, phần trên váy ôm sát hông nhưng bên dưới đuôi lại xòe hình đuôi cá. Thiết kế này đã giúp Lâm Lệ Khiết trở nên đầy đặn hơn tuy nhiên vẫn cho thấy được một ngoại hình nóng bỏng nổi bật.
Sau khi thay xong quần áo Lâm Lệ Khiết lại lần nữa quay trở lại bàn trang điểm, cô cầm lên lọ nước hoa đã quen dùng rồi xịt vào tay và quần áo mỗi nơi một ít. Xong xuôi Lâm Lệ Khiết cột cao mái tóc dài của mình lên tạo cảm giác trưởng thành nhưng vẫn năng động. Loay hoay một hồi lâu trong phòng cuối cùng cũng hoàn thành xong phần chuẩn bị. Nhìn lọ nước hoa trên bàn không hiểu sao lòng Lâm Lệ Khiết trở nên bồi hồi.
Lọ nước hoa trên bàn kia có mùi oải hương rất êm dịu, cả lọ màu tím trong vô cùng bắt mắt. Từ trước đến giờ Lâm Lệ Khiết đều chỉ dùng duy nhất một loại này nên nhiều người bên cạnh cô thường tò mò rằng sao cô lại thích mùi nước hoa này đến thế. Nhưng cau chuyện đằng sau lại ít ai biết được, chai nước hoa oải hương kia chính là món quà đầu tiên mà cô được Lãnh Dạ Thần tặng, đối với cô nó là món quà quý giá nhất cô được nhận nên vẫn luôn trân trọng đến tận bây giờ.
Suy nghĩ miên man một hồi thì bỗng một tiếng nói vang lên kéo Lâm Lệ Khiết trở về thực tại. Cô xoay lưng nhìn về nơi phát ra giọng nói thì thấy Lãnh Dạ Thần đã đứng đấy tự bao giờ. Anh đang dựa vào cửa phòng với tư thế hai tay khoanh trước ngực, đầu anh hơi nghiêng sang một bên và mắt vẫn luôn nhìn vào cô không rời. Bộ đồ hôm nay Lãnh Dạ Thần mặc đặc biệt đơn giản, anh không mặc vest cũng không mặc quân phục mà thay vào đó là áo sơ mi quần tây giản dị.
Chiếc áo sơ mi màu trắng được ủi ngay ngắn, hai bên tay áo được săn lên gọn gàng để lộ cánh tay cơ bắp săn chắt. Chiếc quần tây màu kem phẳng phiu và sợi dây nịt như càng làm tôn lên vóc dáng tỷ lệ chuẩn ấy. Lãnh Dạ Thần mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu bear, mái tóc được vuốt lên gọn gàng với vài sợi rũ xuống trán. Trông anh chẳng khác gì một anh chàng lãng tử, hoàn toàn không cảm nhận được chút phong thái của người quân nhân nào. Thấy Lâm Lệ Khiết nhìn mình Lãnh Dạ Thần mỉm cười nói:
- Em xong chưa? Chúng ta đi nhé?
Nghe giọng Lãnh Dạ Thần lúc này Lâm Lệ Khiết mới sực tỉnh, cô thu lại ánh mắt lơ đãng đáp:
- Vâng, mình đi thôi!