Chương 11: Phiên ngoại - Vương Thanh Thanh
Năm mười hai tuổi, ta và gia đình đi dự hội hoa đăng.
Tại đây ta vô tình bị bọn côn đồ bắt cóc, chúng nhốt ta ở kho chứa củi trong một ngôi chùa và nói đợi hết mưa bão sẽ bán ta đi Giang Nam.
Ta biết một tiểu cô nương như ta nếu bị bán đến Giang Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp, ta sợ đến mức không cầm được nước mắt.
Kẻ buôn người sợ ta khóc sẽ thu hút sự chú ý của mọi người trong chùa nên gã kề dao vào cổ ta và dọa sẽ giết ta nếu ta khóc lần nữa. Đọc ?hê? các chươ?g ?ới ?ại [ ? ???????ệ?.V? ]
Ta ngừng khóc ngay lập tức.
Sau đó, một thiếu niên xuất hiện với một thanh kiếm dài và chặt đứt tay chân của kẻ bắt cóc bằng ba nhát kiếm.
Khi huynh ấy giúp ta ra khỏi kho chứa củi, ta không thể nói chuyện được nữa.
Huynh ấy hỏi ta là nhi nữ nhà ai, ta sợ huynh ấy biết ta là đích nữ Vương gia liền sẽ sinh ý xấu, liền lắc lắc đầu.
Huynh ấy thấy ta lắc đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn ta với ánh mắt thông cảm hơn một chút, chắc đang nghĩ ta là một tiểu nữ câm bị một gia đình giàu có bỏ rơi. Những ngày sau đó thật yên bình, buổi sáng huynh ấy niệm Phật, ta gõ mõ, buổi tối huynh ấy chép kinh, ta đi mài mực.
Lúc đầu ta sợ huynh ấy có ác ý nên không muốn nói cho huynh ấy biết nơi ở của mình, sau đó ta thực sự không muốn rời đi.
Nhưng suy cho cùng, ta vẫn còn ở kinh thành, ba tháng sau, có nha hoàn của Vương gia đến chùa thắp hương nhìn thấy ta, những ngày yên bình cũng kết thúc.
Sau khi về nhà, ta nói tâm sự của mình cho mẫu thân, mẫu thân âu yếm vuốt tóc ta và nói rằng giữa hai bọn ta thật sự không có khả năng.
Huynh ấy kỳ thật là Vĩnh Định Bá đương triều, là con trai của danh tướng tiền triều. Bệ hạ sẽ không cho phép huynh ấy cưới một đích nữ thế gia hiển hách, Vương gia cũng sẽ không cho phép ta gả cho huynh ấy.
Ta rất buồn.
Ngày hôm sau, ta về chùa Quế Lâm tìm huynh ấy, lại thấy huynh ấy đứng ở dưới miếu thờ gọi ta “Vương thí chủ”, nhưng rõ ràng, huynh ấy vẫn chưa xuất gia.
Sau này mỗi khi đến hội hoa đăng, ta đều đến chùa Quế Lâm dâng hương.
Cho đến khi ta xuất giá.
Trước khi xuất giá, ma ma chải tóc cho ta nói rằng nếu lấy tóc của hai người buộc lại với nhau hai người sẽ trở thành phu thê kết tóc.
Ta không bỏ cuộc nên cắt một lọn tóc, bỏ vào hộp nhỏ và nhờ A Ninh tỷ tỷ đưa cho huynh ấy giúp ta.
Tuy nhiên, cho đến ngày xuất giá ta cũng chưa bao giờ thấy huynh ấy xuất hiện.
Sau này khi Lộ gia nổi dậy phản quốc, đêm đó ta đã phóng hỏa giết chết tất cả bọn họ, đêm đó là đêm hạnh phúc nhất đời ta, cuối cùng ta cũng được sống một lần cho chính mình.
Có lẽ vì đã giết quá nhiều người, ta không thể siêu thoát, linh hồn ta nương theo gió bay về kinh thành.
Vào ban đêm, ta thường nhìn thấy huynh ấy cầm chiếc hộp ta tặng ngồi ngây ngốc đến sáng.
Ba ngày sau, tin tức đích nữ Vương gia hỏa thiêu Diêu Thành truyền về kinh thành. Một người luôn luôn giữ bình tĩnh như huynh ấy lại phát điên mà chạy tới Vương gia, chất vấn người đưa tin tức có phải truyền sai tin tức rồi không.
Tin tức không có truyền sai, ta xác thật đã chế-t, còn bị chế-t rất thảm.
Đêm hôm đó, huynh ấy lại ngồi ngây ra đến bình minh.
Sáng sớm, huynh ấy đã gọi sư trụ trì đến cạo đầu. Sau đó huynh ấy đến Vương gia và xin phụ thân ta cho mượn binh lính.
Khi Cố gia quy hàng, huynh ấy từng thề không ra chiến trường nữa, nhưng hôm nay huynh ấy lại cầm kiếm vì ta.
Huynh ấy cầm theo kiếm đánh từ Kinh thành đến Diêu Thành.
Huynh ấy đặt chiếc hộp ta tặng ở nơi ta tự thiêu.
Trong hộp là tất cả tóc của huynh ấy quấn lấy lọn tóc đen của ta.
“Thanh Thanh, ta đến thành thân với nàng đây."
Tại đây ta vô tình bị bọn côn đồ bắt cóc, chúng nhốt ta ở kho chứa củi trong một ngôi chùa và nói đợi hết mưa bão sẽ bán ta đi Giang Nam.
Ta biết một tiểu cô nương như ta nếu bị bán đến Giang Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp, ta sợ đến mức không cầm được nước mắt.
Kẻ buôn người sợ ta khóc sẽ thu hút sự chú ý của mọi người trong chùa nên gã kề dao vào cổ ta và dọa sẽ giết ta nếu ta khóc lần nữa. Đọc ?hê? các chươ?g ?ới ?ại [ ? ???????ệ?.V? ]
Ta ngừng khóc ngay lập tức.
Sau đó, một thiếu niên xuất hiện với một thanh kiếm dài và chặt đứt tay chân của kẻ bắt cóc bằng ba nhát kiếm.
Khi huynh ấy giúp ta ra khỏi kho chứa củi, ta không thể nói chuyện được nữa.
Huynh ấy hỏi ta là nhi nữ nhà ai, ta sợ huynh ấy biết ta là đích nữ Vương gia liền sẽ sinh ý xấu, liền lắc lắc đầu.
Huynh ấy thấy ta lắc đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn ta với ánh mắt thông cảm hơn một chút, chắc đang nghĩ ta là một tiểu nữ câm bị một gia đình giàu có bỏ rơi. Những ngày sau đó thật yên bình, buổi sáng huynh ấy niệm Phật, ta gõ mõ, buổi tối huynh ấy chép kinh, ta đi mài mực.
Lúc đầu ta sợ huynh ấy có ác ý nên không muốn nói cho huynh ấy biết nơi ở của mình, sau đó ta thực sự không muốn rời đi.
Nhưng suy cho cùng, ta vẫn còn ở kinh thành, ba tháng sau, có nha hoàn của Vương gia đến chùa thắp hương nhìn thấy ta, những ngày yên bình cũng kết thúc.
Sau khi về nhà, ta nói tâm sự của mình cho mẫu thân, mẫu thân âu yếm vuốt tóc ta và nói rằng giữa hai bọn ta thật sự không có khả năng.
Huynh ấy kỳ thật là Vĩnh Định Bá đương triều, là con trai của danh tướng tiền triều. Bệ hạ sẽ không cho phép huynh ấy cưới một đích nữ thế gia hiển hách, Vương gia cũng sẽ không cho phép ta gả cho huynh ấy.
Ta rất buồn.
Ngày hôm sau, ta về chùa Quế Lâm tìm huynh ấy, lại thấy huynh ấy đứng ở dưới miếu thờ gọi ta “Vương thí chủ”, nhưng rõ ràng, huynh ấy vẫn chưa xuất gia.
Sau này mỗi khi đến hội hoa đăng, ta đều đến chùa Quế Lâm dâng hương.
Cho đến khi ta xuất giá.
Trước khi xuất giá, ma ma chải tóc cho ta nói rằng nếu lấy tóc của hai người buộc lại với nhau hai người sẽ trở thành phu thê kết tóc.
Ta không bỏ cuộc nên cắt một lọn tóc, bỏ vào hộp nhỏ và nhờ A Ninh tỷ tỷ đưa cho huynh ấy giúp ta.
Tuy nhiên, cho đến ngày xuất giá ta cũng chưa bao giờ thấy huynh ấy xuất hiện.
Sau này khi Lộ gia nổi dậy phản quốc, đêm đó ta đã phóng hỏa giết chết tất cả bọn họ, đêm đó là đêm hạnh phúc nhất đời ta, cuối cùng ta cũng được sống một lần cho chính mình.
Có lẽ vì đã giết quá nhiều người, ta không thể siêu thoát, linh hồn ta nương theo gió bay về kinh thành.
Vào ban đêm, ta thường nhìn thấy huynh ấy cầm chiếc hộp ta tặng ngồi ngây ngốc đến sáng.
Ba ngày sau, tin tức đích nữ Vương gia hỏa thiêu Diêu Thành truyền về kinh thành. Một người luôn luôn giữ bình tĩnh như huynh ấy lại phát điên mà chạy tới Vương gia, chất vấn người đưa tin tức có phải truyền sai tin tức rồi không.
Tin tức không có truyền sai, ta xác thật đã chế-t, còn bị chế-t rất thảm.
Đêm hôm đó, huynh ấy lại ngồi ngây ra đến bình minh.
Sáng sớm, huynh ấy đã gọi sư trụ trì đến cạo đầu. Sau đó huynh ấy đến Vương gia và xin phụ thân ta cho mượn binh lính.
Khi Cố gia quy hàng, huynh ấy từng thề không ra chiến trường nữa, nhưng hôm nay huynh ấy lại cầm kiếm vì ta.
Huynh ấy cầm theo kiếm đánh từ Kinh thành đến Diêu Thành.
Huynh ấy đặt chiếc hộp ta tặng ở nơi ta tự thiêu.
Trong hộp là tất cả tóc của huynh ấy quấn lấy lọn tóc đen của ta.
“Thanh Thanh, ta đến thành thân với nàng đây."