Chương 11: Bãi Sao
Thuyền nhà tôi quyết định xuất phát lúc 6h sáng để có thể dễ dàng ngắm bình mình. Lâu rồi tôi mới được không khí như vậy, ngồi ở phía mũi thuyền, tôi cảm nhận rõ sự rung lắc không ngừng nghỉ của sóng biển. Dù những cơn sóng rất nhỏ nhưng cảm giác say sóng cứ bắt đầu hiện lên. Tuy vây, tôi đã uống thuốc say sóng lúc sáng nên có thể mọi thứ vẫn ổn. Thiết nghĩ chỉ do bản thân suy nghĩ quá nhiều, tôi gạt nó sang một bên rồi nhìn về phía trước.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ kèm với tiếng của gió của đàn chim đang bay lượn trên bầu trời. Ánh sáng len lỏi trong từng đám mây bắt đầu lộ dần ra khỏi vùng biển và vươn mình lên phía cao xa kia. Những tia nắng lúc đầu chỉ mới nhẹ nhàng, chiếu rọi một cách tinh tế chẳng khác nào như đang trêu đùa cùng sự hòa hợp của tạo hóa này.
Càng lên cao, càng lóe dạng thì khung cảnh đắm mình vào cái đỏ rực của bình minh, ánh nắng ấy chiếu thẳng vào bờ biển, xuyên vào mặt nước hiện lên hình ảnh rất đẹp khi sự giao thoa đó hiện ra.
Mẹ tôi nhẹ nhàng bế bé Gấu ra ngoài một chút để sưởi ấm hay giúp cho em bé cảm nhận ánh nắng vào buổi sáng. Nó rất tốt và rất có ích cho những trẻ nhỏ.
Ba tôi vẫn ngồi nghiêm túc ở ca bin và theo hướng vĩ độ, kinh độ cũng như dò theo máy hướng dẫn để đi đến địa điểm mà gia đình tôi đã chọn.
Chiếc điện thoại được tôi cầm trong tay đã lưu giữ rất nhiều khoảnh khắc đẹp vào lúc này. Những điều nhỏ nhặt ấy lại khiến lòng tôi xao động, hạnh phúc rất nhiều.
- Đẹp quá vậy!
Chị tôi thấy tôi chụp được khoảnh khắc trên biển chỉ còn xót lại một chú chim kết hợp với khung màu tự nhiên của thời điểm này làm cho vẻ đẹp tăng lên gấp mấy lần.
- Qủa thật, dậy sớm đi thuyền là một quyết định sáng suốt vào cuối tuần.
Mẹ tôi nghe tôi nói thế liền bảo:
- Mạ cha bây, không phải lúc nào biển cũng êm như vậy và cũng chưa hẳn nó êm là điều tốt đâu.
Tôi khá thắc mắc về việc mẹ nói nhưng mai này tôi đã rõ được câu đó và nó như bài học dạy cho tôi cách nhìn cuộc đời này.
Trong cuộc sống mình tồn tại, chính mỗi người luôn khao khát, hy vọng nhân thế này sẽ đối xử với mình nhẹ nhàng, chứa đầy yêu thương nhưng chẳng ai hay rằng để có được những bình yên như vậy con người đã trải qua bao sóng gió, họ phải nếm trải bao đắng cay của cuộc đời để chính bản thân dạy mình cách tĩnh lặng với những điều sắp diễn ra. Khi con người nếm trải những điều như vậy họ mới chợt nhận ra thật ra nó không quá đáng sợ như những gì mình nghĩ, nó là bài học và cách dạy con người trở nên trưởng thành hơn. Họ hay nói đùa đi qua giông bão ta bắt gặp cầu vồng của cuộc đời.
Những điều đôi khi quá dễ dàng có được, những thứ rất nhanh chiếm được lại khiến con người phát chán và họ không tận dụng hết những khả năng của chính mình. Bản thân của những điều quá thoải mái lại đôi lúc lại ẩn chứa những thứ cầu kì, cao siêu và nguy hiểm mà mỗi người đều không hề hay biết.
............
Từ ngày Thảo Vân rời đi, Cao Minh như người mất trí, vô hồn và mông lung với cuộc sống mình đang đó. Khi cô ấy đi anh mới chợt nhận ra rất nhiều điều đó là bản thân chưa bao giờ biết gì về người con gái đấy, chẳng hiểu rõ về Thảo Vân một chút nào cả. Kể cả cô ấy là ai, cô ấy sống ở nơi nào và gia đình cô ra làm sao chỉ khi rời vào lúc mất đi anh mới thấy mình vô tình, vô tâm đến cô ấy như thế nào.
Cô ấy biết rõ mọi thứ về anh, hiểu anh còn hơn anh tự biết mình và yêu anh vì anh rất nhiều nhưng sự ỷ lại, nghĩ rằng mọi thứ vẫn sẽ như thế nên anh chẳng màn đến hỏi thăm, quan tâm. Điều anh biết về cô và quyết định chọn cô lúc đấy chính là vì cô đã từng có nét giống với Ân Ân.
Anh biết đó là sai lầm từ 2 năm về trước và khi nhìn nhận mình có cảm xúc với Thảo Vân. Anh đã quyết định buông bỏ đoạn kí ức cũ về người phụ nữ đấy và học cách yêu em vì em ấy là chính em nhưng mọi chuyện cứ gần như chẳng còn như anh đã nghĩ, hạnh phúc anh từng có được bỗng chốc dần xa cách.
"Cốc, cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, bức ảnh anh cầm trên tay được anh đặt về phía bàn làm việc. Nụ cười hồn nhiên của Thảo Vân khi cùng anh đi dạo trên con đường vắng người, cái nắm tay chủ động của cô ấy và cả nụ hôn nhẹ dành cho anh hình như đã rất lâu anh không còn cảm nhận được rồi.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ kèm với tiếng của gió của đàn chim đang bay lượn trên bầu trời. Ánh sáng len lỏi trong từng đám mây bắt đầu lộ dần ra khỏi vùng biển và vươn mình lên phía cao xa kia. Những tia nắng lúc đầu chỉ mới nhẹ nhàng, chiếu rọi một cách tinh tế chẳng khác nào như đang trêu đùa cùng sự hòa hợp của tạo hóa này.
Càng lên cao, càng lóe dạng thì khung cảnh đắm mình vào cái đỏ rực của bình minh, ánh nắng ấy chiếu thẳng vào bờ biển, xuyên vào mặt nước hiện lên hình ảnh rất đẹp khi sự giao thoa đó hiện ra.
Mẹ tôi nhẹ nhàng bế bé Gấu ra ngoài một chút để sưởi ấm hay giúp cho em bé cảm nhận ánh nắng vào buổi sáng. Nó rất tốt và rất có ích cho những trẻ nhỏ.
Ba tôi vẫn ngồi nghiêm túc ở ca bin và theo hướng vĩ độ, kinh độ cũng như dò theo máy hướng dẫn để đi đến địa điểm mà gia đình tôi đã chọn.
Chiếc điện thoại được tôi cầm trong tay đã lưu giữ rất nhiều khoảnh khắc đẹp vào lúc này. Những điều nhỏ nhặt ấy lại khiến lòng tôi xao động, hạnh phúc rất nhiều.
- Đẹp quá vậy!
Chị tôi thấy tôi chụp được khoảnh khắc trên biển chỉ còn xót lại một chú chim kết hợp với khung màu tự nhiên của thời điểm này làm cho vẻ đẹp tăng lên gấp mấy lần.
- Qủa thật, dậy sớm đi thuyền là một quyết định sáng suốt vào cuối tuần.
Mẹ tôi nghe tôi nói thế liền bảo:
- Mạ cha bây, không phải lúc nào biển cũng êm như vậy và cũng chưa hẳn nó êm là điều tốt đâu.
Tôi khá thắc mắc về việc mẹ nói nhưng mai này tôi đã rõ được câu đó và nó như bài học dạy cho tôi cách nhìn cuộc đời này.
Trong cuộc sống mình tồn tại, chính mỗi người luôn khao khát, hy vọng nhân thế này sẽ đối xử với mình nhẹ nhàng, chứa đầy yêu thương nhưng chẳng ai hay rằng để có được những bình yên như vậy con người đã trải qua bao sóng gió, họ phải nếm trải bao đắng cay của cuộc đời để chính bản thân dạy mình cách tĩnh lặng với những điều sắp diễn ra. Khi con người nếm trải những điều như vậy họ mới chợt nhận ra thật ra nó không quá đáng sợ như những gì mình nghĩ, nó là bài học và cách dạy con người trở nên trưởng thành hơn. Họ hay nói đùa đi qua giông bão ta bắt gặp cầu vồng của cuộc đời.
Những điều đôi khi quá dễ dàng có được, những thứ rất nhanh chiếm được lại khiến con người phát chán và họ không tận dụng hết những khả năng của chính mình. Bản thân của những điều quá thoải mái lại đôi lúc lại ẩn chứa những thứ cầu kì, cao siêu và nguy hiểm mà mỗi người đều không hề hay biết.
............
Từ ngày Thảo Vân rời đi, Cao Minh như người mất trí, vô hồn và mông lung với cuộc sống mình đang đó. Khi cô ấy đi anh mới chợt nhận ra rất nhiều điều đó là bản thân chưa bao giờ biết gì về người con gái đấy, chẳng hiểu rõ về Thảo Vân một chút nào cả. Kể cả cô ấy là ai, cô ấy sống ở nơi nào và gia đình cô ra làm sao chỉ khi rời vào lúc mất đi anh mới thấy mình vô tình, vô tâm đến cô ấy như thế nào.
Cô ấy biết rõ mọi thứ về anh, hiểu anh còn hơn anh tự biết mình và yêu anh vì anh rất nhiều nhưng sự ỷ lại, nghĩ rằng mọi thứ vẫn sẽ như thế nên anh chẳng màn đến hỏi thăm, quan tâm. Điều anh biết về cô và quyết định chọn cô lúc đấy chính là vì cô đã từng có nét giống với Ân Ân.
Anh biết đó là sai lầm từ 2 năm về trước và khi nhìn nhận mình có cảm xúc với Thảo Vân. Anh đã quyết định buông bỏ đoạn kí ức cũ về người phụ nữ đấy và học cách yêu em vì em ấy là chính em nhưng mọi chuyện cứ gần như chẳng còn như anh đã nghĩ, hạnh phúc anh từng có được bỗng chốc dần xa cách.
"Cốc, cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, bức ảnh anh cầm trên tay được anh đặt về phía bàn làm việc. Nụ cười hồn nhiên của Thảo Vân khi cùng anh đi dạo trên con đường vắng người, cái nắm tay chủ động của cô ấy và cả nụ hôn nhẹ dành cho anh hình như đã rất lâu anh không còn cảm nhận được rồi.