Chương 10: Căm hận
- Có chuyện gì vậy con?
Bước đi mạnh bạo, Ân Ân về nhà liền nỗi trận lôi đình đến tất cả mọi người trong nhà. Những món đồ được trang trí trên bàn đều bị cô quăng mạnh xuống đất:
"Tạch, keng"
Những mảnh vỡ thủy tinh cứ vậy vung tung tóe khắp nhà, những mẫu tạp chí, sách báo đều bị cô xé mạnh và vứt xuống sàn nhà. Nhiều người lại sợ hãi đến mức chẳng dám đến dọn, họ run rẩy đứng ở góc nhà và đợi cơn giận cô ấy hạ đi.
- Aaaaaaaaaaa.
Chẳng điều gì làm dịu được cô lúc này, cô điên cuồng quát mắng hết người giúp việc này đến người phục vụ khác. Vì đồng lương, địa vị quá thấp và cũng do mưu sinh, mọi người đều nhắm mắt cam chịu số phận của chính mình.
Mẹ cô, bà Loan cuối cùng cũng không chịu đựng nỗi mà đi đến bên cạnh đứa con mình và tát mạnh vào mặt Ân Ân.
Hành động bất ngờ khiến cơ thể cô mất kiểm soát và ngã choảng ra phòng khách khi đó tay đang đặt lên mặt ngay đúng chỗ cô bị tát và đôi mắt không tin được việc mẹ đã làm với mình:
- Các người lui xuống hết, không có sự kêu gọi của ta không muốn người nào được tự tiện bước lên đây.
Gương mặt của người phụ nữ trung niên lúc đầu còn tỏ vẻ hiền hậu, quan tâm con nhưng bản chất thật gần như đã lộ diện ra trên từng cử chỉ, nét mặt và thái độ. Đôi mắt nhìn người trở nên gay gắt, khuôn mặt đỏ lên và tiếng quát mắng người làm. Hơn thế nữa, cái tát xuất hiện khiến ai cũng một phen hú hồn.
Khi trong phòng chỉ còn bóng dáng của hai mẹ con, bà Loan cũng không cân phải diễn nữa mà đi tới trước mặt con mình, cả người đổ xuống và tay bóp mạnh vào cằm Ân Ân rồi:
"Bộp"
Cái tát thứ hai xuất hiện bên má còn lại. Ân Ân bị cơn đau đó làm cho hoảng sợ, cơn giận cũng qua đi giờ đây cô đang phải đối mặt với thứ còn đáng sơ hơn cả những điều cô từng nghĩ.
- Mẹ, con xin mẹ. Con biết sai rồi.
Cô nhanh chân quỳ lại, cô thấp thỏm xin mẹ mình đừng đánh mình nhưng người phụ nữ ấy như biến thành người khác vậy, chửi mắng người con mình đủ điều:
- Sao mày không làm được vậy? Mẹ bảo mày tìm mọi cách để câu dẫn thằng Cao Minh để chúng ta mới có thể gầy dựng lại tập đoàn. Mày muốn mẹ mày chết, mày muốn sự trả thù đấy kết thúc đây sao.
Bà vừa nói vừa siết chặt cằm con mình, đôi mắt đỏ ủng khiến khoảnh khắc của quá khứ hiện rõ trong trí nhớ của Ân Ân
"- Ba, ba ơi! Ba sao vậy ba?
Tiếng kêu thất thanh, cô cố lay người ba mình nhưng người đàn ông đó vẫn nằm bất động trong khoang xe, đôi mắt đã khép chặt lại, chất lỏng màu đỏ với mùi vị tanh nồng sộc thẳng vào mũi Ân Ân nhưng vì còn quá nhỏ cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên cứ vậy lay người ba, kêu ba dậy nhưng chẳng ai trả lời.
"Ò e, ò e"
Tiếng xe cấp cứu chạy nhanh về phía bệnh viện, băng qua bao đèn giao thông, vượt qua những chiếc xe khác cứ vậy lao mạnh vào trong đêm tối.
Cô gái lúc đó chẳng hiểu gì, cứ vậy nhìn ba được đưa lên xe còn bản thân thì lem nhem vì chất màu đỏ dính vào quần áo, gương mặt vì khóc mà tèm lem nước mắt, nước mũi nhưng cô không quan tâm cứ vậy muốn chạy theo chiếc xe, muốn đuổi theo ba mình vì cô nghĩ họ bắt cóc ba cô.
Cứ vậy, mặc cho cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, cô giật mạnh rồi băng qua làn đường ngay lúc chiếc xe ô tô màu đen chạy ra
"Rầm"
Một sự va chạm mạnh vang lên, toàn thân cô bé đó đã văng lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất.
Cả cơ thể nhuốm màu trong vũng máu, nét mặt ngây thơ vẫn còn trân trân nhìn lên bầu trời rồi nấc nghẹn tiếng "ba" sau đó rơi vào hôn mê và ra đi mãi với cuộc đời.
Sự việc năm đó đã trấn động cả giới dư luận và thu hút rất nhiều người quan tâm đến. Sự ra đi cùng lúc của hai cha còn trong tập đoàn A.A một thời đã tạo nên cú sốc lớn cho giới kinh doanh lúc đó và chính vào thời điểm đấy tập đoàn cũng tụt dốc phông phanh khi không còn ai lãnh đạo và theo thời gian nó đã chìm vào quên lãng. Ai cũng nghĩ rằng hai ba con nhà họ ra đi nhưng thực chất chỉ có ba đã mất còn người con gái đã được cứu sống thành công nhưng người phụ nữ ấy đã chặn lại tất cả và không để cho ai biết đến sự việc đó."
- Con không nhớ sao? Vụ án của con và của cả ba con đó. Chính gia đình nhà Cao Minh, chính ba của hắn đã giết hại gia đình mình.
Mặc cho cô gái đó không ngừng run rẩy, mặt cho cơ thể suy nhược, những lời nói đau đớn ấy cứ nhấn chìm vào não bộ của Ân Ân khiến cho cô không còn chấp nhận được cũng như tiếp nhận lượng thông tin đó. Vì nó như một sự chèn ép và cơ thể tiếp ra chất chống lại những thành phần xấu xâm nhập vào cơ thể nên một lúc sau Ân Ân đã ngất đi trước lời nói của mẹ mình:
- Con được sống lại, được mẹ kéo về từ cái chết. Vậy nên con phải báo thù, phải lấy lại những gfi nhà đó đã đối xử với gia đình mình, Ân Ân.
...........
Bước đi mạnh bạo, Ân Ân về nhà liền nỗi trận lôi đình đến tất cả mọi người trong nhà. Những món đồ được trang trí trên bàn đều bị cô quăng mạnh xuống đất:
"Tạch, keng"
Những mảnh vỡ thủy tinh cứ vậy vung tung tóe khắp nhà, những mẫu tạp chí, sách báo đều bị cô xé mạnh và vứt xuống sàn nhà. Nhiều người lại sợ hãi đến mức chẳng dám đến dọn, họ run rẩy đứng ở góc nhà và đợi cơn giận cô ấy hạ đi.
- Aaaaaaaaaaa.
Chẳng điều gì làm dịu được cô lúc này, cô điên cuồng quát mắng hết người giúp việc này đến người phục vụ khác. Vì đồng lương, địa vị quá thấp và cũng do mưu sinh, mọi người đều nhắm mắt cam chịu số phận của chính mình.
Mẹ cô, bà Loan cuối cùng cũng không chịu đựng nỗi mà đi đến bên cạnh đứa con mình và tát mạnh vào mặt Ân Ân.
Hành động bất ngờ khiến cơ thể cô mất kiểm soát và ngã choảng ra phòng khách khi đó tay đang đặt lên mặt ngay đúng chỗ cô bị tát và đôi mắt không tin được việc mẹ đã làm với mình:
- Các người lui xuống hết, không có sự kêu gọi của ta không muốn người nào được tự tiện bước lên đây.
Gương mặt của người phụ nữ trung niên lúc đầu còn tỏ vẻ hiền hậu, quan tâm con nhưng bản chất thật gần như đã lộ diện ra trên từng cử chỉ, nét mặt và thái độ. Đôi mắt nhìn người trở nên gay gắt, khuôn mặt đỏ lên và tiếng quát mắng người làm. Hơn thế nữa, cái tát xuất hiện khiến ai cũng một phen hú hồn.
Khi trong phòng chỉ còn bóng dáng của hai mẹ con, bà Loan cũng không cân phải diễn nữa mà đi tới trước mặt con mình, cả người đổ xuống và tay bóp mạnh vào cằm Ân Ân rồi:
"Bộp"
Cái tát thứ hai xuất hiện bên má còn lại. Ân Ân bị cơn đau đó làm cho hoảng sợ, cơn giận cũng qua đi giờ đây cô đang phải đối mặt với thứ còn đáng sơ hơn cả những điều cô từng nghĩ.
- Mẹ, con xin mẹ. Con biết sai rồi.
Cô nhanh chân quỳ lại, cô thấp thỏm xin mẹ mình đừng đánh mình nhưng người phụ nữ ấy như biến thành người khác vậy, chửi mắng người con mình đủ điều:
- Sao mày không làm được vậy? Mẹ bảo mày tìm mọi cách để câu dẫn thằng Cao Minh để chúng ta mới có thể gầy dựng lại tập đoàn. Mày muốn mẹ mày chết, mày muốn sự trả thù đấy kết thúc đây sao.
Bà vừa nói vừa siết chặt cằm con mình, đôi mắt đỏ ủng khiến khoảnh khắc của quá khứ hiện rõ trong trí nhớ của Ân Ân
"- Ba, ba ơi! Ba sao vậy ba?
Tiếng kêu thất thanh, cô cố lay người ba mình nhưng người đàn ông đó vẫn nằm bất động trong khoang xe, đôi mắt đã khép chặt lại, chất lỏng màu đỏ với mùi vị tanh nồng sộc thẳng vào mũi Ân Ân nhưng vì còn quá nhỏ cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên cứ vậy lay người ba, kêu ba dậy nhưng chẳng ai trả lời.
"Ò e, ò e"
Tiếng xe cấp cứu chạy nhanh về phía bệnh viện, băng qua bao đèn giao thông, vượt qua những chiếc xe khác cứ vậy lao mạnh vào trong đêm tối.
Cô gái lúc đó chẳng hiểu gì, cứ vậy nhìn ba được đưa lên xe còn bản thân thì lem nhem vì chất màu đỏ dính vào quần áo, gương mặt vì khóc mà tèm lem nước mắt, nước mũi nhưng cô không quan tâm cứ vậy muốn chạy theo chiếc xe, muốn đuổi theo ba mình vì cô nghĩ họ bắt cóc ba cô.
Cứ vậy, mặc cho cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, cô giật mạnh rồi băng qua làn đường ngay lúc chiếc xe ô tô màu đen chạy ra
"Rầm"
Một sự va chạm mạnh vang lên, toàn thân cô bé đó đã văng lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất.
Cả cơ thể nhuốm màu trong vũng máu, nét mặt ngây thơ vẫn còn trân trân nhìn lên bầu trời rồi nấc nghẹn tiếng "ba" sau đó rơi vào hôn mê và ra đi mãi với cuộc đời.
Sự việc năm đó đã trấn động cả giới dư luận và thu hút rất nhiều người quan tâm đến. Sự ra đi cùng lúc của hai cha còn trong tập đoàn A.A một thời đã tạo nên cú sốc lớn cho giới kinh doanh lúc đó và chính vào thời điểm đấy tập đoàn cũng tụt dốc phông phanh khi không còn ai lãnh đạo và theo thời gian nó đã chìm vào quên lãng. Ai cũng nghĩ rằng hai ba con nhà họ ra đi nhưng thực chất chỉ có ba đã mất còn người con gái đã được cứu sống thành công nhưng người phụ nữ ấy đã chặn lại tất cả và không để cho ai biết đến sự việc đó."
- Con không nhớ sao? Vụ án của con và của cả ba con đó. Chính gia đình nhà Cao Minh, chính ba của hắn đã giết hại gia đình mình.
Mặc cho cô gái đó không ngừng run rẩy, mặt cho cơ thể suy nhược, những lời nói đau đớn ấy cứ nhấn chìm vào não bộ của Ân Ân khiến cho cô không còn chấp nhận được cũng như tiếp nhận lượng thông tin đó. Vì nó như một sự chèn ép và cơ thể tiếp ra chất chống lại những thành phần xấu xâm nhập vào cơ thể nên một lúc sau Ân Ân đã ngất đi trước lời nói của mẹ mình:
- Con được sống lại, được mẹ kéo về từ cái chết. Vậy nên con phải báo thù, phải lấy lại những gfi nhà đó đã đối xử với gia đình mình, Ân Ân.
...........