Chương 3: Ta vậy mà thật sự trọng sinh rồi!!
...****************...
Trường Đại học Long Thành.
Khóa 4k5 - Khoa Luật.
Trong căn phòng chỉ có thưa thớt hơn hai mươi mấy người, nhìn chung rất nhiều nhưng lại có một thiếu niên đang gục trên bàn.
Hoàn toàn không hài hòa với cảnh tượng yên tĩnh trong phòng, thầy giáo đứng trên bục đã không còn kiên nhẫn nữa, bỏ viên phần vào trong hộp.
Cầm một cuốn sách không nhỏ, cuộn tròn lại rồi đi xuống phía cuối lớp.
Khi đến trước thiếu niên đang ngủ gục kia, gõ tay vào mặt bàn vài tiếng mà anh không có phản ứng gì, tức giận giơ cao cánh tay kia đập thật mạnh vào đầu thiếu niên.
Thiếu niên kia cảm nhận được sự đau đớn, vội ôm lấy đầu than đau.
Giang Tiêu không nể nang gì mà gọi thẳng tên - Mộ Hàn Chu!!!
Mộ Hàn Chu nghe thấy tên mình, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là Giang Hà thì không khỏi vui mừng.
"Đây là thầy ấy, không lẽ mình đang nằm mơ, nhưng cái cảm giác đau đớn kia là thực? Không lẽ.....?"
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây quả thật là phòng học khi học đại học, hoàn toàn vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy.
Ngay cả cái bảng hiệu lấp lánh bẩy sắc cầu vồng trên bục giảng vẫn còn, không nghi ngờ gì nữa bản thân quả thật đã quay trở về quá khứ.
Cái năm, tình cảm mới chớm nở.
Mộ Hàn Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cái cốc vô đầu thực đau đớn, ôm đầu nhìn người đàn ông trước mặt gọi một tiếng quen thuộc - Thầy, đừng đánh nữa, đau quá!!
Giang Tiêu không quan tâm mà quát - Mộ Hàn Chu, em là đang coi thường tôi hả? Nếu em không thích học tiết của tôi thì mời trốn học hoặc đổi tiết, còn muốn ngủ thì đến phòng y tế mà nằm. OK??
Mộ Hàn Chu cười tươi đáp - Thầy!!
Giang Tiêu tức giận nói - Tôi không có học sinh như em, tôi cũng không muốn có học sinh như em, bây giờ ngay lập tức mang tất cả đồ đạc của em, cút ra khỏi lớp của tôi ngay.
Mộ Hàn Chu không có một chút nao núng hay sợ hãi nào, ngược lại còn có chút vui vẻ hỏi - Tất cả mọi thứ sao?
Giang Tiêu đáp - Đúng, tất cả mọi thứ, bao gồm đồ đạc thuộc sở hữu của em!
Mộ Hàn Chu không nhanh không chậm ôm lấy eo của Giang Tiêu, vác lên như công chúa nói - Được, em đi!!
Giang Tiêu bị vác một cách nhẹ nhàng như vậy, cực kỳ tức giận vùng vẫy quát - Cậu mau buông tôi ra, mau buông tôi ra!!
Mộ Hàn Chu cười, vỗ nhẹ vào mông phải của Giang Tiêu, nói - Yên nào!! Không phải thầy đuổi em ra ngoài sao?
Giang Thanh Tiêu vùng vẫy một lúc, cuối cùng mới thoát được, tức giận nhìn Mộ Hàn Chu nói - Tôi quả thật là đuổi em ra ngoài, nhưng cậu vác tôi làm gì, còn không thả ra.
Mộ Hàn Chu nằm chặt tay của Giang Tiêu, kéo vào trong lòng ôm nói - Là thầy bảo em mang đồ thuộc sở hữu của em mang theo sao, sao thầy lại nuốt lời rồi!?
- Tôi thì liên quan gì tới em, tôi là con người, không phải đồ vật?
Giang Tiêu vùng vẫy thoát ra nhưng không thể được, trong lúc không để ý Mộ Hàn Chu đã cưỡng hôn hắn.
Bờ môi mền mại kia không chút yên phận mà không ngừng mút lấy môi Giang Tiêu, thiếu chút nữa liền cậy mạnh mà khám phá tận sâu bên trong.
Giang Tiêu tức giận đẩy mạnh Mộ Hàn Chu ra, còn trực tiếp không khách khí mà tát anh.
Mộ Hàn Chu không quan tâm, tiến lại gần Giang Tiêu cho đến khi không còn chỗ để lùi lại nữa mới áp sát nói - Em thích thầy, Giang Tiêu.
Một tiếng ồ lên từ phía cả lớp, ai cũng không ngờ tới nam thần khoa Luật lại đi thích thầy giáo của mình, còn đối phương lại là ông chú bốn mươi mấy tuổi nữa.
Nữ sinh thì túm tụm lại gần nhau, nhìn bọn họ cười một cách kì quái.
Nam sinh thì dường như không để ý đến bầu không khí kì quái kia, chỉ nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ như xem drammar.
Giang Tiêu lúc đầu còn hơi khó tin, không tiếp thu được nói - Mộ Hàn Chu, em là đang trêu chọc tôi phải không? Tôi là giáo viên, tôi đã kết hôn và có hai đứa con, tôi còn hơn cậu gần 30 tuổi lận đó?
Mộ Hàn Chu đan tay với Giang Tiêu, cười đáp - Em thích thầy, mặc kệ thầy đã có vợ, có con, còn hơn em mấy chục tuổi, em cũng không quan tâm. Dù sao thứ em cần, là thầy!
- Nhưng tôi là trai thẳng, tôi không thích em.
- Em biết, em biết rất rõ thầy là trai thẳng nhưng chỗ này..... - Mộ Hàn Chu cầm tay Giang Tiêu đặt lên ngực của mình, nhịp tim tăng dần theo cấp số nhân cười nói tiếp - Nó sẽ đập rất nhanh, khi ở cạnh thầy. Thầy có thể cho em cơ hội không?
Giang Tiêu rút hai tay lại, che mặt vì xấu hổ nói - Em..... đừng lấy tôi ra làm cái cớ, không chịu học.
- Nếu em trong học kỳ này, đứng đầu thầy sẽ chấp nhận tình cảm của em chứ?
Mộ Hàn Chu dùng gương mặt 7 phần đẹp trai 3 phần đáng thương, nhìn Giang Tiêu nói - Thầy, cho em cơ hội theo đuổi thầy, có được không?
- Đã nói rằng rồi, tôi là trai thẳng, tôi không thích em!! - Giang Tiêu né tránh ánh mắt của Mộ Hàn Chu nói tiếp - Tôi có vợ, có con rồi, cầu xin cậu.... tránh xa tôi càng xa càng tốt!!
- Nhưng vợ thầy đã bỏ thầy đi hơn 8 năm rồi, ả ta sẽ trở về sao?? - Mộ Hàn Chu không nhịn được nữa, tức giận nói - Ả ta vì thứ gọi là tự do, bỏ đứa con gái mới một tuổi rưỡi, không những vậy còn đề nghị ly hôn với thầy, người phụ nữ đó.... đáng được thầy mong nhớ sao?
- Sao em lại biết!?
- Cái này còn quan trọng sao? Giang Tiêu, em nói rõ cho thầy biết, em thật sự rất thích thầy. Câu này, không phải nói đùa hay giỡn chơi, càng không phải trêu chọc mà là thật lòng nói.
Mộ Hàn Chu buông tay Giang Tiêu ra, rồi nói - Em biết, thầy cần thời gian để suy nghĩ, em thừa nhất chính là thời gian. Em sẽ không ép buộc thầy làm gì, cần thầy làm gì hết. Em xin phép ra ngoài.
Nói xong không để Giang Tiêu nói, bóng dáng lủi thủi của Mộ Hàn Chu bước ra khỏi lớp khiến hắn cũng không biết phải làm sao.
Tiếng chuông reo tan học vang lên, cả lớp chạy hết ra ngoài.
Trong lớp chỉ còn Giang Tiêu đang ngồi trên bục giảng miên man suy nghĩ gì đó.
Tiêu Lập Trình ngồi ngay gần đó, nói - Anh rể, em biết đối với việc chị họ em bỏ đi đã khiến anh đề phòng với tất cả những người xung quanh nhưng Mộ Hàn Chu nói đúng, chị ấy không đáng để anh mong nhớ tới tận bây giờ.
- Không phải em chê trách gì chị ấy, nhưng anh là người tốt, là người cha tốt lại là một người thầy tốt, liệu chị ấy xứng đáng với tình yêu và sự chờ đợi suốt gần chục năm này không?
Tiêu Lập Trình thở dài, đứng dậy nói tiếp - Em thấy, những gì cậu ấy nói không hẳn là giả, nhỡ đâu cậu ấy thật sự thích anh thì sao? Anh hãy thử suy nghĩ thật kỹ đi.
Cậu bước ra khỏi phòng học, để lại Giang Tiêu ở trong phòng suy ngẫm.
Một lát sau cũng xách cặp ra ngoài, đi ngoài hành lang vô cùng cô độc.
Ở phía đối diện, tầng hai có bóng dáng một người cứ đứng đó vịn vào hành lang nhìn Giang Tiêu, cười nói - Duyên phận mà!!
Trường Đại học Long Thành.
Khóa 4k5 - Khoa Luật.
Trong căn phòng chỉ có thưa thớt hơn hai mươi mấy người, nhìn chung rất nhiều nhưng lại có một thiếu niên đang gục trên bàn.
Hoàn toàn không hài hòa với cảnh tượng yên tĩnh trong phòng, thầy giáo đứng trên bục đã không còn kiên nhẫn nữa, bỏ viên phần vào trong hộp.
Cầm một cuốn sách không nhỏ, cuộn tròn lại rồi đi xuống phía cuối lớp.
Khi đến trước thiếu niên đang ngủ gục kia, gõ tay vào mặt bàn vài tiếng mà anh không có phản ứng gì, tức giận giơ cao cánh tay kia đập thật mạnh vào đầu thiếu niên.
Thiếu niên kia cảm nhận được sự đau đớn, vội ôm lấy đầu than đau.
Giang Tiêu không nể nang gì mà gọi thẳng tên - Mộ Hàn Chu!!!
Mộ Hàn Chu nghe thấy tên mình, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là Giang Hà thì không khỏi vui mừng.
"Đây là thầy ấy, không lẽ mình đang nằm mơ, nhưng cái cảm giác đau đớn kia là thực? Không lẽ.....?"
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây quả thật là phòng học khi học đại học, hoàn toàn vô cùng quen thuộc như đã từng nhìn thấy.
Ngay cả cái bảng hiệu lấp lánh bẩy sắc cầu vồng trên bục giảng vẫn còn, không nghi ngờ gì nữa bản thân quả thật đã quay trở về quá khứ.
Cái năm, tình cảm mới chớm nở.
Mộ Hàn Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cái cốc vô đầu thực đau đớn, ôm đầu nhìn người đàn ông trước mặt gọi một tiếng quen thuộc - Thầy, đừng đánh nữa, đau quá!!
Giang Tiêu không quan tâm mà quát - Mộ Hàn Chu, em là đang coi thường tôi hả? Nếu em không thích học tiết của tôi thì mời trốn học hoặc đổi tiết, còn muốn ngủ thì đến phòng y tế mà nằm. OK??
Mộ Hàn Chu cười tươi đáp - Thầy!!
Giang Tiêu tức giận nói - Tôi không có học sinh như em, tôi cũng không muốn có học sinh như em, bây giờ ngay lập tức mang tất cả đồ đạc của em, cút ra khỏi lớp của tôi ngay.
Mộ Hàn Chu không có một chút nao núng hay sợ hãi nào, ngược lại còn có chút vui vẻ hỏi - Tất cả mọi thứ sao?
Giang Tiêu đáp - Đúng, tất cả mọi thứ, bao gồm đồ đạc thuộc sở hữu của em!
Mộ Hàn Chu không nhanh không chậm ôm lấy eo của Giang Tiêu, vác lên như công chúa nói - Được, em đi!!
Giang Tiêu bị vác một cách nhẹ nhàng như vậy, cực kỳ tức giận vùng vẫy quát - Cậu mau buông tôi ra, mau buông tôi ra!!
Mộ Hàn Chu cười, vỗ nhẹ vào mông phải của Giang Tiêu, nói - Yên nào!! Không phải thầy đuổi em ra ngoài sao?
Giang Thanh Tiêu vùng vẫy một lúc, cuối cùng mới thoát được, tức giận nhìn Mộ Hàn Chu nói - Tôi quả thật là đuổi em ra ngoài, nhưng cậu vác tôi làm gì, còn không thả ra.
Mộ Hàn Chu nằm chặt tay của Giang Tiêu, kéo vào trong lòng ôm nói - Là thầy bảo em mang đồ thuộc sở hữu của em mang theo sao, sao thầy lại nuốt lời rồi!?
- Tôi thì liên quan gì tới em, tôi là con người, không phải đồ vật?
Giang Tiêu vùng vẫy thoát ra nhưng không thể được, trong lúc không để ý Mộ Hàn Chu đã cưỡng hôn hắn.
Bờ môi mền mại kia không chút yên phận mà không ngừng mút lấy môi Giang Tiêu, thiếu chút nữa liền cậy mạnh mà khám phá tận sâu bên trong.
Giang Tiêu tức giận đẩy mạnh Mộ Hàn Chu ra, còn trực tiếp không khách khí mà tát anh.
Mộ Hàn Chu không quan tâm, tiến lại gần Giang Tiêu cho đến khi không còn chỗ để lùi lại nữa mới áp sát nói - Em thích thầy, Giang Tiêu.
Một tiếng ồ lên từ phía cả lớp, ai cũng không ngờ tới nam thần khoa Luật lại đi thích thầy giáo của mình, còn đối phương lại là ông chú bốn mươi mấy tuổi nữa.
Nữ sinh thì túm tụm lại gần nhau, nhìn bọn họ cười một cách kì quái.
Nam sinh thì dường như không để ý đến bầu không khí kì quái kia, chỉ nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ như xem drammar.
Giang Tiêu lúc đầu còn hơi khó tin, không tiếp thu được nói - Mộ Hàn Chu, em là đang trêu chọc tôi phải không? Tôi là giáo viên, tôi đã kết hôn và có hai đứa con, tôi còn hơn cậu gần 30 tuổi lận đó?
Mộ Hàn Chu đan tay với Giang Tiêu, cười đáp - Em thích thầy, mặc kệ thầy đã có vợ, có con, còn hơn em mấy chục tuổi, em cũng không quan tâm. Dù sao thứ em cần, là thầy!
- Nhưng tôi là trai thẳng, tôi không thích em.
- Em biết, em biết rất rõ thầy là trai thẳng nhưng chỗ này..... - Mộ Hàn Chu cầm tay Giang Tiêu đặt lên ngực của mình, nhịp tim tăng dần theo cấp số nhân cười nói tiếp - Nó sẽ đập rất nhanh, khi ở cạnh thầy. Thầy có thể cho em cơ hội không?
Giang Tiêu rút hai tay lại, che mặt vì xấu hổ nói - Em..... đừng lấy tôi ra làm cái cớ, không chịu học.
- Nếu em trong học kỳ này, đứng đầu thầy sẽ chấp nhận tình cảm của em chứ?
Mộ Hàn Chu dùng gương mặt 7 phần đẹp trai 3 phần đáng thương, nhìn Giang Tiêu nói - Thầy, cho em cơ hội theo đuổi thầy, có được không?
- Đã nói rằng rồi, tôi là trai thẳng, tôi không thích em!! - Giang Tiêu né tránh ánh mắt của Mộ Hàn Chu nói tiếp - Tôi có vợ, có con rồi, cầu xin cậu.... tránh xa tôi càng xa càng tốt!!
- Nhưng vợ thầy đã bỏ thầy đi hơn 8 năm rồi, ả ta sẽ trở về sao?? - Mộ Hàn Chu không nhịn được nữa, tức giận nói - Ả ta vì thứ gọi là tự do, bỏ đứa con gái mới một tuổi rưỡi, không những vậy còn đề nghị ly hôn với thầy, người phụ nữ đó.... đáng được thầy mong nhớ sao?
- Sao em lại biết!?
- Cái này còn quan trọng sao? Giang Tiêu, em nói rõ cho thầy biết, em thật sự rất thích thầy. Câu này, không phải nói đùa hay giỡn chơi, càng không phải trêu chọc mà là thật lòng nói.
Mộ Hàn Chu buông tay Giang Tiêu ra, rồi nói - Em biết, thầy cần thời gian để suy nghĩ, em thừa nhất chính là thời gian. Em sẽ không ép buộc thầy làm gì, cần thầy làm gì hết. Em xin phép ra ngoài.
Nói xong không để Giang Tiêu nói, bóng dáng lủi thủi của Mộ Hàn Chu bước ra khỏi lớp khiến hắn cũng không biết phải làm sao.
Tiếng chuông reo tan học vang lên, cả lớp chạy hết ra ngoài.
Trong lớp chỉ còn Giang Tiêu đang ngồi trên bục giảng miên man suy nghĩ gì đó.
Tiêu Lập Trình ngồi ngay gần đó, nói - Anh rể, em biết đối với việc chị họ em bỏ đi đã khiến anh đề phòng với tất cả những người xung quanh nhưng Mộ Hàn Chu nói đúng, chị ấy không đáng để anh mong nhớ tới tận bây giờ.
- Không phải em chê trách gì chị ấy, nhưng anh là người tốt, là người cha tốt lại là một người thầy tốt, liệu chị ấy xứng đáng với tình yêu và sự chờ đợi suốt gần chục năm này không?
Tiêu Lập Trình thở dài, đứng dậy nói tiếp - Em thấy, những gì cậu ấy nói không hẳn là giả, nhỡ đâu cậu ấy thật sự thích anh thì sao? Anh hãy thử suy nghĩ thật kỹ đi.
Cậu bước ra khỏi phòng học, để lại Giang Tiêu ở trong phòng suy ngẫm.
Một lát sau cũng xách cặp ra ngoài, đi ngoài hành lang vô cùng cô độc.
Ở phía đối diện, tầng hai có bóng dáng một người cứ đứng đó vịn vào hành lang nhìn Giang Tiêu, cười nói - Duyên phận mà!!