Chương 2: Đám tang âm u
****************
Mộ Hàn Chu đang bay lơ lửng trên không trung, nhìn xuống dưới chân có rất nhiều người đang tụ tập một góc, ôm lấy một người phụ nữ an ủi.
Phụ nữ đó mang theo vẻ mệt mỏi, già nua vì khóc. Và không ai khác chính là mẹ của anh, Mộ phu nhân - Hạ Tình.
Bà nhìn di ảnh trên bàn thờ, vừa khóc vừa gọi tên anh - Hàn Chu à, con ơi~~ sao con lỡ lòng nào mà bỏ mẹ mà đi hả??
Người đàn ông bên cạnh, tóc đã bạc trắng cả đầu nhìn bà như vậy, vội vàng ngồi bên cạnh ôm lấy bà an ủi, vỗ nhẹ vào lưng nói - Vợ ah~~ đừng khóc nữa, con nó có ở trên trời, nhìn thấy bà như vậy, chắc cũng không yên tâm mà giải thoát!?
Bà nói - Nhưng, em....!!
Người đàn ông kia khẽ buông tay, nói - Vợ ah~~ em đừng quá đau buồn, tất cả đều là số trời rồi!! Không cưỡng cầu được. Con nó, không muốn cũng đã rời xa chúng ta rồi, em hãy nghĩ tới tiểu Vân còn nhỏ, mà kìm nén.
Ông ấy chính là ba của anh, chủ tịch của tập đoàn Kinh Hà, Mộ Dương.
"Ba!! Mẹ!! Con trai bất hiếu, khiến hai người đau lòng rồi."
Mộ Hàn Chu nhìn ba mẹ mình đã gần sáu mươi tuổi, sắp gần đất xa trời rồi ngồi trước bài vị của mình khóc, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.
Anh không thể nào tưởng tượng được cảnh sau khi khi mình biến mất, họ sẽ như thế nào?
Lại nhìn đứa em gái còn học trung học, đang ngồi ở kia thơ thẩn nhìn di ảnh của mình, khuôn mặt trở lên hốc hác, tiều tụy.
Hôm qua hứa, lúc về nhà sẽ mua cho nó cây đàn piano, vậy mà cuối cùng lại...?
"Mộ Dung ah~~ anh xin lỗi, anh lại thất hứa rồi!! Ba mẹ, Hàn Chu lại khiến hai người phiền lòng rồi!"
Linh hồn của Mộ Hàn Chu dang tay ôm lấy bọn họ nhưng không tài nào chạm vào được, thử mấy lần vẫn như cũ, bất lực ngồi bên cạnh nhìn.
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bọn họ lẫn anh phải ngước mắt nhìn.
- Xin chia buồn với hai vị.
Người phát ra tiếng nói là một người đàn ông trung niên, trên đầu đã có hai thứ tóc nhưng vẫn còn trẻ đẹp lắm.
Nếu không biết còn tưởng là con cháu trong nhà, thực chất tuổi tác đã hơn cả hai người kia mấy tuổi rồi.
Bên cạnh là một người phụ nữ không kém phần đẹp đang khoác tay người đàn ông kia, cúi đầu chào như có như không.
Phía sau lưng hai người là một người thiếu niên và một cô gái, chắc mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Cả hai cúi đầu chào rất lễ phép, nhìn nói - Xin chia buồn với hai bác.
- Đây là đồ mà cậu ấy đã gửi cho bọn con khi còn sống, chúng con không nên giữ lại nên mang đến đây đưa cho hai bác, mong hai bác bớt đau lòng.
Nói rồi liền đưa một chiếc hộp gỗ màu đỏ rực, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ đủ đựng mấy thứ linh tinh.
Mộ Hàn Chu nếu nhớ không nhầm thì trong đó, có vài bức thư và một cuốn nhật ký nhưng anh đâu bảo cậu ta đưa cho ba mẹ anh?
Thiếu niên kia là bạn thân của anh, cậu ấy tên Tiêu Lập Trình. Cô gái đứng bên cạnh là Giang Hà, cháu gái của cậu.
Người đàn ông kia chính là thầy giáo hồi học đại học của anh, Giang Tiêu. Nữ nhân bên cạnh là vợ mới cưới, Hà Mạch Tú.
Nhìn thấy bọn họ, Mộ Dương liền đứng dậy lau nước mắt trên mặt, giơ tay nói - Cảm ơn các cháu và anh chị đã tới dự đám tang của cháu nhà tôi, thật sự rất cảm ơn.
Giang Tiêu một tay bắt tay ông, tay còn lại thì chạm vào bả vai Mộ Dương xoa xoa coi như an ủi.
Mộ Dương không kìm chế được mà bật khóc nức nở, Giang Tiêu ôm lấy thân thể đã sắp quỵ xuống mà nói - Xin nén đau thương.
"Thầy!! Thật sự là thầy, không ngờ mình chết rồi vẫn có thể nhìn thấy thầy ấy. Thầy ấy vẫn như vậy, không chút nào thay đổi vẫn trẻ và đẹp như thế!!"
- "Nè~~ Nếu đã xem xong rồi, vậy đã đi được chưa??"
Bạch Vũ ở bên cạnh, không quan tâm bầu không khí đau thương này, mở miệng nói không có một chút ngữ khí gì.
Hắc Vân cũng không để ý, cứ mải mê ăn ăn uống uống không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
"Tôi..... không muốn đi!? Hai vị có thể...?"
Chưa kịp để Mộ Hàn Chu nói xong, Bạch Vũ đã cướp lời - "Không thể!!"
Mộ Hàn Chu đành im lặng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi Hắc Vân ăn uống xong xuôi, cả hai đều đồng thời đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Hàn Chu luyến tiếc nhìn ba mẹ, em gái của mình. Lại nhìn Giang Tiêu, trong lòng dâng lên cảm giác không cam tâm nhưng lại không thể làm gì.
Bây giờ, anh là linh hồn không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nói cũng không ai trả lời.
Trước đây vì nhút nhát không dám thổ lộ lòng mình, vì sự tự tôn của bản thân mà lảng tránh vấn đề, rồi lại vì nó mà bây giờ hối hận.
Nhưng hối hận thì đã sao chứ, anh cũng không có khả năng nói rõ?
"Giang Tiêu, em thích anh, cực kỳ thích anh, rất rất thích anh, vô cùng thích anh. Em yêu anh nhiều lắm, anh có biết không?"
"Nếu có thể làm lại từ đầu, em muốn theo đuổi anh, đến khi nào có được anh, dù đánh đổi tất cả mọi thứ!"
- "Được rồi, đi thôi, đã hết thời gian rồi đó!" - Bạch Vũ nhìn lạnh lùng nói - "Ta đã quá nhân nhượng với ngươi mà, chúng ta không thể ở đây quá lâu."
Linh hồn Mộ Hàn Chu bay về phía hai người, không biết khi nào mới có thể luân hồi.
Khi anh vừa quay lưng thì miếng ngọc bội đeo trên cổ Giang Tiêu đột nhiên phát sáng, trong lúc vô tình hay hữu ý mà hút luôn linh hồn của Mộ Hàn Chu vào trong.
Bạch Vũ thấy vậy, gọi Hắc Vân cùng nhau đoạt linh hồn của anh nhưng đã chậm một bước, thứ đoạt được chỉ là một miếng vải màu trắng.
Hắn tức giận, bỏ đi. Hắc Vân thấy vậy cũng biến mất theo.
Giang Tiêu thì đừng ngẩn ngơ một lúc sau sự kiện huyền bí kia, cũng không biết tại sao trong tim lại dấy lên sự đau đớn bất thường.
"Không lẽ, bệnh tim của mình, tái phát rồi!?"
Hạ Tình thấy Giang Tiêu cứ đứng đó, vội ghé sát tai thì thầm - Anh sao vậy? Không khỏe ah, có cần đi bệnh viện không?
Giang Tiêu lùi lại hai bước, lạnh lùng nói - Anh không sao, chỉ là..... Có chút mệt thôi.
Hà Mạch Tú nói - Vậy chúng ta về thôi, dù sao... Chúng ta chỉ tới đây viếng thăm một lúc rồi đi, hôm nay là tuần trăng mật của chúng ta đó.
Nàng vừa nói vừa khoác tay Giang Tiêu nhìn hai quả thật vô cùng thân mật, ai nhìn vào liền biết là đôi vợ chồng mới cưới.
Riêng Tiêu Lập Trình thì khác, nhìn lại vô cùng ngứa mắt lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Giang Tiêu, liền kéo Hà Mạch Tú lại nói - Chị họ, Giang Hà hình như bị sao ý, cả người cứ lành lạnh sao ấy?
Giang Hà nghe vậy cũng hiểu liền giả vờ ôm bụng, kêu đau đớn - Cậu ơi, Mẹ ơi, con đau quá!
Hà Mạch Tú nghe vậy, hoảng sợ chạy tới ôm lấy Giang Hà, lo lắng hỏi han.
Giang Tiêu cũng lo lắng mà chạy tới, đoạt Giang Hà từ tay của Hà Mạch Tú, không nói nhiều chạy ra ngoài.
Hà Mạch Tú chạy theo sau, Tiêu Lập Trình thấy vậy thì cúi đầu xin lỗi rồi cũng chạy theo phía sau.
Khi chạy ra khỏi nơi viếng thăm, trước mặt cậu là một chiếc xe đang lao thẳng đến chỗ Giang Tiêu ôm lấy Giang Hà, chỉ kịp hét lớn - Cẩn thận!!!
Nhưng, chiếc xe cứ như vậy mà đâm trực diện vào hai người với âm thanh còi xe kêu ing ỏi.
Giang Tiêu nhìn thấy vậy, trong tình thế nguy hiểm liền dùng thân bảo vệ Giang Hà.
Cả hai bị đâm đến lăn vài vòng trên mặt đường, rồi dừng lại khi chiếc xe khựng lại khoảng 12 cm.
Hà Mạch Tú ôm mặt sợ hãi, quỵ xuống tại chỗ.
Tiêu Lập Trình thấy vậy liền chạy tới xem, run rẩy cho ngón tay ngang mũi Giang Tiêu cảm nhận không còn hơi thở, sợ hãi ngồi luôn tại chỗ.
Giang Hà vẫn còn ở trong vòng tay của Giang Tiêu, vừa khóc vừa gọi ba, cảnh tượng vô cùng tang thương.
Tài xế chiếc xe kia bước xuống, giật mình khi nhìn thấy thi thể trước mặt nhiễm máu nhuộm đỏ cả mặt đường, hoảng sợ hơn nữa khi nhìn thấy Tiêu Lập Trình.
Tiêu Thần đến hỏi - Anh, đây là....??
Tiêu Lập Trình đáp - Là thầy, là Giang Hà, là anh rể chúng ta.
Tiêu Thần suýt nữa thì ngã quỵ, may thay khi cơ thể sắp rơi xuống một vòng tay ôm lấy nó, giọng nói vô cùng ân cần - Tiêu Thần, cậu không sao chứ?
Nhìn khuôn mặt kia, Tiêu Thần liền vòng tay ôm lấy người kia khóc nức nở.
Dịch Hành nhìn thi thể trước mặt, khuôn mặt vốn liệt đột nhiên nhíu mày, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, gọi một tiếng - Ba!!
Mộ Hàn Chu đang bay lơ lửng trên không trung, nhìn xuống dưới chân có rất nhiều người đang tụ tập một góc, ôm lấy một người phụ nữ an ủi.
Phụ nữ đó mang theo vẻ mệt mỏi, già nua vì khóc. Và không ai khác chính là mẹ của anh, Mộ phu nhân - Hạ Tình.
Bà nhìn di ảnh trên bàn thờ, vừa khóc vừa gọi tên anh - Hàn Chu à, con ơi~~ sao con lỡ lòng nào mà bỏ mẹ mà đi hả??
Người đàn ông bên cạnh, tóc đã bạc trắng cả đầu nhìn bà như vậy, vội vàng ngồi bên cạnh ôm lấy bà an ủi, vỗ nhẹ vào lưng nói - Vợ ah~~ đừng khóc nữa, con nó có ở trên trời, nhìn thấy bà như vậy, chắc cũng không yên tâm mà giải thoát!?
Bà nói - Nhưng, em....!!
Người đàn ông kia khẽ buông tay, nói - Vợ ah~~ em đừng quá đau buồn, tất cả đều là số trời rồi!! Không cưỡng cầu được. Con nó, không muốn cũng đã rời xa chúng ta rồi, em hãy nghĩ tới tiểu Vân còn nhỏ, mà kìm nén.
Ông ấy chính là ba của anh, chủ tịch của tập đoàn Kinh Hà, Mộ Dương.
"Ba!! Mẹ!! Con trai bất hiếu, khiến hai người đau lòng rồi."
Mộ Hàn Chu nhìn ba mẹ mình đã gần sáu mươi tuổi, sắp gần đất xa trời rồi ngồi trước bài vị của mình khóc, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.
Anh không thể nào tưởng tượng được cảnh sau khi khi mình biến mất, họ sẽ như thế nào?
Lại nhìn đứa em gái còn học trung học, đang ngồi ở kia thơ thẩn nhìn di ảnh của mình, khuôn mặt trở lên hốc hác, tiều tụy.
Hôm qua hứa, lúc về nhà sẽ mua cho nó cây đàn piano, vậy mà cuối cùng lại...?
"Mộ Dung ah~~ anh xin lỗi, anh lại thất hứa rồi!! Ba mẹ, Hàn Chu lại khiến hai người phiền lòng rồi!"
Linh hồn của Mộ Hàn Chu dang tay ôm lấy bọn họ nhưng không tài nào chạm vào được, thử mấy lần vẫn như cũ, bất lực ngồi bên cạnh nhìn.
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bọn họ lẫn anh phải ngước mắt nhìn.
- Xin chia buồn với hai vị.
Người phát ra tiếng nói là một người đàn ông trung niên, trên đầu đã có hai thứ tóc nhưng vẫn còn trẻ đẹp lắm.
Nếu không biết còn tưởng là con cháu trong nhà, thực chất tuổi tác đã hơn cả hai người kia mấy tuổi rồi.
Bên cạnh là một người phụ nữ không kém phần đẹp đang khoác tay người đàn ông kia, cúi đầu chào như có như không.
Phía sau lưng hai người là một người thiếu niên và một cô gái, chắc mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Cả hai cúi đầu chào rất lễ phép, nhìn nói - Xin chia buồn với hai bác.
- Đây là đồ mà cậu ấy đã gửi cho bọn con khi còn sống, chúng con không nên giữ lại nên mang đến đây đưa cho hai bác, mong hai bác bớt đau lòng.
Nói rồi liền đưa một chiếc hộp gỗ màu đỏ rực, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ đủ đựng mấy thứ linh tinh.
Mộ Hàn Chu nếu nhớ không nhầm thì trong đó, có vài bức thư và một cuốn nhật ký nhưng anh đâu bảo cậu ta đưa cho ba mẹ anh?
Thiếu niên kia là bạn thân của anh, cậu ấy tên Tiêu Lập Trình. Cô gái đứng bên cạnh là Giang Hà, cháu gái của cậu.
Người đàn ông kia chính là thầy giáo hồi học đại học của anh, Giang Tiêu. Nữ nhân bên cạnh là vợ mới cưới, Hà Mạch Tú.
Nhìn thấy bọn họ, Mộ Dương liền đứng dậy lau nước mắt trên mặt, giơ tay nói - Cảm ơn các cháu và anh chị đã tới dự đám tang của cháu nhà tôi, thật sự rất cảm ơn.
Giang Tiêu một tay bắt tay ông, tay còn lại thì chạm vào bả vai Mộ Dương xoa xoa coi như an ủi.
Mộ Dương không kìm chế được mà bật khóc nức nở, Giang Tiêu ôm lấy thân thể đã sắp quỵ xuống mà nói - Xin nén đau thương.
"Thầy!! Thật sự là thầy, không ngờ mình chết rồi vẫn có thể nhìn thấy thầy ấy. Thầy ấy vẫn như vậy, không chút nào thay đổi vẫn trẻ và đẹp như thế!!"
- "Nè~~ Nếu đã xem xong rồi, vậy đã đi được chưa??"
Bạch Vũ ở bên cạnh, không quan tâm bầu không khí đau thương này, mở miệng nói không có một chút ngữ khí gì.
Hắc Vân cũng không để ý, cứ mải mê ăn ăn uống uống không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
"Tôi..... không muốn đi!? Hai vị có thể...?"
Chưa kịp để Mộ Hàn Chu nói xong, Bạch Vũ đã cướp lời - "Không thể!!"
Mộ Hàn Chu đành im lặng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi Hắc Vân ăn uống xong xuôi, cả hai đều đồng thời đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Hàn Chu luyến tiếc nhìn ba mẹ, em gái của mình. Lại nhìn Giang Tiêu, trong lòng dâng lên cảm giác không cam tâm nhưng lại không thể làm gì.
Bây giờ, anh là linh hồn không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nói cũng không ai trả lời.
Trước đây vì nhút nhát không dám thổ lộ lòng mình, vì sự tự tôn của bản thân mà lảng tránh vấn đề, rồi lại vì nó mà bây giờ hối hận.
Nhưng hối hận thì đã sao chứ, anh cũng không có khả năng nói rõ?
"Giang Tiêu, em thích anh, cực kỳ thích anh, rất rất thích anh, vô cùng thích anh. Em yêu anh nhiều lắm, anh có biết không?"
"Nếu có thể làm lại từ đầu, em muốn theo đuổi anh, đến khi nào có được anh, dù đánh đổi tất cả mọi thứ!"
- "Được rồi, đi thôi, đã hết thời gian rồi đó!" - Bạch Vũ nhìn lạnh lùng nói - "Ta đã quá nhân nhượng với ngươi mà, chúng ta không thể ở đây quá lâu."
Linh hồn Mộ Hàn Chu bay về phía hai người, không biết khi nào mới có thể luân hồi.
Khi anh vừa quay lưng thì miếng ngọc bội đeo trên cổ Giang Tiêu đột nhiên phát sáng, trong lúc vô tình hay hữu ý mà hút luôn linh hồn của Mộ Hàn Chu vào trong.
Bạch Vũ thấy vậy, gọi Hắc Vân cùng nhau đoạt linh hồn của anh nhưng đã chậm một bước, thứ đoạt được chỉ là một miếng vải màu trắng.
Hắn tức giận, bỏ đi. Hắc Vân thấy vậy cũng biến mất theo.
Giang Tiêu thì đừng ngẩn ngơ một lúc sau sự kiện huyền bí kia, cũng không biết tại sao trong tim lại dấy lên sự đau đớn bất thường.
"Không lẽ, bệnh tim của mình, tái phát rồi!?"
Hạ Tình thấy Giang Tiêu cứ đứng đó, vội ghé sát tai thì thầm - Anh sao vậy? Không khỏe ah, có cần đi bệnh viện không?
Giang Tiêu lùi lại hai bước, lạnh lùng nói - Anh không sao, chỉ là..... Có chút mệt thôi.
Hà Mạch Tú nói - Vậy chúng ta về thôi, dù sao... Chúng ta chỉ tới đây viếng thăm một lúc rồi đi, hôm nay là tuần trăng mật của chúng ta đó.
Nàng vừa nói vừa khoác tay Giang Tiêu nhìn hai quả thật vô cùng thân mật, ai nhìn vào liền biết là đôi vợ chồng mới cưới.
Riêng Tiêu Lập Trình thì khác, nhìn lại vô cùng ngứa mắt lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Giang Tiêu, liền kéo Hà Mạch Tú lại nói - Chị họ, Giang Hà hình như bị sao ý, cả người cứ lành lạnh sao ấy?
Giang Hà nghe vậy cũng hiểu liền giả vờ ôm bụng, kêu đau đớn - Cậu ơi, Mẹ ơi, con đau quá!
Hà Mạch Tú nghe vậy, hoảng sợ chạy tới ôm lấy Giang Hà, lo lắng hỏi han.
Giang Tiêu cũng lo lắng mà chạy tới, đoạt Giang Hà từ tay của Hà Mạch Tú, không nói nhiều chạy ra ngoài.
Hà Mạch Tú chạy theo sau, Tiêu Lập Trình thấy vậy thì cúi đầu xin lỗi rồi cũng chạy theo phía sau.
Khi chạy ra khỏi nơi viếng thăm, trước mặt cậu là một chiếc xe đang lao thẳng đến chỗ Giang Tiêu ôm lấy Giang Hà, chỉ kịp hét lớn - Cẩn thận!!!
Nhưng, chiếc xe cứ như vậy mà đâm trực diện vào hai người với âm thanh còi xe kêu ing ỏi.
Giang Tiêu nhìn thấy vậy, trong tình thế nguy hiểm liền dùng thân bảo vệ Giang Hà.
Cả hai bị đâm đến lăn vài vòng trên mặt đường, rồi dừng lại khi chiếc xe khựng lại khoảng 12 cm.
Hà Mạch Tú ôm mặt sợ hãi, quỵ xuống tại chỗ.
Tiêu Lập Trình thấy vậy liền chạy tới xem, run rẩy cho ngón tay ngang mũi Giang Tiêu cảm nhận không còn hơi thở, sợ hãi ngồi luôn tại chỗ.
Giang Hà vẫn còn ở trong vòng tay của Giang Tiêu, vừa khóc vừa gọi ba, cảnh tượng vô cùng tang thương.
Tài xế chiếc xe kia bước xuống, giật mình khi nhìn thấy thi thể trước mặt nhiễm máu nhuộm đỏ cả mặt đường, hoảng sợ hơn nữa khi nhìn thấy Tiêu Lập Trình.
Tiêu Thần đến hỏi - Anh, đây là....??
Tiêu Lập Trình đáp - Là thầy, là Giang Hà, là anh rể chúng ta.
Tiêu Thần suýt nữa thì ngã quỵ, may thay khi cơ thể sắp rơi xuống một vòng tay ôm lấy nó, giọng nói vô cùng ân cần - Tiêu Thần, cậu không sao chứ?
Nhìn khuôn mặt kia, Tiêu Thần liền vòng tay ôm lấy người kia khóc nức nở.
Dịch Hành nhìn thi thể trước mặt, khuôn mặt vốn liệt đột nhiên nhíu mày, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, gọi một tiếng - Ba!!