Chương : 5
Sau đó diễn ra một bữa cơm nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị.
Trong bữa ăn, Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi thi nhau lấy lòng ông Cao, kẻ ngoài sáng, người trong tối hạ thấp Cao Ca. Chẳng hạn như Cao Lạc Thi giả vờ nhiệt tình gắp thức ăn cho Cao Ca thì Khưu An Khiết lại ra mặt ngăn cản, nói gì mà “trước giờ chị gái con không thích ăn món này chứ không phải không kén ăn như con đâu. Chị con là người từng nếm qua bao nhiêu cao lương mĩ vị, còn xem món này, món này, cả món này nữa mới là những thứ chuẩn bị riêng cho chị con. Tiểu Ca, con yên tâm, loại cá này được mua từ một thành phố cách đây mấy trăm kilomet, chở về nhà nuôi chờ con về mới làm. Dì biết trước nay con chỉ ăn loại cá sinh trưởng tự nhiên trong hồ Tây Hiệp, cá này dì phải nhờ một người bạn ở đó mua với giá khá cao, chắc chắn không phải là cá nuôi. À, đúng rồi, con xem đầu óc của dì này, con cá này được tuyển chọn kỹ, không phải là cá chửa, dì biết con không thích ăn trứng cá nên cứ yên tâm ăn đi.”
Những lời này ngoài mặt giả vờ quan tâm nhưng thật ra là âm thầm chê trách, khiến cho ông Cao cũng không khỏi nhíu mày. “Con cái trong nhà, ăn bữa cơm thôi làm gì phải phiền phức như vậy.”
Kẻ tung người hứng hết sức trôi chảy khiến Cao Ca không có cơ hội để chen vào phân bua. Trước kia đúng là cô hơi kén chọn nhưng thật ra cũng không xoi mói đến mức ấy, chẳng qua Khưu An Khiết cố tình lôi hình tượng tiểu thư kiêu căng của cô trước kia ra để đóng đinh vào, khiến cô không thoát được hình tượng ấy.
Nếu lúc này Cao Ca ra sức biện bạch lại vài câu thật ra tôi cũng không thích ăn loại cá này thì e là cũng sẽ bị hai mẹ con bà ta ra sức xuyên tạc thành “sao con lại không biết tốt xấu như thế, người ta cực khổ, phí công sức chuẩn bị cho con, thế mà con còn kén cá chọn canh”.
Vì thế Cao Ca chỉ có thể nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nhưng dùng lời lẽ đâm chọc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả đứa con trai mới bảy tám tuổi của ông Cao và Khưu An Khiết là Cao Lạc Văn cũng ra góp vui. Thằng nhóc ra vẻ hiểu chuyện, muốn giúp chị bới cơm. Nhưng trong lúc đưa cơm cho Cao Ca lại cố tình làm chén cơm rơi xuống đất vỡ tan tành. Thế là lần này không thể êm chuyện được nữa. Thằng nhóc khóc lóc kêu gào nói chị hai ghét nó, không bưng chén cơm nó đưa mà cố tình làm vỡ. Ông Cao vốn rất cưng chiều đứa con lớn tuổi mới sinh được này, huống chi ai lại nghĩ một đứa bé lại biết nói dối. Vì vậy, tất cả đều nhằm vào Cao Ca.
Đương nhiên đứa em Cao Lạc Thi “nhân hậu trong sáng” cũng không thể vắng mặt. Cô ta ôm chầm lấy Cao Lạc Văn, dùng đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, thút thít lên án cô chị Cao Ca độc ác. “Chị hai, chị ghét em, ghét mẹ bọn em đều biết, chị muốn hiếp đáp bọn em thế nào cũng được. Mẹ con em đã cố hết sức đi lấy lòng chị. Để làm được món chị thích, mẹ phải bận bịu suốt hơn một tháng trời. Nhưng Tiểu Văn mới có bảy tuổi, chị không biết những mảnh vỡ của cái chén bị bể sắc đến thế nào sao, lỡ như làm bị thương nó thì làm thế nào?”
Còn Khưu An Khiết thì lại tiếp tục ở một bên đóng vai một bà chủ cố gắng nhẫn nhịn vì cả gia đình. Mắt bà ta đỏ hoe, mặt thì làm như đang đau lòng cực độ nhưng lại không quên giả vờ áy náy nói với Tả Thừa Nghiêu và trợ lý Từ. “Thật ngại quá, để cho hai vị chê cười rồi. Cũng tại Tiểu Văn nhà tôi còn nhỏ quá, không hiểu chuyện nên khiến chị hai nó tức giận. Hai vị đừng để trong lòng nhé, lát nữa tôi dùng trà thay rượu mời hai vị một chén tỏ lòng xin lỗi. Má Đinh, mau thu dọn đi, kêu bảo mẫu dẫn Tiểu Văn xuống dưới ăn cơm, đừng quấy rầy khách.”
Lần này ông Cao thậm chí chẳng buồn mắng Cao Ca mà chỉ nhìn cô một cái với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Cao Ca không cách nào phân bua được nữa. Cô không ngờ Khưu An Khiết lợi hại đến như vậy, ngay cả con nít mà cũng dạy nó làm thế chỉ vì muốn hạ thấp địa vị của cô trong lòng ông Cao.
Thật ra cô rất muốn nói với mẹ con Khưu An Khiết rằng các người không cần tốn nhiều tâm sức như vậy để đối phó tôi. Trải qua chuyện năm đó, lẽ nào tôi vẫn còn trọng lượng trong lòng ba sao? Ông ấy chịu nhận đứa con này đã không tệ rồi. Lẽ nào còn mong tài sản của ba để lại cho cô sao? Chắc chắn toàn bộ đều sẽ để lại cho đứa con trai duy nhất là Cao Lạc Văn, không phải sao?
Cao Ca không muốn đối mặt với ánh mắt của ba, cô nhẹ nhàng quay đầu sang một bên, không ngờ vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tả Thừa Nghiêu, ánh mắt mà cô đã thấy vô số lần, có mỉa mai, có khinh miệt… Tuy chỉ chạm mắt trong một giây ngắn ngủi, không có bất cứ ai nhìn thấy nhưng cô vẫn không nén được chua xót, cho dù cô đã cố gắng bảo mình không để ý đến, cho dù cô đã tự nhủ với mình rằng cô đã không còn yêu anh nhưng cô vẫn không muốn bị anh nhìn thấy cảnh mình bị một đứa con nít bắt nạt.
Lúc này, chỉ có Cố Tư Nguyên là lên tiếng giúp đỡ Cao Ca. “Chú Cao, có lẽ Tiểu Cao cũng không cố ý đâu.”
Có điều tuy sau nhiều năm phấn đấu ở tập đoàn Cao Thị, Cố Tư Nguyên đã trở thành một nhân viên nòng cốt nhưng dù sao vẫn là người ngoài, hơn nữa còn là bà con của mẹ Cao Ca cho nên không thể có địa vị ở nhà họ Cao, tiếng nói cũng không có trọng lượng mấy.
Cao Ca nhìn Cố Tư Nguyên với vẻ cảm kích rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo anh đừng nói chuyện giúp cô nữa. Cô đắc tội với Khưu An Khiết thế nào cũng không sao, dù sao thì địa vị của cô ở nhà họ Cao đã không thể thấp hơn được nữa, dù sao thì danh dự của cô sớm đã không thể nào tệ hơn nữa nhưng Cố Tư Nguyên đang ăn cơm của nhà họ Cao, làm việc cho tập đoàn Cao Thị, nếu đối nghịch với Khưu An Khiết có thể thì thầm to nhỏ bên tai cha cô, với anh mà nói chỉ có trăm hại mà không có lợi. Cao Ca không muốn liên lụy đến anh.
Đối với Cao Ca mà nói, bữa cơm đầu tiên sau khi cô về nước, ăn mà chẳng khác nào phải chịu đựng.
Có điều có lẽ tất cả những người trên bàn ăn cũng chẳng có ai được thoải mái: Cha cô nhíu mày thất vọng, hai mẹ con khưu an khiết bày mưu tính kế, Cao Lạc Văn khóc lóc hoàn thành xuất sắc vai diễn, Cố Tư Nguyên đang lo lắng cho Cao Ca.
Chỉ có Tả Thừa Nghiêu – khách quý của ba cô, người ngoài duy nhất – thì lại rất ung dung thong thả. Tuy không nói gì nhiều nhưng từ đầu tới cuối đều giữ một nụ cười mỉm, mặc kệ phong ba bão táp trên bàn ăn. Hơn nữa còn chu đáo quan tâm đến tâm trạng của mỗi người, ngay cả người làm bưng thức ăn lên cũng không quên nhìn vào mắt họ, chân thành và tôn trọng nói tiếng cảm ơn.
Có thể nói anh ta xã giao quá hoàn hảo.
Dù tính cách kiệm lời của anh ta có khiến cho bàn ăn hơi trầm lặng thì cũng đã có trợ lý Từ của anh ta bù đắp. Trợ lý Từ khéo léo trao đổi với ông Cao chuyện làm ăn, chuyện chính trị, thỉnh thoảng còn khen vợ con ông Cao trẻ trung xinh đẹp, thậm chí ngay cả lúc cậu nhóc Cao Lạc Văn khóc lóc thì cũng nghe theo ám chỉ của Tả Thừa Nghiêu mà dùng khăn ăn biểu diễn ảo thuật dỗ cậu nhóc nhín khóc.
Vì vậy khuyết điểm này cũng trở thành ưu điểm: vì kiệm lời nên người khác không thể nhìn thấu anh.
Quả là một vị khách bí ẩn khó đoán cùng một trợ lý am hiểu nhiều tài lẻ.
Nhưng anh ta lại không hề nhắc đến chuyện năm xưa.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu càng tỏ vẻ không sao thì Cao Ca lại càng lo lắng bất an.
Vừa về nước ngày đầu tiên, Tả Thừa Nghiêu đã xuất hiện trong nhà họ Cao, hơn nữa còn khá thân thiết với những người trong nhà, có quan hệ hợp tác hết sức chặt chẽ với Cao Thị. Hơn nữa từ sự nể trọng toát ra từ lời ăn tiếng nói của ông Cao cùng sự nhiệt tình nịnh nọt của Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi, cô cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Tả Thừa Nghiêu đối với nhà họ Cao, thậm chí là tập đoàn Cao Thị.
Rốt cuộc thì Tả Thừa Nghiêu có mục đích gì đây? Bảy năm qua anh đã trải qua những gì? Làm thế nào mà từ hai bàn tay trắng leo lên địa vị thành công như hôm nay?
Anh không hề nhắc đến Mạnh Dao, hơn nữa từ câu nói “người trẻ tuổi các cậu không nên chỉ biết lo làm ăn, phải lo đến chuyện gia đình nữa” của Khưu An Khiết thì xem ra đến nay anh vẫn độc thân.
Cuối cùng anh và Mạnh Dao không ở bên nhau sao? Là vì sai lầm mà cô gây nên năm đó ư?
Lòng Cao Ca thắt lại. Sợ hãi, áy náy, hay chỉ là bi ai cam chịu số phận?
Cho nên, Tả Thừa Nghiêu, anh đang muốn trả thù Cao Ca sao?
Trong bữa ăn, Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi thi nhau lấy lòng ông Cao, kẻ ngoài sáng, người trong tối hạ thấp Cao Ca. Chẳng hạn như Cao Lạc Thi giả vờ nhiệt tình gắp thức ăn cho Cao Ca thì Khưu An Khiết lại ra mặt ngăn cản, nói gì mà “trước giờ chị gái con không thích ăn món này chứ không phải không kén ăn như con đâu. Chị con là người từng nếm qua bao nhiêu cao lương mĩ vị, còn xem món này, món này, cả món này nữa mới là những thứ chuẩn bị riêng cho chị con. Tiểu Ca, con yên tâm, loại cá này được mua từ một thành phố cách đây mấy trăm kilomet, chở về nhà nuôi chờ con về mới làm. Dì biết trước nay con chỉ ăn loại cá sinh trưởng tự nhiên trong hồ Tây Hiệp, cá này dì phải nhờ một người bạn ở đó mua với giá khá cao, chắc chắn không phải là cá nuôi. À, đúng rồi, con xem đầu óc của dì này, con cá này được tuyển chọn kỹ, không phải là cá chửa, dì biết con không thích ăn trứng cá nên cứ yên tâm ăn đi.”
Những lời này ngoài mặt giả vờ quan tâm nhưng thật ra là âm thầm chê trách, khiến cho ông Cao cũng không khỏi nhíu mày. “Con cái trong nhà, ăn bữa cơm thôi làm gì phải phiền phức như vậy.”
Kẻ tung người hứng hết sức trôi chảy khiến Cao Ca không có cơ hội để chen vào phân bua. Trước kia đúng là cô hơi kén chọn nhưng thật ra cũng không xoi mói đến mức ấy, chẳng qua Khưu An Khiết cố tình lôi hình tượng tiểu thư kiêu căng của cô trước kia ra để đóng đinh vào, khiến cô không thoát được hình tượng ấy.
Nếu lúc này Cao Ca ra sức biện bạch lại vài câu thật ra tôi cũng không thích ăn loại cá này thì e là cũng sẽ bị hai mẹ con bà ta ra sức xuyên tạc thành “sao con lại không biết tốt xấu như thế, người ta cực khổ, phí công sức chuẩn bị cho con, thế mà con còn kén cá chọn canh”.
Vì thế Cao Ca chỉ có thể nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nhưng dùng lời lẽ đâm chọc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả đứa con trai mới bảy tám tuổi của ông Cao và Khưu An Khiết là Cao Lạc Văn cũng ra góp vui. Thằng nhóc ra vẻ hiểu chuyện, muốn giúp chị bới cơm. Nhưng trong lúc đưa cơm cho Cao Ca lại cố tình làm chén cơm rơi xuống đất vỡ tan tành. Thế là lần này không thể êm chuyện được nữa. Thằng nhóc khóc lóc kêu gào nói chị hai ghét nó, không bưng chén cơm nó đưa mà cố tình làm vỡ. Ông Cao vốn rất cưng chiều đứa con lớn tuổi mới sinh được này, huống chi ai lại nghĩ một đứa bé lại biết nói dối. Vì vậy, tất cả đều nhằm vào Cao Ca.
Đương nhiên đứa em Cao Lạc Thi “nhân hậu trong sáng” cũng không thể vắng mặt. Cô ta ôm chầm lấy Cao Lạc Văn, dùng đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, thút thít lên án cô chị Cao Ca độc ác. “Chị hai, chị ghét em, ghét mẹ bọn em đều biết, chị muốn hiếp đáp bọn em thế nào cũng được. Mẹ con em đã cố hết sức đi lấy lòng chị. Để làm được món chị thích, mẹ phải bận bịu suốt hơn một tháng trời. Nhưng Tiểu Văn mới có bảy tuổi, chị không biết những mảnh vỡ của cái chén bị bể sắc đến thế nào sao, lỡ như làm bị thương nó thì làm thế nào?”
Còn Khưu An Khiết thì lại tiếp tục ở một bên đóng vai một bà chủ cố gắng nhẫn nhịn vì cả gia đình. Mắt bà ta đỏ hoe, mặt thì làm như đang đau lòng cực độ nhưng lại không quên giả vờ áy náy nói với Tả Thừa Nghiêu và trợ lý Từ. “Thật ngại quá, để cho hai vị chê cười rồi. Cũng tại Tiểu Văn nhà tôi còn nhỏ quá, không hiểu chuyện nên khiến chị hai nó tức giận. Hai vị đừng để trong lòng nhé, lát nữa tôi dùng trà thay rượu mời hai vị một chén tỏ lòng xin lỗi. Má Đinh, mau thu dọn đi, kêu bảo mẫu dẫn Tiểu Văn xuống dưới ăn cơm, đừng quấy rầy khách.”
Lần này ông Cao thậm chí chẳng buồn mắng Cao Ca mà chỉ nhìn cô một cái với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Cao Ca không cách nào phân bua được nữa. Cô không ngờ Khưu An Khiết lợi hại đến như vậy, ngay cả con nít mà cũng dạy nó làm thế chỉ vì muốn hạ thấp địa vị của cô trong lòng ông Cao.
Thật ra cô rất muốn nói với mẹ con Khưu An Khiết rằng các người không cần tốn nhiều tâm sức như vậy để đối phó tôi. Trải qua chuyện năm đó, lẽ nào tôi vẫn còn trọng lượng trong lòng ba sao? Ông ấy chịu nhận đứa con này đã không tệ rồi. Lẽ nào còn mong tài sản của ba để lại cho cô sao? Chắc chắn toàn bộ đều sẽ để lại cho đứa con trai duy nhất là Cao Lạc Văn, không phải sao?
Cao Ca không muốn đối mặt với ánh mắt của ba, cô nhẹ nhàng quay đầu sang một bên, không ngờ vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tả Thừa Nghiêu, ánh mắt mà cô đã thấy vô số lần, có mỉa mai, có khinh miệt… Tuy chỉ chạm mắt trong một giây ngắn ngủi, không có bất cứ ai nhìn thấy nhưng cô vẫn không nén được chua xót, cho dù cô đã cố gắng bảo mình không để ý đến, cho dù cô đã tự nhủ với mình rằng cô đã không còn yêu anh nhưng cô vẫn không muốn bị anh nhìn thấy cảnh mình bị một đứa con nít bắt nạt.
Lúc này, chỉ có Cố Tư Nguyên là lên tiếng giúp đỡ Cao Ca. “Chú Cao, có lẽ Tiểu Cao cũng không cố ý đâu.”
Có điều tuy sau nhiều năm phấn đấu ở tập đoàn Cao Thị, Cố Tư Nguyên đã trở thành một nhân viên nòng cốt nhưng dù sao vẫn là người ngoài, hơn nữa còn là bà con của mẹ Cao Ca cho nên không thể có địa vị ở nhà họ Cao, tiếng nói cũng không có trọng lượng mấy.
Cao Ca nhìn Cố Tư Nguyên với vẻ cảm kích rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo anh đừng nói chuyện giúp cô nữa. Cô đắc tội với Khưu An Khiết thế nào cũng không sao, dù sao thì địa vị của cô ở nhà họ Cao đã không thể thấp hơn được nữa, dù sao thì danh dự của cô sớm đã không thể nào tệ hơn nữa nhưng Cố Tư Nguyên đang ăn cơm của nhà họ Cao, làm việc cho tập đoàn Cao Thị, nếu đối nghịch với Khưu An Khiết có thể thì thầm to nhỏ bên tai cha cô, với anh mà nói chỉ có trăm hại mà không có lợi. Cao Ca không muốn liên lụy đến anh.
Đối với Cao Ca mà nói, bữa cơm đầu tiên sau khi cô về nước, ăn mà chẳng khác nào phải chịu đựng.
Có điều có lẽ tất cả những người trên bàn ăn cũng chẳng có ai được thoải mái: Cha cô nhíu mày thất vọng, hai mẹ con khưu an khiết bày mưu tính kế, Cao Lạc Văn khóc lóc hoàn thành xuất sắc vai diễn, Cố Tư Nguyên đang lo lắng cho Cao Ca.
Chỉ có Tả Thừa Nghiêu – khách quý của ba cô, người ngoài duy nhất – thì lại rất ung dung thong thả. Tuy không nói gì nhiều nhưng từ đầu tới cuối đều giữ một nụ cười mỉm, mặc kệ phong ba bão táp trên bàn ăn. Hơn nữa còn chu đáo quan tâm đến tâm trạng của mỗi người, ngay cả người làm bưng thức ăn lên cũng không quên nhìn vào mắt họ, chân thành và tôn trọng nói tiếng cảm ơn.
Có thể nói anh ta xã giao quá hoàn hảo.
Dù tính cách kiệm lời của anh ta có khiến cho bàn ăn hơi trầm lặng thì cũng đã có trợ lý Từ của anh ta bù đắp. Trợ lý Từ khéo léo trao đổi với ông Cao chuyện làm ăn, chuyện chính trị, thỉnh thoảng còn khen vợ con ông Cao trẻ trung xinh đẹp, thậm chí ngay cả lúc cậu nhóc Cao Lạc Văn khóc lóc thì cũng nghe theo ám chỉ của Tả Thừa Nghiêu mà dùng khăn ăn biểu diễn ảo thuật dỗ cậu nhóc nhín khóc.
Vì vậy khuyết điểm này cũng trở thành ưu điểm: vì kiệm lời nên người khác không thể nhìn thấu anh.
Quả là một vị khách bí ẩn khó đoán cùng một trợ lý am hiểu nhiều tài lẻ.
Nhưng anh ta lại không hề nhắc đến chuyện năm xưa.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu càng tỏ vẻ không sao thì Cao Ca lại càng lo lắng bất an.
Vừa về nước ngày đầu tiên, Tả Thừa Nghiêu đã xuất hiện trong nhà họ Cao, hơn nữa còn khá thân thiết với những người trong nhà, có quan hệ hợp tác hết sức chặt chẽ với Cao Thị. Hơn nữa từ sự nể trọng toát ra từ lời ăn tiếng nói của ông Cao cùng sự nhiệt tình nịnh nọt của Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi, cô cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Tả Thừa Nghiêu đối với nhà họ Cao, thậm chí là tập đoàn Cao Thị.
Rốt cuộc thì Tả Thừa Nghiêu có mục đích gì đây? Bảy năm qua anh đã trải qua những gì? Làm thế nào mà từ hai bàn tay trắng leo lên địa vị thành công như hôm nay?
Anh không hề nhắc đến Mạnh Dao, hơn nữa từ câu nói “người trẻ tuổi các cậu không nên chỉ biết lo làm ăn, phải lo đến chuyện gia đình nữa” của Khưu An Khiết thì xem ra đến nay anh vẫn độc thân.
Cuối cùng anh và Mạnh Dao không ở bên nhau sao? Là vì sai lầm mà cô gây nên năm đó ư?
Lòng Cao Ca thắt lại. Sợ hãi, áy náy, hay chỉ là bi ai cam chịu số phận?
Cho nên, Tả Thừa Nghiêu, anh đang muốn trả thù Cao Ca sao?