Chương : 9
Sáng hôm nay, Phí Hảo Lân mở mắt thức dậy đầu tiên, hắn thấy Phí Khả Doanh đang ngủ rất say nên không gọi. Đảo mắt nhìn sang Phí Hảo Nguyệt đang chép miệng chắc là mơ thấy đang ăn thứ gì đó rồi.
Đang định gọi thì nghĩ lại, tay đình trên không trung chừng chờ không dám. Bởi vì nếu gọi nhất định bị Phí Hảo Nguyệt mắng một trận, như vậy sẽ kinh động nương, nương sẽ ngủ không ngon giấc.
Ngay khi hắn đang phân vân thì Sẫm Bí Uy vén màn bước vào. Hắn hơi khom lưng bế Phí Hảo Lân lên rồi bước ra ngoài. Bên ngoài đảo mắt nhìn mọi người bận rộn chuẩn bị dọn đồ lên đường liền đặt Phí Hảo Lân lên trên vai: “Chẳng phải Lân nhi bảo muốn ngồi sao? Lúc này vi phụ thành toàn ngươi.”
Phí Hảo Lân vốn là biết được sự thật nên hắn cũng không hề cự tuyệt. Nhưng là hôm qua nương nói không theo cha rời đi. Hắn mong mỏi có cha từ rất lâu rồi nhưng xa nương hắn lại không muốn. Thế nên cứ xem như thân cận cha lần cuối vậy.
Được ngồi trên vai của Sẫm Bí Uy hắn thấy mình cao lớn hơn hẳn, khóe môi cũng nhếch cao cười khanh khách. Sẫm Bí Uy thấy vậy cũng bật cười to hỏi hắn: “Thích không?”
“Ân, thích.” Phí Hảo Lân sảng khoái đáp, chỉ là sắp không được nữa rồi. Mà hắn là nam tử duy nhất trong Phí gia, hắn tuyệt sẽ không bi lụy.
Đám binh sĩ canh gác đêm qua cũng bị khiển trách rồi phạt theo quân quy một trận. Bởi vì canh gác không nghiêm để người trà trộn vào, lần này là tiểu nữ oa nhỡ lần sau là địch thì sao. Nên nói quân có quân uy a.
Phí Hảo Nguyệt ngủ bên trong bị âm thanh ồn ào của hai phụ tử bên ngoài quấy nhiễu liền cau mày sinh khí. Nhìn thấy Phí Khả Doanh vẫn còn ngủ nàng mang hài bước ra ngoài chống hông to giọng mắng người:
“Hai người các ngươi có im lặng một chút cho người khác nghỉ ngơi không?” Vì sao lúc nào giấc ngủ của nàng cũng bị quấy rối như vậy? Nàng thật muốn bóp cổ hai phụ tử nhà này quá đi.
Sẫm Bí Uy quay sang thấy được nữ nhi cũng vui vẻ cười: “Nguyệt nhi tỉnh rồi sao?” Hắn bước đến vươn tay muốn bế nàng lên ai ngờ nàng lách người sang nơi khác tránh đi.
Nàng lườm hai tên quấy phá một mắt rồi xoay người bước vào trong không quên lưu lại câu: “Ta đói.”
Lúc này Phí Khả Doanh cũng thức dậy rồi nàng ngồi bên giường chải tóc. Thấy nữ nhi bước vào liền vẫy tay cười phì với y phục kỳ lạ của nữ nhi mình: “Nguyệt nhi vì sao sáng nào cũng cau có như vậy? Đến đây nương giúp ngươi chải tóc.”
Bị người quấy rối thử hỏi có vui nỗi hay không? Phí Hảo Nguyệt hừ một tiếng không bước đến mà ngồi bên ghế. Nếu nàng đến đó đầu tiên sẽ bị ôm tiếp đến là hôn, kết cục chính là nàng ủy khuất mà khóc. Vẫn là ngồi chỗ khác tốt hơn.
Sẫm Bí Uy cùng Phí Hảo Lân cũng theo chân Phí Hảo Nguyệt bước vào. Phí Khả Doanh đang cười nhìn thấy hai phụ tử nhà kia thân mật như vậy tâm có chút đau, nụ cười cũng thu lại. Nàng là nghĩ Phí Hảo Lân sẽ theo Sẫm Bí Uy hồi kinh.
Phí Hảo Lân được thả xuống lập tức chạy qua bên Phí Khả Doanh: “Nương, Nguyệt nhi rất không tốt, vừa thức dậy đã mắng người.”
Phí Khả Doanh ôm lấy hắn ấn xuống giường giúp hắn chải tóc. Sẫm Bí Uy trầm giọng hỏi: “Nàng suy nghĩ thế nào?” Thấy thái độ kia hắn cũng đoán được câu trả lời rồi, thế nên phải hỏi trước mặt hai tiểu gia hỏa. Hôm qua nữ nhi bất chấp nguy hiểm chạy đến tìm hắn chứng tỏ là tin tưởng hắn. Sáng nay nhi tử lại cùng hắn vui vẻ như vậy có lẽ là chấp nhận rồi.
Phí Khả Doanh không đáp chỉ nói với hai tiểu gia hỏa: “Các ngươi trả lời đi.” Mắt nàng tối đi, hô hấp cũng có chút khó khăn chờ đợi câu trả lời của hai hài tử. Nàng không nỡ xa chúng cũng không muốn tách chúng ra khỏi phụ thân của chúng cùngg nàng khổ cực, nàng không biết nên làm gì nữa.
Phí Khả Lân nghe vậy liền nhìn Phí Hảo Nguyệt. Hắn sợ nàng vì ăn ngon mặc đẹp mà rời xa hắn cùng nương a. Hắn chạy đến bên nàng hỏi: “Nguyệt nhi, ta ở cùng nương, ngươi thế nào?”
Phí Hảo Nguyệt khép hờ mắt nhìn tên tiểu đệ đệ đang xem mình như kẻ vì vinh hoa bán rẻ đồng bọn trước mặt, trong lòng hắn nàng là kẻ không chí khí như vậy sao? Nàng thừa nhận bản thân là thích vinh hoa phú, lại nói điều kiện của soái cha gia thế hiển hách lại uy vũ thế này rất hấp dẫn, nhưng là mỹ nương là người chín tháng mười ngày vất vả sinh nàng a.
“Nương ở đâu ta ở đó.”
Sẫm Bí Uy vốn là đắc ý không ngờ bị hai tiểu gia hỏa không chút do dự đâm cho hai đao vào tim nha. Sắc mặt hắn tối đi hạ giọng hỏi: “Vì sao?”
Phí Khả Doanh bên này cực kỳ xúc động bước đến ôm lấy hai tiểu gia hỏa. Nàng thực không ngờ bọn chúng lại nói như vậy.
“Nương mang thai, sinh, dưỡng chúng ta, nương làm y phục cho chúng ta, nương làm cơm cho chúng ta, xin hỏi ngươi làm được gì?” Phí Hảo Nguyệt không chút khách khí hỏi. Hắn chưa từng mang những thứ xa hoa a dụ dỗ các nàng, nàng cũng là xem trọng hắn. Nhưng xem trọng với tình thân đương nhiên là chọn tình thân rồi.
Mặt của Sẫm Bí Uy triệt thể tối sầm lại. Lời nói của Phí Hảo Nguyệt chính là trách hắn, lại trách rất đúng hắn không thể phản bác được a. Nhưng hắn là bất đắc dĩ cơ mà...
Hắn cao giọng hô to: “Dọn thức ăn lên.” Rồi ngồi vào ghế. Đôi mày ninh chặt nghĩ cách thuyết phục thê tử. Hắn là đi sai nước cờ rồi, hai tên tiểu gia hỏa này xem ra còn khó thuyết phục hơn cả với thê tử của hắn nữa.
Binh sĩ mang thức ăn dọn lên đầy bàn. Phí Hảo Lân liên tục nuốt nước bọt thèm thuồng nhưng không dám động đũa. Phí Khả Doanh chung thủy cúi đầu không nhìn đến. Phí Hảo Nguyệt không chút khách khí cầm đũa lên chuẩn bị gấp đồ ăn.
Phí Hảo Lân là sợ bị Sẫm Bí Uy dùng thức ăn mua chuộc nên lập tức cản tiểu tỷ tỷ. Phí Hảo Nguyệt nhìn hắn bật cười: “Ngươi không ăn sau này không còn cơ hội ăn nữa đâu.” Biết khi nào mới được ăn ngon như thế này nữa. Có lẽ đợi bọn họ lớn lên có bạc mới được a.
Câu này lọt vào trong tai của đôi phu thê nào đó lại thành là không biết khi nào mới có một bữa đoàn tụ như thế này nữa. Cả hai đều là đau lòng không thôi. Sẫm Bí Uy nâng mắt nhìn thê tử nói: “Nguyệt nhi nói đúng A Doanh mau dùng bữa đi.” Hắn cố ý bày ra vẻ đau thương để thê tử cảm nhận được cùng hắn hồi kinh.
Phí Khả Doanh mím chặt môi nhìn hai tiểu gia hỏa. Một đang ăn cực kỳ ngon miệng, một là đợi nàng dùng mới dám cầm đũa. Nàng cũng cầm đũa lên nói: “Lân nhi mau dùng cơm.”
Bữa cơm ăn trong im lặng, Sẫm Bí Uy là người đầu tiên buông đũa bước ra ngoài. Ba mẫu tử dùng bữa xong liền tìm hắn nói cáo từ. Dù sao cũng là hắn cứu các nàng, rời đi cũng phải có chút phép tắc một chút.
Không ngờ nửa đường thì nghị luận của đám binh sĩ lại truyền vào tai các nàng.
“Tướng quân thật là thảm a!”
“Năm đó sợ phu nhân nguy hiểm mới đưa nàng đi, không ngờ đi một lần chính là mất tích tận bốn năm.”
“Tướng quân đau lòng tìm bấy lâu chưa từng hết hy vọng.”
“Giờ đây phu nhân không chịu tha thứ, cả tiểu thư cùng tiểu thiếu gia cũng không chịu trở về nữa.”
“Tiểu thư cùng tiểu thiếu gia sống kham khổ như vậy. Rõ ràng là thân phận cao quý lại còn thua kém hơn cả bá tánh phổ thông nữa.”
“Những thứ vinh hoa vốn được hưởng lại không được hưởng, chỉ toàn chịu khổ thôi.”
“Rõ ràng có cẩm y ngọc thực hiện chính là khố rách áo ôm.”
“Phải a, còn thê thảm hơn gia cảnh của chúng ta, các ngươi xem có đúng hay không a!”
“Sẫm gia sợ là không có hương quả rồi.”
“Sẫm lão thái gia sợ là buồn sinh bệnh mất.”
“Sẫm gia sẽ nhanh chóng lụi tàn thôi.”
“Ai...”
“...”
Đột nhiên cước bộ của Phí Khả Doanh dừng lại nghe cho hết đoạn đối thoại kia trong lòng dâng lên một tràn không đành lòng. Nàng ngồi xuống nhìn hai tiểu gia hỏa hỏi.
“Các ngươi có muốn có cha không?”
“Nương không muốn chúng ta cũng không muốn.” Âm thanh trong trẻo của Phí Hảo Lân vang lên. Hắn cũng tiếc nuối lắm nhưng tiểu tỷ tỷ nói đúng, nương hy sinh nhiều như vậy không lý nào hắn bỏ nương.
Phí Hảo Nguyệt lạnh mắt nhìn mỹ nương trước mắt. Nàng biết nàng ta thập phần bị lay động rồi. Nhưng nếu là sự kiện năm đó là hiểu lầm thì cũng không nên bỏ tất cả a.
“Người ta không biết đâu.”
Phí Khả Doanh phì cười lại hỏi: “Nếu nương cùng hắn trở về, các ngươi có theo không?”
Phí Hảo Lân nghe được kiềm chế không được kích động nắm lấy tay mỹ nương vui mừng hỏi: “Thật sao? Nương chịu đi cùng cha thật sao?” Hắn đương nhiên là vui rồi.
Hắn quay sang Phí Hảo Nguyệt cao hứng nói: “Chúng ta có cha rồi, có cha rồi.” Biểu tình trên mặt của Phí Hảo Nguyệt nhàn nhạt không hứng thú cũng không tỏ vẻ chán ghét.
Thấy nhi tử của mình vui như vậy Phí Khả Doanh hít một hơi đưa ra quyết định của mình. Nàng cần để hài tử sống tốt một chút, không nên vì bản thân mà kéo tất cả cùng bản thân chịu khổ được.
“Các ngươi ra ngoài đợi, nương đi tìm cha các ngươi.”
“Được.” Phí Hảo Lân nắm lấy Phí Hảo Nguyệt kéo ra ngoài. Trong miệng không ngừng ton hót rất nhiều thứ. Phí Hảo Nguyệt lại không có nghe chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Không biết phu thê bọn họ nói thế nào chỉ biết rất nhanh liền lên ngựa cùng nhau hồi kinh. Việc trước tiên trước là mang số bạc lấy được ở Cù gia chia đều cho bá tánh trong thôn.
Đang định gọi thì nghĩ lại, tay đình trên không trung chừng chờ không dám. Bởi vì nếu gọi nhất định bị Phí Hảo Nguyệt mắng một trận, như vậy sẽ kinh động nương, nương sẽ ngủ không ngon giấc.
Ngay khi hắn đang phân vân thì Sẫm Bí Uy vén màn bước vào. Hắn hơi khom lưng bế Phí Hảo Lân lên rồi bước ra ngoài. Bên ngoài đảo mắt nhìn mọi người bận rộn chuẩn bị dọn đồ lên đường liền đặt Phí Hảo Lân lên trên vai: “Chẳng phải Lân nhi bảo muốn ngồi sao? Lúc này vi phụ thành toàn ngươi.”
Phí Hảo Lân vốn là biết được sự thật nên hắn cũng không hề cự tuyệt. Nhưng là hôm qua nương nói không theo cha rời đi. Hắn mong mỏi có cha từ rất lâu rồi nhưng xa nương hắn lại không muốn. Thế nên cứ xem như thân cận cha lần cuối vậy.
Được ngồi trên vai của Sẫm Bí Uy hắn thấy mình cao lớn hơn hẳn, khóe môi cũng nhếch cao cười khanh khách. Sẫm Bí Uy thấy vậy cũng bật cười to hỏi hắn: “Thích không?”
“Ân, thích.” Phí Hảo Lân sảng khoái đáp, chỉ là sắp không được nữa rồi. Mà hắn là nam tử duy nhất trong Phí gia, hắn tuyệt sẽ không bi lụy.
Đám binh sĩ canh gác đêm qua cũng bị khiển trách rồi phạt theo quân quy một trận. Bởi vì canh gác không nghiêm để người trà trộn vào, lần này là tiểu nữ oa nhỡ lần sau là địch thì sao. Nên nói quân có quân uy a.
Phí Hảo Nguyệt ngủ bên trong bị âm thanh ồn ào của hai phụ tử bên ngoài quấy nhiễu liền cau mày sinh khí. Nhìn thấy Phí Khả Doanh vẫn còn ngủ nàng mang hài bước ra ngoài chống hông to giọng mắng người:
“Hai người các ngươi có im lặng một chút cho người khác nghỉ ngơi không?” Vì sao lúc nào giấc ngủ của nàng cũng bị quấy rối như vậy? Nàng thật muốn bóp cổ hai phụ tử nhà này quá đi.
Sẫm Bí Uy quay sang thấy được nữ nhi cũng vui vẻ cười: “Nguyệt nhi tỉnh rồi sao?” Hắn bước đến vươn tay muốn bế nàng lên ai ngờ nàng lách người sang nơi khác tránh đi.
Nàng lườm hai tên quấy phá một mắt rồi xoay người bước vào trong không quên lưu lại câu: “Ta đói.”
Lúc này Phí Khả Doanh cũng thức dậy rồi nàng ngồi bên giường chải tóc. Thấy nữ nhi bước vào liền vẫy tay cười phì với y phục kỳ lạ của nữ nhi mình: “Nguyệt nhi vì sao sáng nào cũng cau có như vậy? Đến đây nương giúp ngươi chải tóc.”
Bị người quấy rối thử hỏi có vui nỗi hay không? Phí Hảo Nguyệt hừ một tiếng không bước đến mà ngồi bên ghế. Nếu nàng đến đó đầu tiên sẽ bị ôm tiếp đến là hôn, kết cục chính là nàng ủy khuất mà khóc. Vẫn là ngồi chỗ khác tốt hơn.
Sẫm Bí Uy cùng Phí Hảo Lân cũng theo chân Phí Hảo Nguyệt bước vào. Phí Khả Doanh đang cười nhìn thấy hai phụ tử nhà kia thân mật như vậy tâm có chút đau, nụ cười cũng thu lại. Nàng là nghĩ Phí Hảo Lân sẽ theo Sẫm Bí Uy hồi kinh.
Phí Hảo Lân được thả xuống lập tức chạy qua bên Phí Khả Doanh: “Nương, Nguyệt nhi rất không tốt, vừa thức dậy đã mắng người.”
Phí Khả Doanh ôm lấy hắn ấn xuống giường giúp hắn chải tóc. Sẫm Bí Uy trầm giọng hỏi: “Nàng suy nghĩ thế nào?” Thấy thái độ kia hắn cũng đoán được câu trả lời rồi, thế nên phải hỏi trước mặt hai tiểu gia hỏa. Hôm qua nữ nhi bất chấp nguy hiểm chạy đến tìm hắn chứng tỏ là tin tưởng hắn. Sáng nay nhi tử lại cùng hắn vui vẻ như vậy có lẽ là chấp nhận rồi.
Phí Khả Doanh không đáp chỉ nói với hai tiểu gia hỏa: “Các ngươi trả lời đi.” Mắt nàng tối đi, hô hấp cũng có chút khó khăn chờ đợi câu trả lời của hai hài tử. Nàng không nỡ xa chúng cũng không muốn tách chúng ra khỏi phụ thân của chúng cùngg nàng khổ cực, nàng không biết nên làm gì nữa.
Phí Khả Lân nghe vậy liền nhìn Phí Hảo Nguyệt. Hắn sợ nàng vì ăn ngon mặc đẹp mà rời xa hắn cùng nương a. Hắn chạy đến bên nàng hỏi: “Nguyệt nhi, ta ở cùng nương, ngươi thế nào?”
Phí Hảo Nguyệt khép hờ mắt nhìn tên tiểu đệ đệ đang xem mình như kẻ vì vinh hoa bán rẻ đồng bọn trước mặt, trong lòng hắn nàng là kẻ không chí khí như vậy sao? Nàng thừa nhận bản thân là thích vinh hoa phú, lại nói điều kiện của soái cha gia thế hiển hách lại uy vũ thế này rất hấp dẫn, nhưng là mỹ nương là người chín tháng mười ngày vất vả sinh nàng a.
“Nương ở đâu ta ở đó.”
Sẫm Bí Uy vốn là đắc ý không ngờ bị hai tiểu gia hỏa không chút do dự đâm cho hai đao vào tim nha. Sắc mặt hắn tối đi hạ giọng hỏi: “Vì sao?”
Phí Khả Doanh bên này cực kỳ xúc động bước đến ôm lấy hai tiểu gia hỏa. Nàng thực không ngờ bọn chúng lại nói như vậy.
“Nương mang thai, sinh, dưỡng chúng ta, nương làm y phục cho chúng ta, nương làm cơm cho chúng ta, xin hỏi ngươi làm được gì?” Phí Hảo Nguyệt không chút khách khí hỏi. Hắn chưa từng mang những thứ xa hoa a dụ dỗ các nàng, nàng cũng là xem trọng hắn. Nhưng xem trọng với tình thân đương nhiên là chọn tình thân rồi.
Mặt của Sẫm Bí Uy triệt thể tối sầm lại. Lời nói của Phí Hảo Nguyệt chính là trách hắn, lại trách rất đúng hắn không thể phản bác được a. Nhưng hắn là bất đắc dĩ cơ mà...
Hắn cao giọng hô to: “Dọn thức ăn lên.” Rồi ngồi vào ghế. Đôi mày ninh chặt nghĩ cách thuyết phục thê tử. Hắn là đi sai nước cờ rồi, hai tên tiểu gia hỏa này xem ra còn khó thuyết phục hơn cả với thê tử của hắn nữa.
Binh sĩ mang thức ăn dọn lên đầy bàn. Phí Hảo Lân liên tục nuốt nước bọt thèm thuồng nhưng không dám động đũa. Phí Khả Doanh chung thủy cúi đầu không nhìn đến. Phí Hảo Nguyệt không chút khách khí cầm đũa lên chuẩn bị gấp đồ ăn.
Phí Hảo Lân là sợ bị Sẫm Bí Uy dùng thức ăn mua chuộc nên lập tức cản tiểu tỷ tỷ. Phí Hảo Nguyệt nhìn hắn bật cười: “Ngươi không ăn sau này không còn cơ hội ăn nữa đâu.” Biết khi nào mới được ăn ngon như thế này nữa. Có lẽ đợi bọn họ lớn lên có bạc mới được a.
Câu này lọt vào trong tai của đôi phu thê nào đó lại thành là không biết khi nào mới có một bữa đoàn tụ như thế này nữa. Cả hai đều là đau lòng không thôi. Sẫm Bí Uy nâng mắt nhìn thê tử nói: “Nguyệt nhi nói đúng A Doanh mau dùng bữa đi.” Hắn cố ý bày ra vẻ đau thương để thê tử cảm nhận được cùng hắn hồi kinh.
Phí Khả Doanh mím chặt môi nhìn hai tiểu gia hỏa. Một đang ăn cực kỳ ngon miệng, một là đợi nàng dùng mới dám cầm đũa. Nàng cũng cầm đũa lên nói: “Lân nhi mau dùng cơm.”
Bữa cơm ăn trong im lặng, Sẫm Bí Uy là người đầu tiên buông đũa bước ra ngoài. Ba mẫu tử dùng bữa xong liền tìm hắn nói cáo từ. Dù sao cũng là hắn cứu các nàng, rời đi cũng phải có chút phép tắc một chút.
Không ngờ nửa đường thì nghị luận của đám binh sĩ lại truyền vào tai các nàng.
“Tướng quân thật là thảm a!”
“Năm đó sợ phu nhân nguy hiểm mới đưa nàng đi, không ngờ đi một lần chính là mất tích tận bốn năm.”
“Tướng quân đau lòng tìm bấy lâu chưa từng hết hy vọng.”
“Giờ đây phu nhân không chịu tha thứ, cả tiểu thư cùng tiểu thiếu gia cũng không chịu trở về nữa.”
“Tiểu thư cùng tiểu thiếu gia sống kham khổ như vậy. Rõ ràng là thân phận cao quý lại còn thua kém hơn cả bá tánh phổ thông nữa.”
“Những thứ vinh hoa vốn được hưởng lại không được hưởng, chỉ toàn chịu khổ thôi.”
“Rõ ràng có cẩm y ngọc thực hiện chính là khố rách áo ôm.”
“Phải a, còn thê thảm hơn gia cảnh của chúng ta, các ngươi xem có đúng hay không a!”
“Sẫm gia sợ là không có hương quả rồi.”
“Sẫm lão thái gia sợ là buồn sinh bệnh mất.”
“Sẫm gia sẽ nhanh chóng lụi tàn thôi.”
“Ai...”
“...”
Đột nhiên cước bộ của Phí Khả Doanh dừng lại nghe cho hết đoạn đối thoại kia trong lòng dâng lên một tràn không đành lòng. Nàng ngồi xuống nhìn hai tiểu gia hỏa hỏi.
“Các ngươi có muốn có cha không?”
“Nương không muốn chúng ta cũng không muốn.” Âm thanh trong trẻo của Phí Hảo Lân vang lên. Hắn cũng tiếc nuối lắm nhưng tiểu tỷ tỷ nói đúng, nương hy sinh nhiều như vậy không lý nào hắn bỏ nương.
Phí Hảo Nguyệt lạnh mắt nhìn mỹ nương trước mắt. Nàng biết nàng ta thập phần bị lay động rồi. Nhưng nếu là sự kiện năm đó là hiểu lầm thì cũng không nên bỏ tất cả a.
“Người ta không biết đâu.”
Phí Khả Doanh phì cười lại hỏi: “Nếu nương cùng hắn trở về, các ngươi có theo không?”
Phí Hảo Lân nghe được kiềm chế không được kích động nắm lấy tay mỹ nương vui mừng hỏi: “Thật sao? Nương chịu đi cùng cha thật sao?” Hắn đương nhiên là vui rồi.
Hắn quay sang Phí Hảo Nguyệt cao hứng nói: “Chúng ta có cha rồi, có cha rồi.” Biểu tình trên mặt của Phí Hảo Nguyệt nhàn nhạt không hứng thú cũng không tỏ vẻ chán ghét.
Thấy nhi tử của mình vui như vậy Phí Khả Doanh hít một hơi đưa ra quyết định của mình. Nàng cần để hài tử sống tốt một chút, không nên vì bản thân mà kéo tất cả cùng bản thân chịu khổ được.
“Các ngươi ra ngoài đợi, nương đi tìm cha các ngươi.”
“Được.” Phí Hảo Lân nắm lấy Phí Hảo Nguyệt kéo ra ngoài. Trong miệng không ngừng ton hót rất nhiều thứ. Phí Hảo Nguyệt lại không có nghe chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Không biết phu thê bọn họ nói thế nào chỉ biết rất nhanh liền lên ngựa cùng nhau hồi kinh. Việc trước tiên trước là mang số bạc lấy được ở Cù gia chia đều cho bá tánh trong thôn.