Chương : 9
Editor: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Tiêu Lê Hoa thấy Tử thị rõ ràng là đi về phía gốc đại thụ dưới bờ sông, nhưng kết quả lại vòng qua đó, có chút kỳ quái, thầm nghĩ dưới gốc cây cũng có chỗ cơ mà, tại sao lại không đến đó? Nàng nhìn kỹ qua thì mới hiểu rõ.
Gốc đại thụ dưới bờ sông có không ít đá lớn, có nhiều nữ nhân đang giặt y phục ở trên những tảng đá đó, mà trong số những nữ nhân đó lại có mấy người là nguyên nhân khiến Tiêu Lê Hoa bị thương rồi để Tiêu Lê xuyên tới.
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Tử thị đây là không muốn nàng đi qua đó cãi nhau với người ta!
“Tạ nhị tẩu tử, ở đây còn có chỗ này! Mau đến đây giặt cùng nhau đi!”
Tử thị muốn đi chỗ khác giặt đồ, Tiêu Lê Hoa cũng không phản đối, tuy là trong trí nhớ của Tiêu Lê Hoa nguyên nhân nàng đánh nhau với người khác cũng bởi vì nàng ghen ghét người ta mà nói lời không dễ nghe, chọc giận người khác mới làm hại chính mình bị đẩy một cái mà té ngã, mệnh vào Hoàng Tuyền, nhưng nàng cũng không có tình cảm gì với kiểu một đám người lại đi đánh một nữ nhân, cho nên vẫn là cách những nữ nhân kia xa một chút thì tốt hơn. Chỉ là lúc này lại có người gọi Tử thị lại.
Người gọi lại là một phụ nhân có chút béo, đang cười dò xét Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa xem xét biểu lộ trong ánh mắt của kia của nàng ta đã biết rõ đây là đang cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng nghĩ thầm người này là cố ý, chính là muốn nhìn chuyện cười của nàng a? Nàng tìm được nữ nhân này trong trí nhớ của mình, nữ nhân này được gọi là Chu đại tẩu, trượng phu Chu Mãn là một thợ mổ heo, Tiêu Lê Hoa còn cười qua nàng mập mạp, coi chừng nửa đêm bị Chu Mãn làm thịt mất, Chu đại tẩu vì chuyện này mà chạy đến Tạ gia náo loạn một trận, giữa hai người tuyệt đối là có thù oán!
Tiêu Lê Hoa nghĩ nguyên chủ thật sự là miệng lưỡi đủ độc, cũng thực sẽ khiến người oán, những cục diện rối rắm này về sau sẽ từ từ được thu thập, hiện tại chuyện nàng có thể làm đúng là quan sát tình thế, ngậm miệng không nói, nếu phát hiện người mà Tiêu Lê Hoa đắc tội là người tốt thì đi tu bổ quan hệ, nếu bản thân người đó là tấm lòng không tốt, vậy thì xấu gặp xấu đi, nàng sẽ không vì loại người này mà đi hao tâm tổn trí.
Chu đại tẩu vừa nói như vậy, những người còn lại toàn bộ quay đầu nhìn qua, sắc mặt cũng có đủ màu, nhất là một nữ nhân mặc áo màu xanh lá trong đó, vốn là có chút kinh hoảng, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa, quay đầu đi tiếp tục giặt y phục. Nữ nhân này đúng là người trong cuộc khiến cho Tiêu Lê Hoa mất mạng.
Nhà mẹ đẻ của nữ nhân này họ Trương, tên gọi là Thủy Đào, gả cho người Lý gia trong thôn này, là con dâu út của Lý gia.
Đương gia của Lý gia chính là thôn trưởng, thôn trưởng có hai trai một gái, người con gái gả cho một phú hộ trên thị trấn, thường xuyên mang về cho nhà mẹ đẻ không ít thứ tốt, mà Trương Thủy Đào và cô em chồng lại có quan hệ tốt với nhau, tất nhiên là lấy được không ít thứ tốt hơn, cho nên luôn khoe khoang với mấy nữ nhân trong thôn, sau đó bị Tiêu Lê Hoa thấy được, đương nhiên là vô cùng ghen ghét, một lời bất hòa rồi đánh nhau, sau đó Tiêu Lê Hoa đã đổi thành Tiêu Lê hiện tại rồi.
Tử thị thấy Chu đại tẩu gọi nàng qua, nhiều người như vậy đều nhìn nàng, nếu không qua đó ngược lại để lộ ra nhút nhát, có chút do dự. Điều không được phép nhất khi sống ở nông thôn chính là không được phép nhút nhát, nếu không người khác sẽ cho là ngươi dễ bị bắt nạt, thực tế thì Tạ gia ở trong thôn này cũng không tính là đại gia tộc, càng phải có lá gan cường tráng mới được
Tiêu Lê Hoa nói: “Nhị tẩu, đi qua đi, chỉ cần các nàng không chọc ta, ta khẳng định sẽ không cãi nhau với các nàng.”
“Vậy thì được rồi!”
Tử thị mang theo Tiêu Lê Hoa đi qua, đến bên cạnh một tảng đá chưa có người ngồi, bên trên đủ để cho hai ba người đứng lên, nàng lại để cho Tiêu Lê Hoa đứng ở bên phía không người, chính bản thân mình thì ngăn giữa hai bên.
Tiêu Lê Hoa đứng vững rồi, quay đầu nói với Thạch Đầu và Mộc Đầu: “Hai người các con đi chơi cách xa bờ sông chút, đừng để rơi vào trong nước, nếu muốn đi chơi xa hơn thì nói với nương một tiếng.”
Hai đứa bé đều ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, sau đó cũng không chạy đi, ngoan ngoãn mà ngồi xổm tại chỗ rồi chơi với cỏ, bây giờ nương đã thay đổi tốt hơn rồi, bọn họ đều muốn ở cùng một chỗ với nương, sợ là vừa rời đi thì nương lại biến trở lại như ban đầu.
Giặt y phục ở thời cổ đại cũng không có bột giặt, bình thường đều dùng tro than, người dùng xà bông cũng tương đối ít, thứ đó không rẻ.
Tiêu Lê Hoa vừa dùng chày gỗ đập đập y phục rồi vừa nghĩ, đợi sau này kiếm được tiền rồi, mỗi ngày nàng đều dùng xà bông để giặt y phục, rửa mặt rửa tay cũng dùng xà bông thơm!
“Tiêu Lê Hoa, ngươi đập mạnh như vậy làm cái gì? Là muốn đánh ai à? Thật dọa người đó!”
Chu đại tẩu thấy Tiêu Lê Hoa chỉ làm việc mà không nói lời nào, nên không có gì cũng tìm lời mà nói, lần này Tiêu Lê Hoa bị thương, còn đắc tội Trương Thủy Đào, trong nội tâm nàng ta cũng có chút hả hê đấy.
Tiêu Lê Hoa ngừng tay, liến nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ta ăn cơm thì dùng sức làm việc, cũng không giống người nào đó ăn nhiều như vậy mà sức lực thì ít, hoàn toàn biến thành thịt cả rồi. Còn có tâm tư đi quản đông quản tây, người khác cũng không bị dọa, chỉ có mình ngươi bị dọa, sao lá gan lại nhỏ như vậy, thật là không nhìn ra đó.”
Tiêu Lê Hoa không muốn gây chuyện, chỉ là Chu đại tẩu thật sự là không có việc gì lại đi kiếm chuyện, nàng không nói lời nào cũng không được, trước kia lớn lên ở trong thôn, biết rõ càng trầm lặng thì sẽ càng khiến người ta nghĩ rằng mình là quả hồng mềm.
Sắc mặt Chu đại tẩu đỏ lên, thầm nghĩ đây là Tiêu Lê Hoa đang cười nàng béo, nói thân hình nàng lớn nhưng gan lại bé, nữ nhân chết tiệt này đã bị ngã vỡ đầu rồi sao miệng lưỡi còn bén nhọn như vậy? Hơn nữa nếu trước kia nàng ta đều là vẻ mặt chanh chua, thì bây giờ lại giống như người không có việc gì, khuôn mặt kia lại để nàng (Chu đại tẩu) có loại xúc động muốn cào lên.
“Tiêu Lê Hoa! Ngươi ngược lại lớn lên gầy thì làm được cái gì? Còn không phải là gả cho một hán tử nông thôn sao?Cho dù ngươi có ghen tị đỏ mắt Kim Phượng muội tử cũng vô dụng, người ta là đi làm thiếu phu nhân, mà ngươi đời này nhìn thấy nàng đều chỉ có thể cúi đầu đi đường, muốn làm nha đầu của người ta cũng không được!”
Kim Phượng chính là cô em chồng của Trương Thủy Đào, chính là phượng hoàng vàng của Lý gia.
Chu đại tẩu đề cập đến nha hoàn, là do trước kia Tiêu Lê Hoa làm việc này, còn là kẻ đã bị đuổi ra ngoài, cho nên mới nói, cho dù nàng có đưa lên đến cửa cũng không có ai muốn.
Tiêu Lê Hoa không thấy tức giận chút nào, đây cũng không phải là chuyện của nàng, toàn bộ đều là chuyện trước kia của Tiêu Lê Hoa, nàng không có gì phải xấu hổ.
“Gả cho một hán tử nông thôn thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi không gả cho hán tử nông thôn sao? Chẳng lẽ mấy tỷ muội ở đây không phải là gả cho hán tử nông thôn sao? Chẳng lẽ về sau này thấy Kim Phượng muội tử kia đều phải cúi đầu đi đường hả? Có phải ngươi nói tất cả chúng ta cũng không sánh bằng nha đầu của nhà có tiền không? Đây là lời trong lòng của ngươi sao?”
Tiêu Lê Hoa cười nhìn Chu đại tẩu, mắt thấy mấy người khác vì lời nói của nàng mà đều nhìn về hướng Chu đại tẩu, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, cho ngươi không có việc gì lại đi gây chuyện này.
Chu đại tẩu thấy tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn nàng, vội khoát tay nói: “Ta không có ý đó, các ngươi không nên tức giận a! Ta đây không phải là đang nói Tiêu Lê Hoa sao? Các ngươi không được nghe lời nữ nhân này nói…, nàng đây là muốn hại ta đó! Tiêu Lê Hoa! Ta nói ngươi đó, không có việc gì ngươi kéo chuyện đến trên đầu người khác làm cái gì?”
Chu đại tẩu tức giận nói: “Cho đến bây giờ chúng ta cũng chưa từng ghét bỏ nam nhân của mình, chỉ có ngươi tự nhận là tiên nữ, muốn gả cho người có tiền, nhìn thấy người khác tốt hơn mình thì đỏ mắt, bây giờ ngươi lại đang giả vờ cái gì? Giống như là ngươi thật thỏa mãn với nam nhân của mình vậy, lời này nói ra ai mà tin được! Thật là muốn cười đến rụng răng mất!”
“Làm sao ngươi biết ta ghét bỏ nam nhân của ta? Ngươi là con giun trong bụng ta sao? Ta cho ngươi biết, nam nhân của ta rất tốt! Ngươi nói nam nhân nhà ta không tốt, vậy thì nói xem có chỗ nào không tốt a? Không nói được cái gì thì ta không để yên cho ngươi!”
Tiêu Lê Hoa mặt không đỏ hơi không thở gấp nói, Tạ Hữu Thuận trong trí nhớ của nàng quả thật không tệ, nàng thật đúng là không ghét bỏ.
“Ngươi, ngươi, không phải là ngươi bị ngã rồi đầu óc hư mất đó chứ? Làm sao lại không giống với Tiêu Lê Hoa trước kia hả?”
Chu đại tẩu bị Tiêu Lê Hoa làm nghẹn một hơi nói không ra lời, cuối cùng bắt đầu cãi vả với Tiêu Lê Hoa…, nàng ta xác thực cảm thấy Tiêu Lê Hoa thay đổi, Tiêu Lê Hoa vốn dĩ không như thế, nàng ta vốn là một lời bất hòa liền sẽ không ngại mặt mũi mà xông lên đánh người, khí lực của nàng ta lớn, còn đánh Tiêu Lê Hoa mấy lần, còn Tiêu Lê Hoa của bây giờ sao lại biết ăn nói như thế chứ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, biểu lộ trên mặt có thể tức chết người!
Người bên ngoài nghe xong lời này của Chu đại tẩu cũng thấy Tiêu Lê Hoa thay đổi, ánh mắt nhìn Tiêu Lê Hoa cũng rất kỳ quái.
“Không phải là ngươi bị quỷ nhập vào người chứ?”
Trương Thủy Đào đột nhiên lên tiếng, thân thể liền rụt rụt về sau.
Nội tâm Tiêu Lê Hoa nhảy dựng, thầm nghĩ chính mình còn chưa biến hóa quá nhiều, mà những người này đã sinh nghi rồi, mấy cổ nhân này thật không phải là dễ lừa gạt, chẳng qua là nàng cảm thấy Trương Thủy Đào nói như vậy cũng là cố ý, ánh mắt nhìn nàng ta đã tinh tường, đây cũng không phải là người tốt lành gì. Chẳng qua là nàng sợ sao? Chính mình đã có được trí nhớ của Tiêu Lê Hoa rồi.
Người bên cạnh vừa nghe được ba chữ quỷ nhập thân thì đều bị dọa cả, cổ nhân sợ nhất chính là quỷ, thực tế thì các nàng vẫn là nữ nhân, đều không có quan hệ tốt với Tiêu Lê Hoa, thực sự là sợ Tiêu Lê Hoa bị quỷ nhập vào người rồi đi tìm họ tính sổ.
Mấy nữ nhân đều không tự chủ được mà dời dời thân thể qua một bên.
Tử thị ở bên cạnh nói: “Cái gì mà quỷ nhập vào người chứ? Không nên nói bậy, Tứ đệ muội của ta đều nhận ra tất cả mọi người mà! Có người nào bị quỷ nhập mà có được trí nhớ của nguyên chủ hả? Nàng chính là bị ngã nặng quá, chính mình cũng ngã đến thông suốt rồi. Các ngươi cũng biết người mà đã chết qua một lần thì suy nghĩ cũng sẽ khai thông mà.”
Tử thị vừa nói như vậy thì mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cũng đúng a, Tiêu Lê Hoa còn nhớ bọn họ đâu, nếu thật sự là quỷ thì khẳng định là không thể nhớ kỹ họ được.
Trên mặt Trương Thủy Đào lộ ra vẻ thất vọng.
Con ngươi của Chu đại tẩu đảo một vòng: “Ơ, vậy chính là chuyện tốt a! Ta thấy Tiêu Lê Hoa ngươi cũng không có chuyện gì, bây giờ đã có thể đi giặt y phục rồi, nghe nói là mời lang trung đến xem, đã tiêu mất một lượng bạc. Như thế nào cũng rẻ hơn cái vòng ngọc của Trương Thủy Đào bị ngươi đánh nát kia nhiều. Vậy ngươi còn không mau trả lại vòng ngọc cho Trương Thủy Đào đi? Thủy Đào ngươi cũng không cần muốn nhiều, năm mươi lượng là được rồi.”
Thủy Đào nghe xong lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy a, lúc ấy nghĩ rằng ngươi bị thương thật nặng, cũng không bảo ngươi bồi thường cái vòng ngọc kia, hiện tại ngươi căn bản cũng không có việc gì. Ngươi phải bồi thường cho ta đi! Đây chính là đồ em gái chồng tặng cho đấy, vì cái này ta đã bị cha mẹ chồng nói cho một trận đó!”
Người bên ngoài nghe được là vòng ngọc trị giá năm mươi lượng, tất cả đều nghị luận, con mắt cũng bắt đầu sáng lên, ở chỗ nông thôn thế này, một năm cả nhà làm lụng vất vả nhịn ăn nhịn mặc, có thể dư lại mười lượng bạc là tốt rồi, năm mươi lượng chính là một con số lớn đó!
“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Ở đâu có vòng ngọc hả? Các ngươi quả thật cho rằng ta bị quỷ nhập nên cái gì cũng không nhớ được phải không? Có phải là muốn lừa gạt hay không hả? Nếu các ngươi dám nói bậy, ta lập tức đi tìm Lý Kim Phượng hỏi thăm rõ ràng đến cùng là có cái vòng ngọc kia hay không, ta ngược lại muốn nhìn xem nhà chồng của Lý Kim Phương kia rốt cục lớn bao nhiêu, lại để cho một tân nương tử như nàng đem một chiếc vòng ngọc trị giá ít nhất năm mươi lượng tùy ý đưa cho tẩu tử! Nhị tẩu tử có khẳng định đại tẩu tử cũng có phải không? Tẩu tử có khẳng định mẹ ruột cũng có phải không? Đây thật đúng là một số tiền không nhỏ a, ta thật đúng là muốn biết một chút về nhà đại phú kia đó!”
Tiêu Lê Hoa trừng mắt nhìn Chu đại tẩu và Trương Thủy Đào, trong trí nhớ của nàng không có vòng ngọc gì cả, cho nên nàng hiểu rõ hai người này đang giở trò gì rồi.
Sắc mặt của Chu đại tẩu cùng Trương Thủy Đào đồng loạt thay đổi, người bên ngoài nghe xong hiểu, căn bản là không có vòng ngọc gì cả.
Tử thị bất mãn nói: “Làm gì có ai khi dễ người như các ngươi chứ? Tứ đệ muội của ta bị ngã thiếu chút nữa là không còn mạng, thật vất vả mới sống được, quyết định phải sống thật tốt, các ngươi lại còn như vậy! Đây là muốn làm cho nhà chúng ta có người chết hay là muốn hao tài hả? Tứ đệ muội, chúng ta đi, đừng nói lý với mấy người này!”
Tử thị nói xong bê chậu đứng lên, nếu hôm nay không phải Tiêu Lê Hoa không bị ngã hỏng đầu, còn nhớ rõ là không có cái vòng ngọc kia, Tạ gia bọn họ thật đúng là sẽ bị người nói thành có con dâu bị quỷ nhập, hoặc là phải bồi thường năm mươi lượng bạc rồi! Hai chuyện này cũng không thể tiếp nhận được rồi, thật là khinh người quá đáng mà!
Tiêu Lê Hoa cũng bỏ y phục vào trong chậu, ở chỗ này với những nữ nhân thế này thật không vui vẻ, vẫn là tránh đi thì tốt hơn.
“Tứ đệ?”
Tử thị vừa xoay người lại thì kêu một tiếng.
Tiêu Lê Hoa nghe xong sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một nam nhân đứng ở bên cạnh cái cây trên bờ sông, Thạch Đầu và Mộc Đầu đứng cùng một chỗ với hắn, hai đứa nhỏ đứng ở hai bên trái phải cầm lấy tay hắn.
Beta: Tiểu Tuyền
Tiêu Lê Hoa thấy Tử thị rõ ràng là đi về phía gốc đại thụ dưới bờ sông, nhưng kết quả lại vòng qua đó, có chút kỳ quái, thầm nghĩ dưới gốc cây cũng có chỗ cơ mà, tại sao lại không đến đó? Nàng nhìn kỹ qua thì mới hiểu rõ.
Gốc đại thụ dưới bờ sông có không ít đá lớn, có nhiều nữ nhân đang giặt y phục ở trên những tảng đá đó, mà trong số những nữ nhân đó lại có mấy người là nguyên nhân khiến Tiêu Lê Hoa bị thương rồi để Tiêu Lê xuyên tới.
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Tử thị đây là không muốn nàng đi qua đó cãi nhau với người ta!
“Tạ nhị tẩu tử, ở đây còn có chỗ này! Mau đến đây giặt cùng nhau đi!”
Tử thị muốn đi chỗ khác giặt đồ, Tiêu Lê Hoa cũng không phản đối, tuy là trong trí nhớ của Tiêu Lê Hoa nguyên nhân nàng đánh nhau với người khác cũng bởi vì nàng ghen ghét người ta mà nói lời không dễ nghe, chọc giận người khác mới làm hại chính mình bị đẩy một cái mà té ngã, mệnh vào Hoàng Tuyền, nhưng nàng cũng không có tình cảm gì với kiểu một đám người lại đi đánh một nữ nhân, cho nên vẫn là cách những nữ nhân kia xa một chút thì tốt hơn. Chỉ là lúc này lại có người gọi Tử thị lại.
Người gọi lại là một phụ nhân có chút béo, đang cười dò xét Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa xem xét biểu lộ trong ánh mắt của kia của nàng ta đã biết rõ đây là đang cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng nghĩ thầm người này là cố ý, chính là muốn nhìn chuyện cười của nàng a? Nàng tìm được nữ nhân này trong trí nhớ của mình, nữ nhân này được gọi là Chu đại tẩu, trượng phu Chu Mãn là một thợ mổ heo, Tiêu Lê Hoa còn cười qua nàng mập mạp, coi chừng nửa đêm bị Chu Mãn làm thịt mất, Chu đại tẩu vì chuyện này mà chạy đến Tạ gia náo loạn một trận, giữa hai người tuyệt đối là có thù oán!
Tiêu Lê Hoa nghĩ nguyên chủ thật sự là miệng lưỡi đủ độc, cũng thực sẽ khiến người oán, những cục diện rối rắm này về sau sẽ từ từ được thu thập, hiện tại chuyện nàng có thể làm đúng là quan sát tình thế, ngậm miệng không nói, nếu phát hiện người mà Tiêu Lê Hoa đắc tội là người tốt thì đi tu bổ quan hệ, nếu bản thân người đó là tấm lòng không tốt, vậy thì xấu gặp xấu đi, nàng sẽ không vì loại người này mà đi hao tâm tổn trí.
Chu đại tẩu vừa nói như vậy, những người còn lại toàn bộ quay đầu nhìn qua, sắc mặt cũng có đủ màu, nhất là một nữ nhân mặc áo màu xanh lá trong đó, vốn là có chút kinh hoảng, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa, quay đầu đi tiếp tục giặt y phục. Nữ nhân này đúng là người trong cuộc khiến cho Tiêu Lê Hoa mất mạng.
Nhà mẹ đẻ của nữ nhân này họ Trương, tên gọi là Thủy Đào, gả cho người Lý gia trong thôn này, là con dâu út của Lý gia.
Đương gia của Lý gia chính là thôn trưởng, thôn trưởng có hai trai một gái, người con gái gả cho một phú hộ trên thị trấn, thường xuyên mang về cho nhà mẹ đẻ không ít thứ tốt, mà Trương Thủy Đào và cô em chồng lại có quan hệ tốt với nhau, tất nhiên là lấy được không ít thứ tốt hơn, cho nên luôn khoe khoang với mấy nữ nhân trong thôn, sau đó bị Tiêu Lê Hoa thấy được, đương nhiên là vô cùng ghen ghét, một lời bất hòa rồi đánh nhau, sau đó Tiêu Lê Hoa đã đổi thành Tiêu Lê hiện tại rồi.
Tử thị thấy Chu đại tẩu gọi nàng qua, nhiều người như vậy đều nhìn nàng, nếu không qua đó ngược lại để lộ ra nhút nhát, có chút do dự. Điều không được phép nhất khi sống ở nông thôn chính là không được phép nhút nhát, nếu không người khác sẽ cho là ngươi dễ bị bắt nạt, thực tế thì Tạ gia ở trong thôn này cũng không tính là đại gia tộc, càng phải có lá gan cường tráng mới được
Tiêu Lê Hoa nói: “Nhị tẩu, đi qua đi, chỉ cần các nàng không chọc ta, ta khẳng định sẽ không cãi nhau với các nàng.”
“Vậy thì được rồi!”
Tử thị mang theo Tiêu Lê Hoa đi qua, đến bên cạnh một tảng đá chưa có người ngồi, bên trên đủ để cho hai ba người đứng lên, nàng lại để cho Tiêu Lê Hoa đứng ở bên phía không người, chính bản thân mình thì ngăn giữa hai bên.
Tiêu Lê Hoa đứng vững rồi, quay đầu nói với Thạch Đầu và Mộc Đầu: “Hai người các con đi chơi cách xa bờ sông chút, đừng để rơi vào trong nước, nếu muốn đi chơi xa hơn thì nói với nương một tiếng.”
Hai đứa bé đều ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, sau đó cũng không chạy đi, ngoan ngoãn mà ngồi xổm tại chỗ rồi chơi với cỏ, bây giờ nương đã thay đổi tốt hơn rồi, bọn họ đều muốn ở cùng một chỗ với nương, sợ là vừa rời đi thì nương lại biến trở lại như ban đầu.
Giặt y phục ở thời cổ đại cũng không có bột giặt, bình thường đều dùng tro than, người dùng xà bông cũng tương đối ít, thứ đó không rẻ.
Tiêu Lê Hoa vừa dùng chày gỗ đập đập y phục rồi vừa nghĩ, đợi sau này kiếm được tiền rồi, mỗi ngày nàng đều dùng xà bông để giặt y phục, rửa mặt rửa tay cũng dùng xà bông thơm!
“Tiêu Lê Hoa, ngươi đập mạnh như vậy làm cái gì? Là muốn đánh ai à? Thật dọa người đó!”
Chu đại tẩu thấy Tiêu Lê Hoa chỉ làm việc mà không nói lời nào, nên không có gì cũng tìm lời mà nói, lần này Tiêu Lê Hoa bị thương, còn đắc tội Trương Thủy Đào, trong nội tâm nàng ta cũng có chút hả hê đấy.
Tiêu Lê Hoa ngừng tay, liến nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ta ăn cơm thì dùng sức làm việc, cũng không giống người nào đó ăn nhiều như vậy mà sức lực thì ít, hoàn toàn biến thành thịt cả rồi. Còn có tâm tư đi quản đông quản tây, người khác cũng không bị dọa, chỉ có mình ngươi bị dọa, sao lá gan lại nhỏ như vậy, thật là không nhìn ra đó.”
Tiêu Lê Hoa không muốn gây chuyện, chỉ là Chu đại tẩu thật sự là không có việc gì lại đi kiếm chuyện, nàng không nói lời nào cũng không được, trước kia lớn lên ở trong thôn, biết rõ càng trầm lặng thì sẽ càng khiến người ta nghĩ rằng mình là quả hồng mềm.
Sắc mặt Chu đại tẩu đỏ lên, thầm nghĩ đây là Tiêu Lê Hoa đang cười nàng béo, nói thân hình nàng lớn nhưng gan lại bé, nữ nhân chết tiệt này đã bị ngã vỡ đầu rồi sao miệng lưỡi còn bén nhọn như vậy? Hơn nữa nếu trước kia nàng ta đều là vẻ mặt chanh chua, thì bây giờ lại giống như người không có việc gì, khuôn mặt kia lại để nàng (Chu đại tẩu) có loại xúc động muốn cào lên.
“Tiêu Lê Hoa! Ngươi ngược lại lớn lên gầy thì làm được cái gì? Còn không phải là gả cho một hán tử nông thôn sao?Cho dù ngươi có ghen tị đỏ mắt Kim Phượng muội tử cũng vô dụng, người ta là đi làm thiếu phu nhân, mà ngươi đời này nhìn thấy nàng đều chỉ có thể cúi đầu đi đường, muốn làm nha đầu của người ta cũng không được!”
Kim Phượng chính là cô em chồng của Trương Thủy Đào, chính là phượng hoàng vàng của Lý gia.
Chu đại tẩu đề cập đến nha hoàn, là do trước kia Tiêu Lê Hoa làm việc này, còn là kẻ đã bị đuổi ra ngoài, cho nên mới nói, cho dù nàng có đưa lên đến cửa cũng không có ai muốn.
Tiêu Lê Hoa không thấy tức giận chút nào, đây cũng không phải là chuyện của nàng, toàn bộ đều là chuyện trước kia của Tiêu Lê Hoa, nàng không có gì phải xấu hổ.
“Gả cho một hán tử nông thôn thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi không gả cho hán tử nông thôn sao? Chẳng lẽ mấy tỷ muội ở đây không phải là gả cho hán tử nông thôn sao? Chẳng lẽ về sau này thấy Kim Phượng muội tử kia đều phải cúi đầu đi đường hả? Có phải ngươi nói tất cả chúng ta cũng không sánh bằng nha đầu của nhà có tiền không? Đây là lời trong lòng của ngươi sao?”
Tiêu Lê Hoa cười nhìn Chu đại tẩu, mắt thấy mấy người khác vì lời nói của nàng mà đều nhìn về hướng Chu đại tẩu, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, cho ngươi không có việc gì lại đi gây chuyện này.
Chu đại tẩu thấy tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn nàng, vội khoát tay nói: “Ta không có ý đó, các ngươi không nên tức giận a! Ta đây không phải là đang nói Tiêu Lê Hoa sao? Các ngươi không được nghe lời nữ nhân này nói…, nàng đây là muốn hại ta đó! Tiêu Lê Hoa! Ta nói ngươi đó, không có việc gì ngươi kéo chuyện đến trên đầu người khác làm cái gì?”
Chu đại tẩu tức giận nói: “Cho đến bây giờ chúng ta cũng chưa từng ghét bỏ nam nhân của mình, chỉ có ngươi tự nhận là tiên nữ, muốn gả cho người có tiền, nhìn thấy người khác tốt hơn mình thì đỏ mắt, bây giờ ngươi lại đang giả vờ cái gì? Giống như là ngươi thật thỏa mãn với nam nhân của mình vậy, lời này nói ra ai mà tin được! Thật là muốn cười đến rụng răng mất!”
“Làm sao ngươi biết ta ghét bỏ nam nhân của ta? Ngươi là con giun trong bụng ta sao? Ta cho ngươi biết, nam nhân của ta rất tốt! Ngươi nói nam nhân nhà ta không tốt, vậy thì nói xem có chỗ nào không tốt a? Không nói được cái gì thì ta không để yên cho ngươi!”
Tiêu Lê Hoa mặt không đỏ hơi không thở gấp nói, Tạ Hữu Thuận trong trí nhớ của nàng quả thật không tệ, nàng thật đúng là không ghét bỏ.
“Ngươi, ngươi, không phải là ngươi bị ngã rồi đầu óc hư mất đó chứ? Làm sao lại không giống với Tiêu Lê Hoa trước kia hả?”
Chu đại tẩu bị Tiêu Lê Hoa làm nghẹn một hơi nói không ra lời, cuối cùng bắt đầu cãi vả với Tiêu Lê Hoa…, nàng ta xác thực cảm thấy Tiêu Lê Hoa thay đổi, Tiêu Lê Hoa vốn dĩ không như thế, nàng ta vốn là một lời bất hòa liền sẽ không ngại mặt mũi mà xông lên đánh người, khí lực của nàng ta lớn, còn đánh Tiêu Lê Hoa mấy lần, còn Tiêu Lê Hoa của bây giờ sao lại biết ăn nói như thế chứ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, biểu lộ trên mặt có thể tức chết người!
Người bên ngoài nghe xong lời này của Chu đại tẩu cũng thấy Tiêu Lê Hoa thay đổi, ánh mắt nhìn Tiêu Lê Hoa cũng rất kỳ quái.
“Không phải là ngươi bị quỷ nhập vào người chứ?”
Trương Thủy Đào đột nhiên lên tiếng, thân thể liền rụt rụt về sau.
Nội tâm Tiêu Lê Hoa nhảy dựng, thầm nghĩ chính mình còn chưa biến hóa quá nhiều, mà những người này đã sinh nghi rồi, mấy cổ nhân này thật không phải là dễ lừa gạt, chẳng qua là nàng cảm thấy Trương Thủy Đào nói như vậy cũng là cố ý, ánh mắt nhìn nàng ta đã tinh tường, đây cũng không phải là người tốt lành gì. Chẳng qua là nàng sợ sao? Chính mình đã có được trí nhớ của Tiêu Lê Hoa rồi.
Người bên cạnh vừa nghe được ba chữ quỷ nhập thân thì đều bị dọa cả, cổ nhân sợ nhất chính là quỷ, thực tế thì các nàng vẫn là nữ nhân, đều không có quan hệ tốt với Tiêu Lê Hoa, thực sự là sợ Tiêu Lê Hoa bị quỷ nhập vào người rồi đi tìm họ tính sổ.
Mấy nữ nhân đều không tự chủ được mà dời dời thân thể qua một bên.
Tử thị ở bên cạnh nói: “Cái gì mà quỷ nhập vào người chứ? Không nên nói bậy, Tứ đệ muội của ta đều nhận ra tất cả mọi người mà! Có người nào bị quỷ nhập mà có được trí nhớ của nguyên chủ hả? Nàng chính là bị ngã nặng quá, chính mình cũng ngã đến thông suốt rồi. Các ngươi cũng biết người mà đã chết qua một lần thì suy nghĩ cũng sẽ khai thông mà.”
Tử thị vừa nói như vậy thì mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cũng đúng a, Tiêu Lê Hoa còn nhớ bọn họ đâu, nếu thật sự là quỷ thì khẳng định là không thể nhớ kỹ họ được.
Trên mặt Trương Thủy Đào lộ ra vẻ thất vọng.
Con ngươi của Chu đại tẩu đảo một vòng: “Ơ, vậy chính là chuyện tốt a! Ta thấy Tiêu Lê Hoa ngươi cũng không có chuyện gì, bây giờ đã có thể đi giặt y phục rồi, nghe nói là mời lang trung đến xem, đã tiêu mất một lượng bạc. Như thế nào cũng rẻ hơn cái vòng ngọc của Trương Thủy Đào bị ngươi đánh nát kia nhiều. Vậy ngươi còn không mau trả lại vòng ngọc cho Trương Thủy Đào đi? Thủy Đào ngươi cũng không cần muốn nhiều, năm mươi lượng là được rồi.”
Thủy Đào nghe xong lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy a, lúc ấy nghĩ rằng ngươi bị thương thật nặng, cũng không bảo ngươi bồi thường cái vòng ngọc kia, hiện tại ngươi căn bản cũng không có việc gì. Ngươi phải bồi thường cho ta đi! Đây chính là đồ em gái chồng tặng cho đấy, vì cái này ta đã bị cha mẹ chồng nói cho một trận đó!”
Người bên ngoài nghe được là vòng ngọc trị giá năm mươi lượng, tất cả đều nghị luận, con mắt cũng bắt đầu sáng lên, ở chỗ nông thôn thế này, một năm cả nhà làm lụng vất vả nhịn ăn nhịn mặc, có thể dư lại mười lượng bạc là tốt rồi, năm mươi lượng chính là một con số lớn đó!
“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Ở đâu có vòng ngọc hả? Các ngươi quả thật cho rằng ta bị quỷ nhập nên cái gì cũng không nhớ được phải không? Có phải là muốn lừa gạt hay không hả? Nếu các ngươi dám nói bậy, ta lập tức đi tìm Lý Kim Phượng hỏi thăm rõ ràng đến cùng là có cái vòng ngọc kia hay không, ta ngược lại muốn nhìn xem nhà chồng của Lý Kim Phương kia rốt cục lớn bao nhiêu, lại để cho một tân nương tử như nàng đem một chiếc vòng ngọc trị giá ít nhất năm mươi lượng tùy ý đưa cho tẩu tử! Nhị tẩu tử có khẳng định đại tẩu tử cũng có phải không? Tẩu tử có khẳng định mẹ ruột cũng có phải không? Đây thật đúng là một số tiền không nhỏ a, ta thật đúng là muốn biết một chút về nhà đại phú kia đó!”
Tiêu Lê Hoa trừng mắt nhìn Chu đại tẩu và Trương Thủy Đào, trong trí nhớ của nàng không có vòng ngọc gì cả, cho nên nàng hiểu rõ hai người này đang giở trò gì rồi.
Sắc mặt của Chu đại tẩu cùng Trương Thủy Đào đồng loạt thay đổi, người bên ngoài nghe xong hiểu, căn bản là không có vòng ngọc gì cả.
Tử thị bất mãn nói: “Làm gì có ai khi dễ người như các ngươi chứ? Tứ đệ muội của ta bị ngã thiếu chút nữa là không còn mạng, thật vất vả mới sống được, quyết định phải sống thật tốt, các ngươi lại còn như vậy! Đây là muốn làm cho nhà chúng ta có người chết hay là muốn hao tài hả? Tứ đệ muội, chúng ta đi, đừng nói lý với mấy người này!”
Tử thị nói xong bê chậu đứng lên, nếu hôm nay không phải Tiêu Lê Hoa không bị ngã hỏng đầu, còn nhớ rõ là không có cái vòng ngọc kia, Tạ gia bọn họ thật đúng là sẽ bị người nói thành có con dâu bị quỷ nhập, hoặc là phải bồi thường năm mươi lượng bạc rồi! Hai chuyện này cũng không thể tiếp nhận được rồi, thật là khinh người quá đáng mà!
Tiêu Lê Hoa cũng bỏ y phục vào trong chậu, ở chỗ này với những nữ nhân thế này thật không vui vẻ, vẫn là tránh đi thì tốt hơn.
“Tứ đệ?”
Tử thị vừa xoay người lại thì kêu một tiếng.
Tiêu Lê Hoa nghe xong sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một nam nhân đứng ở bên cạnh cái cây trên bờ sông, Thạch Đầu và Mộc Đầu đứng cùng một chỗ với hắn, hai đứa nhỏ đứng ở hai bên trái phải cầm lấy tay hắn.