Chương 7: Che mắt
“Mình đang ngắm hồ đây, Luce. Và mình cũng chỉ biết đến hồ nước tĩnh lặng này thôi.” Tôi bình tĩnh đáp lời Luciano, sau một khoảng chẳng có gì ngoại trừ im lặng. Một cánh bướm bay sang chỗ chúng tôi, nhè nhẹ và lặng lẽ, nhưng cũng đủ để điểm xuyến chút sắc màu cho khung cảnh trước mắt.
“Nếu chúng ta tới đây vào ban đêm để ngắm trăng ngắm sao thì thích thật nhỉ.”
“Ừm.”
”Có nên mang cả kính viễn vọng theo không?”
“Nếu thế thì phải có cả người hầu. Cậu muốn dẫn họ theo không, hay là chỉ đi một mình thôi?”
Trán Luciano chợt nhăn lại. Cậu xoa đầu tôi: .
“Dẫn cả đoàn tuỳ tùng thế thì mất vui.”
“Cởi giày cậu ra đi.”
“Hở?”
“Mình nói là… cởi giày cậu ra.” Lúc này Luciano mới nhận ra tôi đã cởi bớt giày và tất từ lúc nào. Để mặc chân trần như thế, tôi chạy đến bên cái hồ, cảm nhận những lá cỏ đang bị nghiền nát dưới gót chân mình. Từ khi còn ở thế giới cũ, tôi đã thích những buổi dã ngoại mà mình được hái hoa ngắm cỏ cũng như bắt mấy con côn trùng trông đẹp đẹp hay hay. Tôi vẫn còn nhớ mình từng tìm ra được một bộ da rắn vừa lột và đã đem khoe bố mẹ, nhưng kết quả là mẹ đã bắt tôi vứt nó đi ngay sau đấy vì bà không chịu được “cái thứ kinh tởm đó”. Bố thì muốn tôi học hỏi, nên ông đã lén giấu mẹ gói cái da rắn cho tôi cầm về.
Luciano đã định chỉ cởi giày, nhưng nhận ra để tất lấm đất đen thui còn phiền hơn nên rốt cuộc cậu cũng cởi bỏ cả. Một cách thư thái, chúng tôi ngồi bệt xuống bên bờ hồ, nhúng chân mình xuống đó.
“May là cái hồ đấy nhé, phải mà cái đầm thì tớ chẳng dám mơ đến việc nhúng chân vào nước đâu.”
“Tại sao?”
“À, thì… trong cổ tích hay kể mà. Đầm là nơi những sinh vật huyền bí, thậm chí trong vai trường hợp còn mang tà tâm, trú ngụ. Tớ sẽ không dại gì mà chọc vào chỗ ở của những kẻ như thế, cậu biết đấy.”
“Ờ ờ, thế thì sợ thật… nhưng cậu không nghĩ ở giữa khu rừng này lại có một cái hồ, cũng không phải là lạ sao?”
“Tớ dè chừng mấy cái bọng cây hơn. Bọng cây là nơi có tiên ẩn náu nhiều nhất mà.”
“Tiên hay là sóc đấy nhỉ?”
“Mình hi vọng sau này chúng ta sẽ được đi chơi cùng nhau nhiều hơn. Là biển, là núi, hay là bất cứ đâu cậu muốn… Với cậu là được.”
“Rồi nhỡ cậu có ý trung nhân thì sao? Chúng mình đâu thể đi kè kè nhau mãi.”
“Được chứ! Bố tớ với bố cậu cũng quen nhau từ thời trai trẻ mà. Không được thì làm cho nó được thôi.”
Tôi tựa đầu lên người Luciano, không nói. Dường như cậu chàng cũng giật mình khi thấy mái đầu đỏ quạch của tôi ngả lên chiếc áo khoác đen, nhưng cũng chỉ trong một khắc đấy rồi thôi. Giờ phút tiêu diêu của chúng tôi cũng sớm kết thúc, khi ánh tà dương đổ bóng xuống mặt đất.
Đến lúc chống tay lên trán trong căn phòng êm ái của mình, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về những lời Luciano nói từ chiều. Biển xanh và hồ nước… là đang ám chỉ Alistair và cậu ta sao? Sao bỗng dưng cậu ấy lại nói những lời lẽ đầy thương cảm này? Tôi thực không sao hiểu nổi, người bạn thường ngày vô tư là thế lại chất chứa những tâm tư không tưởng.
Lục lại kí ức của Oscar, tôi chợt nhận ra Luciano lúc bé vốn đã là một đứa thích bám lấy bạn mình, và không thích khi thấy Alistair cứ ôm cứng lấy bạn thân mình. Tôi, hoặc là chính Oscar, vốn đã cho rằng đó chỉ là trò tranh giành giữa những đứa trẻ không hơn không kém, và rằng Luciano chỉ đang bộc lộ tính trẻ con. Hoặc là tôi quá ngây thơ - con người vốn khó lường mà. Chính tôi đã biết quý tộc thể nào cũng phải bày trò để sinh tồn, đặc biệt là có những người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thường thấy hơn ở các gia tộc lớn nơi người ta phải cố gắng bảo toàn mình nếu có sự tranh giành tài sản. Hoặc trong bộ máy quan chức cũng thế.
Có lẽ cậu ấy đã nghe được chuyện Alistair cứ tới thăm tôi một cách thường xuyên mà không có cậu. Bad ending của Luciano có liên quan đến việc cậu ấy nổi cơn ghen tức khi nữ chính Viridia không quan tâm đủ đến cậu ấy. Luciano trẻ con như vậy là vì vốn dĩ, từ những năm tháng ấu thơ cậu đã luôn được đáp ứng mọi nhu cầu. Chỉ cần cậu thủ thỉ vào tai người cha đáng kính rằng “con muốn cái này” hay “con muốn cái kia”, ông sẽ sẵn sàng cho cậu thứ đó chỉ trong một cái búng tay. Nhưng Luciano cũng chưa bao giờ là người đòi hỏi quá đáng, nên chuyện này cũng chưa bao giờ trở thành một vấn đề. Tất nhiên, cho đến khi gặp nàng Viridia yêu dấu. Có lẽ, việc không được đáp ứng nhu cầu tình cảm từ nàng ta đã dạy cho cậu biết hương vị của sự hụt hẫng, nhưng Luciano lại phản ứng theo cách không ai ngờ tới nhất. Quay trở lại chuyện chính, có lẽ một phần trong lòng Luciano, sự ghen tị trước vị thế của hoàng tử Alistair và cái lợi thế to cồ cộ mà cậu ta có trước mắt đã khiến cậu bạn thuở nhỏ của tôi ấm ức. Cậu không còn kìm chế để diễn cho tròn vai được nữa, nên đã nói toẹt tâm tư ra.
Tôi ngồi dậy, tự đi pha cho mình một ấm trà. Giờ này người hầu trong nhà cũng ngủ cả rồi, chả ai ác ôn tới nỗi tự dưng đi dựng người ta dậy giữa cái giờ canh hai vì một tách trà cả. Ánh trăng đã tràn ngập những dãy hành lang dài trong dinh thự, phủ lên cảnh vật một màu cô đơn. Một cách lặng lẽ, tôi đi chân trần qua những bức tranh vẽ gia chủ nhà del Miro, băng ngang qua một cái khung to mà sau này chắc chắn sẽ thuộc về Oscar.
“Nếu chúng ta tới đây vào ban đêm để ngắm trăng ngắm sao thì thích thật nhỉ.”
“Ừm.”
”Có nên mang cả kính viễn vọng theo không?”
“Nếu thế thì phải có cả người hầu. Cậu muốn dẫn họ theo không, hay là chỉ đi một mình thôi?”
Trán Luciano chợt nhăn lại. Cậu xoa đầu tôi: .
“Dẫn cả đoàn tuỳ tùng thế thì mất vui.”
“Cởi giày cậu ra đi.”
“Hở?”
“Mình nói là… cởi giày cậu ra.” Lúc này Luciano mới nhận ra tôi đã cởi bớt giày và tất từ lúc nào. Để mặc chân trần như thế, tôi chạy đến bên cái hồ, cảm nhận những lá cỏ đang bị nghiền nát dưới gót chân mình. Từ khi còn ở thế giới cũ, tôi đã thích những buổi dã ngoại mà mình được hái hoa ngắm cỏ cũng như bắt mấy con côn trùng trông đẹp đẹp hay hay. Tôi vẫn còn nhớ mình từng tìm ra được một bộ da rắn vừa lột và đã đem khoe bố mẹ, nhưng kết quả là mẹ đã bắt tôi vứt nó đi ngay sau đấy vì bà không chịu được “cái thứ kinh tởm đó”. Bố thì muốn tôi học hỏi, nên ông đã lén giấu mẹ gói cái da rắn cho tôi cầm về.
Luciano đã định chỉ cởi giày, nhưng nhận ra để tất lấm đất đen thui còn phiền hơn nên rốt cuộc cậu cũng cởi bỏ cả. Một cách thư thái, chúng tôi ngồi bệt xuống bên bờ hồ, nhúng chân mình xuống đó.
“May là cái hồ đấy nhé, phải mà cái đầm thì tớ chẳng dám mơ đến việc nhúng chân vào nước đâu.”
“Tại sao?”
“À, thì… trong cổ tích hay kể mà. Đầm là nơi những sinh vật huyền bí, thậm chí trong vai trường hợp còn mang tà tâm, trú ngụ. Tớ sẽ không dại gì mà chọc vào chỗ ở của những kẻ như thế, cậu biết đấy.”
“Ờ ờ, thế thì sợ thật… nhưng cậu không nghĩ ở giữa khu rừng này lại có một cái hồ, cũng không phải là lạ sao?”
“Tớ dè chừng mấy cái bọng cây hơn. Bọng cây là nơi có tiên ẩn náu nhiều nhất mà.”
“Tiên hay là sóc đấy nhỉ?”
“Mình hi vọng sau này chúng ta sẽ được đi chơi cùng nhau nhiều hơn. Là biển, là núi, hay là bất cứ đâu cậu muốn… Với cậu là được.”
“Rồi nhỡ cậu có ý trung nhân thì sao? Chúng mình đâu thể đi kè kè nhau mãi.”
“Được chứ! Bố tớ với bố cậu cũng quen nhau từ thời trai trẻ mà. Không được thì làm cho nó được thôi.”
Tôi tựa đầu lên người Luciano, không nói. Dường như cậu chàng cũng giật mình khi thấy mái đầu đỏ quạch của tôi ngả lên chiếc áo khoác đen, nhưng cũng chỉ trong một khắc đấy rồi thôi. Giờ phút tiêu diêu của chúng tôi cũng sớm kết thúc, khi ánh tà dương đổ bóng xuống mặt đất.
Đến lúc chống tay lên trán trong căn phòng êm ái của mình, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về những lời Luciano nói từ chiều. Biển xanh và hồ nước… là đang ám chỉ Alistair và cậu ta sao? Sao bỗng dưng cậu ấy lại nói những lời lẽ đầy thương cảm này? Tôi thực không sao hiểu nổi, người bạn thường ngày vô tư là thế lại chất chứa những tâm tư không tưởng.
Lục lại kí ức của Oscar, tôi chợt nhận ra Luciano lúc bé vốn đã là một đứa thích bám lấy bạn mình, và không thích khi thấy Alistair cứ ôm cứng lấy bạn thân mình. Tôi, hoặc là chính Oscar, vốn đã cho rằng đó chỉ là trò tranh giành giữa những đứa trẻ không hơn không kém, và rằng Luciano chỉ đang bộc lộ tính trẻ con. Hoặc là tôi quá ngây thơ - con người vốn khó lường mà. Chính tôi đã biết quý tộc thể nào cũng phải bày trò để sinh tồn, đặc biệt là có những người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thường thấy hơn ở các gia tộc lớn nơi người ta phải cố gắng bảo toàn mình nếu có sự tranh giành tài sản. Hoặc trong bộ máy quan chức cũng thế.
Có lẽ cậu ấy đã nghe được chuyện Alistair cứ tới thăm tôi một cách thường xuyên mà không có cậu. Bad ending của Luciano có liên quan đến việc cậu ấy nổi cơn ghen tức khi nữ chính Viridia không quan tâm đủ đến cậu ấy. Luciano trẻ con như vậy là vì vốn dĩ, từ những năm tháng ấu thơ cậu đã luôn được đáp ứng mọi nhu cầu. Chỉ cần cậu thủ thỉ vào tai người cha đáng kính rằng “con muốn cái này” hay “con muốn cái kia”, ông sẽ sẵn sàng cho cậu thứ đó chỉ trong một cái búng tay. Nhưng Luciano cũng chưa bao giờ là người đòi hỏi quá đáng, nên chuyện này cũng chưa bao giờ trở thành một vấn đề. Tất nhiên, cho đến khi gặp nàng Viridia yêu dấu. Có lẽ, việc không được đáp ứng nhu cầu tình cảm từ nàng ta đã dạy cho cậu biết hương vị của sự hụt hẫng, nhưng Luciano lại phản ứng theo cách không ai ngờ tới nhất. Quay trở lại chuyện chính, có lẽ một phần trong lòng Luciano, sự ghen tị trước vị thế của hoàng tử Alistair và cái lợi thế to cồ cộ mà cậu ta có trước mắt đã khiến cậu bạn thuở nhỏ của tôi ấm ức. Cậu không còn kìm chế để diễn cho tròn vai được nữa, nên đã nói toẹt tâm tư ra.
Tôi ngồi dậy, tự đi pha cho mình một ấm trà. Giờ này người hầu trong nhà cũng ngủ cả rồi, chả ai ác ôn tới nỗi tự dưng đi dựng người ta dậy giữa cái giờ canh hai vì một tách trà cả. Ánh trăng đã tràn ngập những dãy hành lang dài trong dinh thự, phủ lên cảnh vật một màu cô đơn. Một cách lặng lẽ, tôi đi chân trần qua những bức tranh vẽ gia chủ nhà del Miro, băng ngang qua một cái khung to mà sau này chắc chắn sẽ thuộc về Oscar.