Chương 11
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện vô số trùng tộc, số lượng cực lớn như bao phủ toàn bộ bề mặt của tinh cầu kia. Trong đó, dễ dàng nhập ra nhất là trung tộc họ Siex, loài trùng tộc có chỉ số chiến đấu và tinh thần lực đạt mức A. Là một trong những loài nguy hiểm nhất được đế quốc xếp vào hàng những con tướng khó xơi nhất khi quân lính đối mặt với trùng tộc trong các trận chiến Vì đã có đến hàng nghìn binh sĩ chết dưới tay của bọn trúng trong mỗi lần chiến đấu và điều này càng làm các đại đội tại đế quốc Az càng thêm kiêng dè Anos nhìn chăm chăm vào tinh cầu dường như đã bị toàn bộ trùng tộc bao phũ. Sau khi xác định được lí do bản thân luôn cảm thấy rạo rực từ lúc bước vào phòng thí nghiệm, lòng hắn lúc này càng thêm lo lắng về tương lai của đế quốc sau nàyHơn thế nữa, hắn còn lo lắng cho Đường Ân, bởi cậu chính là đối tượng bị hàng người nhắm đến nếu thân phận bị bại lộ. Vì vậy, hắn càng phải gia tăng năng lực của mình, đem bản thân trở nên thật cường đại, chỉ có như vậy mới có thể bảo hộ cậu thật tốt Từng chiếc chiến hạm may mắn thoát khỏi tay của tử thần mà quay về đế quốc. Anos nhanh chóng đem những chuyện này báo lại cho những vị tưởng quân và quốc vương để cùng bày ra kế hoạch chuẩn bị chiến đấu trong khoảng thời gian tớiCũng vì điều này, ngay ngày hôm sau. Nhưng ngôi trường quân đội càng thêm hăng hái mở hội tuyển thêm nhân tài từ các hành tinh nhỏ khác trong hệ ngân hà đến nhập học và đào tạo. Đường Ân nhìn thông báo được phát ra trên quang não. Sau khi đọc xong tất cả, cậu liền theo quản gia lên xe đi đến trường dành cho quý tộc Đám thú nhân đang sôi nổi nhìn tin tức được dán trên bảng thông báo.Hôm nay là ngày giống cái đầu tiên có chỉ số dựng dục là 4 chuyển đến ngôi trường của bọn họ, làm sao họ có thể không quan tâm cho đượcTừng lớp người chờ đợi ở trước cổng trường, Thẩm Trạch An ở trong xe nhìn ra, cậu không nhìn được cười khi thấy một đám thú nhân vì mình mà điên đảo, nhưng rất nhanh. Sự chú ý của cậu ta rơi vào một thân ảnh không thể nào quen thuộc hơn, anh họ của cậu ta...Thẩm Đình Nghi Nét hồng hào trên gương mặt dường như biến mất trong chốc lát, rời khỏi xe, cậu ta như cũ vẫn không thể đứng vững được mà suýt ngã sụp xuống đất Nhưng may thay, khi cả người cậu ta sắp ngã ra đất thì một đôi tay mềm mại đã đem cậu ta kéo lạiĐường Ân sau khi tạm biệt quản gia xong, cậu đang định đi vào trường thì bị đám đông đang tụ tập ở sảnh thu hútÁnh mắt tinh tường, dù hiện tại có cách xa mấy trăm mét nhưng Đường Ân vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt chính của thế giới này. Không nói, quả nhiên là nhân vật chính, bộ dáng thật sự rất dễ làm người khác rung độngHệ thống trong lòng thầm chê một tiếng, đẹp thì sao, dù sao cũng chả đẹp bằng chủ nhân nhà nó Đường Ân định xem như không có việc gì, bởi cậu chỉ muốn hóng hớt một chút chứ không muốn xen vào cốt truyện của thế giới này quá nhiều Nhưng khi cậu chuẩn bị quay đầu đi thì lại phát hiện Thẩm Trạch An như vậy là lại muốn ngãKhông nói mà làm. Trước khi Thẩm Trạch An kịp tiếp đất một cách đau đớn thì cậu đã vận dụng dị năng của mình, di chuyển một cách tức thời đến bên cạnh nhân vật chính mà kịp thời đỡ lấy cậu ta Thẩm Trạch An ngơ ngác nhìn giống cái mỹ lệ trước mắt. Tim không nhịn được mà đập nhanh hơn vài nhịp, từ trước đến giờ. Cậu ta chưa từng gặp bất cứ người nào đẹp đến như thế này, so với người anh họ Thẩm Đình Nghi còn đẹp hơn gấp mấy lầnCòn ngơ ngác, chất giọng mềm mại từ đôi môi của giống cái kia như một chiếc móc câu câu hẳn trái tim của cậu ta làm cậu ta càng thêm ngơ ngẩnĐường Ân sau khi hỏi vài lần nhưng không nhận được câu trả lời của nhân vật chínhĐang định buông đôi tay ra thì đôi tay của Thẩm Trạch An đã giữ chặt lấy tay cậuNhìn gương mặt dù không còn một chút huyết sắc nhưng vẫn cố nỡ ra một nụ cười đối với mình, Đường Ân nghĩ nhân vật chính của thế giới này dường như cũng không tệ như trong lời đồn Đám thú nhân thì kinh ngạc khi cùng một lúc chứng kiến vẻ đẹp của hai giống cái mỹ lệ. Bọn họ cứ đứng đó, tầm mắt cháy bổng nhìn chăm chăm vào hai giống cái ngọt ngào kia cho đến quên cả trời đất Đường Ân lần đầu tiên bị nhiều người như thế nhìn nên cũng có chút ngại ngùng đem cơ thể lui về sau hai bước Thẩm Trạch An cũng nhận ra sự ngại ngùng của cậu, hắn cố trấn tỉnh bản thân phải tỉnh táo sau đó cầm chắc tay của thanh niên trước mặt kéo vào bên trong trường mặt cho những ánh nhìn thèm thuồng của đám người kia đặt lên người mìnhSau khi cả hai đi đến một khu vực vắng người. Thẩm Trạch An hơi hé mắt lên nhìn, sau đó rụt rè hỏi tên của giống cái trước mặt " Tên của tôi là Đường Ân " Nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của nhân vật chính. Đường Ân nghĩ, hóa ra, không khó để kết bạn như mọi người trong viện nghiên cứu hay bảo" Đường Ân " Thẩm Trạch An nhẫm đi nhẫm lại tên của giống cái vài lần cho đến khi nhớ rõ. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng nói ra tên mình " Tên của tôi là Thẩm Trạch An, rất vui được làm quen với cậu, và cũng thật cảm ơn vì cậu đã giúp tôi việc vừa rồi "