Chương : 10
Alex
Ồ, thật là hay ho. Trong văn phòng thầy Aguirre, cô Peterson và thầy một bên, Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng và thằng bạn trai ngu ngốc ở bên kia… còn tôi đứng một mình. Không ai đứng về phía tôi cả, chắc chắn rồi.
Thầy Aguirre hắng giọng. “Alex, đây là lần thứ hai trong vòng hai tuần, em xuất hiện trong văn phòng tôi.”
Vâng, đúng là thế rồi. Thầy quả là thiên tài.
“Thưa thầy,” tôi nói, bắt đầu trò chơi, bởi tôi phát ốm lên với việc Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng và thằng bạn trai kia kiểm soát toàn bộ cái trường chết tiệt này rồi. “Có một tai nạn nhỏ trong bữa trưa liên quan đến dầu mỡ và quần của em. Thay vì bỏ tiết học, em đã nhờ một bạn mang cho em quần khác để thay.” Tôi chỉ vào quần jean đang mặc mà Paco đã xoay xở chộp được từ nhà tôi. “Cô Peterson,” tôi nói, quay sang giáo viên Hóa của mình, “em sẽ không vì chút vết bẩn nhỏ mà bỏ lỡ những bài giảng kiệt xuất của cô.”
“Đừng dỗ ngọt tôi, Alex,” cô Peterson khịt mũi. “Tôi đã lãnh đủ những trò hề của em rồi,” cô nói, tay khua trên đầu rồi trừng mắt nhìn Brittany và Colin, “Và đừng có nghĩ hai em thì tốt lành gì hơn.”
Brittany có vẻ sửng sốt vì cũng bị mắng. Ồ, nhưng cô nàng đã hoàn toàn mãn nguyện khi xem cô P trách mắng tôi còn gì.
“Em không thể ở cùng nhóm với bạn ấy.” Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng buột miệng.
Colin bước tới trước, “Bạn ấy có thể chung nhóm với em và Darlene.”
Tôi gần như mỉm cười khi lông mày cô P nhướng lên cao vút, như thể chúng sắp sửa chạy thẳng lên trán cô. “Điều gì khiến hai em nghĩ mình đặc biệt đến mức được phép thay đổi cấu trúc lớp tôi?”
Tới luôn cô Peterson!
“Nadine, tôi sẽ giải quyết từ đây,” thầy Aguirre nói với cô P, sau đó chỉ vào một bức ảnh chụp trường chúng tôi được đóng khung trên tường. “Phương châm của chúng tôi tại trường trung học Fairfield là Sự đa đạng tạo ra Tri thức, các em ạ. Nếu các em có lỡ quên, nó được khắc trên cột đá trước lối vào, nên lần sau các em đi ngang qua, hãy dành một phút để nghĩ về ý nghĩa của những chữ đó. Là hiệu trưởng mới ở đây, tôi đảm bảo sẽ lấp đầy bất kỳ khoảng cách văn hóa nào trong trường phủ nhận phương châm đó.”
Được rồi, Sự đa đạng tạo ra Tri thức. Nhưng tôi cũng thấy nó sinh ra hận thù và ngu muội. Tôi không muốn làm hỏng viễn cảnh màu hồng của thầy Aguirre bằng phương châm của chúng tôi, bởi tôi bắt đầu thấy thầy thực sự tin tưởng vào những chuyện tào lao mà thầy đang lảm nhảm.
“Tiến sĩ Aguirre và tôi có chung quan điểm. Dựa trên…” cô Peterson bắn cho tôi cái nhìn dữ dội – cái nhìn rất có sức thuyết phục, có lẽ cô đã luyện tập nó nhiều lần trước gương. “Alex, ngừng trêu tức Brittany đi.” Cô cũng nhìn hai đứa đang đứng ở góc phòng như thế. “Brittany, ngừng việc hành động như thể mình là nữ danh ca đi. Và Colin… thậm chí tôi cũng không biết em có liên quan gì tới chuyện này?”
“Em là bạn trai của bạn ấy.”
“Tôi sẽ đánh giá cao nếu em giữ cho mối quan hệ của mình nằm ngoài giờ học của tôi.”
“Nhưng…” Colin mở miệng.
Cô Peterson khoác tay cắt ngang. “Đủ rồi. Chúng ta kết thúc ở đây.”
Colin nắm tay nữ danh ca và hai đứa nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Sau khi tôi rời khỏi phòng thầy Aguirre, cô Peterson đặt tay lên khuỷu tay tôi. “Alex?”
Tôi dừng lại nhìn cô. Đôi mắt cô tràn đầy thông cảm. Nó khiến lòng tôi bấn loạn. “Dạ?”
“Tôi nhìn thấu em, em biết mà.”
Tôi cần phải xóa đi vẻ mặt thông cảm của cô. Lần cuối một giáo viên nhìn tôi như vậy là năm lớp một, ngay sau khi cha tôi bị bắn. “Đây mới là tuần thứ hai, Nadine[1]. Một hai tháng nữa cô hãy đưa ra tuyên bố như thế.”
[1] Nadine: tiếng lóng, ám chỉ người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, luôn muốn mang lại hy vọng, điều tốt cho người khác.
Cô cười khúc khích và nói, “Tôi dạy chưa lâu, nhưng đã thấy những Alex Fuentes trong lớp mình còn nhiều hơn rất nhiều giáo viên khác thấy trong suốt cuộc đời họ.”
“Em cứ nghĩ mình là duy nhất cơ đấy.” Tôi đặt tay lên tim. “Cô làm em tổn thương, Nadine.”
“Em muốn làm cho bản thân trở thành độc nhất ư, Alex? Học cho xong và tốt nghiệp, đừng bỏ học.”
“Kế hoạch của em là thế,” tôi nói với cô, mặc dù tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó với bất cứ ai. Tôi biết mẹ muốn tôi tốt nghiệp, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thảo luận về chuyện đó. Thành thật mà nói, tôi không biết bà có thực sự trông chờ điều đó không.
“Lúc đầu ai cũng nói với tôi như thế.” Cô mở túi và lôi ra chiếc khăn rằn của tôi. “Đừng để cuộc sống bên ngoài trường chi phối tương lai của em,” cô nói, bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tôi nhét chiếc khăn vào túi quần sau. Cô chẳng biết cuộc sống ngoài trường xen vào cuộc sống trong trường của tôi nhiều đến cỡ nào. Một ngôi trường gạch đỏ không thể bảo vệ tôi khỏi thế giới bên ngoài. Tôi không thể trốn tránh ở trong này, ngay cả khi tôi muốn. “Em biết cô sẽ nói tiếp điều gì… nếu em cần một người bạn, Alex, tôi ở đây.”
“Sai rồi. Tôi không phải bạn em. Nếu tôi là bạn em, em sẽ không phải một thành viên băng đảng. Nhưng tôi đã thấy điểm kiểm tra của em. Em là một cậu bé thông minh, em có thể thành công nếu nghiêm túc học hành.”
Thành công. Thành công. Tất cả chúng hiện giờ chỉ là tương đối, phải không? “Em có thể về lớp chưa ạ?” Tôi hỏi, bởi không biết đáp lại cô thế nào. Tôi vốn đã chấp nhận cô và thầy hiệu trưởng có thể không đứng về phía tôi… nhưng giờ tôi cũng không chắc họ có ở phe đối nghịch không. Những chuyện kiểu này khiến tôi phải nghĩ lại về quan điểm của mình.
“Ừ, về lớp đi, Alex.”
Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói thì chợt nghe cô gọi giật, “Và nếu còn gọi tôi là Nadine một lần nữa, em sẽ có vinh hạnh nhận một tờ cấm túc khác và viết một bài luận về sự tôn trọng đấy. Hãy nhớ rằng, tôi không phải bạn em.”
Khi bước ra hành lang, tôi mỉm cười một mình. Người phụ nữ đó chắc chắn thường dùng đống phiếu cấm túc và những lời hăm dọa viết bài luận như một thứ vũ khí.
Ồ, thật là hay ho. Trong văn phòng thầy Aguirre, cô Peterson và thầy một bên, Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng và thằng bạn trai ngu ngốc ở bên kia… còn tôi đứng một mình. Không ai đứng về phía tôi cả, chắc chắn rồi.
Thầy Aguirre hắng giọng. “Alex, đây là lần thứ hai trong vòng hai tuần, em xuất hiện trong văn phòng tôi.”
Vâng, đúng là thế rồi. Thầy quả là thiên tài.
“Thưa thầy,” tôi nói, bắt đầu trò chơi, bởi tôi phát ốm lên với việc Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng và thằng bạn trai kia kiểm soát toàn bộ cái trường chết tiệt này rồi. “Có một tai nạn nhỏ trong bữa trưa liên quan đến dầu mỡ và quần của em. Thay vì bỏ tiết học, em đã nhờ một bạn mang cho em quần khác để thay.” Tôi chỉ vào quần jean đang mặc mà Paco đã xoay xở chộp được từ nhà tôi. “Cô Peterson,” tôi nói, quay sang giáo viên Hóa của mình, “em sẽ không vì chút vết bẩn nhỏ mà bỏ lỡ những bài giảng kiệt xuất của cô.”
“Đừng dỗ ngọt tôi, Alex,” cô Peterson khịt mũi. “Tôi đã lãnh đủ những trò hề của em rồi,” cô nói, tay khua trên đầu rồi trừng mắt nhìn Brittany và Colin, “Và đừng có nghĩ hai em thì tốt lành gì hơn.”
Brittany có vẻ sửng sốt vì cũng bị mắng. Ồ, nhưng cô nàng đã hoàn toàn mãn nguyện khi xem cô P trách mắng tôi còn gì.
“Em không thể ở cùng nhóm với bạn ấy.” Quý cô Hoàn hảo Bé bỏng buột miệng.
Colin bước tới trước, “Bạn ấy có thể chung nhóm với em và Darlene.”
Tôi gần như mỉm cười khi lông mày cô P nhướng lên cao vút, như thể chúng sắp sửa chạy thẳng lên trán cô. “Điều gì khiến hai em nghĩ mình đặc biệt đến mức được phép thay đổi cấu trúc lớp tôi?”
Tới luôn cô Peterson!
“Nadine, tôi sẽ giải quyết từ đây,” thầy Aguirre nói với cô P, sau đó chỉ vào một bức ảnh chụp trường chúng tôi được đóng khung trên tường. “Phương châm của chúng tôi tại trường trung học Fairfield là Sự đa đạng tạo ra Tri thức, các em ạ. Nếu các em có lỡ quên, nó được khắc trên cột đá trước lối vào, nên lần sau các em đi ngang qua, hãy dành một phút để nghĩ về ý nghĩa của những chữ đó. Là hiệu trưởng mới ở đây, tôi đảm bảo sẽ lấp đầy bất kỳ khoảng cách văn hóa nào trong trường phủ nhận phương châm đó.”
Được rồi, Sự đa đạng tạo ra Tri thức. Nhưng tôi cũng thấy nó sinh ra hận thù và ngu muội. Tôi không muốn làm hỏng viễn cảnh màu hồng của thầy Aguirre bằng phương châm của chúng tôi, bởi tôi bắt đầu thấy thầy thực sự tin tưởng vào những chuyện tào lao mà thầy đang lảm nhảm.
“Tiến sĩ Aguirre và tôi có chung quan điểm. Dựa trên…” cô Peterson bắn cho tôi cái nhìn dữ dội – cái nhìn rất có sức thuyết phục, có lẽ cô đã luyện tập nó nhiều lần trước gương. “Alex, ngừng trêu tức Brittany đi.” Cô cũng nhìn hai đứa đang đứng ở góc phòng như thế. “Brittany, ngừng việc hành động như thể mình là nữ danh ca đi. Và Colin… thậm chí tôi cũng không biết em có liên quan gì tới chuyện này?”
“Em là bạn trai của bạn ấy.”
“Tôi sẽ đánh giá cao nếu em giữ cho mối quan hệ của mình nằm ngoài giờ học của tôi.”
“Nhưng…” Colin mở miệng.
Cô Peterson khoác tay cắt ngang. “Đủ rồi. Chúng ta kết thúc ở đây.”
Colin nắm tay nữ danh ca và hai đứa nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Sau khi tôi rời khỏi phòng thầy Aguirre, cô Peterson đặt tay lên khuỷu tay tôi. “Alex?”
Tôi dừng lại nhìn cô. Đôi mắt cô tràn đầy thông cảm. Nó khiến lòng tôi bấn loạn. “Dạ?”
“Tôi nhìn thấu em, em biết mà.”
Tôi cần phải xóa đi vẻ mặt thông cảm của cô. Lần cuối một giáo viên nhìn tôi như vậy là năm lớp một, ngay sau khi cha tôi bị bắn. “Đây mới là tuần thứ hai, Nadine[1]. Một hai tháng nữa cô hãy đưa ra tuyên bố như thế.”
[1] Nadine: tiếng lóng, ám chỉ người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, luôn muốn mang lại hy vọng, điều tốt cho người khác.
Cô cười khúc khích và nói, “Tôi dạy chưa lâu, nhưng đã thấy những Alex Fuentes trong lớp mình còn nhiều hơn rất nhiều giáo viên khác thấy trong suốt cuộc đời họ.”
“Em cứ nghĩ mình là duy nhất cơ đấy.” Tôi đặt tay lên tim. “Cô làm em tổn thương, Nadine.”
“Em muốn làm cho bản thân trở thành độc nhất ư, Alex? Học cho xong và tốt nghiệp, đừng bỏ học.”
“Kế hoạch của em là thế,” tôi nói với cô, mặc dù tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó với bất cứ ai. Tôi biết mẹ muốn tôi tốt nghiệp, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thảo luận về chuyện đó. Thành thật mà nói, tôi không biết bà có thực sự trông chờ điều đó không.
“Lúc đầu ai cũng nói với tôi như thế.” Cô mở túi và lôi ra chiếc khăn rằn của tôi. “Đừng để cuộc sống bên ngoài trường chi phối tương lai của em,” cô nói, bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tôi nhét chiếc khăn vào túi quần sau. Cô chẳng biết cuộc sống ngoài trường xen vào cuộc sống trong trường của tôi nhiều đến cỡ nào. Một ngôi trường gạch đỏ không thể bảo vệ tôi khỏi thế giới bên ngoài. Tôi không thể trốn tránh ở trong này, ngay cả khi tôi muốn. “Em biết cô sẽ nói tiếp điều gì… nếu em cần một người bạn, Alex, tôi ở đây.”
“Sai rồi. Tôi không phải bạn em. Nếu tôi là bạn em, em sẽ không phải một thành viên băng đảng. Nhưng tôi đã thấy điểm kiểm tra của em. Em là một cậu bé thông minh, em có thể thành công nếu nghiêm túc học hành.”
Thành công. Thành công. Tất cả chúng hiện giờ chỉ là tương đối, phải không? “Em có thể về lớp chưa ạ?” Tôi hỏi, bởi không biết đáp lại cô thế nào. Tôi vốn đã chấp nhận cô và thầy hiệu trưởng có thể không đứng về phía tôi… nhưng giờ tôi cũng không chắc họ có ở phe đối nghịch không. Những chuyện kiểu này khiến tôi phải nghĩ lại về quan điểm của mình.
“Ừ, về lớp đi, Alex.”
Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói thì chợt nghe cô gọi giật, “Và nếu còn gọi tôi là Nadine một lần nữa, em sẽ có vinh hạnh nhận một tờ cấm túc khác và viết một bài luận về sự tôn trọng đấy. Hãy nhớ rằng, tôi không phải bạn em.”
Khi bước ra hành lang, tôi mỉm cười một mình. Người phụ nữ đó chắc chắn thường dùng đống phiếu cấm túc và những lời hăm dọa viết bài luận như một thứ vũ khí.