Chương : 2
Hàng rào thưa thớt, bóng trúc lay động, vài cành liễu, mấy thửa rau, một bờ ao nhỏ cong cong bên mái đình thanh nhã, sau đình mấy bước là sương phòng cổ kính và khoảng sân trắng lóa. Màu xanh ngút mắt với hàng trảng cỏ non, ngay đến một đóa hoa vô danh cũng không có. Mặc dù tất cả đều căng tràn sức sống, nhưng lại tĩnh mịch đến mức lạnh lẽo.
Cơ Uyển Bạch dò dẫm trèo lên mấy hòn giả sơn, vin tay thò đầu qua bờ tường, đưa mắt nhìn xung quanh. Trước mắt cô là gia trang của vị hôn phu hụt!
"Tiểu thư" Trúc Thanh từ giàn hoa bên cạnh, thò đầu sang, nhìn cô lè lưỡi nói: "Hiện tại Đỗ công tử hẳn đang thượng triều, không có nhà đâu".
Cơ Uyển Bạch chớp mắt mấy lượt, anh ta ở nhà hay không thì quan hệ gì đến cô? Nằm trên giường mấy ngày, hôm nay khó khăn lắm cô mới vận chút sức lực ra vườn đi dạo, vừa hay nhìn thấy cạnh bờ tường có mấy hòn giả sơn, lại sực nhớ chuyện đêm qua Trúc Thanh kể nên mới tò mò ghé mắt xem sao. Cô xưa nay luôn bận tối mắt tối mũi thế mà nay lại lâm vào cảnh "thất nghiệp", ban ngày ban mặt lại trống rỗng hoảng sợ, chẳng khác nào kiến mất râu bò loạn. Vân phủ nơi nơi là kì hoa dị thảo, đình đài lầu các nhưng cô chẳng chút hứng thú, chỉ có khu vườn u mịch này là khiến những nôn nóng bất an trong lòng cô dịu đi đôi chút.
"Nhà họ Đỗ này không có phụ nữ sao?" Cô đứng ở bờ tường quan sát một lúc, chỉ thấy người ra ra vào vào khoảng sân nhỏ là đàn ông, hơn nữa đều là những người đã có tuổi.
Trúc Thanh gật gật đầu, "Đúng ạ, sau khi Đỗ phu nhân qua đời, Đỗ viên ngoại không tái giá, trong nhà chỉ có ông ấy và đại công tử, nhị công tử hiện đang ở biên cương. Thị nữ hầu hạ phu nhân đều đã đi nhà khác, hiện tại trong nhà chỉ giữ lại mấy lão gia nhân. Đỗ gia vốn là dòng dõi thư hương, suốt ngày đọc sách luyện chữ, những nhu cầu khác cũng đòi hỏi không quá cao".
Thật là cần kiệm liêm chính. Sau khi lĩnh hội đầy đủ sự phô trương xa xỉ trong Vân phủ, Cơ Uyển Bạch thầm rút ra kết luận.
"Nhưng mà, nếu Đỗ công tử cưới công chúa hoặc vị thiên kim tiểu thư nào đó, em nghĩ nơi này sẽ không u tịch mãi đâu". Trúc Thanh nói thêm.
Cơ Uyển Bạch không lên tiếng. Cuộc sống sau khi kết hôn quả thật không còn như lúc trước, thế nhưng thay đổi như vậy liệu có tốt hơn không? Cô không cho là vậy. Nếu cô kết hôn với Đường Giai, chỉ e cả đời sẽ rơi vào thế nuốt hận không trôi.
"Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" Trúc Thanh thấy tiểu thư hồi lâu không nói, thầm trách bản thân hồ đồ thốt ra những lời động chạm đến vết thương lòng của tiểu thư, e dè dò hỏi.
"Tôi khỏe lắm!" Cơ Uyển Bạch thay đổi thế đứng, xa xăm ngắm nhìn khoảng sân nhỏ trước mặt.
Trúc Thanh lặng lẽ thở dài. Từ hôm tiểu thư tự sát không thành, tâm tính dường như đã hoàn toàn thay đổi. Mấy hòn giả sơn này vốn do tiểu thư sai thị tì xếp ở đây để mỗi lần cáu giận trong người lại chạy tới nhục mạ Đỗ công tử. Mỗi khi có người lỡ miệng nhắc tới Đỗ gia, tiểu thư lại nổi trận lôi đình, giống như định hôn với Đỗ công tử chính là nỗi hổ thẹn lớn nhất đời. Hôm nay vẻ mặt tiểu thư lại thản nhiên như nước, không vui không buồn, tiểu thư thật sự đã tháo gỡ những vướng mắc trong lòng rồi sao?
"Lão gia!" Vân phu nhân vịn lan can uốn khúc, nhìn đăm đăm về phía bóng dáng con gái, nặng nề thở dài, "E là phải lo hôn sự cho Ánh Lục thôi, nếu cả ngày cứ đứng bên tường nhà Đỗ gia như thế này, người ngoài biết được sẽ cười đến rụng răng mất. Giá như hồi đó, chúng ta không định hôn cho con bé".
Vân viên ngoại tặc lưỡi, "Cũng không hẳn, ngựa tốt không ăn cỏ phía sau, trong lòng hối hận thế nào cũng không giữ lại được thể diện. Hiện giờ người ta là quan lớn quý hiển, chúng ta với không tới, nhưng Ánh Lục nhà ta, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, nhất định sẽ lấy được người không thua kém gì Đỗ công tử. Ngày mai phu nhân sai người mời bà mối Trương tới đây để bà ấy xem xét tìm hiểu xem".
"Ừ, con gái lớn rồi, không giữ trong nhà được nữa, cũng đến lúc phải xuất môn thôi. Hôn sự tốt lành sẽ gỡ mối tơ lòng của Ánh Lục, con bé sẽ không còn vấn vương với đứa con trưởng nhà Đỗ gia nữa. Lão gia, cho Ánh Lục và Trúc Thanh đi ra bát phố đi, cứ ở mãi trong khuê phòng, con bé sẽ không kìm lòng được lại chạy ra vườn đấy".
"Được, chỉ cần Ánh Lục sống vui vẻ, nó làm gì tôi cũng không cản".
"Chờ Ánh Lục ra phố, tôi sẽ sai người tìm bà mối Trương ngay. Việc này không thể để Ánh Lục biết, con bé vốn tâm cao khí ngạo, biết chuyện sẽ lại nổi giận lôi đình, nhất định phải để cho thần không biết quỷ không hay mới được".
Vân viên ngoại nhướn mày khen ngợi: "Hiểu con gái không ai hơn mẹ, vậy chuyện này phu nhân cứ tùy ý sắp đặt".
Hai vợ chồng viên ngoại nhìn nhau mỉm cười.
"Nha hoàn đại tỷ, cô có chắc tôi mặc thế này không sao chứ?" Cơ Uyển Bạch vung ống tay áo, xoay vài vòng trong phòng.
Cô vận bộ trường bào màu ngọc trai, búi tóc trên đỉnh đầu được buộc thêm dải bạch lụa nho nhã, bên hông đeo sợi dây kết màu đỏ thắm, còn trong tay là chiếc quạt xếp vẽ tranh sơn thủy. Ăn vận thế này chẳng khác nào đám thư sinh mặt trắng cả, cô nhìn sang Trúc Thanh, cô nha hoàn mặc bộ trang phục gọn gàng, tóc búi trái đào giống hệt một thư đồng.
Không phải hai người họ chuẩn bị tham dự hí kịch đấy chứ?
"Nếu không thì mặc gì ạ?" Trúc Thanh nhanh nhẹn giúp Cơ Uyển Bạch chỉnh lại sợi dây kết rồi đeo vào tay cô một chiếc vòng ngọc, "Tiểu thư chưa xuất giá mà muốn đi bát phố, vào tửu lầu thì phải giả trang thành nam tử mới tiện".
"Tôi không muốn đeo thứ này, rất bất tiện khi phẫu thuật". Cơ Uyển Bạch nắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay định tháo xuống. Theo nghề y đã nhiều năm, cô có thói quen không mang bất kỳ đồ trang sức nào trên người.
"Phẫu thuật? Đó là cái gì vậy, mà tiểu thư định làm gì thế?" Trúc Thanh trừng mắt nhìn cô, "Nếu tiểu thư không đeo cái vòng này, vết cắt trên cổ tay cô người khác liếc mắt một cái là nhận ra. Lúc đó tiểu thư định giải thích thế nào, bảo là tôi chẳng có chuyện gì để làm nên rạch tay cho vui à?"
Cơ Uyển Bạch nuốt nước miếng, bực bội thả tay áo xuống.
"Chúng ta đi đâu đây?" Cô ngước nhìn nắng xuân rực rỡ bên ngoài cửa, nheo nheo mắt.
"Tới lầu Tụ Hiền, trước kia tiểu thư vẫn thường tới đó uống trà, ngâm thơ tụng phú mà". Trúc Thanh có chút thất vọng rụt vai, "Tiểu thư, cô có còn nhớ tên cô là gì không?"
"Vân Ánh Lục".
Trúc Thanh ngước mắt than trời, "May mà em hỏi trước nhé. Không, hiện tại tiểu thư không phải Vân Ánh Lục, trong bộ trang phục nam tử này, cô chính là đại tài tử Vân Nhĩ Thanh nổi danh khắp thành Đông Dương".
Thân thể Cơ Uyển Bạch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Cô còn là đại tài tử sao? Trong đầu cô thứ gọi là thơ, phỏng chừng chỉ có bài: "Đầu giường trăng sáng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương"*, còn lại thì ngoài tên thuốc ra, cô chỉ biết tên các bộ phận trong cơ thể và các loại bệnh phụ khoa thôi.
* Bài Tĩnh dạ tư của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.
"Nha hoàn đại tỷ, chúng ta có thể không đi nữa, được không?" Cô thì thào khẽ hỏi.
Trúc Thanh cười mím chi, cầm lay bàn tay run rẩy của tiểu thư, "Công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi, e là các vị công tử đã phải đợi lâu rồi".
Lầu Tụ Hiền tọa lạc tại phía đông thành Đông Dương chính là nơi đám văn nhân mặc khách trong thành tụ tập để ngâm gió ngợi trăng, tiêu dao vui vẻ, thế nên mới có tên là lầu Tụ Hiền.
Kiệu của Cơ Uyển Bạch vừa hạ, tiểu nhị trong lầu vừa nhác thấy bóng người đã vui mừng chạy ra đón, "Trời ơi, không phải là Vân công tử đây sao? Nhiều ngày không tới, các vị công tử kia vẫn nhắc tới ngài suốt, xin mời lên lầu".
Cơ Uyển Bạch nở nụ cười thiếu tự nhiên, không biết do nắng xuân rạng rỡ hay do y phục quá dày mà lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Cô đứng trước bậc thang của tòa lầu, hít sâu, cố bình ổn nhịp tim thình thịch trong lồng ngực. Đột nhiên thân thể bị đẩy nhẹ một cái:
"Vị huynh đài này có cần giúp đỡ gì không?" Một giọng nói trầm trầm vang lên ở phía sau cô.
Uyển Bạch theo hướng phát ra tiếng nói quay đầu lại, thoáng chốc ngẩn cả người. Phía sau cô là một nam tử mặc áo đỏ, thân hình cao lớn, tuấn tú hiên ngang, màu đỏ thẫm của trang phục dường như càng làm tôn thêm khuôn mặt trắng như bạch ngọc và cả khí khái hùng dũng của anh ta. Nhưng thứ hút hồn người đối diện lại chính là đôi mắt thăm thẳm mà lấp lánh, tựa như bầu trời sao trong đêm buốt giá.
Anh ta hờ hững dựa người vào lan can, tay cầm thanh ngọc như ý đầy vẻ phong lưu. Kể ra thì Đường Giai cũng được xem là tuấn tú, nhưng giờ phút này, trong lòng Cơ Uyển Bạch không khỏi than nhẹ một tiếng, sao lại có người anh tuấn như thế kia chứ?
"Huynh đài, huynh không sao chứ?" Chàng trai mặc y phục đỏ kia dùng thanh như ý khều khều sợi dây kết của cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô. Cơ Uyển Bạch hơi nhíu mày, lùi sang bên cạnh một chút, "Tôi không sao, không cần giúp đỡ".
"Vậy huynh có thể dìu ta được không? Đêm qua say rượu, hôm nay mới tỉnh, người có chút chống chếnh". Nói xong, một tay anh ta nắm lấy tay Uyển Bạch, tay cầm ngọc như ý thì nắm lấy thắt lưng của cô, cười khẽ rồi vịn bước lên lầu.
Cơ Uyển Bạch vốn không ngượng ngùng như thục nữ cổ đại, ngày xưa khi còn đi thực tập, cơ hội tiếp xúc với cơ thể nam giới cũng không ít, cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ của chàng trai này không hiểu sao lại khiến cô không thoải mái, dường như anh ta có chút mờ ám thì phải.
Chẳng lẽ trước kia Vân Ánh Lục rất thân thiết với anh ta?
Cô muốn quay đầu lại tìm Trúc Thanh nhưng tiểu nha đầu đang mải cùng phu kiệu tìm chỗ đặt kiệu. Cô bất đắc dĩ đành dìu chàng trai mặc y phục đỏ lên tầng trên. Trong một thoáng mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cổ cầm réo rắt vọng xuống. Cơ Uyển Bạch vừa ngẩng đầu đã thấy trước mặt là một căn phòng lớn với mấy chiếc bàn bằng gỗ hồng mộc khá rộng, bên cửa sổ rũ xuống một giàn hoa, một vài thư sinh đang ngồi gật gù ra chiều tâm đắc quanh một mỹ nhân tuyệt sắc mải mê chơi đàn.
"Vân huynh!" Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Mấy thư sinh vui sướng chắp tay đi tới, "Rốt cục huynh cũng chịu lộ diện. Nếu huynh không đến, chẳng phải có lỗi với cảnh xuân lại phụ ý tốt của ông trời sao, chúng tôi còn đang chờ huynh tới đối thơ đấy. Vừa hay, hôm nay Đào Hồng cô nương cũng ở đây, không phải hai người tâm tư tương thông đấy chứ?"
Mỹ nhân ngồi sau cây cổ cầm uyển chuyển đứng dậy, dịu dàng thốt lời chào hỏi. Nụ cười trên mặt Cơ Uyển Bạch vô cùng gượng gạo, cô thật không biết phải làm gì để ứng phó với cục diện này.
Những người này là ai đây trời!
"Vậy huynh cứ hàn huyên cùng các bằng hữu của mình, ta đi tìm bằng hữu của ta". Chàng trai mặc y phục đỏ kia khẽ nhếch môi nói rồi buông tay Cơ Uyển Bạch, đi tới bàn bên cạnh. Ngồi quanh bàn là hai người đàn ông trung niên da ngăm đen, vừa thấy anh chàng áo đỏ đi tới cả hai cung kính đứng lên thi lễ.
Cơ Uyển Bạch căng thẳng tới mức suýt chút nữa thì quay đầu bỏ chạy.
"Công tử!" Lúc này, Trúc Thanh vội vã chạy lên. Cơ Uyển Bạch như gặp được cứu tinh, vội quay đầu lại, "Nha... ngươi tới rồi à?"
"Ngô công tử, Tống công tử, Thúc công tử, xin chào ba vị! Trúc Thanh vừa thấy vẻ mặt của tiểu thư, đoán chừng đã quên cả những người này, vội lanh lợi mở lời chào hỏi, "Công tử nhà tôi vừa ốm một trận, hiện cũng vừa mới khỏi bệnh thôi, nhưng vì nhớ các vị nên nhất định đòi tới đây. Đào Hồng cô nương, cô có khỏe không?"
Đào Hồng mỉm cười, yêu kiều liếc mắt nhìn Cơ Uyển Bạch, "Ta khỏe, có điều nhiều ngày không được đọc thơ mới của Vân công tử nên có chút nhớ nhung".
Thơ mới? Tay Uyển Bạch đầy mồ hôi lạnh, hệt như khi đang phẫu thuật thì gặp phải tình huống ngoài dự liệu, sắc mặt tái nhợt.
"Hôm nay Đào Hồng cô nương nhất định sẽ được thỏa lòng. Vân huynh, huynh ngồi bên này đi". Lý công tử một lời hai nghĩa, nháy mắt hướng về góc bàn bên cửa sổ. Tiểu nhị trong lầu vui vẻ đưa lên trà bánh.
"Nha hoàn đại tỷ, những người này là ai vậy?" Cơ Uyển Bạch bất an ngồi xuống, ghé sát tai Trúc Thanh thì thào hỏi.
"Thi hữu của cô". Hai mắt Trúc Thanh trợn tròn.
Cơ Uyển Bạch đảo mắt nhìn quanh, từ phía đối diện, chàng trai vận y phục đỏ đang phóng tới một ánh mắt vô cùng tình tứ. Cô khẽ nhướn mày, "Nha hoàn đại tỷ, có phải cô biết rõ mọi chuyện của tôi không, kể cả chuyện riêng tư?"
"Đương nhiên, em theo hầu tiểu thư từ khi còn rất nhỏ mà, bất kể là chuyện gì của tiểu thư, em đều biết rõ như lòng bàn tay".
"Vậy tôi đã từng lên giường với anh chàng mặc y phục đỏ kia chưa?" Cơ Uyển Bạch thấp giọng nói khẽ.
"Phụt!" Ngụm trà trong miệng Trúc Thanh đột nhiên phun đầy lên mặt và y phục của Đào Hồng cô nương đang ngồi đối diện.
Lầu Tụ Hiền ngày đêm náo nhiệt ồn ào, không chỉ văn nhân mặc khách mà còn có đủ mọi hạng người trong xã hội. Người nào thích cũng đều có thể tới đây dùng trà uống rượu, hàn huyên tâm sự, dường như ai cũng ra sức ngoạc miệng ra tán gẫu.
Khách nhân ở đây chẳng mấy người để ý đến đám thư sinh mặt trắng kia, duy chỉ có chàng trai mặc áo đỏ kia thỉnh thoảng lại liếc nhẹ sang đôi lần, đôi môi đẹp khe khẽ mỉm cười.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Trúc Thanh bối rối rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước trà trên mặt Đào Hồng.
"Để ta tự làm". Đào Hồng nghiêm mặt, đẩy tay Trúc Thanh ra, tự mình lấy chiếc khăn lụa trong ống tay áo ra lau.
Trúc Thanh mấp máy môi định nói gì đó rồi sờ lên trán tiểu thư mấy bận, trán không nóng, "Tiểu thư, cô điên rồi, cô chưa từng gặp người đó mà".
Cơ Uyển Bạch nheo mắt hỏi tiếp, "Vậy tôi... đã lên giường với người đàn ông nào chưa?" Việc này, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không lại nhảy ra một gã nào đó mà cô không kịp đề phòng có phải là lại bị dọa chết khiếp không.
Trúc Thanh hít sâu một hơi, mắt trợn ngược suýt rơi cả tròng mắt, "Tiểu thư, mấy... mấy lời này sao cô có thể nói ra miệng được, cô còn... chưa xuất giá, sao có thể nói tới chuyện này chứ, đừng nói tới chuyện đụng chạm da thịt, ngay cả móng tay của tiểu thư cũng chưa từng bị đăng đồ tử[[2] nào chạm vào".
[2] Chỉ kẻ háo sắc.
Lời này sao có thể khẳng định chắc chắn như thế được, cái tên đăng đồ tử kia chẳng đang tủm tỉm nhìn cô đấy thôi. Cơ Uyển Bạch mặt không chút biến sắc quay đầu sang hỏi:
"Thế Đào Hồng cô nương kia thì thế nào?" Cơ Uyển Bạch phàm làm việc gì cũng chậm chạp nhưng không hề ngốc. Rõ ràng ánh mắt của Đào Hồng và lời nói đầy ẩn tình của các vị công tử kia cho thấy dường như giữa cô và vị cô nương kia có chút mờ ám. Chẳng lẽ Vân Ánh Lục đồng tính luyến ái?
"Cô ta tiếp cận tiểu thư là có ý đồ khác". Trúc Thanh hừ một tiếng, ngữ điệu đầy vẻ khinh thường.
"Vân huynh, huynh to nhỏ gì với thư đồng thế, trà uống rồi, điểm tâm cũng dùng rồi, chúng ta bắt đầu thôi nào!" Thúc công tử tay cầm quạt, gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt ra chiều tiêu sái huênh hoang.
"Đúng rồi, Vân huynh, hôm nay huynh chọn đề tài gì?" Lý công tử ngồi giữa đặt chén trà xuống, phụ họa.
Nhất tề mọi ánh mắt đều hướng về phía Cơ Uyển Bạch khiến cô nhột nhạt không yên, đang tính bắt chước xòe quạt cho ra vẻ phong độ, nào ngờ cây quạt không mở ra được, mà thiếu chút nữa thì bị cô xé đôi.
"Chuyện này... mọi người quyết định là được rồi". Cô ấp úng trả lời, cảm giác như bị núi cao nghìn trượng đè lên thân mình, xém chút không thở nổi.
"Ôi, làm thế sao được? Mấy người chúng tôi mặc dù danh vang khắp kinh thành, nhưng cũng tự biết so với Vân huynh, vẫn kém một bậc. Vân huynh đừng khiêm nhường nữa, mau ra đề đi, đừng làm Đào Hồng cô nương thất vọng". Mấy vị công tử lại cùng cười đùa.
"Vân công tử, Đào Hồng đang chờ thơ của huynh để mang về lầu phổ nhạc đấy, như vậy, thơ của công tử sẽ được lưu truyền khắp các đường hoa ngõ liễu ở Đông Dương".
Đường hoa ngõ liễu chẳng phải là thanh lâu sao? Vậy vị Đào Hồng cô nương này hóa ra là nữ tử thanh lâu à? Rốt cuộc Vân Ánh Lục đã viết thơ gì, giao lưu với thể loại bằng hữu nào chứ!
Cơ Uyển Bạch cuống đến độ chóp mũi cũng toát đầy mồ hôi.
"À... Mãn thành tận đới hoàng kim giáp[3]..." Uyển Bạch sực nhớ tới dòng tít trên poster của bộ phim nổi tiếng này, buột miệng thốt ra lời.
[3] Tên đầy đủ của bộ phim Hoàng Kim Giáp do Trương Nghệ Mưu làm đạo diễn.
"Vân huynh, vậy tứ thơ là mùa thu có phải không?" Lý công tử phe phẩy cây quạt trong tay, ngồi chéo chân rung đùi.
Cơ Uyển Bạch cười gượng gạo, "À, đúng vậy, đúng vậy! Là ngâm gió ngợi trăng, hôm nay không có gió, không... không thích hợp để ngâm thơ, đúng không?" Cô vội vàng chữa cháy.
Lời còn chưa dứt, một cơn gió xuân không biết từ đâu thổi qua rặng hạnh trước mặt, trút đám mưa hoa vào lầu Tụ Hiền. Mọi người ngẩng đầu, đắm chìm trong cảnh tượng tuyệt đẹp, cánh hoa mềm mại thơm hương chạm khẽ vào môi, xao xuyến như vừa được hôn lên đôi môi mềm của cô thiếu nữ bướng bỉnh.
Những náo nhiệt ồn ào ngoài đường, những oanh yến trên lầu vàng gác tía tựa như ngưng bặt trong phút chốc, để đắm chìm trong màn mưa hoa tao nhã.
Cơ Uyển Bạch khắp người phủ đầy cánh hoa, ngồi ngây như phỗng.
"Vân huynh, giờ có gió có hoa, đã đến lúc xuất thơ thôi!" Lý công tử pha trò.
"Nhưng bên ngoài không có ánh trăng, vẫn không thích hợp để ngâm thơ. Cảm xúc của tôi chỉ dưới ánh trăng, trong mưa bụi, mới có thể tuôn trào". Cơ Uyển Bạch vẫn cố cãi chày cãi cối.
"Vân huynh, trước kia huynh có chú trọng tới những chuyện như thế đâu".
"Trước kia, trước kia... trước kia tôi quá thô tục, còn bây giờ ngâm gió ngợi trăng... phải ở thời điểm phong nhã, hoàn cảnh phong nhã, thì cảm xúc mới bộc phát". Tay Cơ Uyển Bạch ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh.
Bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, vầng thái dương vừa rồi còn rực rỡ bỗng chốc bị mây che khuất, chỉ trong chốc lát, một màn mưa bụi giăng kín không trung.
Cơ Uyển Bạch mặt cắt không còn giọt máu.
"Vân huynh, đây đúng là Hoa rơi người đứng lẻ, mưa nhỏ én bay đôi[4]. Chẳng mấy khi phong cảnh hữu tình như vậy, chúng ta nhân dịp này làm mấy bài phú, huynh thấy thế nào?" Thúc công tử đứng lên, hào sảng phất ống tay hỏi.
[4] Nguyên văn là "Lạc hoa nhân lạc lập, vi vũ yến song phi", trích bài Lâm Giang tiên kỳ của nhà thơ Án Kỷ Đạo, bản dịch của Cao Tự Thanh.
Cơ Uyển Bạch nghẹn lời, nỗi khổ này quả thực không biết giãi cùng ai.
Chuyện ngâm gió ngợi trăng này vốn không phải là việc ai cũng làm được, rõ ràng bản thân cô đến từ thế kỷ hai mươi mốt, so với đám công tử này sách vở từng đọc cũng không ít hơn là bao, nhưng sao lúc nào cũng gặp khó khăn thế không biết?
"Vân công tử, có phải dạo này huynh gặp bế tắc gì à?" Đào Hồng lo lắng nhìn vẻ mặt thống khổ của Cơ Uyển Bạch.
Cơ Uyển Bạch ngẩn ra, đưa mắt cầu cứu Trúc Thanh, cô chỉ biết mấy thứ như viêm cổ tử cung, đa nang buồng trứng, còn mấy thứ bế tắc này sao mà biết được?
Trúc Thanh sợ không dám thở mạnh, tiểu thư không chỉ quên sạch chuyện trước kia mà ngay cả tài nghệ tinh hoa cũng đột nhiên biến mất không tăm tích. Dù cô có lo cho tiểu thư thì cũng chỉ là lo suông mà thôi, số mệnh là nha hoàn, cả đời làm gì có cơ hội được đụng đến sách vở!
Không khí lặng ngắt như tờ.
"Ha ha!" Chàng trai mặc y phục đỏ ở bàn đối diện vẫn nghiêng tai lắng nghe câu chuyện từ lúc nãy, rốt cuộc không nhịn được bật cười ha hả, cười đến mức trà trong chén sánh cả ra ngoài, đôi mắt sáng như sao vẫn không rời khỏi Cơ Uyển Bạch.
"Chư vị huynh đài, hôm nay hết gió rồi lại mưa, thật khiến cho tâm tình ai đó vô cùng khó chịu, cái gì mà nhàn nhã ngâm thơ, uống một trận túy lúy chẳng phải hay hơn sao?"
Nói rồi anh ta vẫy tay gọi tiểu nhị, "Ngươi mang cho các vị công tử bàn bên mấy bầu rượu ngon đi!"
Không khí lại ấm dần.
"Đúng, đúng, uống rượu thôi". Cơ Uyển Bạch vội vàng lớn tiếng phụ họa, không quên liếc mắt đầy cảm kích về phía chàng trai mặc y phục đỏ ở bàn bên cạnh.
Anh ta nhìn cô đầy ngụ ý rồi chỉ về vị trí bên cạnh mình, vẻ mặt lễ độ nhưng cũng rất khó cự tuyệt. Cơ Uyển Bạch đờ cả người, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên, mấy vị công tử hăm hở rót rượu gắp thịt, không hề đả động gì tới việc đối thơ nữa, chỉ có gương mặt xinh đẹp của Đào Hồng vẫn giữ nguyên vẻ thất vọng.
Có tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường.
"Mau xem đi, hôm nay có buổi tuyển tú nữ đấy". Một tiếng hô to ngoài phố khiến cả đám văn nhân tài tử trên lầu đều đứng bật dậy, xô đẩy nhau chạy ra cửa sổ.
Cơ Uyển Bạch dò dẫm trèo lên mấy hòn giả sơn, vin tay thò đầu qua bờ tường, đưa mắt nhìn xung quanh. Trước mắt cô là gia trang của vị hôn phu hụt!
"Tiểu thư" Trúc Thanh từ giàn hoa bên cạnh, thò đầu sang, nhìn cô lè lưỡi nói: "Hiện tại Đỗ công tử hẳn đang thượng triều, không có nhà đâu".
Cơ Uyển Bạch chớp mắt mấy lượt, anh ta ở nhà hay không thì quan hệ gì đến cô? Nằm trên giường mấy ngày, hôm nay khó khăn lắm cô mới vận chút sức lực ra vườn đi dạo, vừa hay nhìn thấy cạnh bờ tường có mấy hòn giả sơn, lại sực nhớ chuyện đêm qua Trúc Thanh kể nên mới tò mò ghé mắt xem sao. Cô xưa nay luôn bận tối mắt tối mũi thế mà nay lại lâm vào cảnh "thất nghiệp", ban ngày ban mặt lại trống rỗng hoảng sợ, chẳng khác nào kiến mất râu bò loạn. Vân phủ nơi nơi là kì hoa dị thảo, đình đài lầu các nhưng cô chẳng chút hứng thú, chỉ có khu vườn u mịch này là khiến những nôn nóng bất an trong lòng cô dịu đi đôi chút.
"Nhà họ Đỗ này không có phụ nữ sao?" Cô đứng ở bờ tường quan sát một lúc, chỉ thấy người ra ra vào vào khoảng sân nhỏ là đàn ông, hơn nữa đều là những người đã có tuổi.
Trúc Thanh gật gật đầu, "Đúng ạ, sau khi Đỗ phu nhân qua đời, Đỗ viên ngoại không tái giá, trong nhà chỉ có ông ấy và đại công tử, nhị công tử hiện đang ở biên cương. Thị nữ hầu hạ phu nhân đều đã đi nhà khác, hiện tại trong nhà chỉ giữ lại mấy lão gia nhân. Đỗ gia vốn là dòng dõi thư hương, suốt ngày đọc sách luyện chữ, những nhu cầu khác cũng đòi hỏi không quá cao".
Thật là cần kiệm liêm chính. Sau khi lĩnh hội đầy đủ sự phô trương xa xỉ trong Vân phủ, Cơ Uyển Bạch thầm rút ra kết luận.
"Nhưng mà, nếu Đỗ công tử cưới công chúa hoặc vị thiên kim tiểu thư nào đó, em nghĩ nơi này sẽ không u tịch mãi đâu". Trúc Thanh nói thêm.
Cơ Uyển Bạch không lên tiếng. Cuộc sống sau khi kết hôn quả thật không còn như lúc trước, thế nhưng thay đổi như vậy liệu có tốt hơn không? Cô không cho là vậy. Nếu cô kết hôn với Đường Giai, chỉ e cả đời sẽ rơi vào thế nuốt hận không trôi.
"Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" Trúc Thanh thấy tiểu thư hồi lâu không nói, thầm trách bản thân hồ đồ thốt ra những lời động chạm đến vết thương lòng của tiểu thư, e dè dò hỏi.
"Tôi khỏe lắm!" Cơ Uyển Bạch thay đổi thế đứng, xa xăm ngắm nhìn khoảng sân nhỏ trước mặt.
Trúc Thanh lặng lẽ thở dài. Từ hôm tiểu thư tự sát không thành, tâm tính dường như đã hoàn toàn thay đổi. Mấy hòn giả sơn này vốn do tiểu thư sai thị tì xếp ở đây để mỗi lần cáu giận trong người lại chạy tới nhục mạ Đỗ công tử. Mỗi khi có người lỡ miệng nhắc tới Đỗ gia, tiểu thư lại nổi trận lôi đình, giống như định hôn với Đỗ công tử chính là nỗi hổ thẹn lớn nhất đời. Hôm nay vẻ mặt tiểu thư lại thản nhiên như nước, không vui không buồn, tiểu thư thật sự đã tháo gỡ những vướng mắc trong lòng rồi sao?
"Lão gia!" Vân phu nhân vịn lan can uốn khúc, nhìn đăm đăm về phía bóng dáng con gái, nặng nề thở dài, "E là phải lo hôn sự cho Ánh Lục thôi, nếu cả ngày cứ đứng bên tường nhà Đỗ gia như thế này, người ngoài biết được sẽ cười đến rụng răng mất. Giá như hồi đó, chúng ta không định hôn cho con bé".
Vân viên ngoại tặc lưỡi, "Cũng không hẳn, ngựa tốt không ăn cỏ phía sau, trong lòng hối hận thế nào cũng không giữ lại được thể diện. Hiện giờ người ta là quan lớn quý hiển, chúng ta với không tới, nhưng Ánh Lục nhà ta, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, nhất định sẽ lấy được người không thua kém gì Đỗ công tử. Ngày mai phu nhân sai người mời bà mối Trương tới đây để bà ấy xem xét tìm hiểu xem".
"Ừ, con gái lớn rồi, không giữ trong nhà được nữa, cũng đến lúc phải xuất môn thôi. Hôn sự tốt lành sẽ gỡ mối tơ lòng của Ánh Lục, con bé sẽ không còn vấn vương với đứa con trưởng nhà Đỗ gia nữa. Lão gia, cho Ánh Lục và Trúc Thanh đi ra bát phố đi, cứ ở mãi trong khuê phòng, con bé sẽ không kìm lòng được lại chạy ra vườn đấy".
"Được, chỉ cần Ánh Lục sống vui vẻ, nó làm gì tôi cũng không cản".
"Chờ Ánh Lục ra phố, tôi sẽ sai người tìm bà mối Trương ngay. Việc này không thể để Ánh Lục biết, con bé vốn tâm cao khí ngạo, biết chuyện sẽ lại nổi giận lôi đình, nhất định phải để cho thần không biết quỷ không hay mới được".
Vân viên ngoại nhướn mày khen ngợi: "Hiểu con gái không ai hơn mẹ, vậy chuyện này phu nhân cứ tùy ý sắp đặt".
Hai vợ chồng viên ngoại nhìn nhau mỉm cười.
"Nha hoàn đại tỷ, cô có chắc tôi mặc thế này không sao chứ?" Cơ Uyển Bạch vung ống tay áo, xoay vài vòng trong phòng.
Cô vận bộ trường bào màu ngọc trai, búi tóc trên đỉnh đầu được buộc thêm dải bạch lụa nho nhã, bên hông đeo sợi dây kết màu đỏ thắm, còn trong tay là chiếc quạt xếp vẽ tranh sơn thủy. Ăn vận thế này chẳng khác nào đám thư sinh mặt trắng cả, cô nhìn sang Trúc Thanh, cô nha hoàn mặc bộ trang phục gọn gàng, tóc búi trái đào giống hệt một thư đồng.
Không phải hai người họ chuẩn bị tham dự hí kịch đấy chứ?
"Nếu không thì mặc gì ạ?" Trúc Thanh nhanh nhẹn giúp Cơ Uyển Bạch chỉnh lại sợi dây kết rồi đeo vào tay cô một chiếc vòng ngọc, "Tiểu thư chưa xuất giá mà muốn đi bát phố, vào tửu lầu thì phải giả trang thành nam tử mới tiện".
"Tôi không muốn đeo thứ này, rất bất tiện khi phẫu thuật". Cơ Uyển Bạch nắm chiếc vòng ngọc trên cổ tay định tháo xuống. Theo nghề y đã nhiều năm, cô có thói quen không mang bất kỳ đồ trang sức nào trên người.
"Phẫu thuật? Đó là cái gì vậy, mà tiểu thư định làm gì thế?" Trúc Thanh trừng mắt nhìn cô, "Nếu tiểu thư không đeo cái vòng này, vết cắt trên cổ tay cô người khác liếc mắt một cái là nhận ra. Lúc đó tiểu thư định giải thích thế nào, bảo là tôi chẳng có chuyện gì để làm nên rạch tay cho vui à?"
Cơ Uyển Bạch nuốt nước miếng, bực bội thả tay áo xuống.
"Chúng ta đi đâu đây?" Cô ngước nhìn nắng xuân rực rỡ bên ngoài cửa, nheo nheo mắt.
"Tới lầu Tụ Hiền, trước kia tiểu thư vẫn thường tới đó uống trà, ngâm thơ tụng phú mà". Trúc Thanh có chút thất vọng rụt vai, "Tiểu thư, cô có còn nhớ tên cô là gì không?"
"Vân Ánh Lục".
Trúc Thanh ngước mắt than trời, "May mà em hỏi trước nhé. Không, hiện tại tiểu thư không phải Vân Ánh Lục, trong bộ trang phục nam tử này, cô chính là đại tài tử Vân Nhĩ Thanh nổi danh khắp thành Đông Dương".
Thân thể Cơ Uyển Bạch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Cô còn là đại tài tử sao? Trong đầu cô thứ gọi là thơ, phỏng chừng chỉ có bài: "Đầu giường trăng sáng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương"*, còn lại thì ngoài tên thuốc ra, cô chỉ biết tên các bộ phận trong cơ thể và các loại bệnh phụ khoa thôi.
* Bài Tĩnh dạ tư của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.
"Nha hoàn đại tỷ, chúng ta có thể không đi nữa, được không?" Cô thì thào khẽ hỏi.
Trúc Thanh cười mím chi, cầm lay bàn tay run rẩy của tiểu thư, "Công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi, e là các vị công tử đã phải đợi lâu rồi".
Lầu Tụ Hiền tọa lạc tại phía đông thành Đông Dương chính là nơi đám văn nhân mặc khách trong thành tụ tập để ngâm gió ngợi trăng, tiêu dao vui vẻ, thế nên mới có tên là lầu Tụ Hiền.
Kiệu của Cơ Uyển Bạch vừa hạ, tiểu nhị trong lầu vừa nhác thấy bóng người đã vui mừng chạy ra đón, "Trời ơi, không phải là Vân công tử đây sao? Nhiều ngày không tới, các vị công tử kia vẫn nhắc tới ngài suốt, xin mời lên lầu".
Cơ Uyển Bạch nở nụ cười thiếu tự nhiên, không biết do nắng xuân rạng rỡ hay do y phục quá dày mà lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Cô đứng trước bậc thang của tòa lầu, hít sâu, cố bình ổn nhịp tim thình thịch trong lồng ngực. Đột nhiên thân thể bị đẩy nhẹ một cái:
"Vị huynh đài này có cần giúp đỡ gì không?" Một giọng nói trầm trầm vang lên ở phía sau cô.
Uyển Bạch theo hướng phát ra tiếng nói quay đầu lại, thoáng chốc ngẩn cả người. Phía sau cô là một nam tử mặc áo đỏ, thân hình cao lớn, tuấn tú hiên ngang, màu đỏ thẫm của trang phục dường như càng làm tôn thêm khuôn mặt trắng như bạch ngọc và cả khí khái hùng dũng của anh ta. Nhưng thứ hút hồn người đối diện lại chính là đôi mắt thăm thẳm mà lấp lánh, tựa như bầu trời sao trong đêm buốt giá.
Anh ta hờ hững dựa người vào lan can, tay cầm thanh ngọc như ý đầy vẻ phong lưu. Kể ra thì Đường Giai cũng được xem là tuấn tú, nhưng giờ phút này, trong lòng Cơ Uyển Bạch không khỏi than nhẹ một tiếng, sao lại có người anh tuấn như thế kia chứ?
"Huynh đài, huynh không sao chứ?" Chàng trai mặc y phục đỏ kia dùng thanh như ý khều khều sợi dây kết của cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô. Cơ Uyển Bạch hơi nhíu mày, lùi sang bên cạnh một chút, "Tôi không sao, không cần giúp đỡ".
"Vậy huynh có thể dìu ta được không? Đêm qua say rượu, hôm nay mới tỉnh, người có chút chống chếnh". Nói xong, một tay anh ta nắm lấy tay Uyển Bạch, tay cầm ngọc như ý thì nắm lấy thắt lưng của cô, cười khẽ rồi vịn bước lên lầu.
Cơ Uyển Bạch vốn không ngượng ngùng như thục nữ cổ đại, ngày xưa khi còn đi thực tập, cơ hội tiếp xúc với cơ thể nam giới cũng không ít, cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ của chàng trai này không hiểu sao lại khiến cô không thoải mái, dường như anh ta có chút mờ ám thì phải.
Chẳng lẽ trước kia Vân Ánh Lục rất thân thiết với anh ta?
Cô muốn quay đầu lại tìm Trúc Thanh nhưng tiểu nha đầu đang mải cùng phu kiệu tìm chỗ đặt kiệu. Cô bất đắc dĩ đành dìu chàng trai mặc y phục đỏ lên tầng trên. Trong một thoáng mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cổ cầm réo rắt vọng xuống. Cơ Uyển Bạch vừa ngẩng đầu đã thấy trước mặt là một căn phòng lớn với mấy chiếc bàn bằng gỗ hồng mộc khá rộng, bên cửa sổ rũ xuống một giàn hoa, một vài thư sinh đang ngồi gật gù ra chiều tâm đắc quanh một mỹ nhân tuyệt sắc mải mê chơi đàn.
"Vân huynh!" Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Mấy thư sinh vui sướng chắp tay đi tới, "Rốt cục huynh cũng chịu lộ diện. Nếu huynh không đến, chẳng phải có lỗi với cảnh xuân lại phụ ý tốt của ông trời sao, chúng tôi còn đang chờ huynh tới đối thơ đấy. Vừa hay, hôm nay Đào Hồng cô nương cũng ở đây, không phải hai người tâm tư tương thông đấy chứ?"
Mỹ nhân ngồi sau cây cổ cầm uyển chuyển đứng dậy, dịu dàng thốt lời chào hỏi. Nụ cười trên mặt Cơ Uyển Bạch vô cùng gượng gạo, cô thật không biết phải làm gì để ứng phó với cục diện này.
Những người này là ai đây trời!
"Vậy huynh cứ hàn huyên cùng các bằng hữu của mình, ta đi tìm bằng hữu của ta". Chàng trai mặc y phục đỏ kia khẽ nhếch môi nói rồi buông tay Cơ Uyển Bạch, đi tới bàn bên cạnh. Ngồi quanh bàn là hai người đàn ông trung niên da ngăm đen, vừa thấy anh chàng áo đỏ đi tới cả hai cung kính đứng lên thi lễ.
Cơ Uyển Bạch căng thẳng tới mức suýt chút nữa thì quay đầu bỏ chạy.
"Công tử!" Lúc này, Trúc Thanh vội vã chạy lên. Cơ Uyển Bạch như gặp được cứu tinh, vội quay đầu lại, "Nha... ngươi tới rồi à?"
"Ngô công tử, Tống công tử, Thúc công tử, xin chào ba vị! Trúc Thanh vừa thấy vẻ mặt của tiểu thư, đoán chừng đã quên cả những người này, vội lanh lợi mở lời chào hỏi, "Công tử nhà tôi vừa ốm một trận, hiện cũng vừa mới khỏi bệnh thôi, nhưng vì nhớ các vị nên nhất định đòi tới đây. Đào Hồng cô nương, cô có khỏe không?"
Đào Hồng mỉm cười, yêu kiều liếc mắt nhìn Cơ Uyển Bạch, "Ta khỏe, có điều nhiều ngày không được đọc thơ mới của Vân công tử nên có chút nhớ nhung".
Thơ mới? Tay Uyển Bạch đầy mồ hôi lạnh, hệt như khi đang phẫu thuật thì gặp phải tình huống ngoài dự liệu, sắc mặt tái nhợt.
"Hôm nay Đào Hồng cô nương nhất định sẽ được thỏa lòng. Vân huynh, huynh ngồi bên này đi". Lý công tử một lời hai nghĩa, nháy mắt hướng về góc bàn bên cửa sổ. Tiểu nhị trong lầu vui vẻ đưa lên trà bánh.
"Nha hoàn đại tỷ, những người này là ai vậy?" Cơ Uyển Bạch bất an ngồi xuống, ghé sát tai Trúc Thanh thì thào hỏi.
"Thi hữu của cô". Hai mắt Trúc Thanh trợn tròn.
Cơ Uyển Bạch đảo mắt nhìn quanh, từ phía đối diện, chàng trai vận y phục đỏ đang phóng tới một ánh mắt vô cùng tình tứ. Cô khẽ nhướn mày, "Nha hoàn đại tỷ, có phải cô biết rõ mọi chuyện của tôi không, kể cả chuyện riêng tư?"
"Đương nhiên, em theo hầu tiểu thư từ khi còn rất nhỏ mà, bất kể là chuyện gì của tiểu thư, em đều biết rõ như lòng bàn tay".
"Vậy tôi đã từng lên giường với anh chàng mặc y phục đỏ kia chưa?" Cơ Uyển Bạch thấp giọng nói khẽ.
"Phụt!" Ngụm trà trong miệng Trúc Thanh đột nhiên phun đầy lên mặt và y phục của Đào Hồng cô nương đang ngồi đối diện.
Lầu Tụ Hiền ngày đêm náo nhiệt ồn ào, không chỉ văn nhân mặc khách mà còn có đủ mọi hạng người trong xã hội. Người nào thích cũng đều có thể tới đây dùng trà uống rượu, hàn huyên tâm sự, dường như ai cũng ra sức ngoạc miệng ra tán gẫu.
Khách nhân ở đây chẳng mấy người để ý đến đám thư sinh mặt trắng kia, duy chỉ có chàng trai mặc áo đỏ kia thỉnh thoảng lại liếc nhẹ sang đôi lần, đôi môi đẹp khe khẽ mỉm cười.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Trúc Thanh bối rối rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước trà trên mặt Đào Hồng.
"Để ta tự làm". Đào Hồng nghiêm mặt, đẩy tay Trúc Thanh ra, tự mình lấy chiếc khăn lụa trong ống tay áo ra lau.
Trúc Thanh mấp máy môi định nói gì đó rồi sờ lên trán tiểu thư mấy bận, trán không nóng, "Tiểu thư, cô điên rồi, cô chưa từng gặp người đó mà".
Cơ Uyển Bạch nheo mắt hỏi tiếp, "Vậy tôi... đã lên giường với người đàn ông nào chưa?" Việc này, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không lại nhảy ra một gã nào đó mà cô không kịp đề phòng có phải là lại bị dọa chết khiếp không.
Trúc Thanh hít sâu một hơi, mắt trợn ngược suýt rơi cả tròng mắt, "Tiểu thư, mấy... mấy lời này sao cô có thể nói ra miệng được, cô còn... chưa xuất giá, sao có thể nói tới chuyện này chứ, đừng nói tới chuyện đụng chạm da thịt, ngay cả móng tay của tiểu thư cũng chưa từng bị đăng đồ tử[[2] nào chạm vào".
[2] Chỉ kẻ háo sắc.
Lời này sao có thể khẳng định chắc chắn như thế được, cái tên đăng đồ tử kia chẳng đang tủm tỉm nhìn cô đấy thôi. Cơ Uyển Bạch mặt không chút biến sắc quay đầu sang hỏi:
"Thế Đào Hồng cô nương kia thì thế nào?" Cơ Uyển Bạch phàm làm việc gì cũng chậm chạp nhưng không hề ngốc. Rõ ràng ánh mắt của Đào Hồng và lời nói đầy ẩn tình của các vị công tử kia cho thấy dường như giữa cô và vị cô nương kia có chút mờ ám. Chẳng lẽ Vân Ánh Lục đồng tính luyến ái?
"Cô ta tiếp cận tiểu thư là có ý đồ khác". Trúc Thanh hừ một tiếng, ngữ điệu đầy vẻ khinh thường.
"Vân huynh, huynh to nhỏ gì với thư đồng thế, trà uống rồi, điểm tâm cũng dùng rồi, chúng ta bắt đầu thôi nào!" Thúc công tử tay cầm quạt, gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt ra chiều tiêu sái huênh hoang.
"Đúng rồi, Vân huynh, hôm nay huynh chọn đề tài gì?" Lý công tử ngồi giữa đặt chén trà xuống, phụ họa.
Nhất tề mọi ánh mắt đều hướng về phía Cơ Uyển Bạch khiến cô nhột nhạt không yên, đang tính bắt chước xòe quạt cho ra vẻ phong độ, nào ngờ cây quạt không mở ra được, mà thiếu chút nữa thì bị cô xé đôi.
"Chuyện này... mọi người quyết định là được rồi". Cô ấp úng trả lời, cảm giác như bị núi cao nghìn trượng đè lên thân mình, xém chút không thở nổi.
"Ôi, làm thế sao được? Mấy người chúng tôi mặc dù danh vang khắp kinh thành, nhưng cũng tự biết so với Vân huynh, vẫn kém một bậc. Vân huynh đừng khiêm nhường nữa, mau ra đề đi, đừng làm Đào Hồng cô nương thất vọng". Mấy vị công tử lại cùng cười đùa.
"Vân công tử, Đào Hồng đang chờ thơ của huynh để mang về lầu phổ nhạc đấy, như vậy, thơ của công tử sẽ được lưu truyền khắp các đường hoa ngõ liễu ở Đông Dương".
Đường hoa ngõ liễu chẳng phải là thanh lâu sao? Vậy vị Đào Hồng cô nương này hóa ra là nữ tử thanh lâu à? Rốt cuộc Vân Ánh Lục đã viết thơ gì, giao lưu với thể loại bằng hữu nào chứ!
Cơ Uyển Bạch cuống đến độ chóp mũi cũng toát đầy mồ hôi.
"À... Mãn thành tận đới hoàng kim giáp[3]..." Uyển Bạch sực nhớ tới dòng tít trên poster của bộ phim nổi tiếng này, buột miệng thốt ra lời.
[3] Tên đầy đủ của bộ phim Hoàng Kim Giáp do Trương Nghệ Mưu làm đạo diễn.
"Vân huynh, vậy tứ thơ là mùa thu có phải không?" Lý công tử phe phẩy cây quạt trong tay, ngồi chéo chân rung đùi.
Cơ Uyển Bạch cười gượng gạo, "À, đúng vậy, đúng vậy! Là ngâm gió ngợi trăng, hôm nay không có gió, không... không thích hợp để ngâm thơ, đúng không?" Cô vội vàng chữa cháy.
Lời còn chưa dứt, một cơn gió xuân không biết từ đâu thổi qua rặng hạnh trước mặt, trút đám mưa hoa vào lầu Tụ Hiền. Mọi người ngẩng đầu, đắm chìm trong cảnh tượng tuyệt đẹp, cánh hoa mềm mại thơm hương chạm khẽ vào môi, xao xuyến như vừa được hôn lên đôi môi mềm của cô thiếu nữ bướng bỉnh.
Những náo nhiệt ồn ào ngoài đường, những oanh yến trên lầu vàng gác tía tựa như ngưng bặt trong phút chốc, để đắm chìm trong màn mưa hoa tao nhã.
Cơ Uyển Bạch khắp người phủ đầy cánh hoa, ngồi ngây như phỗng.
"Vân huynh, giờ có gió có hoa, đã đến lúc xuất thơ thôi!" Lý công tử pha trò.
"Nhưng bên ngoài không có ánh trăng, vẫn không thích hợp để ngâm thơ. Cảm xúc của tôi chỉ dưới ánh trăng, trong mưa bụi, mới có thể tuôn trào". Cơ Uyển Bạch vẫn cố cãi chày cãi cối.
"Vân huynh, trước kia huynh có chú trọng tới những chuyện như thế đâu".
"Trước kia, trước kia... trước kia tôi quá thô tục, còn bây giờ ngâm gió ngợi trăng... phải ở thời điểm phong nhã, hoàn cảnh phong nhã, thì cảm xúc mới bộc phát". Tay Cơ Uyển Bạch ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh.
Bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, vầng thái dương vừa rồi còn rực rỡ bỗng chốc bị mây che khuất, chỉ trong chốc lát, một màn mưa bụi giăng kín không trung.
Cơ Uyển Bạch mặt cắt không còn giọt máu.
"Vân huynh, đây đúng là Hoa rơi người đứng lẻ, mưa nhỏ én bay đôi[4]. Chẳng mấy khi phong cảnh hữu tình như vậy, chúng ta nhân dịp này làm mấy bài phú, huynh thấy thế nào?" Thúc công tử đứng lên, hào sảng phất ống tay hỏi.
[4] Nguyên văn là "Lạc hoa nhân lạc lập, vi vũ yến song phi", trích bài Lâm Giang tiên kỳ của nhà thơ Án Kỷ Đạo, bản dịch của Cao Tự Thanh.
Cơ Uyển Bạch nghẹn lời, nỗi khổ này quả thực không biết giãi cùng ai.
Chuyện ngâm gió ngợi trăng này vốn không phải là việc ai cũng làm được, rõ ràng bản thân cô đến từ thế kỷ hai mươi mốt, so với đám công tử này sách vở từng đọc cũng không ít hơn là bao, nhưng sao lúc nào cũng gặp khó khăn thế không biết?
"Vân công tử, có phải dạo này huynh gặp bế tắc gì à?" Đào Hồng lo lắng nhìn vẻ mặt thống khổ của Cơ Uyển Bạch.
Cơ Uyển Bạch ngẩn ra, đưa mắt cầu cứu Trúc Thanh, cô chỉ biết mấy thứ như viêm cổ tử cung, đa nang buồng trứng, còn mấy thứ bế tắc này sao mà biết được?
Trúc Thanh sợ không dám thở mạnh, tiểu thư không chỉ quên sạch chuyện trước kia mà ngay cả tài nghệ tinh hoa cũng đột nhiên biến mất không tăm tích. Dù cô có lo cho tiểu thư thì cũng chỉ là lo suông mà thôi, số mệnh là nha hoàn, cả đời làm gì có cơ hội được đụng đến sách vở!
Không khí lặng ngắt như tờ.
"Ha ha!" Chàng trai mặc y phục đỏ ở bàn đối diện vẫn nghiêng tai lắng nghe câu chuyện từ lúc nãy, rốt cuộc không nhịn được bật cười ha hả, cười đến mức trà trong chén sánh cả ra ngoài, đôi mắt sáng như sao vẫn không rời khỏi Cơ Uyển Bạch.
"Chư vị huynh đài, hôm nay hết gió rồi lại mưa, thật khiến cho tâm tình ai đó vô cùng khó chịu, cái gì mà nhàn nhã ngâm thơ, uống một trận túy lúy chẳng phải hay hơn sao?"
Nói rồi anh ta vẫy tay gọi tiểu nhị, "Ngươi mang cho các vị công tử bàn bên mấy bầu rượu ngon đi!"
Không khí lại ấm dần.
"Đúng, đúng, uống rượu thôi". Cơ Uyển Bạch vội vàng lớn tiếng phụ họa, không quên liếc mắt đầy cảm kích về phía chàng trai mặc y phục đỏ ở bàn bên cạnh.
Anh ta nhìn cô đầy ngụ ý rồi chỉ về vị trí bên cạnh mình, vẻ mặt lễ độ nhưng cũng rất khó cự tuyệt. Cơ Uyển Bạch đờ cả người, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên, mấy vị công tử hăm hở rót rượu gắp thịt, không hề đả động gì tới việc đối thơ nữa, chỉ có gương mặt xinh đẹp của Đào Hồng vẫn giữ nguyên vẻ thất vọng.
Có tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường.
"Mau xem đi, hôm nay có buổi tuyển tú nữ đấy". Một tiếng hô to ngoài phố khiến cả đám văn nhân tài tử trên lầu đều đứng bật dậy, xô đẩy nhau chạy ra cửa sổ.