Chương : 7
“Vào xe đi, Sarah”, Sam ra lệnh, kìm chế để không chửi thề. Hai ngày qua, anh đã nhớ những chi tiết về lễ cưới của họ, nhưng hầu hết mọi thời gian sau khi anh bị đâm vẫn còn lờ mờ không rõ ràng. Tại quầy rượu vào sáng hôm đó, cô đã nói anh sẽ nợ cô nếu như cô giúp anh, nhưng Sarah không hề đề cập cái giá của cô. Có thể ngay khi họ đến thị trấn cô sẽ tìm thấy thứ gì đó cô muốn được trả ơn vì đã cứu mạng anh.
“Chúng ta phải đi thôi”, anh cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
Cô đứng cách đó vài mét, cánh tay khoanh lại, hành động như thể cô không nghe thấy anh nói gì trong một tiếng qua.
“Tôi sẽ không đi đâu hết”, cuối cùng cô cũng trả lời. “Tôi không thể bỏ những đứa con của anh ở lại được”.
Đã mười hai lần chúng được nhắc đến. Mỗi khi Sam thức dậy, cô đều đề cập đến bọn trẻ. Sau đó anh đều phải thuyết phục cô rằng không có đứa trẻ nào hết. Chắc chắn một điều, nếu như lũ trẻ ở quanh đây thì ít nhất anh cũng phải nghe tiếng chúng chứ. “Bọn trẻ nào cơ chứ?” anh hỏi như thể anh không hề lắng nghe những gì cô đã trả lời trước đây.
“Là những đứa trẻ đã biến mất”. Cô di chuyển đầu tới lui như thể cô đang kể chuyện tại nhà trẻ.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhớ rằng anh đã nghĩ cô giống thiên thần như thế nào khi anh kết hôn với cô. Thiên thần thì chắc chắn sẽ làm những điều tốt cho cuộc sống như địa ngục của anh. Anh không chắc mình đủ khỏe để có thể lái xe vượt con sông này và quay trở lại thị trấn hay không. Nhưng nếu như anh tiếp tục ở đây mà không có thức ăn, anh sẽ không thể khỏe lên được. Họ đã uống số cà phê cuối cùng vào lúc bình minh. Anh không biết là anh nên lái xe ngựa để rồi gục ngã giữa đường hay là chết ngay tại khu rừng này.
“Chúng ta phải đi thôi”. Sam liếc qua, đoán rằng họ đã tiêu tốn hết ba tiếng đồng hồ. Thậm chí nếu như bây giờ họ rời đi, thì khi họ đến thị trấn cũng đã khuya rồi. Nhưng nếu cứ chờ đợi thế này họ sẽ không thể khiến tình huống trở nên tốt hơn.
“Không”. Cô chạm vào ống tay áo. Bộ quần áo màu xanh đã phai màu thậm chí trông còn giống cái giẻ rách hơn cái bộ cô đã cắt làm băng vết thương cho anh. Ống tay áo quá dài và đã bị sờn, chỉ còn một lớp đăng ten mỏng bao quanh cổ tay.
Trong những giấc mơ hoang dại nhất của anh, anh không bao giờ có thể tưởng tượng ra anh sẽ gặp được một người phụ nữ ngoan cố cũng như anh. Cô cao không đến vai anh, nhưng cô hoàn toàn nghĩ bản thân mình là một đối thủ xứng tầm với anh.
“Vậy thì tôi sẽ bỏ cô ở lại đấy”, anh đe dọa.
“Thế thì anh đi đi. Khi anh bị rơi khỏi xe thì đừng có mà trôi dạt về đây và mong đợi tôi sẽ vớt anh lên”.
Anh làm những gì có thể. Chầm chậm anh bước xuống khỏi xe ngựa và đi về phía cô.
Nếu như cô có bất kì nhận thức nào, thì cô nhất định sẽ bỏ chạy. Nhưng anh biết rằng cô sẽ đứng nguyên ở đó. Có cái gì đó bảo với anh rằng cô không hề rời anh một bước kể từ khi họ gặp nhau. Đối với hầu hết mọi người, chiều dài của một căn phòng không thể khiến họ cách xa anh một cách an toàn. Cô không hề có bất cứ một ounce (=28,35g) tự bảo vệ nào cả.
Khi anh đứng trước mặt cô, anh chú ý thấy cô nhỏ bé như thế nào so với kích thước của anh. Cô không biết rằng anh có thể bẽ cô làm hai như thể cô chẳng hơn gì một cành cây khô.
“Chắc chứ?” anh hỏi.
“Chắc”. Cô hít một hơi và giữ nó lại như thể điều đó khiến cô to hơn, khủng khiếp hơn vậy.
Sam quấn hai cánh tay anh vòng quanh eo của cô và nhấc cô lên tựa vào ngực anh. “Cô sẽ đi với tôi, cô không thể ở đây để quan tâm đến những đứa trẻ vô hình”.
“Tôi sẽ ở lại đây”. Cô chỉ ngón tay vào anh như thể nó là vũ khí. “Vì thế hãy đặt tôi xuống”
Sam đã phải đấu tranh với cơn tra tấn gây ra bởi sự gần gũi của cô trong hai ngày qua. Cơn đói vì thức ăn không thể nào so sánh được với cơn đói được chạm vào cô. Nhưng anh không phải là một kẻ thú vật như những gã đàn ông mà anh biết, những kẻ sẽ chiếm lấy một người phụ nữ chỉ bởi vì cô ta đang ở đây.
Nếu như trung thực thì anh sẽ phải thừa nhận rằng anh muốn giữ lấy cô nhiều hơn một lần. Và có vài lần anh muốn cô chạm vào anh như cô thường xuyên làm thế.
Cô đã là vợ của anh. Cô đã nói như thế. Anh thậm chí đã nhớ được từng chút một lễ cưới của họ. Sarah là của anh và anh đã đi bộ mỗi giờ để không chạm vào cô trong khi cô cứ vỗ vỗ thúc thúc vào anh ngay tại cái giường đó.
“Sao nào?” cô nhìn anh với đôi mắt xanh như bầu trời. “Thả tôi xuống!”
Sam hạ cô xuống như không hề bỏ hai tay đang vòng quanh eo cô. Mùi hương kim châm lan tỏa trong không khí, và anh đoán cô đã dùng miếng xà bông nhỏ cô bỏ lại để giặt đồ. Trước khi nghĩ đến lý do, anh đã cúi xuống và hôn lên môi cô.
Cô không chống cự, cũng không hề đẩy anh ra, nhưng cô không hề hôn trả lại anh. Người cô cứng lại và lạnh ngắt, như thể sự chuyển động của anh khiến máu huyết trong người cô ngừng lưu thông. Anh thậm chí không thể cảm nhận nhịp đập của trái tim cô. Nó giống như anh vừa tóm được một chú bướm và giữ nó quá chặt.
Khi anh vươn thẳng người, anh để cô đi và nói với cô hai từ mà trong suốt cuộc đời anh chưa bao giờ nói ra. “Tôi xin lỗi”
Nếu cô quát anh, tát anh hay thề rằng sẽ giết chết anh, thì anh sẽ cảm thấy tốt hơn. Ít nhất cô phải có phản ứng gì đó chứ. Nhưng cô không làm gì cả. Không có gì tồi tệ hơn việc đó.
Cô không hề quay lưng lại với anh, anh khâm phục cô vì điều đó. Cô vẫn đứng ngay tại cái nơi anh vừa đặt cô xuống và nói. “Anh đã đúng, tôi cho là thế, nhưng đừng mong đợi gì ở tôi. Tôi biết những người đàn ông khi có nhu cầu thì đôi khi bọn họ chẳng làm gì khác ngoài việc ép buộc những người phụ nữ”. Cô nhấc nhẹ cằm lên. “Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh đừng làm tổn thương tôi quá mức nếu như anh không có dự định giữ lời về thỏa thuận của chúng ta”.
“Thỏa thuận nào?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh với nỗi sợ hãi che giấu lóe lên trong ánh mắt. “Anh đã nói nếu như tôi đưa anh thoát khỏi quầy rượu thì anh sẽ chịu ơn tôi một lần”
“Tôi đã nói thế”, Sam không có ý định thất hứa nhưng anh không thể nhớ được gì. “Nói cái giá của cô đi”.
“Tôi chỉ yêu cầu một thứ duy nhất. Tôi đáng lẽ nên yêu cầu thứ gì đó sớm hơn, nhưng bởi vì anh quá đau đớn, vì thế tôi thấy chưa cần thiết phải làm thế”.
“Cô cứ nói đi”. Sam không chắc anh có muốn nghe những lời nói đó của cô không, nhưng anh biết mình không thể nào chờ đợi lâu hơn.
“Tôi yêu cầu rằng chúng ta không trở thành vợ chồng theo đúng cái nghĩa của nó...Tôi yêu cầu anh không lên giường với tôi cho đến khi tôi thực sự sẵn sàng. Chỉ một lần duy nhất trong đời, tôi muốn cơ thể tôi thuộc về tôi để tôi tự nguyện trao đi. Khi đó tôi sẽ là một người vợ của anh theo mọi cách, tôi hứa”.
Lời yêu cầu dường như đơn giản, nhưng Sam nhìn thấy sự sợ hãi phản chiếu trong đôi mắt của cô. Anh biết một ít về quá khứ của cô, nhưng anh thấy cô đang đấu tranh để kiểm soát từng phần trong cái thế giới của cô. Và tại đây, với họ, dường như cô đang tạo ra một đường phân cách.
Anh quay đi. Cách đây một tuần anh sẽ dám thề rằng anh là một kẻ không có trái tim nhưng Sarah đã cắt nhỏ nó ra. Với sự lạnh lùng, cô đã nói đến những thứ được cho là đặc biệt giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Với cái nhìn đầy trung thực, cô làm như nụ hôn của anh không là gì cả. Và đôi mắt xanh sáng ấy nói với anh cô hiểu những gì cô nói. Cô sẽ chấp nhận hành động thân mật của anh, thậm chí là những hành động không đúng nếu như anh không có ý định giữ lời hứa. Tất cả những gì cô yêu cầu là anh cho phép cô trải qua nó, giống như những gì anh cho là nỗi đau.
Một nửa cư dân Texas căm ghét anh và anh cũng không thèm bận tâm. Họ có thể sợ anh hay tin vào tất cả những lời đồn đại họ muốn và nó không có vấn đề gì cả. Anh có thể nói, Sarah thậm chí không hiểu đủ về anh để khiến cô sợ hãi. Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô.
Cô chỉ nghĩ bởi vì anh là một người đàn ông...bởi vì anh có nhu cầu...bởi vì anh muốn cô. Như thể việc muốn cô là một tội lỗi. Như thể cô đã quyết định rằng anh sẽ không giữ lời hứa của mình.
“Tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô một lần nữa, nếu như đó là điều cô muốn, Sarah”. Những từ ngữ cay đắng thoát ra khỏi cổ họng anh. Mặc dù cô bướng bỉnh, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên trong nhiều năm anh muốn ôm lấy trong vòng tay của mình. Một người phụ nữ mà anh nghĩ rằng sự xinh đẹp của cô không ai có thể phủ nhận, là người duy nhất khuấy động máu huyết của anh khi anh nhìn thấy cô. “Tôi thề”.
Cô nhìn về phía dòng sông, và anh đoán rằng cô không hề tin tưỏng anh.
“Không có vấn đề gì”, cô trả lời, dùng những ngón tay gạt tóc ra khỏi vai như thể phủi đi những kí ức tồi tệ. “Tôi chỉ hy vọng thế”.
“Sarah?” Anh chờ cô nhìn anh. Anh không thể làm gì ngoài việc tự hỏi là đã có ai từng giữ lời hứa với cô chưa.
Khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, chúng lấp lánh mờ nước. “Tôi sẽ giữ lời hứa của mình”, anh thề. “Nếu không tôi sẽ đưa cô khẩu súng lục và để cô bắn tôi”.
Cô mỉm cười. “Tôi không hiểu nhiều về súng”.
“Tôi sẽ dạy cô phòng trường hợp cần thiết”. Anh quay lại kiểm tra dây cương trên những con ngựa, và suy nghĩ nếu như anh tiếp tục nhìn cô thì có thể anh sẽ đưa cho cô khẩu súng lục của anh ngay bây giờ.
Sam đưa lưỡi liếm lấy môi dưới, nhớ về hương vị của cô. Nụ hôn đầu tiên không có gì nhiều. Nó giống như một sự tấn công. Anh đã nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cô. Cô chắc chắn đã nghĩ rằng anh sẽ đè ngay cô xuống và làm chuyện đó với cô ngay tại khu rừng thưa này. Anh phải tìm cái gì đó để làm, cố gắng không chạm vào cô trong khi tính toán xem làm sao để giữ lấy cô khi cô đưa ra quyết định khi nào đến thời điểm đó.
Anh chờ một vài phút trước khi nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị. “Vào xe đi Sarah. Chúng sẽ đến thị trấn vào đêm nay, mua thực phẩm, và trở lại vào sáng mai, nếu đó là điều cô muốn. Nếu như chúng ta tiếp tục ở lại đây thì cả hai ta đều sẽ chết đói. Cô, tôi và cả bọn trẻ vô hình ấy nữa. Khi lên đất liền tôi có thể lái xe, nhưng lúc này tôi cần cô giúp. Tôi không thể lái nó đến thị trấn và trở về không có cô. Rời đi là lựa chọn duy nhất của chúng ta”.
Cô quay lại và đi về phía đám cây. Sau khi dừng lại một hồi lâu cô la lên. “Cô và chú sẽ trở lại đây trong hai ngày nữa! Cô để lại cái chăn và tấm da thú để mấy đứa có thể giữ ấm!”
Khi cô chú ý rằng anh đang nhìn cô, cô nâng cằm lên. “Được rồi, Sam Gatlin, tôi đã sẵn sàng”. Cô nhấc cái bọc cô đã buộc lại cùng với cái khăn choàng.
“Cô đem theo nó à?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên. Một quý cô cần phải có những đồ dùng cá nhân”.
Anh không bình luận gì, nhưng tự hỏi cô mang theo cái gì. Như anh biết cô gần như không có gì cả. Một cái váy cô đã dùng làm băng vết thương cho anh. Con dao cô đã kéo ra từ lưng anh. Một nửa cái túi mà cô khẳng định là thuốc mà một người phụ nữ già đã cho cô. Không có nhiều đồ dùng cá nhân, anh quyết định thế.
Họ trèo vào xe và rời khỏi mà không nói thêm lời nào cả. Vài giờ đầu tiên thật khó khăn, họ phải chiến đấu vượt qua dòng nước. Sam giữ dây cương lâu đến mức có thể. Khi anh giao dây cương lại cho cô, anh vòng cánh tay quanh người cô, giúp cô ngồi vững trên ghế, khiến cô dễ điều khiển xe mà không phải lo lắng về việc rớt khỏi xe.
Anh cố gắng không nghĩ đến cái cách cô tựa vào anh. Có thể cô đã kết hôn với anh để thoát khỏi nhà tù, nhưng cô không muốn anh như một người chồng. Và anh không muốn cô nghĩ rằng cô làm thế vì bổn phận của mình. Lúc nào đó, sớm thôi anh sẽ phải nói cho cô biết anh làm gì để kiếm sống, sau đó cô sẽ rời khỏi anh.
Nhưng bây giờ anh phải giữ cô ở bên anh, hành động như thể cô không ảnh hưởng gì đến anh. Chỉ một lần duy nhất anh muốn tin rằng mình có thể là một người đàn ông bình thường. Anh không muốn nghĩ về những kẻ ngoài vòng pháp luật, những kẻ muốn anh phải chết, hay những nơi mà người dân nguyền rủa khi có ai đó nhắc đến tên anh.
Ban đầu anh làm những gì anh phải làm để kiếm tiền. Anh đã tự bảo mình rằng anh làm thế là đúng, anh không hề vi phạm pháp luật. Anh làm những công việc mà không ai muốn làm. Chiến đấu ở vùng biên giới, săn người kiếm tiền thưởng. Đồng tiền anh kiếm được là chân chính, dường như nó đã định sẵn trước cho anh.
Anh đã nghĩ mình sẽ từ bỏ một khi anh đã làm xong, hay kiếm đủ tiền, nhưng ngày đó không bao giờ đến. Gần đây, anh thậm chí còn ngừng suy nghĩ đến một cuộc sống khác cho đến cái đêm tại Cedar Point khi anh nhìn thấy một thiên thần.
Chỉ có một vấn đề đó là, thiên thần ấy muốn nhiều hơn những gì anh có thể trao. Cô dự định trở thành vợ của anh, và Sam không hề có dự định trở thành một người chồng.
Bóng tối đã bao phủ thị trấn khi cuối cùng họ nhìn thấy nó xuất hiện ở đường chân trời. Những con ngựa di chuyển không giống như chúng thường làm lúc có những đụn cỏ khô hứa hẹn phía trước. Giống như Sam, chúng đã quá mệt rồi.
Anh phải thật cảnh giác. Mạng sống của họ có thể tùy thuộc vào điều này. Cô chưa biết về điều đó, cô kết hôn với anh chưa đủ lâu để hiểu rằng một thị trấn hay một nơi nào đó có con người thì đó không phải là một trú ngụ, mà chỉ có nguy hiểm.
Phất lờ cơn đau ở lưng, anh tựa người về phía trước. Họ càng sớm đến thị trấn, họ càng sớm rời khỏi đó. Anh không quan tâm họ sẽ đi đâu miễn là nó cách xa con người và đủ lâu để anh có thời gian phục hồi sức khỏe.
Sam tháo dây cho lũ ngựa trong khi cô lấy phòng với 20 đô-la anh lấy từ bao da đựng súng.
Mọi người ở thị trấn nhỏ không tên này dường như đều đã đi vào giấc ngủ. Thậm chí tối nay cũng không hề có tiếng piano phát ra từ quán rượu.
Sarah nghĩ đến việc lấy một phần tư số tiền nhưng cô không chắc là Sam có bao nhiêu tiền. Nó như thể anh đã tiêu hết số tài sản cuối cùng của mình cho bữa tối nay. Khi cô viết Mr. and Mrs. Sam Gatlin vào tờ đăng ký, người giúp việc ban đêm nhước mày lên, nhưng không nói lời nào. Cô đem cái gói của mình lên lầu đến cùng cái phòng mà họ đã ở trong đêm đầu tiên. Một cuộc đời đã trôi qua từ lúc đó.
Trải những đồ dùng cá nhân lên giường, cô lấy con dao đã kéo ra từ lưng của anh, những gì còn lại của bộ váy mà anh đã mua cho cô, cái áo sơ mi của anh. Còn cái lược của anh và hộp diêm nhỏ.
Ngồi xuống cái ghế duy nhất, cô chờ anh mở cửa. Nếu như anh vào lộn phòng lúc khuya như thế này thì có thể cô sẽ thấy mình một lần nữa trở thành góa phụ. Cô đốt đèn lồng, hy vọng anh có thể nhìn thấy ánh sáng khi đến đầu hành lang.
Một cách vô thức, cô tiến hành so sánh Sam với người chồng đầu của cô. Mitchell không cao và bự con như Sam. Mitchell chưa bao giờ quát hay tranh luận với cô bất cứ thứ gì. Ngay từ đầu anh ta đã thể hiện anh ta không hứng thú mấy với cô cũng như những gì cô làm cả ngày. Họ kết hôn vào một buổi sáng, sau đó cô chuyển một vài vật dụng của mình vào gian bếp được người vợ trước của anh ta bố trí. Rồi cô bắt đầu đi chuẩn bị bữa tối.
Vào ngày cưới của họ Mitchell đã than phiền về việc buổi lễ bắt đầu quá trễ khi họ lái xe từ nhà người thuyết giáo về nhà. Ngày đầu tiên anh ta đã làm việc cho đến tối. Cuối cùng khi anh ta từ cánh đồng trở về, xem như họ đã kết hôn mãi mãi. Giống như bà Vee, anh ta tin vào những quy tắc. Sarah đã phá vỡ một quy tắc vào cái đêm cô di dời những thứ trong nhà bếp. Mitchell nhắc nhở cô rằng tất cả mọi thứ ở đây là do vợ anh ta để lại.
Sarah chạm vào phần tay áo. Bộ váy của cô, cái váy duy nhất của cô, đã từng là của vợ Mitchell. Sarah luôn cảm thấy mình giống như một kẻ đáng thương thay thế cho một người mà anh ta yêu và đánh mất.
Anh ta chưa bao giờ nhìn cô với đôi mắt đói khát giống như Sam ngày hôm nay trong khu rừng thưa. Anh ta chưa bao giờ tóm lấy cô, hôn cô mạnh đến mức khiến răng của cô đau.
Sarah nhắm mắt lại để ngăn nước mắt rơi xuống. Nhưng tối khuya đó...tối khuya đó hai bàn tay Mitchell đã trượt dọc đùi cô và kéo bộ đồ ngủ của cô lên. Không nói lời nào anh ta trèo lên người cô. Lạnh lùng, hầu như lạnh nhạt anh ta chiếm lấy cô. Sau đó, không một lời bình luận hay cái chạm nhẹ quan tâm, anh ta rời khỏi người cô. Lăn qua một bên và đi vào giấc ngủ. Cũng không buồn kéo bộ đồ ngủ của cô xuống. Và mỗi lần...cô đều cố kìm nước mắt khi cô nhớ về nó...mỗi lần anh đều làm tổn thương cô, sâu phía bên trong ở những nơi mà những vết thâm tím chưa bao giờ lộ ra.
Cô đã tự nói với mình cô không quan tâm lắm đến việc lên giường. Nhưng cô mơ đến nhiều thứ hơn. Lần này cô muốn trở thành một người vợ, một người vợ thật sự. Cô sẽ làm tất cả những gì cô mong muốn, nhưng cô sẽ không lên giường với Sam cho đến khi anh quyết định trở thành chồng của cô. Lần này cô sẽ chờ cho đến khi cô sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này.
Sarah nghe Sam đang từ từ lê chân lên cầu thang như một con gấu to lớn đầy mệt mỏi đang tìm kiếm cái hang của nó. Khi anh với tới cái cửa, cô nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của anh.
“Anh ổn chứ?” Cô hỏi khi anh bước vào phòng và đóng cửa lại. Anh không nói nhiều hơn vài từ trong những giờ qua. Cô không biết anh điên lên về nụ hôn đó hay đơn giản là anh đang tiết kiệm sức lực cho chuyến hành trình.
“Chỉ mệt mỏi thôi”, anh trả lời khi anh đổi hướng và đặt khẩu súng trường gần giường. Một vết đỏ sẫm hiện lên sau lưng áo sơ mi trắng của anh.
“Vết thương của anh bị mở miệng ra rồi”. Sarah vội vàng bước về phía anh, ghét nhìn thấy máu một lần nữa. Mùi của nó tràn ngập khắp phòng.
“Không có gì cả”, anh vẫy vẫy tay nhưng muốn xua cô đi.
“Tôi sẽ là người quyết định phải làm gì. Nằm lên giường và để tôi xem nó”
Sam tháo cái bao đựng súng ra và thả nó một bên giường như lần cuối cùng họ ở đây. “Tôi quá mệt để mà tranh luận với cô, Sarah à. Chỉ việc bắn tôi một phát. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng thêm sự săn sóc của cô”.
Sarah cười toe toét, nhớ rằng cô đã định bắn anh cũng ngay tại căn phòng này cách đây nhiều ngày. “Đừng có mà cám dỗ tôi. Bây giờ thì nằm xuống đi”. Cô muốn lau sạch vết máu trên lưng anh càng nhanh càng tốt.
Anh hầu như ngã lên trên giường khi cô kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần.
Vết thương không tồi tệ như cô đã sợ. Một cách cẩn thận cô lau sạch vết máu, dùng nước lạnh để làm máu ngừng chảy. Khi cô ấn cái giẻ vào miệng vết thương, bàn tay cô căng ra khắp phần da thịt không bị tổn thương của anh. Một cách nhẹ nhàng, cô vuốt ve làn da của anh như thể cô dùng cái chạm của mình để xua tan đi sự đau đớn.
Anh không phát ra tiếng động nào, nhưng da thịt anh ấm lên và dường như chào đón sự vuốt ve của cô. Thật kì lạ, cô thích cái cảm giác khi cô chạm vào anh. Theo một phương diện nhỏ, anh thuộc về cô, người đàn ông mạnh mẽ này. Anh chưa bao giờ nói với cô rằng chưa từng có ai chạm vào anh. Cô biết. Cũng như cô biết tâm hồn của anh cũng đầy vết sẹo như cơ thể anh. Nhưng định mệnh đã đẩy cô vào chuồng sư tử, và cô đã sống quá lâu để mà sợ hãi thêm nữa.
Khi cô băng vết thương xong, cô nghe thấy tiếng thở chầm chầm đều đặn của anh và anh đã ngủ thiếp đi. Quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm về nó, cô cuộn người bên cạnh anh và chìm vào giấc ngủ.
“Chúng ta phải đi thôi”, anh cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
Cô đứng cách đó vài mét, cánh tay khoanh lại, hành động như thể cô không nghe thấy anh nói gì trong một tiếng qua.
“Tôi sẽ không đi đâu hết”, cuối cùng cô cũng trả lời. “Tôi không thể bỏ những đứa con của anh ở lại được”.
Đã mười hai lần chúng được nhắc đến. Mỗi khi Sam thức dậy, cô đều đề cập đến bọn trẻ. Sau đó anh đều phải thuyết phục cô rằng không có đứa trẻ nào hết. Chắc chắn một điều, nếu như lũ trẻ ở quanh đây thì ít nhất anh cũng phải nghe tiếng chúng chứ. “Bọn trẻ nào cơ chứ?” anh hỏi như thể anh không hề lắng nghe những gì cô đã trả lời trước đây.
“Là những đứa trẻ đã biến mất”. Cô di chuyển đầu tới lui như thể cô đang kể chuyện tại nhà trẻ.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhớ rằng anh đã nghĩ cô giống thiên thần như thế nào khi anh kết hôn với cô. Thiên thần thì chắc chắn sẽ làm những điều tốt cho cuộc sống như địa ngục của anh. Anh không chắc mình đủ khỏe để có thể lái xe vượt con sông này và quay trở lại thị trấn hay không. Nhưng nếu như anh tiếp tục ở đây mà không có thức ăn, anh sẽ không thể khỏe lên được. Họ đã uống số cà phê cuối cùng vào lúc bình minh. Anh không biết là anh nên lái xe ngựa để rồi gục ngã giữa đường hay là chết ngay tại khu rừng này.
“Chúng ta phải đi thôi”. Sam liếc qua, đoán rằng họ đã tiêu tốn hết ba tiếng đồng hồ. Thậm chí nếu như bây giờ họ rời đi, thì khi họ đến thị trấn cũng đã khuya rồi. Nhưng nếu cứ chờ đợi thế này họ sẽ không thể khiến tình huống trở nên tốt hơn.
“Không”. Cô chạm vào ống tay áo. Bộ quần áo màu xanh đã phai màu thậm chí trông còn giống cái giẻ rách hơn cái bộ cô đã cắt làm băng vết thương cho anh. Ống tay áo quá dài và đã bị sờn, chỉ còn một lớp đăng ten mỏng bao quanh cổ tay.
Trong những giấc mơ hoang dại nhất của anh, anh không bao giờ có thể tưởng tượng ra anh sẽ gặp được một người phụ nữ ngoan cố cũng như anh. Cô cao không đến vai anh, nhưng cô hoàn toàn nghĩ bản thân mình là một đối thủ xứng tầm với anh.
“Vậy thì tôi sẽ bỏ cô ở lại đấy”, anh đe dọa.
“Thế thì anh đi đi. Khi anh bị rơi khỏi xe thì đừng có mà trôi dạt về đây và mong đợi tôi sẽ vớt anh lên”.
Anh làm những gì có thể. Chầm chậm anh bước xuống khỏi xe ngựa và đi về phía cô.
Nếu như cô có bất kì nhận thức nào, thì cô nhất định sẽ bỏ chạy. Nhưng anh biết rằng cô sẽ đứng nguyên ở đó. Có cái gì đó bảo với anh rằng cô không hề rời anh một bước kể từ khi họ gặp nhau. Đối với hầu hết mọi người, chiều dài của một căn phòng không thể khiến họ cách xa anh một cách an toàn. Cô không hề có bất cứ một ounce (=28,35g) tự bảo vệ nào cả.
Khi anh đứng trước mặt cô, anh chú ý thấy cô nhỏ bé như thế nào so với kích thước của anh. Cô không biết rằng anh có thể bẽ cô làm hai như thể cô chẳng hơn gì một cành cây khô.
“Chắc chứ?” anh hỏi.
“Chắc”. Cô hít một hơi và giữ nó lại như thể điều đó khiến cô to hơn, khủng khiếp hơn vậy.
Sam quấn hai cánh tay anh vòng quanh eo của cô và nhấc cô lên tựa vào ngực anh. “Cô sẽ đi với tôi, cô không thể ở đây để quan tâm đến những đứa trẻ vô hình”.
“Tôi sẽ ở lại đây”. Cô chỉ ngón tay vào anh như thể nó là vũ khí. “Vì thế hãy đặt tôi xuống”
Sam đã phải đấu tranh với cơn tra tấn gây ra bởi sự gần gũi của cô trong hai ngày qua. Cơn đói vì thức ăn không thể nào so sánh được với cơn đói được chạm vào cô. Nhưng anh không phải là một kẻ thú vật như những gã đàn ông mà anh biết, những kẻ sẽ chiếm lấy một người phụ nữ chỉ bởi vì cô ta đang ở đây.
Nếu như trung thực thì anh sẽ phải thừa nhận rằng anh muốn giữ lấy cô nhiều hơn một lần. Và có vài lần anh muốn cô chạm vào anh như cô thường xuyên làm thế.
Cô đã là vợ của anh. Cô đã nói như thế. Anh thậm chí đã nhớ được từng chút một lễ cưới của họ. Sarah là của anh và anh đã đi bộ mỗi giờ để không chạm vào cô trong khi cô cứ vỗ vỗ thúc thúc vào anh ngay tại cái giường đó.
“Sao nào?” cô nhìn anh với đôi mắt xanh như bầu trời. “Thả tôi xuống!”
Sam hạ cô xuống như không hề bỏ hai tay đang vòng quanh eo cô. Mùi hương kim châm lan tỏa trong không khí, và anh đoán cô đã dùng miếng xà bông nhỏ cô bỏ lại để giặt đồ. Trước khi nghĩ đến lý do, anh đã cúi xuống và hôn lên môi cô.
Cô không chống cự, cũng không hề đẩy anh ra, nhưng cô không hề hôn trả lại anh. Người cô cứng lại và lạnh ngắt, như thể sự chuyển động của anh khiến máu huyết trong người cô ngừng lưu thông. Anh thậm chí không thể cảm nhận nhịp đập của trái tim cô. Nó giống như anh vừa tóm được một chú bướm và giữ nó quá chặt.
Khi anh vươn thẳng người, anh để cô đi và nói với cô hai từ mà trong suốt cuộc đời anh chưa bao giờ nói ra. “Tôi xin lỗi”
Nếu cô quát anh, tát anh hay thề rằng sẽ giết chết anh, thì anh sẽ cảm thấy tốt hơn. Ít nhất cô phải có phản ứng gì đó chứ. Nhưng cô không làm gì cả. Không có gì tồi tệ hơn việc đó.
Cô không hề quay lưng lại với anh, anh khâm phục cô vì điều đó. Cô vẫn đứng ngay tại cái nơi anh vừa đặt cô xuống và nói. “Anh đã đúng, tôi cho là thế, nhưng đừng mong đợi gì ở tôi. Tôi biết những người đàn ông khi có nhu cầu thì đôi khi bọn họ chẳng làm gì khác ngoài việc ép buộc những người phụ nữ”. Cô nhấc nhẹ cằm lên. “Tất cả những gì tôi yêu cầu là anh đừng làm tổn thương tôi quá mức nếu như anh không có dự định giữ lời về thỏa thuận của chúng ta”.
“Thỏa thuận nào?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh với nỗi sợ hãi che giấu lóe lên trong ánh mắt. “Anh đã nói nếu như tôi đưa anh thoát khỏi quầy rượu thì anh sẽ chịu ơn tôi một lần”
“Tôi đã nói thế”, Sam không có ý định thất hứa nhưng anh không thể nhớ được gì. “Nói cái giá của cô đi”.
“Tôi chỉ yêu cầu một thứ duy nhất. Tôi đáng lẽ nên yêu cầu thứ gì đó sớm hơn, nhưng bởi vì anh quá đau đớn, vì thế tôi thấy chưa cần thiết phải làm thế”.
“Cô cứ nói đi”. Sam không chắc anh có muốn nghe những lời nói đó của cô không, nhưng anh biết mình không thể nào chờ đợi lâu hơn.
“Tôi yêu cầu rằng chúng ta không trở thành vợ chồng theo đúng cái nghĩa của nó...Tôi yêu cầu anh không lên giường với tôi cho đến khi tôi thực sự sẵn sàng. Chỉ một lần duy nhất trong đời, tôi muốn cơ thể tôi thuộc về tôi để tôi tự nguyện trao đi. Khi đó tôi sẽ là một người vợ của anh theo mọi cách, tôi hứa”.
Lời yêu cầu dường như đơn giản, nhưng Sam nhìn thấy sự sợ hãi phản chiếu trong đôi mắt của cô. Anh biết một ít về quá khứ của cô, nhưng anh thấy cô đang đấu tranh để kiểm soát từng phần trong cái thế giới của cô. Và tại đây, với họ, dường như cô đang tạo ra một đường phân cách.
Anh quay đi. Cách đây một tuần anh sẽ dám thề rằng anh là một kẻ không có trái tim nhưng Sarah đã cắt nhỏ nó ra. Với sự lạnh lùng, cô đã nói đến những thứ được cho là đặc biệt giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Với cái nhìn đầy trung thực, cô làm như nụ hôn của anh không là gì cả. Và đôi mắt xanh sáng ấy nói với anh cô hiểu những gì cô nói. Cô sẽ chấp nhận hành động thân mật của anh, thậm chí là những hành động không đúng nếu như anh không có ý định giữ lời hứa. Tất cả những gì cô yêu cầu là anh cho phép cô trải qua nó, giống như những gì anh cho là nỗi đau.
Một nửa cư dân Texas căm ghét anh và anh cũng không thèm bận tâm. Họ có thể sợ anh hay tin vào tất cả những lời đồn đại họ muốn và nó không có vấn đề gì cả. Anh có thể nói, Sarah thậm chí không hiểu đủ về anh để khiến cô sợ hãi. Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô.
Cô chỉ nghĩ bởi vì anh là một người đàn ông...bởi vì anh có nhu cầu...bởi vì anh muốn cô. Như thể việc muốn cô là một tội lỗi. Như thể cô đã quyết định rằng anh sẽ không giữ lời hứa của mình.
“Tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô một lần nữa, nếu như đó là điều cô muốn, Sarah”. Những từ ngữ cay đắng thoát ra khỏi cổ họng anh. Mặc dù cô bướng bỉnh, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên trong nhiều năm anh muốn ôm lấy trong vòng tay của mình. Một người phụ nữ mà anh nghĩ rằng sự xinh đẹp của cô không ai có thể phủ nhận, là người duy nhất khuấy động máu huyết của anh khi anh nhìn thấy cô. “Tôi thề”.
Cô nhìn về phía dòng sông, và anh đoán rằng cô không hề tin tưỏng anh.
“Không có vấn đề gì”, cô trả lời, dùng những ngón tay gạt tóc ra khỏi vai như thể phủi đi những kí ức tồi tệ. “Tôi chỉ hy vọng thế”.
“Sarah?” Anh chờ cô nhìn anh. Anh không thể làm gì ngoài việc tự hỏi là đã có ai từng giữ lời hứa với cô chưa.
Khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, chúng lấp lánh mờ nước. “Tôi sẽ giữ lời hứa của mình”, anh thề. “Nếu không tôi sẽ đưa cô khẩu súng lục và để cô bắn tôi”.
Cô mỉm cười. “Tôi không hiểu nhiều về súng”.
“Tôi sẽ dạy cô phòng trường hợp cần thiết”. Anh quay lại kiểm tra dây cương trên những con ngựa, và suy nghĩ nếu như anh tiếp tục nhìn cô thì có thể anh sẽ đưa cho cô khẩu súng lục của anh ngay bây giờ.
Sam đưa lưỡi liếm lấy môi dưới, nhớ về hương vị của cô. Nụ hôn đầu tiên không có gì nhiều. Nó giống như một sự tấn công. Anh đã nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cô. Cô chắc chắn đã nghĩ rằng anh sẽ đè ngay cô xuống và làm chuyện đó với cô ngay tại khu rừng thưa này. Anh phải tìm cái gì đó để làm, cố gắng không chạm vào cô trong khi tính toán xem làm sao để giữ lấy cô khi cô đưa ra quyết định khi nào đến thời điểm đó.
Anh chờ một vài phút trước khi nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị. “Vào xe đi Sarah. Chúng sẽ đến thị trấn vào đêm nay, mua thực phẩm, và trở lại vào sáng mai, nếu đó là điều cô muốn. Nếu như chúng ta tiếp tục ở lại đây thì cả hai ta đều sẽ chết đói. Cô, tôi và cả bọn trẻ vô hình ấy nữa. Khi lên đất liền tôi có thể lái xe, nhưng lúc này tôi cần cô giúp. Tôi không thể lái nó đến thị trấn và trở về không có cô. Rời đi là lựa chọn duy nhất của chúng ta”.
Cô quay lại và đi về phía đám cây. Sau khi dừng lại một hồi lâu cô la lên. “Cô và chú sẽ trở lại đây trong hai ngày nữa! Cô để lại cái chăn và tấm da thú để mấy đứa có thể giữ ấm!”
Khi cô chú ý rằng anh đang nhìn cô, cô nâng cằm lên. “Được rồi, Sam Gatlin, tôi đã sẵn sàng”. Cô nhấc cái bọc cô đã buộc lại cùng với cái khăn choàng.
“Cô đem theo nó à?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên. Một quý cô cần phải có những đồ dùng cá nhân”.
Anh không bình luận gì, nhưng tự hỏi cô mang theo cái gì. Như anh biết cô gần như không có gì cả. Một cái váy cô đã dùng làm băng vết thương cho anh. Con dao cô đã kéo ra từ lưng anh. Một nửa cái túi mà cô khẳng định là thuốc mà một người phụ nữ già đã cho cô. Không có nhiều đồ dùng cá nhân, anh quyết định thế.
Họ trèo vào xe và rời khỏi mà không nói thêm lời nào cả. Vài giờ đầu tiên thật khó khăn, họ phải chiến đấu vượt qua dòng nước. Sam giữ dây cương lâu đến mức có thể. Khi anh giao dây cương lại cho cô, anh vòng cánh tay quanh người cô, giúp cô ngồi vững trên ghế, khiến cô dễ điều khiển xe mà không phải lo lắng về việc rớt khỏi xe.
Anh cố gắng không nghĩ đến cái cách cô tựa vào anh. Có thể cô đã kết hôn với anh để thoát khỏi nhà tù, nhưng cô không muốn anh như một người chồng. Và anh không muốn cô nghĩ rằng cô làm thế vì bổn phận của mình. Lúc nào đó, sớm thôi anh sẽ phải nói cho cô biết anh làm gì để kiếm sống, sau đó cô sẽ rời khỏi anh.
Nhưng bây giờ anh phải giữ cô ở bên anh, hành động như thể cô không ảnh hưởng gì đến anh. Chỉ một lần duy nhất anh muốn tin rằng mình có thể là một người đàn ông bình thường. Anh không muốn nghĩ về những kẻ ngoài vòng pháp luật, những kẻ muốn anh phải chết, hay những nơi mà người dân nguyền rủa khi có ai đó nhắc đến tên anh.
Ban đầu anh làm những gì anh phải làm để kiếm tiền. Anh đã tự bảo mình rằng anh làm thế là đúng, anh không hề vi phạm pháp luật. Anh làm những công việc mà không ai muốn làm. Chiến đấu ở vùng biên giới, săn người kiếm tiền thưởng. Đồng tiền anh kiếm được là chân chính, dường như nó đã định sẵn trước cho anh.
Anh đã nghĩ mình sẽ từ bỏ một khi anh đã làm xong, hay kiếm đủ tiền, nhưng ngày đó không bao giờ đến. Gần đây, anh thậm chí còn ngừng suy nghĩ đến một cuộc sống khác cho đến cái đêm tại Cedar Point khi anh nhìn thấy một thiên thần.
Chỉ có một vấn đề đó là, thiên thần ấy muốn nhiều hơn những gì anh có thể trao. Cô dự định trở thành vợ của anh, và Sam không hề có dự định trở thành một người chồng.
Bóng tối đã bao phủ thị trấn khi cuối cùng họ nhìn thấy nó xuất hiện ở đường chân trời. Những con ngựa di chuyển không giống như chúng thường làm lúc có những đụn cỏ khô hứa hẹn phía trước. Giống như Sam, chúng đã quá mệt rồi.
Anh phải thật cảnh giác. Mạng sống của họ có thể tùy thuộc vào điều này. Cô chưa biết về điều đó, cô kết hôn với anh chưa đủ lâu để hiểu rằng một thị trấn hay một nơi nào đó có con người thì đó không phải là một trú ngụ, mà chỉ có nguy hiểm.
Phất lờ cơn đau ở lưng, anh tựa người về phía trước. Họ càng sớm đến thị trấn, họ càng sớm rời khỏi đó. Anh không quan tâm họ sẽ đi đâu miễn là nó cách xa con người và đủ lâu để anh có thời gian phục hồi sức khỏe.
Sam tháo dây cho lũ ngựa trong khi cô lấy phòng với 20 đô-la anh lấy từ bao da đựng súng.
Mọi người ở thị trấn nhỏ không tên này dường như đều đã đi vào giấc ngủ. Thậm chí tối nay cũng không hề có tiếng piano phát ra từ quán rượu.
Sarah nghĩ đến việc lấy một phần tư số tiền nhưng cô không chắc là Sam có bao nhiêu tiền. Nó như thể anh đã tiêu hết số tài sản cuối cùng của mình cho bữa tối nay. Khi cô viết Mr. and Mrs. Sam Gatlin vào tờ đăng ký, người giúp việc ban đêm nhước mày lên, nhưng không nói lời nào. Cô đem cái gói của mình lên lầu đến cùng cái phòng mà họ đã ở trong đêm đầu tiên. Một cuộc đời đã trôi qua từ lúc đó.
Trải những đồ dùng cá nhân lên giường, cô lấy con dao đã kéo ra từ lưng của anh, những gì còn lại của bộ váy mà anh đã mua cho cô, cái áo sơ mi của anh. Còn cái lược của anh và hộp diêm nhỏ.
Ngồi xuống cái ghế duy nhất, cô chờ anh mở cửa. Nếu như anh vào lộn phòng lúc khuya như thế này thì có thể cô sẽ thấy mình một lần nữa trở thành góa phụ. Cô đốt đèn lồng, hy vọng anh có thể nhìn thấy ánh sáng khi đến đầu hành lang.
Một cách vô thức, cô tiến hành so sánh Sam với người chồng đầu của cô. Mitchell không cao và bự con như Sam. Mitchell chưa bao giờ quát hay tranh luận với cô bất cứ thứ gì. Ngay từ đầu anh ta đã thể hiện anh ta không hứng thú mấy với cô cũng như những gì cô làm cả ngày. Họ kết hôn vào một buổi sáng, sau đó cô chuyển một vài vật dụng của mình vào gian bếp được người vợ trước của anh ta bố trí. Rồi cô bắt đầu đi chuẩn bị bữa tối.
Vào ngày cưới của họ Mitchell đã than phiền về việc buổi lễ bắt đầu quá trễ khi họ lái xe từ nhà người thuyết giáo về nhà. Ngày đầu tiên anh ta đã làm việc cho đến tối. Cuối cùng khi anh ta từ cánh đồng trở về, xem như họ đã kết hôn mãi mãi. Giống như bà Vee, anh ta tin vào những quy tắc. Sarah đã phá vỡ một quy tắc vào cái đêm cô di dời những thứ trong nhà bếp. Mitchell nhắc nhở cô rằng tất cả mọi thứ ở đây là do vợ anh ta để lại.
Sarah chạm vào phần tay áo. Bộ váy của cô, cái váy duy nhất của cô, đã từng là của vợ Mitchell. Sarah luôn cảm thấy mình giống như một kẻ đáng thương thay thế cho một người mà anh ta yêu và đánh mất.
Anh ta chưa bao giờ nhìn cô với đôi mắt đói khát giống như Sam ngày hôm nay trong khu rừng thưa. Anh ta chưa bao giờ tóm lấy cô, hôn cô mạnh đến mức khiến răng của cô đau.
Sarah nhắm mắt lại để ngăn nước mắt rơi xuống. Nhưng tối khuya đó...tối khuya đó hai bàn tay Mitchell đã trượt dọc đùi cô và kéo bộ đồ ngủ của cô lên. Không nói lời nào anh ta trèo lên người cô. Lạnh lùng, hầu như lạnh nhạt anh ta chiếm lấy cô. Sau đó, không một lời bình luận hay cái chạm nhẹ quan tâm, anh ta rời khỏi người cô. Lăn qua một bên và đi vào giấc ngủ. Cũng không buồn kéo bộ đồ ngủ của cô xuống. Và mỗi lần...cô đều cố kìm nước mắt khi cô nhớ về nó...mỗi lần anh đều làm tổn thương cô, sâu phía bên trong ở những nơi mà những vết thâm tím chưa bao giờ lộ ra.
Cô đã tự nói với mình cô không quan tâm lắm đến việc lên giường. Nhưng cô mơ đến nhiều thứ hơn. Lần này cô muốn trở thành một người vợ, một người vợ thật sự. Cô sẽ làm tất cả những gì cô mong muốn, nhưng cô sẽ không lên giường với Sam cho đến khi anh quyết định trở thành chồng của cô. Lần này cô sẽ chờ cho đến khi cô sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này.
Sarah nghe Sam đang từ từ lê chân lên cầu thang như một con gấu to lớn đầy mệt mỏi đang tìm kiếm cái hang của nó. Khi anh với tới cái cửa, cô nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của anh.
“Anh ổn chứ?” Cô hỏi khi anh bước vào phòng và đóng cửa lại. Anh không nói nhiều hơn vài từ trong những giờ qua. Cô không biết anh điên lên về nụ hôn đó hay đơn giản là anh đang tiết kiệm sức lực cho chuyến hành trình.
“Chỉ mệt mỏi thôi”, anh trả lời khi anh đổi hướng và đặt khẩu súng trường gần giường. Một vết đỏ sẫm hiện lên sau lưng áo sơ mi trắng của anh.
“Vết thương của anh bị mở miệng ra rồi”. Sarah vội vàng bước về phía anh, ghét nhìn thấy máu một lần nữa. Mùi của nó tràn ngập khắp phòng.
“Không có gì cả”, anh vẫy vẫy tay nhưng muốn xua cô đi.
“Tôi sẽ là người quyết định phải làm gì. Nằm lên giường và để tôi xem nó”
Sam tháo cái bao đựng súng ra và thả nó một bên giường như lần cuối cùng họ ở đây. “Tôi quá mệt để mà tranh luận với cô, Sarah à. Chỉ việc bắn tôi một phát. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng thêm sự săn sóc của cô”.
Sarah cười toe toét, nhớ rằng cô đã định bắn anh cũng ngay tại căn phòng này cách đây nhiều ngày. “Đừng có mà cám dỗ tôi. Bây giờ thì nằm xuống đi”. Cô muốn lau sạch vết máu trên lưng anh càng nhanh càng tốt.
Anh hầu như ngã lên trên giường khi cô kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần.
Vết thương không tồi tệ như cô đã sợ. Một cách cẩn thận cô lau sạch vết máu, dùng nước lạnh để làm máu ngừng chảy. Khi cô ấn cái giẻ vào miệng vết thương, bàn tay cô căng ra khắp phần da thịt không bị tổn thương của anh. Một cách nhẹ nhàng, cô vuốt ve làn da của anh như thể cô dùng cái chạm của mình để xua tan đi sự đau đớn.
Anh không phát ra tiếng động nào, nhưng da thịt anh ấm lên và dường như chào đón sự vuốt ve của cô. Thật kì lạ, cô thích cái cảm giác khi cô chạm vào anh. Theo một phương diện nhỏ, anh thuộc về cô, người đàn ông mạnh mẽ này. Anh chưa bao giờ nói với cô rằng chưa từng có ai chạm vào anh. Cô biết. Cũng như cô biết tâm hồn của anh cũng đầy vết sẹo như cơ thể anh. Nhưng định mệnh đã đẩy cô vào chuồng sư tử, và cô đã sống quá lâu để mà sợ hãi thêm nữa.
Khi cô băng vết thương xong, cô nghe thấy tiếng thở chầm chầm đều đặn của anh và anh đã ngủ thiếp đi. Quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm về nó, cô cuộn người bên cạnh anh và chìm vào giấc ngủ.