Chương : 5
Theo bản năng, Sarah với lấy khẩu súng. Khi ngón tay cô quấn vòng quanh cái thứ kim loại lạnh lẽo đó, đầu óc cô đang ghi nhận cái gì ở phía bên kia. Đó không phải những con vật trú ngụ tại đây, mà là những đứa trẻ. Những đứa trẻ hoang dã.
Chầm chậm cô quay về phía chúng tay không quên giữ lấy nòng súng. Dĩ nhiên cô sẽ không bắn những đứa trẻ đó, Sarah nghĩ, nhưng cô chắc chắn cũng không hề muốn mình đứng trước chúng mà không hề có bất kì vũ khí nào phòng thân.
Chúng ngồi xuống nền đất, quần áo và cả cơ thể đều mang một màu nâu nhem nhuốc dơ dáy. Những con đom đóm bay lượn quanh gương mặt chúng, phản chiếu lại trong những cặp mắt ánh xanh.
“Xin chào” Sarah cố giữ giọng mình thật bình tĩnh. Nếu như làm chúng sợ hãi thì chúng sẽ biến mất một cách lặng lẽ như khi chúng đến. “Mấy cháu đến cùng cô ăn tối à?”
Bé gái khoảng chừng 6 hay 7 tuổi gì đó trông có vẻ là chị của hai đứa bé còn lại, gật đầu nhưng không hề chớp mắt.
Có hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu của Sarah. Chúng đến từ đâu? Cha mẹ chúng ở đâu? Làm cách nào chúng có thể di chuyển dễ dàng qua những lùm cây đó? Những vết bẩn trên người chúng chứng tỏ chúng không phải từ dưới nước bước lên. Sự hiện diện của chúng đã đem lại hy vọng cho cô: có một thứ gì đó phía bên kia lùm cây.
Sarah đặt khẩu súng vào xe và mở một lon đậu khác. Trong khi hâm nóng thức ăn, cô lục lọi trong đống đồ cho đến khi tìm được một cái dĩa khác và hai cái cốc bằng thiếc. Cô cẩn thận chia phần đậu ra, đưa cho hai đứa bé nhỏ hơn mỗi đứa một cái cốc chứa đầy đậu và một cái muỗng. Cô đưa cái dĩa và nĩa cho bé gái lớn hơn. Sau đó cầm lấy cái dĩa của mình và bắt đầu ăn.
Những đứa trẻ nhìn cô. Cuối cùng đứa lớn nhấc nĩa lên. Hai đứa nhỏ hơn ném cái muỗng qua một bên, dùng hai tay để bốc đậu. Chúng ăn như thể không được ăn gì trong nhiều ngày, thậm chí có thể là nhiều tuần.
Sarah quan sát hai đứa bé nhỏ hơn. Cô không thể nhận ra cả hai đứa là con trai hay con gái hay từng đứa. Một đứa dường như lớn hơn, có thể là bốn tuổi. Đứa còn lại thì nhỏ hơn. Cả hai đứa đều ốm, chúng gợi cô nhớ đến những con búp bê bằng vải. Cô chút ý đến cái đường viền mà trước kia có một cái túi ở đó, bộ đồ chỉ còn vài cái nút.
“Tên cô là Sarah”, cô hướng về phía đứa bé lớn hơn. “Tên cháu là gì?”
Không đứa nào trả lời cả. Chúng nhìn cô như thể chúng không hề tin cô.
Khi Sarah với ra phía sau để lấy hộp trái cây tráng miệng, những đứa trẻ biến mất cũng nhanh như khi chúng xuất hiện. Đứng ở một góc, cô lắng nghe tiếng của chúng. Nhưng lại không nghe thấy bất kì âm thanh nào. Chúng đi xuyên qua lùm cây mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô: Cô đã mơ thấy chúng sao? Cô quá mệt để tiếp tục suy nghĩ thêm. Khi mà đoàn xe ngựa bị dịch bệnh, cô đã từng nghĩ rằng chồng và con cô vẫn còn sống. Cô sẽ nói chuyện với Mitchell, hỏi anh ta những câu đơn giản như anh muốn ăn tối cái gì. Cô đung đưa đứa bé trong tay nhưng khi nhìn lại thì nó chỉ là một cái gối mà thôi. Đôi khi thế giới hiện thực và những giấc mơ trộn lẫn vào nhau, cô vẫn còn thấy hai cánh tay mình bồng lấy đứa con mới sinh của cô.
Gia đình của cô đều đã chết, việc đứng đó mà nhìn cỗ xe ngựa của mình bị đốt, hay việc cô bị đuổi ra khỏi đoàn đều là hiện thực; tất cả dường như là một cơn ác mộng. Nếu như Bailee và Lacy không ở bên giúp đỡ thì Sarah không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Cô đã để bản thân quá trôi dạt giữa những giấc mơ và những đêm dài thao thức, cô đã lo lắng khi nói đến sự khác biệt của chúng.
Họ quan tâm đến cô chỉ bởi vì Sarah cần một ai đó để mà bận tâm. Sarah sẽ không bao giờ có thể quên sự tốt bụng của họ. Họ sẽ mãi mãi là bạn của cô.
Một tiếng rên phát ra từ Sam đã kéo cô quay trở lại hiện thực. Cô trèo vào bên cạnh và cố gắng nhìn vào gương mặt anh ta trong bóng tối. Nhưng anh ta quay về phía ánh lửa, đang lầm bầm cái gì đó về việc có quá nhiều ngôi mộ.
Cô cảm thấy đồng cảm với anh ta, bởi lẽ cô cũng đã từng trải qua những giờ phút giống như anh ta bây giờ.
Cô chạm vào trán anh ta, dự định để anh ta biết rằng cô ở gần bên. Làn da của anh ta nóng như lửa.
“Anh bị sốt rồi”, cô thì thầm, cô nhớ Denver đã nói rằng Sam sẽ ổn nếu như anh ta không lên cơn sốt.
Quên cả những đứa trẻ hoang dã và cơn sợ hãi của mình, Sarah vội vàng trèo ra khỏi xe, với lấy cái ấm và chạy đến bờ sông. Cô phải làm cái gì đó thật nhanh nếu không cơn sốt sẽ cướp anh ta đi mất.
Trước khi trèo trở lại vào xe, cô xé rách một mảnh vải khác từ chiếc váy đang mặc dùng làm giẻ lau.
Hết lần này đến lần khác cô quay trở lại bờ sông thấm ướt khăn và lau lên làn da nóng rực của anh. Nhiệt độ cũng giảm đi, cô chạm vào anh đủ để nhận biết những đường cong cơ bắp trên người anh.
Anh ta bự con hơn Mitchell, cô thấy có chút sợ hãi, vì khi Mitchell bị sốt anh ta đã rất hung dữ và mạnh bạo. Người đàn ông khổng lồ này có thể thô bạo hơn bao nhiêu khi anh ta khôi phục lại sức khỏe của mình?
Nhưng khi Sam di chuyển, thậm chí là khi đang phải chịu đựng cơn đau, anh ta chưa bao giờ đụng trúng hay túm lấy cô. Điều đó như thể anh ta biết rằng cô đang cố gắng giúp đỡ anh ta.
Khi cơn sốt đã giảm bớt hơn, anh ta lầm bầm. “Đừng rời đi, Thiên thần. Đừng rời đi”.
Sarah mỉm cười và chạm tay vào má anh. “Tôi sẽ không đi đâu hết, Sam. Tôi là vợ của anh mà”.
Anh ta chìm vào giấc ngủ.
Khi cô kiểm tra anh thì cơn sốt đã giảm nhiều.
“Anh có muốn ăn chút gì đó không?” kéo tấm da thú đắp cho anh ta, Sarah để ý thấy máu từ vết thương không còn chảy nữa.
Đôi mắt đen như màn đêm, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh đã thức”. Sarah mỉm cười bởi vì anh ta nhìn cô như thể chưa từng gặp cô trước đây.
“Rượu”, Sam nói. “Có rượu không?”
Trong khi Sarah tìm chai rượu, anh ta lầm bầm cái gì đó về việc phải có ai đó thông báo cho Ruthie nếu như anh ta có chết đi. “Tôi đã hứa sẽ nhờ một ai đó chuyển lời đến cô ấy”, anh nói như thể có một người vô hình nào đó ở ngoài màn đêm kia.
“Ruthie?” cô hỏi khi đưa chai rượu cho anh. Có thể Sam đã có người yêu ở một nơi nào đó? “Ruthie là ai vậy?” cô thì thầm.
Anh ta nhìn cô và cô hầu như nghĩ là anh ta hoàn toàn hiểu những gì anh ta vừa nói. Nhưng anh ta nhận lấy chai rượu như thể anh ta không hề nghe thấy câu hỏi của cô.
“Ruthie là ai?” cô hỏi lại lần nữa.
“Không có Ruthie nào cả”, anh ta nói khi cố gắng nhỏm dậy để uống lấy phân nửa chai rượu.
Anh không buồn cám ơn cô một tiếng, chỉ đổ sụp xuống lầm bầm về cơn đau đang gặm nhấm lấy lưng anh và anh ước rằng mùa hè mau kết thúc.
Sarah lết người ra ngoài, tựa lưng vào ghế. Cô ở gần Sam đến nỗi cô có thể cảm nhận được những câu nói vô nghĩa của anh chạm dọc hai bàn tay cô. Cô đẩy hai chân lạnh của mình vào góc chăn của anh và tựa người vào đầu gối.Với khẩu súng trong tầm với, cô cố gắng ngủ một chút. Nhưng những ý nghĩ về bọn trẻ đang chịu lạnh ở nơi nào đó trong bóng đêm, đã giữ cho cô tỉnh táo. Tại sao cô lại không đề nghị cho chúng một cái chăn? Tại sao chúng lại biến mất?
Cô ngã đầu về phía ghế và cố gắng không run rẩy.
Không một lời cảnh báo, bàn tay to lớn của Sam vòng qua eo cô, kéo cô xuống phía bên dưới tấm da thú.
Hét lên một tiếng, Sarah cố sức để thoát ra nhưng cánh tay của Sam di chuyển đến giữa người cô và ở yên đấy, ghim chặt cô bên cạnh anh.
Cô cố gắng hít thở. Sự sợ hãi lắp đầy suy nghĩ của cô khi cơ thể cô trở nên ấm lên bên dưới những tấm chăn. Hơi thở chậm đều đặn của Sam chạm vào mặt của cô. Mùi rượu whiskey thoang thoảng trong không khí. Sarah ngọ nguậy mũi, sau đó quyết định rằng nó tốt hơn mùi máu.
Sau vài phút cô thư giãn, xác định anh ta không hề có ý định cưỡng bức cô. Cô cho phép mình rơi vào giấc ngủ để thoát khỏi tình trạng mệt mỏi.
Khi thức dậy thì bình minh đã qua được một lúc, cô không di chuyển, Cả Sam cũng thế. Tay anh ta vẫn còn đặt trên người cô. Nó hút hết toàn bộ sức lực để cô có thể tự ép mình trượt ra khỏi cái đống chăn ấm áp này và trèo ra ngoài với cái không khí lạnh lẽo của buổi sớm mai.
Cô hầu như tự mỉm cười về suy nghĩ của mình Một người đàn ông bị thương nặng như thế làm sao có thể nghĩ đến việc cùng cô làm chuyện đó được chứ. Anh ta chỉ là mệt mỏi về việc cô làm xe lung lay vì những cơn run rẩy của mình thôi.
Nhưng anh ta đã mơ về Ruthie, cô nhớ như thế. Nó làm cô ngạc nhiên, một người đàn ông cứng rắn và lạnh lùng như thế lại thì thầm tên một người phụ nữ. Có thể anh ta đã một lần yêu. Sarah đột ngột cảm thấy ghen tị, bởi vì cô chưa bao giờ yêu ai.
Tuy nhiên, anh ta đã không còn quan hệ với Ruthie, cô tự hỏi không biết điều đó có khiến anh thêm đau khổ hay không. Tốt nhất cô không nên để ai phải lo lắng về về việc này.
Không gian dày đặc một màu xám, dường như những đám mây đã cư ngụ tại khu rừng thưa này suốt đêm. Trong một tiếng đồng hồ, cô kéo những cành cây khô nằm giữa rừng gỗ bông, để đốt lửa xua tan cái lạnh, nhưng dường như cô không thể khiến nơi đây ấm lên. Một lần, cô thử trèo qua những cái rễ cây và nhìn những thứ nằm bên kia những cái cây. Chỉ toàn là cây, che lấp cả ánh sáng. Cô gọi đám trẻ một vài lần nhưng cô chẳng ngạc nhiên khi chúng không trả lời cô.
Chỉ có một lần Sam thức dậy, yêu cầu thêm rượu và cố gắng nuốt một ít nước súp thịt mà cô đã hâm nóng. Sarah xé một mảnh vải khác từ bộ váy của cô. Anh ngồi dậy không nói một lời nào khi cô thay băng vết thương cho anh. Vết thương còn đỏ và xấu xí nhưng ít nhất máu đã cầm lại.
Khi trời sắp tối, lúc cô lấy những lon đậu ra dùng cho bữa tối, ba đứa trẻ lại xuất hiện như tối trước.
Cô cố gắng hành động như thể cô không ngạc nhiên về điều này cho lắm. “Cô hy vọng rằng mấy đứa sẽ cùng ăn tối với cô”, cô lôi một lon đào ra đặt nơi chúng có thể nhìn thấy. “Mấy đứa cũng ở lại ăn tráng miệng nha?”
Tối nay cô cắt một củ khoai tây lớn và nấu chung với ba lon đậu. Cô muốn chắc chắn là có đủ thức ăn, vì cô biết cái cảm giác trong khi bụng vẫn còn đói mà thức ăn thì đã hết. Trong khi cô nấu bữa tối, cô nói chuyện với bọn trẻ, trả lời những câu mà chúng không hề hỏi. Cô bảo chúng là cô và Sam đã kết hôn, nhưng không đề cập đến việc họ gặp nhau khi anh trả tiền phạt để giúp cô ra khỏi tù.
Cuối cùng đứa lớn nhất đặt cái dĩa không của nó xuống, quan sát Sarah trước khi nó mở miệng nói. “Tên cháu là K.C. Đây là hai em trai của cháu, Dodge và Abilene”
Cô cố gắng không cười. “K.C viết tắt từ gì thế?”
“Kansas City. Mẹ đặt tên chúng cháu theo tên nơi mà chúng cháu được sinh ra”
Sarah hoàn thành bữa ăn của cô, sau đó mở lon đào ra và đưa cho mỗi đứa nửa trái. Một lần nữa hai đứa bé nhỏ hơn dùng tay để ăn trong khi đó K.C nhìn Sarah và cố gắng dùng cái nĩa của con bé để cắt miếng đào. Sarah ăn xong, cô đến bên bờ sông rửa tay và cái dĩa cô đã dùng.
Dường như chúng không hề làm theo như cô.
K.C liếc về phía cỗ xe khi Sarah quay lại. “Cô không cho chú Sam ăn à?”
“Khi nào chú ấy thức dậy”. Sarah trả lời, ngạc nhiên khi con bé nhớ tên của anh. “Chú ấy là bạn của mấy đứa sao?” Cái ý nghĩ chính Sam là người đã bỏ những đứa trẻ này ở đây chợt đến trong tâm trí cô. Hay có thể là K.C đã nghe khi cô nói chuyện với Sam. Cô đã phải gọi tên anh ta đến 20 lần trong khi họ ở trong khu rừng thưa này.
“Không”, K.C cười khúc khích. “Nhưng trước đây cháu đã từng gặp chú ấy. Cháu nghĩ rằng chú ấy là một khách hàng ngẫu nhiên của mẹ”.
“Khách hàng ngẫu nhiên?” Sarah hỏi khi cô thu mấy cái dĩa của bọn trẻ.
“Vâng. Có một lần chú ấy tình cờ xuất hiện và đến gặp mẹ cháu lúc tối khuya. Điều tiếp theo khi cháu lo lắng đó chính là không biết cháu có thêm đứa em trai nào nữa không”.
Sarah nhìn Dodge và Abilene, cố gắng quan sát xem có bất kì dấu hiệu nào cho thấy chúng là con của Gatlin hay không. Khó có thể nhận biết vì chúng quá bẩn, nhưng chúng có đôi mắt đen giống anh ta.
“Chú Sam là bố của các cháu ư?”
Cả ba đứa đồng loạt gật đầu như thể chúng đã luyện tập trả lời câu hỏi này nhiều lần.
Sarah thêm một điểm đen trong cái danh sách tính cách của chồng cô. Một kẻ say xỉn, một tên găng-tơ, một người chồng đánh vợ, và bây giờ là một người cha tồi. Làm sao mà cô có thể kết hôn với người đàn ông thấp kém nhất trong cái danh sách những người đàn ông trên thế giới này chứ?
“Mình sẽ hoàn trả lại con dao lên lưng anh ta”, cô lầm bầm khi đang cọ rửa mấy cái dĩa. “Có thể trước khi mình bước lên và giúp anh ta, mình đáng lẽ nên hỏi tại sao anh ta bị đâm. Ai biết cơ chứ? Có thể bọn họ có lý do tốt đẹp. Anh ta không thèm kể với mình và Denver dường như chẳng ngạc nhiên gì khi có người muốn giết anh ta. Nói tóm lại, cô dám chắc có cả một hàng dài những gã đàn ông muốn thực hiện điều đó.
Sarah liếc nhìn qua vai. Những đứa trẻ nhìn cô như thể cô là một sinh vật kỳ lạ. Cô cũng không chắc chắn rằng K.C đang nói thật, hay đơn giản là con bé đang nói những gì mà nó nghĩ là cô muốn nghe.
“Mấy cháu có biết mẹ của mấy cháu ở đâu không?” Sarah hỏi.
“Không ạ” K.C trả lời vô cảm. “Lần cuối chúng cháu nhìn thấy mẹ là ở Fort Worth. Mẹ đã chết trong một căn phòng nhỏ”.
“Nhưng làm sao mấy cháu đến được nơi này?” Sarah thấy khó tin là có người nào, thậm chí là một người đàn ông như Sam Gatlin, lại nỡ bỏ rơi ba đứa trẻ để chúng tự sinh tự diệt ở nơi này.
K.C nhăn mặt suy nghĩ.
Sarah đoán là bọn trẻ đang tranh luận xem có nên kể ra sự thật không. “Tất cả ổn thôi mà, mấy đứa có thể tin cô. Thậm chí nếu cô muốn, cô cũng chẳng tiết lộ bí mật với bất kì ai”.
“Tennessee Malastory đã dặn chúng cháu là không được nói với bất kì ai. Ông ấy nói nếu chúng cháu muốn gặp ba, chúng cháu tốt hơn là không được nói bất cứ ai”
Sarah thử một lần nữa. “Tennessee Malastory là ai vậy?”
“Ông ấy nói ông ấy là một người bạn của ba và ông ấy đưa chúng cháu đến nơi mà chúng cháu có thể gặp mặt ba, nhưng ông ấy đã bỏ lại chúng cháu ở đây”.
Sarah cố gắng hỏi chuyện trong một tiếng đồng hồ, nhưng bọn trẻ không trả lời thêm gì nữa. Chỉ là vào cái ngày mẹ con bé mất, một người đàn ông tên là Malastory, người mà chúng chưa từng gặp trước đây đã đưa chúng lên xe. Sau đó hắn ta đã để lại cho bọn trẻ một miếng thịt bò khô dày và nói với chúng là ba ngày nữa Sam Gatlin sẽ đến đây.
Chỉ là Sam chưa bao giờ đến và K.C đã nói rằng con bé đã 3 lần nhìn thấy mặt trăng mọc rồi lặn. Khi miếng thịt hết, chúng sống sót qua ngày nhờ ăn trái cây và rau dại.
“Chúng cháu đã bị đói trong một thời gian dài.” K.C nói. “Chúng cháu có thể ăn thêm đào được không ạ?”
Sarah biết rằng cô phải dùng tiết kiệm số thực phẩm eo hẹp này, nhưng cô không thể nào nói không.
Sau khi để chúng ăn thêm hai lon đào và toàn bộ số bánh mì, cô cuốn bọn trẻ trong một cái khăn choàng lớn và để chúng ngồi gần đống lửa để chúng có thể giữ ấm. Cô đã trải qua hai đêm trong khu rừng thưa này lắng nghe Sam lầm bầm trong khi ngủ và hình dung tại sao anh ta không đến gặp bọn trẻ. Anh ta nghĩ rằng nếu kéo dài thời gian thì chúng sẽ chết và anh ta sẽ không phải lo lắng về chúng sao?
Sarah không biết anh ta có phải là ba của bọn trẻ hay không hoặc tại sao anh ta không giúp bọn trẻ. Có thể anh ta kết hôn với cô vì muốn có ai đó chăm sóc cho chúng. Có thể là tin nhắn của Malastory không đến tay của Sam, hay có thể nó có đến nhưng Sam không thèm quan tâm.
Cô trườn về một góc xe, kế bên khẩu súng, và cuộn tròn lại. Tối nay cô không muốn chạm vào anh ta. Mỗi ngày trôi qua cô lại càng biết thêm nhiều điều về chồng của cô. Và tất cả đều toàn điều xấu.
Khi đêm đã khuya, cô run lên và cuối cùng phải trượt vào bên dưới đám chăn và nằm vào chỗ ấm áp bên cạnh anh. Nhưng đêm nay cô có quá nhiều điều để suy nghĩ nên không ngủ được.
Những ngày kế tiếp, Sam dường như ngủ vùi và vết thương của anh đã không còn chảy máu nữa, nhưng anh ta không hề mở mắt hay đáp lại khi cô nói chuyện với anh ta.
Bình minh tràn ngập khắp rừng gỗ bông vào ngày thứ tư khi Sarah thức dậy. Làm đầu óc tỉnh táo là thứ duy nhất cô có thể làm. Sarah phải đưa bọn trẻ trở lại thị trấn và nhờ Denver trông chừng chúng cho đến khi Sam khỏe lên. Có thể anh ta sẽ cho cô vài câu trả lời. Nếu anh ta có tiền mua thực phẩm thì anh ta có thể chi ra một khoản tiền để thuê ai đó trông chừng bọn trẻ.
Cô kéo tấm da thú ra để đánh thức anh. Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt dường như nhợt nhạt hẳn. Anh ta nhìn cô chằm chằm như thể anh đang cố nhớ xem trước đây anh ta đã gặp cô ở đâu.
Anh ta gầm gừ như một con gấu, nhưng Sarah không hề thoái lui. “Tôi sẽ nhấc anh ra khỏi xe, Sam Gatlin, anh sẽ phải trèo ra khỏi đây nếu như anh muốn ăn sáng”.
“Đi đi. Tôi sẽ không đi đâu hết”.
“Anh sẽ phải làm thế nếu như anh muốn ăn”.
“Quên bữa sáng đi”, anh lầm bầm. “Rượu trên quầy đâu rồi?”
Sarah thở dài, nhận ra anh vẫn còn chưa thật tỉnh táo. Cô không chắc anh ta là một kẻ say xỉn hay vì quá đau mà anh ta không quan tâm mình đang ở nơi nào. “Rượu được đặt cách xe vài feet, cùng với bữa sáng của anh”. Cô bày một cái bàn có nước, rượu và thịt bò khô. Nó không có gì nhiều nhưng cô nghĩ nó sẽ giữ cho anh ta sống đến khi cô quay lại, hay anh đủ khỏe để tìm những thức ăn đóng hộp.
Anh ta dường như không thấy gì khác ngoài chai rượu. Khi cô không đề nghị lấy nó giúp anh, anh di chuyển về phía sau xe một cách miễn cưỡng.
Sarah giúp anh bước xuống. Khi anh trượt ra khỏi xe, cô hầu như chịu mọi sức nặng của anh. Từ từ họ di chuyển đến một cái giường được dựng tạm bằng lá cây mà Sarah đã làm cho anh.
Trong khi anh nốc một hớp rượu, cô nói cho anh biết kế hoạch của cô. “Tôi phải đưa bọn trẻ đến thị trấn. Chúng không thể ở đây lâu hơn với cái tiết trời ngày càng lạnh như thế này”. Cô không đề cập đến việc chúng đã ăn hết số thực phẩm của nửa tháng. “Tôi sẽ để thức ăn trong tầm với của anh. Nếu như tôi không bị lạc, tôi sẽ trở về trước tối mai. Nếu như không có kế hoạch nào tốt hơn thì mọi thứ sẽ tiến hành theo những gì tôi vừa nói. Anh không thể quay lại thị trấn trong bộ dạng này, và bọn trẻ không thể ở đây trong cái tiết trời lạnh lẽo này được”
“Chẳng có bọn trẻ nào ở đây cả”, anh trả lời khi kéo cái tấm da thú phủ lên người. “Tôi sẽ cố không chết khi cô quay trở lại”. Theo cái cách mà anh ta nói, anh ta cảm thấy khó chịu vì anh ta không được quan tâm nhiều như ai kia.
“Tốt thôi”, cô trả lời vô cảm. “Hãy sống sót. Tôi không muốn gặp rắc rối khi chôn cất anh ở nơi đây đâu”.
“Hãy đem về một cái xẻng, phòng trường hợp điều đó xảy ra”, anh nói hầu như đã đi vào giấc ngủ.
Sarah chửi rủa khi cô nghe thấy tiếng cười phát ra từ trong đám chăn. Một giờ sau, khi bọn trẻ đã ăn no, tấm rửa sạch sẽ, và chờ phía trong xe, Sarah kiểm tra vết thương của anh ta. Nếu có thể thì vết thương sẽ lành lại trong một tuần nữa. Anh ta không mở mắt khi cô quấn tấm băng vết thương quanh người anh ta. Da anh ta vẫn còn nóng, lạnh và ẩm ướt. Và cô biết khi cô trở lại thì có thể cô sẽ cần đến một cái xẻng.
Cô cố gắng dém chăn cho anh và làm cho anh cảm thấy thoải mái trước khi trèo vào xe. Anh ta lầm bầm. “Đám trẻ đó là ai?” một lần nữa anh ta không có dấu hiệu nào lắng nghe khi cô giải thích.
Mười phút sau, khi cô trèo lên ngồi vào ghế và nhấc dây cương lên, Sarah quay lại để chắc chắn rằng bọn trẻ đã sẵn sàng để rời đi.
Nhưng cả ba đứa đã đi mất.
Nản chí, Sarah trèo xuống, cất tiếng gọi chúng nhưng chúng đã biến mất. Cô đã thử mọi cách: bày thức ăn ra, la lên gọi chúng, trườn cả vào bụi cây. Không có cái gì cả.
Sau khi đốt lại lửa, cô ép Sam ăn một vài miếng và bắt đầu tiến hành cuộc tìm kiếm xem chúng đã đi qua bụi cây ở chỗ nào. Cô cô gắng đi qua bụi cây càng xa càng tốt nhưng vẫn không có bất kì dấu hiệu nào của bọn trẻ. Không có gì hết.
Đơn giản là chúng trượt ra khỏi xe trong khi cô đang chăm sóc Sam và biến mất. Cô chờ đến khi trời tối nhưng chúng không hề quay lại. Cuối cùng cô lại tháo ngựa ra và ngồi xuống bên cạnh Sam
Cô ngạc nhiên khi Sam ngước lên nhìn cô với đôi mắt tỉnh táo. “Trở về sớm thế?” anh hỏi.
“Tôi không đi. Bọn trẻ đã biến mất, vì thế tôi không thể đem chúng trở lại thị trấn được. Tôi không thể nào tìm thấy chúng”.
Sam trông như thể hoàn toàn tỉnh táo đủ để theo kịp những gì cô nói. “Cô nhớ rõ là bọn trẻ đã xuất hiện?”
“Đúng thế!” Sarah trả lời, nản chí.
“Có thể đó là do cô tưởng tượng ra”, anh lau mặt như thể để xua đi cái khó chịu. “Tôi chắc chắn đó chỉ là những giấc mơ ngu xuẩn”.
“Có thể là thế”. Sarah tựa cằm lên đầu gối. “Và có thể tôi đã mơ rằng chúng ta có đem theo toàn bộ thực phẩm của chúng ta”. Cái nhìn của cô hướng về những cái thùng rỗng bên cạnh xe, sau đó quay lại cái bàn trống mà cô đã đặt thức ăn lại cho Sam. Chỉ có nửa chai rượu là vẫn còn nguyên.
Chầm chậm cô quay về phía chúng tay không quên giữ lấy nòng súng. Dĩ nhiên cô sẽ không bắn những đứa trẻ đó, Sarah nghĩ, nhưng cô chắc chắn cũng không hề muốn mình đứng trước chúng mà không hề có bất kì vũ khí nào phòng thân.
Chúng ngồi xuống nền đất, quần áo và cả cơ thể đều mang một màu nâu nhem nhuốc dơ dáy. Những con đom đóm bay lượn quanh gương mặt chúng, phản chiếu lại trong những cặp mắt ánh xanh.
“Xin chào” Sarah cố giữ giọng mình thật bình tĩnh. Nếu như làm chúng sợ hãi thì chúng sẽ biến mất một cách lặng lẽ như khi chúng đến. “Mấy cháu đến cùng cô ăn tối à?”
Bé gái khoảng chừng 6 hay 7 tuổi gì đó trông có vẻ là chị của hai đứa bé còn lại, gật đầu nhưng không hề chớp mắt.
Có hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu của Sarah. Chúng đến từ đâu? Cha mẹ chúng ở đâu? Làm cách nào chúng có thể di chuyển dễ dàng qua những lùm cây đó? Những vết bẩn trên người chúng chứng tỏ chúng không phải từ dưới nước bước lên. Sự hiện diện của chúng đã đem lại hy vọng cho cô: có một thứ gì đó phía bên kia lùm cây.
Sarah đặt khẩu súng vào xe và mở một lon đậu khác. Trong khi hâm nóng thức ăn, cô lục lọi trong đống đồ cho đến khi tìm được một cái dĩa khác và hai cái cốc bằng thiếc. Cô cẩn thận chia phần đậu ra, đưa cho hai đứa bé nhỏ hơn mỗi đứa một cái cốc chứa đầy đậu và một cái muỗng. Cô đưa cái dĩa và nĩa cho bé gái lớn hơn. Sau đó cầm lấy cái dĩa của mình và bắt đầu ăn.
Những đứa trẻ nhìn cô. Cuối cùng đứa lớn nhấc nĩa lên. Hai đứa nhỏ hơn ném cái muỗng qua một bên, dùng hai tay để bốc đậu. Chúng ăn như thể không được ăn gì trong nhiều ngày, thậm chí có thể là nhiều tuần.
Sarah quan sát hai đứa bé nhỏ hơn. Cô không thể nhận ra cả hai đứa là con trai hay con gái hay từng đứa. Một đứa dường như lớn hơn, có thể là bốn tuổi. Đứa còn lại thì nhỏ hơn. Cả hai đứa đều ốm, chúng gợi cô nhớ đến những con búp bê bằng vải. Cô chút ý đến cái đường viền mà trước kia có một cái túi ở đó, bộ đồ chỉ còn vài cái nút.
“Tên cô là Sarah”, cô hướng về phía đứa bé lớn hơn. “Tên cháu là gì?”
Không đứa nào trả lời cả. Chúng nhìn cô như thể chúng không hề tin cô.
Khi Sarah với ra phía sau để lấy hộp trái cây tráng miệng, những đứa trẻ biến mất cũng nhanh như khi chúng xuất hiện. Đứng ở một góc, cô lắng nghe tiếng của chúng. Nhưng lại không nghe thấy bất kì âm thanh nào. Chúng đi xuyên qua lùm cây mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô: Cô đã mơ thấy chúng sao? Cô quá mệt để tiếp tục suy nghĩ thêm. Khi mà đoàn xe ngựa bị dịch bệnh, cô đã từng nghĩ rằng chồng và con cô vẫn còn sống. Cô sẽ nói chuyện với Mitchell, hỏi anh ta những câu đơn giản như anh muốn ăn tối cái gì. Cô đung đưa đứa bé trong tay nhưng khi nhìn lại thì nó chỉ là một cái gối mà thôi. Đôi khi thế giới hiện thực và những giấc mơ trộn lẫn vào nhau, cô vẫn còn thấy hai cánh tay mình bồng lấy đứa con mới sinh của cô.
Gia đình của cô đều đã chết, việc đứng đó mà nhìn cỗ xe ngựa của mình bị đốt, hay việc cô bị đuổi ra khỏi đoàn đều là hiện thực; tất cả dường như là một cơn ác mộng. Nếu như Bailee và Lacy không ở bên giúp đỡ thì Sarah không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Cô đã để bản thân quá trôi dạt giữa những giấc mơ và những đêm dài thao thức, cô đã lo lắng khi nói đến sự khác biệt của chúng.
Họ quan tâm đến cô chỉ bởi vì Sarah cần một ai đó để mà bận tâm. Sarah sẽ không bao giờ có thể quên sự tốt bụng của họ. Họ sẽ mãi mãi là bạn của cô.
Một tiếng rên phát ra từ Sam đã kéo cô quay trở lại hiện thực. Cô trèo vào bên cạnh và cố gắng nhìn vào gương mặt anh ta trong bóng tối. Nhưng anh ta quay về phía ánh lửa, đang lầm bầm cái gì đó về việc có quá nhiều ngôi mộ.
Cô cảm thấy đồng cảm với anh ta, bởi lẽ cô cũng đã từng trải qua những giờ phút giống như anh ta bây giờ.
Cô chạm vào trán anh ta, dự định để anh ta biết rằng cô ở gần bên. Làn da của anh ta nóng như lửa.
“Anh bị sốt rồi”, cô thì thầm, cô nhớ Denver đã nói rằng Sam sẽ ổn nếu như anh ta không lên cơn sốt.
Quên cả những đứa trẻ hoang dã và cơn sợ hãi của mình, Sarah vội vàng trèo ra khỏi xe, với lấy cái ấm và chạy đến bờ sông. Cô phải làm cái gì đó thật nhanh nếu không cơn sốt sẽ cướp anh ta đi mất.
Trước khi trèo trở lại vào xe, cô xé rách một mảnh vải khác từ chiếc váy đang mặc dùng làm giẻ lau.
Hết lần này đến lần khác cô quay trở lại bờ sông thấm ướt khăn và lau lên làn da nóng rực của anh. Nhiệt độ cũng giảm đi, cô chạm vào anh đủ để nhận biết những đường cong cơ bắp trên người anh.
Anh ta bự con hơn Mitchell, cô thấy có chút sợ hãi, vì khi Mitchell bị sốt anh ta đã rất hung dữ và mạnh bạo. Người đàn ông khổng lồ này có thể thô bạo hơn bao nhiêu khi anh ta khôi phục lại sức khỏe của mình?
Nhưng khi Sam di chuyển, thậm chí là khi đang phải chịu đựng cơn đau, anh ta chưa bao giờ đụng trúng hay túm lấy cô. Điều đó như thể anh ta biết rằng cô đang cố gắng giúp đỡ anh ta.
Khi cơn sốt đã giảm bớt hơn, anh ta lầm bầm. “Đừng rời đi, Thiên thần. Đừng rời đi”.
Sarah mỉm cười và chạm tay vào má anh. “Tôi sẽ không đi đâu hết, Sam. Tôi là vợ của anh mà”.
Anh ta chìm vào giấc ngủ.
Khi cô kiểm tra anh thì cơn sốt đã giảm nhiều.
“Anh có muốn ăn chút gì đó không?” kéo tấm da thú đắp cho anh ta, Sarah để ý thấy máu từ vết thương không còn chảy nữa.
Đôi mắt đen như màn đêm, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh đã thức”. Sarah mỉm cười bởi vì anh ta nhìn cô như thể chưa từng gặp cô trước đây.
“Rượu”, Sam nói. “Có rượu không?”
Trong khi Sarah tìm chai rượu, anh ta lầm bầm cái gì đó về việc phải có ai đó thông báo cho Ruthie nếu như anh ta có chết đi. “Tôi đã hứa sẽ nhờ một ai đó chuyển lời đến cô ấy”, anh nói như thể có một người vô hình nào đó ở ngoài màn đêm kia.
“Ruthie?” cô hỏi khi đưa chai rượu cho anh. Có thể Sam đã có người yêu ở một nơi nào đó? “Ruthie là ai vậy?” cô thì thầm.
Anh ta nhìn cô và cô hầu như nghĩ là anh ta hoàn toàn hiểu những gì anh ta vừa nói. Nhưng anh ta nhận lấy chai rượu như thể anh ta không hề nghe thấy câu hỏi của cô.
“Ruthie là ai?” cô hỏi lại lần nữa.
“Không có Ruthie nào cả”, anh ta nói khi cố gắng nhỏm dậy để uống lấy phân nửa chai rượu.
Anh không buồn cám ơn cô một tiếng, chỉ đổ sụp xuống lầm bầm về cơn đau đang gặm nhấm lấy lưng anh và anh ước rằng mùa hè mau kết thúc.
Sarah lết người ra ngoài, tựa lưng vào ghế. Cô ở gần Sam đến nỗi cô có thể cảm nhận được những câu nói vô nghĩa của anh chạm dọc hai bàn tay cô. Cô đẩy hai chân lạnh của mình vào góc chăn của anh và tựa người vào đầu gối.Với khẩu súng trong tầm với, cô cố gắng ngủ một chút. Nhưng những ý nghĩ về bọn trẻ đang chịu lạnh ở nơi nào đó trong bóng đêm, đã giữ cho cô tỉnh táo. Tại sao cô lại không đề nghị cho chúng một cái chăn? Tại sao chúng lại biến mất?
Cô ngã đầu về phía ghế và cố gắng không run rẩy.
Không một lời cảnh báo, bàn tay to lớn của Sam vòng qua eo cô, kéo cô xuống phía bên dưới tấm da thú.
Hét lên một tiếng, Sarah cố sức để thoát ra nhưng cánh tay của Sam di chuyển đến giữa người cô và ở yên đấy, ghim chặt cô bên cạnh anh.
Cô cố gắng hít thở. Sự sợ hãi lắp đầy suy nghĩ của cô khi cơ thể cô trở nên ấm lên bên dưới những tấm chăn. Hơi thở chậm đều đặn của Sam chạm vào mặt của cô. Mùi rượu whiskey thoang thoảng trong không khí. Sarah ngọ nguậy mũi, sau đó quyết định rằng nó tốt hơn mùi máu.
Sau vài phút cô thư giãn, xác định anh ta không hề có ý định cưỡng bức cô. Cô cho phép mình rơi vào giấc ngủ để thoát khỏi tình trạng mệt mỏi.
Khi thức dậy thì bình minh đã qua được một lúc, cô không di chuyển, Cả Sam cũng thế. Tay anh ta vẫn còn đặt trên người cô. Nó hút hết toàn bộ sức lực để cô có thể tự ép mình trượt ra khỏi cái đống chăn ấm áp này và trèo ra ngoài với cái không khí lạnh lẽo của buổi sớm mai.
Cô hầu như tự mỉm cười về suy nghĩ của mình Một người đàn ông bị thương nặng như thế làm sao có thể nghĩ đến việc cùng cô làm chuyện đó được chứ. Anh ta chỉ là mệt mỏi về việc cô làm xe lung lay vì những cơn run rẩy của mình thôi.
Nhưng anh ta đã mơ về Ruthie, cô nhớ như thế. Nó làm cô ngạc nhiên, một người đàn ông cứng rắn và lạnh lùng như thế lại thì thầm tên một người phụ nữ. Có thể anh ta đã một lần yêu. Sarah đột ngột cảm thấy ghen tị, bởi vì cô chưa bao giờ yêu ai.
Tuy nhiên, anh ta đã không còn quan hệ với Ruthie, cô tự hỏi không biết điều đó có khiến anh thêm đau khổ hay không. Tốt nhất cô không nên để ai phải lo lắng về về việc này.
Không gian dày đặc một màu xám, dường như những đám mây đã cư ngụ tại khu rừng thưa này suốt đêm. Trong một tiếng đồng hồ, cô kéo những cành cây khô nằm giữa rừng gỗ bông, để đốt lửa xua tan cái lạnh, nhưng dường như cô không thể khiến nơi đây ấm lên. Một lần, cô thử trèo qua những cái rễ cây và nhìn những thứ nằm bên kia những cái cây. Chỉ toàn là cây, che lấp cả ánh sáng. Cô gọi đám trẻ một vài lần nhưng cô chẳng ngạc nhiên khi chúng không trả lời cô.
Chỉ có một lần Sam thức dậy, yêu cầu thêm rượu và cố gắng nuốt một ít nước súp thịt mà cô đã hâm nóng. Sarah xé một mảnh vải khác từ bộ váy của cô. Anh ngồi dậy không nói một lời nào khi cô thay băng vết thương cho anh. Vết thương còn đỏ và xấu xí nhưng ít nhất máu đã cầm lại.
Khi trời sắp tối, lúc cô lấy những lon đậu ra dùng cho bữa tối, ba đứa trẻ lại xuất hiện như tối trước.
Cô cố gắng hành động như thể cô không ngạc nhiên về điều này cho lắm. “Cô hy vọng rằng mấy đứa sẽ cùng ăn tối với cô”, cô lôi một lon đào ra đặt nơi chúng có thể nhìn thấy. “Mấy đứa cũng ở lại ăn tráng miệng nha?”
Tối nay cô cắt một củ khoai tây lớn và nấu chung với ba lon đậu. Cô muốn chắc chắn là có đủ thức ăn, vì cô biết cái cảm giác trong khi bụng vẫn còn đói mà thức ăn thì đã hết. Trong khi cô nấu bữa tối, cô nói chuyện với bọn trẻ, trả lời những câu mà chúng không hề hỏi. Cô bảo chúng là cô và Sam đã kết hôn, nhưng không đề cập đến việc họ gặp nhau khi anh trả tiền phạt để giúp cô ra khỏi tù.
Cuối cùng đứa lớn nhất đặt cái dĩa không của nó xuống, quan sát Sarah trước khi nó mở miệng nói. “Tên cháu là K.C. Đây là hai em trai của cháu, Dodge và Abilene”
Cô cố gắng không cười. “K.C viết tắt từ gì thế?”
“Kansas City. Mẹ đặt tên chúng cháu theo tên nơi mà chúng cháu được sinh ra”
Sarah hoàn thành bữa ăn của cô, sau đó mở lon đào ra và đưa cho mỗi đứa nửa trái. Một lần nữa hai đứa bé nhỏ hơn dùng tay để ăn trong khi đó K.C nhìn Sarah và cố gắng dùng cái nĩa của con bé để cắt miếng đào. Sarah ăn xong, cô đến bên bờ sông rửa tay và cái dĩa cô đã dùng.
Dường như chúng không hề làm theo như cô.
K.C liếc về phía cỗ xe khi Sarah quay lại. “Cô không cho chú Sam ăn à?”
“Khi nào chú ấy thức dậy”. Sarah trả lời, ngạc nhiên khi con bé nhớ tên của anh. “Chú ấy là bạn của mấy đứa sao?” Cái ý nghĩ chính Sam là người đã bỏ những đứa trẻ này ở đây chợt đến trong tâm trí cô. Hay có thể là K.C đã nghe khi cô nói chuyện với Sam. Cô đã phải gọi tên anh ta đến 20 lần trong khi họ ở trong khu rừng thưa này.
“Không”, K.C cười khúc khích. “Nhưng trước đây cháu đã từng gặp chú ấy. Cháu nghĩ rằng chú ấy là một khách hàng ngẫu nhiên của mẹ”.
“Khách hàng ngẫu nhiên?” Sarah hỏi khi cô thu mấy cái dĩa của bọn trẻ.
“Vâng. Có một lần chú ấy tình cờ xuất hiện và đến gặp mẹ cháu lúc tối khuya. Điều tiếp theo khi cháu lo lắng đó chính là không biết cháu có thêm đứa em trai nào nữa không”.
Sarah nhìn Dodge và Abilene, cố gắng quan sát xem có bất kì dấu hiệu nào cho thấy chúng là con của Gatlin hay không. Khó có thể nhận biết vì chúng quá bẩn, nhưng chúng có đôi mắt đen giống anh ta.
“Chú Sam là bố của các cháu ư?”
Cả ba đứa đồng loạt gật đầu như thể chúng đã luyện tập trả lời câu hỏi này nhiều lần.
Sarah thêm một điểm đen trong cái danh sách tính cách của chồng cô. Một kẻ say xỉn, một tên găng-tơ, một người chồng đánh vợ, và bây giờ là một người cha tồi. Làm sao mà cô có thể kết hôn với người đàn ông thấp kém nhất trong cái danh sách những người đàn ông trên thế giới này chứ?
“Mình sẽ hoàn trả lại con dao lên lưng anh ta”, cô lầm bầm khi đang cọ rửa mấy cái dĩa. “Có thể trước khi mình bước lên và giúp anh ta, mình đáng lẽ nên hỏi tại sao anh ta bị đâm. Ai biết cơ chứ? Có thể bọn họ có lý do tốt đẹp. Anh ta không thèm kể với mình và Denver dường như chẳng ngạc nhiên gì khi có người muốn giết anh ta. Nói tóm lại, cô dám chắc có cả một hàng dài những gã đàn ông muốn thực hiện điều đó.
Sarah liếc nhìn qua vai. Những đứa trẻ nhìn cô như thể cô là một sinh vật kỳ lạ. Cô cũng không chắc chắn rằng K.C đang nói thật, hay đơn giản là con bé đang nói những gì mà nó nghĩ là cô muốn nghe.
“Mấy cháu có biết mẹ của mấy cháu ở đâu không?” Sarah hỏi.
“Không ạ” K.C trả lời vô cảm. “Lần cuối chúng cháu nhìn thấy mẹ là ở Fort Worth. Mẹ đã chết trong một căn phòng nhỏ”.
“Nhưng làm sao mấy cháu đến được nơi này?” Sarah thấy khó tin là có người nào, thậm chí là một người đàn ông như Sam Gatlin, lại nỡ bỏ rơi ba đứa trẻ để chúng tự sinh tự diệt ở nơi này.
K.C nhăn mặt suy nghĩ.
Sarah đoán là bọn trẻ đang tranh luận xem có nên kể ra sự thật không. “Tất cả ổn thôi mà, mấy đứa có thể tin cô. Thậm chí nếu cô muốn, cô cũng chẳng tiết lộ bí mật với bất kì ai”.
“Tennessee Malastory đã dặn chúng cháu là không được nói với bất kì ai. Ông ấy nói nếu chúng cháu muốn gặp ba, chúng cháu tốt hơn là không được nói bất cứ ai”
Sarah thử một lần nữa. “Tennessee Malastory là ai vậy?”
“Ông ấy nói ông ấy là một người bạn của ba và ông ấy đưa chúng cháu đến nơi mà chúng cháu có thể gặp mặt ba, nhưng ông ấy đã bỏ lại chúng cháu ở đây”.
Sarah cố gắng hỏi chuyện trong một tiếng đồng hồ, nhưng bọn trẻ không trả lời thêm gì nữa. Chỉ là vào cái ngày mẹ con bé mất, một người đàn ông tên là Malastory, người mà chúng chưa từng gặp trước đây đã đưa chúng lên xe. Sau đó hắn ta đã để lại cho bọn trẻ một miếng thịt bò khô dày và nói với chúng là ba ngày nữa Sam Gatlin sẽ đến đây.
Chỉ là Sam chưa bao giờ đến và K.C đã nói rằng con bé đã 3 lần nhìn thấy mặt trăng mọc rồi lặn. Khi miếng thịt hết, chúng sống sót qua ngày nhờ ăn trái cây và rau dại.
“Chúng cháu đã bị đói trong một thời gian dài.” K.C nói. “Chúng cháu có thể ăn thêm đào được không ạ?”
Sarah biết rằng cô phải dùng tiết kiệm số thực phẩm eo hẹp này, nhưng cô không thể nào nói không.
Sau khi để chúng ăn thêm hai lon đào và toàn bộ số bánh mì, cô cuốn bọn trẻ trong một cái khăn choàng lớn và để chúng ngồi gần đống lửa để chúng có thể giữ ấm. Cô đã trải qua hai đêm trong khu rừng thưa này lắng nghe Sam lầm bầm trong khi ngủ và hình dung tại sao anh ta không đến gặp bọn trẻ. Anh ta nghĩ rằng nếu kéo dài thời gian thì chúng sẽ chết và anh ta sẽ không phải lo lắng về chúng sao?
Sarah không biết anh ta có phải là ba của bọn trẻ hay không hoặc tại sao anh ta không giúp bọn trẻ. Có thể anh ta kết hôn với cô vì muốn có ai đó chăm sóc cho chúng. Có thể là tin nhắn của Malastory không đến tay của Sam, hay có thể nó có đến nhưng Sam không thèm quan tâm.
Cô trườn về một góc xe, kế bên khẩu súng, và cuộn tròn lại. Tối nay cô không muốn chạm vào anh ta. Mỗi ngày trôi qua cô lại càng biết thêm nhiều điều về chồng của cô. Và tất cả đều toàn điều xấu.
Khi đêm đã khuya, cô run lên và cuối cùng phải trượt vào bên dưới đám chăn và nằm vào chỗ ấm áp bên cạnh anh. Nhưng đêm nay cô có quá nhiều điều để suy nghĩ nên không ngủ được.
Những ngày kế tiếp, Sam dường như ngủ vùi và vết thương của anh đã không còn chảy máu nữa, nhưng anh ta không hề mở mắt hay đáp lại khi cô nói chuyện với anh ta.
Bình minh tràn ngập khắp rừng gỗ bông vào ngày thứ tư khi Sarah thức dậy. Làm đầu óc tỉnh táo là thứ duy nhất cô có thể làm. Sarah phải đưa bọn trẻ trở lại thị trấn và nhờ Denver trông chừng chúng cho đến khi Sam khỏe lên. Có thể anh ta sẽ cho cô vài câu trả lời. Nếu anh ta có tiền mua thực phẩm thì anh ta có thể chi ra một khoản tiền để thuê ai đó trông chừng bọn trẻ.
Cô kéo tấm da thú ra để đánh thức anh. Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt dường như nhợt nhạt hẳn. Anh ta nhìn cô chằm chằm như thể anh đang cố nhớ xem trước đây anh ta đã gặp cô ở đâu.
Anh ta gầm gừ như một con gấu, nhưng Sarah không hề thoái lui. “Tôi sẽ nhấc anh ra khỏi xe, Sam Gatlin, anh sẽ phải trèo ra khỏi đây nếu như anh muốn ăn sáng”.
“Đi đi. Tôi sẽ không đi đâu hết”.
“Anh sẽ phải làm thế nếu như anh muốn ăn”.
“Quên bữa sáng đi”, anh lầm bầm. “Rượu trên quầy đâu rồi?”
Sarah thở dài, nhận ra anh vẫn còn chưa thật tỉnh táo. Cô không chắc anh ta là một kẻ say xỉn hay vì quá đau mà anh ta không quan tâm mình đang ở nơi nào. “Rượu được đặt cách xe vài feet, cùng với bữa sáng của anh”. Cô bày một cái bàn có nước, rượu và thịt bò khô. Nó không có gì nhiều nhưng cô nghĩ nó sẽ giữ cho anh ta sống đến khi cô quay lại, hay anh đủ khỏe để tìm những thức ăn đóng hộp.
Anh ta dường như không thấy gì khác ngoài chai rượu. Khi cô không đề nghị lấy nó giúp anh, anh di chuyển về phía sau xe một cách miễn cưỡng.
Sarah giúp anh bước xuống. Khi anh trượt ra khỏi xe, cô hầu như chịu mọi sức nặng của anh. Từ từ họ di chuyển đến một cái giường được dựng tạm bằng lá cây mà Sarah đã làm cho anh.
Trong khi anh nốc một hớp rượu, cô nói cho anh biết kế hoạch của cô. “Tôi phải đưa bọn trẻ đến thị trấn. Chúng không thể ở đây lâu hơn với cái tiết trời ngày càng lạnh như thế này”. Cô không đề cập đến việc chúng đã ăn hết số thực phẩm của nửa tháng. “Tôi sẽ để thức ăn trong tầm với của anh. Nếu như tôi không bị lạc, tôi sẽ trở về trước tối mai. Nếu như không có kế hoạch nào tốt hơn thì mọi thứ sẽ tiến hành theo những gì tôi vừa nói. Anh không thể quay lại thị trấn trong bộ dạng này, và bọn trẻ không thể ở đây trong cái tiết trời lạnh lẽo này được”
“Chẳng có bọn trẻ nào ở đây cả”, anh trả lời khi kéo cái tấm da thú phủ lên người. “Tôi sẽ cố không chết khi cô quay trở lại”. Theo cái cách mà anh ta nói, anh ta cảm thấy khó chịu vì anh ta không được quan tâm nhiều như ai kia.
“Tốt thôi”, cô trả lời vô cảm. “Hãy sống sót. Tôi không muốn gặp rắc rối khi chôn cất anh ở nơi đây đâu”.
“Hãy đem về một cái xẻng, phòng trường hợp điều đó xảy ra”, anh nói hầu như đã đi vào giấc ngủ.
Sarah chửi rủa khi cô nghe thấy tiếng cười phát ra từ trong đám chăn. Một giờ sau, khi bọn trẻ đã ăn no, tấm rửa sạch sẽ, và chờ phía trong xe, Sarah kiểm tra vết thương của anh ta. Nếu có thể thì vết thương sẽ lành lại trong một tuần nữa. Anh ta không mở mắt khi cô quấn tấm băng vết thương quanh người anh ta. Da anh ta vẫn còn nóng, lạnh và ẩm ướt. Và cô biết khi cô trở lại thì có thể cô sẽ cần đến một cái xẻng.
Cô cố gắng dém chăn cho anh và làm cho anh cảm thấy thoải mái trước khi trèo vào xe. Anh ta lầm bầm. “Đám trẻ đó là ai?” một lần nữa anh ta không có dấu hiệu nào lắng nghe khi cô giải thích.
Mười phút sau, khi cô trèo lên ngồi vào ghế và nhấc dây cương lên, Sarah quay lại để chắc chắn rằng bọn trẻ đã sẵn sàng để rời đi.
Nhưng cả ba đứa đã đi mất.
Nản chí, Sarah trèo xuống, cất tiếng gọi chúng nhưng chúng đã biến mất. Cô đã thử mọi cách: bày thức ăn ra, la lên gọi chúng, trườn cả vào bụi cây. Không có cái gì cả.
Sau khi đốt lại lửa, cô ép Sam ăn một vài miếng và bắt đầu tiến hành cuộc tìm kiếm xem chúng đã đi qua bụi cây ở chỗ nào. Cô cô gắng đi qua bụi cây càng xa càng tốt nhưng vẫn không có bất kì dấu hiệu nào của bọn trẻ. Không có gì hết.
Đơn giản là chúng trượt ra khỏi xe trong khi cô đang chăm sóc Sam và biến mất. Cô chờ đến khi trời tối nhưng chúng không hề quay lại. Cuối cùng cô lại tháo ngựa ra và ngồi xuống bên cạnh Sam
Cô ngạc nhiên khi Sam ngước lên nhìn cô với đôi mắt tỉnh táo. “Trở về sớm thế?” anh hỏi.
“Tôi không đi. Bọn trẻ đã biến mất, vì thế tôi không thể đem chúng trở lại thị trấn được. Tôi không thể nào tìm thấy chúng”.
Sam trông như thể hoàn toàn tỉnh táo đủ để theo kịp những gì cô nói. “Cô nhớ rõ là bọn trẻ đã xuất hiện?”
“Đúng thế!” Sarah trả lời, nản chí.
“Có thể đó là do cô tưởng tượng ra”, anh lau mặt như thể để xua đi cái khó chịu. “Tôi chắc chắn đó chỉ là những giấc mơ ngu xuẩn”.
“Có thể là thế”. Sarah tựa cằm lên đầu gối. “Và có thể tôi đã mơ rằng chúng ta có đem theo toàn bộ thực phẩm của chúng ta”. Cái nhìn của cô hướng về những cái thùng rỗng bên cạnh xe, sau đó quay lại cái bàn trống mà cô đã đặt thức ăn lại cho Sam. Chỉ có nửa chai rượu là vẫn còn nguyên.