Chương : 10
Lâm Húc dọc đường đi theo Thúy Nương ở trong núi rừng qua lại không ngớt thật lâu, cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, sương mù dày đặc lúc này mới tiêu tán toàn bộ. Cánh rừng hoang vu cũng hơi lộ ra chút nhu hòa ban đầu của Giang Nam. Thúy Nương rốt cuộc đưa Lâm Húc đến một địa phương lác đác người ở. Mặc dù nói là nơi có người ở, bất quá vừa đi vào, mới phát hiện kỳ thật nơi đó chỉ là một tiểu sơn thôn, song bởi vì chiến tranh, nơi này đã thành một hoang thôn. Nơi nơi đều là thi thể và chuột gặm xác chết, tràn ngập một cỗ tanh tưởi hư thối vô cùng.
Thúy Nương dọc theo đường đi cũng không nói gì, chẳng qua đôi khi nàng sẽ mếu máo, như là cố nén không khóc thành tiếng. Sau đó quay đầu nhìn đường đã đi qua. Lâm Húc cảm giác được nàng bất kỳ thời khắc nào cũng đều cảnh giác phía sau, mà anh cũng một đường im lặng đi theo nàng. Nàng nhìn ruộng trà của một nhà bỏ hoang trong hoang thôn: "Ở đây đi, tôi tìm xem có gì có thể ăn lót bụng không. Bà mẹ nó, sắp chết đói rồi."
Lâm Húc lau tro bụi trên ghế gỗ, sau đó buông hộp y dược của mình xuống. Anh nhìn bốn phía, ngoại trừ phế tích chính là phế tích, còn có thể ngờ ngợ nhìn thấy một ít thi thể nghiêng ngã nằm cách đó không xa, méo cổ trên cây còn có một nữ nhân treo cổ. Bị con chó dưới tàng cây đẩy không ngừng đong đưa lúc ẩn lúc hiện. Thúy Nương tìm hồi lâu cuối cùng hùng hùng hổ hổ trở về nói: "Chết tiệt, bọn Nhật Bản thật sự là một đám súc sinh, ngay cả một con gà, một cái trứng cũng không lưu lại cho ta."
Lâm Húc vuốt bụng mình, nói thật ra anh đã hai ngày chưa ăn cơm rồi. Thình lình ánh mắt của Thúy Nương sáng lên, mấy bước lớn tiến vào trong đống cỏ khô. Cư nhiên từ giữa đống cỏ lấy ra một thanh súng trường, mà may mắn nhất chính là trong súng này còn đạn. Thúy Nương nhìn súng như thấy được gà giò tươi hầm nấm, nàng đưa khẩu súng cho Lâm Húc nói: "Cầm, anh không phải tham gia quân ngũ sao? Săn chút món ăn dân dã thôi. Chúng ta đừng ngốc ở nơi này nữa, quá dọa người. Tốt xấu gì cũng nhặt được thứ này, không tính là lỗ.
Lâm Húc tiếp nhận súng, sau khi lên đạn phát hiện súng này đích xác có thể sử dụng, điều này khiến cho trong lòng anh nhiều ít có thêm chút kiên định. Anh gật đầu nói: "Tôi đến mặt sau rừng bắt chút thỏ hoang gì đó. Song bây giờ là mùa đông, có thể săn được hay không còn chưa biết."
Thúy Nương liền vội vàng kéo anh nói: "Đừng, đừng trở về! Chúng ta không thể quay về lối cũ. Cùng tôi đi về phía trước, tôi xem tiếp xem thật sự có thể nhặt được thứ gì để câu cá không. Nơi này gần sông, hẳn sẽ có nhà đánh cá."
Thúy Nương lải nhải lầu bầu mãi, khiến Lâm Húc có chút bộc phát phản cảm và nghi vấn, anh lạnh mặt hỏi: "Cô tới cùng sợ cái gì? Các người tới cùng đang tránh cái gì? Cô không nói rõ ràng tôi sẽ không đi!"
Thúy Nương cắn môi nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bị nàng nhìn chòng chọc như vậy, cư nhiên tâm lại mềm xuống, anh thở dài lắc đầu. Thúy Nương thấy anh như thế liền mở miệng nói: "Chúng ta đi về phía trước, anh đừng để tôi nói cạnh một đám thi thể này. Tôi cho dù là đảo đấu, cũng là một nữ nhân a."
Lâm Húc vừa nghe nàng nói như thế, cũng hiểu được bản thân có chút quá phận. Anh xấu hổ lắc đầu nói: "Là tâm tình tôi có chút nóng nảy, chúng ta đi tiếp, phỏng chừng qua một lát nữa chúng ta có thể xuyên qua vùng này, thời điểm đó sẽ tốt hơn một chút."
Ngay khi hai người bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lâm Húc phát hiện từ trong đống phế tích có một đôi mắt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm. Anh giơ súng trường lên hướng đống phế tích hô: "Kẻ nào, mau ra đây."
Bên trong đống phế tích lại không hề có tiếng động, Thúy Nương trốn phía sau Lâm Húc, hai người bọn họ từng chút tới gần đống phế tích, cuối cùng từ trong đống phế tích nhảy mạnh ra một con khỉ, cảm giác như là đi theo bên người tạp kỹ. Có lẽ tạp kỹ đã chết, mà con khỉ này ngay tại đây trốn đông trốn tây, nó rất tinh khôn, biết thứ trên tay Lâm Húc rất nguy hiểm, nó soạt một cái nhảy sang bên, hư trương thanh thế hướng bọn họ nghe răng nhếch miệng. Phát ra loại thanh âm rất chói tai.
Thúy Nương thở dài một hơi nói: "Con khỉ a, tôi còn tưởng là quỷ sứ chứ. Được, hôm nay cứ ăn nó đi, nghe nói óc khỉ là món ngon của kẻ trộm đó."
Lâm Húc không buông súng, song cũng không nổ súng. Con khỉ này phảng phất như nghe hiểu tiếng người, có cảm giác bà cô này luôn hướng nó nuốt nước miếng, cũng biết là sẽ bắt nó làm món. Phát ra tiếng thét càng thêm chói tai, ồn ào đến hoang thôn vốn quỷ dị, càng có vẻ thêm khẩn trương. Lâm Húc cảm thấy từ chỗ này nhìn trong thôn như đã tử vong còn có cái gì sống đang ẩn núp, trong đống cỏ khô, trong mảnh tàn tích gạch ngói nhìn trộm bọn họ. Kỳ thật anh vẫn luôn nghĩ có một đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bọn họ.
Lâm Húc không bóp cò súng, anh buông súng trường nói: "Con khỉ này dầu gì cũng là khỉ Trung Quốc, lại đặc biệt có linh tính, chúng ta thả nó đi. Trở về tôi đi bắt thỏ hoang."
Ngoài ý muốn của Lâm Húc chính là, Thúy Nương cũng không tỏ vẻ kháng nghị, ngược lại thanh âm có chút run rẩy, nàng nghi thần nghi quỷ kề sát vào Lâm Húc thấp giọng nói: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi. Nơi này tôi cảm thấy hình như có gì không đúng."
Lâm Húc hỏi: "Cô nói thôn này có chuyện?"
Thúy Nương nhướng hàng mày tú lệ nói: "Đúng vậy, thôn này không bình thường, anh không phát hiện sao? Người chết đều là nữ nhân, cư nhiên không thấy một khối thi thể nam nhân nào."
Lâm Húc lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện quả nhiên đều là thi thể nữ nhân nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một nam nhân cũng không có, đây rất không bình thường. Trên lịch sử từng có rất nhiều vụ tàn sát, có một số là giết sạch cướp sạch, có một số còn lại là giết sạch tất cả nam nhân. Cướp đi tất cả nữ nhân có thể sinh con. Mà chỉ giết riêng nữ nhân, quả thật không thể nào nói nổi.
Lâm Húc nghi hoặc nói: "Vậy những nam nhân đã đi đâu rồi? Nhìn nữ nhân của mình bị giết còn không xuất hiện? Không đúng nha."
Thúy Nương nắm chắc cây rựa vừa rồi nhặt được bên cạnh, kéo Lâm Húc nói: "Đừng nói nữa, nơi này thời kỳ đầu binh hoang mã loạn, việc lạ gì cũng không kỳ quái. Đi thôi, tóm lại nơi này rất tà dị."
Lâm Húc cũng không nhiều lời nữa, đeo súng trên lưng, Thúy Nương mò lấy một hộp quẹt đã dùng qua từ trong góc, hai người cứ như vậy xuyên thẳng qua thôn trang quỷ dị nơi nơi là thi thể này, mà con khỉ cổ quái nọ lại không bỏ trốn, mà vẫn đi theo, vẫn duy trì khoảng cách ba thước. Đôi khi phát ra một hai tiếng gào cổ quái, nhưng càng nhiều chính là dọc theo nơi đổ nát thê lương theo sát hai người Lâm Húc, Lâm Húc nhìn ra, loại khỉ này phảng phất như đang tránh né ánh mặt trời.
Khi Lâm Húc, Thúy Nương nhanh chóng rời khỏi hoang thôn, cảnh sắc xung quanh cũng càng ngày càng hoang vu, dọc theo đường đi đừng nói thỏ hoang, ngay cả một con chim bay cũng chưa từng gặp qua. Song bọn họ biết bọn họ vẫn dọc đang đi dọc theo sông Tần Hoài, sông Tần Hoài là sông mẹ của Nam Kinh, do nội hà cùng ngoại hà tương liên (Tiêu: sông Tần Hoài chia làm hai nhánh trong và ngoài), nội hà xuyên qua cả thành phố Nam Kinh, đông ngoại hà nối liền Hoa Bảo Sơn, nam thông Đông Lư Sơn. Vốn xưa nay thường khen "Đào diệp ánh hồng hoa, vô phong tự thướt tha". Bất quá hiện tại nơi này cực kỳ hoang vu, đừng nói là thuyền chài, hoa đào. Ngay cả rau dại cũng đào không ra.
Dọc theo đường đi Lâm Húc chỉ đi theo Thúy Nương, mà Thúy Nương thường thường lấy tay che nắng, nhìn thái dương, sau đó suy nghĩ hồi lâu mang theo Lâm Húc tiếp tục chạy đi. Nàng nói bọn họ muốn tới dưới chân núi Hoàng Cô Sơn phải đi qua một nơi gọi là Đán Lý Dư trước, nơi đó sẽ có người tới liên hệ. Tóm lại bọn họ chính là bất luận thế nào cũng phải còn sống tới đó.
Bọn họ rất nhanh đi tới một vùng thủy vực, bởi vì là miền nam, cho dù mùa đông, nhưng vẫn có cá, hơn nữa một con cũng không nhỏ. Lâm Húc tìm một nhánh gậy trúc, Thúy Nương từ trong bọc của mình lấy ra một túi tiền phía trên cắm vài cây kim thêu, nàng rút ra một cây bẻ cong, lại rút ra một sợi chỉ buộc trên gậy trúc, Lâm Húc bóp nát con giun vo thành viên móc trên kim bắt đầu câu cá.
Thúy Nương nhóm lửa, cá mùa đông vốn không có gì ăn, nhìn thấy mồi câu cũng bất chấp là gì trực tiếp cắn vào, cho nên câu cá thật ra so với Lâm Húc săn thỏ hoang dễ dàng hơn. Lâm Húc qua loa cạo sạch nội tạng cá, vẩy cá, để trên giá lửa nướng. Rất nhanh mùi thơm liền truyền đến.
Lúc này bụng đói hai người đều đang kêu loạn, ai cũng không chê ai không tiền đồ. Cá vừa chín, còn bất chấp kiêu ngạo liền lấy ăn, ngon lành nuốt vào thịt cá cũng không quản xương cá trong đó có thể mắc họng, đây mới thật là bộ dáng đói cực điểm.
Ăn đến không sai biệt lắm, Lâm Húc ợ một cái ăn no, mà Thúy Nương lúc này mới ý thức được mình là nữ, bắt đầu nho nhã một chút xé mở thịt cá nhặt xương. Không như lúc trước miệng phi phi loạn phun như vậy.
Lâm Húc cầm cần câu đến câu thêm một ít, sau đó muốn dùng cành khô làm sạch nội tạng bọc lấy bỏ vào trong hộp, lúc này con khỉ vẫn chỉ đi theo bọn họ trốn ở xa xa cũng bị mùi hương cá dẫn đến vò đầu bứt tai. Lâm Húc cười hì hì, thấy con khỉ này thật sự cực kỳ có linh tính, liền đem một con cá lớn vừa câu được ném cho nó.
Con khỉ thử lấy tay đẩy hai cái, thấy không có nguy hiểm liền từng ngụm từng ngụm nhai nhai, Lâm Húc ngoài ý muốn phát hiện con khỉ này ăn còn thật sự có vài phần tương tự Thúy Nương. Nghĩ vậy liền không nhịn được len lén nở nụ cười. Thúy Nương thấy anh cười trộm, liền ném một cái đầu xương cá đi hỏi: "Anh cười gì? Không phải là cùng con khỉ kết thành một khối đó chứ?"
Lâm Húc không cười nữa, anh thấy thời gian không sớm nữa liền nói: "Không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi thôi. Hiện tại hẳn sẽ không gặp bọn giặc nữa, cô nói xem nơi kia tới cùng ở đâu?"
Thúy Nương ngồi xổm ven đường, nhìn con khỉ còn đang không ngừng ăn cá, nàng thấp giọng hỏi: "Không xa nữa, tôi thấy anh là người có học, tôi hỏi anh một chuyện. . . . . .Anh tin trên thế giới này có quỷ không?"
Lâm Húc cũng không lập tức phủ định, anh lắc đầu suy nghĩ trong chốc lát nói: "Tôi tin thế giới này có nhân quả báo ứng."
Thúy Nương khanh khách cười thành tiếng, thanh âm nghe phi thường trào phúng. Nàng nói: "Báo ứng? Cái gì là báo ứng? Mỗi người đều nói kẻ trộm mộ chúng tôi sẽ không được chết tử tế, nói chúng tôi thất đức, nhưng anh cho rằng chúng tôi từ nhỏ đã muốn làm nghề quật mộ?"
Lâm Húc đến bên cạnh nàng, Thúy Nương nói: "Kỳ thật tôi không phải làm nghề này ngay từ đầu, quá khứ nghề nghiệp của tôi phải gặp không ít người, lão nương là một kỹ nữ. Haha, không ngờ nhỉ, loại hạ lưu chúng tôi căn bản không có gì để hy vọng, mỗi ngày chính là làm việc mua bán da thịt, nhưng tôi đã giết người, tôi đã đâm một khách nhân. Con mẹ nó chính là một tên biến thái, mỗi ngày chỉ định tôi, mỗi ngày dùng roi thấm nước muối quất, tôi tiếp tục như vậy nữa sớm muộn cũng chết trong tay gã, còn không bằng dứt khoát đâm chết gã."
Lâm Húc phát hiện trong ánh mắt Thúy Nương lập lòe một loại hận ý khắc sâu, nhãn tình nàng tăm tối nói: "Sau đó tôi bỏ trốn, thành kẻ ăn xin, những ngày đó so với chó còn chưa bằng. Các người làm quan không biết cách sống của người như chúng tôi, ngày thứ hai mở to mắt cũng không biết mình còn có thể thở không, ha ha, sau này tôi quen biết anh Hổ Tử, anh ấy thấy tôi đáng thương, nói nhận tôi làm sư muội, sau đó dạy tôi rất nhiều về quy củ để làm trộm mộ, song anh ấy chưa bao giờ để cho tôi đụng tay, tôi chỉ thay anh ấy trông chừng và nấu cơm. Trong mắt người khác tôi không phải em gái anh ấy, tôi là nữ nhân của anh ấy. Kỳ thật. . . . . .Tôi cũng từng muốn. . . . . . ."
Thanh âm Thúy Nương càng nói càng nhỏ, sau đó thì im bặt. Lâm Húc biết Thúy Nương thích Hổ Tử, nhưng Hổ Tự chẳng biết tại sao nhất định không muốn nàng, chẳng lẽ là vì quá khứ nàng là kỹ nữ? Lâm Húc rất khó nói, cũng không tiện hỏi. Chỉ chờ Thúy Nương tự mình nói tiếp.
Thúy Nương nói: "Chúng tôi ban ngày chỉ là sơn dân bình thường, đến tối anh Hổ Tử sẽ đến nơi đào mộ ban ngày đã đánh dấu. Đôi khi có thể mang về một ít tiền vàng, đôi khi cái gì cũng mò không ra, còn mang theo một thân thương tích. Nhưng cuộc sống mặc dù vừa khổ vừa thấp hèn, nhưng vẫn cứ tiếp tục như vậy. Mãi đến sau này bọn giặc tới. Cuộc sống chúng tôi căn bản không có cách nào trải qua, chỉ có đi theo đoàn người cùng nhau chạy nạn, việc này kỳ thật chính là phát sinh trên đường lẩn trốn. . . . . ."
Thúy Nương vừa dứt lời, chợt nghe con khỉ vốn đang an tĩnh, thoáng cái bắt đầu huyên náo, nó không ngừng lăn lộn, co quắp, sau đó cư nhiên hai chân vừa đạp một cái trong miệng hộc ra rất nhiều bọt máu, Lâm Húc kêu to không tốt: "Thịt cá có độc?"
Anh vội vàng lấy ra mấy miếng thịt cá mình câu, phát hiện cá này đều là cá trích rất bình thường. Hơn nữa bọn họ ăn nhiều hơn con khỉ này, tại sao bọn họ không có chuyện gì, nhưng con khỉ lại đi đời nhà ma rồi?
Thúy Nương kề sát vào nhìn tử trạng của con khỉ, nàng a một tiếng nói: "Quá kỳ quái, tử trạng của con khỉ này làm sao lại giống như bị. . . . . .Bị thi độc làm cho độc chết."
Lâm Húc vứt thịt cá, nhìn con khỉ mắt đã trợn trắng, phát hiện môi con khỉ này đã đen đến phát tím, lợi đang không ngừng xuất huyết, hơn nữa trên người có một cỗ mùi hết sức kỳ quái, không thối mà còn có chút hương vị ngọt ngào, cảm giác như là dầu bôi tóc của khuê nữ.
Lâm Húc thấy con khỉ đảo mắt đã chết, anh ngược lại nhìn thịt cá này, phát hiện thịt cá sống cực kỳ bình thường, chất thịt còn rất co giãn, vậy tại sao con khỉ đột ngột trúng thi độc chết bất đắc kỳ tử rồi?
Điều này khiến cho trong lòng Thúy Nương và Lâm Húc phi thường sợ hãi, bởi vì dù sao bọn họ ăn nhiều thịt cá như vậy, mùi hương vốn vẫn còn chưa dứt hiện tại miễn bàn có bao nhiêu buồn nôn bài xích.
Thúy Nương lắc đầu nói: "Đây là một con khỉ đực, anh xem còn có dương v*t."
Lâm Húc không biết nàng thời điểm này nghiên cứu thân thể con khỉ làm gì, anh không để ý tới lời của Thúy Nương, nhưng Thúy Nương nói tiếp: "Lâm Húc, anh nói xem. . . . . .Đây có thể có quan hệ gì đến việc trong thôn không có thi thể nam hay không?"
Lâm Húc nhất thời rùng mình, hỏi: "Ý cô là gì?"
Thúy Nương lắc đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ có thể có liên hệ, nhưng không chắc. Anh nhìn tôi vậy để làm chi, nhưng mà nói thật con khỉ này chết quá tà ma, hơn nữa tôi dám khẳng định nó là trúng thi độc mà chết. Bất quá thi độc nói chung đều là thi thể cũ bị chết cực kỳ oán niệm, thi thể mới không có biện pháp tích lũy độc lợi hại vậy."
Lâm Húc lẩm bẩm nói: "Thi độc?" Anh suy nghĩ một lát, liền từ trong thùng y dược lấy ra một con dao phẫu thuật, anh tại chỗ cắt mở bụng của con khỉ, nhất thời khoang bụng bên trong con khỉ tản mát ra một cổ mùi lạ càng nồng nặc. Lâm Húc nói: "Nếu là trúng độc, chúng ta xem gan nó trước, nếu trong gan có gì biến sắc, chứng tỏ đích thật là trúng độc, hơn nữa có thể căn cứ màu sắc để phân rõ thời gian, như vậy là có thể đủ biết rốt cuộc có phải do thịt cá có chuyện hay không."
Thúy Nương ậm ừ tỏ vẻ đồng ý nhìn anh, thúc giục anh nhanh hạ dao một chút. Lâm Húc một dao cắt mở gan của con khỉ, phát hiện lá gan cũng không có gì dị thường, cực kỳ bình thường. Lâm Húc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thúy Nương nói: "Không phải trúng độc. . . . . ."
Nói xong anh nhìn sang dạ dày, xem tới cùng con khỉ này ăn cái gì. Bởi vì thời gian tiêu hóa ít nhất cũng phải ba giờ, thậm chí protein dài nhất cũng cần 8 giờ. Cho nên có thể từ trong dạ dày nhìn ra được nó ăn gì.
Lâm Húc một dao hạ xuống, liền phát hiện con khỉ vốn đã nhắm mắt đột ngột rú một tiếng, trong mắt lòe ra một đạo ánh sáng quỷ dị, sau đó liền hung hăng cắn Lâm Húc một ngụm, Lâm Húc lập tức rút tay về, nhưng vẫn như cũ bị móng vuốt của con khỉ cào rớt một mảng da thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Thúy Nương thấy con khỉ đã chết cư nhiên lại phản ứng, lập tức hét lớn: "Quỷ! Có Quỷ a!"
Lâm Húc bưng tay chặn lại nói: "Không phải, có lẽ đại não nó vẫn chưa chết hoàn toàn, cho nên mới xuất hiện phản xạ điều kiện. Cô đừng sợ." Nói xong anh dùng tay kia mổ xẻ dạ dày con khỉ, phát hiện dạ dày này nhồi đầy thịt cá vừa ăn xong. Trộn lẫn một ít cặn màu trắng cực kỳ buồn nôn. Lâm Húc dùng dao mổ trở mình khuấy trong dạ dày nó, chợt phát hiện dạ dày nó cư nhiên có một đoạn ngón tay của người, xem hình dáng là của nữ nhân, bởi vì trên móng tay nhiễm màu đỏ. (Trung Quốc từ sớm đã có thói quen sơn móng tay, thiếu nữ thanh xuân sẽ dùng cây lá móng màu đỏ làm thuốc nhuộm sơn trên móng tay)
Lâm Húc dùng dao lấy đoạn ngón tay kia ra, phát hiện đây là một ngón út của nữ nhân, hơn nữa là khúc trên cùng. Lâm Húc quay lại nói Thúy Nương: "Con khỉ này từng ăn thịt người?"
Thúy Nương nói: "Việc này không lạ, nơi đó chỉ có thi thể của nữ nhân, nó đói khó nhịn, hiển nhiên sẽ ăn thi thể."
Bọn họ đem thứ gì nên kiểm tra đều tra xét một lần, nhưng cũng không có chỗ nào bất thường. Đành đào một cái hố sau chôn thi thể của con khỉ. Sau đó Lâm Húc băng bó tay mình nói: "Đi thôi, có thể chúng ta đã quá lo lắng."
Thúy Nương miễn cưỡng gật đầu, đi theo Lâm Húc tiếp tục đi, ngay khi bọn họ xoay người rời đi, phát hiện có một đôi tay dài đầy lông đen đang liều mạng túm lấy thi thể con khỉ đã bị mổ bụng phá dạ dày. Đem thi thể vốn lòi ra ruột già, nội tạng gì gì đó kéo lê trên mặt đất. Phi thường buồn nôn, quái đản.
Lâm Húc không nói hai lời giơ súng rồi bắn một phát, đôi tay kia phản ứng so với Lâm Húc còn mau hơn, chỉ kém một tích tắc như vậy, nó vội vàng buông tay ra nhanh nhẹn phóng vào trong hoang thôn. Thi thể của con khỉ nặng nề ngã trên mặt đất, nội tạng trong cơ thể còn đang không ngừng trào ra ngoài.
Thúy Nương xoay đầu không nhìn tới con khỉ nọ, nghĩ muốn đuổi theo thứ kia, Lâm Húc kéo cánh tay nàng nói: "Đừng đuổi theo, chúng ta đi nhanh lên. Nơi này không bình thường. Thứ vừa rồi hẳn là một người . . . . . ."
Thúy Nương trong lúc sửng sốt, bị Lâm Húc kéo lại, nàng hỏi: "Người? Người có thể có loại móng vuốt này?"
Lâm Húc bị nàng hỏi đến lờ mờ, anh tự nhủ nói: "Cho dù là động vật linh trưởng cũng không có khả năng chạy trốn như vậy a. . . . . ." Thúy Nương bị lời nói của anh dọa, cũng không hỏi nữa, nàng cầm bao quần áo nói: "Đừng nói gì nữa, đi thôi, cá cũng đừng mang theo."
Thúy Nương đem những con cá gồm cả nội tạng một cước đá vào sông Tần Hoài, thịt cá và nội tạng đều chìm vào hồ nước, khuấy hồ nước vốn trong suốt trở nên đục ngầu, tiếp đó những mảnh thật nhỏ này bập bềnh trên mặt sông.
Lâm Húc đeo súng trên lưng, cầm lấy hộp thuốc trên mặt đất. Nhưng anh phát hiện Thúy Nương lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt sông, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nàng che miệng tự nhủ: "Thi thể. . . . . .Cá này. . . . . .Trời ạ. . . . . .Chúng nó ăn thi thể!"
Lâm Húc hỏi nàng cá này làm sao? Mặt Thúy Nương chỉ càng ngày càng trắng, cuối cùng nấc một tiếng, hộc ra toàn bộ thịt cá đã ăn trước đó. Điều này khiến dạ dày Lâm Húc cũng một trận buồn nôn, thiếu chút nữa cũng muốn phun theo.
Thúy Nương đưa tay vịn Lâm Húc, Lâm Húc phát hiện tay nàng đang run run, Lâm Húc hỏi: "Cô không sao chứ, rốt cuộc làm sao vậy? Cá này. . . . . ."
Vừa nói xong chữ cá, Thúy Nương quay đầu lại mạnh nôn khan một trận, bất quá thật sự không còn gì có thể ói ra, chỉ có phun ra nước trắng.
Thúy Nương nói: "Cá này. . . . . .Thật buồn nôn. Đáy sông đều là thi thể! Tới cùng ai thất đức như vậy a!"
Lâm Húc nghe không hiểu, Thúy Nương chỉ vào thôn nọ nói: "Anh biết tại sao thôn kia không có nam nhân không?"
Lâm Húc lắc đầu, Thúy Nương cố nén chán ghét nảy lên trong lòng, nàng nói: "Kỳ thật nam nhân nữ nhân thôn này đều đã chết, không còn ai sống sót, thật sự là quỷ thôn."
Lâm Húc không nhịn được ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, thôn trang giữ rừng cây dày đặc kia có vẻ cực kỳ bí ẩn, hiện tại nhìn qua càng có thêm một loại cảm giác không thật. Lâm Húc lặp lại: "Quỷ thôn? Ý của cô là thi thể nam nhân kỳ thật ở dưới sông? Bọn nó ăn thi thể nam nhân?"
Thúy Nương lắc đầu nói: "Đúng vậy, thi thể nam nhân đích thật ở dưới sông, cá này ăn thi thể, nhưng chỉ là thi thể này mà thôi, dương khí của nam nhân nặng hơn nữ nhân, cho nên nếu bọn họ trở nên oán niệm, sẽ biến thành si. Nữ nhân sau khi tử vong oán khí chuyển thịnh sẽ biến thành thanh mị. Chúng nó chính là oan hồn trên mặt đất và trong nước. Vô pháp đầu thai."
(Tiêu: đây không phải si trong si mê, mị trong mị hoặc mà ý chỉ yêu quái, chữ si và mị ghép với nhau là để chỉ loài yêu quái ở gỗ đá hóa ra)
Lâm Húc không cách nào lý giải loại giải thích vụn vặt này của Thúy Nương, dứt khoát ừm một tiếng, an ủi: "Là có chút buồn nôn, dù sao cũng là cá ăn thịt người chết, thảo nào cô lại như vậy. Song người đã chết cũng chính là một miếng thịt, cá ăn mồi, chúng ta ăn cá, kỳ thật đều để sống sót mà thôi."
Nhưng không ngờ tới Thúy Nương lại lần nữa lắc đầu như trống bỏi, nàng chỉ vào bãi thịt cá này nói: "Cá này ăn chính là thi thể của nam nhân, nhưng hồn phách của chúng nó chính là nữ nhân, anh xem con mắt cá, đây không phải là mắt cá đâu, rõ ràng là tròng mắt của người a."
Lâm Húc khó hiểu hỏi han: "Làm sao cô biết đó chính là của nữ nhân chứ? Cũng đều là tròng mắt người giống nhau mà thôi."
Thúy Nương mắng một câu, nàng nói: "Aiz! Như thế nào lại gặp loại đầu gỗ như anh chứ, tôi không phải đã nói rồi sao, nữ nhân chết đi hóa mị, mị là quỷ âm, hay sống trong nước, tụ tập ở nơi có âm khí làm tổ của chúng nó. Cho nên cá này kỳ thật đều là oan hồn của nữ nhân, mà. . . . . .mà quỷ hồn của nam nhân chính là. . . . . .chính là con khỉ vừa rồi kia. Si là quỷ dương, tôi dám cá nơi này có rất nhiều khỉ, con khỉ này kỳ thật cũng không phải khỉ. Mà là si tiêu (quỷ núi) a. Hồn phách của nam nhân bám vào trên người con khỉ, cùng một loại như con rối. Con khỉ này sở hữu ký ức và năng lực suy nghĩ của người chết. Cho nên nó mới có thể luôn đi theo chúng ta. Còn ít nhiều bảo lưu động tác của nhân loại."
Lâm Húc sắp bị làm cho rối mù, Thúy Nương cũng không có tâm tư phổ cập cho anh, chỉ nói: "Thôn này đã bị người động tay động chân, bất quá có phải là người động tay động chân hay không tôi cũng không rõ, nhưng thi thể của nam nhân chìm vào giữa sông trở thành thức ăn của hồn phách nữ nhân, thi thể nữ nhân nằm trong thôn, trở thành thức ăn của hồn phách nam nhân. Đây. . . . . .đây kỳ thật là một loại tà thuật. . . . . ."
Lâm Húc hỏi: "Có ý gì?"
Thúy Nương còn chưa kịp mở miệng giải thích thêm, chợt nghe bốn phía truyền đến từng đợt gào thét thê lương, mà cá trong sông Tần Hoài bắt đầu không ngừng vẫy nước lốp bốp. Thúy Nương nói: "Không tốt! Chạy mau! Thứ kia lại đến gần rồi!"
Nói xong lảo đảo kéo Lâm Húc chạy, lúc Lâm Húc chạy anh liếc mắt nhìn Thúy Nương, phát hiện không biết lúc nào Thúy Nương cư nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ ác độc, loại tươi cười này giống như một loại cười âm hiểm khi trả được thù. Hơn nữa khiến cả khuôn mặt tái nhợt như vôi. Lâm Húc sợ đến vùng khỏi Thúy Nương, Thúy Nương bị động tác của anh dọa sợ, lúc này anh phát hiện Thúy Nương không còn dị trạng, chỉ là sắc mặt đích xác có chút tái nhợt, nhưng tuyệt đối không phải loại tái nhợt quỷ mị. Anh bưng huyệt thái dương, Thúy Nương thấy anh như vậy cũng không kéo anh nữa. Lâm Húc rốt cuộc thoáng hoãn thần, anh kéo tay Thúy Nương, tiếp tục lôi nàng chạy đi, mà thôn cổ quái kia cùng si mị ăn thịt lẫn nhau cũng dần biến mất giữa những tàng cây đong đưa, càng ngày càng xa. Nhưng Lâm Húc cảm thấy loại cảm giác âm hàn bị nhìn trộm một chút cũng không biến mất. Ngược lại càng ngày càng dày đặc.
Thúy Nương dọc theo đường đi cũng không nói gì, chẳng qua đôi khi nàng sẽ mếu máo, như là cố nén không khóc thành tiếng. Sau đó quay đầu nhìn đường đã đi qua. Lâm Húc cảm giác được nàng bất kỳ thời khắc nào cũng đều cảnh giác phía sau, mà anh cũng một đường im lặng đi theo nàng. Nàng nhìn ruộng trà của một nhà bỏ hoang trong hoang thôn: "Ở đây đi, tôi tìm xem có gì có thể ăn lót bụng không. Bà mẹ nó, sắp chết đói rồi."
Lâm Húc lau tro bụi trên ghế gỗ, sau đó buông hộp y dược của mình xuống. Anh nhìn bốn phía, ngoại trừ phế tích chính là phế tích, còn có thể ngờ ngợ nhìn thấy một ít thi thể nghiêng ngã nằm cách đó không xa, méo cổ trên cây còn có một nữ nhân treo cổ. Bị con chó dưới tàng cây đẩy không ngừng đong đưa lúc ẩn lúc hiện. Thúy Nương tìm hồi lâu cuối cùng hùng hùng hổ hổ trở về nói: "Chết tiệt, bọn Nhật Bản thật sự là một đám súc sinh, ngay cả một con gà, một cái trứng cũng không lưu lại cho ta."
Lâm Húc vuốt bụng mình, nói thật ra anh đã hai ngày chưa ăn cơm rồi. Thình lình ánh mắt của Thúy Nương sáng lên, mấy bước lớn tiến vào trong đống cỏ khô. Cư nhiên từ giữa đống cỏ lấy ra một thanh súng trường, mà may mắn nhất chính là trong súng này còn đạn. Thúy Nương nhìn súng như thấy được gà giò tươi hầm nấm, nàng đưa khẩu súng cho Lâm Húc nói: "Cầm, anh không phải tham gia quân ngũ sao? Săn chút món ăn dân dã thôi. Chúng ta đừng ngốc ở nơi này nữa, quá dọa người. Tốt xấu gì cũng nhặt được thứ này, không tính là lỗ.
Lâm Húc tiếp nhận súng, sau khi lên đạn phát hiện súng này đích xác có thể sử dụng, điều này khiến cho trong lòng anh nhiều ít có thêm chút kiên định. Anh gật đầu nói: "Tôi đến mặt sau rừng bắt chút thỏ hoang gì đó. Song bây giờ là mùa đông, có thể săn được hay không còn chưa biết."
Thúy Nương liền vội vàng kéo anh nói: "Đừng, đừng trở về! Chúng ta không thể quay về lối cũ. Cùng tôi đi về phía trước, tôi xem tiếp xem thật sự có thể nhặt được thứ gì để câu cá không. Nơi này gần sông, hẳn sẽ có nhà đánh cá."
Thúy Nương lải nhải lầu bầu mãi, khiến Lâm Húc có chút bộc phát phản cảm và nghi vấn, anh lạnh mặt hỏi: "Cô tới cùng sợ cái gì? Các người tới cùng đang tránh cái gì? Cô không nói rõ ràng tôi sẽ không đi!"
Thúy Nương cắn môi nhìn Lâm Húc, Lâm Húc bị nàng nhìn chòng chọc như vậy, cư nhiên tâm lại mềm xuống, anh thở dài lắc đầu. Thúy Nương thấy anh như thế liền mở miệng nói: "Chúng ta đi về phía trước, anh đừng để tôi nói cạnh một đám thi thể này. Tôi cho dù là đảo đấu, cũng là một nữ nhân a."
Lâm Húc vừa nghe nàng nói như thế, cũng hiểu được bản thân có chút quá phận. Anh xấu hổ lắc đầu nói: "Là tâm tình tôi có chút nóng nảy, chúng ta đi tiếp, phỏng chừng qua một lát nữa chúng ta có thể xuyên qua vùng này, thời điểm đó sẽ tốt hơn một chút."
Ngay khi hai người bọn họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lâm Húc phát hiện từ trong đống phế tích có một đôi mắt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm. Anh giơ súng trường lên hướng đống phế tích hô: "Kẻ nào, mau ra đây."
Bên trong đống phế tích lại không hề có tiếng động, Thúy Nương trốn phía sau Lâm Húc, hai người bọn họ từng chút tới gần đống phế tích, cuối cùng từ trong đống phế tích nhảy mạnh ra một con khỉ, cảm giác như là đi theo bên người tạp kỹ. Có lẽ tạp kỹ đã chết, mà con khỉ này ngay tại đây trốn đông trốn tây, nó rất tinh khôn, biết thứ trên tay Lâm Húc rất nguy hiểm, nó soạt một cái nhảy sang bên, hư trương thanh thế hướng bọn họ nghe răng nhếch miệng. Phát ra loại thanh âm rất chói tai.
Thúy Nương thở dài một hơi nói: "Con khỉ a, tôi còn tưởng là quỷ sứ chứ. Được, hôm nay cứ ăn nó đi, nghe nói óc khỉ là món ngon của kẻ trộm đó."
Lâm Húc không buông súng, song cũng không nổ súng. Con khỉ này phảng phất như nghe hiểu tiếng người, có cảm giác bà cô này luôn hướng nó nuốt nước miếng, cũng biết là sẽ bắt nó làm món. Phát ra tiếng thét càng thêm chói tai, ồn ào đến hoang thôn vốn quỷ dị, càng có vẻ thêm khẩn trương. Lâm Húc cảm thấy từ chỗ này nhìn trong thôn như đã tử vong còn có cái gì sống đang ẩn núp, trong đống cỏ khô, trong mảnh tàn tích gạch ngói nhìn trộm bọn họ. Kỳ thật anh vẫn luôn nghĩ có một đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bọn họ.
Lâm Húc không bóp cò súng, anh buông súng trường nói: "Con khỉ này dầu gì cũng là khỉ Trung Quốc, lại đặc biệt có linh tính, chúng ta thả nó đi. Trở về tôi đi bắt thỏ hoang."
Ngoài ý muốn của Lâm Húc chính là, Thúy Nương cũng không tỏ vẻ kháng nghị, ngược lại thanh âm có chút run rẩy, nàng nghi thần nghi quỷ kề sát vào Lâm Húc thấp giọng nói: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi. Nơi này tôi cảm thấy hình như có gì không đúng."
Lâm Húc hỏi: "Cô nói thôn này có chuyện?"
Thúy Nương nhướng hàng mày tú lệ nói: "Đúng vậy, thôn này không bình thường, anh không phát hiện sao? Người chết đều là nữ nhân, cư nhiên không thấy một khối thi thể nam nhân nào."
Lâm Húc lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện quả nhiên đều là thi thể nữ nhân nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một nam nhân cũng không có, đây rất không bình thường. Trên lịch sử từng có rất nhiều vụ tàn sát, có một số là giết sạch cướp sạch, có một số còn lại là giết sạch tất cả nam nhân. Cướp đi tất cả nữ nhân có thể sinh con. Mà chỉ giết riêng nữ nhân, quả thật không thể nào nói nổi.
Lâm Húc nghi hoặc nói: "Vậy những nam nhân đã đi đâu rồi? Nhìn nữ nhân của mình bị giết còn không xuất hiện? Không đúng nha."
Thúy Nương nắm chắc cây rựa vừa rồi nhặt được bên cạnh, kéo Lâm Húc nói: "Đừng nói nữa, nơi này thời kỳ đầu binh hoang mã loạn, việc lạ gì cũng không kỳ quái. Đi thôi, tóm lại nơi này rất tà dị."
Lâm Húc cũng không nhiều lời nữa, đeo súng trên lưng, Thúy Nương mò lấy một hộp quẹt đã dùng qua từ trong góc, hai người cứ như vậy xuyên thẳng qua thôn trang quỷ dị nơi nơi là thi thể này, mà con khỉ cổ quái nọ lại không bỏ trốn, mà vẫn đi theo, vẫn duy trì khoảng cách ba thước. Đôi khi phát ra một hai tiếng gào cổ quái, nhưng càng nhiều chính là dọc theo nơi đổ nát thê lương theo sát hai người Lâm Húc, Lâm Húc nhìn ra, loại khỉ này phảng phất như đang tránh né ánh mặt trời.
Khi Lâm Húc, Thúy Nương nhanh chóng rời khỏi hoang thôn, cảnh sắc xung quanh cũng càng ngày càng hoang vu, dọc theo đường đi đừng nói thỏ hoang, ngay cả một con chim bay cũng chưa từng gặp qua. Song bọn họ biết bọn họ vẫn dọc đang đi dọc theo sông Tần Hoài, sông Tần Hoài là sông mẹ của Nam Kinh, do nội hà cùng ngoại hà tương liên (Tiêu: sông Tần Hoài chia làm hai nhánh trong và ngoài), nội hà xuyên qua cả thành phố Nam Kinh, đông ngoại hà nối liền Hoa Bảo Sơn, nam thông Đông Lư Sơn. Vốn xưa nay thường khen "Đào diệp ánh hồng hoa, vô phong tự thướt tha". Bất quá hiện tại nơi này cực kỳ hoang vu, đừng nói là thuyền chài, hoa đào. Ngay cả rau dại cũng đào không ra.
Dọc theo đường đi Lâm Húc chỉ đi theo Thúy Nương, mà Thúy Nương thường thường lấy tay che nắng, nhìn thái dương, sau đó suy nghĩ hồi lâu mang theo Lâm Húc tiếp tục chạy đi. Nàng nói bọn họ muốn tới dưới chân núi Hoàng Cô Sơn phải đi qua một nơi gọi là Đán Lý Dư trước, nơi đó sẽ có người tới liên hệ. Tóm lại bọn họ chính là bất luận thế nào cũng phải còn sống tới đó.
Bọn họ rất nhanh đi tới một vùng thủy vực, bởi vì là miền nam, cho dù mùa đông, nhưng vẫn có cá, hơn nữa một con cũng không nhỏ. Lâm Húc tìm một nhánh gậy trúc, Thúy Nương từ trong bọc của mình lấy ra một túi tiền phía trên cắm vài cây kim thêu, nàng rút ra một cây bẻ cong, lại rút ra một sợi chỉ buộc trên gậy trúc, Lâm Húc bóp nát con giun vo thành viên móc trên kim bắt đầu câu cá.
Thúy Nương nhóm lửa, cá mùa đông vốn không có gì ăn, nhìn thấy mồi câu cũng bất chấp là gì trực tiếp cắn vào, cho nên câu cá thật ra so với Lâm Húc săn thỏ hoang dễ dàng hơn. Lâm Húc qua loa cạo sạch nội tạng cá, vẩy cá, để trên giá lửa nướng. Rất nhanh mùi thơm liền truyền đến.
Lúc này bụng đói hai người đều đang kêu loạn, ai cũng không chê ai không tiền đồ. Cá vừa chín, còn bất chấp kiêu ngạo liền lấy ăn, ngon lành nuốt vào thịt cá cũng không quản xương cá trong đó có thể mắc họng, đây mới thật là bộ dáng đói cực điểm.
Ăn đến không sai biệt lắm, Lâm Húc ợ một cái ăn no, mà Thúy Nương lúc này mới ý thức được mình là nữ, bắt đầu nho nhã một chút xé mở thịt cá nhặt xương. Không như lúc trước miệng phi phi loạn phun như vậy.
Lâm Húc cầm cần câu đến câu thêm một ít, sau đó muốn dùng cành khô làm sạch nội tạng bọc lấy bỏ vào trong hộp, lúc này con khỉ vẫn chỉ đi theo bọn họ trốn ở xa xa cũng bị mùi hương cá dẫn đến vò đầu bứt tai. Lâm Húc cười hì hì, thấy con khỉ này thật sự cực kỳ có linh tính, liền đem một con cá lớn vừa câu được ném cho nó.
Con khỉ thử lấy tay đẩy hai cái, thấy không có nguy hiểm liền từng ngụm từng ngụm nhai nhai, Lâm Húc ngoài ý muốn phát hiện con khỉ này ăn còn thật sự có vài phần tương tự Thúy Nương. Nghĩ vậy liền không nhịn được len lén nở nụ cười. Thúy Nương thấy anh cười trộm, liền ném một cái đầu xương cá đi hỏi: "Anh cười gì? Không phải là cùng con khỉ kết thành một khối đó chứ?"
Lâm Húc không cười nữa, anh thấy thời gian không sớm nữa liền nói: "Không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi thôi. Hiện tại hẳn sẽ không gặp bọn giặc nữa, cô nói xem nơi kia tới cùng ở đâu?"
Thúy Nương ngồi xổm ven đường, nhìn con khỉ còn đang không ngừng ăn cá, nàng thấp giọng hỏi: "Không xa nữa, tôi thấy anh là người có học, tôi hỏi anh một chuyện. . . . . .Anh tin trên thế giới này có quỷ không?"
Lâm Húc cũng không lập tức phủ định, anh lắc đầu suy nghĩ trong chốc lát nói: "Tôi tin thế giới này có nhân quả báo ứng."
Thúy Nương khanh khách cười thành tiếng, thanh âm nghe phi thường trào phúng. Nàng nói: "Báo ứng? Cái gì là báo ứng? Mỗi người đều nói kẻ trộm mộ chúng tôi sẽ không được chết tử tế, nói chúng tôi thất đức, nhưng anh cho rằng chúng tôi từ nhỏ đã muốn làm nghề quật mộ?"
Lâm Húc đến bên cạnh nàng, Thúy Nương nói: "Kỳ thật tôi không phải làm nghề này ngay từ đầu, quá khứ nghề nghiệp của tôi phải gặp không ít người, lão nương là một kỹ nữ. Haha, không ngờ nhỉ, loại hạ lưu chúng tôi căn bản không có gì để hy vọng, mỗi ngày chính là làm việc mua bán da thịt, nhưng tôi đã giết người, tôi đã đâm một khách nhân. Con mẹ nó chính là một tên biến thái, mỗi ngày chỉ định tôi, mỗi ngày dùng roi thấm nước muối quất, tôi tiếp tục như vậy nữa sớm muộn cũng chết trong tay gã, còn không bằng dứt khoát đâm chết gã."
Lâm Húc phát hiện trong ánh mắt Thúy Nương lập lòe một loại hận ý khắc sâu, nhãn tình nàng tăm tối nói: "Sau đó tôi bỏ trốn, thành kẻ ăn xin, những ngày đó so với chó còn chưa bằng. Các người làm quan không biết cách sống của người như chúng tôi, ngày thứ hai mở to mắt cũng không biết mình còn có thể thở không, ha ha, sau này tôi quen biết anh Hổ Tử, anh ấy thấy tôi đáng thương, nói nhận tôi làm sư muội, sau đó dạy tôi rất nhiều về quy củ để làm trộm mộ, song anh ấy chưa bao giờ để cho tôi đụng tay, tôi chỉ thay anh ấy trông chừng và nấu cơm. Trong mắt người khác tôi không phải em gái anh ấy, tôi là nữ nhân của anh ấy. Kỳ thật. . . . . .Tôi cũng từng muốn. . . . . . ."
Thanh âm Thúy Nương càng nói càng nhỏ, sau đó thì im bặt. Lâm Húc biết Thúy Nương thích Hổ Tử, nhưng Hổ Tự chẳng biết tại sao nhất định không muốn nàng, chẳng lẽ là vì quá khứ nàng là kỹ nữ? Lâm Húc rất khó nói, cũng không tiện hỏi. Chỉ chờ Thúy Nương tự mình nói tiếp.
Thúy Nương nói: "Chúng tôi ban ngày chỉ là sơn dân bình thường, đến tối anh Hổ Tử sẽ đến nơi đào mộ ban ngày đã đánh dấu. Đôi khi có thể mang về một ít tiền vàng, đôi khi cái gì cũng mò không ra, còn mang theo một thân thương tích. Nhưng cuộc sống mặc dù vừa khổ vừa thấp hèn, nhưng vẫn cứ tiếp tục như vậy. Mãi đến sau này bọn giặc tới. Cuộc sống chúng tôi căn bản không có cách nào trải qua, chỉ có đi theo đoàn người cùng nhau chạy nạn, việc này kỳ thật chính là phát sinh trên đường lẩn trốn. . . . . ."
Thúy Nương vừa dứt lời, chợt nghe con khỉ vốn đang an tĩnh, thoáng cái bắt đầu huyên náo, nó không ngừng lăn lộn, co quắp, sau đó cư nhiên hai chân vừa đạp một cái trong miệng hộc ra rất nhiều bọt máu, Lâm Húc kêu to không tốt: "Thịt cá có độc?"
Anh vội vàng lấy ra mấy miếng thịt cá mình câu, phát hiện cá này đều là cá trích rất bình thường. Hơn nữa bọn họ ăn nhiều hơn con khỉ này, tại sao bọn họ không có chuyện gì, nhưng con khỉ lại đi đời nhà ma rồi?
Thúy Nương kề sát vào nhìn tử trạng của con khỉ, nàng a một tiếng nói: "Quá kỳ quái, tử trạng của con khỉ này làm sao lại giống như bị. . . . . .Bị thi độc làm cho độc chết."
Lâm Húc vứt thịt cá, nhìn con khỉ mắt đã trợn trắng, phát hiện môi con khỉ này đã đen đến phát tím, lợi đang không ngừng xuất huyết, hơn nữa trên người có một cỗ mùi hết sức kỳ quái, không thối mà còn có chút hương vị ngọt ngào, cảm giác như là dầu bôi tóc của khuê nữ.
Lâm Húc thấy con khỉ đảo mắt đã chết, anh ngược lại nhìn thịt cá này, phát hiện thịt cá sống cực kỳ bình thường, chất thịt còn rất co giãn, vậy tại sao con khỉ đột ngột trúng thi độc chết bất đắc kỳ tử rồi?
Điều này khiến cho trong lòng Thúy Nương và Lâm Húc phi thường sợ hãi, bởi vì dù sao bọn họ ăn nhiều thịt cá như vậy, mùi hương vốn vẫn còn chưa dứt hiện tại miễn bàn có bao nhiêu buồn nôn bài xích.
Thúy Nương lắc đầu nói: "Đây là một con khỉ đực, anh xem còn có dương v*t."
Lâm Húc không biết nàng thời điểm này nghiên cứu thân thể con khỉ làm gì, anh không để ý tới lời của Thúy Nương, nhưng Thúy Nương nói tiếp: "Lâm Húc, anh nói xem. . . . . .Đây có thể có quan hệ gì đến việc trong thôn không có thi thể nam hay không?"
Lâm Húc nhất thời rùng mình, hỏi: "Ý cô là gì?"
Thúy Nương lắc đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ có thể có liên hệ, nhưng không chắc. Anh nhìn tôi vậy để làm chi, nhưng mà nói thật con khỉ này chết quá tà ma, hơn nữa tôi dám khẳng định nó là trúng thi độc mà chết. Bất quá thi độc nói chung đều là thi thể cũ bị chết cực kỳ oán niệm, thi thể mới không có biện pháp tích lũy độc lợi hại vậy."
Lâm Húc lẩm bẩm nói: "Thi độc?" Anh suy nghĩ một lát, liền từ trong thùng y dược lấy ra một con dao phẫu thuật, anh tại chỗ cắt mở bụng của con khỉ, nhất thời khoang bụng bên trong con khỉ tản mát ra một cổ mùi lạ càng nồng nặc. Lâm Húc nói: "Nếu là trúng độc, chúng ta xem gan nó trước, nếu trong gan có gì biến sắc, chứng tỏ đích thật là trúng độc, hơn nữa có thể căn cứ màu sắc để phân rõ thời gian, như vậy là có thể đủ biết rốt cuộc có phải do thịt cá có chuyện hay không."
Thúy Nương ậm ừ tỏ vẻ đồng ý nhìn anh, thúc giục anh nhanh hạ dao một chút. Lâm Húc một dao cắt mở gan của con khỉ, phát hiện lá gan cũng không có gì dị thường, cực kỳ bình thường. Lâm Húc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thúy Nương nói: "Không phải trúng độc. . . . . ."
Nói xong anh nhìn sang dạ dày, xem tới cùng con khỉ này ăn cái gì. Bởi vì thời gian tiêu hóa ít nhất cũng phải ba giờ, thậm chí protein dài nhất cũng cần 8 giờ. Cho nên có thể từ trong dạ dày nhìn ra được nó ăn gì.
Lâm Húc một dao hạ xuống, liền phát hiện con khỉ vốn đã nhắm mắt đột ngột rú một tiếng, trong mắt lòe ra một đạo ánh sáng quỷ dị, sau đó liền hung hăng cắn Lâm Húc một ngụm, Lâm Húc lập tức rút tay về, nhưng vẫn như cũ bị móng vuốt của con khỉ cào rớt một mảng da thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Thúy Nương thấy con khỉ đã chết cư nhiên lại phản ứng, lập tức hét lớn: "Quỷ! Có Quỷ a!"
Lâm Húc bưng tay chặn lại nói: "Không phải, có lẽ đại não nó vẫn chưa chết hoàn toàn, cho nên mới xuất hiện phản xạ điều kiện. Cô đừng sợ." Nói xong anh dùng tay kia mổ xẻ dạ dày con khỉ, phát hiện dạ dày này nhồi đầy thịt cá vừa ăn xong. Trộn lẫn một ít cặn màu trắng cực kỳ buồn nôn. Lâm Húc dùng dao mổ trở mình khuấy trong dạ dày nó, chợt phát hiện dạ dày nó cư nhiên có một đoạn ngón tay của người, xem hình dáng là của nữ nhân, bởi vì trên móng tay nhiễm màu đỏ. (Trung Quốc từ sớm đã có thói quen sơn móng tay, thiếu nữ thanh xuân sẽ dùng cây lá móng màu đỏ làm thuốc nhuộm sơn trên móng tay)
Lâm Húc dùng dao lấy đoạn ngón tay kia ra, phát hiện đây là một ngón út của nữ nhân, hơn nữa là khúc trên cùng. Lâm Húc quay lại nói Thúy Nương: "Con khỉ này từng ăn thịt người?"
Thúy Nương nói: "Việc này không lạ, nơi đó chỉ có thi thể của nữ nhân, nó đói khó nhịn, hiển nhiên sẽ ăn thi thể."
Bọn họ đem thứ gì nên kiểm tra đều tra xét một lần, nhưng cũng không có chỗ nào bất thường. Đành đào một cái hố sau chôn thi thể của con khỉ. Sau đó Lâm Húc băng bó tay mình nói: "Đi thôi, có thể chúng ta đã quá lo lắng."
Thúy Nương miễn cưỡng gật đầu, đi theo Lâm Húc tiếp tục đi, ngay khi bọn họ xoay người rời đi, phát hiện có một đôi tay dài đầy lông đen đang liều mạng túm lấy thi thể con khỉ đã bị mổ bụng phá dạ dày. Đem thi thể vốn lòi ra ruột già, nội tạng gì gì đó kéo lê trên mặt đất. Phi thường buồn nôn, quái đản.
Lâm Húc không nói hai lời giơ súng rồi bắn một phát, đôi tay kia phản ứng so với Lâm Húc còn mau hơn, chỉ kém một tích tắc như vậy, nó vội vàng buông tay ra nhanh nhẹn phóng vào trong hoang thôn. Thi thể của con khỉ nặng nề ngã trên mặt đất, nội tạng trong cơ thể còn đang không ngừng trào ra ngoài.
Thúy Nương xoay đầu không nhìn tới con khỉ nọ, nghĩ muốn đuổi theo thứ kia, Lâm Húc kéo cánh tay nàng nói: "Đừng đuổi theo, chúng ta đi nhanh lên. Nơi này không bình thường. Thứ vừa rồi hẳn là một người . . . . . ."
Thúy Nương trong lúc sửng sốt, bị Lâm Húc kéo lại, nàng hỏi: "Người? Người có thể có loại móng vuốt này?"
Lâm Húc bị nàng hỏi đến lờ mờ, anh tự nhủ nói: "Cho dù là động vật linh trưởng cũng không có khả năng chạy trốn như vậy a. . . . . ." Thúy Nương bị lời nói của anh dọa, cũng không hỏi nữa, nàng cầm bao quần áo nói: "Đừng nói gì nữa, đi thôi, cá cũng đừng mang theo."
Thúy Nương đem những con cá gồm cả nội tạng một cước đá vào sông Tần Hoài, thịt cá và nội tạng đều chìm vào hồ nước, khuấy hồ nước vốn trong suốt trở nên đục ngầu, tiếp đó những mảnh thật nhỏ này bập bềnh trên mặt sông.
Lâm Húc đeo súng trên lưng, cầm lấy hộp thuốc trên mặt đất. Nhưng anh phát hiện Thúy Nương lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt sông, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nàng che miệng tự nhủ: "Thi thể. . . . . .Cá này. . . . . .Trời ạ. . . . . .Chúng nó ăn thi thể!"
Lâm Húc hỏi nàng cá này làm sao? Mặt Thúy Nương chỉ càng ngày càng trắng, cuối cùng nấc một tiếng, hộc ra toàn bộ thịt cá đã ăn trước đó. Điều này khiến dạ dày Lâm Húc cũng một trận buồn nôn, thiếu chút nữa cũng muốn phun theo.
Thúy Nương đưa tay vịn Lâm Húc, Lâm Húc phát hiện tay nàng đang run run, Lâm Húc hỏi: "Cô không sao chứ, rốt cuộc làm sao vậy? Cá này. . . . . ."
Vừa nói xong chữ cá, Thúy Nương quay đầu lại mạnh nôn khan một trận, bất quá thật sự không còn gì có thể ói ra, chỉ có phun ra nước trắng.
Thúy Nương nói: "Cá này. . . . . .Thật buồn nôn. Đáy sông đều là thi thể! Tới cùng ai thất đức như vậy a!"
Lâm Húc nghe không hiểu, Thúy Nương chỉ vào thôn nọ nói: "Anh biết tại sao thôn kia không có nam nhân không?"
Lâm Húc lắc đầu, Thúy Nương cố nén chán ghét nảy lên trong lòng, nàng nói: "Kỳ thật nam nhân nữ nhân thôn này đều đã chết, không còn ai sống sót, thật sự là quỷ thôn."
Lâm Húc không nhịn được ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, thôn trang giữ rừng cây dày đặc kia có vẻ cực kỳ bí ẩn, hiện tại nhìn qua càng có thêm một loại cảm giác không thật. Lâm Húc lặp lại: "Quỷ thôn? Ý của cô là thi thể nam nhân kỳ thật ở dưới sông? Bọn nó ăn thi thể nam nhân?"
Thúy Nương lắc đầu nói: "Đúng vậy, thi thể nam nhân đích thật ở dưới sông, cá này ăn thi thể, nhưng chỉ là thi thể này mà thôi, dương khí của nam nhân nặng hơn nữ nhân, cho nên nếu bọn họ trở nên oán niệm, sẽ biến thành si. Nữ nhân sau khi tử vong oán khí chuyển thịnh sẽ biến thành thanh mị. Chúng nó chính là oan hồn trên mặt đất và trong nước. Vô pháp đầu thai."
(Tiêu: đây không phải si trong si mê, mị trong mị hoặc mà ý chỉ yêu quái, chữ si và mị ghép với nhau là để chỉ loài yêu quái ở gỗ đá hóa ra)
Lâm Húc không cách nào lý giải loại giải thích vụn vặt này của Thúy Nương, dứt khoát ừm một tiếng, an ủi: "Là có chút buồn nôn, dù sao cũng là cá ăn thịt người chết, thảo nào cô lại như vậy. Song người đã chết cũng chính là một miếng thịt, cá ăn mồi, chúng ta ăn cá, kỳ thật đều để sống sót mà thôi."
Nhưng không ngờ tới Thúy Nương lại lần nữa lắc đầu như trống bỏi, nàng chỉ vào bãi thịt cá này nói: "Cá này ăn chính là thi thể của nam nhân, nhưng hồn phách của chúng nó chính là nữ nhân, anh xem con mắt cá, đây không phải là mắt cá đâu, rõ ràng là tròng mắt của người a."
Lâm Húc khó hiểu hỏi han: "Làm sao cô biết đó chính là của nữ nhân chứ? Cũng đều là tròng mắt người giống nhau mà thôi."
Thúy Nương mắng một câu, nàng nói: "Aiz! Như thế nào lại gặp loại đầu gỗ như anh chứ, tôi không phải đã nói rồi sao, nữ nhân chết đi hóa mị, mị là quỷ âm, hay sống trong nước, tụ tập ở nơi có âm khí làm tổ của chúng nó. Cho nên cá này kỳ thật đều là oan hồn của nữ nhân, mà. . . . . .mà quỷ hồn của nam nhân chính là. . . . . .chính là con khỉ vừa rồi kia. Si là quỷ dương, tôi dám cá nơi này có rất nhiều khỉ, con khỉ này kỳ thật cũng không phải khỉ. Mà là si tiêu (quỷ núi) a. Hồn phách của nam nhân bám vào trên người con khỉ, cùng một loại như con rối. Con khỉ này sở hữu ký ức và năng lực suy nghĩ của người chết. Cho nên nó mới có thể luôn đi theo chúng ta. Còn ít nhiều bảo lưu động tác của nhân loại."
Lâm Húc sắp bị làm cho rối mù, Thúy Nương cũng không có tâm tư phổ cập cho anh, chỉ nói: "Thôn này đã bị người động tay động chân, bất quá có phải là người động tay động chân hay không tôi cũng không rõ, nhưng thi thể của nam nhân chìm vào giữa sông trở thành thức ăn của hồn phách nữ nhân, thi thể nữ nhân nằm trong thôn, trở thành thức ăn của hồn phách nam nhân. Đây. . . . . .đây kỳ thật là một loại tà thuật. . . . . ."
Lâm Húc hỏi: "Có ý gì?"
Thúy Nương còn chưa kịp mở miệng giải thích thêm, chợt nghe bốn phía truyền đến từng đợt gào thét thê lương, mà cá trong sông Tần Hoài bắt đầu không ngừng vẫy nước lốp bốp. Thúy Nương nói: "Không tốt! Chạy mau! Thứ kia lại đến gần rồi!"
Nói xong lảo đảo kéo Lâm Húc chạy, lúc Lâm Húc chạy anh liếc mắt nhìn Thúy Nương, phát hiện không biết lúc nào Thúy Nương cư nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ ác độc, loại tươi cười này giống như một loại cười âm hiểm khi trả được thù. Hơn nữa khiến cả khuôn mặt tái nhợt như vôi. Lâm Húc sợ đến vùng khỏi Thúy Nương, Thúy Nương bị động tác của anh dọa sợ, lúc này anh phát hiện Thúy Nương không còn dị trạng, chỉ là sắc mặt đích xác có chút tái nhợt, nhưng tuyệt đối không phải loại tái nhợt quỷ mị. Anh bưng huyệt thái dương, Thúy Nương thấy anh như vậy cũng không kéo anh nữa. Lâm Húc rốt cuộc thoáng hoãn thần, anh kéo tay Thúy Nương, tiếp tục lôi nàng chạy đi, mà thôn cổ quái kia cùng si mị ăn thịt lẫn nhau cũng dần biến mất giữa những tàng cây đong đưa, càng ngày càng xa. Nhưng Lâm Húc cảm thấy loại cảm giác âm hàn bị nhìn trộm một chút cũng không biến mất. Ngược lại càng ngày càng dày đặc.