CHƯƠNG 6: CUỘC TRUY ĐUỔI GIỮA ANH VÀ CÔ
CHƯƠNG 6: CUỘC TRUY ĐUỔI GIỮA ANH VÀ CÔ
Cô dịu dàng nói còn kèm theo chút hờn dỗi hoàn toàn không che giấu: “Em ra đón anh đây. Nhớ anh lắm, em muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ, một lát thôi cũng không thể chờ được."
Thư ký Ngô nhìn cô hơi sửng sốt, cô mặc chiếc váy đỏ hơi xộc xệch, chắc vừa từ trên giường dậy.
Cho dù nghe ý của cô là đến cửa khách sạn đón người, thư ký Ngô nghĩ đến mệnh lệnh của Cậu Dương nên vẫn đi về phía trước, muốn ngăn cản cô.
Bên ngoài khách sạn, một người đàn ông nước ngoài vừa vặn từ trên taxi bước xuống, trong tay cầm một chiếc vali.
Hàn Nhã Thanh thấy thư ký Ngô muốn ngăn cản cô thì hơi nghiêng người, cánh tay trái đặt ở bên tai giơ lên, vừa vặn che mặt mình, tay phải vung lên, ra sức vẫy tay với người đàn ông nước ngoài mới vừa xuống xe, vui vẻ gọi: "Anh yêu, em thấy anh rồi, em ở đây."
Bên ngoài khách sạn, người đàn ông vừa xuống xe hơi sửng sốt, nhìn thấy cô cười thì không nhịn được cũng mỉm cười, cho dù không quen biết, cho dù không xác định được có phải cô đang chào hỏi anh ta không, nhưng theo phép lịch sự, anh ta mỉm cười đáp lại cũng là chuyện nên làm.
Sau đó Hàn Nhã Thanh giang hai cánh tay, nhiệt tình chạy về phía người đàn ông mà không gặp cản trở nào.
Thư ký Ngô vốn muốn ngăn cản cô chợt dừng lại. Cậu Dương chỉ nói không cho người rời khỏi khách sạn, cô gái này rõ ràng là tới đón người khách vừa đến, đón người tất nhiên sẽ quay về khách sạn, cho nên anh ta căn bản không cần thiết phải ngăn cản nữa.
Anh ta nhìn ra được hai người chắc chắn có quen biết, hẳn là cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết, bằng không sẽ không đến mức như vậy.
Con gái bây giờ đúng là nhiệt tình, người đã tới rồi, có một lát thôi cũng không chờ được!
Chỉ là thư ký Ngô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, cô gái nhiệt tình như lửa chạy như bay ra ngoài lại không chạy về phía trong vòng tay của người đàn ông nước ngoài mà nhanh chóng chui vào trong xe taxi, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn đóng cửa xe lại.
"Bác tài, lái xe, nhanh." Hàn Nhã Thanh vừa lên xe còn chưa ngồi vững đã giục tài xế lái xe.
"Này, này, sao lại đi thế?" Chờ thư ký Ngô lấy lại tinh thần, đuổi theo ra tới nơi thì xe taxi đã đi mất rồi.
"Sao cô ta lại đi? Cô ta không phải là ra đón anh à? Không phải hai người quen biết nhau sao?" Thư ký Ngô không hiểu nổi, xoay sang hỏi người đàn ông nước ngoài còn chưa đi, rõ ràng hơi sốt ruột.
Người đàn ông nước ngoài nhún vai, lắc đầu với vẻ chẳng hiểu gì?
Nhìn phản ứng của người đàn ông nước ngoài, thư ký Ngô đã biết mình bị lừa rồi.
Làm sao có thể như vậy chứ? Giữa người và người còn có thể có chút trung thực không?
Chỉ là cô lừa anh ta làm gì?
Thư ký Ngô xoay người liền nhìn thấy Tổng Giám đốc nhà mình vừa đi tới. Gương mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc làm cho anh ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức khóc không ra nước mắt: "Cậu Dương , cô gái vừa rồi không phải là người ngài muốn ngăn lại chứ?"
"Anh nói thử xem?" Ánh mắt lạnh lùng của Cậu Dương bắn tới dường như có thể lập tức làm người ta đóng băng, toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm như muốn làm cho người ta không thể nào thở nổi.
Anh đúng là vẫn đánh giá thấp cô, không ngờ anh đã bảo thư ký Ngô canh cửa mà vẫn để cho cô chạy thoát, được, giỏi thật!
"Cậu Dương , tôi vừa nhìn thấy biển số xe rồi, tôi sẽ lập tức lái xe đuổi theo." Thư ký Ngô bị dọa tới hai chân như nhũn ra, thật may là phản ứng nhanh.
Lúc này anh ta không thể lập công chuộc tội, vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.
Chỉ là không biết cô gái vừa nãy đã đắc tội gì Tổng giám đốc. Anh ta đi theo Tổng Giám đốc lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được dáng vẻ Tổng Giám đốc đáng sợ như vậy.
Không tới năm phút, một chiếc Maybach khiêm tốn nhưng không kém phần sang trọng đã đỗ ở cửa khách sạn, Cậu Dương trầm mặt nhanh chóng lên xe.
Cho dù có chậm lại một chút nhưng tốc độ của xe sang thật sự không phải là giả, bây giờ là hơn bốn giờ sáng, trên đường không có mấy xe, tốc độ xe của thư ký Ngô nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc xe taxi ở trước mặt.
Cô dịu dàng nói còn kèm theo chút hờn dỗi hoàn toàn không che giấu: “Em ra đón anh đây. Nhớ anh lắm, em muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ, một lát thôi cũng không thể chờ được."
Thư ký Ngô nhìn cô hơi sửng sốt, cô mặc chiếc váy đỏ hơi xộc xệch, chắc vừa từ trên giường dậy.
Cho dù nghe ý của cô là đến cửa khách sạn đón người, thư ký Ngô nghĩ đến mệnh lệnh của Cậu Dương nên vẫn đi về phía trước, muốn ngăn cản cô.
Bên ngoài khách sạn, một người đàn ông nước ngoài vừa vặn từ trên taxi bước xuống, trong tay cầm một chiếc vali.
Hàn Nhã Thanh thấy thư ký Ngô muốn ngăn cản cô thì hơi nghiêng người, cánh tay trái đặt ở bên tai giơ lên, vừa vặn che mặt mình, tay phải vung lên, ra sức vẫy tay với người đàn ông nước ngoài mới vừa xuống xe, vui vẻ gọi: "Anh yêu, em thấy anh rồi, em ở đây."
Bên ngoài khách sạn, người đàn ông vừa xuống xe hơi sửng sốt, nhìn thấy cô cười thì không nhịn được cũng mỉm cười, cho dù không quen biết, cho dù không xác định được có phải cô đang chào hỏi anh ta không, nhưng theo phép lịch sự, anh ta mỉm cười đáp lại cũng là chuyện nên làm.
Sau đó Hàn Nhã Thanh giang hai cánh tay, nhiệt tình chạy về phía người đàn ông mà không gặp cản trở nào.
Thư ký Ngô vốn muốn ngăn cản cô chợt dừng lại. Cậu Dương chỉ nói không cho người rời khỏi khách sạn, cô gái này rõ ràng là tới đón người khách vừa đến, đón người tất nhiên sẽ quay về khách sạn, cho nên anh ta căn bản không cần thiết phải ngăn cản nữa.
Anh ta nhìn ra được hai người chắc chắn có quen biết, hẳn là cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết, bằng không sẽ không đến mức như vậy.
Con gái bây giờ đúng là nhiệt tình, người đã tới rồi, có một lát thôi cũng không chờ được!
Chỉ là thư ký Ngô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, cô gái nhiệt tình như lửa chạy như bay ra ngoài lại không chạy về phía trong vòng tay của người đàn ông nước ngoài mà nhanh chóng chui vào trong xe taxi, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn đóng cửa xe lại.
"Bác tài, lái xe, nhanh." Hàn Nhã Thanh vừa lên xe còn chưa ngồi vững đã giục tài xế lái xe.
"Này, này, sao lại đi thế?" Chờ thư ký Ngô lấy lại tinh thần, đuổi theo ra tới nơi thì xe taxi đã đi mất rồi.
"Sao cô ta lại đi? Cô ta không phải là ra đón anh à? Không phải hai người quen biết nhau sao?" Thư ký Ngô không hiểu nổi, xoay sang hỏi người đàn ông nước ngoài còn chưa đi, rõ ràng hơi sốt ruột.
Người đàn ông nước ngoài nhún vai, lắc đầu với vẻ chẳng hiểu gì?
Nhìn phản ứng của người đàn ông nước ngoài, thư ký Ngô đã biết mình bị lừa rồi.
Làm sao có thể như vậy chứ? Giữa người và người còn có thể có chút trung thực không?
Chỉ là cô lừa anh ta làm gì?
Thư ký Ngô xoay người liền nhìn thấy Tổng Giám đốc nhà mình vừa đi tới. Gương mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc làm cho anh ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức khóc không ra nước mắt: "Cậu Dương , cô gái vừa rồi không phải là người ngài muốn ngăn lại chứ?"
"Anh nói thử xem?" Ánh mắt lạnh lùng của Cậu Dương bắn tới dường như có thể lập tức làm người ta đóng băng, toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm như muốn làm cho người ta không thể nào thở nổi.
Anh đúng là vẫn đánh giá thấp cô, không ngờ anh đã bảo thư ký Ngô canh cửa mà vẫn để cho cô chạy thoát, được, giỏi thật!
"Cậu Dương , tôi vừa nhìn thấy biển số xe rồi, tôi sẽ lập tức lái xe đuổi theo." Thư ký Ngô bị dọa tới hai chân như nhũn ra, thật may là phản ứng nhanh.
Lúc này anh ta không thể lập công chuộc tội, vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.
Chỉ là không biết cô gái vừa nãy đã đắc tội gì Tổng giám đốc. Anh ta đi theo Tổng Giám đốc lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được dáng vẻ Tổng Giám đốc đáng sợ như vậy.
Không tới năm phút, một chiếc Maybach khiêm tốn nhưng không kém phần sang trọng đã đỗ ở cửa khách sạn, Cậu Dương trầm mặt nhanh chóng lên xe.
Cho dù có chậm lại một chút nhưng tốc độ của xe sang thật sự không phải là giả, bây giờ là hơn bốn giờ sáng, trên đường không có mấy xe, tốc độ xe của thư ký Ngô nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc xe taxi ở trước mặt.