CHƯƠNG 11: MỘT NĂM HÔN NHÂN TÍNH LÀ GÌ
CHƯƠNG 11: MỘT NĂM HÔN NHÂN TÍNH LÀ GÌ
Không lay chuyển được khẩn cầu của mẹ Dương, Dương Yến đành đồng ý gửi cho em trai chút tiền. Vì còn phải đi làm nên cô tìm một hộ tá đến chăm sóc mẹ Dương hai tư giờ tới tận khi mẹ Dương xuất viện.
Làm xong mọi thứ đến khi Dương Yến về nhà đã hơn tám giờ tối.
Dương Yến day day huyệt Thái Dương, lúc đi vào mới phát hiện xe Phương Dịch Chung đỗ trước cổng, bước chân sững sờ dừng lại ở đó, rồi cô thấy cánh cửa được mở cửa ra.
Phương Dịch Chung ra trước sau đó là bà Lục Liên , khuôn mặt đầy ắp ý cười đang kéo tay một cô gái nói gì đó.
Dương Yến nhìn kỹ lại, người con gái kia chính là cấp trên của Phương Dịch Chung.
Nháy mắt, máu từ chân dồn thẳng lên đầu, Dương Yến toàn thân rét run, tức đến răng cũng phát run.
Anh ta lại dám ngang nhiên đưa tiểu tam về nhà?
Rất nhanh sau đó Dương Yến đã bình tình trở lại, đứng vào góc tường chờ Phương Dịch Chung hôn người con gái kia xong còn để cô ta lái xe hắn về rồi đợi hắn vào nhà, lúc này cô mới bước ra.
Mở cặp sách ra, bên trong là đơn ly hôn đã được cô chuẩn bị xong từ nửa tháng trước.
Những ngày tháng như này cô chịu đựng đủ rồi.
Sau khi Dương Yến vào nhà, thấy Phương Dịch Chung và Lục Liên đang cười cười nói nói, đầu mày cuối mắt Lục Liên đều là ý cười dường như có chuyện gì rất vui vậy. Cô nắm chặt hai tay lại.
“Phương Dịch Chung, mẹ.” Dương Yến đứng ở cửa vừa thay giày vừa nói: “Mẹ con không khỏe phải vào viện, con ở viện với mẹ một lúc nên mới về muộn.”
“Vợ.” Phương Dịch Chung lo lắng đi tới, đưa vali của cô cho người làm, đau lòng nói: “Em đi New York công tác đã đủ mệt rồi, sao không gọi anh đến chăm sóc mẹ cho?”
“Vừa đúng lúc em quay về lại nghĩ đến một chuyện nho nhỏ, anh cũng bận nên em tự mình đi vẫn hơn.” Dương Yến cười: “Hơn nữa em đã tìm cho mẹ một hộ tá rồi, đừng lo lắng.”
“Vợ anh vất vả rồi.” Phương Dịch Chung muốn hôn lên má cô.
Dương Yến không cảm xúc tránh né, chỉ nói: “Em đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Nhưng nhà ăn vẫn chưa chuẩn bị cơm tối.
Phương Dịch Chung nhanh chóng nói: “Hôm nay anh về sớm, đói quá nên đã để nhà bếp chuẩn bị bữa tối sớm hơn, anh và mẹ đã ăn rồi. Em xem muốn ăn gì thì bảo người làm nấu cho.”
Dương Yến vừa đoán liền biết bữa cơm tối trước đó là người phụ nữ kia, Phương Dịch Chung và cả mẹ chồng cô cùng nhau ăn.
Cô hung hăng cắn môi, nói đúng lúc cũng không muốn ăn nên không ăn nữa.
Dương Yến lên lầu, để đơn ly hôn vào tủ đầu giường, định đợi Phương Dịch Chung lên thì nói chuyện với anh ta nhưng không ngờ đến khi cô tắm xong mà Phương Dịch Chung vẫn chưa lên.
Cô nghĩ Phương Dịch Chung lại tới phòng cho khách ngủ nên cầm theo đơn ly hôn tới phòng cho khách.
Phòng tắm của phòng dành cho khách sáng đèn, tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra, Phương Dịch Chung đang tắm. Dương Yến nhặt quần áo dưới đất lên định bỏ vào giỏ quần áo.
Chiếc điện thoại màu đen từ chiếc túi nào đó rơi ra, nằm trên thảm nhung.
Cô và Phương Dịch Chung trước nay đều không có thói quen xem điện thoại đối phương đó là vì tin tưởng nhau. Nhưng lúc này Dương Yến rất muốn biết Phương Dịch Chung và người phụ nữ kia bình thường nói với nhau những gì.
Trước kia Dương Yến từng nhìn thấy Phương Dịch Chung nhập mật khẩu nên rất dễ dàng mở được khóa điện thoại, nhìn thấy biểu tượng ứng dụng Mensenger cô chần chừ một lát rồi mới nhấn vào.
Cuộc trò chuyện gần nhất chính là vị cấp trên kia của anh ta.
Dương Yến mở ra, hai người họ nói chuyện với nhau rất thân thiết, thậm chí người phụ nữ kia còn gửi cả ảnh hai người hôn nhau, Dương Yến nhìn thấy mà dạ dày cuộn lên rồi nhìn thấy một tin tức kinh ngạc.
Người phụ nữ kia vẫn luôn hỏi Phương Dịch Chung bao giờ thì ly hôn, thậm chí cô ta còn giúp hắn bày mưu tính kế.
Cô ta nghe ngóng được bộ trưởng bộ phiên dịch tháng sau sẽ sinh nhật, chắc chắn sẽ mời không ít người đi ăn. Đến lúc đó cô ta sẽ cho người tới chuốc rượu Dương Yến rồi đưa cô đến khách sạn ngủ. Ngày thứ hai Phương Dịch Chung đưa người tới bắt gian, như vậy Dương Yến cầm chắc cái danh ngoại tình, ly hôn cũng không cầm theo được đồng nào, cũng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn được nữa.
Dương Yến đọc xong toàn thân lạnh lẽo, càng khiến cô không chấp nhận được là Phương Dịch Chung lại đồng ý với cách làm của cô ta, còn khen cô ta tâm tư kín đáo. Sau đó hai người cùng nhau bàn bạc tìm đồng nghiệp bộ môn kia để làm chuyện này.
Mặc dù vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới bọn họ cô đã phát hiện Phương Dịch Chung ngoại tình nhưng Dương Yến nghĩ là do bản thân có tính chướng ngại nên mới mặc kệ chậm trễ anh ta, dù muốn ly hôn nhưng cũng mặc anh ta muốn làm thế nào thì làm.
Không ngờ rằng anh ta luôn nghĩ xem làm sao để tính kế với cô, không những muốn cô đứng ra chịu tội thay hắn còn muốn cô thân bại danh liệt.
Một năm hôn nhân này rốt cuộc tính là gì?
Không lay chuyển được khẩn cầu của mẹ Dương, Dương Yến đành đồng ý gửi cho em trai chút tiền. Vì còn phải đi làm nên cô tìm một hộ tá đến chăm sóc mẹ Dương hai tư giờ tới tận khi mẹ Dương xuất viện.
Làm xong mọi thứ đến khi Dương Yến về nhà đã hơn tám giờ tối.
Dương Yến day day huyệt Thái Dương, lúc đi vào mới phát hiện xe Phương Dịch Chung đỗ trước cổng, bước chân sững sờ dừng lại ở đó, rồi cô thấy cánh cửa được mở cửa ra.
Phương Dịch Chung ra trước sau đó là bà Lục Liên , khuôn mặt đầy ắp ý cười đang kéo tay một cô gái nói gì đó.
Dương Yến nhìn kỹ lại, người con gái kia chính là cấp trên của Phương Dịch Chung.
Nháy mắt, máu từ chân dồn thẳng lên đầu, Dương Yến toàn thân rét run, tức đến răng cũng phát run.
Anh ta lại dám ngang nhiên đưa tiểu tam về nhà?
Rất nhanh sau đó Dương Yến đã bình tình trở lại, đứng vào góc tường chờ Phương Dịch Chung hôn người con gái kia xong còn để cô ta lái xe hắn về rồi đợi hắn vào nhà, lúc này cô mới bước ra.
Mở cặp sách ra, bên trong là đơn ly hôn đã được cô chuẩn bị xong từ nửa tháng trước.
Những ngày tháng như này cô chịu đựng đủ rồi.
Sau khi Dương Yến vào nhà, thấy Phương Dịch Chung và Lục Liên đang cười cười nói nói, đầu mày cuối mắt Lục Liên đều là ý cười dường như có chuyện gì rất vui vậy. Cô nắm chặt hai tay lại.
“Phương Dịch Chung, mẹ.” Dương Yến đứng ở cửa vừa thay giày vừa nói: “Mẹ con không khỏe phải vào viện, con ở viện với mẹ một lúc nên mới về muộn.”
“Vợ.” Phương Dịch Chung lo lắng đi tới, đưa vali của cô cho người làm, đau lòng nói: “Em đi New York công tác đã đủ mệt rồi, sao không gọi anh đến chăm sóc mẹ cho?”
“Vừa đúng lúc em quay về lại nghĩ đến một chuyện nho nhỏ, anh cũng bận nên em tự mình đi vẫn hơn.” Dương Yến cười: “Hơn nữa em đã tìm cho mẹ một hộ tá rồi, đừng lo lắng.”
“Vợ anh vất vả rồi.” Phương Dịch Chung muốn hôn lên má cô.
Dương Yến không cảm xúc tránh né, chỉ nói: “Em đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Nhưng nhà ăn vẫn chưa chuẩn bị cơm tối.
Phương Dịch Chung nhanh chóng nói: “Hôm nay anh về sớm, đói quá nên đã để nhà bếp chuẩn bị bữa tối sớm hơn, anh và mẹ đã ăn rồi. Em xem muốn ăn gì thì bảo người làm nấu cho.”
Dương Yến vừa đoán liền biết bữa cơm tối trước đó là người phụ nữ kia, Phương Dịch Chung và cả mẹ chồng cô cùng nhau ăn.
Cô hung hăng cắn môi, nói đúng lúc cũng không muốn ăn nên không ăn nữa.
Dương Yến lên lầu, để đơn ly hôn vào tủ đầu giường, định đợi Phương Dịch Chung lên thì nói chuyện với anh ta nhưng không ngờ đến khi cô tắm xong mà Phương Dịch Chung vẫn chưa lên.
Cô nghĩ Phương Dịch Chung lại tới phòng cho khách ngủ nên cầm theo đơn ly hôn tới phòng cho khách.
Phòng tắm của phòng dành cho khách sáng đèn, tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra, Phương Dịch Chung đang tắm. Dương Yến nhặt quần áo dưới đất lên định bỏ vào giỏ quần áo.
Chiếc điện thoại màu đen từ chiếc túi nào đó rơi ra, nằm trên thảm nhung.
Cô và Phương Dịch Chung trước nay đều không có thói quen xem điện thoại đối phương đó là vì tin tưởng nhau. Nhưng lúc này Dương Yến rất muốn biết Phương Dịch Chung và người phụ nữ kia bình thường nói với nhau những gì.
Trước kia Dương Yến từng nhìn thấy Phương Dịch Chung nhập mật khẩu nên rất dễ dàng mở được khóa điện thoại, nhìn thấy biểu tượng ứng dụng Mensenger cô chần chừ một lát rồi mới nhấn vào.
Cuộc trò chuyện gần nhất chính là vị cấp trên kia của anh ta.
Dương Yến mở ra, hai người họ nói chuyện với nhau rất thân thiết, thậm chí người phụ nữ kia còn gửi cả ảnh hai người hôn nhau, Dương Yến nhìn thấy mà dạ dày cuộn lên rồi nhìn thấy một tin tức kinh ngạc.
Người phụ nữ kia vẫn luôn hỏi Phương Dịch Chung bao giờ thì ly hôn, thậm chí cô ta còn giúp hắn bày mưu tính kế.
Cô ta nghe ngóng được bộ trưởng bộ phiên dịch tháng sau sẽ sinh nhật, chắc chắn sẽ mời không ít người đi ăn. Đến lúc đó cô ta sẽ cho người tới chuốc rượu Dương Yến rồi đưa cô đến khách sạn ngủ. Ngày thứ hai Phương Dịch Chung đưa người tới bắt gian, như vậy Dương Yến cầm chắc cái danh ngoại tình, ly hôn cũng không cầm theo được đồng nào, cũng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn được nữa.
Dương Yến đọc xong toàn thân lạnh lẽo, càng khiến cô không chấp nhận được là Phương Dịch Chung lại đồng ý với cách làm của cô ta, còn khen cô ta tâm tư kín đáo. Sau đó hai người cùng nhau bàn bạc tìm đồng nghiệp bộ môn kia để làm chuyện này.
Mặc dù vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới bọn họ cô đã phát hiện Phương Dịch Chung ngoại tình nhưng Dương Yến nghĩ là do bản thân có tính chướng ngại nên mới mặc kệ chậm trễ anh ta, dù muốn ly hôn nhưng cũng mặc anh ta muốn làm thế nào thì làm.
Không ngờ rằng anh ta luôn nghĩ xem làm sao để tính kế với cô, không những muốn cô đứng ra chịu tội thay hắn còn muốn cô thân bại danh liệt.
Một năm hôn nhân này rốt cuộc tính là gì?