Chương : 10
"Chỉ dùng ánh mắt và tai, không cần phải nói chuyện. Có vấn đề gì thì khi trở lại thì hỏi. Không cần tự nhiên lại nhảy thật cao. Cũng đừng có vèo cái lại chạy thật xa.. Đi ở bên cạnh tôi, an an tĩnh tĩnh tĩnh, đi dạo một vòng, biết chưa?".
Hứa Thanh dựa trước cửa phòng của Khương Hòa, nghàn dặn vạn dò. Sợ cô ấy ở bên ngoài thi triển thân thủ.
Thời đại internet, ngàn lần phải cẩn thận.
Đợi Khương Hòa thay xong giày, dậm hai cái xuống mặt đất thể nghiệm một chút, anh ta lại cẩn thận nhìn lên vài lần.
Nếu như xem nhẹ vẻ anh khí trên mặt, còn có vẻ mặt không chút thay đổi. Giống như một tiểu muội học sinh hiện đại.
"Cười một chút."
"..."
Khương Hòa nhìn anh ta không nói lời nào.
"Thôi bỏ đi.. khuôn mặt cô một chút biểu tình cũng không có, trông thật giống một người kì quái."
Hứa Thanh sờ sờ mũi, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại một lần nữa dăn dò nói: "Ngàn vạn, ngàn vạn đừng loạn động, chỉ là bình thường đi dạo một vòng, rất an toàn. Đem kiếm bỏ xuống đi."
Thấy Khương Hòa xách kiếm lên, anh ta đột nhiên hoài nghi, liệu mình dắt gia hỏa này ra ngoài là một quyết định đúng hay sai.
Cô gái này thật sự là kiếm không rời tay.. Nghĩ cũng phải, tự dưng đi vào một thế giới lạ lẫm, không có cảm giác an toàn là điều rất bình thường.
"Cô không phải có phi tiêu hay sao? Nếu như thực tế không có cảm giác an toàn, đem theo phi tiêu là đủ rồi. Trên đường lớn đều là người giống như tôi.. ừm..". Hứa Thanh rối rắm một chút, không tìm được cách hình dung nào cho phù hợp. Đưa tay ra sờ sờ thân mình mấy lần. "Ừm.. Là như vậy.. Gà yếu, tuy rằng nhìn có vẻ cao lớn một chút, nhưng cô chỉ cần một quyền là có thể.. Cô hiểu đúng không?"
Không phải anh ta nói khoác, nếu Khương Hòa ra một chưởng thì chỉ có thể quỳ xuống xin anh ta đừng chết.
"Hiểu rồi."
Khương Hòa sờ sờ phi tiêu ở bên hông, cuối cùng cũng không mang theo kiếm ra ngoài.
"Nếu đem cô viết vào trong tiểu thuyết. Cô nhất định sẽ thành nhân vật chính. Rõ ràng là rất mạnh, giống như..".
Hứa Thanh bala bala một lúc, có cảm giác mới mẻ, nhẹ nhàng lấy tay sờ sờ điện thoại, quay về Phía khương Hòa.
Rắc một tiếng, trắng trợn chụp chộm một bức ảnh. Rồi nhìn Khương Hòa đang nhíu mày cười cười. "Đi thôi, trước tiên ra ngoài đi dạo một vòng, đi bên cạnh của tôi".
Nếu không đi dạo một vòng thì những thứ anh ta nói một ngàn hai trăm năm trước cũng không thuyết phục được Khương Hòa.
Vào lúc hoàng hôn.
Mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, một khúc trăng non đã muốn mọc lên. Sau trận mưa tối qua nhiệt độ không khí đã giảm xuống không ít. Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ thổi tới, Hứa Thanh đứng bên ngoài hành lang nhìn trái nhìn phải. Nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, cảm giác kì diệu từ trong lòng mọc lên.
Đem theo một người cổ đại đi dạo, còn có ai nữa?
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Anh ta nói nhỏ một chút nhắc nhở Khương Hòa, hai tay cho vào túi quần bước đi hai bước, lại đem tay bỏ ra, hướng Khương Hòa bên kia nhích lại gần. Khương Hòa chỉ là đi sau nửa bước, nhẹ nghiêng đầu quan sát xung quanh, miệng không phát ra một tiếng.
Từ xa nhìn lại, nếu như nhìn từ xa có thể thấy được anh ta không được tự nhiên.
"Đây được gọi là tiểu khu, chính là một tòa nhà, có rất nhiều gia đình sống ở đây."
"Bên đó gọi là cửa lớn, ra ngoài chính là đường cái, ở hai bên đường là cửa hàng, muốn cái gì thì đều có thể mua, mặc, ở, đi lại.."
Hứa Thanh vừa đi vừa nhỏ giọng phổ phổ cập kiến thức cho Khương Hòa. Cũng may sắp đến giờ ăn cơm, các hộ gia đình trong tiểu khu cũng không nhiều, thích hợp cho hai người đi dạo.
Chậm rì rì bước tới cửa lớn, anh ta vẫn chưa chào hỏi chú Triệu bảo vệ, thuận tiện nhìn vê phía một người khác ở bên cạnh. Một đầu tóc xoăn lọn to đen óng ả, trên cổ quàng một chiếc khăn sa mỏng, màu hoa lam hồng. Chỉ là trên cánh tay có bó rau đã phá hoại cách ăn mặc.
"Ha ha ha, cô vẫn là không nên nói gì.."
Trình Thẩm hàng xóm mang theo một giỏ đồ ăn vừa cùng với chú Triệu tán gẫu cười to, bỗng dưng dừng lại. Nhìn về phía hai người Hứa Thanh vừa đi đến.
"Sao vậy Thẩm Nhi?" Hứa Thanh thấy bà ấy nghiêng đầu về phía Khương Hòa, không khỏi buông tiếng hỏi.
"Cô gái nhỏ này nhìn có chút quen mắt."
"Hứa Thanh, đây là bạn gái của cậu?" Chú Triệu nghe vậy nghiêng đầu dựa vào ghế, châm điếu thuốc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hòa.
Đồng hương cùng quê không phải là quá tốt.. Bỗng nhiên Hứa Thanh ngộ ra, nhưng không ảnh hưởng tới nửa bước chân của anh ta, anh ta thoáng kéo Khương Hòa về phía sau một chút.
Cười nói: "Bạn, bạn."
"Ồ.. Đã hiểu!" Chú Triệu người già tâm không già nhíu nhíu mày, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu cười.
"Không đúng, hôm qua ở cửa thang máy, cầm đao.." Trình Ngọc Lan đánh giá Khương Hòa một lát, đã nhớ ra vì sao nhìn thấy cô gái này có chút quen mắt rồi, hồ nghi nhìn cô ấy.
Tim Hứa Thanh lộp bộp một tiếng, ngày hôm qua Khương Hòa ăn mặc quá bắt mắt rồi.
"Đao gì?" Chú Triệu giật mình.
"Rất dài, lại đen nữa.." Trình Ngọc Lam tay cầm làn, khoa tay múa chân nói.
"!" Hứa Thanh ngắt lời, cười haha vài tiếng, hướng Khương Hóa ở phía sau cho một ánh măt yên tâm.
Khương Hòa lại không lĩnh hội được, chỉ là hiếu kì nhìn 3 người bọn họ nói chuyện.
"Người trẻ tuổi thích chơi, các người không hiểu, cái đó chính là phân cương thi, phân tiên nữ.. Đây gọi là văn hóa avan.
Hứa Thanh vừa nói vừa kéo cánh tay của Khương Hòa. Cảm thấy cô ấy hơi động một chút, chỉ có điều là không có dùng lực. Liền yên tâm đem cô ấy kéo về phía trước vài bước, hô:" Chúng tôi đi trước, mau về nhà nấu cơm đi Thẩm Nhi. "
Anh ta bây giờ đã hiểu được cảm giác có tật giật mình là như thế nào.
" Cái gì mà tôi không hiểu, không phải chỉ là khấu tử thôi sao, lần trước cháu trai của tôi chụp một đống ảnh của cương thi, chính là cái đó.. "
" Vẫn còn phân phân đông tây cái gì đó hay sao? "
" Chắc không, người trẻ tuổi so với chúng ta khi đó biết chơi hơn nhiều rồi.. "
Theo hai người phía trước đi xa, giọng nói khoe khoang của Chú Triệu ở phía sau cũng dần biến mất. Hứa Thanh mới thở phào một hơi, cảm thấy cánh tay của Khương Hòa rút ra, không khỏi quay đầu nhìn cô ấy một cái.
" Ngày hôm qua bà ấy gặp cô rồi? "Anh ta hỏi.
Khương Hòa nhìn anh ta không nói gì, chỉ gật đầu.
" Trước khi tôi về nhà, bà ấy cũng về nhà, hai người gặp nhau ở hanh lang. Chỉ có điều bà ta không để ý đến cô, hoặc bà ấy nói chuyện nhưng cô không trả lời bà ấy, sau đó bà ấy đi? "
Khương Hòa chớp mắt vài cái nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
" Đây là ý gì? "
Hứa Thanh ngẩn người, phản ứng lại thì bật cười. Cô nương này thật là ngoan. Không để cô ấy không nói chuyện, cô ấy liền không nói chuyện.
Có chút ngoài dự đoán.
" Ừm.. Tôi đoán hai người chạm mặt, bà ấy không bắt chuyện với cô, nhìn cô một cái sau đó liền đi lên lầu, "Hứa Thanh nói.
Lần này đoán đúng rồi, Khương Hòa gật đầu, sau đó hướng ánh mắt ra đường cái. Dùng ánh mắt trong veo đánh giá xe cộ qua lại.
Vẫn tốt, chỉ là nhìn một cái.. Nếu đổi lại là một người có lòng nhiệt tình hoặc là bảo vệ gặp phải Khương Hòa, ước tính chắc rất khó kết thúc.
Hứa Thanh có chút vui mừng, quay đầu nhìn 4 phía. Vừa đi vừa nói:" Cái đó gọi là ô tô, chính là có 4 cái bánh cộng thêm một cái vỏ sắt, cùng công dụng với xe ngựa. Nhưng không dùng ngựa kéo, cô có thể hiểu là đem ngựa nhét vào trong xe. Nó chạy ở bên trong xe, là có thể đem xe chạy về phía trước.. "
Hai người loạng choạng một chút, một trước, một sau đi trên vỉa hè, Hứa Thanh nói, Khương Hòa nghe, có người đến gần liền ngậm miệng không nói. Một đường đi tới ngã tư.
" Cái đó, chính là Thiên Lý Nhãn ".
Lúc đợi đèn đỏ, Hứa Thanh giơ tay chỉ chỉ bảng giám sát trên cây cột. Hận không thể lập tức để cô ấy có thể hiểu được thế giới này đối với một người ngoại lai mà nói có bao nhiêu nguy hiểm:" Những thứ chúng ta xem vào buổi chiều, đều là dùng cái này để quay, chúng nó ở ngoài đều như vậy. Bây giờ hai người chúng ta đứng ở đây, có một người ở cách xa ngàn dặm đang nhìn chúng ta. Đừng khẩn trương, thông thường họ sẽ không nhìn, không có người nào lại nhàn rỗi như vậy. Nhưng nếu như cô biểu diễn một chút võ nghệ cao cường, hoặc là có những hành động dị thường. Quan sai sẽ chú ý đến nơi này, sau đó lập tức chạy qua đây. "
Khương Hòa thần sắc biến ảo, nhìn vào bảng giám sát, không nói chuyện.
" Hừm? Cô đang nghĩ gì vậy? "Hứa Thanh thấy cô ấy như vậy, lại nhìn bảng giám sát trên cột, hồ nghi nói:" Cô không phải là đang nghĩ.. Đánh hỏng nó chứ? "
Khương Hòa cúi đầu ngắm phi tiêu trong lòng bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh.
" Đem ý nghĩ đó thu hồi lại đi!"
Hứa Thanh dựa trước cửa phòng của Khương Hòa, nghàn dặn vạn dò. Sợ cô ấy ở bên ngoài thi triển thân thủ.
Thời đại internet, ngàn lần phải cẩn thận.
Đợi Khương Hòa thay xong giày, dậm hai cái xuống mặt đất thể nghiệm một chút, anh ta lại cẩn thận nhìn lên vài lần.
Nếu như xem nhẹ vẻ anh khí trên mặt, còn có vẻ mặt không chút thay đổi. Giống như một tiểu muội học sinh hiện đại.
"Cười một chút."
"..."
Khương Hòa nhìn anh ta không nói lời nào.
"Thôi bỏ đi.. khuôn mặt cô một chút biểu tình cũng không có, trông thật giống một người kì quái."
Hứa Thanh sờ sờ mũi, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại một lần nữa dăn dò nói: "Ngàn vạn, ngàn vạn đừng loạn động, chỉ là bình thường đi dạo một vòng, rất an toàn. Đem kiếm bỏ xuống đi."
Thấy Khương Hòa xách kiếm lên, anh ta đột nhiên hoài nghi, liệu mình dắt gia hỏa này ra ngoài là một quyết định đúng hay sai.
Cô gái này thật sự là kiếm không rời tay.. Nghĩ cũng phải, tự dưng đi vào một thế giới lạ lẫm, không có cảm giác an toàn là điều rất bình thường.
"Cô không phải có phi tiêu hay sao? Nếu như thực tế không có cảm giác an toàn, đem theo phi tiêu là đủ rồi. Trên đường lớn đều là người giống như tôi.. ừm..". Hứa Thanh rối rắm một chút, không tìm được cách hình dung nào cho phù hợp. Đưa tay ra sờ sờ thân mình mấy lần. "Ừm.. Là như vậy.. Gà yếu, tuy rằng nhìn có vẻ cao lớn một chút, nhưng cô chỉ cần một quyền là có thể.. Cô hiểu đúng không?"
Không phải anh ta nói khoác, nếu Khương Hòa ra một chưởng thì chỉ có thể quỳ xuống xin anh ta đừng chết.
"Hiểu rồi."
Khương Hòa sờ sờ phi tiêu ở bên hông, cuối cùng cũng không mang theo kiếm ra ngoài.
"Nếu đem cô viết vào trong tiểu thuyết. Cô nhất định sẽ thành nhân vật chính. Rõ ràng là rất mạnh, giống như..".
Hứa Thanh bala bala một lúc, có cảm giác mới mẻ, nhẹ nhàng lấy tay sờ sờ điện thoại, quay về Phía khương Hòa.
Rắc một tiếng, trắng trợn chụp chộm một bức ảnh. Rồi nhìn Khương Hòa đang nhíu mày cười cười. "Đi thôi, trước tiên ra ngoài đi dạo một vòng, đi bên cạnh của tôi".
Nếu không đi dạo một vòng thì những thứ anh ta nói một ngàn hai trăm năm trước cũng không thuyết phục được Khương Hòa.
Vào lúc hoàng hôn.
Mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, một khúc trăng non đã muốn mọc lên. Sau trận mưa tối qua nhiệt độ không khí đã giảm xuống không ít. Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ thổi tới, Hứa Thanh đứng bên ngoài hành lang nhìn trái nhìn phải. Nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, cảm giác kì diệu từ trong lòng mọc lên.
Đem theo một người cổ đại đi dạo, còn có ai nữa?
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Anh ta nói nhỏ một chút nhắc nhở Khương Hòa, hai tay cho vào túi quần bước đi hai bước, lại đem tay bỏ ra, hướng Khương Hòa bên kia nhích lại gần. Khương Hòa chỉ là đi sau nửa bước, nhẹ nghiêng đầu quan sát xung quanh, miệng không phát ra một tiếng.
Từ xa nhìn lại, nếu như nhìn từ xa có thể thấy được anh ta không được tự nhiên.
"Đây được gọi là tiểu khu, chính là một tòa nhà, có rất nhiều gia đình sống ở đây."
"Bên đó gọi là cửa lớn, ra ngoài chính là đường cái, ở hai bên đường là cửa hàng, muốn cái gì thì đều có thể mua, mặc, ở, đi lại.."
Hứa Thanh vừa đi vừa nhỏ giọng phổ phổ cập kiến thức cho Khương Hòa. Cũng may sắp đến giờ ăn cơm, các hộ gia đình trong tiểu khu cũng không nhiều, thích hợp cho hai người đi dạo.
Chậm rì rì bước tới cửa lớn, anh ta vẫn chưa chào hỏi chú Triệu bảo vệ, thuận tiện nhìn vê phía một người khác ở bên cạnh. Một đầu tóc xoăn lọn to đen óng ả, trên cổ quàng một chiếc khăn sa mỏng, màu hoa lam hồng. Chỉ là trên cánh tay có bó rau đã phá hoại cách ăn mặc.
"Ha ha ha, cô vẫn là không nên nói gì.."
Trình Thẩm hàng xóm mang theo một giỏ đồ ăn vừa cùng với chú Triệu tán gẫu cười to, bỗng dưng dừng lại. Nhìn về phía hai người Hứa Thanh vừa đi đến.
"Sao vậy Thẩm Nhi?" Hứa Thanh thấy bà ấy nghiêng đầu về phía Khương Hòa, không khỏi buông tiếng hỏi.
"Cô gái nhỏ này nhìn có chút quen mắt."
"Hứa Thanh, đây là bạn gái của cậu?" Chú Triệu nghe vậy nghiêng đầu dựa vào ghế, châm điếu thuốc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hòa.
Đồng hương cùng quê không phải là quá tốt.. Bỗng nhiên Hứa Thanh ngộ ra, nhưng không ảnh hưởng tới nửa bước chân của anh ta, anh ta thoáng kéo Khương Hòa về phía sau một chút.
Cười nói: "Bạn, bạn."
"Ồ.. Đã hiểu!" Chú Triệu người già tâm không già nhíu nhíu mày, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu cười.
"Không đúng, hôm qua ở cửa thang máy, cầm đao.." Trình Ngọc Lan đánh giá Khương Hòa một lát, đã nhớ ra vì sao nhìn thấy cô gái này có chút quen mắt rồi, hồ nghi nhìn cô ấy.
Tim Hứa Thanh lộp bộp một tiếng, ngày hôm qua Khương Hòa ăn mặc quá bắt mắt rồi.
"Đao gì?" Chú Triệu giật mình.
"Rất dài, lại đen nữa.." Trình Ngọc Lam tay cầm làn, khoa tay múa chân nói.
"!" Hứa Thanh ngắt lời, cười haha vài tiếng, hướng Khương Hóa ở phía sau cho một ánh măt yên tâm.
Khương Hòa lại không lĩnh hội được, chỉ là hiếu kì nhìn 3 người bọn họ nói chuyện.
"Người trẻ tuổi thích chơi, các người không hiểu, cái đó chính là phân cương thi, phân tiên nữ.. Đây gọi là văn hóa avan.
Hứa Thanh vừa nói vừa kéo cánh tay của Khương Hòa. Cảm thấy cô ấy hơi động một chút, chỉ có điều là không có dùng lực. Liền yên tâm đem cô ấy kéo về phía trước vài bước, hô:" Chúng tôi đi trước, mau về nhà nấu cơm đi Thẩm Nhi. "
Anh ta bây giờ đã hiểu được cảm giác có tật giật mình là như thế nào.
" Cái gì mà tôi không hiểu, không phải chỉ là khấu tử thôi sao, lần trước cháu trai của tôi chụp một đống ảnh của cương thi, chính là cái đó.. "
" Vẫn còn phân phân đông tây cái gì đó hay sao? "
" Chắc không, người trẻ tuổi so với chúng ta khi đó biết chơi hơn nhiều rồi.. "
Theo hai người phía trước đi xa, giọng nói khoe khoang của Chú Triệu ở phía sau cũng dần biến mất. Hứa Thanh mới thở phào một hơi, cảm thấy cánh tay của Khương Hòa rút ra, không khỏi quay đầu nhìn cô ấy một cái.
" Ngày hôm qua bà ấy gặp cô rồi? "Anh ta hỏi.
Khương Hòa nhìn anh ta không nói gì, chỉ gật đầu.
" Trước khi tôi về nhà, bà ấy cũng về nhà, hai người gặp nhau ở hanh lang. Chỉ có điều bà ta không để ý đến cô, hoặc bà ấy nói chuyện nhưng cô không trả lời bà ấy, sau đó bà ấy đi? "
Khương Hòa chớp mắt vài cái nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
" Đây là ý gì? "
Hứa Thanh ngẩn người, phản ứng lại thì bật cười. Cô nương này thật là ngoan. Không để cô ấy không nói chuyện, cô ấy liền không nói chuyện.
Có chút ngoài dự đoán.
" Ừm.. Tôi đoán hai người chạm mặt, bà ấy không bắt chuyện với cô, nhìn cô một cái sau đó liền đi lên lầu, "Hứa Thanh nói.
Lần này đoán đúng rồi, Khương Hòa gật đầu, sau đó hướng ánh mắt ra đường cái. Dùng ánh mắt trong veo đánh giá xe cộ qua lại.
Vẫn tốt, chỉ là nhìn một cái.. Nếu đổi lại là một người có lòng nhiệt tình hoặc là bảo vệ gặp phải Khương Hòa, ước tính chắc rất khó kết thúc.
Hứa Thanh có chút vui mừng, quay đầu nhìn 4 phía. Vừa đi vừa nói:" Cái đó gọi là ô tô, chính là có 4 cái bánh cộng thêm một cái vỏ sắt, cùng công dụng với xe ngựa. Nhưng không dùng ngựa kéo, cô có thể hiểu là đem ngựa nhét vào trong xe. Nó chạy ở bên trong xe, là có thể đem xe chạy về phía trước.. "
Hai người loạng choạng một chút, một trước, một sau đi trên vỉa hè, Hứa Thanh nói, Khương Hòa nghe, có người đến gần liền ngậm miệng không nói. Một đường đi tới ngã tư.
" Cái đó, chính là Thiên Lý Nhãn ".
Lúc đợi đèn đỏ, Hứa Thanh giơ tay chỉ chỉ bảng giám sát trên cây cột. Hận không thể lập tức để cô ấy có thể hiểu được thế giới này đối với một người ngoại lai mà nói có bao nhiêu nguy hiểm:" Những thứ chúng ta xem vào buổi chiều, đều là dùng cái này để quay, chúng nó ở ngoài đều như vậy. Bây giờ hai người chúng ta đứng ở đây, có một người ở cách xa ngàn dặm đang nhìn chúng ta. Đừng khẩn trương, thông thường họ sẽ không nhìn, không có người nào lại nhàn rỗi như vậy. Nhưng nếu như cô biểu diễn một chút võ nghệ cao cường, hoặc là có những hành động dị thường. Quan sai sẽ chú ý đến nơi này, sau đó lập tức chạy qua đây. "
Khương Hòa thần sắc biến ảo, nhìn vào bảng giám sát, không nói chuyện.
" Hừm? Cô đang nghĩ gì vậy? "Hứa Thanh thấy cô ấy như vậy, lại nhìn bảng giám sát trên cột, hồ nghi nói:" Cô không phải là đang nghĩ.. Đánh hỏng nó chứ? "
Khương Hòa cúi đầu ngắm phi tiêu trong lòng bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh.
" Đem ý nghĩ đó thu hồi lại đi!"