Chương : 5
Quách Thanh Tú có tật giật mình, hoảng loạn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Việt Thịnh. Dường như người vừa bạo ngược là cô chứ không phải hắn… Kinh tởm, thật kinh tởm, thực sự quá kinh tởm.
“Tuấn Khanh, sao anh đi lâu như vậy?”
“Phải xã giao một chút.” Lâm Việt Thịnh đưa tay nhẹ nhàng ôm vai Quách Hoàng Ngân, biểu cảm trên mặt tràn ngập quan tâm và cưng chiều.
“Phải ăn chút gì đó đã rồi mới uống thuốc được, chúng ta đi ăn ít bánh ngọt nào.” Vô cùng chu đáo và ân cần, hắn dường như đang cố ý ra vẻ cho Quách Hoàng Ngân thấy. Ánh mắt vô tình lướt về phía Quách Thanh Tú của hắn lại lộ vẻ trêu tức.
“Chị ơi…” Tất cả những lời cô muốn nói đều bị chặn lại trong cuống họng.
“Thanh Tú, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của chị cô, chẳng lẽ cô không có lời chúc phúc nào à?” Lâm Việt Thịnh nhìn cô với ý đồ xấu.
Quách Thanh Tú ngước lên trừng mắt với hắn bằng ánh mắt phẫn nộ, chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà đục vài lỗ máu trên gương mặt tuấn tú của hắn.
“Được rồi, Thanh Tú, hôm nay chị rất vui, em đừng làm loạn nữa. Chị qua đó trước, lát nữa gặp em sau nhé!”
Quách Hoàng Ngân dựa vào cánh tay Lâm Việt Thịnh như con chim nhỏ, từ từ bước khỏi đó. Chị cô lúc thì cúi đầu nói nhỏ, lúc thì khiến Lâm Việt Thịnh mỉm cười. Quách Thanh Tú thấy tim mình đau đớn quá, móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay.
Lâm Việt Thịnh với vóc dáng cao lớn và Quách Hoàng Ngân trong bộ lễ phục dạ trắng muốt, trong mắt tất cả mọi người là một đôi tình nhân hạnh phúc biết bao, nhưng trong mắt Quách Thanh Tú, tất cả mọi thứ đều là giả dối. Lừa đảo, lừa đảo, tên lừa đảo chết tiệt? Phải làm sao để chị cô nhìn nhận rõ bộ mặt thật của tên khốn nạn này mà không làm chị tổn thương đây? Quách Thanh Tú chìm sâu trong nghi ngờ.
Trong lễ đính hôn, tất cả khách quý đều tặng họ những lời chúc chân thành nhất, hoa tươi, tiếng vỗ tay, sâm-panh, pháo hoa… Lâm Việt Thịnh và Quách Hoàng Ngân sánh vai bên nhau, cùng cắt bánh kem, cùng đeo nhẫn đính hôn. Từ đầu đến cuối, trên khóe miệng anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười thâm thúy khó lường.
Quách Hoàng Ngân chìm đắm trong hạnh phúc, khi trao nhẫn đính hôn, cô rơi nước mắt vì xúc động, dùng giọng nói vừa run vừa khàn phát biểu: “Cảm ơn lời chúc phúc của các vị quan khách, đây là ngày… vui nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ cùng Lâm Việt Thịnh ân ái cả một đời, đến lúc đó mời các vị tham gia hôn lễ của chúng tôi, một lần nữa chứng kiến tình yêu của chúng tôi.”
Quách Thanh Tú đứng ở một góc lẩn khuất không thấy rõ, mặt không cảm xúc nhìn lễ đính hôn hoang đường nhất thế giới. Cô cứ đứng mãi, đứng đến khi hai chân tê nhừ, tâm trí hoàn toàn trì trệ.
“Thanh Tú, con đang nghĩ gì thế? Buổi lễ đã kết thúc rồi, sao vẫn chưa đi?”
“Bác cả, con, ừm, con biết rồi ạ.” Từ mười năm trước, khi mẹ cô qua đời, ba cô không rõ tung tích, Quách Thanh Tú đã ăn nhờ ở đậu trong nhà bác cả. Mà Quách Hoàng Ngân là con gái duy nhất của bác, cũng là chị họ của Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú từ nhỏ đã không còn người thân thích nên vô cùng thân thiết với Quách Hoàng Ngân.
Bác cả Quách Tuấn Kiệt chủ trì xong nghi lễ đính hôn, hiển nhiên vô cùng phấn khởi. Lâm Việt Thịnh mới ngoài hai mươi đã trở thành chàng tinh anh trẻ oai phong giữa chốn thương nghiệp, việc làm ăn trong gia tộc len lỏi vào đủ các ngành nghề, thế lực ở cả châu Á – Thái Bình Dương và Âu Mĩ đều vô cùng lớn mạnh. Có thể câu được con rể vàng như vậy, ông ta cảm thấy vô cùng vinh dự, công ty Á Hân sắp sập tiệm của ông ta chắc chắn sẽ được cứu.
“Bác cả, chị con và Lâm Việt Thịnh quen nhau chưa đến một tháng đã vội vàng đính hôn, đã thế hôm nay nhà họ Lâm không có một ai đến dự, bác không cảm thấy quá qua quýt hay sao?”
Trên gương mặt hơi sưng của Quách Tuấn Kiệt hiện lên sắc đỏ ửng: “Thanh Tú, sao con có thể nói như vậy, người trẻ tuổi các con chẳng phải thịnh hành mốt ‘vừa gặp đã yêu’ lắm sao? Chị gái con và cậu chủ nhà họ Lâm là kiểu đấy đấy. Thực ra lễ đính hôn là ý định của bác, chị con không dám nghĩ như vậy đâu. Bác chỉ muốn cứu vãn công ty Á Hân…”