Chương : 6
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 6 ☆
Lâm An
Được rồi, nhân vật quan trọng trong quyển một cũng phải lên sàn rồi
—————
Không lâu sau, Lâm An xuất quan.
Thứ đồ của chưởng môn, Thanh Hàn Quan Song Mộc tiên tử.
Nàng là một trong số ít đệ tử không mặc quần áo trắng của Thanh Hàn Quan.
Thúy y thanh sam, lụa mỏng che mặt. Nàng đứng ở phía xa, từ tốn thi lễ.
Quý Dao đáp lễ.
Hắn nói với Cố Tam, "Tam Thanh, đây là Lâm An sư tỷ của đệ."
Cố Tam gọi một tiếng, "Sư tỷ."
Nàng khẽ nhón mũi chân, bay tới trước mặt y.
"Tiểu sư đệ."
Giọng điệu của nàng khá lạnh nhạt, trong veo quạnh quẽ. Trên lưng là một thanh trọng kiếm.
Đầu ngón tay nàng hơi tụ lại, biến ra một tấm bảng gỗ, đưa cho Cố Tam Thanh.
Nàng nói, "Ta bế quan lâu ngày, chỉ sợ đệ cũng không nhận ra, tạm thời cứ coi đây là quà ra mắt đi."
Cố Tam nhận lấy bảng gỗ, nhìn thấy phía trên khắc một chữ "Vũ".
Hệ thống giải thích, "Đây là linh sủng bài phía sau núi, có chữ Vũ, khá chắc là một con tiên hạc."
Cố Tam hành lẽ đáp, "Tạ sư tỷ."
Nàng gật đầu không nói gì.
Cố Thanh Liêu cười nói, "Song Mộc có lòng."
"Nhưng nếu con đã xuất quan rồi, vậy thì chúng ta lập tức có thể lên đường rồi. Đi thôi."
"Vâng!"
Thanh Hàn Quan không hổ danh là đại tông môn, dãy núi nhấp nhô, trời đất bao la, dõi mắt ngắm nhìn mà chẳng thấy điểm cuối.
Cho dù Cố Tam xem cảnh này đã bao nhiêu lần, y vẫn thấy xúc động.
Quý Dao ôm y, đạp lên Viễn Chỉ, một đường đi theo Cố Thanh Liêu.
Quý Dao cho y ngồi vào xe ngựa, rồi lại ra ngoài cùng Cố Thanh Liêu, nói chuyện với những đệ tử cấp thấp kia.
Đi tới địa cung bí cảnh đa số đều là đệ tử ngoại môn nổi tiếng. Lần này trở về từ bí cảnh, chẳng bao lâu nữa là sẽ được chọn vào nội môn.
Cố Tam ngồi ngốc trong xe ngựa, cảm thấy hơi chán nản.
Các đệ tử bên ngoài tới đây đều rất sôi nổi. Một bí cảnh như vậy mà mở ra, căn bản chẳng cần chưởng môn ngồi xuống thì đệ tử đã ra tay rồi, chứ đừng nói đến trưởng lão mang tự Thanh của Thanh Hàn Quan, Cố Thanh Liêu.
Nhưng sao bằng được lần này xuống núi cùng Cố Tam Thanh, bảo vệ y tất nhiên là điều quan trọng nhất.
Cố Tam đùa nghịch chán tấm bảng gỗ kia, dựa vào khung cửa ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, y đã dựa lên đùi Quý Dao rồi.
Mã đề thanh thanh, tiền lộ dao dao*.
(*) Tiếng vó ngựa vang lên thanh thúy, con đường phía trước còn xa xăm. Tạm dịch là thế, đây là tác giả tự chế thì phải.
Con ngựa này cuối cùng cũng phi nước đại trên trời.
Cố Tam hơi ngẩn ngơ, đứng dậy kéo mành xe ra, lại nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài.
"Tỉnh rồi?" Quý Dao cười nói với y, "Không lâu nữa là tới trấn Thành rồi, mua cho đệ bánh ngọt nhé."
Cố Tam gật đầu.
Y nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, chỉ cảm thấy mình nhìn kiểu gì vẫn không đủ.
Cả đời này, y chưa từng biết trời đất lại rộng lớn như vậy.
Y nhìn thành trì bên dưới, thị trấn bé nhỏ, thôn làng tí teo.
Tựa như những hạt gạo vậy.
Cỗ xe ngựa của họ không giống với những đệ tử Trúc Cơ khác.
Xe ngựa hạ xuống từ trên trời, rồi lại lộc cà lộc cộc đi vào thành.
Cố Tam thấy Quý Dao vuốt đầu ngón tay một cái, hiện ra một chồng lộ dẫn*, đưa cho binh lính ở cổng thành.
(*) Một loại công văn hoặc có thể gọi là giấy thông hành, xuất hiện từ thời Minh.
Mới lạ, thật sự quá mới lạ.
Đây là nhân gian, đây là hồng trần.
Mấy đứa nhóc con thèm thuồng nhìn quán kẹo ven đường, tiếng rao hàng tửu nương của người phụ nữ vấn tóc, kẻ bán hàng rong vung tay mở quán, lồng bánh bao hé ra hơi nóng.
Kẹo hồ lô, màn thầu trắng, kẹo mạch nha, bánh bao nóng hổi.
Mấy người làm xiếc đùa giỡn nhau phun lửa, tiếng chiêng trống gõ sao mà vang dội. Tên thuyết thư* bên quán trà miệng khô lưỡi nóng, tiếng vỗ tay vui vẻ vang lên.
(*) Thuyết thư là những người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ
Bọn họ tới khách sạn, vào đó nghỉ chân.
Cố Thanh Liêu ở lại khách sạn, để cho Quý Dao và Lâm An tùy ý mang các đệ tử đi tửu điếm
Dù sao đệ tử Trúc Cơ đi chuyến này không quá nhiều, cuối cùng cũng không thể quá gấp gáp. Nên ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn.
Hành trình này sẽ kéo ra rất dài, cũng coi như để họ nhìn thấy việc đời một chút.
Cố Tam thấy chỗ nào cũng đầy thứ mới lạ, nhìn đông nhìn tây.
Các đệ tử đi cùng có tư chất thông tuệ, đa số đều ở độ tuổi "song cửu niên hoa", có vài thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đều ngó xem cảnh tượng xung quanh, được bảo vệ trong âm thầm.
(*) Song cửu niên hoa: Độ tuổi 18.
Các đệ tử Thanh Hàn Quan đều mặc cùng một màu tuyết bào hồng mai, nom vô cùng tuấn tú bất phàm.
"Sư tổ, vị sư đệ này là..." Một thiếu niên cười hỏi Quý Dao, nhìn qua có vẻ rất thân với hắn.
Quý Dao cười nói, "Sư đệ cái gì, đệ ấy chính là tiểu sư tổ của các ngươi đấy."
Mọi người hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
Cố Tam cười một tiếng, ngại ngùng đáp lễ.
Sư tổ... Đây là một vai vế lớn như nào?
Hệ thống hừ lạnh, "Có thể làm màu."
Cố Tam lười quan tâm nó.
Một đám trẻ không quá lớn chào hỏi nhau vô cùng long trọng, rồi mỗi người trở về vị trí của mình dùng bữa.
Mấy tiểu tử chưa tới Trúc Cơ này đều khá thông minh, nếu Quý Dao không nói ra tên họ của Cố Tam Thanh, cho dù hắn quên hay còn có lí do nào khác, tất nhiên họ sẽ không hỏi nữa. Họ chỉ biết thân phận của đứa nhỏ này rất nặng, không đắc tội được, phải cố gắng tạo quan hệ, nên lúc nào cũng dỗ y, mở miệng ngậm miệng đều là tiểu sư tổ. (shīzǔ)
Cố Tam nghe kiểu gì mà ra thành tiểu thí chủ. (shīzhǔ)
Mấy người là đạo sĩ mà, sao lại nói chuyện như hòa thượng vậy?
Y cũng loáng thoáng hiểu ý của Quý Dao. Một đứa nhóc còn nhỏ thế mà trong tên đã mang tự Thanh, cũng không cần phải tuyên truyền đi khắp nơi như vậy.
Quý Dao nhìn đầy hứng thú, nhẹ nhàng cười, không lên tiếng.
Hắn vừa mới đuổi bù nhìn đi, đi qua cửa hàng bên cạnh mua chút điểm tâm.
Bánh đỗ xanh, kẹo mè xửng, bánh hoa quế, được mấy lớp lá sen bọc ở trong.
Quý Dao lại lấy ra một cái bánh sơn cao, tiện tay đút vào trong miệng Cố Tam Thanh.
Chân mày của Lâm An đột nhiên nhướn lên, nhưng tấm màn che mặt lại khiến biểu tình của nàng trở nên không rõ.
Bỗng nhiên, Viễn Chỉ sau lưng Quý Dao đột nhiên chấn động một cái.
Hắn đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn lại.
Một tay Lâm An với ra thanh trọng kiếm sau lưng, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"
Quý Dao nhíu mày, chắn trước người Cố Tam Thanh đang mơ hồ chẳng hiểu gì, thì thầm, "Cẩn thận, ta có thể cảm giác được."
"Có người đang thăm dò chúng ta."
Trong một căn phòng trang nhã ở tầng hai.
Có người khẽ hé đôi môi, cười nói, "Tiểu sư tổ? Một nhóc con còn nhỏ như vậy, mà đã là một tiểu sư tổ..."
"Ồ." Nàng ta cười hứng thú, "Đã là Trúc Cơ rồi đấy?"
Giọng nói của nàng ta vô cùng mềm mại, như nước, rồi lại như lụa, sẽ chảy qua từng tấc bên tai, tựa loài tơ hồng* quấn quanh cây đại thụ.
(*): Tơ hồng là một loại thực vật sống ăn bám (kí sinh) có màu vàng, cam hoặc đỏ. VN còn gọi là thỏ ty tử, thỏ ty thực, thổ ty tử,...
Đối diện nàng ta là một người quần áo đen tóc đen, mặt mũi lạnh lùng, không nói một lời.
"Chẳng thú vị tẹo nào." Người con gái cười khúc khích nói tiếp.
Vẻ ngoài của nàng ta tinh tế, ánh mắt quyến rũ như tơ, đầu ngón tay là lớp móng màu đỏ tươi.
"Suýt chút nữa bị phát hiện rồi, vị sư tổ này giỏi quá..." Nàng ta xoa nhẹ môi mà cười, bỗng nhiên mở to mắt, "Trông còn rất tuấn tú nữa chứ."
Người mặc áo đen gõ nhẹ ly trà, lạnh lùng nói, "Đợt này kiểm soát không dễ đâu, ngươi đừng gây chuyện nữa."
Còn có một người nữa bên cạnh, nhíu mày, "Trường Ly nói đúng đấy. Đây là thủ đồ dưới trướng của Thanh Hàn chân nhân, Song Viễn chân nhân Quý Dao. Đồ Mi, ngươi đừng nghịch nữa."
"Thôi, các ngươi không cần lo lắng... Từ trước tới nay bổn tọa đã gây chuyện bao giờ đâu." Đồ Mi nhìn Quý Dao đang đi xa dần, đầu lưỡi liếm nhẹ viền môi.
Từ trước tới nay bổn tọa muốn nghịch đều sẽ có kế hoạch.
Sắc đẹp ở trước mặt, nếu không ăn thì chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?
———————————————
Chú thích: Có quá nhiều loại đồ ăn, nên những cái mọi người có vẻ biết và đa dạng như bánh bao tớ sẽ không chú thích ảnh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 6 ☆
Lâm An
Được rồi, nhân vật quan trọng trong quyển một cũng phải lên sàn rồi
—————
Không lâu sau, Lâm An xuất quan.
Thứ đồ của chưởng môn, Thanh Hàn Quan Song Mộc tiên tử.
Nàng là một trong số ít đệ tử không mặc quần áo trắng của Thanh Hàn Quan.
Thúy y thanh sam, lụa mỏng che mặt. Nàng đứng ở phía xa, từ tốn thi lễ.
Quý Dao đáp lễ.
Hắn nói với Cố Tam, "Tam Thanh, đây là Lâm An sư tỷ của đệ."
Cố Tam gọi một tiếng, "Sư tỷ."
Nàng khẽ nhón mũi chân, bay tới trước mặt y.
"Tiểu sư đệ."
Giọng điệu của nàng khá lạnh nhạt, trong veo quạnh quẽ. Trên lưng là một thanh trọng kiếm.
Đầu ngón tay nàng hơi tụ lại, biến ra một tấm bảng gỗ, đưa cho Cố Tam Thanh.
Nàng nói, "Ta bế quan lâu ngày, chỉ sợ đệ cũng không nhận ra, tạm thời cứ coi đây là quà ra mắt đi."
Cố Tam nhận lấy bảng gỗ, nhìn thấy phía trên khắc một chữ "Vũ".
Hệ thống giải thích, "Đây là linh sủng bài phía sau núi, có chữ Vũ, khá chắc là một con tiên hạc."
Cố Tam hành lẽ đáp, "Tạ sư tỷ."
Nàng gật đầu không nói gì.
Cố Thanh Liêu cười nói, "Song Mộc có lòng."
"Nhưng nếu con đã xuất quan rồi, vậy thì chúng ta lập tức có thể lên đường rồi. Đi thôi."
"Vâng!"
Thanh Hàn Quan không hổ danh là đại tông môn, dãy núi nhấp nhô, trời đất bao la, dõi mắt ngắm nhìn mà chẳng thấy điểm cuối.
Cho dù Cố Tam xem cảnh này đã bao nhiêu lần, y vẫn thấy xúc động.
Quý Dao ôm y, đạp lên Viễn Chỉ, một đường đi theo Cố Thanh Liêu.
Quý Dao cho y ngồi vào xe ngựa, rồi lại ra ngoài cùng Cố Thanh Liêu, nói chuyện với những đệ tử cấp thấp kia.
Đi tới địa cung bí cảnh đa số đều là đệ tử ngoại môn nổi tiếng. Lần này trở về từ bí cảnh, chẳng bao lâu nữa là sẽ được chọn vào nội môn.
Cố Tam ngồi ngốc trong xe ngựa, cảm thấy hơi chán nản.
Các đệ tử bên ngoài tới đây đều rất sôi nổi. Một bí cảnh như vậy mà mở ra, căn bản chẳng cần chưởng môn ngồi xuống thì đệ tử đã ra tay rồi, chứ đừng nói đến trưởng lão mang tự Thanh của Thanh Hàn Quan, Cố Thanh Liêu.
Nhưng sao bằng được lần này xuống núi cùng Cố Tam Thanh, bảo vệ y tất nhiên là điều quan trọng nhất.
Cố Tam đùa nghịch chán tấm bảng gỗ kia, dựa vào khung cửa ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, y đã dựa lên đùi Quý Dao rồi.
Mã đề thanh thanh, tiền lộ dao dao*.
(*) Tiếng vó ngựa vang lên thanh thúy, con đường phía trước còn xa xăm. Tạm dịch là thế, đây là tác giả tự chế thì phải.
Con ngựa này cuối cùng cũng phi nước đại trên trời.
Cố Tam hơi ngẩn ngơ, đứng dậy kéo mành xe ra, lại nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài.
"Tỉnh rồi?" Quý Dao cười nói với y, "Không lâu nữa là tới trấn Thành rồi, mua cho đệ bánh ngọt nhé."
Cố Tam gật đầu.
Y nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, chỉ cảm thấy mình nhìn kiểu gì vẫn không đủ.
Cả đời này, y chưa từng biết trời đất lại rộng lớn như vậy.
Y nhìn thành trì bên dưới, thị trấn bé nhỏ, thôn làng tí teo.
Tựa như những hạt gạo vậy.
Cỗ xe ngựa của họ không giống với những đệ tử Trúc Cơ khác.
Xe ngựa hạ xuống từ trên trời, rồi lại lộc cà lộc cộc đi vào thành.
Cố Tam thấy Quý Dao vuốt đầu ngón tay một cái, hiện ra một chồng lộ dẫn*, đưa cho binh lính ở cổng thành.
(*) Một loại công văn hoặc có thể gọi là giấy thông hành, xuất hiện từ thời Minh.
Mới lạ, thật sự quá mới lạ.
Đây là nhân gian, đây là hồng trần.
Mấy đứa nhóc con thèm thuồng nhìn quán kẹo ven đường, tiếng rao hàng tửu nương của người phụ nữ vấn tóc, kẻ bán hàng rong vung tay mở quán, lồng bánh bao hé ra hơi nóng.
Kẹo hồ lô, màn thầu trắng, kẹo mạch nha, bánh bao nóng hổi.
Mấy người làm xiếc đùa giỡn nhau phun lửa, tiếng chiêng trống gõ sao mà vang dội. Tên thuyết thư* bên quán trà miệng khô lưỡi nóng, tiếng vỗ tay vui vẻ vang lên.
(*) Thuyết thư là những người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ
Bọn họ tới khách sạn, vào đó nghỉ chân.
Cố Thanh Liêu ở lại khách sạn, để cho Quý Dao và Lâm An tùy ý mang các đệ tử đi tửu điếm
Dù sao đệ tử Trúc Cơ đi chuyến này không quá nhiều, cuối cùng cũng không thể quá gấp gáp. Nên ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn.
Hành trình này sẽ kéo ra rất dài, cũng coi như để họ nhìn thấy việc đời một chút.
Cố Tam thấy chỗ nào cũng đầy thứ mới lạ, nhìn đông nhìn tây.
Các đệ tử đi cùng có tư chất thông tuệ, đa số đều ở độ tuổi "song cửu niên hoa", có vài thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đều ngó xem cảnh tượng xung quanh, được bảo vệ trong âm thầm.
(*) Song cửu niên hoa: Độ tuổi 18.
Các đệ tử Thanh Hàn Quan đều mặc cùng một màu tuyết bào hồng mai, nom vô cùng tuấn tú bất phàm.
"Sư tổ, vị sư đệ này là..." Một thiếu niên cười hỏi Quý Dao, nhìn qua có vẻ rất thân với hắn.
Quý Dao cười nói, "Sư đệ cái gì, đệ ấy chính là tiểu sư tổ của các ngươi đấy."
Mọi người hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
Cố Tam cười một tiếng, ngại ngùng đáp lễ.
Sư tổ... Đây là một vai vế lớn như nào?
Hệ thống hừ lạnh, "Có thể làm màu."
Cố Tam lười quan tâm nó.
Một đám trẻ không quá lớn chào hỏi nhau vô cùng long trọng, rồi mỗi người trở về vị trí của mình dùng bữa.
Mấy tiểu tử chưa tới Trúc Cơ này đều khá thông minh, nếu Quý Dao không nói ra tên họ của Cố Tam Thanh, cho dù hắn quên hay còn có lí do nào khác, tất nhiên họ sẽ không hỏi nữa. Họ chỉ biết thân phận của đứa nhỏ này rất nặng, không đắc tội được, phải cố gắng tạo quan hệ, nên lúc nào cũng dỗ y, mở miệng ngậm miệng đều là tiểu sư tổ. (shīzǔ)
Cố Tam nghe kiểu gì mà ra thành tiểu thí chủ. (shīzhǔ)
Mấy người là đạo sĩ mà, sao lại nói chuyện như hòa thượng vậy?
Y cũng loáng thoáng hiểu ý của Quý Dao. Một đứa nhóc còn nhỏ thế mà trong tên đã mang tự Thanh, cũng không cần phải tuyên truyền đi khắp nơi như vậy.
Quý Dao nhìn đầy hứng thú, nhẹ nhàng cười, không lên tiếng.
Hắn vừa mới đuổi bù nhìn đi, đi qua cửa hàng bên cạnh mua chút điểm tâm.
Bánh đỗ xanh, kẹo mè xửng, bánh hoa quế, được mấy lớp lá sen bọc ở trong.
Quý Dao lại lấy ra một cái bánh sơn cao, tiện tay đút vào trong miệng Cố Tam Thanh.
Chân mày của Lâm An đột nhiên nhướn lên, nhưng tấm màn che mặt lại khiến biểu tình của nàng trở nên không rõ.
Bỗng nhiên, Viễn Chỉ sau lưng Quý Dao đột nhiên chấn động một cái.
Hắn đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn lại.
Một tay Lâm An với ra thanh trọng kiếm sau lưng, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"
Quý Dao nhíu mày, chắn trước người Cố Tam Thanh đang mơ hồ chẳng hiểu gì, thì thầm, "Cẩn thận, ta có thể cảm giác được."
"Có người đang thăm dò chúng ta."
Trong một căn phòng trang nhã ở tầng hai.
Có người khẽ hé đôi môi, cười nói, "Tiểu sư tổ? Một nhóc con còn nhỏ như vậy, mà đã là một tiểu sư tổ..."
"Ồ." Nàng ta cười hứng thú, "Đã là Trúc Cơ rồi đấy?"
Giọng nói của nàng ta vô cùng mềm mại, như nước, rồi lại như lụa, sẽ chảy qua từng tấc bên tai, tựa loài tơ hồng* quấn quanh cây đại thụ.
(*): Tơ hồng là một loại thực vật sống ăn bám (kí sinh) có màu vàng, cam hoặc đỏ. VN còn gọi là thỏ ty tử, thỏ ty thực, thổ ty tử,...
Đối diện nàng ta là một người quần áo đen tóc đen, mặt mũi lạnh lùng, không nói một lời.
"Chẳng thú vị tẹo nào." Người con gái cười khúc khích nói tiếp.
Vẻ ngoài của nàng ta tinh tế, ánh mắt quyến rũ như tơ, đầu ngón tay là lớp móng màu đỏ tươi.
"Suýt chút nữa bị phát hiện rồi, vị sư tổ này giỏi quá..." Nàng ta xoa nhẹ môi mà cười, bỗng nhiên mở to mắt, "Trông còn rất tuấn tú nữa chứ."
Người mặc áo đen gõ nhẹ ly trà, lạnh lùng nói, "Đợt này kiểm soát không dễ đâu, ngươi đừng gây chuyện nữa."
Còn có một người nữa bên cạnh, nhíu mày, "Trường Ly nói đúng đấy. Đây là thủ đồ dưới trướng của Thanh Hàn chân nhân, Song Viễn chân nhân Quý Dao. Đồ Mi, ngươi đừng nghịch nữa."
"Thôi, các ngươi không cần lo lắng... Từ trước tới nay bổn tọa đã gây chuyện bao giờ đâu." Đồ Mi nhìn Quý Dao đang đi xa dần, đầu lưỡi liếm nhẹ viền môi.
Từ trước tới nay bổn tọa muốn nghịch đều sẽ có kế hoạch.
Sắc đẹp ở trước mặt, nếu không ăn thì chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?
———————————————
Chú thích: Có quá nhiều loại đồ ăn, nên những cái mọi người có vẻ biết và đa dạng như bánh bao tớ sẽ không chú thích ảnh