Chương 7
Editor: Súp Lơ.
Beta: Hạ gia.
Cụ thể thế nào thì Minh Nhiễm không rõ, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chẳng qua nàng cũng không cảm thấy tò mò lắm, việc này vốn dĩ cũng không liên quan gì đến mình, không cần thiết phải tìm hiểu kĩ lưỡng làm gì.
Minh Xu không muốn quay về Bách Lễ Đường, nhưng Minh nhị phu nhân đã cho người đến đón nên nó đành phải không tình nguyện rời đi.
Sau khi tiễn Minh Xu rời đi, Minh Nhiễm chỉ đặt hai phần chú ý lên cuốn sách trên tay, tám phần còn lại sớm đã bay đến nơi nào không hay. Khi nha hoàn Thanh Thu từ viện của Minh Từ đến là lúc nàng đang ngẩn ngơ vừa đùa nghịch lọn tóc vừa nhìn chim sẻ nâu hót ríu rít trên đầu tường.
“Tam tiểu thư, đại thiếu gia và nhị tiểu thư đang chờ người ở chính viện.”
Minh Nhiễm uốn éo trên ghế nửa ngày, sau đó mới ngồi dậy duỗi thắt lưng, chỉnh trang đơn giản rồi đi ra khỏi cửa.
Hôm nay mây mù tan hết để lộ bầu trời quang đãng. Lần đầu tiên ra khỏi cửa đã gặp được thời tiết đẹp như vậy nên tâm trạng của Minh Nhiễm cực kì tốt, thậm chí nhìn thấy Minh Nghiệp ngồi trong xe ngựa nhăn trán nhíu mày cũng không cảm thấy gì đặc biệt.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy khăn tay bằng lụa, nhìn nó không chớp mắt, tựa như không thèm để ý tới bất cứ ai.
Nàng chào hỏi Minh Nghiệp một tiếng rồi không đợi hắn đáp lại đã xoay người trèo lên xe ngựa.
Minh Nhiễm và Minh Từ ngồi chung trong một chiếc xe, hai tỷ muội vốn đã có khoảng cách, cộng thêm với việc mấy ngày trước bởi vì chuyện tiến cung mà dẫn đến có xích mích mới. Thị nữ theo hầu cũng không ai dám chêm lời chọc cười nên không khí trong xe cực kì đè nén.
Đoán chừng hơn nửa khắc sau, Tây Tử xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Hình như đây không phải đường đến Lâu Ngoại Lâu thì phải?”
Vụ Tâm vội trả lời: “Đại thiếu gia nói hẹn ở nơi khác.”
Nàng ta liếc nhìn Minh Từ, cười nói: “Lần này Cảnh thế tử làm chủ, mời khách ở biệt viện Lãng Phong, còn cố tình mời Liễu Ty Ty, Liễu cô nương của Ngọc Xuân Lâu. Nghe nói nàng ấy đã chuẩn bị một vũ khúc mới, hôm nay sẽ ra mắt mọi người.”
Liễu Ty Ty?
Minh Nhiễm chậm rãi gấp chiếc khăn trong tay, khóe môi khẽ nhếch: “Một vũ khúc của Liễu Ty Ty đáng giá ngàn vàng, còn là vũ khúc mới chưa diễn bao giờ, Cảnh thế tử đúng là chịu chi thật.”
Nghe thấy nàng gán ghép một vũ cơ mua vui và cảnh vương thế tử lại với nhau, Minh Từ nhướn mi giải thích: “Làm sao mà Cảnh thế tử có thể tốn kém thế được, rõ ràng là Liễu Ty Ty kia nể mặt Chúc đại nhân. Trước đây họ cũng có nhiều giao tình, từng là tri kỉ nên lần này nàng ta không thu nhiều bạc cho lắm.”
Minh Nhiễm “ừm” một tiếng, lại tiếp tục chơi đùa khăn tay của mình.
Phản ứng của nàng quá mức lạnh nhạt, không biết có nghe vào tai hay không. Minh Từ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, loại tính cách này thật khiến cho người ta bực bội.
Quả nhiên nàng ta và người muội muội này trời sinh không hợp nhau.
Biệt viện Lãng Phong là một tiểu viện thuộc Cảnh Vương Phủ ở thành nam. Tuy sân hơi nhỏ nhưng cảnh sắc bên trong như bức tranh thủy mặc, có hồ nước trong như gương, sáng lấp lánh, là một địa điểm thích hợp để thiết yến thưởng trà.
Còn một đoạn đường nữa mới đến nơi, Minh Nhiễm che miệng ngáp nhẹ, cơ thể như không xương dựa nghiêng sang bên phải ghế dựa khiến Minh Từ đang ngồi nghiêm chỉnh nhíu mày lại, phiền lòng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Ta vốn tưởng muội muội không đi.”
Nàng ta nghĩ mãi không ra, nếu đã quyết định sẽ tiến cung thì đồng nghĩa với việc thất hứa với hôn ước ngoài miệng với Chúc gia bên kia. Nếu đã vậy thì đến gặp mặt làm gì, không cảm thấy xấu hổ sao?
Minh Từ miết cổ tay áo, ánh mắt nghiền ngẫm, hay là vị muội muội này lại hối hận rồi, không muốn tiến cung nữa?
Minh Nhiễm có thể đoán gần hết những gì mà Minh Từ đang nghĩ. Vị tỷ tỷ nữ chính này rất thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh cho nên việc gì cũng phải nghĩ đông nghĩ tây nghĩ trái nghĩ phải thật cẩn thận.
Cũng bởi vì có loại tính cách như vậy cho nên sau này nguyên chủ mới có thể hãm hại nàng ta vài lần.
“Ra ngoài đổi gió chút, không được à?” Minh Nhiễm xoa khóe mắt, chậm rãi nói: “Thế nào? Nhị tỷ không vui khi dẫn ta theo sao?”
Gió thổi khiến tấm mành nâng lên một góc. Minh Nhiễm miễn cưỡng nghiêng đầu, mày liễu má hồng, đôi mắt ánh nước.
Minh Từ không nhịn được hít vào một hơi, trước đây Minh Nhiễm ở trước mặt nàng y như một con nhím, đại khái lúc nào cũng nói mấy lời vô vị, thời thời khắc khắc gồng mình lên không dám thả lỏng, từ khi nào muội ấy lại có thể thong dong tự tại như vậy?
Cũng may Tuân Miễn không thích những người quá sặc sỡ diễm lệ, bằng không….
Minh Nhiễm không tiếng động ngước lên nhìn Minh Từ bằng ánh mắt kì lạ. Nàng ta hơi dẩu môi, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
Nàng ngàn nhã buộc lại hà bao bên hông, nhìn đi, vị tỷ tỷ này của nàng lại bắt đầu tự bổ não mình bằng những suy nghĩ gì rồi.
Từng hàng xe ngựa xếp trước cửa lớn của biệt viện Lãng Phong, có thể thấy từng nhóm người đang nối đuôi nhau đi vào. Ba người bọn họ đến vào cuối giờ Thân, vừa đúng giờ, không sớm cũng không muộn.
Minh Từ và Cảnh vương thế tử Tuân Miễn nảy sinh tình cảm với nhau. Dân phong Đại Diễn khá cởi mở, không có nhiều quy tắc, Tuân Miễn nhớ thương người trong lòng nên vừa nghe báo xe ngựa của Minh phủ đến, hắn đã quay người tự mình ra cửa lớn đón tiếp. Tuân Miễn nói chuyện phiếm với Minh Nghiệp nhưng tầm mắt như có như không dán trên người Minh Từ vừa mới xuống xe ngựa.
Minh Từ bước xuống đất, trong mắt ẩn giấu ý cười.
Tuân Miễn không quen biết Minh Nhiễm, nhưng trước đây Minh Từ từng nhắc đến vị muội muội này sẽ thay nàng vào cung, nghĩ ngợi một chút, hắn cũng gật đầu, không tỏ vẻ uy nghiêm nhiều như trước.
Tiệc đón gió tẩy trần diễn ra bên trong Ngọc Lan Đường, bên cạnh đó là cây cầu nhỏ cong cong bắc qua mặt hồ. Ở trên bàn đã bày những chiếc màu trắng bạc, trên cành cây xung quanh cũng giắt rất nhiều hoa đăng, thị nữ đứng bên đã chuẩn bị mồi lửa, chỉ cần mặt trời lặn sẽ thắp đèn lên.
Hai ngày nay Chúc Hủ đã làm gần xong công vụ được giao nên hôm nay hắn đến từ rất sớm. Đang ngồi nhàm chán thì chợt hắn thấy Thuận Trữ quận chúa mới bảy tuổi cầm chong chóng tre màu xanh chạy tới chạy lui trên nền sỏi trắng, tận mắt thấy chân phải của cô bé bị vấp cái gì đó sắp ngã nên nhanh chân đến kéo lại.
Tiểu cô nương quay đầu nhìn hắn cười ngọt ngào, nghe tiếng bước chân, cô nhóc quay đầu nói: “Minh tỷ tỷ!”
Theo bản năng, Chúc Hủ ngước mắt nhìn hai người trái ngược nhau đang đứng trước mặt hắn. Người bên trái, trên váy thêu tiên hạc và hoa sen kéo dài từ thắt lưng xuống đến chân váy như chim hoàng anh đầy sức sống. Nét mày tựa cành liễu non, phong thái thanh cao như lan như quế, cực kì có ý vị.
Còn người bên phải, mày liễu mềm mại ẩn chứa nét quyến rũ, mặt mày rạng rỡ động lòng người, bận một thân váy trắng thêu hoa hải đường đỏ rực, cực kì chói mắt.
Mặc dù tổ phụ tự mình định ra hôn ước cho hắn và tam tiểu thư của Minh gia, nhưng bọn họ không có bao nhiêu giao tình, lại xa cách nhiều năm. Hắn dồn toàn bộ tinh thần và nhiệt huyết lên chuyện chính sự, nên sớm đã không còn ấn tượng gì với nàng. Tạm thời không tài nào phân biệt được hai vị tiểu thư Minh gia, may mà có gã sai vặt ghé vào tai hắn nhỏ giọng nhắc nhở. Lúc này hắn mới giật mình chắp tay nói: “Minh nhị tiểu thư, Minh tam tiểu thư.”
Minh Từ cũng bước lên vấn an: “Chúc nhị ca.”
Hai người chào hỏi nhau vài câu như thường, ánh mắt của Chúc Hủ rơi trên người còn lại đang nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với thị nữ. Minh Nhiễm cũng phát hiện ra, thế nhưng… nàng chỉ liếc một cái rồi quay người lại nói tiếp với Tây Tử: “Tìm chỗ nào ngồi đi, đứng mãi ta đau chân quá.”
Tây Tử bất đắc dĩ thở dài, mới chỉ đứng được một chút chứ mấy, tiểu thư nhà nàng đúng là một kẻ lười không biên giới.
Tuy trong lòng thầm than thở nhưng hành động lại không chút chậm trễ, tìm thị nữ hỏi chỗ ngồi nghỉ trong biệt viện Lãng Phong cho tiểu thư nhà nàng.
“Tam tiểu thư.” Chúc Hủ không biết Minh gia có định thực hiện hôn ước ngoài miệng của thế hệ trước hay không, nghĩ dù sao cũng mang tiếng là vị hôn thê của mình nên hắn quyết định mở miệng gọi nàng.
“Chúc đại nhân.” Minh Nhiễm đáp lại.
Đều là người không nhiệt tình, hai người chào hỏi xong cũng không cách nào nói thêm được nữa, cũng may đúng lúc này Tuân Miễn và Minh Nghiệp đi đến, Minh Nhiễm và Minh Từ nói một tiếng rồi tự tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Sắc trời ngày càng tối, mọi người cũng đã đến gần hết.
Mấy người giới thiệu lẫn nhau một lúc, thật ra có không ít người tới. Bát ngọc nạm vàng xa hoa rực rỡ, chỉ nâng chén đối ẩm thôi cũng cực kì náo nhiệt.
Minh Nhiễm ngồi một lát đã cảm thấy hối hận. Không nên chạy ra ngoài làm gì, loại chuyện này sao có thể so với việc bản thân thoải mái nằm trong phòng, hôm nay đến đây đúng là tự ngược.
Nàng dùng đầu đũa dính rượu chấm nhẹ lên bàn, nhàm chán vẽ xong lại xóa.
Tiếng đàn sáo vang lên, mọi người đang ngồi quanh đó khe khẽ nói nhỏ, mấy thiếu niên ngồi đối diện lại kinh ngạc hô lên một tiếng.
Dưới bóng trăng, mĩ nhân như lửa thong thả hạ xuống, nhẹ nhàng như một bông tuyết bay giữa trời.
Ống tay áo như đóa sen nở, trang sức trên người cực kì hoàn mĩ, tinh tế vẽ nên bóng hình phong lưu.
Liễu Ty Ty một vũ khúc đáng giá ngàn vàng, nói thật thì có hơi làm quá một chút, nhưng không thể không thừa nhận rằng vũ khúc của nàng ta rất động lòng người.
Minh Nhiễm chống cằm, ngón tay không biết từ bao giờ gõ nhẹ lên bàn theo điệu nhạc.
“Không biết cái thứ dơ bẩn mục nát này từ đâu đi ra đứng ở đó dụ dỗ nam nhân lộ liễu như vậy, chọc cho người ta theo đuổi, đúng là nực cười quá đi mất!”
Giọng nói có hơi bén nhọn chói tai, nhưng vì có tiếng tỳ bà nên chỉ một nhóm nhỏ những người ngồi gần đó mới nghe thấy.
Minh Nhiễm ngừng động tác gõ tay, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua. Người mới nói là Tôn Phồn Nhân, tổ phụ nàng ta từng là Thừa Tướng, hiện giờ đang làm đại học sĩ ở Văn Điện, phụ thân nhậm chức Hộ Bộ. Nàng ta đã nhập cung hơn một năm trước, là một trong bốn vị phu nhân Tôn Hiền Phi.
Tính khí của nàng ta rất ngang ngược, từ trước đến nay luôn khinh thường người khác, nay đột nhiên phun ra một câu không thấy ai phụ họa, lén nhìn trái nhìn phải thấy mọi người đang chụm lại say mê nhìn vũ khúc nên lập tức sôi máu nói: “Vũ khúc này thì có gì hay mà nhìn, được mỗi gương mặt dùng để mê hoặc nam nhân, còn lại chẳng có tài cán gì!”
Nàng ta vừa dứt lời thì âm nhạc và vũ khúc cũng ngừng lại, lời này nói ra tất cả mọi người đều nghe được.
Cảnh thế tử ngồi trên cao hơi sầm mặt xuống. Hắn đang định vỗ tay trầm trồ khen ngợi nhưng giờ này có vỗ tay cũng không ổn mà không vỗ cũng không ổn. Vốn không khí vui vẻ thoáng chốc trở nên có phần xấu hổ.
Tống tiểu hầu gia cà lơ phất phơ ngồi gác chân lên ghế dựa, nói: “Có mỗi mặt thì thế nào? Có một vài người ngay cả mặt cũng không nhìn nổi đâu.”
Vừa nói đến từ “mặt” này liền khiến Tôn Phồn Nhân vừa thẹn vừa tức.
Năm trước Tôn phủ vốn định làm mai với Tống tiểu hầu gia của n Bình Hầu phủ, mắt thấy sắp định thân đến nơi rồi thì Tống tiểu hầu gia vội vàng ngăn cản, còn nói xàm là bộ dạng của Tôn tiểu thư không hợp ý hắn, hắn chỉ thích những người có vẻ ngoài xinh đẹp, nhìn vào là thấy cảnh đẹp ý vui cơ.
Nói gì mà không hợp ý nàng ta, rõ ràng là nói nàng ta không đẹp mắt mà thôi!
Chuyện này huyên náo một hồi làm xấu mặt hai nhà, thân còn chưa kết đã xém kết thù.
Tống tiểu hầu gia này hoàn toàn là một tên công tử quần là áo lượt, n Bình Hầu đành nhận lỗi với Tôn phủ, sau đó mang gậy gộc đánh hắn một trận. Thế nhưng cuối cùng cũng đành phải bó tay với vị tiểu hầu gia này.
Nhớ tới một hồi hiềm khích ngày xưa này, Tôn Phồn Nhân rất nhanh liền thấy tủi hờn, siết chặt tay áo khiến gân xanh trên tay trên cổ nổi cả lên, đạp bàn một cái rồi bụm mặt khóc lóc chạy đi.
Một buổi yến tiệc tẩy trần lại bị náo thành thế này, Cảnh thế tử hơi nhíu mày trách mắng: “A Đốc, ngươi nói bậy gì đó!”
Tống tiểu hầu gia không để ý cho lắm, nghiêng đầu “a” một tiếng.
Bởi vì náo loạn như vậy nên Liễu Ty Ty cũng muốn lui ra, thành thử không khí náo nhiệt của buổi tiệc hơi giảm xuống.
Minh Nhiễm uống hai ly rượu trái cây, ngồi mãi cũng chán nên dẫn Tây Tử đi đến đình lục giác bên cạnh.
Đêm khuya âm trầm tĩnh lặng. Trăng đã lặn chỉ có vài vì tinh tú bé nhỏ, trong đình chưa đốt đèn lên, chỉ có ánh sáng mỏng manh hắt tới từ lối đi. Minh Nhiễm tiện tay bẻ một nhành cây xanh, vừa đi vừa bứt lá.
“Cút hết cho ta! Đừng đến làm phiền ta!”
Tôn Phồn Nhân đã đuổi mấy nha hoàn đến khuyên nhủ đi, vừa xoay người thì chộp được….Khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến nàng ta không thích cộng thêm có chút hiềm khích – một trong hai tỷ muội Minh gia Minh tam tiểu thư.
Mày liễu nàng ta dựng thẳng, ánh mắt đỏ bừng, tin rằng người này không có ý tốt, chắc chắn cố tình đến để chê cười nàng ta nên Tôn Phồn Nhân cả giận quát: “Ngươi tới đây làm gì? Ai cho phép ngươi tới!”
Minh Nhiễm: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi….”
Beta: Hạ gia.
Cụ thể thế nào thì Minh Nhiễm không rõ, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Chẳng qua nàng cũng không cảm thấy tò mò lắm, việc này vốn dĩ cũng không liên quan gì đến mình, không cần thiết phải tìm hiểu kĩ lưỡng làm gì.
Minh Xu không muốn quay về Bách Lễ Đường, nhưng Minh nhị phu nhân đã cho người đến đón nên nó đành phải không tình nguyện rời đi.
Sau khi tiễn Minh Xu rời đi, Minh Nhiễm chỉ đặt hai phần chú ý lên cuốn sách trên tay, tám phần còn lại sớm đã bay đến nơi nào không hay. Khi nha hoàn Thanh Thu từ viện của Minh Từ đến là lúc nàng đang ngẩn ngơ vừa đùa nghịch lọn tóc vừa nhìn chim sẻ nâu hót ríu rít trên đầu tường.
“Tam tiểu thư, đại thiếu gia và nhị tiểu thư đang chờ người ở chính viện.”
Minh Nhiễm uốn éo trên ghế nửa ngày, sau đó mới ngồi dậy duỗi thắt lưng, chỉnh trang đơn giản rồi đi ra khỏi cửa.
Hôm nay mây mù tan hết để lộ bầu trời quang đãng. Lần đầu tiên ra khỏi cửa đã gặp được thời tiết đẹp như vậy nên tâm trạng của Minh Nhiễm cực kì tốt, thậm chí nhìn thấy Minh Nghiệp ngồi trong xe ngựa nhăn trán nhíu mày cũng không cảm thấy gì đặc biệt.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy khăn tay bằng lụa, nhìn nó không chớp mắt, tựa như không thèm để ý tới bất cứ ai.
Nàng chào hỏi Minh Nghiệp một tiếng rồi không đợi hắn đáp lại đã xoay người trèo lên xe ngựa.
Minh Nhiễm và Minh Từ ngồi chung trong một chiếc xe, hai tỷ muội vốn đã có khoảng cách, cộng thêm với việc mấy ngày trước bởi vì chuyện tiến cung mà dẫn đến có xích mích mới. Thị nữ theo hầu cũng không ai dám chêm lời chọc cười nên không khí trong xe cực kì đè nén.
Đoán chừng hơn nửa khắc sau, Tây Tử xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Hình như đây không phải đường đến Lâu Ngoại Lâu thì phải?”
Vụ Tâm vội trả lời: “Đại thiếu gia nói hẹn ở nơi khác.”
Nàng ta liếc nhìn Minh Từ, cười nói: “Lần này Cảnh thế tử làm chủ, mời khách ở biệt viện Lãng Phong, còn cố tình mời Liễu Ty Ty, Liễu cô nương của Ngọc Xuân Lâu. Nghe nói nàng ấy đã chuẩn bị một vũ khúc mới, hôm nay sẽ ra mắt mọi người.”
Liễu Ty Ty?
Minh Nhiễm chậm rãi gấp chiếc khăn trong tay, khóe môi khẽ nhếch: “Một vũ khúc của Liễu Ty Ty đáng giá ngàn vàng, còn là vũ khúc mới chưa diễn bao giờ, Cảnh thế tử đúng là chịu chi thật.”
Nghe thấy nàng gán ghép một vũ cơ mua vui và cảnh vương thế tử lại với nhau, Minh Từ nhướn mi giải thích: “Làm sao mà Cảnh thế tử có thể tốn kém thế được, rõ ràng là Liễu Ty Ty kia nể mặt Chúc đại nhân. Trước đây họ cũng có nhiều giao tình, từng là tri kỉ nên lần này nàng ta không thu nhiều bạc cho lắm.”
Minh Nhiễm “ừm” một tiếng, lại tiếp tục chơi đùa khăn tay của mình.
Phản ứng của nàng quá mức lạnh nhạt, không biết có nghe vào tai hay không. Minh Từ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, loại tính cách này thật khiến cho người ta bực bội.
Quả nhiên nàng ta và người muội muội này trời sinh không hợp nhau.
Biệt viện Lãng Phong là một tiểu viện thuộc Cảnh Vương Phủ ở thành nam. Tuy sân hơi nhỏ nhưng cảnh sắc bên trong như bức tranh thủy mặc, có hồ nước trong như gương, sáng lấp lánh, là một địa điểm thích hợp để thiết yến thưởng trà.
Còn một đoạn đường nữa mới đến nơi, Minh Nhiễm che miệng ngáp nhẹ, cơ thể như không xương dựa nghiêng sang bên phải ghế dựa khiến Minh Từ đang ngồi nghiêm chỉnh nhíu mày lại, phiền lòng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Ta vốn tưởng muội muội không đi.”
Nàng ta nghĩ mãi không ra, nếu đã quyết định sẽ tiến cung thì đồng nghĩa với việc thất hứa với hôn ước ngoài miệng với Chúc gia bên kia. Nếu đã vậy thì đến gặp mặt làm gì, không cảm thấy xấu hổ sao?
Minh Từ miết cổ tay áo, ánh mắt nghiền ngẫm, hay là vị muội muội này lại hối hận rồi, không muốn tiến cung nữa?
Minh Nhiễm có thể đoán gần hết những gì mà Minh Từ đang nghĩ. Vị tỷ tỷ nữ chính này rất thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh cho nên việc gì cũng phải nghĩ đông nghĩ tây nghĩ trái nghĩ phải thật cẩn thận.
Cũng bởi vì có loại tính cách như vậy cho nên sau này nguyên chủ mới có thể hãm hại nàng ta vài lần.
“Ra ngoài đổi gió chút, không được à?” Minh Nhiễm xoa khóe mắt, chậm rãi nói: “Thế nào? Nhị tỷ không vui khi dẫn ta theo sao?”
Gió thổi khiến tấm mành nâng lên một góc. Minh Nhiễm miễn cưỡng nghiêng đầu, mày liễu má hồng, đôi mắt ánh nước.
Minh Từ không nhịn được hít vào một hơi, trước đây Minh Nhiễm ở trước mặt nàng y như một con nhím, đại khái lúc nào cũng nói mấy lời vô vị, thời thời khắc khắc gồng mình lên không dám thả lỏng, từ khi nào muội ấy lại có thể thong dong tự tại như vậy?
Cũng may Tuân Miễn không thích những người quá sặc sỡ diễm lệ, bằng không….
Minh Nhiễm không tiếng động ngước lên nhìn Minh Từ bằng ánh mắt kì lạ. Nàng ta hơi dẩu môi, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
Nàng ngàn nhã buộc lại hà bao bên hông, nhìn đi, vị tỷ tỷ này của nàng lại bắt đầu tự bổ não mình bằng những suy nghĩ gì rồi.
Từng hàng xe ngựa xếp trước cửa lớn của biệt viện Lãng Phong, có thể thấy từng nhóm người đang nối đuôi nhau đi vào. Ba người bọn họ đến vào cuối giờ Thân, vừa đúng giờ, không sớm cũng không muộn.
Minh Từ và Cảnh vương thế tử Tuân Miễn nảy sinh tình cảm với nhau. Dân phong Đại Diễn khá cởi mở, không có nhiều quy tắc, Tuân Miễn nhớ thương người trong lòng nên vừa nghe báo xe ngựa của Minh phủ đến, hắn đã quay người tự mình ra cửa lớn đón tiếp. Tuân Miễn nói chuyện phiếm với Minh Nghiệp nhưng tầm mắt như có như không dán trên người Minh Từ vừa mới xuống xe ngựa.
Minh Từ bước xuống đất, trong mắt ẩn giấu ý cười.
Tuân Miễn không quen biết Minh Nhiễm, nhưng trước đây Minh Từ từng nhắc đến vị muội muội này sẽ thay nàng vào cung, nghĩ ngợi một chút, hắn cũng gật đầu, không tỏ vẻ uy nghiêm nhiều như trước.
Tiệc đón gió tẩy trần diễn ra bên trong Ngọc Lan Đường, bên cạnh đó là cây cầu nhỏ cong cong bắc qua mặt hồ. Ở trên bàn đã bày những chiếc màu trắng bạc, trên cành cây xung quanh cũng giắt rất nhiều hoa đăng, thị nữ đứng bên đã chuẩn bị mồi lửa, chỉ cần mặt trời lặn sẽ thắp đèn lên.
Hai ngày nay Chúc Hủ đã làm gần xong công vụ được giao nên hôm nay hắn đến từ rất sớm. Đang ngồi nhàm chán thì chợt hắn thấy Thuận Trữ quận chúa mới bảy tuổi cầm chong chóng tre màu xanh chạy tới chạy lui trên nền sỏi trắng, tận mắt thấy chân phải của cô bé bị vấp cái gì đó sắp ngã nên nhanh chân đến kéo lại.
Tiểu cô nương quay đầu nhìn hắn cười ngọt ngào, nghe tiếng bước chân, cô nhóc quay đầu nói: “Minh tỷ tỷ!”
Theo bản năng, Chúc Hủ ngước mắt nhìn hai người trái ngược nhau đang đứng trước mặt hắn. Người bên trái, trên váy thêu tiên hạc và hoa sen kéo dài từ thắt lưng xuống đến chân váy như chim hoàng anh đầy sức sống. Nét mày tựa cành liễu non, phong thái thanh cao như lan như quế, cực kì có ý vị.
Còn người bên phải, mày liễu mềm mại ẩn chứa nét quyến rũ, mặt mày rạng rỡ động lòng người, bận một thân váy trắng thêu hoa hải đường đỏ rực, cực kì chói mắt.
Mặc dù tổ phụ tự mình định ra hôn ước cho hắn và tam tiểu thư của Minh gia, nhưng bọn họ không có bao nhiêu giao tình, lại xa cách nhiều năm. Hắn dồn toàn bộ tinh thần và nhiệt huyết lên chuyện chính sự, nên sớm đã không còn ấn tượng gì với nàng. Tạm thời không tài nào phân biệt được hai vị tiểu thư Minh gia, may mà có gã sai vặt ghé vào tai hắn nhỏ giọng nhắc nhở. Lúc này hắn mới giật mình chắp tay nói: “Minh nhị tiểu thư, Minh tam tiểu thư.”
Minh Từ cũng bước lên vấn an: “Chúc nhị ca.”
Hai người chào hỏi nhau vài câu như thường, ánh mắt của Chúc Hủ rơi trên người còn lại đang nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với thị nữ. Minh Nhiễm cũng phát hiện ra, thế nhưng… nàng chỉ liếc một cái rồi quay người lại nói tiếp với Tây Tử: “Tìm chỗ nào ngồi đi, đứng mãi ta đau chân quá.”
Tây Tử bất đắc dĩ thở dài, mới chỉ đứng được một chút chứ mấy, tiểu thư nhà nàng đúng là một kẻ lười không biên giới.
Tuy trong lòng thầm than thở nhưng hành động lại không chút chậm trễ, tìm thị nữ hỏi chỗ ngồi nghỉ trong biệt viện Lãng Phong cho tiểu thư nhà nàng.
“Tam tiểu thư.” Chúc Hủ không biết Minh gia có định thực hiện hôn ước ngoài miệng của thế hệ trước hay không, nghĩ dù sao cũng mang tiếng là vị hôn thê của mình nên hắn quyết định mở miệng gọi nàng.
“Chúc đại nhân.” Minh Nhiễm đáp lại.
Đều là người không nhiệt tình, hai người chào hỏi xong cũng không cách nào nói thêm được nữa, cũng may đúng lúc này Tuân Miễn và Minh Nghiệp đi đến, Minh Nhiễm và Minh Từ nói một tiếng rồi tự tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Sắc trời ngày càng tối, mọi người cũng đã đến gần hết.
Mấy người giới thiệu lẫn nhau một lúc, thật ra có không ít người tới. Bát ngọc nạm vàng xa hoa rực rỡ, chỉ nâng chén đối ẩm thôi cũng cực kì náo nhiệt.
Minh Nhiễm ngồi một lát đã cảm thấy hối hận. Không nên chạy ra ngoài làm gì, loại chuyện này sao có thể so với việc bản thân thoải mái nằm trong phòng, hôm nay đến đây đúng là tự ngược.
Nàng dùng đầu đũa dính rượu chấm nhẹ lên bàn, nhàm chán vẽ xong lại xóa.
Tiếng đàn sáo vang lên, mọi người đang ngồi quanh đó khe khẽ nói nhỏ, mấy thiếu niên ngồi đối diện lại kinh ngạc hô lên một tiếng.
Dưới bóng trăng, mĩ nhân như lửa thong thả hạ xuống, nhẹ nhàng như một bông tuyết bay giữa trời.
Ống tay áo như đóa sen nở, trang sức trên người cực kì hoàn mĩ, tinh tế vẽ nên bóng hình phong lưu.
Liễu Ty Ty một vũ khúc đáng giá ngàn vàng, nói thật thì có hơi làm quá một chút, nhưng không thể không thừa nhận rằng vũ khúc của nàng ta rất động lòng người.
Minh Nhiễm chống cằm, ngón tay không biết từ bao giờ gõ nhẹ lên bàn theo điệu nhạc.
“Không biết cái thứ dơ bẩn mục nát này từ đâu đi ra đứng ở đó dụ dỗ nam nhân lộ liễu như vậy, chọc cho người ta theo đuổi, đúng là nực cười quá đi mất!”
Giọng nói có hơi bén nhọn chói tai, nhưng vì có tiếng tỳ bà nên chỉ một nhóm nhỏ những người ngồi gần đó mới nghe thấy.
Minh Nhiễm ngừng động tác gõ tay, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua. Người mới nói là Tôn Phồn Nhân, tổ phụ nàng ta từng là Thừa Tướng, hiện giờ đang làm đại học sĩ ở Văn Điện, phụ thân nhậm chức Hộ Bộ. Nàng ta đã nhập cung hơn một năm trước, là một trong bốn vị phu nhân Tôn Hiền Phi.
Tính khí của nàng ta rất ngang ngược, từ trước đến nay luôn khinh thường người khác, nay đột nhiên phun ra một câu không thấy ai phụ họa, lén nhìn trái nhìn phải thấy mọi người đang chụm lại say mê nhìn vũ khúc nên lập tức sôi máu nói: “Vũ khúc này thì có gì hay mà nhìn, được mỗi gương mặt dùng để mê hoặc nam nhân, còn lại chẳng có tài cán gì!”
Nàng ta vừa dứt lời thì âm nhạc và vũ khúc cũng ngừng lại, lời này nói ra tất cả mọi người đều nghe được.
Cảnh thế tử ngồi trên cao hơi sầm mặt xuống. Hắn đang định vỗ tay trầm trồ khen ngợi nhưng giờ này có vỗ tay cũng không ổn mà không vỗ cũng không ổn. Vốn không khí vui vẻ thoáng chốc trở nên có phần xấu hổ.
Tống tiểu hầu gia cà lơ phất phơ ngồi gác chân lên ghế dựa, nói: “Có mỗi mặt thì thế nào? Có một vài người ngay cả mặt cũng không nhìn nổi đâu.”
Vừa nói đến từ “mặt” này liền khiến Tôn Phồn Nhân vừa thẹn vừa tức.
Năm trước Tôn phủ vốn định làm mai với Tống tiểu hầu gia của n Bình Hầu phủ, mắt thấy sắp định thân đến nơi rồi thì Tống tiểu hầu gia vội vàng ngăn cản, còn nói xàm là bộ dạng của Tôn tiểu thư không hợp ý hắn, hắn chỉ thích những người có vẻ ngoài xinh đẹp, nhìn vào là thấy cảnh đẹp ý vui cơ.
Nói gì mà không hợp ý nàng ta, rõ ràng là nói nàng ta không đẹp mắt mà thôi!
Chuyện này huyên náo một hồi làm xấu mặt hai nhà, thân còn chưa kết đã xém kết thù.
Tống tiểu hầu gia này hoàn toàn là một tên công tử quần là áo lượt, n Bình Hầu đành nhận lỗi với Tôn phủ, sau đó mang gậy gộc đánh hắn một trận. Thế nhưng cuối cùng cũng đành phải bó tay với vị tiểu hầu gia này.
Nhớ tới một hồi hiềm khích ngày xưa này, Tôn Phồn Nhân rất nhanh liền thấy tủi hờn, siết chặt tay áo khiến gân xanh trên tay trên cổ nổi cả lên, đạp bàn một cái rồi bụm mặt khóc lóc chạy đi.
Một buổi yến tiệc tẩy trần lại bị náo thành thế này, Cảnh thế tử hơi nhíu mày trách mắng: “A Đốc, ngươi nói bậy gì đó!”
Tống tiểu hầu gia không để ý cho lắm, nghiêng đầu “a” một tiếng.
Bởi vì náo loạn như vậy nên Liễu Ty Ty cũng muốn lui ra, thành thử không khí náo nhiệt của buổi tiệc hơi giảm xuống.
Minh Nhiễm uống hai ly rượu trái cây, ngồi mãi cũng chán nên dẫn Tây Tử đi đến đình lục giác bên cạnh.
Đêm khuya âm trầm tĩnh lặng. Trăng đã lặn chỉ có vài vì tinh tú bé nhỏ, trong đình chưa đốt đèn lên, chỉ có ánh sáng mỏng manh hắt tới từ lối đi. Minh Nhiễm tiện tay bẻ một nhành cây xanh, vừa đi vừa bứt lá.
“Cút hết cho ta! Đừng đến làm phiền ta!”
Tôn Phồn Nhân đã đuổi mấy nha hoàn đến khuyên nhủ đi, vừa xoay người thì chộp được….Khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến nàng ta không thích cộng thêm có chút hiềm khích – một trong hai tỷ muội Minh gia Minh tam tiểu thư.
Mày liễu nàng ta dựng thẳng, ánh mắt đỏ bừng, tin rằng người này không có ý tốt, chắc chắn cố tình đến để chê cười nàng ta nên Tôn Phồn Nhân cả giận quát: “Ngươi tới đây làm gì? Ai cho phép ngươi tới!”
Minh Nhiễm: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi….”