Chương 13
Editor: Súp Lơ.
Beta: Hạ Gia.
Minh Nhiễm hoàn toàn không ngờ rằng vận may của bản thân kém đến vậy, mới vừa đăng nhập đã gặp phải nhiệm vụ sinh tử kích thích như thế.
Nàng do dự, hỏi: “Ta có thể trực tiếp cho qua không?”
Thất Thất nhanh nhảu nói: “Tất nhiên là có thể rồi, nhưng nếu người chơi không chịu nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ mà đã lựa chọn từ bỏ thì sẽ bị coi là hành vi tiêu cực, cô sẽ phải nhận hình phạt tương đối khủng khiếp đấy.”
Cặp mày của Minh Nhiễm dựng ngược lên: “Chẳng hạn như?”
Thất Thất xoa tay: “Chẳng hạn như…đi bộ hết mười vạn dặm đường xa hoặc xuống biển bơi chín nghìn dặm.”
Minh Nhiễm nghe xong cảm thấy sọ não lại đau rồi, tại sao ngày đó nàng lại muốn ký khế ước với cái trò chơi khỉ gió này nhỉ??
Thất Thất lại khuyên nhủ: “Cho nên Thất Thất vẫn kiến nghị người chơi nên thử một chút, nếu thật sự không được nữa thì lúc đó từ bỏ nhiệm vụ cũng không muộn.”
Minh Nhiễm từ từ thở dài một hơi, khóe miệng co rút, nàng nói: “Vậy…Được.”
“Một khi đã quyết định như vậy, mời người chơi chuẩn bị nhập vai nhân vật.”
….
Viện trưởng của Triều Lăng học phủ Thẩm Nguyên Quy, năm nay 26, đến hiện tại vẫn chưa lập gia đình, giữ mình trong sạch.
Kể từ khi hắn làm lễ cập quan(*) thì bà mối trong kinh thành sắp đạp nát bậc cửa của Thẩm gia rồi, ấy vậy mà sáu năm nay không một ai có thể thành công.
Ai ai cũng nói Thẩm viện trưởng tâm cao khí ngạo, chướng mắt quý nữ bậc trung, ảo tưởng sẽ cưới được quận chúa hoặc công chúa, thậm chí còn có tin đồn rằng hắn đam mê Long dương chi phích(**)
(*): lễ thành niên, qua lễ này con trai mới được tính là đàn ông trưởng thành, có thể cưới vợ và tham gia các việc trọng đại trên triều đình.
(**): ý là mối quan hệ đam mĩ đó ^.^
Các tin đồn nhảm cứ xuất hiện mà chẳng ai nghĩ đến việc cái vị Thẩm viện trưởng vang danh kinh thành này lại là một cô nương hàng thật giá thật cả.
Minh Nhiễm dụi mắt, đập vào mắt đầu tiên là về cái tua rua màu trắng ở đuôi giường.
Phòng ngủ trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn tròn và hai ba cái ghế, phía trước cửa sổ thì đặt thêm mấy bồn thủy tiên cánh kép, cánh mỏng, đang kỳ nở rộ xinh đẹp tỏa hương thơm lâu.
Minh Nhiễm mang hài vào, đi mở cửa sổ ra, bên ngoài tối đen như mực không có chút ánh sáng nào, nhìn đồng hồ nước trong phòng, hiện giờ chỉ mới là canh ba giờ Dần.
“Đại nhân tỉnh rồi ạ?” Một ma ma khoảng trên dưới bốn mươi đẩy cửa đi vào, bà mặc một thân áo bông màu nâu xám, lấy khăn rửa mặt trên giá xuống, thúc giục: “Đại nhân mau sửa soạn đi, bằng không chút nữa lại chậm trễ mất.”
Thẩm Nguyên Quy là viện trưởng của Triều Lăng học phủ, tốt xấu gì cũng gánh chức quan tứ phẩm nên mỗi ngày đều phải thượng triều.
Ma ma vắt khô khăn đưa cho nàng, xoay người lấy quan phục đã chuẩn bị sẵn, vừa đi vừa nói: “Tối hôm qua phu nhân ở trong từ đường cả đêm, sáng nay lúc người rời đi, hai mắt sưng lên đỏ ơi là đỏ.”
Bà vuốt vạt áo, thở dài rồi nói: “Năm nay đại nhân cũng đã hai mươi sáu, phu nhân chỉ có một mình ngài, có nói thế nào thì trong lòng người cũng khó chịu.”
Năm đó phu nhân cũng chỉ là hồ đồ trong một thoáng mới có thể khiến nữ nhi của mình giả dạng nam nhi.
Vốn là do năm đó một đám hồ ly tinh tranh đấu khiến cho hậu viện chướng khí mù mịt, ai mà biết được vận số hai đứa con của di nương kia không tốt, một đứa thì mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, một đứa thì đuối nước, thành thử toàn bộ gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai của tiểu cô nương.
Cưới cũng không được kề cận, càng đừng nói đến chuyện gả đi, sống thêm vài năm thì lại thành gái lỡ thì, mà điều quan trọng nhất là nếu chuyện này bị người ta phát giác, tố tụng lên thì đến lúc đó bệ hạ trị tội xuống, không biết nên làm sao cho phải.
Ma ma nghĩ đến phát sầu nhưng động tác trên tay hết sức linh hoạt, sau khi chuẩn bị xong xuôi, phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên quan phục xong thì đẩy người ra ngoài: “Đại nhân mau ăn tạm vài miếng đi, miễn cho lên triều bụng lại kêu to.”
Minh Nhiễm ăn hai cái bánh bao nhỏ, dưới sự thúc giục của người hầu buông đũa xuống.
Ngoài trời vẫn còn tối, thậm chí gà trống gáy sáng còn chưa thèm dậy. Chờ nàng tới cửa hoàng cung thì phía chân trời mới chỉ hơi hửng sáng lên.
Minh Nhiễm tới cũng không tính là sớm, trong điện đã có không ít người, nàng vừa liếc qua một cái đã thấy khuôn mặt đen thui của Minh Thượng Thư.
Ồ, kia không phải người cha tặng kèm của nàng sao?
Minh Nhiễm kéo tay áo ra một chút, chợt nghe thấy Ân đại nhân của Đại Lý Tự Khanh vui vẻ hớn hở nói: “Minh thượng thư cần gì phải tức giận, làm đồng liêu bao nhiêu năm sao chẳng biết đùa gì hết thế?”
Minh thượng thư lạnh lùng đáp: “Ngươi đang nói giỡn sao? Ngươi đang bôi nhọ thì có! Kì thi đầu xuân sắp đến, Ân đại nhân cũng nên nói chuyện cẩn trọng thì hơn. Lễ bộ bọn ta trên dưới một lòng, chắc chắn sẽ không để cho mấy việc mua quan bán tước làm rối loạn trật tự kỷ cương của đất nước xảy ra!”
Ân đại nhân vẫn cười cười, ý vị thâm trường liếc Tả đô ngự sử Đốc sát viện Chúc Hủ mới nhậm chức cách đó không xa, nói: “Vậy sao?”
Ông ta nhanh chóng rời mắt, nói tiếp: “Minh thượng thư cứ xem như ta nói hươu nói vượn đi.”
Cái thái độ khinh khỉnh không thèm để ý càng khiến cho Minh thượng thư sôi máu, nhưng Ân đại nhân không để ý tới ông ta nữa, quay đầu nhìn Minh Nhiễm, mặt cười như nở hoa sán tới: “Thẩm viện trưởng, sớm nha.”
Triều Lăng học phủ là nơi duy nhất không chịu sự quản lí của Lễ Bộ, tuy Thẩm Nguyên Quy chỉ là một một quan tứ phẩm nhỏ bé nhưng lại chỉ nhận lệnh của hoàng đế.
Ân đại nhân thấy hắn mi thanh mục tú, tuy hơi lùn lại còn gầy, nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nhìn vào bản lĩnh của hắn thì mọi thứ khác đều có thể xem nhẹ.
Khuê nữ nhà mình tuy không phải là loại quốc sắc thiên hương nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu mĩ nhân, hai người đúng thật là xứng đôi, càng nhìn càng xứng.
Ân đại nhân nghĩ đến mà mừng, bô bô nói một đống lớn, Minh Nhiễm nghe đến khóe mắt giật liên hồi, đành nói: “Ân đại nhân, nên thượng triều rồi.”
Ân đại nhân nói chưa đã thèm nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chỉnh trang rồi sau đó xếp hàng vào điện.
Minh Nhiễm đứng ở lưng chừng hàng, khó khăn lắm mới đi vào trong đại điện, sau đó quay về hướng Tây Bắc cùng hành lễ với văn võ bá quan trong triều.
Giọng thái giám hô sắc nhọn lại hơi chói tai, Minh Nhiễm nhìn bàn tay mình, thả hồn theo gió.
Mãi cho đến khi một giọng nói như suối chảy, từng chữ như châu như ngọc phía trên vang lên: “Các khanh bình thân.”
Tiếng quần áo sột soạt khắp nơi, lúc này Minh Nhiễm mới đứng lên theo phần lớn các quan viên.
Người đằng trước và người đằng sau nàng đều có vóc dáng cao lớn, Minh Nhiễm kẹp giữa rất khó thấy. Tuân Nghiệp nghe Hộ Bộ báo cáo xong mới để ý thấy một góc váy khác biệt hoàn toàn với quan phục.
Hai mày hắn nhảy dựng lên, từ tốn gọi: “Lễ bộ thị lang Vương Cần Bình.”
Đứng trước Minh Nhiễm là vị Vương đại nhân kia, Vương Cần Bình bị điểm danh một cái sống lưng cứng đờ, bước nhanh khỏi hàng: “Có vi thần.”
Hắn vừa đi ra, Tuân Nghiệp đã thấy rõ ràng, dung mạo như ngọc, người đẹp hơn hoa, hôm nay nàng không mặc váy dài màu đỏ thêu hoa hải đường nữa mà đổi sang một thân váy đỏ nhạt màu hơn, cùng một đám quan phục cùng màu có hơi khó nhận ra.
Lễ bộ thị lang khom người nửa ngày cũng chưa thấy chỉ thị, hai đùi run lẩy bẩy.
Tuân Nghiệp dời mắt, ánh mắt vốn ôn hòa dần trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn mũ chuồn trên đầu Lễ bộ thị lang, nói: “Ngươi cũng biết tội à.”
Sáng nay Lễ bộ thị lang đã nghe Minh thượng thư và Ân đại nhân nói chuyện, vốn có hơi chột dạ, nay sợ đến mức quỳ hẳn xuống sàn, nói: “Vi thần không biết, vi thần sợ hãi!”
“Sợ sao?” Đế vương ngồi ở trên cao khẽ cười ra tiếng, bộ dạng của hắn vẫn ôn hòa anh tuấn như trích tiên nhưng Lễ bộ thị lang lại sợ đến mức da đầu tê dại, mồ hôi đầy đầu.
Cả triều ai cũng biết vị bệ hạ này bên ngoài thì văn nhã yếu đuối, nhìn qua còn tưởng là một quân tử ôn nhuận như ngọc nhưng thật sự lại là một kẻ có thủ đoạn, khắc nghiệt, hành động như mưa rền gió cuốn.
“Bệ hạ, vi thần, vi thần…”
Tuân Nghiệp nhìn về phía Chúc Hủ, nói: “Chúc Khanh.”
Chúc Hủ lập tức bước ra, tấu bẩm Lễ bộ thị lang Vương Cần Bình mượn kì thi xuân để tư lợi, nhận hối lộ.
Cả triều nín thở, vị tân Tả đô ngự sử Đốc Sát Viện này nhóm ba đốm lửa, đây mới chỉ là đốm lửa đầu tiên.
Sau khi kiểm chứng lại toàn bộ vật chứng, Lễ bộ thị lang bị gỡ bỏ mũ ô sa kéo ra ngoài điện, khóc lóc xin tha, khiến cho Minh Nhiễm đang muốn há miệng ngáp lại phải ngậm vội lại.
Cổ họng hơi cứng, làm hốc mắt ứa lệ.
Nàng hạ mắt phục tùng, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống.
Đối với Minh Nhiễm thì chẳng sao cả nhưng cuộc sống sau này Thẩm đại nhân vẫn phải tiếp tục đi tiếp, chưa nói đến có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, việc quan trọng là không thể gây thêm rắc rối cho nàng ấy.
Tuân Nghiệp kín đáo liếc qua, im lặng một lúc lâu mới nhớ đến vị trí mà nàng đang đứng là của Thẩm Nguyên Quy.
Lần này không giả bộ làm nội thị nữa mà làm đại thần luôn à?
Sau vụ của Lễ bộ thị lang thì chẳng có việc gì to tát nữa, càng chẳng có nửa xu quan hệ gì với viện trưởng của Triều Lăng học phủ, Minh Nhiễm cảm thấy không hứng thú, chỉ có mỗi việc Minh thượng thư thân làm Lễ bộ thượng thư mà phải tự đứng ra nhận tội do bản thân sơ suất là khiến nàng cảm thấy có tinh thần hơn.
Tuân Nghiệp nhìn thoáng qua Minh thượng thư, lại như suy nghĩ cái gì đó.
Lâm triều xong, bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, Minh Nhiễm sợ Ân đại nhân lại chạy đến làm mai cho nàng nên vội vàng bước nhanh khỏi đại điện.
Mới vừa thò chân ra khỏi ngạch cửa đã bị Lục Tử ngăn lại: “Thẩm đại nhân, bệ hạ cho gọi người vào trong.”
Mặt Minh Nhiễm cứng đờ, chậm rì rì đi vào, tiện tay nhét hai tay vào tay áo.
Lục Tử không dẫn nàng vào Tử Thần Điện ngay mà để nàng chờ ở lan can bằng đá cẩm thạch bên ngoài điện. Minh Nhiễm chống tay lên lan can chờ khoảng một khắc, sau đó mới thấy một giai nhân đã cởi long bào màu đen ánh đỏ mà thay bằng thường phục từ từ đi ra.
Tuân Nghiệp híp mắt, nói: “Thẩm khanh.”
Minh Nhiễm bước lên hành lễ: “Bệ hạ.”
Hắn đứng nghiêng người vịn vào lan can, nhìn thấy hai gò má bị nắng chiếu đỏ ửng lên của nàng, tự nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười.
Tuân Nghiệp nhếch môi, cũng thật sự khẽ cười ra tiếng.
Minh Nhiễm mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm giả bộ như không nghe thấy gì, lại thấy người nọ nhẹ giọng hỏi: “Chúc khanh nói không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái tồn tại, Thẩm khanh thì sao? Ngươi có tin không?”
Minh Nhiễm hoang mang chớp mắt một cái, câu này nghe quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải.
Nàng dừng một chút rồi đáp: “Thần tin.”
“Vậy ngươi từng gặp qua bao giờ chưa?”
Minh Nhiễm: “…Chưa, chưa từng.” Nàng nghĩ ra rồi, lần trước khi nàng biến thành Vương công công, vị hoàng đế bệ hạ này hình như cũng hỏi như vậy.
Chẳng lẽ hắn bị nữ quỷ quấn thân?
Nghĩ vậy, Minh Nhiễm thử hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ gặp qua rồi?”
Nếu nàng giúp vị hoàng đế này đuổi quỷ đi, cũng xem như là ân nhân cứu mạng của hắn, lấy ân cứu mạng đó để đỡ tội khi quân cho Thẩm đại nhân, vậy cái đầu trên cổ muốn rớt cũng không rớt nổi!
Tuân Nghiệp nhíu mày, từ tối qua hắn vẫn luôn cho rằng người trước mắt này là yêu hồ quỷ mị, nhưng giờ lại có một ý tưởng khác.
Nàng như này nhìn giống một loại kỳ phương dị thuật hơn.
Hắn mỉm cười, bình chân như vại, đáp: “Chưa từng gặp qua.”
Minh Nhiễm: “…” Này hoàng đế bệ hạ, lần trước người đâu có nói như thế
Beta: Hạ Gia.
Minh Nhiễm hoàn toàn không ngờ rằng vận may của bản thân kém đến vậy, mới vừa đăng nhập đã gặp phải nhiệm vụ sinh tử kích thích như thế.
Nàng do dự, hỏi: “Ta có thể trực tiếp cho qua không?”
Thất Thất nhanh nhảu nói: “Tất nhiên là có thể rồi, nhưng nếu người chơi không chịu nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ mà đã lựa chọn từ bỏ thì sẽ bị coi là hành vi tiêu cực, cô sẽ phải nhận hình phạt tương đối khủng khiếp đấy.”
Cặp mày của Minh Nhiễm dựng ngược lên: “Chẳng hạn như?”
Thất Thất xoa tay: “Chẳng hạn như…đi bộ hết mười vạn dặm đường xa hoặc xuống biển bơi chín nghìn dặm.”
Minh Nhiễm nghe xong cảm thấy sọ não lại đau rồi, tại sao ngày đó nàng lại muốn ký khế ước với cái trò chơi khỉ gió này nhỉ??
Thất Thất lại khuyên nhủ: “Cho nên Thất Thất vẫn kiến nghị người chơi nên thử một chút, nếu thật sự không được nữa thì lúc đó từ bỏ nhiệm vụ cũng không muộn.”
Minh Nhiễm từ từ thở dài một hơi, khóe miệng co rút, nàng nói: “Vậy…Được.”
“Một khi đã quyết định như vậy, mời người chơi chuẩn bị nhập vai nhân vật.”
….
Viện trưởng của Triều Lăng học phủ Thẩm Nguyên Quy, năm nay 26, đến hiện tại vẫn chưa lập gia đình, giữ mình trong sạch.
Kể từ khi hắn làm lễ cập quan(*) thì bà mối trong kinh thành sắp đạp nát bậc cửa của Thẩm gia rồi, ấy vậy mà sáu năm nay không một ai có thể thành công.
Ai ai cũng nói Thẩm viện trưởng tâm cao khí ngạo, chướng mắt quý nữ bậc trung, ảo tưởng sẽ cưới được quận chúa hoặc công chúa, thậm chí còn có tin đồn rằng hắn đam mê Long dương chi phích(**)
(*): lễ thành niên, qua lễ này con trai mới được tính là đàn ông trưởng thành, có thể cưới vợ và tham gia các việc trọng đại trên triều đình.
(**): ý là mối quan hệ đam mĩ đó ^.^
Các tin đồn nhảm cứ xuất hiện mà chẳng ai nghĩ đến việc cái vị Thẩm viện trưởng vang danh kinh thành này lại là một cô nương hàng thật giá thật cả.
Minh Nhiễm dụi mắt, đập vào mắt đầu tiên là về cái tua rua màu trắng ở đuôi giường.
Phòng ngủ trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn tròn và hai ba cái ghế, phía trước cửa sổ thì đặt thêm mấy bồn thủy tiên cánh kép, cánh mỏng, đang kỳ nở rộ xinh đẹp tỏa hương thơm lâu.
Minh Nhiễm mang hài vào, đi mở cửa sổ ra, bên ngoài tối đen như mực không có chút ánh sáng nào, nhìn đồng hồ nước trong phòng, hiện giờ chỉ mới là canh ba giờ Dần.
“Đại nhân tỉnh rồi ạ?” Một ma ma khoảng trên dưới bốn mươi đẩy cửa đi vào, bà mặc một thân áo bông màu nâu xám, lấy khăn rửa mặt trên giá xuống, thúc giục: “Đại nhân mau sửa soạn đi, bằng không chút nữa lại chậm trễ mất.”
Thẩm Nguyên Quy là viện trưởng của Triều Lăng học phủ, tốt xấu gì cũng gánh chức quan tứ phẩm nên mỗi ngày đều phải thượng triều.
Ma ma vắt khô khăn đưa cho nàng, xoay người lấy quan phục đã chuẩn bị sẵn, vừa đi vừa nói: “Tối hôm qua phu nhân ở trong từ đường cả đêm, sáng nay lúc người rời đi, hai mắt sưng lên đỏ ơi là đỏ.”
Bà vuốt vạt áo, thở dài rồi nói: “Năm nay đại nhân cũng đã hai mươi sáu, phu nhân chỉ có một mình ngài, có nói thế nào thì trong lòng người cũng khó chịu.”
Năm đó phu nhân cũng chỉ là hồ đồ trong một thoáng mới có thể khiến nữ nhi của mình giả dạng nam nhi.
Vốn là do năm đó một đám hồ ly tinh tranh đấu khiến cho hậu viện chướng khí mù mịt, ai mà biết được vận số hai đứa con của di nương kia không tốt, một đứa thì mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, một đứa thì đuối nước, thành thử toàn bộ gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai của tiểu cô nương.
Cưới cũng không được kề cận, càng đừng nói đến chuyện gả đi, sống thêm vài năm thì lại thành gái lỡ thì, mà điều quan trọng nhất là nếu chuyện này bị người ta phát giác, tố tụng lên thì đến lúc đó bệ hạ trị tội xuống, không biết nên làm sao cho phải.
Ma ma nghĩ đến phát sầu nhưng động tác trên tay hết sức linh hoạt, sau khi chuẩn bị xong xuôi, phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên quan phục xong thì đẩy người ra ngoài: “Đại nhân mau ăn tạm vài miếng đi, miễn cho lên triều bụng lại kêu to.”
Minh Nhiễm ăn hai cái bánh bao nhỏ, dưới sự thúc giục của người hầu buông đũa xuống.
Ngoài trời vẫn còn tối, thậm chí gà trống gáy sáng còn chưa thèm dậy. Chờ nàng tới cửa hoàng cung thì phía chân trời mới chỉ hơi hửng sáng lên.
Minh Nhiễm tới cũng không tính là sớm, trong điện đã có không ít người, nàng vừa liếc qua một cái đã thấy khuôn mặt đen thui của Minh Thượng Thư.
Ồ, kia không phải người cha tặng kèm của nàng sao?
Minh Nhiễm kéo tay áo ra một chút, chợt nghe thấy Ân đại nhân của Đại Lý Tự Khanh vui vẻ hớn hở nói: “Minh thượng thư cần gì phải tức giận, làm đồng liêu bao nhiêu năm sao chẳng biết đùa gì hết thế?”
Minh thượng thư lạnh lùng đáp: “Ngươi đang nói giỡn sao? Ngươi đang bôi nhọ thì có! Kì thi đầu xuân sắp đến, Ân đại nhân cũng nên nói chuyện cẩn trọng thì hơn. Lễ bộ bọn ta trên dưới một lòng, chắc chắn sẽ không để cho mấy việc mua quan bán tước làm rối loạn trật tự kỷ cương của đất nước xảy ra!”
Ân đại nhân vẫn cười cười, ý vị thâm trường liếc Tả đô ngự sử Đốc sát viện Chúc Hủ mới nhậm chức cách đó không xa, nói: “Vậy sao?”
Ông ta nhanh chóng rời mắt, nói tiếp: “Minh thượng thư cứ xem như ta nói hươu nói vượn đi.”
Cái thái độ khinh khỉnh không thèm để ý càng khiến cho Minh thượng thư sôi máu, nhưng Ân đại nhân không để ý tới ông ta nữa, quay đầu nhìn Minh Nhiễm, mặt cười như nở hoa sán tới: “Thẩm viện trưởng, sớm nha.”
Triều Lăng học phủ là nơi duy nhất không chịu sự quản lí của Lễ Bộ, tuy Thẩm Nguyên Quy chỉ là một một quan tứ phẩm nhỏ bé nhưng lại chỉ nhận lệnh của hoàng đế.
Ân đại nhân thấy hắn mi thanh mục tú, tuy hơi lùn lại còn gầy, nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nhìn vào bản lĩnh của hắn thì mọi thứ khác đều có thể xem nhẹ.
Khuê nữ nhà mình tuy không phải là loại quốc sắc thiên hương nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu mĩ nhân, hai người đúng thật là xứng đôi, càng nhìn càng xứng.
Ân đại nhân nghĩ đến mà mừng, bô bô nói một đống lớn, Minh Nhiễm nghe đến khóe mắt giật liên hồi, đành nói: “Ân đại nhân, nên thượng triều rồi.”
Ân đại nhân nói chưa đã thèm nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chỉnh trang rồi sau đó xếp hàng vào điện.
Minh Nhiễm đứng ở lưng chừng hàng, khó khăn lắm mới đi vào trong đại điện, sau đó quay về hướng Tây Bắc cùng hành lễ với văn võ bá quan trong triều.
Giọng thái giám hô sắc nhọn lại hơi chói tai, Minh Nhiễm nhìn bàn tay mình, thả hồn theo gió.
Mãi cho đến khi một giọng nói như suối chảy, từng chữ như châu như ngọc phía trên vang lên: “Các khanh bình thân.”
Tiếng quần áo sột soạt khắp nơi, lúc này Minh Nhiễm mới đứng lên theo phần lớn các quan viên.
Người đằng trước và người đằng sau nàng đều có vóc dáng cao lớn, Minh Nhiễm kẹp giữa rất khó thấy. Tuân Nghiệp nghe Hộ Bộ báo cáo xong mới để ý thấy một góc váy khác biệt hoàn toàn với quan phục.
Hai mày hắn nhảy dựng lên, từ tốn gọi: “Lễ bộ thị lang Vương Cần Bình.”
Đứng trước Minh Nhiễm là vị Vương đại nhân kia, Vương Cần Bình bị điểm danh một cái sống lưng cứng đờ, bước nhanh khỏi hàng: “Có vi thần.”
Hắn vừa đi ra, Tuân Nghiệp đã thấy rõ ràng, dung mạo như ngọc, người đẹp hơn hoa, hôm nay nàng không mặc váy dài màu đỏ thêu hoa hải đường nữa mà đổi sang một thân váy đỏ nhạt màu hơn, cùng một đám quan phục cùng màu có hơi khó nhận ra.
Lễ bộ thị lang khom người nửa ngày cũng chưa thấy chỉ thị, hai đùi run lẩy bẩy.
Tuân Nghiệp dời mắt, ánh mắt vốn ôn hòa dần trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn mũ chuồn trên đầu Lễ bộ thị lang, nói: “Ngươi cũng biết tội à.”
Sáng nay Lễ bộ thị lang đã nghe Minh thượng thư và Ân đại nhân nói chuyện, vốn có hơi chột dạ, nay sợ đến mức quỳ hẳn xuống sàn, nói: “Vi thần không biết, vi thần sợ hãi!”
“Sợ sao?” Đế vương ngồi ở trên cao khẽ cười ra tiếng, bộ dạng của hắn vẫn ôn hòa anh tuấn như trích tiên nhưng Lễ bộ thị lang lại sợ đến mức da đầu tê dại, mồ hôi đầy đầu.
Cả triều ai cũng biết vị bệ hạ này bên ngoài thì văn nhã yếu đuối, nhìn qua còn tưởng là một quân tử ôn nhuận như ngọc nhưng thật sự lại là một kẻ có thủ đoạn, khắc nghiệt, hành động như mưa rền gió cuốn.
“Bệ hạ, vi thần, vi thần…”
Tuân Nghiệp nhìn về phía Chúc Hủ, nói: “Chúc Khanh.”
Chúc Hủ lập tức bước ra, tấu bẩm Lễ bộ thị lang Vương Cần Bình mượn kì thi xuân để tư lợi, nhận hối lộ.
Cả triều nín thở, vị tân Tả đô ngự sử Đốc Sát Viện này nhóm ba đốm lửa, đây mới chỉ là đốm lửa đầu tiên.
Sau khi kiểm chứng lại toàn bộ vật chứng, Lễ bộ thị lang bị gỡ bỏ mũ ô sa kéo ra ngoài điện, khóc lóc xin tha, khiến cho Minh Nhiễm đang muốn há miệng ngáp lại phải ngậm vội lại.
Cổ họng hơi cứng, làm hốc mắt ứa lệ.
Nàng hạ mắt phục tùng, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống.
Đối với Minh Nhiễm thì chẳng sao cả nhưng cuộc sống sau này Thẩm đại nhân vẫn phải tiếp tục đi tiếp, chưa nói đến có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, việc quan trọng là không thể gây thêm rắc rối cho nàng ấy.
Tuân Nghiệp kín đáo liếc qua, im lặng một lúc lâu mới nhớ đến vị trí mà nàng đang đứng là của Thẩm Nguyên Quy.
Lần này không giả bộ làm nội thị nữa mà làm đại thần luôn à?
Sau vụ của Lễ bộ thị lang thì chẳng có việc gì to tát nữa, càng chẳng có nửa xu quan hệ gì với viện trưởng của Triều Lăng học phủ, Minh Nhiễm cảm thấy không hứng thú, chỉ có mỗi việc Minh thượng thư thân làm Lễ bộ thượng thư mà phải tự đứng ra nhận tội do bản thân sơ suất là khiến nàng cảm thấy có tinh thần hơn.
Tuân Nghiệp nhìn thoáng qua Minh thượng thư, lại như suy nghĩ cái gì đó.
Lâm triều xong, bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, Minh Nhiễm sợ Ân đại nhân lại chạy đến làm mai cho nàng nên vội vàng bước nhanh khỏi đại điện.
Mới vừa thò chân ra khỏi ngạch cửa đã bị Lục Tử ngăn lại: “Thẩm đại nhân, bệ hạ cho gọi người vào trong.”
Mặt Minh Nhiễm cứng đờ, chậm rì rì đi vào, tiện tay nhét hai tay vào tay áo.
Lục Tử không dẫn nàng vào Tử Thần Điện ngay mà để nàng chờ ở lan can bằng đá cẩm thạch bên ngoài điện. Minh Nhiễm chống tay lên lan can chờ khoảng một khắc, sau đó mới thấy một giai nhân đã cởi long bào màu đen ánh đỏ mà thay bằng thường phục từ từ đi ra.
Tuân Nghiệp híp mắt, nói: “Thẩm khanh.”
Minh Nhiễm bước lên hành lễ: “Bệ hạ.”
Hắn đứng nghiêng người vịn vào lan can, nhìn thấy hai gò má bị nắng chiếu đỏ ửng lên của nàng, tự nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười.
Tuân Nghiệp nhếch môi, cũng thật sự khẽ cười ra tiếng.
Minh Nhiễm mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm giả bộ như không nghe thấy gì, lại thấy người nọ nhẹ giọng hỏi: “Chúc khanh nói không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái tồn tại, Thẩm khanh thì sao? Ngươi có tin không?”
Minh Nhiễm hoang mang chớp mắt một cái, câu này nghe quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải.
Nàng dừng một chút rồi đáp: “Thần tin.”
“Vậy ngươi từng gặp qua bao giờ chưa?”
Minh Nhiễm: “…Chưa, chưa từng.” Nàng nghĩ ra rồi, lần trước khi nàng biến thành Vương công công, vị hoàng đế bệ hạ này hình như cũng hỏi như vậy.
Chẳng lẽ hắn bị nữ quỷ quấn thân?
Nghĩ vậy, Minh Nhiễm thử hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ gặp qua rồi?”
Nếu nàng giúp vị hoàng đế này đuổi quỷ đi, cũng xem như là ân nhân cứu mạng của hắn, lấy ân cứu mạng đó để đỡ tội khi quân cho Thẩm đại nhân, vậy cái đầu trên cổ muốn rớt cũng không rớt nổi!
Tuân Nghiệp nhíu mày, từ tối qua hắn vẫn luôn cho rằng người trước mắt này là yêu hồ quỷ mị, nhưng giờ lại có một ý tưởng khác.
Nàng như này nhìn giống một loại kỳ phương dị thuật hơn.
Hắn mỉm cười, bình chân như vại, đáp: “Chưa từng gặp qua.”
Minh Nhiễm: “…” Này hoàng đế bệ hạ, lần trước người đâu có nói như thế