Chương : 3
Có lẽ là do uống hơi nhiều, mà trên mặt Tưởng Trọng Lâm có một tầng đỏ ửng, nhìn qua có chút... có chút tú sắc khả xan*.
*sắc có thể ăn được.
"Tôi đang nghĩ trong phòng của anh một chút đồ vật màu đỏ đều không có, chẳng giống như là kết hôn chút nào." Cô oán giận.
Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới việc đó." Việc kết hôn diễn ra vội vàng, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ chủ nhân thu xếp những việc này, tự nhiên sẽ có rất nhiều thiếu sót.
"Vậy... Tôi có thể tự mình sắp xếp không?" Cô hỏi dò.
"Có thể, cô muốn sắp xếp như thế nào thì cứ làm như vậy đi." Đối với những việc này anh vốn cũng không có yêu cầu gì, nếu Cố Nhược Ngu thấy vui thì cứ để cô quyết định là được.
Cố Nhược Ngu nhận được sự đồng ý có vẻ rất vui vẻ, xoa xoa hai tay. Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm áo tắm dài đi phòng tắm tắm rửa, anh rất không thích mùi rượu khắp người.
Thừa dịp Tưởng Trọng Lâm tắm rửa, Cố Nhược Ngu nhớ tới lúc trước đùa giỡn nói với Lâm Gia Ý, đêm tân hôn, chủ đề tất nhiên là buổi đêm hôm đó. Chỉ là hai người vốn dĩ cũng không thể gọi là quen thuộc, vèo một phát liền lên giường, có thể sẽ rất xấu hổ nha. Có điều nói đi nói lại, hai người đã kết hôn còn cần gì ra vẻ, đây đều là chuyện sớm muộn mà thôi. Lại nói gương mặt dáng người Tưởng Trọng Lâm cũng không tồi, cô cũng không chịu thiệt.
Ngay lúc Cố Nhược Ngu đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên dưới bụng có cảm giác không đúng, sau đó cô liền cảm thấy có thứ gì muốn ra ngoài.
Cô bất an đi vào phòng vệ sinh cho khách, quả nhiên, dì cả đến rồi.
Hay lắm, những xây dựng tâm lý vừa rồi tất cả đều không cần nữa.
"Thật là biết chọn thời gian a..." Cố Nhược Ngu lẩm bẩm đi trở về phòng ngủ, Tưởng Trọng Lâm một thân nhiệt khí từ phòng tắm đi ra. Bốn mắt nhìn nhau lại không nói gì.
Kỳ thật, trong lòng Tưởng Trọng Lâm cũng có chút không quen. Còn không biết nên mở miệng như thế nào, thì lại nghe thấy Cố Nhược Ngu nói,
"Cái đó..." Cô gãi gãi đầu, "Kỳ sinh lý của tôi đến rồi."
"......"
Tưởng Trọng Lâm trong lòng không khỏi thở phào một hơi, "Lúc này chắc cô không thoải mái đi, nên đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay hẳn là cô rất mệt."
Không thể làm chuyện xấu, chi bằng tìm chút chuyện khác tới làm.
Cố Nhược Ngu vẻ mặt hưng phấn hỏi, "Có phải anh chơi cờ vua rất giỏi?"
Tưởng Trọng Lâm nhất thời không rõ tốc độ đổi đề tài của cô sao lại nhanh như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, "Hồi còn đi học cũng có biết một chút."
Nói là "biết một chút" tuyệt đối là quá mức khiêm tốn. Thời học sinh, Tưởng Trọng Lâm tuy rằng bởi vì khí thế của anh hơi cự người ở ngoài ngàn dặm quá mức, nên không có nhiều nữ sinh có gan trắng trợn táo bạo theo đuổi anh. Nhưng anh lại là một học sinh xuất sắc toàn diện, thành ra những người lén ái mộ anh cũng không thiếu.
Khi xưa anh từng tham gia giải cờ vua quốc tế trứ danh nọ nhận được giải thưởng lớn, chuyện này hầu như toàn trường đều biết, thầy hiệu trưởng cũng thường xuyên nhắc tới, nói rằng anh khiến trường vẻ vang vân vân. Bản thân anh đối với chuyện này cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, lúc ấy phụ thân yêu cầu nghiêm khắc, bất kể anh làm gì đều yêu cầu tốt nhất, giải thi đấu kia chẳng qua là hoàn thành một mục tiêu mà phụ thân giao cho mà thôi.
Cố Nhược Ngu nghe được "biết một chút", ở trong lòng cô cũng dịch ra ý tứ "Ta là cao thủ".
Lập tức tìm ra một cái hộp từ rương hành lý của mình, một bộ cờ vua sáng long lanh.
"Cái này là một bộ cờ vua làm từ thuỷ tinh Swarovski tôi ở nước ngoài rất vất vả mới nhờ người mua được, đẹp không. Dù sao buổi tối cũng không bận chuyện gì, không bằng tới chơi cờ đi?"
"......"
Tưởng Trọng Lâm không nghĩ tới đêm tân hôn của chính mình lại trải qua bằng một trò chơi "thú vị" như là cùng cô dâu đánh cờ vua. Có điều nhìn Cố Nhược Ngu tỏ vẻ chờ mong, anh không thể nói ra câu từ chối.
Nếu nói Tưởng Trọng Lâm là cao thủ, thì Cố Nhược Ngu cũng không phải dễ đối phó. Lúc trước cô cũng được gọi là thiên hạ không có địch thủ, mà cao thủ chỉ có trong truyền thuyết a. Tham gia không bao lâu thì cô liên tục nghe thấy các loại đồn đãi về vị "thần cờ" tiền nhiệm Tưởng Trọng Lâm, đồn anh rất lợi hại, đồn anh rất soái khí, đồn anh có tai tiếng này nọ với bạn gái, loại tin tức bát quái gì cũng có. Chỉ bởi vì khi đó Tưởng Trọng Lâm đã sớm tốt nghiệp, Cố Nhược Ngu không phục cũng không có cơ hội phân thắng bại.
Mà hiện tại tuy không thể ở trên giường đại chiến ba trăm hiệp, vậy cũng không phải là không thể ở trên bàn cờ làm vài ván.
Tưởng Trọng Lâm cầm lấy quân cờ, cảm thấy một trận hoảng hốt, tựa hồ thông qua một bàn cờ, anh quay về ngày thi đấu năm đó. Thời học sinh của anh không có chuyện thú vị gì đáng nói, chỉ luôn hoàn thành các loại mục tiêu phụ thân đặt ra. Có lẽ chỉ có thể thông qua thi đấu và học tập như vậy để thực hiện một loại tự thỏa mãn đi.
Tưởng Trọng Lâm nhiều năm không chạm vào cờ, vài ván đầu chỉ chênh nhau một chút mà thua Cố Nhược Ngu, ngược lại lại bật lên lòng hiếu thắng biến mất đã lâu của anh, càng ngày càng nghiêm túc.
Bên này Cố Nhược Ngu bị anh bức đến gấp gáp, lúc này mới cảm giác được đại thần trong truyền thuyết quả nhiên là danh bất hư truyền, nếu là năm đó thật sự không biết trời cao đất dày tìm anh quyết một trận thắng bại, vậy chẳng phải là cô sẽ thua rất thảm hay sao?
Tưởng Trọng Lâm nghĩ ngợi nửa ngày, mới đặt quân cờ xuống, vừa ngẩng lên, lại thấy Cố Nhược Ngu dựa đầu vào vách tường bên cạnh ngủ mất rồi.
Thật sự là chưa từng gặp ai như vậy!
Anh đành phải nhẹ nhàng tay chân đem cô bế lên, bỏ vào ổ chăn. Vừa tiếp xúc với cái chăn sạch sẽ mềm ấm, Cố Nhược Ngu nhanh chóng cuộn chính mình vào trong, khuôn mặt rơi vào cái gối đầu mềm xốp miệng còn khò khò hai tiếng.
Tưởng Trọng Lâm lại thêm buồn cười, sờ sờ khuôn mặt mịn màng của cô, lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng. Chính anh cũng nằm xuống bên cạnh cô mà ngủ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc phải cạnh tranh với công ty khác thu mua xí nghiệp, cho nên Tưởng Trọng Lâm không có thời gian đi trăng mật cùng Cố Nhược Ngu, đối với chuyện này Cố Nhược Ngu cũng tỏ ra tương đối bao dung, chỉ nói về sau nhất định phải tìm thời gian bù lại. Tưởng Trọng Lâm tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Cố Nhược Ngu tỉnh lại thì trời đã không còn sớm.
Chờ cô rửa mặt xong đi xuống ăn bữa sáng, Tưởng Trọng Lâm đã mặc một bộ tây trang chỉnh tề ngồi bên bàn ăn.
Vì muốn bảo trì dáng người, Cố Nhược Ngu buổi sáng cơ bản đều ăn các loại salad là chủ yếu, trước đó cô cũng phân phó người làm buổi sáng chỉ cần chuẩn bị salad cùng sữa bò là được.
Có điều đang lúc cô cao hứng ăn, thì phía đối diện Tưởng Trọng Lâm đưa đến ánh mắt ta không tán thành.
Quả nhiên, anh nghiêm túc mở miệng. "Buổi sáng đừng chỉ ăn mỗi rau dưa hoa quả, cô cũng nên ăn một lượng thích hợp các loại trứng thịt. Cô vốn đã rất gầy, không cần học theo đám người mẫu, gầy đến chỉ có xương cốt."
"......"
"Còn có, đừng mặc quần đùi áo hai dây, bụng dễ bị lạnh, đặc biệt là lúc này."
"......"
"Đúng rồi, kem đánh răng trong phòng tắm nhớ rõ phải để chúc xuống dưới, đừng bóp kem từ giữa tuýp."
"......"
"Sau đó..."
"Anh còn chưa nói xong à?" Cố Nhược Ngu hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, "Ba tôi cũng không lải nhải nhiều như anh!"
Tưởng tiên sinh bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn nói, cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buồn chán thì tìm Lâm tiểu thư đến chơi, sách đặt ở trên bàn của tôi là để cho cô."
Lúc Tưởng Trọng Lâm đi Cố Nhược Ngu đưa anh tới cửa, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo anh cúi đầu, tỏ vẻ thần bí. Tưởng Trọng Lâm đành phải ghé tai tới gần.
"Tuy rằng anh có chút dài dòng, nhưng mà tôi vẫn thích, anh đi sớm về sớm nha." Nói xong liền nhón chân ôm lấy cổ anh khẽ hôn lên môi một cái.
Tưởng Trọng Lâm tới công ty rồi lại nghĩ tới cái hôn tạm biệt này. Dường như cuộc hôn nhân này còn tốt một chút so với trong tưởng tượng.
Bởi vì mới kết hôn nên cô cũng không cần tới văn phòng làm việc, mà ở nhà lại quá buồn chán. Cô liền gọi Lâm Gia Ý đến cùng cô đi dạo phố, thuận tiện sắm sửa lại đồ đạc trong phòng ngủ. Dù sao Tưởng Trọng Lâm cũng đã nói nói tùy cô, vậy thì cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Con gái đi dạo phố luôn vô cùng vui vẻ, vất vả đến tận buổi chiều mới mua xong đồ đạc ghi trên danh sách, hai cô cũng mệt đến không đi nổi, đành tìm một nhà hàng ngồi xuống vừa buôn chuyện tiện thể giải quyết luôn bữa tối.
"Cậu xem dáng vẻ đi mua hàng của cậu, cái gì cũng đòi lấy thứ tốt nhất, lúc quẹt thẻ hai mắt cũng không chớp lấy một cái, quả nhiên là gả vào hào môn rồi?" Lâm Gia Ý cắn ống hút trêu ghẹo nói.
"Chẳng lẽ đồ dùng của tớ trước kia không phải đều là thứ tốt nhất sao? Phẩm vị của tớ vẫn rất tốt được không hả, lại nói, thẻ là anh ấy đưa cho, không tiêu hết tiền sao được, hiện tại tớ chính là người có tư cách quẹt thẻ của anh ấy nhất."
Lâm Gia Ý bị lời này chọc cười, nhìn cô quá đắc ý mà xấu hổ thay. Da mặt Cố Nhược Ngu lúc nào cũng đủ dày, tỏ vẻ cậu-làm-gì-được-tôi vênh lên tận trời.
Ngay lúc hai người đang trêu ghẹo thì nhìn thấy có hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trên lối vào cửa hàng.
Lâm Gia Ý thần sắc lập tức trở nên nghiền ngẫm, "Nha, đây không phải hoàng tử của chúng ta và Sam Thái* sao?"
*Sam Thái: nữ chính trong phim Vườn sao băng
Tưởng Thúc Dương cùng Tân Nghệ Viện tay trong tay theo chỉ dẫn của nhân viên nhà hàng tới chỗ ngồi phía bên kia, nhìn qua đúng là rất gắn bó keo sơn.
"Cậu không đi ra chào hỏi vị hôn phu trước à?" Lâm Gia Ý cường điệu một chữ "trước".
"Không cần, trước kia tớ cũng chưa từng thấy hắn thuận mắt," Cố Nhược Ngu khinh thường liếc mắt một cái phía bọn họ bên kia, "Nhưng thật ra cái cô Tân Nghệ Viện này càng ngày càng thay đổi."
"Thay đổi lớn ư? Không phải vẫn là dáng vẻ thời đi học hay sao."
"Tớ không nói bộ dáng, tớ là nói khí chất," cô rất có hứng thú đánh giá, "Cậu nhìn đi, áo gió, giày cao gót, túi xách, tất cả đều là cùng một nhãn hiệu, phối hợp cũng rất có tiêu chuẩn. Trước kia cô ta không phải luôn mặc áo sơmi quần jean là gì?"
"Làm ơn, cũng đã gặp được một tài chủ như vậy, người ta còn có thể tiếp tục mặc áo sơmi với quần jean sao?"
Trong lúc các cô đang mải bình phẩm từ đầu đến chân, thì Tân Nghệ Viện bỗng nhiên nhìn thấy hai cô, ngay sau đó nói thầm một câu gì đó vói Tưởng Thúc Dương đang ngồi đối diện, hắn cũng xoay người lại, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đang ngồi ở bên cửa sổ.
Chuyện đính hôn với Cố Nhược Ngu thì ngay từ hồi học cao trung hắn cũng có nghe phụ thân nói qua, trước kia cũng không để bụng, sau lại gặp được Tân Nghệ Viện thì liền chuyển thành bài xích. Chỉ là lúc đó ở trường học thì người biết chuyện cũng không nhiều, mà Cố Nhược Ngu có vẻ hoàn toàn không biết đến việc này, thế nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Cho đến tận lúc hắn đem Nghệ Viện về nhà, bị phụ thân kịch liệt phản đối, hơn nữa ông còn yêu cầu hắn nhanh chóng kết hôn cùng Cố Nhược Ngu. Đối với nữ nhân này, hắn thật sự không có chút hảo cảm nào, so với Nghệ Viện thì hắn lại càng thích một cô gái đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, vô cùng sinh động thú vị, có thể khóc lớn có thể cười to, luôn nỗ lực trong cuộc sống hơn.
Cuối cùng, tuy rằng hắn đấu tranh được kết quả mà hắn mong đợi, nhưng phụ thân vậy mà lại không huỷ bỏ hứa hẹn với Cố gia, chẳng qua tìm anh hai tới thay thế hắn. Bây giờ thì, vị hôn thê trước đây của hắn đã biến thành chị dâu!
*sắc có thể ăn được.
"Tôi đang nghĩ trong phòng của anh một chút đồ vật màu đỏ đều không có, chẳng giống như là kết hôn chút nào." Cô oán giận.
Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới việc đó." Việc kết hôn diễn ra vội vàng, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ chủ nhân thu xếp những việc này, tự nhiên sẽ có rất nhiều thiếu sót.
"Vậy... Tôi có thể tự mình sắp xếp không?" Cô hỏi dò.
"Có thể, cô muốn sắp xếp như thế nào thì cứ làm như vậy đi." Đối với những việc này anh vốn cũng không có yêu cầu gì, nếu Cố Nhược Ngu thấy vui thì cứ để cô quyết định là được.
Cố Nhược Ngu nhận được sự đồng ý có vẻ rất vui vẻ, xoa xoa hai tay. Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm áo tắm dài đi phòng tắm tắm rửa, anh rất không thích mùi rượu khắp người.
Thừa dịp Tưởng Trọng Lâm tắm rửa, Cố Nhược Ngu nhớ tới lúc trước đùa giỡn nói với Lâm Gia Ý, đêm tân hôn, chủ đề tất nhiên là buổi đêm hôm đó. Chỉ là hai người vốn dĩ cũng không thể gọi là quen thuộc, vèo một phát liền lên giường, có thể sẽ rất xấu hổ nha. Có điều nói đi nói lại, hai người đã kết hôn còn cần gì ra vẻ, đây đều là chuyện sớm muộn mà thôi. Lại nói gương mặt dáng người Tưởng Trọng Lâm cũng không tồi, cô cũng không chịu thiệt.
Ngay lúc Cố Nhược Ngu đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên dưới bụng có cảm giác không đúng, sau đó cô liền cảm thấy có thứ gì muốn ra ngoài.
Cô bất an đi vào phòng vệ sinh cho khách, quả nhiên, dì cả đến rồi.
Hay lắm, những xây dựng tâm lý vừa rồi tất cả đều không cần nữa.
"Thật là biết chọn thời gian a..." Cố Nhược Ngu lẩm bẩm đi trở về phòng ngủ, Tưởng Trọng Lâm một thân nhiệt khí từ phòng tắm đi ra. Bốn mắt nhìn nhau lại không nói gì.
Kỳ thật, trong lòng Tưởng Trọng Lâm cũng có chút không quen. Còn không biết nên mở miệng như thế nào, thì lại nghe thấy Cố Nhược Ngu nói,
"Cái đó..." Cô gãi gãi đầu, "Kỳ sinh lý của tôi đến rồi."
"......"
Tưởng Trọng Lâm trong lòng không khỏi thở phào một hơi, "Lúc này chắc cô không thoải mái đi, nên đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay hẳn là cô rất mệt."
Không thể làm chuyện xấu, chi bằng tìm chút chuyện khác tới làm.
Cố Nhược Ngu vẻ mặt hưng phấn hỏi, "Có phải anh chơi cờ vua rất giỏi?"
Tưởng Trọng Lâm nhất thời không rõ tốc độ đổi đề tài của cô sao lại nhanh như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, "Hồi còn đi học cũng có biết một chút."
Nói là "biết một chút" tuyệt đối là quá mức khiêm tốn. Thời học sinh, Tưởng Trọng Lâm tuy rằng bởi vì khí thế của anh hơi cự người ở ngoài ngàn dặm quá mức, nên không có nhiều nữ sinh có gan trắng trợn táo bạo theo đuổi anh. Nhưng anh lại là một học sinh xuất sắc toàn diện, thành ra những người lén ái mộ anh cũng không thiếu.
Khi xưa anh từng tham gia giải cờ vua quốc tế trứ danh nọ nhận được giải thưởng lớn, chuyện này hầu như toàn trường đều biết, thầy hiệu trưởng cũng thường xuyên nhắc tới, nói rằng anh khiến trường vẻ vang vân vân. Bản thân anh đối với chuyện này cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, lúc ấy phụ thân yêu cầu nghiêm khắc, bất kể anh làm gì đều yêu cầu tốt nhất, giải thi đấu kia chẳng qua là hoàn thành một mục tiêu mà phụ thân giao cho mà thôi.
Cố Nhược Ngu nghe được "biết một chút", ở trong lòng cô cũng dịch ra ý tứ "Ta là cao thủ".
Lập tức tìm ra một cái hộp từ rương hành lý của mình, một bộ cờ vua sáng long lanh.
"Cái này là một bộ cờ vua làm từ thuỷ tinh Swarovski tôi ở nước ngoài rất vất vả mới nhờ người mua được, đẹp không. Dù sao buổi tối cũng không bận chuyện gì, không bằng tới chơi cờ đi?"
"......"
Tưởng Trọng Lâm không nghĩ tới đêm tân hôn của chính mình lại trải qua bằng một trò chơi "thú vị" như là cùng cô dâu đánh cờ vua. Có điều nhìn Cố Nhược Ngu tỏ vẻ chờ mong, anh không thể nói ra câu từ chối.
Nếu nói Tưởng Trọng Lâm là cao thủ, thì Cố Nhược Ngu cũng không phải dễ đối phó. Lúc trước cô cũng được gọi là thiên hạ không có địch thủ, mà cao thủ chỉ có trong truyền thuyết a. Tham gia không bao lâu thì cô liên tục nghe thấy các loại đồn đãi về vị "thần cờ" tiền nhiệm Tưởng Trọng Lâm, đồn anh rất lợi hại, đồn anh rất soái khí, đồn anh có tai tiếng này nọ với bạn gái, loại tin tức bát quái gì cũng có. Chỉ bởi vì khi đó Tưởng Trọng Lâm đã sớm tốt nghiệp, Cố Nhược Ngu không phục cũng không có cơ hội phân thắng bại.
Mà hiện tại tuy không thể ở trên giường đại chiến ba trăm hiệp, vậy cũng không phải là không thể ở trên bàn cờ làm vài ván.
Tưởng Trọng Lâm cầm lấy quân cờ, cảm thấy một trận hoảng hốt, tựa hồ thông qua một bàn cờ, anh quay về ngày thi đấu năm đó. Thời học sinh của anh không có chuyện thú vị gì đáng nói, chỉ luôn hoàn thành các loại mục tiêu phụ thân đặt ra. Có lẽ chỉ có thể thông qua thi đấu và học tập như vậy để thực hiện một loại tự thỏa mãn đi.
Tưởng Trọng Lâm nhiều năm không chạm vào cờ, vài ván đầu chỉ chênh nhau một chút mà thua Cố Nhược Ngu, ngược lại lại bật lên lòng hiếu thắng biến mất đã lâu của anh, càng ngày càng nghiêm túc.
Bên này Cố Nhược Ngu bị anh bức đến gấp gáp, lúc này mới cảm giác được đại thần trong truyền thuyết quả nhiên là danh bất hư truyền, nếu là năm đó thật sự không biết trời cao đất dày tìm anh quyết một trận thắng bại, vậy chẳng phải là cô sẽ thua rất thảm hay sao?
Tưởng Trọng Lâm nghĩ ngợi nửa ngày, mới đặt quân cờ xuống, vừa ngẩng lên, lại thấy Cố Nhược Ngu dựa đầu vào vách tường bên cạnh ngủ mất rồi.
Thật sự là chưa từng gặp ai như vậy!
Anh đành phải nhẹ nhàng tay chân đem cô bế lên, bỏ vào ổ chăn. Vừa tiếp xúc với cái chăn sạch sẽ mềm ấm, Cố Nhược Ngu nhanh chóng cuộn chính mình vào trong, khuôn mặt rơi vào cái gối đầu mềm xốp miệng còn khò khò hai tiếng.
Tưởng Trọng Lâm lại thêm buồn cười, sờ sờ khuôn mặt mịn màng của cô, lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng. Chính anh cũng nằm xuống bên cạnh cô mà ngủ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc phải cạnh tranh với công ty khác thu mua xí nghiệp, cho nên Tưởng Trọng Lâm không có thời gian đi trăng mật cùng Cố Nhược Ngu, đối với chuyện này Cố Nhược Ngu cũng tỏ ra tương đối bao dung, chỉ nói về sau nhất định phải tìm thời gian bù lại. Tưởng Trọng Lâm tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Cố Nhược Ngu tỉnh lại thì trời đã không còn sớm.
Chờ cô rửa mặt xong đi xuống ăn bữa sáng, Tưởng Trọng Lâm đã mặc một bộ tây trang chỉnh tề ngồi bên bàn ăn.
Vì muốn bảo trì dáng người, Cố Nhược Ngu buổi sáng cơ bản đều ăn các loại salad là chủ yếu, trước đó cô cũng phân phó người làm buổi sáng chỉ cần chuẩn bị salad cùng sữa bò là được.
Có điều đang lúc cô cao hứng ăn, thì phía đối diện Tưởng Trọng Lâm đưa đến ánh mắt ta không tán thành.
Quả nhiên, anh nghiêm túc mở miệng. "Buổi sáng đừng chỉ ăn mỗi rau dưa hoa quả, cô cũng nên ăn một lượng thích hợp các loại trứng thịt. Cô vốn đã rất gầy, không cần học theo đám người mẫu, gầy đến chỉ có xương cốt."
"......"
"Còn có, đừng mặc quần đùi áo hai dây, bụng dễ bị lạnh, đặc biệt là lúc này."
"......"
"Đúng rồi, kem đánh răng trong phòng tắm nhớ rõ phải để chúc xuống dưới, đừng bóp kem từ giữa tuýp."
"......"
"Sau đó..."
"Anh còn chưa nói xong à?" Cố Nhược Ngu hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, "Ba tôi cũng không lải nhải nhiều như anh!"
Tưởng tiên sinh bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn nói, cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buồn chán thì tìm Lâm tiểu thư đến chơi, sách đặt ở trên bàn của tôi là để cho cô."
Lúc Tưởng Trọng Lâm đi Cố Nhược Ngu đưa anh tới cửa, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo anh cúi đầu, tỏ vẻ thần bí. Tưởng Trọng Lâm đành phải ghé tai tới gần.
"Tuy rằng anh có chút dài dòng, nhưng mà tôi vẫn thích, anh đi sớm về sớm nha." Nói xong liền nhón chân ôm lấy cổ anh khẽ hôn lên môi một cái.
Tưởng Trọng Lâm tới công ty rồi lại nghĩ tới cái hôn tạm biệt này. Dường như cuộc hôn nhân này còn tốt một chút so với trong tưởng tượng.
Bởi vì mới kết hôn nên cô cũng không cần tới văn phòng làm việc, mà ở nhà lại quá buồn chán. Cô liền gọi Lâm Gia Ý đến cùng cô đi dạo phố, thuận tiện sắm sửa lại đồ đạc trong phòng ngủ. Dù sao Tưởng Trọng Lâm cũng đã nói nói tùy cô, vậy thì cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Con gái đi dạo phố luôn vô cùng vui vẻ, vất vả đến tận buổi chiều mới mua xong đồ đạc ghi trên danh sách, hai cô cũng mệt đến không đi nổi, đành tìm một nhà hàng ngồi xuống vừa buôn chuyện tiện thể giải quyết luôn bữa tối.
"Cậu xem dáng vẻ đi mua hàng của cậu, cái gì cũng đòi lấy thứ tốt nhất, lúc quẹt thẻ hai mắt cũng không chớp lấy một cái, quả nhiên là gả vào hào môn rồi?" Lâm Gia Ý cắn ống hút trêu ghẹo nói.
"Chẳng lẽ đồ dùng của tớ trước kia không phải đều là thứ tốt nhất sao? Phẩm vị của tớ vẫn rất tốt được không hả, lại nói, thẻ là anh ấy đưa cho, không tiêu hết tiền sao được, hiện tại tớ chính là người có tư cách quẹt thẻ của anh ấy nhất."
Lâm Gia Ý bị lời này chọc cười, nhìn cô quá đắc ý mà xấu hổ thay. Da mặt Cố Nhược Ngu lúc nào cũng đủ dày, tỏ vẻ cậu-làm-gì-được-tôi vênh lên tận trời.
Ngay lúc hai người đang trêu ghẹo thì nhìn thấy có hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trên lối vào cửa hàng.
Lâm Gia Ý thần sắc lập tức trở nên nghiền ngẫm, "Nha, đây không phải hoàng tử của chúng ta và Sam Thái* sao?"
*Sam Thái: nữ chính trong phim Vườn sao băng
Tưởng Thúc Dương cùng Tân Nghệ Viện tay trong tay theo chỉ dẫn của nhân viên nhà hàng tới chỗ ngồi phía bên kia, nhìn qua đúng là rất gắn bó keo sơn.
"Cậu không đi ra chào hỏi vị hôn phu trước à?" Lâm Gia Ý cường điệu một chữ "trước".
"Không cần, trước kia tớ cũng chưa từng thấy hắn thuận mắt," Cố Nhược Ngu khinh thường liếc mắt một cái phía bọn họ bên kia, "Nhưng thật ra cái cô Tân Nghệ Viện này càng ngày càng thay đổi."
"Thay đổi lớn ư? Không phải vẫn là dáng vẻ thời đi học hay sao."
"Tớ không nói bộ dáng, tớ là nói khí chất," cô rất có hứng thú đánh giá, "Cậu nhìn đi, áo gió, giày cao gót, túi xách, tất cả đều là cùng một nhãn hiệu, phối hợp cũng rất có tiêu chuẩn. Trước kia cô ta không phải luôn mặc áo sơmi quần jean là gì?"
"Làm ơn, cũng đã gặp được một tài chủ như vậy, người ta còn có thể tiếp tục mặc áo sơmi với quần jean sao?"
Trong lúc các cô đang mải bình phẩm từ đầu đến chân, thì Tân Nghệ Viện bỗng nhiên nhìn thấy hai cô, ngay sau đó nói thầm một câu gì đó vói Tưởng Thúc Dương đang ngồi đối diện, hắn cũng xoay người lại, nhìn thấy Cố Nhược Ngu đang ngồi ở bên cửa sổ.
Chuyện đính hôn với Cố Nhược Ngu thì ngay từ hồi học cao trung hắn cũng có nghe phụ thân nói qua, trước kia cũng không để bụng, sau lại gặp được Tân Nghệ Viện thì liền chuyển thành bài xích. Chỉ là lúc đó ở trường học thì người biết chuyện cũng không nhiều, mà Cố Nhược Ngu có vẻ hoàn toàn không biết đến việc này, thế nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Cho đến tận lúc hắn đem Nghệ Viện về nhà, bị phụ thân kịch liệt phản đối, hơn nữa ông còn yêu cầu hắn nhanh chóng kết hôn cùng Cố Nhược Ngu. Đối với nữ nhân này, hắn thật sự không có chút hảo cảm nào, so với Nghệ Viện thì hắn lại càng thích một cô gái đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, vô cùng sinh động thú vị, có thể khóc lớn có thể cười to, luôn nỗ lực trong cuộc sống hơn.
Cuối cùng, tuy rằng hắn đấu tranh được kết quả mà hắn mong đợi, nhưng phụ thân vậy mà lại không huỷ bỏ hứa hẹn với Cố gia, chẳng qua tìm anh hai tới thay thế hắn. Bây giờ thì, vị hôn thê trước đây của hắn đã biến thành chị dâu!