Chương : 7
hoa huy*t mềm mại của Lâm Chi bị cây gậy thô to của Quý Hoài Thịnh khai phá, môi cũng bị anh lấp kín. Anh cạy răng cô, câu lấy lưỡi nhỏ hôn triền miên.
Hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị anh chặn lại, hơi thở Lâm Chi trở nên dồn dập, thể lực cạn dần.
Lâm Chi cố gắng kìm chế cảm giác kích thích từ hạ thân truyền đến, duy trì chút tỉnh táo chẳng còn là bao, giơ tay đấm liên tục vào lưng Quý Hoài Thịnh, muốn anh dừng lại.
Quý Hoài Thịnh không dao động, tiếp tục phá vỡ nhục tầng tầng nếp gấp bên trong, tiến quân thần tốc, đi thẳng đến chỗ sâu nhất.
Đạo diễn Vương đứng cạnh bề bơi nhìn thấy Lâm Chi không diễn theo kịch bản, tức giận hô một tiếng “Cut”, rồi cầm lấy cái loa nhỏ răn dạy cô: “Lâm Chi, cô có muốn diễn không, không muốn thì để tôi đổi người. Có rất nhiều người có thể thay cô, đừng ở đây lãng phí thời gian của mọi người.”
Tiếng “Cut” của đạo diễn vừa vang lên, Quý Hoài Thịnh liền ngừng động tác, để cậu nhỏ nằm bất động trong cơ thể Lâm Chi, cũng buông môi cô ra.
Lâm Chi thở hổn hển, nói đứt quãng: “Đạo diễn, tôi… không phải, là vì anh ta… anh ta…”
Lâm Chi còn muốn nói tiếp, nhưng Quý Hoài Thịnh lại cậy được nước che chắn, dưới thân dùng sức đỉnh mạnh vào hoa tâm mềm mại của cô.
Lâm Chi cắn chặt môi dưới, miệng bật ra một tiếng nức nở, nói không nên lời.
Thấy Lâm Chi mãi không nói được nguyên nhân, đạo diễn chỉ đơn giản cho là Quý Hoài Thịnh có phản ứng sinh lý, sau đó cô mới không phối hợp. Nhưng Quý Hoài Thịnh vẫn mặc quần bơi, có thể làm gì được chứ.
Quay mấy cảnh thân thể phải tiếp xúc thân mật thế này, có phản ứng cũng là bình thường, có phải làm thật đâu, nếu đã nhận kịch bản thì nên diễn cho tốt, đây là chức nghiệp của một diễn viên.
Đạo diễn Vương tiếp tục nói: “Anh anh tôi tôi cái gì, đã nhận kịch bản thì diễn tốt cho tôi, không làm được thì biến đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Quý Hoài Thịnh quay đầu cười nói với đạo diễn: “Đạo diễn, xin lỗi, vừa rồi cô Lâm muốn nói là cô ấy mắc lỗi, cho cô ấy diễn lại một lần, lần này sẽ tốt hơn. Đạo diễn cho cô ấy một cơ hội đi.”
Quý Hoài Thịnh là đại ảnh đế nổi tiếng, anh đã lên tiếng, đạo diễn cũng phải cho chút mặt mũi.
Vì thế, giọng điệu của đạo diễn chuyển sang hòa hoãn: “Vậy quay thêm lần nữa, lần này NG, quay từ cảnh hai người đổi tư thế. Lần này tôi còn chưa kêu cut, thì không ai được dừng lại. Quay phim chuẩn bị. Action!”
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn Lâm Chi, khóe miệng cong lên ý cười xấu xa, giống như đang khoe khoang thắng lợi.
Lâm Chi cắn môi dưới, tức giận lườm anh. ĐM, là ai nói nhân phẩm của Quý Hoài Thịnh rất tốt, không sàm sỡ diễn viên nữ. Rõ ràng anh là tên khốn nạn ra vẻ đạo mạo.
Quý Hoài Thịnh làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Lâm Chi. Anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng cắn thùy tai mượt mà, thấp giọng nói: “Đạo diễn Vương rất nóng tính, đây là cơ hội cuối cùng, diễn cho tốt, nếu không em sẽ bị hủy hợp đồng, không có cát sê đâu.”
Nghe thấy cát sê, thân thể Lâm Chi lập tức cứng đờ, lửa giận trong mắt tắt hơn phân nửa. Cô muốn cát sê, cô rất cần tiền.
Quý Hoài Thịnh nói xong liền bắt đầu dịu dàng gặm cắn cần cổ trắng nõn thon dài của Lâm Chi. Hơi thở ấm áp của anh lướt trên da cô, tạo cảm giác hơi ngứa, rồi lại mang đến từng cơn tê dại.
Lâm Chi giằng co một lát, cuối cùng đành chấp nhận phối hợp với anh, cất tiếng rên rỉ.
Quý Hoài Thịnh rút nam căn đang chôn trong cơ thể Lâm Chi ra đến cửa huyệt, chỉ để lại mỗi quy đầu ở bên trong. Rồi đột nhiên anh thúc mạnh, thứ ấy vọt vào chỗ sâu nhất, chạm đến tận cửa tử cung của cô.
“A…” Lâm Chi đau đớn hét lên một tiếng, sống lưng dựng thẳng.
Cô quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều đang nhìn họ chằm chằm, camera cũng đang quay.
Xấu hổ, khẩn trương, sợ hãi đan xen, Lâm Chi không cách nào chấp nhận nổi việc làm chuyện này trước mắt bao người.
Lâm Chi nhỏ giọng khẩn cầu bên tai Quý Hoài Thịnh: “Đừng cử động, xin anh, ra ngoài đi, sẽ bị phát hiện mất.”
Giọng nói của cô mềm mại đến mức làm ngực Quý Hoài Thịnh ngứa ngáy như bị mèo cào, chỉ muốn dùng sức mạnh hơn, muốn nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Anh bóp eo Lâm Chi, dùng sức luật động, rút ra gần hết rồi lại nhanh chóng xâm nhập, từng cú va chạm mạnh tới cửa tử cung của cô.
“A… Ân… A…” Lâm Chi rên rỉ thành tiếng.
Quá sâu, cửa tử cung bị cây gậy thô dài của anh thúc mạnh, nửa thân dưới của cô bắt đầu run rẩy.
Bên trong vừa đau vừa tê dại, cô bị anh làm đến mức ngón chân cuộn tròn lại, móng tay để lại từng vệt cào đỏ trên lưng anh.
Lâm Chi run rẩy nói bên tai Quý Hoài Thịnh: “Ưm… Tôi không muốn… Khốn nạn, anh đi ra ngoài, ra ngoài ngay cho tôi.”
“Không muốn sao? Nhưng phía dưới của em kẹp chặt lắm, không cho tôi ra.”
Quý Hoài Thịnh vừa nói vừa dùng sức đi sâu vào thêm, nhục bích lập tức bao vây cự vật của anh, xoắn chặt lấy, không cho anh rút ra.
Quý Hoài Thịnh vô cùng sảng khoái, dùng sức nhanh chóng thọc vào rút ra, nam căn khai phá tầng tầng nhục bích, thẳng tiến đến chỗ sâu trong hoa huy*t.
Thân thể Lâm Chi đong đưa theo tần suất của anh, miệng tràn ra từng tiếng rên rỉ mất hồn, sắc mặt ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, không ngừng thở dốc.
Hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị anh chặn lại, hơi thở Lâm Chi trở nên dồn dập, thể lực cạn dần.
Lâm Chi cố gắng kìm chế cảm giác kích thích từ hạ thân truyền đến, duy trì chút tỉnh táo chẳng còn là bao, giơ tay đấm liên tục vào lưng Quý Hoài Thịnh, muốn anh dừng lại.
Quý Hoài Thịnh không dao động, tiếp tục phá vỡ nhục tầng tầng nếp gấp bên trong, tiến quân thần tốc, đi thẳng đến chỗ sâu nhất.
Đạo diễn Vương đứng cạnh bề bơi nhìn thấy Lâm Chi không diễn theo kịch bản, tức giận hô một tiếng “Cut”, rồi cầm lấy cái loa nhỏ răn dạy cô: “Lâm Chi, cô có muốn diễn không, không muốn thì để tôi đổi người. Có rất nhiều người có thể thay cô, đừng ở đây lãng phí thời gian của mọi người.”
Tiếng “Cut” của đạo diễn vừa vang lên, Quý Hoài Thịnh liền ngừng động tác, để cậu nhỏ nằm bất động trong cơ thể Lâm Chi, cũng buông môi cô ra.
Lâm Chi thở hổn hển, nói đứt quãng: “Đạo diễn, tôi… không phải, là vì anh ta… anh ta…”
Lâm Chi còn muốn nói tiếp, nhưng Quý Hoài Thịnh lại cậy được nước che chắn, dưới thân dùng sức đỉnh mạnh vào hoa tâm mềm mại của cô.
Lâm Chi cắn chặt môi dưới, miệng bật ra một tiếng nức nở, nói không nên lời.
Thấy Lâm Chi mãi không nói được nguyên nhân, đạo diễn chỉ đơn giản cho là Quý Hoài Thịnh có phản ứng sinh lý, sau đó cô mới không phối hợp. Nhưng Quý Hoài Thịnh vẫn mặc quần bơi, có thể làm gì được chứ.
Quay mấy cảnh thân thể phải tiếp xúc thân mật thế này, có phản ứng cũng là bình thường, có phải làm thật đâu, nếu đã nhận kịch bản thì nên diễn cho tốt, đây là chức nghiệp của một diễn viên.
Đạo diễn Vương tiếp tục nói: “Anh anh tôi tôi cái gì, đã nhận kịch bản thì diễn tốt cho tôi, không làm được thì biến đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Quý Hoài Thịnh quay đầu cười nói với đạo diễn: “Đạo diễn, xin lỗi, vừa rồi cô Lâm muốn nói là cô ấy mắc lỗi, cho cô ấy diễn lại một lần, lần này sẽ tốt hơn. Đạo diễn cho cô ấy một cơ hội đi.”
Quý Hoài Thịnh là đại ảnh đế nổi tiếng, anh đã lên tiếng, đạo diễn cũng phải cho chút mặt mũi.
Vì thế, giọng điệu của đạo diễn chuyển sang hòa hoãn: “Vậy quay thêm lần nữa, lần này NG, quay từ cảnh hai người đổi tư thế. Lần này tôi còn chưa kêu cut, thì không ai được dừng lại. Quay phim chuẩn bị. Action!”
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn Lâm Chi, khóe miệng cong lên ý cười xấu xa, giống như đang khoe khoang thắng lợi.
Lâm Chi cắn môi dưới, tức giận lườm anh. ĐM, là ai nói nhân phẩm của Quý Hoài Thịnh rất tốt, không sàm sỡ diễn viên nữ. Rõ ràng anh là tên khốn nạn ra vẻ đạo mạo.
Quý Hoài Thịnh làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Lâm Chi. Anh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng cắn thùy tai mượt mà, thấp giọng nói: “Đạo diễn Vương rất nóng tính, đây là cơ hội cuối cùng, diễn cho tốt, nếu không em sẽ bị hủy hợp đồng, không có cát sê đâu.”
Nghe thấy cát sê, thân thể Lâm Chi lập tức cứng đờ, lửa giận trong mắt tắt hơn phân nửa. Cô muốn cát sê, cô rất cần tiền.
Quý Hoài Thịnh nói xong liền bắt đầu dịu dàng gặm cắn cần cổ trắng nõn thon dài của Lâm Chi. Hơi thở ấm áp của anh lướt trên da cô, tạo cảm giác hơi ngứa, rồi lại mang đến từng cơn tê dại.
Lâm Chi giằng co một lát, cuối cùng đành chấp nhận phối hợp với anh, cất tiếng rên rỉ.
Quý Hoài Thịnh rút nam căn đang chôn trong cơ thể Lâm Chi ra đến cửa huyệt, chỉ để lại mỗi quy đầu ở bên trong. Rồi đột nhiên anh thúc mạnh, thứ ấy vọt vào chỗ sâu nhất, chạm đến tận cửa tử cung của cô.
“A…” Lâm Chi đau đớn hét lên một tiếng, sống lưng dựng thẳng.
Cô quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều đang nhìn họ chằm chằm, camera cũng đang quay.
Xấu hổ, khẩn trương, sợ hãi đan xen, Lâm Chi không cách nào chấp nhận nổi việc làm chuyện này trước mắt bao người.
Lâm Chi nhỏ giọng khẩn cầu bên tai Quý Hoài Thịnh: “Đừng cử động, xin anh, ra ngoài đi, sẽ bị phát hiện mất.”
Giọng nói của cô mềm mại đến mức làm ngực Quý Hoài Thịnh ngứa ngáy như bị mèo cào, chỉ muốn dùng sức mạnh hơn, muốn nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Anh bóp eo Lâm Chi, dùng sức luật động, rút ra gần hết rồi lại nhanh chóng xâm nhập, từng cú va chạm mạnh tới cửa tử cung của cô.
“A… Ân… A…” Lâm Chi rên rỉ thành tiếng.
Quá sâu, cửa tử cung bị cây gậy thô dài của anh thúc mạnh, nửa thân dưới của cô bắt đầu run rẩy.
Bên trong vừa đau vừa tê dại, cô bị anh làm đến mức ngón chân cuộn tròn lại, móng tay để lại từng vệt cào đỏ trên lưng anh.
Lâm Chi run rẩy nói bên tai Quý Hoài Thịnh: “Ưm… Tôi không muốn… Khốn nạn, anh đi ra ngoài, ra ngoài ngay cho tôi.”
“Không muốn sao? Nhưng phía dưới của em kẹp chặt lắm, không cho tôi ra.”
Quý Hoài Thịnh vừa nói vừa dùng sức đi sâu vào thêm, nhục bích lập tức bao vây cự vật của anh, xoắn chặt lấy, không cho anh rút ra.
Quý Hoài Thịnh vô cùng sảng khoái, dùng sức nhanh chóng thọc vào rút ra, nam căn khai phá tầng tầng nhục bích, thẳng tiến đến chỗ sâu trong hoa huy*t.
Thân thể Lâm Chi đong đưa theo tần suất của anh, miệng tràn ra từng tiếng rên rỉ mất hồn, sắc mặt ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, không ngừng thở dốc.