Chương 8: Trấn Trường Mệnh (8)
Edit: cơm trắng chan cà phê
【 Không giới hạn thời gian điều tra, không giới hạn lưu trình điều tra, người chơi có thể tự tiến hành thảo luận 】
【 Trên bức tượng ở "quảng trường trung tâm" có một nút màu đỏ, có hơn 3 người chơi nhấn nút tương đương với việc quá trình điều tra kết thúc, bắt đầu giai đoạn bầu chọn 】
【 Số phiếu vượt hơn một nửa được xem như có giá trị 】
【 Nhắc nhở 1: Người chơi không thể hủy bỏ manh mối do hệ thống cung cấp sau khi quá trình điều tra bắt đầu 】
【 Nhắc nhở 2: Thời gian tìm ra thủ phạm càng lâu, tỉ lệ tử vong của người chơi có khả năng càng tăng cao; sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, nguy hiểm tử vong cũng sẽ biến mất 】
【 Nhắc nhở 3: Thủ phạm được chỉ định cuối cùng sẽ có ảnh hưởng đến kết thúc của cốt truyện, đồng thời quyết định điểm số cuối cùng của người chơi 】
【 Người chơi cố gắng lựa chọn ra kết thúc phù hợp để đạt được số điểm mình mong muốn 】
【 Nhắc nhở 4: Điểm số nhận được trong trò chơi có thể sử dụng để quy đổi các khen thưởng quan trọng. Quốc vương của trò chơi sẽ đáp ứng nguyện vọng của người chơi, bất tử, khỏe mạnh, hồi sinh, quay ngược thời gian... Ngài có thể giúp các bạn thực hiện 】
【 Chúc các bạn chơi vui vẻ! 】
Sau một thời gian phát triển cốt truyện, vụ án cuối cùng cũng bắt đầu.
Hệ thống thông báo quy tắc trò chơi trực tiếp trong đầu của mỗi người chơi.
Sau khi nhận được thông tin cần thiết, Tả Tam Khưu sửng sốt 3 giây, quay phắt đầu nhìn Thời Tung.
"Đm, nạn nhân là trưởng lão Cung!"
"Hệ thống không đưa ra lưu trình phá án, có nghĩa là người chơi phải tự thân vận động? Bây giờ 6 người chơi có thể gặp nhau thương lượng một chút được không?"
"Chậc... Tuy không có hạn chế về mặt thời gian nhưng điều này lại càng đáng sợ hơn. Làm sao chúng ta có thể biết được khi nào điều kiện tử vong sẽ đạt đến đỉnh điểm?!"
...
Tả Tam Khưu một hơi hỏi ra nhiều vấn đề, nhưng Thời Tung chỉ ngây ra nhìn chằm chằm một hướng, ánh mắt nghi hoặc, đồng thời còn có một sự mong đợi, khát khao.
"Anh phát hiện ra manh mối quan trọng nào hả?!" Tả Tam Khưu mong ngóng hỏi.
Thời Tung hỏi lại: "Vừa rồi cậu xuống bếp làm gì? Tôi ngửi thấy một mùi thơm. Thơm quá."
Tả Tam Khưu: "..."
—— Chỉ vậy thôi chỉ vậy thôi chỉ vậy thôi?
Thời Tung nói: "Tôi có đến bệnh viện kiểm tra, hình như thần kinh của tôi có vấn đề, tôi không thể cảm nhận được hương vị, tôi không ngửi thấy mùi, cũng không thể nêm nếm được thức ăn."
"Nhưng ở trong kịch bản này, tôi có thể ngửi thấy mùi hôi, mùi thuốc..."
Quay đầu nhìn Tả Tam Khưu, ánh mắt Thời Tung lóe sáng: "Vậy thì tôi có thể trải nghiệm chân thực ở trong phó bản. Cậu nấu gì mà có mùi thơm như vậy?"
Tả Tam Khưu chỉ nướng vài củ khoai tây rắc thêm chút muối: "..."
—— Ông chủ, anh đáng thương thật đó.
Hai phút sau. Thời Tung theo Tả Tam Khưu vào phòng bếp.
Trong bếp, Thời Tung dùng hai tay nâng củ khoai tây nướng lên, trên mặt nở một nụ cười thành kính, hạnh phúc.
Nhìn thấy một màn này, Tả Tam Khưu cảm thấy một lời khó nói hết: "Anh này, à không... Uyển Nhi, chúng ta nhanh chóng phá án đi? Không phải hệ thống có nhắc nhở về nguy hiểm tử vong sao? Em cảm thấy nguy hiểm tử vong đó là gì?"
Thời Tung cẩn thận lột vỏ củ khoai tây với thái độ nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, sau đó tìm một chiếc thìa nhỏ múc một miếng ăn thử.
Tuy đã hơi nguội nhưng khoai tây nướng bùi bùi, kết hợp cùng muối và thì là, hương vị ngon miệng, Thời Tung vừa ăn vừa hạnh phúc mỉm cười.
"Cô Khương! Mau lên!"
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Hệ thống dùng từ "có khả năng", tôi đoán rằng không phải tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm tử vong."
"Người của ba gia tộc lớn đều muốn lợi dụng tôi, sau khi lợi dụng tôi xong họ sẽ giết tôi. Có lẽ họ cũng là người đã mời trưởng lão Cung đến giúp đỡ. Bây giờ trưởng lão Cung đã chết... Ba gia tộc này sẽ nghi ngờ tôi là hung thủ, cho rằng tôi đã biết được gì đó."
"Cho nên thời gian kéo dài càng lâu thì nguy hiểm mà tôi gặp phải sẽ càng lớn hơn. Cho nên cậu không cần quá lo lắng. Trước mắt, nguy hiểm sẽ tập trung về phía tôi, cậu sẽ không sao."
Tả Tam Khưu xem thường liếc mắt nhìn.
"Tôi không gặp nguy hiểm thì tôi không nên lo lắng?"
"Anh không hề nghĩ rằng tôi sẽ lo lắng cho anh sao?"
"Dù là người xa lạ nhưng tôi cũng sẽ lo lắng cho anh. Huống hồ chúng ta còn quen biết nhau?"
"Tôi thấy anh không hề tin tưởng vào nhân phẩm của tôi. Có phải trong mắt anh, những người khác cũng đều như vậy đúng không? Tôi nói cho anh biết, tư tưởng này của anh thật sự không ổn đâu!"
Thời Tung suy tư nhìn đối phương, anh cười cười, nói: "À, tôi cẩn thận suy nghĩ lại, hệ thống chắc chắn sẽ không cho phép người chơi ở trong phó bản vô thời hạn. Trừ khi người chơi tự biến thành NPC."
"Ý của anh là... Người chơi có khả năng mất hết ý thức, trở thành NPC?"
"Thời gian kéo dài càng lâu, đó là một khả năng. Trong tình huống như vậy, người chơi tuy không gặp tử vong nhưng tình trạng cũng chẳng khác gì đã chết."
Nói xong, Thời Tung bọc khoai tây còn dư lại, mang theo bên người, đi ra ngoài.
"Ơ?" Tả Tam Khưu kinh ngạc: "Không phải anh thích ăn lắm hả? Sao anh ăn có ba miếng thôi vậy?"
"Thức ăn ngon thì phải từ từ thưởng thức. Ăn hết trong một lần thì không ngon nữa."
Thời Tung đi ra ngoài: "Đi thôi, tìm người chơi khác."
Rời khỏi phòng bếp, hai người gặp cậu cả nhà họ Lý, Lý Quang Vinh.
Không bị dây tơ hồng trói buộc, cậu cả nhà họ Lý nhìn thấy hai người có biểu tình khác so với đêm qua.
Hắn nghiêm túc nói: "Tôi luôn tìm hai người, nghe thấy có tiếng động nên chạy đến đây ngay. Sao hai người lại ở đây? Có phải có manh mối quan trọng không?"
Thời Tung nhàn nhạt đáp: "Bữa sáng ngon quá nên chậm trễ vài phút."
Cậu cả Lý tò mò đánh giá anh vài lần: "Còn có tâm trạng ăn sáng? Bữa tiệc lớn ngon miệng như thế nào mà có thể khiến hai người không bận tâm phá án luôn vậy?"
Thời Tung: "Khoai tây nướng."
Cậu cả Lý: "..."
"Khụ". Cậu cả Lý lắc lắc đầu, quay đầu dẫn đường: "Đi thôi, những người khác đều đang ở đại sảnh khách sạn."
Tả Tam Khưu nhanh chân đuổi theo: "Ờm... Mạo muội hỏi một chút... Anh, và hai con quỷ còn lại, sao lại không sợ ánh mặt trời, ngang nhiên xuất hiện vào ban ngày vậy?"
"Ngoài ra... Hôm qua các anh cũng ở khách sạn này? Vì sao các anh lại ở đây?"
Nghe vậy, biểu tình của cậu cả Lý có chút vi diệu, hiển nhiên không muốn trả lời những câu hỏi này.
Im lặng một lát, hắn quay đầu nhìn Thời Tung đi theo phía sau, nói: "Về mặt điều tra, tôi khuyên cô nên khẩn trương lên. Bây giờ ba gia tộc lớn đã nghi ngờ cô là hung thủ, khoảng 5 tiếng sau, họ sẽ bắt cô, xử tử cô."
"Cho nên, với cô, cô chỉ có 5 tiếng đã phá giải vụ án này."
Vì sao bây giờ không bắt tôi mà phải chờ đến 5 tiếng nữa?
Hơn nữa, vừa rồi Tả Tam Khưu có nói bây giờ ngoài được không có một ai...
Vì sao lại như vậy? Tất cả người dân đều đã đi đâu?
Trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng Thời Tung vẫn bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Tả Tam Khưu lại không thể bình tĩnh được.
"5 tiếng? Vậy thì phải nhanh lên thôi. Bản đồ của phó bản này quá lớn! Chỉ việc đi hết bản đồ cũng có thể tốn hết 5 tiếng rồi!"
Cậu lại nhìn Thời Tung, bình luận: "Anh xui xẻo quá rồi đó."
Thời Tung không quan tâm: "Cứ tới đâu hay tới đó."
Một lát sau, 6 người chơi tập trung ở khách sạn, sau đó cùng nhau đi về phía Động Thiên Phúc của trưởng lão Cung.
Khu người giàu của trấn Trường Mệnh vô cùng rộng lớn, nhưng kết cấu lại khá đơn giản.
Dòng sông Tứ Diệp Thảo nông và hẹp bao quanh bốn khu vực lớn, gần như tạo thành một vòng tròn khép kín, bao bọc toàn bộ khu người giàu, tách biệt hoàn toàn với các khu khác như khu người nghèo, mỏ vàng và khu nghĩa trang.
Khi chưa được cho phép, người của khu nhà giàu có tập trung hoạt động ở gần bờ sông.
Trong khu vực hoạt động, trang viên của ba gia tộc lớn vây quanh quảng trường trung tâm, phân biệt ở hướng đông, tây, nam, tối hôm qua, người chơi ở khách sạn Vĩnh Tàng ở phía bắc.
Nhưng so với trang viên của ba gia tộc lớn, khách sạn này lại cách khá gần quảng trường trung tâm, ở ngay bên cạnh một khu phố buôn bán.
Quảng trường trung tâm có hai khu phố buôn bán, các cửa hàng đều do ba gia tộc lớn cho phép mở gần bờ sông, có cửa hàng mĩ nghệ, tiệm mạt chược, quán trà vân vân.
Những sản nghiệp này không tính là quá phát đạt, vì ở đây chỉ có người của ba gia tộc lớn đến tiêu phí.
Động Thiên Phúc của trưởng lão Cung ở gần khu buôn bán bên cạnh.
Tên nơi ở của gã khá bí ẩn nhưng cấu trúc cũng không khác nhiều so với những ngôi nhà bình thường, bề ngoài chỉ sang trọng và giàu có hơn.
Đây là một khu kiến trúc mở có năm khu vực độc lập với nhau, một sân trước, một sân sau cùng khu nhà ở.
"Khương Uyển Nhi ở khách sạn Vĩnh Táng."
Đây là tờ giấy ghi chú được đặt trong phòng khách của trưởng lão Cung, tạm thời không biết do ai viết.
Bên cạnh tờ giấy còn có một bát sứ.
Trong bát sứ còn thừa một chút nước màu vàng nhạt, hẳn là trưởng lão Cung đã uống qua.
Thời Tung rút một cây trâm bạc trên đầu, thử bỏ vào bát nước, một lát sau, đầu châm đã biến đen. Bát nước này có độc.
Thi thể của trưởng lão Cung ngã ở ngay sân trước, đầu hướng về phía cửa, chân hướng vào trong phòng khách.
Kiểm tra sơ lược, sau gáy gã sưng lên một cục, có lẽ bị một lực mạnh đập vào.
Trên lưng gã còn bị ghim một mũi tên. Mũi tên dài đâm thẳng từ sau lưng ra trước ngực, trên đầu mũi tân cũng có máu khô màu đen.
Môi gã cũng đã biến đen, móng tay phát tím, khóe miệng có máu, đây là đặc điểm khi bị trúng độc.
Trong lúc thăm dò hiện trường vụ án, nhóm người chơi chia sẻ những manh mối mình tìm được khi thăm dò xung quanh cùng với thời gian biểu của từng người vào ngày hôm qua ——
Tối hôm qua, rạng sáng 2 giờ, Trương Dã và Khương Uyển Nhi cùng nhau rời khỏi bờ sông Tứ Diệp Thảo, đi đến quảng trường trung tâm, nhìn thấy khách sạn Vĩnh Táng thì quyết định ở tạm một đêm.
Khoảng 2 giờ rưỡi sáng, Khương Uyển Nhi vào phòng 301, Trương Dã vào phòng 302.
Ở bên kia, khoảng 3 giờ rưỡi sáng, hai anh em nhà họ Lý và Vương Chí Ân nghe có người kể việc Khương Uyển Nhi đào hồn, suốt đêm băng qua bờ sông Tứ Diệp Thảo tìm hiểu thông tin.
Các cửa hàng ở phố buôn bán không đóng cửa vào buổi tối, nghe nói có người đã nhìn thấy Trương Dã và Khương Uyển Nhi vào khách sạn, cho nên ba người cùng hướng về đây, ở lần lượt trong ba phòng 201, 202, 203.
Cuối cùng là cô Tư Lý, Lý Chiêu Đệ.
12 giờ, cô bé đang tham gia hôn lễ ở nhà họ Trương. Nhưng cô dâu đã bỏ trốn, nhóm trưởng tộc vô cùng xem trọng lễ kết hôn này nên họ ngay lập tức tổ chức một cuộc họp gấp.
Cô Tư Lý ăn không ngồi rồi, vừa quan sát trang viên nhà họ Trương hoảng loạn vừa chờ cha mẹ dẫn mình quay về nhà họ Lý.
Sau đó cô bé ngồi trong vườn hóng gió chờ, ngủ quên mất, khi tỉnh dậy đã là 6 giờ sáng.
Không biết cha mẹ đi đâu, cô bé phải hỏi thăm khắp nơi, đi đến một căn phòng thì nghe thấy tiếng cha mẹ đang nói chuyện với nhau, có nhắc đến việc cậu cả và cậu hai Lý đều đang ở khách sạn Vĩnh Táng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hai anh trai đã hiện hồn quay về sao?
Cô Tư Lý thương nhớ hai người anh của mình nên cũng đi đến khách sạn Vĩnh Táng.
Nhưng liên tục gõ cửa nhiều phòng mà vẫn không tìm thấy anh mình đâu, cô bé lại tùy tiện tìm một phòng trống, vào trong nghỉ ngơi.
Cô bé ở phòng 105.
7 giờ 40 phút sáng.
Trương Dã sợ người yêu đói khi tỉnh dậy nên hắn dậy sớm xuống phố mua bữa sáng, lại phát hiện ra các cửa hàng đã đóng cửa.
Không chỉ như vậy, trên phố cũng không có một bóng người.
Hắn đành phải quay về khách sạn, vào bếp làm vài món đơn giản.
8 giờ 30 phút sáng, Trương Dã nướng xong khoai tây liền đi tìm Khương Uyển Nhi, nghe thấy bên ngoài đại sảnh có tiếng động. Đi qua xem xét, hắn bất ngờ gặp lại cậu hai Lý vốn đã qua đời.
Cậu hai Lý xuất hiện ở đại sảnh là vì hắn và mẹ Lưu Kim Hoa đã hẹn với nhau rằng 8 giờ sáng, bà sẽ gọi đến một cuộc, thương lượng về chuyện của Khương Uyển Nhi.
Thời đại này chưa có điện thoại di động, ở khách sạn cũng chỉ có một điện thoại bàn kiểu cũ ở đại sảnh.
Cho nên cậu hai Lý đã chờ sẵn ở đại sảnh vào lúc 8 giờ.
Đến 8 giờ hơn, mẹ gọi điện đến cho hắn, thông báo rằng thị nữ A Hoa đi theo trưởng lão Cung nói rằng gã đã chết.
Vì vậy vụ án chính thức được bắt đầu.
Tạm thời tất cả những người chơi đều nói rằng tối hôm qua mình không hề rời khỏi khách sạn.
Ngoài ra, sau khi vào phòng, họ cũng không nhìn thấy những người khác.
Họ không có chứng cứ ngoại phạm không ở hiện trường.
Thời Tung ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể một lần, bỗng nhiên nghe thấy cậu hai Lý nói: "Tờ giấy kia là do cô viết đúng không? Cô là người có nhiều hiềm nghi nhất. Cô dùng tờ giấy đó để dụ trưởng lão Cung ra ngoài, sau đó giết hại ông ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tung: Khoai tây nướng ăn ngon lắm luôn!
01.9.23
nay có việc nên edit 2 chương thui
và mình check lại thì Tả Tam Khưu mới có 19 tuổi thôi nên mình đổi đại từ nhân xưng của nhân vật này từ "hắn" thành "cậu" nha ;; v ;; bạn này mốt đi theo Thời Tung làm việc, cũng dễ thương như bạn Tề bên bộ Bệnh viện í
【 Không giới hạn thời gian điều tra, không giới hạn lưu trình điều tra, người chơi có thể tự tiến hành thảo luận 】
【 Trên bức tượng ở "quảng trường trung tâm" có một nút màu đỏ, có hơn 3 người chơi nhấn nút tương đương với việc quá trình điều tra kết thúc, bắt đầu giai đoạn bầu chọn 】
【 Số phiếu vượt hơn một nửa được xem như có giá trị 】
【 Nhắc nhở 1: Người chơi không thể hủy bỏ manh mối do hệ thống cung cấp sau khi quá trình điều tra bắt đầu 】
【 Nhắc nhở 2: Thời gian tìm ra thủ phạm càng lâu, tỉ lệ tử vong của người chơi có khả năng càng tăng cao; sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, nguy hiểm tử vong cũng sẽ biến mất 】
【 Nhắc nhở 3: Thủ phạm được chỉ định cuối cùng sẽ có ảnh hưởng đến kết thúc của cốt truyện, đồng thời quyết định điểm số cuối cùng của người chơi 】
【 Người chơi cố gắng lựa chọn ra kết thúc phù hợp để đạt được số điểm mình mong muốn 】
【 Nhắc nhở 4: Điểm số nhận được trong trò chơi có thể sử dụng để quy đổi các khen thưởng quan trọng. Quốc vương của trò chơi sẽ đáp ứng nguyện vọng của người chơi, bất tử, khỏe mạnh, hồi sinh, quay ngược thời gian... Ngài có thể giúp các bạn thực hiện 】
【 Chúc các bạn chơi vui vẻ! 】
Sau một thời gian phát triển cốt truyện, vụ án cuối cùng cũng bắt đầu.
Hệ thống thông báo quy tắc trò chơi trực tiếp trong đầu của mỗi người chơi.
Sau khi nhận được thông tin cần thiết, Tả Tam Khưu sửng sốt 3 giây, quay phắt đầu nhìn Thời Tung.
"Đm, nạn nhân là trưởng lão Cung!"
"Hệ thống không đưa ra lưu trình phá án, có nghĩa là người chơi phải tự thân vận động? Bây giờ 6 người chơi có thể gặp nhau thương lượng một chút được không?"
"Chậc... Tuy không có hạn chế về mặt thời gian nhưng điều này lại càng đáng sợ hơn. Làm sao chúng ta có thể biết được khi nào điều kiện tử vong sẽ đạt đến đỉnh điểm?!"
...
Tả Tam Khưu một hơi hỏi ra nhiều vấn đề, nhưng Thời Tung chỉ ngây ra nhìn chằm chằm một hướng, ánh mắt nghi hoặc, đồng thời còn có một sự mong đợi, khát khao.
"Anh phát hiện ra manh mối quan trọng nào hả?!" Tả Tam Khưu mong ngóng hỏi.
Thời Tung hỏi lại: "Vừa rồi cậu xuống bếp làm gì? Tôi ngửi thấy một mùi thơm. Thơm quá."
Tả Tam Khưu: "..."
—— Chỉ vậy thôi chỉ vậy thôi chỉ vậy thôi?
Thời Tung nói: "Tôi có đến bệnh viện kiểm tra, hình như thần kinh của tôi có vấn đề, tôi không thể cảm nhận được hương vị, tôi không ngửi thấy mùi, cũng không thể nêm nếm được thức ăn."
"Nhưng ở trong kịch bản này, tôi có thể ngửi thấy mùi hôi, mùi thuốc..."
Quay đầu nhìn Tả Tam Khưu, ánh mắt Thời Tung lóe sáng: "Vậy thì tôi có thể trải nghiệm chân thực ở trong phó bản. Cậu nấu gì mà có mùi thơm như vậy?"
Tả Tam Khưu chỉ nướng vài củ khoai tây rắc thêm chút muối: "..."
—— Ông chủ, anh đáng thương thật đó.
Hai phút sau. Thời Tung theo Tả Tam Khưu vào phòng bếp.
Trong bếp, Thời Tung dùng hai tay nâng củ khoai tây nướng lên, trên mặt nở một nụ cười thành kính, hạnh phúc.
Nhìn thấy một màn này, Tả Tam Khưu cảm thấy một lời khó nói hết: "Anh này, à không... Uyển Nhi, chúng ta nhanh chóng phá án đi? Không phải hệ thống có nhắc nhở về nguy hiểm tử vong sao? Em cảm thấy nguy hiểm tử vong đó là gì?"
Thời Tung cẩn thận lột vỏ củ khoai tây với thái độ nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, sau đó tìm một chiếc thìa nhỏ múc một miếng ăn thử.
Tuy đã hơi nguội nhưng khoai tây nướng bùi bùi, kết hợp cùng muối và thì là, hương vị ngon miệng, Thời Tung vừa ăn vừa hạnh phúc mỉm cười.
"Cô Khương! Mau lên!"
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Hệ thống dùng từ "có khả năng", tôi đoán rằng không phải tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm tử vong."
"Người của ba gia tộc lớn đều muốn lợi dụng tôi, sau khi lợi dụng tôi xong họ sẽ giết tôi. Có lẽ họ cũng là người đã mời trưởng lão Cung đến giúp đỡ. Bây giờ trưởng lão Cung đã chết... Ba gia tộc này sẽ nghi ngờ tôi là hung thủ, cho rằng tôi đã biết được gì đó."
"Cho nên thời gian kéo dài càng lâu thì nguy hiểm mà tôi gặp phải sẽ càng lớn hơn. Cho nên cậu không cần quá lo lắng. Trước mắt, nguy hiểm sẽ tập trung về phía tôi, cậu sẽ không sao."
Tả Tam Khưu xem thường liếc mắt nhìn.
"Tôi không gặp nguy hiểm thì tôi không nên lo lắng?"
"Anh không hề nghĩ rằng tôi sẽ lo lắng cho anh sao?"
"Dù là người xa lạ nhưng tôi cũng sẽ lo lắng cho anh. Huống hồ chúng ta còn quen biết nhau?"
"Tôi thấy anh không hề tin tưởng vào nhân phẩm của tôi. Có phải trong mắt anh, những người khác cũng đều như vậy đúng không? Tôi nói cho anh biết, tư tưởng này của anh thật sự không ổn đâu!"
Thời Tung suy tư nhìn đối phương, anh cười cười, nói: "À, tôi cẩn thận suy nghĩ lại, hệ thống chắc chắn sẽ không cho phép người chơi ở trong phó bản vô thời hạn. Trừ khi người chơi tự biến thành NPC."
"Ý của anh là... Người chơi có khả năng mất hết ý thức, trở thành NPC?"
"Thời gian kéo dài càng lâu, đó là một khả năng. Trong tình huống như vậy, người chơi tuy không gặp tử vong nhưng tình trạng cũng chẳng khác gì đã chết."
Nói xong, Thời Tung bọc khoai tây còn dư lại, mang theo bên người, đi ra ngoài.
"Ơ?" Tả Tam Khưu kinh ngạc: "Không phải anh thích ăn lắm hả? Sao anh ăn có ba miếng thôi vậy?"
"Thức ăn ngon thì phải từ từ thưởng thức. Ăn hết trong một lần thì không ngon nữa."
Thời Tung đi ra ngoài: "Đi thôi, tìm người chơi khác."
Rời khỏi phòng bếp, hai người gặp cậu cả nhà họ Lý, Lý Quang Vinh.
Không bị dây tơ hồng trói buộc, cậu cả nhà họ Lý nhìn thấy hai người có biểu tình khác so với đêm qua.
Hắn nghiêm túc nói: "Tôi luôn tìm hai người, nghe thấy có tiếng động nên chạy đến đây ngay. Sao hai người lại ở đây? Có phải có manh mối quan trọng không?"
Thời Tung nhàn nhạt đáp: "Bữa sáng ngon quá nên chậm trễ vài phút."
Cậu cả Lý tò mò đánh giá anh vài lần: "Còn có tâm trạng ăn sáng? Bữa tiệc lớn ngon miệng như thế nào mà có thể khiến hai người không bận tâm phá án luôn vậy?"
Thời Tung: "Khoai tây nướng."
Cậu cả Lý: "..."
"Khụ". Cậu cả Lý lắc lắc đầu, quay đầu dẫn đường: "Đi thôi, những người khác đều đang ở đại sảnh khách sạn."
Tả Tam Khưu nhanh chân đuổi theo: "Ờm... Mạo muội hỏi một chút... Anh, và hai con quỷ còn lại, sao lại không sợ ánh mặt trời, ngang nhiên xuất hiện vào ban ngày vậy?"
"Ngoài ra... Hôm qua các anh cũng ở khách sạn này? Vì sao các anh lại ở đây?"
Nghe vậy, biểu tình của cậu cả Lý có chút vi diệu, hiển nhiên không muốn trả lời những câu hỏi này.
Im lặng một lát, hắn quay đầu nhìn Thời Tung đi theo phía sau, nói: "Về mặt điều tra, tôi khuyên cô nên khẩn trương lên. Bây giờ ba gia tộc lớn đã nghi ngờ cô là hung thủ, khoảng 5 tiếng sau, họ sẽ bắt cô, xử tử cô."
"Cho nên, với cô, cô chỉ có 5 tiếng đã phá giải vụ án này."
Vì sao bây giờ không bắt tôi mà phải chờ đến 5 tiếng nữa?
Hơn nữa, vừa rồi Tả Tam Khưu có nói bây giờ ngoài được không có một ai...
Vì sao lại như vậy? Tất cả người dân đều đã đi đâu?
Trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng Thời Tung vẫn bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Tả Tam Khưu lại không thể bình tĩnh được.
"5 tiếng? Vậy thì phải nhanh lên thôi. Bản đồ của phó bản này quá lớn! Chỉ việc đi hết bản đồ cũng có thể tốn hết 5 tiếng rồi!"
Cậu lại nhìn Thời Tung, bình luận: "Anh xui xẻo quá rồi đó."
Thời Tung không quan tâm: "Cứ tới đâu hay tới đó."
Một lát sau, 6 người chơi tập trung ở khách sạn, sau đó cùng nhau đi về phía Động Thiên Phúc của trưởng lão Cung.
Khu người giàu của trấn Trường Mệnh vô cùng rộng lớn, nhưng kết cấu lại khá đơn giản.
Dòng sông Tứ Diệp Thảo nông và hẹp bao quanh bốn khu vực lớn, gần như tạo thành một vòng tròn khép kín, bao bọc toàn bộ khu người giàu, tách biệt hoàn toàn với các khu khác như khu người nghèo, mỏ vàng và khu nghĩa trang.
Khi chưa được cho phép, người của khu nhà giàu có tập trung hoạt động ở gần bờ sông.
Trong khu vực hoạt động, trang viên của ba gia tộc lớn vây quanh quảng trường trung tâm, phân biệt ở hướng đông, tây, nam, tối hôm qua, người chơi ở khách sạn Vĩnh Tàng ở phía bắc.
Nhưng so với trang viên của ba gia tộc lớn, khách sạn này lại cách khá gần quảng trường trung tâm, ở ngay bên cạnh một khu phố buôn bán.
Quảng trường trung tâm có hai khu phố buôn bán, các cửa hàng đều do ba gia tộc lớn cho phép mở gần bờ sông, có cửa hàng mĩ nghệ, tiệm mạt chược, quán trà vân vân.
Những sản nghiệp này không tính là quá phát đạt, vì ở đây chỉ có người của ba gia tộc lớn đến tiêu phí.
Động Thiên Phúc của trưởng lão Cung ở gần khu buôn bán bên cạnh.
Tên nơi ở của gã khá bí ẩn nhưng cấu trúc cũng không khác nhiều so với những ngôi nhà bình thường, bề ngoài chỉ sang trọng và giàu có hơn.
Đây là một khu kiến trúc mở có năm khu vực độc lập với nhau, một sân trước, một sân sau cùng khu nhà ở.
"Khương Uyển Nhi ở khách sạn Vĩnh Táng."
Đây là tờ giấy ghi chú được đặt trong phòng khách của trưởng lão Cung, tạm thời không biết do ai viết.
Bên cạnh tờ giấy còn có một bát sứ.
Trong bát sứ còn thừa một chút nước màu vàng nhạt, hẳn là trưởng lão Cung đã uống qua.
Thời Tung rút một cây trâm bạc trên đầu, thử bỏ vào bát nước, một lát sau, đầu châm đã biến đen. Bát nước này có độc.
Thi thể của trưởng lão Cung ngã ở ngay sân trước, đầu hướng về phía cửa, chân hướng vào trong phòng khách.
Kiểm tra sơ lược, sau gáy gã sưng lên một cục, có lẽ bị một lực mạnh đập vào.
Trên lưng gã còn bị ghim một mũi tên. Mũi tên dài đâm thẳng từ sau lưng ra trước ngực, trên đầu mũi tân cũng có máu khô màu đen.
Môi gã cũng đã biến đen, móng tay phát tím, khóe miệng có máu, đây là đặc điểm khi bị trúng độc.
Trong lúc thăm dò hiện trường vụ án, nhóm người chơi chia sẻ những manh mối mình tìm được khi thăm dò xung quanh cùng với thời gian biểu của từng người vào ngày hôm qua ——
Tối hôm qua, rạng sáng 2 giờ, Trương Dã và Khương Uyển Nhi cùng nhau rời khỏi bờ sông Tứ Diệp Thảo, đi đến quảng trường trung tâm, nhìn thấy khách sạn Vĩnh Táng thì quyết định ở tạm một đêm.
Khoảng 2 giờ rưỡi sáng, Khương Uyển Nhi vào phòng 301, Trương Dã vào phòng 302.
Ở bên kia, khoảng 3 giờ rưỡi sáng, hai anh em nhà họ Lý và Vương Chí Ân nghe có người kể việc Khương Uyển Nhi đào hồn, suốt đêm băng qua bờ sông Tứ Diệp Thảo tìm hiểu thông tin.
Các cửa hàng ở phố buôn bán không đóng cửa vào buổi tối, nghe nói có người đã nhìn thấy Trương Dã và Khương Uyển Nhi vào khách sạn, cho nên ba người cùng hướng về đây, ở lần lượt trong ba phòng 201, 202, 203.
Cuối cùng là cô Tư Lý, Lý Chiêu Đệ.
12 giờ, cô bé đang tham gia hôn lễ ở nhà họ Trương. Nhưng cô dâu đã bỏ trốn, nhóm trưởng tộc vô cùng xem trọng lễ kết hôn này nên họ ngay lập tức tổ chức một cuộc họp gấp.
Cô Tư Lý ăn không ngồi rồi, vừa quan sát trang viên nhà họ Trương hoảng loạn vừa chờ cha mẹ dẫn mình quay về nhà họ Lý.
Sau đó cô bé ngồi trong vườn hóng gió chờ, ngủ quên mất, khi tỉnh dậy đã là 6 giờ sáng.
Không biết cha mẹ đi đâu, cô bé phải hỏi thăm khắp nơi, đi đến một căn phòng thì nghe thấy tiếng cha mẹ đang nói chuyện với nhau, có nhắc đến việc cậu cả và cậu hai Lý đều đang ở khách sạn Vĩnh Táng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hai anh trai đã hiện hồn quay về sao?
Cô Tư Lý thương nhớ hai người anh của mình nên cũng đi đến khách sạn Vĩnh Táng.
Nhưng liên tục gõ cửa nhiều phòng mà vẫn không tìm thấy anh mình đâu, cô bé lại tùy tiện tìm một phòng trống, vào trong nghỉ ngơi.
Cô bé ở phòng 105.
7 giờ 40 phút sáng.
Trương Dã sợ người yêu đói khi tỉnh dậy nên hắn dậy sớm xuống phố mua bữa sáng, lại phát hiện ra các cửa hàng đã đóng cửa.
Không chỉ như vậy, trên phố cũng không có một bóng người.
Hắn đành phải quay về khách sạn, vào bếp làm vài món đơn giản.
8 giờ 30 phút sáng, Trương Dã nướng xong khoai tây liền đi tìm Khương Uyển Nhi, nghe thấy bên ngoài đại sảnh có tiếng động. Đi qua xem xét, hắn bất ngờ gặp lại cậu hai Lý vốn đã qua đời.
Cậu hai Lý xuất hiện ở đại sảnh là vì hắn và mẹ Lưu Kim Hoa đã hẹn với nhau rằng 8 giờ sáng, bà sẽ gọi đến một cuộc, thương lượng về chuyện của Khương Uyển Nhi.
Thời đại này chưa có điện thoại di động, ở khách sạn cũng chỉ có một điện thoại bàn kiểu cũ ở đại sảnh.
Cho nên cậu hai Lý đã chờ sẵn ở đại sảnh vào lúc 8 giờ.
Đến 8 giờ hơn, mẹ gọi điện đến cho hắn, thông báo rằng thị nữ A Hoa đi theo trưởng lão Cung nói rằng gã đã chết.
Vì vậy vụ án chính thức được bắt đầu.
Tạm thời tất cả những người chơi đều nói rằng tối hôm qua mình không hề rời khỏi khách sạn.
Ngoài ra, sau khi vào phòng, họ cũng không nhìn thấy những người khác.
Họ không có chứng cứ ngoại phạm không ở hiện trường.
Thời Tung ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể một lần, bỗng nhiên nghe thấy cậu hai Lý nói: "Tờ giấy kia là do cô viết đúng không? Cô là người có nhiều hiềm nghi nhất. Cô dùng tờ giấy đó để dụ trưởng lão Cung ra ngoài, sau đó giết hại ông ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tung: Khoai tây nướng ăn ngon lắm luôn!
01.9.23
nay có việc nên edit 2 chương thui
và mình check lại thì Tả Tam Khưu mới có 19 tuổi thôi nên mình đổi đại từ nhân xưng của nhân vật này từ "hắn" thành "cậu" nha ;; v ;; bạn này mốt đi theo Thời Tung làm việc, cũng dễ thương như bạn Tề bên bộ Bệnh viện í