Chương 13: Trấn Trường Mệnh (13)
Edit: cơm trắng chan cà phê
Thời Tung và Tả Tam Khưu rời khỏi bãi nghĩa trang bên kia bờ sông, quay về khách sạn.
Hai người có hơi đói nên lại xuống bếp nướng khoai tây ăn.
Ăn khoai tây xong, họ nhanh chóng quay lại quảng trường trung tâm, chờ đợi những NPC khác đến.
Ở giữa quảng trường trung tâm có một bức tượng.
Bức tượng điêu khắc một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, trên tay cầm một viên ngọc, cao bằng hai người trưởng thành.
Bên cạnh phần chân của bức tượng có một ô thẻ bài, trên thẻ có một nút màu đỏ, đây là công cụ dùng để thông báo người chơi đã sẵn sàng bỏ phiếu chọn thủ phạm của vụ án mà hệ thống đã nhắc nhở.
Đây là bức tượng "Trinh Nữ", tượng trưng cho người phụ nữ thánh khiết,
Ở trong một thị trấn lạc hậu khép kín như thế này, đàn ông là người nắm quyền cao nhất, phụ nữ buộc phải có tam tòng tứ đức, trinh tiết còn quan trọng hơn cả đất trời.
Cho nên người dân nơi đây thờ phụng Trinh Nữ, hi vọng tất cả những người phụ nữ được sinh ra cũng sẽ thánh khiết như vậy.
Ngẩng đầu nhìn Trinh Nữ vài lần, sau đó Thời Tung tùy ý ngồi xuống bên cạnh bức tượng.
Nhìn lên cao, anh híp mắt, giống như đang quan sát tia sáng lẻ loi giữa mây mù.
Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt còn tỏ rõ sự mê mang.
Trừ khi anh đang diễn trò, Tả Tam Khưu chưa từng nhìn thấy Thời Tung có biểu hiện như thế này bao giờ.
Tiến lên trước, cậu hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế? Đừng nói anh lại nghĩ tới khoai tây nướng nha?"
Câu trả lời của Thời Tung có chút ngoài dự đoán: "Tôi đang nghĩ tình huống của tôi cũng khá giống với Khương Uyển Nhi."
"Hả? Giống chỗ nào? Anh là đàn ông, cô ấy là nữ, giống chỗ nào cơ?" Tả Tam Khưu nhắc nhở: "Chơi trò chơi cũng đừng có quá nhập tâm như vậy!"
Thời Tung tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời, nhàn nhạt nói: "Ý tôi là cả tôi và Khương Uyển Nhi đều bị mất trí nhớ, không nhớ rõ quá khứ của mình. Và..."
"Đôi khi tôi sẽ nằm mơ, trong giấc mơ có một người nói với tôi rằng tôi là một kẻ có tội ác tày trời, sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục chịu trừng phạt."
Có lẽ tôi từng phạm tội.
Nhưng tôi không nhớ rõ.
Đây là điều mà anh cảm thấy bản thân và Khương Uyển Nhi giống nhau.
Nghe xong, Tả Tam Khưu im lặng không nói gì, nhưng cánh mông lặng lẽ dịch ra xa khỏi Thời Tung.
Thời Tung lại nói thêm: "Kí ức thuộc về quá khứ, quyết định tính cách của một người, đồng thời cũng tác động đến tương lai của người đó."
"Một người mất kí ức thì có thể nói người đó đã đánh mất bản thân mình trong quá khứ. Ngay khi mất đi kí ức, kí ức mới được sinh ra sẽ trao cho người đó một cuộc sống mới. Như vậy thì..."
"Cuộc sống trước khi mất kí ức hình như không hề liên quan đến tôi của hiện tại."
"Tôi của hiện tại không hề tham dự vào phần cuộc sống trong quá khứ đó. Bây giờ tôi có kí ức mới, có trải nghiệm trong cuộc sống mới, nếu tôi quay về quá khứ, tôi không nhất định sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi của ngày trước."
"Vậy thì điều mà tôi đã phạm phải của quá khứ có phải là tội lỗi mà tôi của hiện tại phải gánh chịu hay không?"
"Tôi của bây giờ vốn không phải tôi của quá khứ."
Trong ấn tượng của Tả Tam Khưu, Thời Tung là một người khá kiệm lời, anh sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật trong nội tâm của mình với một ai khác.
Vừa kinh ngạc, Tả Tam Khưu cũng bị logic suy nghĩ của Thời Tung làm cho á khẩu.
Sửng sốt một lúc lâu, cậu mới nói: "Anh nói hay thật... Sao tôi cứ thấy nó như triết học vậy?"
"Tuy nghe qua có vẻ rất đúng, khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác nổi logic của anh, nhưng tôi biết rõ một điều ——"
"Nếu đúng theo như lời anh nói thì những người đã từng phạm tội chỉ cần tìm cách mất đi trí nhớ là có thể tẩy trắng được bản thân à? Chỉ cần họ mất trí nhớ, những tội lỗi mà họ gây ra không còn liên quan đến họ nữa?"
"Đương nhiên là không rồi. Cho nên tư tưởng này của anh cũng không đúng hoàn toàn."
"Nhờ vở kịch hạnh phúc giả tạo của người dân nơi đây, Khương Uyển Nhi của bây giờ đã có được sự vui sướng, lệ khí bị giảm bớt, đúng là sẽ không còn là lệ quỷ giết người lung tung như trước."
"Nhưng nói thật, căn nguyên gây ra trong quá khứ sẽ tạo nên hậu quả của hiện tại. Cô ấy không thể dùng một câu "tôi bị mất trí nhớ" để xóa bỏ hết tội ác của mình!"
Tả Tam Khưu thấy Thời Tung cười liền nói: "Anh cười gì chứ? Anh cười vì tôi nói sai à?"
"Không, cậu nói rất đúng. Cậu là người chính nghĩa, là những điều mà một đứa trẻ như cậu nên nói. Năm nay cậu 19 tuổi?"
"Đừng nói anh cười nhạo tôi vì tôi quá ngây thơ nhé?"
"Sao lại "cười nhạo"? Ngây thơ không phải là thứ xấu."
Thời Tung đã khôi phục biểu tình như thường lệ: "Nói chính sự. Cậu thật sự cho rằng Khương Uyển Nhi chỉ là một lệ quỷ đáng sợ?"
"Anh có góc nhìn khác hả?" Tả Tam Khưu hỏi: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói suy đoán khi nãy của tôi sai ở đâu?"
Về suy đoán của Tả Tam Khưu, điểm đáng ngờ đầu tiên là lời nguyền của Khương Uyển Nhi áp dụng cho toàn dân trong thị trấn, nếu là người trẻ tuổi sinh từ năm 1938 đổ về sau sẽ không thể sống quá 35 tuổi.
Trên cơ sở này, người dân cam tâm tình nguyện sống vây quanh con sông bao bọc khu "người giàu", phối hợp với ba gia tộc lớn diễn một vở kịch để hoàn thành bốn hôn lễ nhằm cứu sống bốn người cậu cả, cậu hai nhà họ Lý, Vương Chí Ân và Trương Dã đều đã sắp đầy 35 tuổi sao?
Diễn một vở kịch lớn chỉ đến cứu sống bốn người đàn ông.
Đầu vào và đầu ra không tỉ lệ thuận với nhau.
Điểm đáng ngờ thứ hai là hai từ "dâm phụ" miêu tả Khương Uyển Nhi xuất hiện trong nội dung bức di thư.
Nếu cô thật sự là một người phụ nữ lẳng lơ, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, vì sao ba gia tộc lớn lại cho rằng cần phải lừa gạt để lấy được tấm chân tình của một dâm phụ như vậy để giải trừ lời nguyền do cô gây ra?
Không thể mong chờ một người không chung thủy, có thể lang chạ với bất kì người đàn ông nào lại thành tâm trao tấm chân tình cho người khác nên họ phải diễn một vở kịch lớn.
Nhưng cách này cũng không đủ ổn thỏa.
Không ổn thỏa, không phải lựa chọn tối ưu dành cho cả ba gia tộc lớn.
Giải thích đến đây, Thời Tung nhìn Tả Tam Khưu, nói: "Hôm nay ba gia tộc lớn đẩy cái chết của trưởng lão Cung là do tôi gây ra, hiển nhiên năm xưa cũng có thể gán cho tôi tội danh đồ sát cả gia tộc họ Diệp."
"Trước đây, dòng họ Diệp là một gia tộc to lớn, năm xưa cũng nắm trong tay một khu vực khai thác vàng. Bây giờ mỏ khai thác đó thuộc về ai?"
"Có một nguyên tắc, ai có lợi nhiều nhất là người có nhiều nghi ngờ nhất. Gia tộc Diệp biến mất, tôi là Khương Uyển Nhi, tôi không nhận được mỏ khai thác vàng mà còn bỏ mạng, trở thành lệ quỷ mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ được gì..."
"Tôi thậm chí còn nghi ngờ hai chữ "dâm phụ" đó là do họ tự ý gán cho tôi."
"Cho nên lần này có lẽ tôi cũng chỉ là người bị hại, không phải kẻ xấu."
"Anh nói đúng. Chuyện này có lẽ không thật sự liên quan đến anh."
Một giọng nói non nớt vang lên.
Người vừa nói là cô Tư Lý.
Thời Tung nghiêng đầu, nhìn thấy cô bé đi đến cùng cậu cả nhà họ Lý.
Cô Tư Lý buộc tóc hai chùm, gương mặt trẻ con búng ra sữa nhưng ánh mắt lại vô cùng già dặn, từng trải, cả người tản mác khí chất của một đại tiểu thư danh gia vọng tộc.
Cậu cả Lý trông hiền hòa, dễ gần, có vẻ là một người khá dễ nói chuyện.
Hai người cùng nhau lấy ra hai tấm bản đồ, bên trên ghi chú "Mỏ khai thác vàng họ Lý".
Nhưng một tờ thì trông đã ố vàng, một tờ thì còn khá mới.
Tấm bản đồ cũ được vẽ 20 năm trước vào năm 1928, tấm còn lại được vẽ vào 10 năm trước, đúng thười điểm gia tộc Diệp bị diệt vong và Khương Uyển Nhi qua đời vào năm 1938.
Quan sát hai bản đồ này có thể nhận ra diện tích khai thác vàng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lý vào năm 1938 đã tăng nhiều lần so với năm 1928.
Chứng tỏ mỏ khai thác vàng của nhà họ Lý được mở rộng từ 10 năm trước.
Vì sao lại mở rộng?
"Khu vực khai thác vàng không thuộc phạm vi thăm dò của phó bản. Cũng may ở đó có điện thoại bàn. Tôi đã gọi điện đến công ty khai thác mỏ của nhà họ Lý, tìm được giám đốc trực ban, xác nhận được rằng khu vực mở rộng vốn thuộc về công ty của nhà họ Diệp."
Cậu cả Lý giải thích: "Nhưng theo lời của giám đốc thì sau khi Khương Uyển Nhi tàn sát nhà họ Diệp, khu vực khai thác vàng của nhà họ Diệp không có ai quản lý nên ba gia tộc lớn mới cố gắng cùng nhau tiếp nhận."
Cố gắng? Cùng nhau tiếp nhận?
Sao nghe như thể ba gia tộc lớn đang làm chuyện tốt?
Thời Tung nhướng mày.
Tả Tam Khưu nhìn hai người vừa mới đến, hỏi: "Hai người tạo thành một nhóm, luôn đi cùng với nhau à?"
Cậu cả Lý gật đầu: "Đúng vậy, tôi và cô Tư cùng một nhóm. Vương Chí Ân và cậu hai một nhóm. Chúng tôi nghĩ rằng bản đồ của phó bản quá rộng, một người không thể điều tra một cách hoàn chỉnh nên chỉ có thể phân công nhau thăm dò. Nhưng nối mỗi người chúng ta hành động đơn độc thì sẽ che giấu manh mối gây bất lợi cho mình. Cho nên hai người cùng nhau hành động là thích hợp nhất. Cậu và Khương Uyển Nhi luôn đi cùng nhau?"
"Đúng vậy." Tả Tam Khưu gật đầu.
Cậu cả Lý: "Vậy thì không có vấn đề gì cả."
Xung quanh chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, một nhóm NPC nữa lại đến.
Bây giờ đã gần 12 giờ rưỡi, đã qua thời gian yêu cầu của Thời Tung.
Vì vậy họ vô cùng sợ hãi, ai cũng khóc lóc, van xin ỉ ôi.
Tình huống có chút buồn cười, cũng có chút khiến người khác không nỡ nhìn tiếp.
Cậu cả Lý không khỏi cảm thán: "Khi tôi và cô Tư đi điều tra có nghe một nhóm NPC lo sợ kể rằng Khương Uyển Nhi đã uy hiếp dân chúng ——"
Hắn giơ ngón tay cái với Thời Tung: "Hay thật. Cô làm vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Chủ yếu là để tiết kiệm thời gian của tôi và Trương Dã."
Nghe được ẩn ý của anh, cậu cả Lý hơi nhíu mày: "Ý cô là..."
Thời Tung thẳng thắn nói: "Tôi và Trương Dã nắm được lượng thông tin khác so với bốn người các anh."
Sắc mặt cậu cả Lý liền thay đổi.
Thời Tung nói tiếp: "Anh biết rõ manh mối về bùa yêu, pháp trận thay đổi và khôi phục kí ức đúng không? Sau khi kết hôn với tôi, anh ngay lập tức thay đổi thái độ với tôi, còn tạo cơ hội để cậu hai Lý tiếp cận tôi..."
"Anh biết được bao nhiêu về sự kiện 10 năm trước, Khương Uyển Nhi đã gặp chuyện gì, gia tộc Lý bị ai tiêu diệt?"
"Nếu chúng tôi biết được những thông tin này sẽ khiến anh bị trừ điểm, vì vậy anh mới che giấu chúng đi, đúng không?"
"Tôi đúng là che giấu một số thông tin. Nhưng không nhiều lắm."
Cậu cả Lý thành thật nói: "Sau khi kết hôn, tôi biết có bùa yêu, cũng biết cô là lệ quỷ. Tôi cũng phối hợp cùng với cha mẹ mình đẩy cô cho cậu hai."
"Cha mẹ tôi đã giải thích rằng chúng tôi không thể sống qua 35 tuổi, cần phải kết hôn với cô đã phá giải lời nguyền này. Tôi không biết những việc khác. Và ——"
Chỉ tay về phía cô Tư Lý, cậu cả Lý nói: "Cô bé cũng không biết."
"Toàn bộ thị trấn đều diễn kịch trước mặt Khương Uyển Nhi. Người lớn còn dễ nói chuyện, nhưng trẻ em thì không hiểu chuyện, không dễ khống chế, cho nên trưởng lão Cung dứt khoát thay đổi kí ức của trẻ em trong thị trấn."
"Tóm lại, thông tin mà cô, Trương Dã, cô Tư Lý nắm giữ cũng không quá khác nhau. Vì cả ba đều bị thay đổi kí ức."
Thời Tung tạm thời không biết cậu cả Lý còn giấu giếm thông tin nào khác hay không.
Hắn lại hỏi thêm: "Hai người có phát hiện thêm manh mối nào không?"
Người lên tiếng lại là cô Tư Lý lạnh lùng.
Cô bé nói: "Tôi tìm thấy một ngôi mộ ở trong khách sạn Vĩnh Táng. Đó là mộ của cô. Tôi tìm được một tấm ảnh chụp của cô cùng một người đàn ông trong mộ. Hai người có vẻ là một cặp."
Cô Tư Lý lấy tấm ảnh ra.
Trên ảnh là một đôi trai tài gái sắc, biểu hiện thân mật, khắng khít không rời.
Người phụ nữ tựa đầu trên vai người đàn ông, người đàn ông lại ôm chặt eo cô, hai người đối diện nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, tấm ảnh tràn ngập cảm giác lứa đôi.
Người phụ nữ đó đúng là Khương Uyển Nhi.
Thân phận của người đàn ông thì chưa rõ.
Bên dưới góc phải của tấm ảnh có một chữ kí, đó là một chữ "Phong".
Khi nhìn thấy con chữ này, hai bên thái dương của Thời Tung đau buốt.
Lật ra mặt sau của tấm ảnh, anh nhìn thấy vài dòng chữ ——
"Uyển Nhi, không thể tìm thấy em ở nhân gian, anh vẫn sẽ tiếp tục tìm em dưới hoàng tuyền."
"—— Diệp Vân Phong."
04.9.23
ngày mai đi học lại rồi ;; v ;;
Thời Tung và Tả Tam Khưu rời khỏi bãi nghĩa trang bên kia bờ sông, quay về khách sạn.
Hai người có hơi đói nên lại xuống bếp nướng khoai tây ăn.
Ăn khoai tây xong, họ nhanh chóng quay lại quảng trường trung tâm, chờ đợi những NPC khác đến.
Ở giữa quảng trường trung tâm có một bức tượng.
Bức tượng điêu khắc một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, trên tay cầm một viên ngọc, cao bằng hai người trưởng thành.
Bên cạnh phần chân của bức tượng có một ô thẻ bài, trên thẻ có một nút màu đỏ, đây là công cụ dùng để thông báo người chơi đã sẵn sàng bỏ phiếu chọn thủ phạm của vụ án mà hệ thống đã nhắc nhở.
Đây là bức tượng "Trinh Nữ", tượng trưng cho người phụ nữ thánh khiết,
Ở trong một thị trấn lạc hậu khép kín như thế này, đàn ông là người nắm quyền cao nhất, phụ nữ buộc phải có tam tòng tứ đức, trinh tiết còn quan trọng hơn cả đất trời.
Cho nên người dân nơi đây thờ phụng Trinh Nữ, hi vọng tất cả những người phụ nữ được sinh ra cũng sẽ thánh khiết như vậy.
Ngẩng đầu nhìn Trinh Nữ vài lần, sau đó Thời Tung tùy ý ngồi xuống bên cạnh bức tượng.
Nhìn lên cao, anh híp mắt, giống như đang quan sát tia sáng lẻ loi giữa mây mù.
Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt còn tỏ rõ sự mê mang.
Trừ khi anh đang diễn trò, Tả Tam Khưu chưa từng nhìn thấy Thời Tung có biểu hiện như thế này bao giờ.
Tiến lên trước, cậu hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế? Đừng nói anh lại nghĩ tới khoai tây nướng nha?"
Câu trả lời của Thời Tung có chút ngoài dự đoán: "Tôi đang nghĩ tình huống của tôi cũng khá giống với Khương Uyển Nhi."
"Hả? Giống chỗ nào? Anh là đàn ông, cô ấy là nữ, giống chỗ nào cơ?" Tả Tam Khưu nhắc nhở: "Chơi trò chơi cũng đừng có quá nhập tâm như vậy!"
Thời Tung tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời, nhàn nhạt nói: "Ý tôi là cả tôi và Khương Uyển Nhi đều bị mất trí nhớ, không nhớ rõ quá khứ của mình. Và..."
"Đôi khi tôi sẽ nằm mơ, trong giấc mơ có một người nói với tôi rằng tôi là một kẻ có tội ác tày trời, sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục chịu trừng phạt."
Có lẽ tôi từng phạm tội.
Nhưng tôi không nhớ rõ.
Đây là điều mà anh cảm thấy bản thân và Khương Uyển Nhi giống nhau.
Nghe xong, Tả Tam Khưu im lặng không nói gì, nhưng cánh mông lặng lẽ dịch ra xa khỏi Thời Tung.
Thời Tung lại nói thêm: "Kí ức thuộc về quá khứ, quyết định tính cách của một người, đồng thời cũng tác động đến tương lai của người đó."
"Một người mất kí ức thì có thể nói người đó đã đánh mất bản thân mình trong quá khứ. Ngay khi mất đi kí ức, kí ức mới được sinh ra sẽ trao cho người đó một cuộc sống mới. Như vậy thì..."
"Cuộc sống trước khi mất kí ức hình như không hề liên quan đến tôi của hiện tại."
"Tôi của hiện tại không hề tham dự vào phần cuộc sống trong quá khứ đó. Bây giờ tôi có kí ức mới, có trải nghiệm trong cuộc sống mới, nếu tôi quay về quá khứ, tôi không nhất định sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi của ngày trước."
"Vậy thì điều mà tôi đã phạm phải của quá khứ có phải là tội lỗi mà tôi của hiện tại phải gánh chịu hay không?"
"Tôi của bây giờ vốn không phải tôi của quá khứ."
Trong ấn tượng của Tả Tam Khưu, Thời Tung là một người khá kiệm lời, anh sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật trong nội tâm của mình với một ai khác.
Vừa kinh ngạc, Tả Tam Khưu cũng bị logic suy nghĩ của Thời Tung làm cho á khẩu.
Sửng sốt một lúc lâu, cậu mới nói: "Anh nói hay thật... Sao tôi cứ thấy nó như triết học vậy?"
"Tuy nghe qua có vẻ rất đúng, khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác nổi logic của anh, nhưng tôi biết rõ một điều ——"
"Nếu đúng theo như lời anh nói thì những người đã từng phạm tội chỉ cần tìm cách mất đi trí nhớ là có thể tẩy trắng được bản thân à? Chỉ cần họ mất trí nhớ, những tội lỗi mà họ gây ra không còn liên quan đến họ nữa?"
"Đương nhiên là không rồi. Cho nên tư tưởng này của anh cũng không đúng hoàn toàn."
"Nhờ vở kịch hạnh phúc giả tạo của người dân nơi đây, Khương Uyển Nhi của bây giờ đã có được sự vui sướng, lệ khí bị giảm bớt, đúng là sẽ không còn là lệ quỷ giết người lung tung như trước."
"Nhưng nói thật, căn nguyên gây ra trong quá khứ sẽ tạo nên hậu quả của hiện tại. Cô ấy không thể dùng một câu "tôi bị mất trí nhớ" để xóa bỏ hết tội ác của mình!"
Tả Tam Khưu thấy Thời Tung cười liền nói: "Anh cười gì chứ? Anh cười vì tôi nói sai à?"
"Không, cậu nói rất đúng. Cậu là người chính nghĩa, là những điều mà một đứa trẻ như cậu nên nói. Năm nay cậu 19 tuổi?"
"Đừng nói anh cười nhạo tôi vì tôi quá ngây thơ nhé?"
"Sao lại "cười nhạo"? Ngây thơ không phải là thứ xấu."
Thời Tung đã khôi phục biểu tình như thường lệ: "Nói chính sự. Cậu thật sự cho rằng Khương Uyển Nhi chỉ là một lệ quỷ đáng sợ?"
"Anh có góc nhìn khác hả?" Tả Tam Khưu hỏi: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói suy đoán khi nãy của tôi sai ở đâu?"
Về suy đoán của Tả Tam Khưu, điểm đáng ngờ đầu tiên là lời nguyền của Khương Uyển Nhi áp dụng cho toàn dân trong thị trấn, nếu là người trẻ tuổi sinh từ năm 1938 đổ về sau sẽ không thể sống quá 35 tuổi.
Trên cơ sở này, người dân cam tâm tình nguyện sống vây quanh con sông bao bọc khu "người giàu", phối hợp với ba gia tộc lớn diễn một vở kịch để hoàn thành bốn hôn lễ nhằm cứu sống bốn người cậu cả, cậu hai nhà họ Lý, Vương Chí Ân và Trương Dã đều đã sắp đầy 35 tuổi sao?
Diễn một vở kịch lớn chỉ đến cứu sống bốn người đàn ông.
Đầu vào và đầu ra không tỉ lệ thuận với nhau.
Điểm đáng ngờ thứ hai là hai từ "dâm phụ" miêu tả Khương Uyển Nhi xuất hiện trong nội dung bức di thư.
Nếu cô thật sự là một người phụ nữ lẳng lơ, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, vì sao ba gia tộc lớn lại cho rằng cần phải lừa gạt để lấy được tấm chân tình của một dâm phụ như vậy để giải trừ lời nguyền do cô gây ra?
Không thể mong chờ một người không chung thủy, có thể lang chạ với bất kì người đàn ông nào lại thành tâm trao tấm chân tình cho người khác nên họ phải diễn một vở kịch lớn.
Nhưng cách này cũng không đủ ổn thỏa.
Không ổn thỏa, không phải lựa chọn tối ưu dành cho cả ba gia tộc lớn.
Giải thích đến đây, Thời Tung nhìn Tả Tam Khưu, nói: "Hôm nay ba gia tộc lớn đẩy cái chết của trưởng lão Cung là do tôi gây ra, hiển nhiên năm xưa cũng có thể gán cho tôi tội danh đồ sát cả gia tộc họ Diệp."
"Trước đây, dòng họ Diệp là một gia tộc to lớn, năm xưa cũng nắm trong tay một khu vực khai thác vàng. Bây giờ mỏ khai thác đó thuộc về ai?"
"Có một nguyên tắc, ai có lợi nhiều nhất là người có nhiều nghi ngờ nhất. Gia tộc Diệp biến mất, tôi là Khương Uyển Nhi, tôi không nhận được mỏ khai thác vàng mà còn bỏ mạng, trở thành lệ quỷ mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ được gì..."
"Tôi thậm chí còn nghi ngờ hai chữ "dâm phụ" đó là do họ tự ý gán cho tôi."
"Cho nên lần này có lẽ tôi cũng chỉ là người bị hại, không phải kẻ xấu."
"Anh nói đúng. Chuyện này có lẽ không thật sự liên quan đến anh."
Một giọng nói non nớt vang lên.
Người vừa nói là cô Tư Lý.
Thời Tung nghiêng đầu, nhìn thấy cô bé đi đến cùng cậu cả nhà họ Lý.
Cô Tư Lý buộc tóc hai chùm, gương mặt trẻ con búng ra sữa nhưng ánh mắt lại vô cùng già dặn, từng trải, cả người tản mác khí chất của một đại tiểu thư danh gia vọng tộc.
Cậu cả Lý trông hiền hòa, dễ gần, có vẻ là một người khá dễ nói chuyện.
Hai người cùng nhau lấy ra hai tấm bản đồ, bên trên ghi chú "Mỏ khai thác vàng họ Lý".
Nhưng một tờ thì trông đã ố vàng, một tờ thì còn khá mới.
Tấm bản đồ cũ được vẽ 20 năm trước vào năm 1928, tấm còn lại được vẽ vào 10 năm trước, đúng thười điểm gia tộc Diệp bị diệt vong và Khương Uyển Nhi qua đời vào năm 1938.
Quan sát hai bản đồ này có thể nhận ra diện tích khai thác vàng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lý vào năm 1938 đã tăng nhiều lần so với năm 1928.
Chứng tỏ mỏ khai thác vàng của nhà họ Lý được mở rộng từ 10 năm trước.
Vì sao lại mở rộng?
"Khu vực khai thác vàng không thuộc phạm vi thăm dò của phó bản. Cũng may ở đó có điện thoại bàn. Tôi đã gọi điện đến công ty khai thác mỏ của nhà họ Lý, tìm được giám đốc trực ban, xác nhận được rằng khu vực mở rộng vốn thuộc về công ty của nhà họ Diệp."
Cậu cả Lý giải thích: "Nhưng theo lời của giám đốc thì sau khi Khương Uyển Nhi tàn sát nhà họ Diệp, khu vực khai thác vàng của nhà họ Diệp không có ai quản lý nên ba gia tộc lớn mới cố gắng cùng nhau tiếp nhận."
Cố gắng? Cùng nhau tiếp nhận?
Sao nghe như thể ba gia tộc lớn đang làm chuyện tốt?
Thời Tung nhướng mày.
Tả Tam Khưu nhìn hai người vừa mới đến, hỏi: "Hai người tạo thành một nhóm, luôn đi cùng với nhau à?"
Cậu cả Lý gật đầu: "Đúng vậy, tôi và cô Tư cùng một nhóm. Vương Chí Ân và cậu hai một nhóm. Chúng tôi nghĩ rằng bản đồ của phó bản quá rộng, một người không thể điều tra một cách hoàn chỉnh nên chỉ có thể phân công nhau thăm dò. Nhưng nối mỗi người chúng ta hành động đơn độc thì sẽ che giấu manh mối gây bất lợi cho mình. Cho nên hai người cùng nhau hành động là thích hợp nhất. Cậu và Khương Uyển Nhi luôn đi cùng nhau?"
"Đúng vậy." Tả Tam Khưu gật đầu.
Cậu cả Lý: "Vậy thì không có vấn đề gì cả."
Xung quanh chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, một nhóm NPC nữa lại đến.
Bây giờ đã gần 12 giờ rưỡi, đã qua thời gian yêu cầu của Thời Tung.
Vì vậy họ vô cùng sợ hãi, ai cũng khóc lóc, van xin ỉ ôi.
Tình huống có chút buồn cười, cũng có chút khiến người khác không nỡ nhìn tiếp.
Cậu cả Lý không khỏi cảm thán: "Khi tôi và cô Tư đi điều tra có nghe một nhóm NPC lo sợ kể rằng Khương Uyển Nhi đã uy hiếp dân chúng ——"
Hắn giơ ngón tay cái với Thời Tung: "Hay thật. Cô làm vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Chủ yếu là để tiết kiệm thời gian của tôi và Trương Dã."
Nghe được ẩn ý của anh, cậu cả Lý hơi nhíu mày: "Ý cô là..."
Thời Tung thẳng thắn nói: "Tôi và Trương Dã nắm được lượng thông tin khác so với bốn người các anh."
Sắc mặt cậu cả Lý liền thay đổi.
Thời Tung nói tiếp: "Anh biết rõ manh mối về bùa yêu, pháp trận thay đổi và khôi phục kí ức đúng không? Sau khi kết hôn với tôi, anh ngay lập tức thay đổi thái độ với tôi, còn tạo cơ hội để cậu hai Lý tiếp cận tôi..."
"Anh biết được bao nhiêu về sự kiện 10 năm trước, Khương Uyển Nhi đã gặp chuyện gì, gia tộc Lý bị ai tiêu diệt?"
"Nếu chúng tôi biết được những thông tin này sẽ khiến anh bị trừ điểm, vì vậy anh mới che giấu chúng đi, đúng không?"
"Tôi đúng là che giấu một số thông tin. Nhưng không nhiều lắm."
Cậu cả Lý thành thật nói: "Sau khi kết hôn, tôi biết có bùa yêu, cũng biết cô là lệ quỷ. Tôi cũng phối hợp cùng với cha mẹ mình đẩy cô cho cậu hai."
"Cha mẹ tôi đã giải thích rằng chúng tôi không thể sống qua 35 tuổi, cần phải kết hôn với cô đã phá giải lời nguyền này. Tôi không biết những việc khác. Và ——"
Chỉ tay về phía cô Tư Lý, cậu cả Lý nói: "Cô bé cũng không biết."
"Toàn bộ thị trấn đều diễn kịch trước mặt Khương Uyển Nhi. Người lớn còn dễ nói chuyện, nhưng trẻ em thì không hiểu chuyện, không dễ khống chế, cho nên trưởng lão Cung dứt khoát thay đổi kí ức của trẻ em trong thị trấn."
"Tóm lại, thông tin mà cô, Trương Dã, cô Tư Lý nắm giữ cũng không quá khác nhau. Vì cả ba đều bị thay đổi kí ức."
Thời Tung tạm thời không biết cậu cả Lý còn giấu giếm thông tin nào khác hay không.
Hắn lại hỏi thêm: "Hai người có phát hiện thêm manh mối nào không?"
Người lên tiếng lại là cô Tư Lý lạnh lùng.
Cô bé nói: "Tôi tìm thấy một ngôi mộ ở trong khách sạn Vĩnh Táng. Đó là mộ của cô. Tôi tìm được một tấm ảnh chụp của cô cùng một người đàn ông trong mộ. Hai người có vẻ là một cặp."
Cô Tư Lý lấy tấm ảnh ra.
Trên ảnh là một đôi trai tài gái sắc, biểu hiện thân mật, khắng khít không rời.
Người phụ nữ tựa đầu trên vai người đàn ông, người đàn ông lại ôm chặt eo cô, hai người đối diện nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, tấm ảnh tràn ngập cảm giác lứa đôi.
Người phụ nữ đó đúng là Khương Uyển Nhi.
Thân phận của người đàn ông thì chưa rõ.
Bên dưới góc phải của tấm ảnh có một chữ kí, đó là một chữ "Phong".
Khi nhìn thấy con chữ này, hai bên thái dương của Thời Tung đau buốt.
Lật ra mặt sau của tấm ảnh, anh nhìn thấy vài dòng chữ ——
"Uyển Nhi, không thể tìm thấy em ở nhân gian, anh vẫn sẽ tiếp tục tìm em dưới hoàng tuyền."
"—— Diệp Vân Phong."
04.9.23
ngày mai đi học lại rồi ;; v ;;