Chương : 6
Hai người ở cửa sau chờ đợi im lặng không lên tiếng, cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ nữa, mới nhẹ nhàng bước ra từ cửa sau.
Người phụ nữ tóc quăn thở dài một hơi, đảo mắt thì lại nhìn thấy trái tim đầy máu trên đất, cô nhíu mày lại, chuyển tầm mắt qua chỗ khác, vừa hoạt động tay chân, vừa nói: "Chào cô, tôi tên là Đài Đóa, cô cũng là người chơi mới vào đúng không, trò chơi địa ngục đó?"
Xét thấy Đài Đóa vừa rồi đã nhìn thấy sau lưng cô, Dung Âm liền tiết kiệm luôn phần giới thiệu: "Ừm, tôi tỉnh lại ở tầng bốn, muốn đến nơi này để xem tình hình, tầng năm tổng cộng có bao nhiêu người chơi?"
"Tính cả tôi thì tổng cộng có ba người."
Đài Đóa vuốt tóc: "Ba người chúng tôi đều tỉnh lại trong cùng một phòng nhà xác, còn chưa rõ tại sao mình lại ở đây, người phụ nữ điên kia liền xuất hiện. Cô ta trực tiếp nhào tới, cắn gãy cổ người đàn ông gần cô ta nhất, lúc đó thì chúng tôi đã bị dọa ngu người luôn rồi."
"Tôi cùng một người đàn ông khác nhân lúc đang loạn thì chạy ra ngoài, sau đó thì ở trong bệnh viện chạy lạc nhau rồi."
Đài Đóa nâng cầm lên nhìn Dung Âm, nói theo ý vị khác: "Xem ra, anh ta cũng chết rất thảm."
"Sao các người không chạy trốn đến tầng khác?"
Đài Đóa có đeo đồng hồ, cô nhìn thời gian: "Cách chúng tôi tỉnh lại chẳng qua có khoảng nửa tiếng, trong lúc người phụ nữ đó vẫn luôn lang thang ở hành lang, lúc nãy tôi đã thử chạy trốn một lần, không thành công. Nhưng mà bây giờ cô ta đang bận dỗ con búp bê, chắc là có thể rồi."
Chỗ trốn ở tầng lầu này còn ít hơn cả tầng bốn, không tiện ở lâu.
Hai người rất nhanh liền ra khỏi cửa phòng, nhẹ nhàng quay lại trong thang lầu, đồng thời khóa cửa trong thang lầu lại.
Họ đang đứng ở giữa thang lầu nối liền giữa tầng bốn và tầng năm, trò chuyện nhỏ tiếng.
Đây là trò chơi lần đầu của các người chơi, còn đang trong giai đoạn thích ứng với việc lần mò, chắc sẽ không xuất hiện nhiệm vụ khiến người chơi nghi kỵ lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau sớm như vậy. Mục tiêu của tất cả mọi người đều là sống sốt vượt ải, giúp đỡ lẫn nhau mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Hai người đều hiểu đạo lý này, nên trao đổi manh mối rất thuận lợi.
"Ngày hôm nay của 5 năm trước, bệnh viện này từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, thời gian cụ thể là khoảng 5 giờ sáng, nhiệm vụ của chúng ta chắc chính là rời khỏi đây trước 5 giờ."
"Trong trận hỏa hoạn đó, có ba người chết, người phụ nữ vừa rồi chính là một trong số đó, hai người khác vẫn còn chưa rõ. Quái vật tầng bốn là một thanh niên áo đen cầm đường đao điên cuồng chém người, tôi không nghĩ hắn là người chết trong trận hỏa hoạn đó."
Đài Đóa hí mắt chống cằm: "Ba người chết, ba con quỷ, một con quái vật..."
"Con quỷ mà tôi nhìn thấy ở tầng năm thì chỉ có người phụ nữ điên này, cách một lúc thì cô ta sẽ để con búp bê ở trong tủ đựng xác, bản thân thì lại lang thang trong hành lang, cả hành lang đều có thể nghe thấy tiếng khóc của cô ta. Qua một lúc, cô ta sẽ lấy con búp bê ra, dùng thịt vụn đút búp bê ăn. Cả quá trình thì giống như cô nhìn thấy vậy."
Đài Đóa suy nghĩ một lát: "Quá trình này lặp lại hai ba lần, tôi đã chú ý thấy, mỗi lần cô ta đều sẽ để búp bê ở chính giữa bên phải nhất trong tủ đựng xác, căn phòng thì không xác định."
"Đài Đóa, cô cảm thấy người phụ nữ này tại sao lại ôm con búp bê?"
"Tôi nhìn thấy người phụ nữ này là ở trên bức ảnh hỏa hoạn, lúc đó cô ta đang ôm con búp bê đứng ở trên tầng năm, ý tứ muốn chạy cũng không có, là bản thân không muốn sống."
Dung Âm đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu: "Nguyên nhân cô ta ôm búp bê có rất nhiều, có thể là cô ta đã xảy ra sự cố sảy thai, hoặc là làm mất đứa con, nhưng mà nếu như nơi này là bệnh viện..."
Đài Đóa đi bên cạnh cô, nghe ra được ý tứ của cô.
"Ý cô là, đứa con này có khả năng là do cô ta tự mình bỏ sao?"
Trai gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, khiến cho con gái mang thai, đi phá thai, tuy chuyện này không tốt mấy, nhưng đã là chuyện quá đỗi bình thường trong xã hội bây giờ.
Nhưng mà quá trình đó đối với con gái mà nói thì quá tàn nhẫn rồi, giết chết đứa con còn sống trong bụng, vứt nó đi, biến thành miếng thịt trong thùng rác.
Sau khi phá thai thì đột nhiên hối hận, tinh thần của người con gái sụp đổ, cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Đài Đóa trở nên rất khó coi.
Dung Âm cũng không chú ý tới sự khác thường của cô ấy, cô vừa đi, vừa nhớ lại bản đồ đã nhìn qua: "Khoa phụ sản và phòng phẫu thuật tương ứng đều ở tầng ba, chúng ta có thể đi xem tình hình ra sao, không biết ở trong máy tính của bác sĩ có thể tìm được ghi chép của ca bệnh hay không."
Hai người rất nhanh liền đi đến tầng ba.
Tầng ba vô cùng yên tĩnh, tiếng động gì cũng không có, yên tĩnh đến khiến người ta có chút sợ hãi. Hai người cũng không tự chủ mà thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi trong hành lang.
Cho đến khi Đài Đóa đi ở phía trước phát ra tiếng thét kinh khủng, phá vỡ sự yên tĩnh của tầng lầu.
Nghe thấy tiếng thét, Dung Âm liền nắm lấy cổ tay của Đài Đóa, kéo cô ấy trốn vào căn phòng ở gần đó.
Vài phút sau, chuyện gì cũng không có xảy ra, cô mới kéo Đài Đóa còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, đi tới cái chỗ vừa nãy.
Ở gần đây có một thang máy, cửa thang máy có một người đang nằm.
Một thi thể vô cùng sạch sẽ.
Dung Âm đi lên trên, nhìn thấy khuôn mặt chết không nhắm mắt của Xa Hồ.
Mặt của anh ta lộ ra màu sắc trắng xám như bị hút khô vậy, con mắt trợn tròn, miệng mở thật to, giống như là cá vàng sau khi cách xa bờ liền liều mạng há miệng hô hấp, gân xanh trên mặt rất rõ ràng, giống như muốn xông ra khỏi da thịt.
Áo của anh ta bị cởi ra, giữa cơ thể bị mổ ra thành một đường, da bụng phân biệt kéo về hai bên, giống như là một cái túi lớn, tất cả thứ trong khoang bụng đều bị lấy đi hết rồi, trống rỗng, sạch sẽ, một vết máu cũng không tìm ra.
Ngay cả thịt bên trong đều là màu trắng xám, giống như là đặc biệt dùng nước sôi loãng qua máu vậy.
"Quỷ của tầng này sẽ là gì?"
Thi thể như thế còn khiến người ta sợ hãi hơn những thi thể đầy máu, Đài Đóa ôm chặt cơ thể run rẩy, nhìn về thang máy bên cạnh: "Anh ta bị giết trong thang máy, rồi bị vứt ra ngoài đúng không?"
"Không cần thiết như thế, thi thể đó trực tiếp xuất hiện trong thang máy là được."
Dung Âm ngồi xổm xuống, giúp mắt của Xa Hồ nhắm lại: "Anh ta là người chơi cùng tầng lầu với tôi. Chúng tôi bị quái vật đuổi giết, tôi đã trốn, anh ta chắc là đi thang máy chạy trốn, bị quỷ của tầng này giết chết. Chỉ là kỳ lạ, tại sao con quỷ đó không xuất hiện."
Dung Âm nhìn thang máy.
Đi thang máy, chẳng lẽ là điều kiện để kích động con quỷ đó sao?
Vậy nếu như không có đến tầng này thì sao, con quỷ này sẽ bị bỏ qua hay sao?
Thi thể này ngoại trừ cách chết có chút đáng sợ, cũng không có cung cấp manh mối nào cả. Hai người vòng qua thi thể, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ. Dung Âm phụ trách tìm kiếm văn kiện trên máy tính, Đài Đóa đi tìm văn kiện bằng giấy.
"Bên này của tôi không có thu hoạch được gì."
Dung Âm ngồi trước máy tính, lật tung cả văn kiện trên đó, đang tìm kiếm thứ gì khác: "Độ khó trò chơi của lần này chắc hẳn không cao, manh mối cũng tương đối dễ kiếm, bên này của tôi cũng không có, chắc chính là nằm ở bên của cô, cô lục tìm lần nữa xem."
"Tìm thấy rồi."
Lời còn chưa dứt, Đài Đóa nhếch môi lên, đong đưa tài liệu trong tay: "Trên túi văn kiện có bức ảnh, rất dễ nhận biết. Tôi vừa rồi mới xem qua, cô ta đúng là tự mình đến."
"A, đúng rồi."
Đài Đóa ném hai túi văn kiện kia cho Dung Âm: "Hai túi văn kiện này dính vào nhau, không biết là có ám chỉ gì không, cô hãy xem thật kỹ."
Dung Âm giơ tay nhận lấy túi văn kiện, mở cái túi "kèm theo" kia.
Bên ngoài túi văn kiện dán bức ảnh bệnh nhân, cỡ hai tấc, trong không gian chật hẹp là một khuôn mặt thon gầy của người đàn ông. Người đàn ông đó ốm đến mức quá đáng, cũng không biết cơ thể sẽ là như thể nào.
Cô cầm túi văn kiện của người phụ nữ lên nhìn, khẽ nhíu mày: "Bây giờ là mấy giờ?"
"2 giờ 30, có phát hiện gì sao?"
"Đi, chúng ta đi tới phòng phẫu thuật xem sao."
Dung Âm ném túi văn kiện lên bàn, đứng dậy rời đi: "Bởi vì yếu tố linh dị tồn tại, tuyến thời gian này của bệnh viện là hỗn loạn. Nếu như năm đó phẫu thuật của người phụ nữ thật sự giống với thời gian thực hiện trên văn kiện, 2 giờ 30 có lẽ là đã hoàn thành rồi."
"Đợi đã, cô không sợ sao..."
Lời của Đài Đóa còn chưa nói xong, bóng dáng của Dung Âm liền biến mất ở cửa.
"Bây giờ trong phòng phẫu thuật, sẽ có đồ tốt gì đó cũng không chừng."
Người phụ nữ tóc quăn thở dài một hơi, đảo mắt thì lại nhìn thấy trái tim đầy máu trên đất, cô nhíu mày lại, chuyển tầm mắt qua chỗ khác, vừa hoạt động tay chân, vừa nói: "Chào cô, tôi tên là Đài Đóa, cô cũng là người chơi mới vào đúng không, trò chơi địa ngục đó?"
Xét thấy Đài Đóa vừa rồi đã nhìn thấy sau lưng cô, Dung Âm liền tiết kiệm luôn phần giới thiệu: "Ừm, tôi tỉnh lại ở tầng bốn, muốn đến nơi này để xem tình hình, tầng năm tổng cộng có bao nhiêu người chơi?"
"Tính cả tôi thì tổng cộng có ba người."
Đài Đóa vuốt tóc: "Ba người chúng tôi đều tỉnh lại trong cùng một phòng nhà xác, còn chưa rõ tại sao mình lại ở đây, người phụ nữ điên kia liền xuất hiện. Cô ta trực tiếp nhào tới, cắn gãy cổ người đàn ông gần cô ta nhất, lúc đó thì chúng tôi đã bị dọa ngu người luôn rồi."
"Tôi cùng một người đàn ông khác nhân lúc đang loạn thì chạy ra ngoài, sau đó thì ở trong bệnh viện chạy lạc nhau rồi."
Đài Đóa nâng cầm lên nhìn Dung Âm, nói theo ý vị khác: "Xem ra, anh ta cũng chết rất thảm."
"Sao các người không chạy trốn đến tầng khác?"
Đài Đóa có đeo đồng hồ, cô nhìn thời gian: "Cách chúng tôi tỉnh lại chẳng qua có khoảng nửa tiếng, trong lúc người phụ nữ đó vẫn luôn lang thang ở hành lang, lúc nãy tôi đã thử chạy trốn một lần, không thành công. Nhưng mà bây giờ cô ta đang bận dỗ con búp bê, chắc là có thể rồi."
Chỗ trốn ở tầng lầu này còn ít hơn cả tầng bốn, không tiện ở lâu.
Hai người rất nhanh liền ra khỏi cửa phòng, nhẹ nhàng quay lại trong thang lầu, đồng thời khóa cửa trong thang lầu lại.
Họ đang đứng ở giữa thang lầu nối liền giữa tầng bốn và tầng năm, trò chuyện nhỏ tiếng.
Đây là trò chơi lần đầu của các người chơi, còn đang trong giai đoạn thích ứng với việc lần mò, chắc sẽ không xuất hiện nhiệm vụ khiến người chơi nghi kỵ lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau sớm như vậy. Mục tiêu của tất cả mọi người đều là sống sốt vượt ải, giúp đỡ lẫn nhau mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Hai người đều hiểu đạo lý này, nên trao đổi manh mối rất thuận lợi.
"Ngày hôm nay của 5 năm trước, bệnh viện này từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, thời gian cụ thể là khoảng 5 giờ sáng, nhiệm vụ của chúng ta chắc chính là rời khỏi đây trước 5 giờ."
"Trong trận hỏa hoạn đó, có ba người chết, người phụ nữ vừa rồi chính là một trong số đó, hai người khác vẫn còn chưa rõ. Quái vật tầng bốn là một thanh niên áo đen cầm đường đao điên cuồng chém người, tôi không nghĩ hắn là người chết trong trận hỏa hoạn đó."
Đài Đóa hí mắt chống cằm: "Ba người chết, ba con quỷ, một con quái vật..."
"Con quỷ mà tôi nhìn thấy ở tầng năm thì chỉ có người phụ nữ điên này, cách một lúc thì cô ta sẽ để con búp bê ở trong tủ đựng xác, bản thân thì lại lang thang trong hành lang, cả hành lang đều có thể nghe thấy tiếng khóc của cô ta. Qua một lúc, cô ta sẽ lấy con búp bê ra, dùng thịt vụn đút búp bê ăn. Cả quá trình thì giống như cô nhìn thấy vậy."
Đài Đóa suy nghĩ một lát: "Quá trình này lặp lại hai ba lần, tôi đã chú ý thấy, mỗi lần cô ta đều sẽ để búp bê ở chính giữa bên phải nhất trong tủ đựng xác, căn phòng thì không xác định."
"Đài Đóa, cô cảm thấy người phụ nữ này tại sao lại ôm con búp bê?"
"Tôi nhìn thấy người phụ nữ này là ở trên bức ảnh hỏa hoạn, lúc đó cô ta đang ôm con búp bê đứng ở trên tầng năm, ý tứ muốn chạy cũng không có, là bản thân không muốn sống."
Dung Âm đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu: "Nguyên nhân cô ta ôm búp bê có rất nhiều, có thể là cô ta đã xảy ra sự cố sảy thai, hoặc là làm mất đứa con, nhưng mà nếu như nơi này là bệnh viện..."
Đài Đóa đi bên cạnh cô, nghe ra được ý tứ của cô.
"Ý cô là, đứa con này có khả năng là do cô ta tự mình bỏ sao?"
Trai gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, khiến cho con gái mang thai, đi phá thai, tuy chuyện này không tốt mấy, nhưng đã là chuyện quá đỗi bình thường trong xã hội bây giờ.
Nhưng mà quá trình đó đối với con gái mà nói thì quá tàn nhẫn rồi, giết chết đứa con còn sống trong bụng, vứt nó đi, biến thành miếng thịt trong thùng rác.
Sau khi phá thai thì đột nhiên hối hận, tinh thần của người con gái sụp đổ, cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Đài Đóa trở nên rất khó coi.
Dung Âm cũng không chú ý tới sự khác thường của cô ấy, cô vừa đi, vừa nhớ lại bản đồ đã nhìn qua: "Khoa phụ sản và phòng phẫu thuật tương ứng đều ở tầng ba, chúng ta có thể đi xem tình hình ra sao, không biết ở trong máy tính của bác sĩ có thể tìm được ghi chép của ca bệnh hay không."
Hai người rất nhanh liền đi đến tầng ba.
Tầng ba vô cùng yên tĩnh, tiếng động gì cũng không có, yên tĩnh đến khiến người ta có chút sợ hãi. Hai người cũng không tự chủ mà thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi trong hành lang.
Cho đến khi Đài Đóa đi ở phía trước phát ra tiếng thét kinh khủng, phá vỡ sự yên tĩnh của tầng lầu.
Nghe thấy tiếng thét, Dung Âm liền nắm lấy cổ tay của Đài Đóa, kéo cô ấy trốn vào căn phòng ở gần đó.
Vài phút sau, chuyện gì cũng không có xảy ra, cô mới kéo Đài Đóa còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, đi tới cái chỗ vừa nãy.
Ở gần đây có một thang máy, cửa thang máy có một người đang nằm.
Một thi thể vô cùng sạch sẽ.
Dung Âm đi lên trên, nhìn thấy khuôn mặt chết không nhắm mắt của Xa Hồ.
Mặt của anh ta lộ ra màu sắc trắng xám như bị hút khô vậy, con mắt trợn tròn, miệng mở thật to, giống như là cá vàng sau khi cách xa bờ liền liều mạng há miệng hô hấp, gân xanh trên mặt rất rõ ràng, giống như muốn xông ra khỏi da thịt.
Áo của anh ta bị cởi ra, giữa cơ thể bị mổ ra thành một đường, da bụng phân biệt kéo về hai bên, giống như là một cái túi lớn, tất cả thứ trong khoang bụng đều bị lấy đi hết rồi, trống rỗng, sạch sẽ, một vết máu cũng không tìm ra.
Ngay cả thịt bên trong đều là màu trắng xám, giống như là đặc biệt dùng nước sôi loãng qua máu vậy.
"Quỷ của tầng này sẽ là gì?"
Thi thể như thế còn khiến người ta sợ hãi hơn những thi thể đầy máu, Đài Đóa ôm chặt cơ thể run rẩy, nhìn về thang máy bên cạnh: "Anh ta bị giết trong thang máy, rồi bị vứt ra ngoài đúng không?"
"Không cần thiết như thế, thi thể đó trực tiếp xuất hiện trong thang máy là được."
Dung Âm ngồi xổm xuống, giúp mắt của Xa Hồ nhắm lại: "Anh ta là người chơi cùng tầng lầu với tôi. Chúng tôi bị quái vật đuổi giết, tôi đã trốn, anh ta chắc là đi thang máy chạy trốn, bị quỷ của tầng này giết chết. Chỉ là kỳ lạ, tại sao con quỷ đó không xuất hiện."
Dung Âm nhìn thang máy.
Đi thang máy, chẳng lẽ là điều kiện để kích động con quỷ đó sao?
Vậy nếu như không có đến tầng này thì sao, con quỷ này sẽ bị bỏ qua hay sao?
Thi thể này ngoại trừ cách chết có chút đáng sợ, cũng không có cung cấp manh mối nào cả. Hai người vòng qua thi thể, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ. Dung Âm phụ trách tìm kiếm văn kiện trên máy tính, Đài Đóa đi tìm văn kiện bằng giấy.
"Bên này của tôi không có thu hoạch được gì."
Dung Âm ngồi trước máy tính, lật tung cả văn kiện trên đó, đang tìm kiếm thứ gì khác: "Độ khó trò chơi của lần này chắc hẳn không cao, manh mối cũng tương đối dễ kiếm, bên này của tôi cũng không có, chắc chính là nằm ở bên của cô, cô lục tìm lần nữa xem."
"Tìm thấy rồi."
Lời còn chưa dứt, Đài Đóa nhếch môi lên, đong đưa tài liệu trong tay: "Trên túi văn kiện có bức ảnh, rất dễ nhận biết. Tôi vừa rồi mới xem qua, cô ta đúng là tự mình đến."
"A, đúng rồi."
Đài Đóa ném hai túi văn kiện kia cho Dung Âm: "Hai túi văn kiện này dính vào nhau, không biết là có ám chỉ gì không, cô hãy xem thật kỹ."
Dung Âm giơ tay nhận lấy túi văn kiện, mở cái túi "kèm theo" kia.
Bên ngoài túi văn kiện dán bức ảnh bệnh nhân, cỡ hai tấc, trong không gian chật hẹp là một khuôn mặt thon gầy của người đàn ông. Người đàn ông đó ốm đến mức quá đáng, cũng không biết cơ thể sẽ là như thể nào.
Cô cầm túi văn kiện của người phụ nữ lên nhìn, khẽ nhíu mày: "Bây giờ là mấy giờ?"
"2 giờ 30, có phát hiện gì sao?"
"Đi, chúng ta đi tới phòng phẫu thuật xem sao."
Dung Âm ném túi văn kiện lên bàn, đứng dậy rời đi: "Bởi vì yếu tố linh dị tồn tại, tuyến thời gian này của bệnh viện là hỗn loạn. Nếu như năm đó phẫu thuật của người phụ nữ thật sự giống với thời gian thực hiện trên văn kiện, 2 giờ 30 có lẽ là đã hoàn thành rồi."
"Đợi đã, cô không sợ sao..."
Lời của Đài Đóa còn chưa nói xong, bóng dáng của Dung Âm liền biến mất ở cửa.
"Bây giờ trong phòng phẫu thuật, sẽ có đồ tốt gì đó cũng không chừng."