Chương : 12
Trên người cô gái nhỏ có mùi khét rất nồng, xen lẫn mùi máu tanh.
Dung Âm rũ mắt nhìn xuống mặt cô ta, giọng nói bình tĩnh: "Búp bê của em đang ở trong tay tôi, nếu như em muốn, thì nhất định phải giúp tôi mở cửa lớn bệnh viện."
Cơ thể của cô gái nhỏ đều bị chảy hỏng, áo váy trắng tuyết trên người lại hoàn toàn không sao, phía trên còn dính không ít máu của Nam Trát. Nghe thấy lời của Dung Âm, cô ta khẽ cau mũi, biểu cảm hình như có chút tiếc nuối: "Được, tôi có thể cho chị rời khỏi."
"Nhưng mà, tôi chỉ có thể thả một mình chị ra ngoài."
Dung Âm liếc nhìn máu chảy ở góc tường: "Được."
Người chơi cả tầng lầu, chỉ còn mình cô còn sống.
Ngay khi hai người định đi về phía cửa lớn bệnh viện, một giọng nữ máy móc lạnh lẽo đột nhiên vang lên: "Tầng một tới rồi."
Dung Âm nghe thấy liền dừng bước chân, cô gái nhỏ bên cạnh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Dung Âm rũ mắt xuống, sờ dấu X bên mặt trái. Vết thương của cô đã bắt đầu kết vảy, nhưng mà những vảy này rất mềm, đụng là đứt, máy dính đầy ngón tay cô.
Cô nhìn ngón tay đỏ tươi, tầm mắt di chuyển lên mặt của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: "Em muốn lấy được búp bê, có thể sẽ phải phí sức rồi."
Nói rồi cô xoay người, nhìn thấy thanh niên áo đen bước ra từ trong thang máy.
Thanh niên cũng nhìn thấy cô, hắn chậm rãi rút đường đao, cười với cô.
Dung Âm mặt không đổi ném con búp bê trong tay qua đó, quay đầu rồi chạy.
Ngay khi búp bê sắp đập trúng người thanh niên, ánh sáng bạc xẹt qua giữa không trung, tốc độ nhanh như tia chớp. Lách cách một tiếng, nửa thân trên và nửa thân dưới của búp bê phân biệt rơi xuống đất, phát ra tiếng chít thảm thiết.
Thanh niên áo đen vẫy tay, đuổi theo cô.
"Búp bê..."
Tay của cô gái nhỏ vẫn còn vươn giữa không trung, ngoan ngoãn chờ đợi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng chít của búp bê phát ra, cô ta mới có cảm giác, xoay người đi tới búp bê gần đó, quỳ trên đất tìm kiếm, ngay cả thanh niên lướt qua cô ta cũng không biết.
"Búp bê của tôi đâu..."
Chỉ có ngón tay nửa khúc tìm kiếm trên gạch men sứ lạnh lẽo, cuối cùng, cô ta cũng tìm được cơ thể bị tách làm hai của búp bê.
Cô gái nhỏ ngẩn ra, cô ta run người ôm hai nửa của búp bê vào lòng, siết rất chặt, giống như là muốn khảm con búp bê vào trong cơ thể.
Một tiếng khóc thê lương tràn đầy phẫn nộ vang vọng khắp hành lang.
Nghe thấy tiếng xé cực lớn phát ra phía sau, Dung Âm vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tầm mắt lướt qua thanh niên phía sau, cô nhìn thấy cô gái nhỏ loạng choạng đứng lên.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, miệng toét ra đến cực hạn, gần như cả cái đầu cũng sắp nứt thành hai mảnh, chỉ lưu lại vài miếng da thịt liên tiếp. Có một thứ gì đó nhảy ra từ trong miệng rạn nứt ra cực lớn, lạnh lẽo, sắc bén, tiếng cắn răng rắc vang dội.
Đó là miệng xoắn ốc bằng sắt, sức mạnh có thể so sánh với máy xay bột.
Chỉ nhìn miệng kim loại không ngừng vận chuyển, sẽ khiến người ta tê cả da đầu.
Dung Âm tăng nhanh tốc độ chạy trốn, cảm giác ngạt thở càng ngày càng mạnh liệt.
"Trả búp bê lại cho tôi!"
Cô gái nhỏ khóc, điên cuồng xông về phía hai người, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn cả thanh niên, không tới vài giây thì đã đuổi kịp bọn họ.
Cô ta ra sức bổ nhào về phía thanh niên gần cô ta nhất, cơ thể gầy nhỏ treo trên người hắn, miệng cực lớn thì hung hăng cắn xuyên qua vai của hắn!
Tiếng xương bị cắn xuyên qua không phải vô cùng vang, nhưng vô cùng có lực xuyên thấu truyền vào trong tai của thanh niên.
Vẻ mặt hắn không đổi, chỉ vươn tay ra, năm ngón trắng nõn thon dài phủ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, trong nháy mắt siết chặt, ném đầu của cô gái nhỏ ra ngoài.
Hàm răng của cô gái nhỏ cắn chặt, giống như kẹp bắt thú sắc bén, răng nhọn hình tam giác nếu đã nếm được mùi vị của máu thịt, thì dù có ra sao cũng không chịu buông ra.
Thanh niên mặt không đổi mà kéo, cho đến khi tiếng máu thịt xe rách truyền đến từ bả vai, vài giọt máu bắn vào hốc mắt, khi nhuộm đỏ mắt của hắn, hắn mới khẽ nhướn mày.
Hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé cố gắng chạy về trước của Dung Âm, lại nhìn cô gái nhỏ treo trên vai, vẻ mặt có chút bất lực.
"Chẹp, thật phiền phức."
Dung Âm đầu cũng không quay lại mà chạy.
Cửa lớn thủy tinh của bệnh viện cách cô càng ngày càng gần, cô xông tới trước cửa lớn bệnh viện, vừa muốn đẩy cửa, ngước mắt lại nhìn thấy bóng của thanh niên trên thủy tinh.
Cô gái nhỏ cũng không giữ hắn được bao lâu, hắn cách cô chỉ có 3m, đang chậm rãi giơ đường đao trong tay, đi về phía cô.
Dung Âm nhìn chằm chằm cái bóng trên thủy tinh, đi về phía cửa.
Cảm nhận được sự tồn tại của cô, cửa tự động mở, hai chân của cô thành công bước ra khỏi bệnh viện.
Đường đao sáng nhanh chóng rơi xuống, chỉ kịp chém đi một sợi tóc dài của cô. Tóc quăn đen sáng bóng trơn mềm, như tơ lụa, như lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống, bị thanh niên cầm lấy trong tay.
Ngay lúc Dung Âm ra khỏi bệnh viện, tốc độ thời gian chạy tăng nhanh, trên tháp đồng hồ ở phía xa, kim giờ và kim phút nhanh chóng xoay tròn.
Tong ---
4 giờ sáng.
Tong ---
5 giờ sáng.
Mùi cháy khét nồng nặc truyền từ phía sau, khói dày bao quanh cơ thể của Dung Âm, cô xoay người, nhìn chằm chằm cửa lớn thủy tinh.
Cánh cửa đó đã hoàn toàn đóng chặt, thanh niên đang đứng ở phía sau cửa thủy tinh, cười nhìn cô, trên tay phải là đường đao vẫn còn đang rơi giọt máu, trên tay trái là tóc dài của cô.
Ngọn lửa đỏ cam hừng hực bốc cháy ở sau lưng hắn, bóng dáng của hắn càng ngày càng nổi bật rõ ràng.
Dung Âm đặt tay trên cửa thủy tinh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu vàng nhạt của thanh niên, giật giật môi, ánh mắt vẫn là lạnh lùng, nhìn không ra tâm trạng gì.
"Cần tôi giúp anh làm gì."
Thanh niên híp mắt, khẽ nhíu mày, giống như là phản ứng với nội dung của cô nói.
Đợi đến khi hiểu rõ cô đang nói gì, độ cong của khóe miệng hắn càng lớn hơn.
Hắn cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ đến gần thủy tinh, tầm mắt ngang hàng với Dung Âm, con nguơi màu vàng nhạt nhìn thật sâu vào đáy mát đen nhánh của cô: "Chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Hắn nhẹ nhàng nói, vươn đầu ngón tay, vẽ dấu X trên mặt trái của mình.
Sau khi làm xong, thanh niên liền cười ngồi dậy, vác ngang đường đao lêm vai, xoay người đi vào trong ngọn lửa, hoa sen đỏ sáng rực dần dần cắn nuốt hắn.
Dung Âm rũ mắt nhìn xuống mặt cô ta, giọng nói bình tĩnh: "Búp bê của em đang ở trong tay tôi, nếu như em muốn, thì nhất định phải giúp tôi mở cửa lớn bệnh viện."
Cơ thể của cô gái nhỏ đều bị chảy hỏng, áo váy trắng tuyết trên người lại hoàn toàn không sao, phía trên còn dính không ít máu của Nam Trát. Nghe thấy lời của Dung Âm, cô ta khẽ cau mũi, biểu cảm hình như có chút tiếc nuối: "Được, tôi có thể cho chị rời khỏi."
"Nhưng mà, tôi chỉ có thể thả một mình chị ra ngoài."
Dung Âm liếc nhìn máu chảy ở góc tường: "Được."
Người chơi cả tầng lầu, chỉ còn mình cô còn sống.
Ngay khi hai người định đi về phía cửa lớn bệnh viện, một giọng nữ máy móc lạnh lẽo đột nhiên vang lên: "Tầng một tới rồi."
Dung Âm nghe thấy liền dừng bước chân, cô gái nhỏ bên cạnh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Dung Âm rũ mắt xuống, sờ dấu X bên mặt trái. Vết thương của cô đã bắt đầu kết vảy, nhưng mà những vảy này rất mềm, đụng là đứt, máy dính đầy ngón tay cô.
Cô nhìn ngón tay đỏ tươi, tầm mắt di chuyển lên mặt của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: "Em muốn lấy được búp bê, có thể sẽ phải phí sức rồi."
Nói rồi cô xoay người, nhìn thấy thanh niên áo đen bước ra từ trong thang máy.
Thanh niên cũng nhìn thấy cô, hắn chậm rãi rút đường đao, cười với cô.
Dung Âm mặt không đổi ném con búp bê trong tay qua đó, quay đầu rồi chạy.
Ngay khi búp bê sắp đập trúng người thanh niên, ánh sáng bạc xẹt qua giữa không trung, tốc độ nhanh như tia chớp. Lách cách một tiếng, nửa thân trên và nửa thân dưới của búp bê phân biệt rơi xuống đất, phát ra tiếng chít thảm thiết.
Thanh niên áo đen vẫy tay, đuổi theo cô.
"Búp bê..."
Tay của cô gái nhỏ vẫn còn vươn giữa không trung, ngoan ngoãn chờ đợi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng chít của búp bê phát ra, cô ta mới có cảm giác, xoay người đi tới búp bê gần đó, quỳ trên đất tìm kiếm, ngay cả thanh niên lướt qua cô ta cũng không biết.
"Búp bê của tôi đâu..."
Chỉ có ngón tay nửa khúc tìm kiếm trên gạch men sứ lạnh lẽo, cuối cùng, cô ta cũng tìm được cơ thể bị tách làm hai của búp bê.
Cô gái nhỏ ngẩn ra, cô ta run người ôm hai nửa của búp bê vào lòng, siết rất chặt, giống như là muốn khảm con búp bê vào trong cơ thể.
Một tiếng khóc thê lương tràn đầy phẫn nộ vang vọng khắp hành lang.
Nghe thấy tiếng xé cực lớn phát ra phía sau, Dung Âm vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tầm mắt lướt qua thanh niên phía sau, cô nhìn thấy cô gái nhỏ loạng choạng đứng lên.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, miệng toét ra đến cực hạn, gần như cả cái đầu cũng sắp nứt thành hai mảnh, chỉ lưu lại vài miếng da thịt liên tiếp. Có một thứ gì đó nhảy ra từ trong miệng rạn nứt ra cực lớn, lạnh lẽo, sắc bén, tiếng cắn răng rắc vang dội.
Đó là miệng xoắn ốc bằng sắt, sức mạnh có thể so sánh với máy xay bột.
Chỉ nhìn miệng kim loại không ngừng vận chuyển, sẽ khiến người ta tê cả da đầu.
Dung Âm tăng nhanh tốc độ chạy trốn, cảm giác ngạt thở càng ngày càng mạnh liệt.
"Trả búp bê lại cho tôi!"
Cô gái nhỏ khóc, điên cuồng xông về phía hai người, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn cả thanh niên, không tới vài giây thì đã đuổi kịp bọn họ.
Cô ta ra sức bổ nhào về phía thanh niên gần cô ta nhất, cơ thể gầy nhỏ treo trên người hắn, miệng cực lớn thì hung hăng cắn xuyên qua vai của hắn!
Tiếng xương bị cắn xuyên qua không phải vô cùng vang, nhưng vô cùng có lực xuyên thấu truyền vào trong tai của thanh niên.
Vẻ mặt hắn không đổi, chỉ vươn tay ra, năm ngón trắng nõn thon dài phủ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, trong nháy mắt siết chặt, ném đầu của cô gái nhỏ ra ngoài.
Hàm răng của cô gái nhỏ cắn chặt, giống như kẹp bắt thú sắc bén, răng nhọn hình tam giác nếu đã nếm được mùi vị của máu thịt, thì dù có ra sao cũng không chịu buông ra.
Thanh niên mặt không đổi mà kéo, cho đến khi tiếng máu thịt xe rách truyền đến từ bả vai, vài giọt máu bắn vào hốc mắt, khi nhuộm đỏ mắt của hắn, hắn mới khẽ nhướn mày.
Hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé cố gắng chạy về trước của Dung Âm, lại nhìn cô gái nhỏ treo trên vai, vẻ mặt có chút bất lực.
"Chẹp, thật phiền phức."
Dung Âm đầu cũng không quay lại mà chạy.
Cửa lớn thủy tinh của bệnh viện cách cô càng ngày càng gần, cô xông tới trước cửa lớn bệnh viện, vừa muốn đẩy cửa, ngước mắt lại nhìn thấy bóng của thanh niên trên thủy tinh.
Cô gái nhỏ cũng không giữ hắn được bao lâu, hắn cách cô chỉ có 3m, đang chậm rãi giơ đường đao trong tay, đi về phía cô.
Dung Âm nhìn chằm chằm cái bóng trên thủy tinh, đi về phía cửa.
Cảm nhận được sự tồn tại của cô, cửa tự động mở, hai chân của cô thành công bước ra khỏi bệnh viện.
Đường đao sáng nhanh chóng rơi xuống, chỉ kịp chém đi một sợi tóc dài của cô. Tóc quăn đen sáng bóng trơn mềm, như tơ lụa, như lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống, bị thanh niên cầm lấy trong tay.
Ngay lúc Dung Âm ra khỏi bệnh viện, tốc độ thời gian chạy tăng nhanh, trên tháp đồng hồ ở phía xa, kim giờ và kim phút nhanh chóng xoay tròn.
Tong ---
4 giờ sáng.
Tong ---
5 giờ sáng.
Mùi cháy khét nồng nặc truyền từ phía sau, khói dày bao quanh cơ thể của Dung Âm, cô xoay người, nhìn chằm chằm cửa lớn thủy tinh.
Cánh cửa đó đã hoàn toàn đóng chặt, thanh niên đang đứng ở phía sau cửa thủy tinh, cười nhìn cô, trên tay phải là đường đao vẫn còn đang rơi giọt máu, trên tay trái là tóc dài của cô.
Ngọn lửa đỏ cam hừng hực bốc cháy ở sau lưng hắn, bóng dáng của hắn càng ngày càng nổi bật rõ ràng.
Dung Âm đặt tay trên cửa thủy tinh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu vàng nhạt của thanh niên, giật giật môi, ánh mắt vẫn là lạnh lùng, nhìn không ra tâm trạng gì.
"Cần tôi giúp anh làm gì."
Thanh niên híp mắt, khẽ nhíu mày, giống như là phản ứng với nội dung của cô nói.
Đợi đến khi hiểu rõ cô đang nói gì, độ cong của khóe miệng hắn càng lớn hơn.
Hắn cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ đến gần thủy tinh, tầm mắt ngang hàng với Dung Âm, con nguơi màu vàng nhạt nhìn thật sâu vào đáy mát đen nhánh của cô: "Chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Hắn nhẹ nhàng nói, vươn đầu ngón tay, vẽ dấu X trên mặt trái của mình.
Sau khi làm xong, thanh niên liền cười ngồi dậy, vác ngang đường đao lêm vai, xoay người đi vào trong ngọn lửa, hoa sen đỏ sáng rực dần dần cắn nuốt hắn.