Chương : 7
Rất nhanh liền trở lại Đông Noãn Các, Ngũ Tử Ngang đặt Hoàng Thượng lên trên giường sưởi, toàn bộ lý trí của Tần Ca sau khi đi vào Đông Noãn Các đã trở về. Vừa ngồi vào chỗ của mình, hắn tức giận hỏi, “Lương Vương, vì sao ngươi lại ở đây?” Tiếp theo, hắn giương mắt liếc nhìn đám người Phiền Tử đang đi vào, bọn họ lập tức khom người lui ra ngoài, trong lòng thầm nói: Chẳng lẽ lúc này Hoàng Thượng muốn giáng tội Lương Vương hay sao?
Ôn Quế hiểu rõ ý tứ của Hoàng Thượng, hắn ra hiệu cho ba gã thái giám ở trong phòng lui ra, hắn cũng lặng lẽ lui ra, phái người mang rượu đến, hắn đứng canh trước cửa, không cho ai quấy rầy Hoàng Thượng.
Trong phòng lập tức thoáng đãng hơn rất nhiều, Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, trên mặt của Hoàng Thượng vẫn tức giận như cũ, bất quá không còn vẻ uy nghi như mới vừa rồi khi Hoàng Thượng chất vấn hắn. Mặc dù không biết vì sao Hoàng Thượng lại thịnh nộ, nhưng bằng kinh nghiệm do nhiều năm sớm tối ở cùng Hoàng Thượng, thì hắn không hề hoảng hốt, “Hoàng Thượng, trước tiên ngài hãy để cho thần chà tay chà chân cho ngài, sau khi chà xong thì Hoàng Thượng có thể trị tội thần cũng không muộn.”
Lúc này Ôn Quế tiến vào, tay cầm một cái khay, trên khay là một bình rượu và một cái bát trống, còn có một chén canh gừng nóng hổi. Đem khay đặt lên bàn, hắn chợt nghe Lương Vương nói, “Ôn công công, nơi này giao cho ta.” Ôn Quế không khước từ, cúi đầu lui xuống. Ra ngoài phòng, hắn vẫy lui vài vị thái giám khác, một mình canh giữ ở bên ngoài, khóe miệng nở ra một nụ cười an lòng.
Bưng lên chén canh gừng, Ngũ Tử Ngang dâng hai tay lên trước mặt Hoàng Thượng, hắn bán quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mỉm cười lấy lòng. Tần Ca vẫn như cũ, có một chút tức giận, lúc trước phẫn nộ hóa thành oán hận đối với người này, không hề đưa tay ra.
“Hoàng Thượng, nếu thần chọc giận Hoàng Thượng, thì Hoàng Thượng cứ việc trách phạt là được, nhưng Hoàng Thượng không thể bỏ mặc Long thể của mình. Hoàng Thượng, uống chén canh gừng này đi, cẩn thận bị phong hàn.”
Hoàng Thượng đang khó chịu với mình. Trong lòng của Ngũ Tử Ngang đau đớn một chút, chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy hắn quay về hay sao? Hay đúng như lời của tam đệ đã nói, Hoàng Thượng không còn cần hắn. Trên mặt của Ngũ Tử Ngang hiện lên một chút khổ sở, mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng sự tình lại đến mức này, trong lòng của hắn cũng vô cùng thương tâm.
Tần Ca vươn tay tiếp nhận chén canh, vẻ mặt khổ sở của Ngũ Tử Ngang làm cho hắn có một chút thoải mái khó nói nên lời. Nghĩ đến hằng ngày bản thân mình phải chịu nổi khổ tương tư, người này lại sắp thành thân với vị hôn thê yêu kiều duyên dáng, sẽ hạnh phúc mỹ mãn, hắn liền hận không thể lập tức triệu người nọ hồi kinh rồi nhốt vào trong hoàng cung. Hiện tại người này vì hắn mà khổ sở, hắn cảm giác oán hận trong lòng có một chút cân bằng. (sao dễ dãi vậy Tần Ca)
Thấy Hoàng Thượng uống chén canh, Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng thở ra. Không dám tiếp tục trì hoãn, hắn đổ rượu vào chiếc bát trống ở bên cạnh, lấy hỏa thạch đánh lửa, một chân trái quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc chân trái của Hoàng Thượng đặt lên đùi phải của mình, sau đó thoát ra hài miệt, thấm một chút rượu, rồi chà xát chân cho Hoàng Thượng. (hài miệt = giày vớ)
Sau khi chiếc vớ được lấy ra, Tần Ca vô thức rút chân lại, bàn tay của Tử Ngang rất nóng, nóng đến tận tâm can của hắn.
Nhẹ nhàng giữ lại bàn chân của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang không thể cười nổi. Chân của Hoàng Thượng lạnh thấu tim, nếu hôm nay hắn không đột nhiên hồi kinh thì Hoàng Thượng sẽ ở bên ngoài trời lạnh cho đến khi nào? Bàn chân có bị tổn thương do giá rét hay không? Nghĩ đến đây, lửa giận mới vừa rồi đã được áp chế lại tiếp tục trỗi dậy. Nhưng người nọ là Hoàng Thượng, hắn là thần tử, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu thì hắn cũng không thể nổi giận với Hoàng Thượng.
Trên mặt mang theo một chút oán trách, nhưng lực đạo trên tay lại hết sức dịu dàng. Bên ngoài, Ôn Quế tựa hồ có đôi mắt xuyên thấu, hắn cúi đầu nói, “Hoàng Thượng, nô tài mang đến hài miệt cho ngài.”
“Vào đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Ca đang uống chén canh, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Ngũ Tử Ngang. Tử Ngang gầy, có lẽ vất vả vì nhiều ngày chuẩn bị vận chuyển lương thảo đến Cao Đường. Đã sớm biết Tử Ngang là người rất có tâm. Nói không chừng, khi nạn tuyết xảy ra thì người này đã bắt đầu lao tâm khổ trí.
Đem hài miệt sạch sẽ đặt lên giường sưởi, Ôn Quê lại cúi đầu lui ra ngoài, trước khi rèm cửa buông xuống, hắn giương mắt nhìn trộm Lương Vương đang quỳ trên đất để chà xát chân cho Hoàng Thượng, trong khi Hoàng Thượng vẫn đang nhìn Lương Vương, lúc này mới buông rèm xuống, lẳng lặng thở dài.
Chân trái được chà nóng, Ngũ Tử Ngang mang vào chiếc vớ và nhuyễn hài cho Hoàng Thượng, tiếp theo là chân phải. Tần Ca đã sớm uống xong chén canh, nhưng không buông chén xuống, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt của Ngũ Tử Ngang. Đôi chân lạnh lẽo gần như đông cứng, tựa hồ đã mất đi cảm giác, lại được một bàn tay to lớn xoa nóng, làm cho toàn thân của hắn cũng dần dần ấm lên. Chén canh gừng này, cho dù uống hay không thì cũng không còn quan trọng.
Trong phòng phiêu tán tửu hương nồng nặc, Ôn Quế mang đến chính là Lộc Nhi tửu hảo hạng do Lộc Nhi quốc hằng năm tiến cống, mỗi lần tiến cống cũng chỉ có hai mươi hũ, Tần Ca đã ban thưởng hơn phân nửa cho nhóm triều thần, còn lại thì cất giữ dưới căn hầm trong cung. Hương thơm của Lộc Nhi tửu rất đặc biệt, vừa tinh khiết lại vừa thanh nhã, khiến lòng người say mê. Ngoại trừ hằng năm có yến tiệc thì Tần Ca sẽ uống hai ly, bình thường hắn rất ít uống rượu, lại càng hiếm khi uống Lộc Nhi tửu. Nhưng Ngũ Tử Ngang lại rất thích Lộc Nhi tửu, khi Tần Ca còn là Hoàng Tử và Thái Tử, hằng năm Phụ Hoàng ban cho hắn Lộc Nhi tửu thì cơ hồ đều trôi xuống bụng của Ngũ Tử Ngang. Nhưng sau khi hắn trở thành Hoàng Thượng thì Ngũ Tử Ngang không còn cơ hội thưởng thức Lộc Nhi tửu.
Chà xát bàn chân phải xong xuôi, mặc vào hài miệt cho Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang đứng dậy. Tần Ca đem chiếc chén không đặt lên bàn, Ngũ Tử Ngang khom người xuống, nhẹ giọng nói, “Hoàng Thượng, hãy để cho thần chà tay của ngài.” Trong ngực của Tần Ca nhảy lên vài cái, nhưng trên mặt không hề hiển lộ biểu tình khác thường. Vươn ra bàn tay phải, khi đối phương cầm lấy tay hắn thì bàn tay trái dưới lớp y mệ lại bị siết chặt.
Có lẽ là vì uống chén canh gừng nên tay của Tần Ca không lạnh như đôi chân, bất quá Ngũ Tử Ngang vẫn tỉ mỉ dùng rượu chà xát một lần, cho đến khi bàn tay ấm áp thì mới buông ra, tiếp theo là tay bên kia. Nghe thấy hương rượu vừa quen thuộc vừa có một chút xa lạ, trong đầu của Ngũ Tử Ngang không ngừng hiện lên những hình ảnh xưa kia khi hắn và Hoàng Thượng sống chung. Đã ba năm hắn không được uống rượu do Hoàng Thượng ban tặng, hắn không phải là một kẻ mê rượu, nhưng lại đặc biệt hoài niệm mỗi khi Hoàng Thượng châm rượu cho hắn.
Tay cũng đã chà xát xong xuôi, Ngũ Tử Ngang đem noãn lô cầm tay ở trên giường sưởi đưa cho Hoàng Thượng, rồi mới lui về sau hai bước, nhấc lên vạt y bào, quỳ gối xuống đất, “Thần tự tiện hồi kinh, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
Tay chân đều đã ấm áp, trên người tràn đầy tửu hương, Tần Ca cảm thấy có một chút tinh lực. Ngũ Tử Ngang tuy rằng quỳ gối chỉ cách xa hắn hai bước chân, nhưng hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và Tử Ngang lại rất xa. Quân thần, quân thần, còn có một nguyên nhân không muốn Tử Ngang trở về, hắn không muốn lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, hắn và Tử Ngang là quân và thần.
“Đứng lên đi.” Ngữ điệu bình thản không còn mang theo tức giận, để lộ một chút mệt mỏi. Ngũ Tử Ngang đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Thượng, mi tâm của hắn nhíu chặt, đã bao lâu Hoàng Thượng không hảo hảo nghỉ ngơi?
“Ngồi xuống.”
Không vì lời nói như vậy mà sợ hãi, Ngũ Tử Ngang ngồi xuống trước mặt Hoàng Thượng.
“Liễu Nhiễm nói rằng ngươi cống nạp hai mươi vạn ngân lượng cứu tế.”
“Thần muốn vì Hoàng Thượng mà phân ưu.”
“Trẫm đã bảo Liễu Nhiễm trả lại cho ngươi.”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên sự thống khổ, Hoàng Thượng không muốn ngân lượng của hắn. Tần Ca ôm chặt noãn lô, thản nhiên nói, “Trẫm không phải không cần ngân lượng của ngươi. Triều đình gặp nạn, Lương Vương phụng mệnh cứu tế lương thảo, là tuân chỉ hành sự. Nhưng ngươi lại tự mình lấy ra hai mươi vạn ngân lượng, là muốn nói Lương Vương ngươi phú quý, hay là nói trẫm ngay cả hai mươi vạn ngân lượng cũng không thể xuất ra?”
Ngũ Tử Ngang khẽ giật mình rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn vội vàng đứng lên, “Hoàng Thượng giáo huấn rất phải.” Tảng đá đè nặng trong lòng từ trước cho đến nay đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều.
“Lấy ly rượu.”
Ngũ Tử Ngang lập tức lấy ra một ly rượu ngọc được chạm trổ hình rồng từ một ngăn tủ, rồi đặt lên cái bàn bên cạnh Hoàng Thượng. Trong bầu rượu còn hơn phân nửa rượu, Tần Ca cầm lấy bầu rượu rót đầy ly ngọc rồi mới chỉ xuống bên cạnh. Ngũ Tử Ngang lại ngẩn ra, rồi mới cúi đầu đi đến bên cạnh để ngồi xuống, cùng Hoàng Thượng ngồi cách nhau một cái bàn.
Đem ly ngọc đặt đến trước mặt Ngũ Tử Ngang, khi đôi tay của đối phương run rẩy cầm ly rượu, Tần Ca vẫn thản nhiên nói, “Ngươi là Vương gia khác họ, càng phải hành sự cẩn thận. Khi nào trẫm cần ngươi xuất thủ thì sẽ hạ chiếu cho ngươi, chuyện dư thừa không cần làm, trẫm không muốn cả ngày đều phải đọc những bản tấu chương hạch tội ngươi.”
“Hoàng Thượng…” Ngũ Tử Ngang cắn chặt khớp hàm, không cho chính mình luống cuống. Ba năm Hoàng Thượng hờ hững không quan tâm đến hắn. Khi hắn hồi kinh thì Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ giống như lúc này, làm cho hắn nhớ đến những ngày tháng khi hai người ở tại Đông Cung. Hơn một nghìn ngày ở Lương Châu, hắn luôn buồn rầu, lo lắng bất an nhìn về hướng kinh thành, suy nghĩ xem có phải Hoàng Thượng thật sự muốn trục xuất hắn như vậy hay không, thật sự không bận tâm đến hắn? Hằng năm không chờ chiếu chỉ, mà vẫn mặt dày quay về kinh thành, không chỉ vì để nhìn xem Hoàng Thượng có khỏe mạnh hay không, mà còn vì muốn làm cho Hoàng Thượng nhớ rõ, hắn đang ở Lương Châu.
Trong lòng của Tần Ca làm sao lại dễ chịu. Hắn không phải không biết Ngũ Tử Ngang ủy khuất, nhưng hắn có thể làm được gì? Nổi khổ trong lòng không thể nói ra với Tử Ngang, khi mới đăng cơ hắn rất cần Tử Ngang trợ giúp, nhưng Tử Ngang lại phải rời khỏi kinh thành. Cắn răng cố gắng vượt qua những ngày tháng khó khăn, quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện có lẽ Tử Ngang ở Lương Châu là tốt nhất.
Đè nén nổi chua xót ở trong lòng, Ngũ Tử Ngang uống cạn một ngụm Lộc Nhi tửu, giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, thần muốn hồi kinh.” Lúc này đến phiên Tần Ca sửng sốt, hắn nhìn thấy vẻ mặt tựa hồ đã hạ quyết định của Ngũ Tử Ngang, mi tâm chậm rãi nhíu lại.
“Hoàng Thượng, trước khi đến đây thì thần đã suy nghĩ một ngày một đêm.” Tự làm càn mà rót đầy rượu vào ly của mình, Ngũ Tử Ngang lại uống tiếp một ngụm, “Thần muốn hồi kinh.”
“Ngươi muốn trẫm tước Vương vị của ngươi?” Tần Ca rũ mắt xuống, đầu ngón tay run rẩy. Tử Ngang muốn hồi kinh?
Ngũ Tử Ngang trầm giọng, “Hoàng Thượng, Vương vị này là của cha thần. Thần bất quá chỉ là hưởng phúc của cha. Thần muốn hồi kinh. Cho dù chỉ là người hầu bên cạnh Hoàng Thượng thì thần cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Ca giương mắt, trong mắt thủy chung vẫn bình tĩnh, “Vì sao muốn hồi kinh? Làm người hầu bên cạnh trẫm lại thoải mái hơn so với làm Lương Vương hay sao?” Là luyến tiếc hắn, hay là luyến tiếc vị hôn thê phải rời xa kinh thành?
Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần ở Lương Châu nhưng tâm lại ở kinh thành. Thần muốn vì Hoàng Thượng mà phân ưu, vì Hoàng Thượng mà giải sầu. Nhưng thần ở Lương Châu lại không thể làm được điều gì. Thỉnh Hoàng Thượng tước vương vị của thần, cho phép thần hồi kinh.” Dứt lời, hắn dập đầu xuống đất, rồi giữ nguyên tư thế.
Khi Ngũ Tử Ngang phủ phục trên đất, ánh mắt của Tần Ca trừng thật to, hô hấp có một chút bất ổn. Tử Ngang muốn hồi kinh? Là vì hắn? Mặc dù biết rõ ngươi này chỉ đơn thuần tận tâm với trách nhiệm của một vị thần tử, nhưng hắn vẫn tránh không được mà có một chút vui sướng. Hắn từng muốn làm cho Tử Ngang cả đời ở lại Lương Châu, chưa bao giờ nghĩ đến người này sẽ chủ động yêu cầu hồi kinh, yêu cầu trở lại bên cạnh hắn. Đôi mắt của Tần Ca sáng ngời, bờ môi luôn nghiêm nghị lại trở nên nhu hòa nhẹ nhàng.
“Hôn sự giữa ngươi và nữ nhi của Liễu Nhiễm sắp đến. Ngươi không muốn nàng rời xa kinh thành, trẫm…”
“Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, ngữ thanh đầy áp lực, “Thần hồi kinh là vì muốn tận trung với Hoàng Thượng, không phải vì tư dục của chính mình.”
Cho dù là nói dối thì Tần Ca cũng nhận thức. Áp chế cơn ghen không ngừng dâng lên, Tần Ca dường như đang quan tâm, “Nếu trẫm tước vương vị của ngươi, e rằng hôn sự giữa ngươi và nữ nhi của Liễu Nhiễm sẽ có biến cố, ngươi đã nghĩ đến hay chưa? Nữ nhi của Thượng Thư làm sao có thể gả cho một tên thị vệ?”
Ngũ Tử Ngang lại dập đầu rồi lên tiếng, “Thần là thần tử của Hoàng Thượng, tận trung tận trách vì Hoàng Thượng là bổn phận của thần. Nếu là như vậy thì thần cũng không hối hận.”
Tần Ca vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt ngào. Trong lòng của người này, hắn càng quan trọng hơn so với vị hôn thê kia của y. Nói cách khác, Tử Ngang tình nguyện bỏ qua hôn sự với Liễu gia chỉ để hồi kinh làm thị vệ của hắn? Quyết định không đề cập đến việc Liễu Nhiễm đã thúc giục hắn về chuyện hôn sự, cũng không hỏi Ngũ Tử Ngang rốt cục có tâm ý như thế nào đối với vị nữ tử hiền thục nổi danh ở kinh thành kia, Tần Ca lại tiếp tục châm rượu rồi thản nhiên nói, “Đứng dậy đi, chuyện này trẫm sẽ cân nhắc. Ngươi là Lương Vương, Vương vị không phải nói tước thì có thể dễ dàng tước đi như vậy.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy rồi ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, cầm lấy ly rượu mà Hoàng Thượng vừa tự mình rót vào, vừa vui vẻ vừa uống một ngụm. Hoàng Thượng nói là sẽ cân nhắc, như vậy chuyện này sẽ sớm được giải quyết. Nhìn thấy nụ cười của Ngũ Tử Ngang, sắc mặt của Tần Ca cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Nhịn ba năm, hắn cũng rất mệt mỏi, rốt cục không thể tiếp tục giả vờ bộ dáng lạnh nhạt trước mặt người này.
Ngũ Tử Ngang nhìn về phía Hoàng Thượng, cả gan nói, “Hoàng Thượng, ba năm qua thần không được uống Lộc Nhi tửu, rất là thèm. Hoàng Thượng ban thưởng tất cả phần còn lại cho thần đi.”
Tần Ca nghiêm mặt, giả vờ tức giận, “Ngươi tự tiện hồi kinh, trẫm không phạt ngươi thì không thể phục chúng.”
Ngũ Tử Ngang lại mỉm cười ôn hòa van xin khoan dung, “Thần tự tiện hồi kinh, Hoàng Thượng nên phạt, chẳng qua trước khi phạt thần thì có thể để cho thần giải sầu con sâu rượu trong bụng của thần được hay không?”
Tần Ca lạnh nhạt nhếch khóe môi, tâm tư của Ngũ Tử Ngang trở nên cuộn trào, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Hoàng Thượng mỉm cười? Không đợi Hoàng Thượng mở miệng thì hắn đã làm càn lấy qua bầu rượu. Tần Ca không trách cứ hắn, mà chỉ nhìn hắn uống từng ly rượu, nhìn hắn đang mỉm cười với mình, trong lòng cảm thấy vài phần phiền muộn, có muốn làm cho hắn trở về hay không?
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Ôn Quế hiểu rõ ý tứ của Hoàng Thượng, hắn ra hiệu cho ba gã thái giám ở trong phòng lui ra, hắn cũng lặng lẽ lui ra, phái người mang rượu đến, hắn đứng canh trước cửa, không cho ai quấy rầy Hoàng Thượng.
Trong phòng lập tức thoáng đãng hơn rất nhiều, Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, trên mặt của Hoàng Thượng vẫn tức giận như cũ, bất quá không còn vẻ uy nghi như mới vừa rồi khi Hoàng Thượng chất vấn hắn. Mặc dù không biết vì sao Hoàng Thượng lại thịnh nộ, nhưng bằng kinh nghiệm do nhiều năm sớm tối ở cùng Hoàng Thượng, thì hắn không hề hoảng hốt, “Hoàng Thượng, trước tiên ngài hãy để cho thần chà tay chà chân cho ngài, sau khi chà xong thì Hoàng Thượng có thể trị tội thần cũng không muộn.”
Lúc này Ôn Quế tiến vào, tay cầm một cái khay, trên khay là một bình rượu và một cái bát trống, còn có một chén canh gừng nóng hổi. Đem khay đặt lên bàn, hắn chợt nghe Lương Vương nói, “Ôn công công, nơi này giao cho ta.” Ôn Quế không khước từ, cúi đầu lui xuống. Ra ngoài phòng, hắn vẫy lui vài vị thái giám khác, một mình canh giữ ở bên ngoài, khóe miệng nở ra một nụ cười an lòng.
Bưng lên chén canh gừng, Ngũ Tử Ngang dâng hai tay lên trước mặt Hoàng Thượng, hắn bán quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mỉm cười lấy lòng. Tần Ca vẫn như cũ, có một chút tức giận, lúc trước phẫn nộ hóa thành oán hận đối với người này, không hề đưa tay ra.
“Hoàng Thượng, nếu thần chọc giận Hoàng Thượng, thì Hoàng Thượng cứ việc trách phạt là được, nhưng Hoàng Thượng không thể bỏ mặc Long thể của mình. Hoàng Thượng, uống chén canh gừng này đi, cẩn thận bị phong hàn.”
Hoàng Thượng đang khó chịu với mình. Trong lòng của Ngũ Tử Ngang đau đớn một chút, chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy hắn quay về hay sao? Hay đúng như lời của tam đệ đã nói, Hoàng Thượng không còn cần hắn. Trên mặt của Ngũ Tử Ngang hiện lên một chút khổ sở, mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng sự tình lại đến mức này, trong lòng của hắn cũng vô cùng thương tâm.
Tần Ca vươn tay tiếp nhận chén canh, vẻ mặt khổ sở của Ngũ Tử Ngang làm cho hắn có một chút thoải mái khó nói nên lời. Nghĩ đến hằng ngày bản thân mình phải chịu nổi khổ tương tư, người này lại sắp thành thân với vị hôn thê yêu kiều duyên dáng, sẽ hạnh phúc mỹ mãn, hắn liền hận không thể lập tức triệu người nọ hồi kinh rồi nhốt vào trong hoàng cung. Hiện tại người này vì hắn mà khổ sở, hắn cảm giác oán hận trong lòng có một chút cân bằng. (sao dễ dãi vậy Tần Ca)
Thấy Hoàng Thượng uống chén canh, Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng thở ra. Không dám tiếp tục trì hoãn, hắn đổ rượu vào chiếc bát trống ở bên cạnh, lấy hỏa thạch đánh lửa, một chân trái quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc chân trái của Hoàng Thượng đặt lên đùi phải của mình, sau đó thoát ra hài miệt, thấm một chút rượu, rồi chà xát chân cho Hoàng Thượng. (hài miệt = giày vớ)
Sau khi chiếc vớ được lấy ra, Tần Ca vô thức rút chân lại, bàn tay của Tử Ngang rất nóng, nóng đến tận tâm can của hắn.
Nhẹ nhàng giữ lại bàn chân của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang không thể cười nổi. Chân của Hoàng Thượng lạnh thấu tim, nếu hôm nay hắn không đột nhiên hồi kinh thì Hoàng Thượng sẽ ở bên ngoài trời lạnh cho đến khi nào? Bàn chân có bị tổn thương do giá rét hay không? Nghĩ đến đây, lửa giận mới vừa rồi đã được áp chế lại tiếp tục trỗi dậy. Nhưng người nọ là Hoàng Thượng, hắn là thần tử, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu thì hắn cũng không thể nổi giận với Hoàng Thượng.
Trên mặt mang theo một chút oán trách, nhưng lực đạo trên tay lại hết sức dịu dàng. Bên ngoài, Ôn Quế tựa hồ có đôi mắt xuyên thấu, hắn cúi đầu nói, “Hoàng Thượng, nô tài mang đến hài miệt cho ngài.”
“Vào đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Ca đang uống chén canh, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Ngũ Tử Ngang. Tử Ngang gầy, có lẽ vất vả vì nhiều ngày chuẩn bị vận chuyển lương thảo đến Cao Đường. Đã sớm biết Tử Ngang là người rất có tâm. Nói không chừng, khi nạn tuyết xảy ra thì người này đã bắt đầu lao tâm khổ trí.
Đem hài miệt sạch sẽ đặt lên giường sưởi, Ôn Quê lại cúi đầu lui ra ngoài, trước khi rèm cửa buông xuống, hắn giương mắt nhìn trộm Lương Vương đang quỳ trên đất để chà xát chân cho Hoàng Thượng, trong khi Hoàng Thượng vẫn đang nhìn Lương Vương, lúc này mới buông rèm xuống, lẳng lặng thở dài.
Chân trái được chà nóng, Ngũ Tử Ngang mang vào chiếc vớ và nhuyễn hài cho Hoàng Thượng, tiếp theo là chân phải. Tần Ca đã sớm uống xong chén canh, nhưng không buông chén xuống, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt của Ngũ Tử Ngang. Đôi chân lạnh lẽo gần như đông cứng, tựa hồ đã mất đi cảm giác, lại được một bàn tay to lớn xoa nóng, làm cho toàn thân của hắn cũng dần dần ấm lên. Chén canh gừng này, cho dù uống hay không thì cũng không còn quan trọng.
Trong phòng phiêu tán tửu hương nồng nặc, Ôn Quế mang đến chính là Lộc Nhi tửu hảo hạng do Lộc Nhi quốc hằng năm tiến cống, mỗi lần tiến cống cũng chỉ có hai mươi hũ, Tần Ca đã ban thưởng hơn phân nửa cho nhóm triều thần, còn lại thì cất giữ dưới căn hầm trong cung. Hương thơm của Lộc Nhi tửu rất đặc biệt, vừa tinh khiết lại vừa thanh nhã, khiến lòng người say mê. Ngoại trừ hằng năm có yến tiệc thì Tần Ca sẽ uống hai ly, bình thường hắn rất ít uống rượu, lại càng hiếm khi uống Lộc Nhi tửu. Nhưng Ngũ Tử Ngang lại rất thích Lộc Nhi tửu, khi Tần Ca còn là Hoàng Tử và Thái Tử, hằng năm Phụ Hoàng ban cho hắn Lộc Nhi tửu thì cơ hồ đều trôi xuống bụng của Ngũ Tử Ngang. Nhưng sau khi hắn trở thành Hoàng Thượng thì Ngũ Tử Ngang không còn cơ hội thưởng thức Lộc Nhi tửu.
Chà xát bàn chân phải xong xuôi, mặc vào hài miệt cho Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang đứng dậy. Tần Ca đem chiếc chén không đặt lên bàn, Ngũ Tử Ngang khom người xuống, nhẹ giọng nói, “Hoàng Thượng, hãy để cho thần chà tay của ngài.” Trong ngực của Tần Ca nhảy lên vài cái, nhưng trên mặt không hề hiển lộ biểu tình khác thường. Vươn ra bàn tay phải, khi đối phương cầm lấy tay hắn thì bàn tay trái dưới lớp y mệ lại bị siết chặt.
Có lẽ là vì uống chén canh gừng nên tay của Tần Ca không lạnh như đôi chân, bất quá Ngũ Tử Ngang vẫn tỉ mỉ dùng rượu chà xát một lần, cho đến khi bàn tay ấm áp thì mới buông ra, tiếp theo là tay bên kia. Nghe thấy hương rượu vừa quen thuộc vừa có một chút xa lạ, trong đầu của Ngũ Tử Ngang không ngừng hiện lên những hình ảnh xưa kia khi hắn và Hoàng Thượng sống chung. Đã ba năm hắn không được uống rượu do Hoàng Thượng ban tặng, hắn không phải là một kẻ mê rượu, nhưng lại đặc biệt hoài niệm mỗi khi Hoàng Thượng châm rượu cho hắn.
Tay cũng đã chà xát xong xuôi, Ngũ Tử Ngang đem noãn lô cầm tay ở trên giường sưởi đưa cho Hoàng Thượng, rồi mới lui về sau hai bước, nhấc lên vạt y bào, quỳ gối xuống đất, “Thần tự tiện hồi kinh, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
Tay chân đều đã ấm áp, trên người tràn đầy tửu hương, Tần Ca cảm thấy có một chút tinh lực. Ngũ Tử Ngang tuy rằng quỳ gối chỉ cách xa hắn hai bước chân, nhưng hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và Tử Ngang lại rất xa. Quân thần, quân thần, còn có một nguyên nhân không muốn Tử Ngang trở về, hắn không muốn lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, hắn và Tử Ngang là quân và thần.
“Đứng lên đi.” Ngữ điệu bình thản không còn mang theo tức giận, để lộ một chút mệt mỏi. Ngũ Tử Ngang đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Thượng, mi tâm của hắn nhíu chặt, đã bao lâu Hoàng Thượng không hảo hảo nghỉ ngơi?
“Ngồi xuống.”
Không vì lời nói như vậy mà sợ hãi, Ngũ Tử Ngang ngồi xuống trước mặt Hoàng Thượng.
“Liễu Nhiễm nói rằng ngươi cống nạp hai mươi vạn ngân lượng cứu tế.”
“Thần muốn vì Hoàng Thượng mà phân ưu.”
“Trẫm đã bảo Liễu Nhiễm trả lại cho ngươi.”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên sự thống khổ, Hoàng Thượng không muốn ngân lượng của hắn. Tần Ca ôm chặt noãn lô, thản nhiên nói, “Trẫm không phải không cần ngân lượng của ngươi. Triều đình gặp nạn, Lương Vương phụng mệnh cứu tế lương thảo, là tuân chỉ hành sự. Nhưng ngươi lại tự mình lấy ra hai mươi vạn ngân lượng, là muốn nói Lương Vương ngươi phú quý, hay là nói trẫm ngay cả hai mươi vạn ngân lượng cũng không thể xuất ra?”
Ngũ Tử Ngang khẽ giật mình rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn vội vàng đứng lên, “Hoàng Thượng giáo huấn rất phải.” Tảng đá đè nặng trong lòng từ trước cho đến nay đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều.
“Lấy ly rượu.”
Ngũ Tử Ngang lập tức lấy ra một ly rượu ngọc được chạm trổ hình rồng từ một ngăn tủ, rồi đặt lên cái bàn bên cạnh Hoàng Thượng. Trong bầu rượu còn hơn phân nửa rượu, Tần Ca cầm lấy bầu rượu rót đầy ly ngọc rồi mới chỉ xuống bên cạnh. Ngũ Tử Ngang lại ngẩn ra, rồi mới cúi đầu đi đến bên cạnh để ngồi xuống, cùng Hoàng Thượng ngồi cách nhau một cái bàn.
Đem ly ngọc đặt đến trước mặt Ngũ Tử Ngang, khi đôi tay của đối phương run rẩy cầm ly rượu, Tần Ca vẫn thản nhiên nói, “Ngươi là Vương gia khác họ, càng phải hành sự cẩn thận. Khi nào trẫm cần ngươi xuất thủ thì sẽ hạ chiếu cho ngươi, chuyện dư thừa không cần làm, trẫm không muốn cả ngày đều phải đọc những bản tấu chương hạch tội ngươi.”
“Hoàng Thượng…” Ngũ Tử Ngang cắn chặt khớp hàm, không cho chính mình luống cuống. Ba năm Hoàng Thượng hờ hững không quan tâm đến hắn. Khi hắn hồi kinh thì Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ giống như lúc này, làm cho hắn nhớ đến những ngày tháng khi hai người ở tại Đông Cung. Hơn một nghìn ngày ở Lương Châu, hắn luôn buồn rầu, lo lắng bất an nhìn về hướng kinh thành, suy nghĩ xem có phải Hoàng Thượng thật sự muốn trục xuất hắn như vậy hay không, thật sự không bận tâm đến hắn? Hằng năm không chờ chiếu chỉ, mà vẫn mặt dày quay về kinh thành, không chỉ vì để nhìn xem Hoàng Thượng có khỏe mạnh hay không, mà còn vì muốn làm cho Hoàng Thượng nhớ rõ, hắn đang ở Lương Châu.
Trong lòng của Tần Ca làm sao lại dễ chịu. Hắn không phải không biết Ngũ Tử Ngang ủy khuất, nhưng hắn có thể làm được gì? Nổi khổ trong lòng không thể nói ra với Tử Ngang, khi mới đăng cơ hắn rất cần Tử Ngang trợ giúp, nhưng Tử Ngang lại phải rời khỏi kinh thành. Cắn răng cố gắng vượt qua những ngày tháng khó khăn, quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện có lẽ Tử Ngang ở Lương Châu là tốt nhất.
Đè nén nổi chua xót ở trong lòng, Ngũ Tử Ngang uống cạn một ngụm Lộc Nhi tửu, giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, thần muốn hồi kinh.” Lúc này đến phiên Tần Ca sửng sốt, hắn nhìn thấy vẻ mặt tựa hồ đã hạ quyết định của Ngũ Tử Ngang, mi tâm chậm rãi nhíu lại.
“Hoàng Thượng, trước khi đến đây thì thần đã suy nghĩ một ngày một đêm.” Tự làm càn mà rót đầy rượu vào ly của mình, Ngũ Tử Ngang lại uống tiếp một ngụm, “Thần muốn hồi kinh.”
“Ngươi muốn trẫm tước Vương vị của ngươi?” Tần Ca rũ mắt xuống, đầu ngón tay run rẩy. Tử Ngang muốn hồi kinh?
Ngũ Tử Ngang trầm giọng, “Hoàng Thượng, Vương vị này là của cha thần. Thần bất quá chỉ là hưởng phúc của cha. Thần muốn hồi kinh. Cho dù chỉ là người hầu bên cạnh Hoàng Thượng thì thần cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Ca giương mắt, trong mắt thủy chung vẫn bình tĩnh, “Vì sao muốn hồi kinh? Làm người hầu bên cạnh trẫm lại thoải mái hơn so với làm Lương Vương hay sao?” Là luyến tiếc hắn, hay là luyến tiếc vị hôn thê phải rời xa kinh thành?
Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần ở Lương Châu nhưng tâm lại ở kinh thành. Thần muốn vì Hoàng Thượng mà phân ưu, vì Hoàng Thượng mà giải sầu. Nhưng thần ở Lương Châu lại không thể làm được điều gì. Thỉnh Hoàng Thượng tước vương vị của thần, cho phép thần hồi kinh.” Dứt lời, hắn dập đầu xuống đất, rồi giữ nguyên tư thế.
Khi Ngũ Tử Ngang phủ phục trên đất, ánh mắt của Tần Ca trừng thật to, hô hấp có một chút bất ổn. Tử Ngang muốn hồi kinh? Là vì hắn? Mặc dù biết rõ ngươi này chỉ đơn thuần tận tâm với trách nhiệm của một vị thần tử, nhưng hắn vẫn tránh không được mà có một chút vui sướng. Hắn từng muốn làm cho Tử Ngang cả đời ở lại Lương Châu, chưa bao giờ nghĩ đến người này sẽ chủ động yêu cầu hồi kinh, yêu cầu trở lại bên cạnh hắn. Đôi mắt của Tần Ca sáng ngời, bờ môi luôn nghiêm nghị lại trở nên nhu hòa nhẹ nhàng.
“Hôn sự giữa ngươi và nữ nhi của Liễu Nhiễm sắp đến. Ngươi không muốn nàng rời xa kinh thành, trẫm…”
“Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, ngữ thanh đầy áp lực, “Thần hồi kinh là vì muốn tận trung với Hoàng Thượng, không phải vì tư dục của chính mình.”
Cho dù là nói dối thì Tần Ca cũng nhận thức. Áp chế cơn ghen không ngừng dâng lên, Tần Ca dường như đang quan tâm, “Nếu trẫm tước vương vị của ngươi, e rằng hôn sự giữa ngươi và nữ nhi của Liễu Nhiễm sẽ có biến cố, ngươi đã nghĩ đến hay chưa? Nữ nhi của Thượng Thư làm sao có thể gả cho một tên thị vệ?”
Ngũ Tử Ngang lại dập đầu rồi lên tiếng, “Thần là thần tử của Hoàng Thượng, tận trung tận trách vì Hoàng Thượng là bổn phận của thần. Nếu là như vậy thì thần cũng không hối hận.”
Tần Ca vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt ngào. Trong lòng của người này, hắn càng quan trọng hơn so với vị hôn thê kia của y. Nói cách khác, Tử Ngang tình nguyện bỏ qua hôn sự với Liễu gia chỉ để hồi kinh làm thị vệ của hắn? Quyết định không đề cập đến việc Liễu Nhiễm đã thúc giục hắn về chuyện hôn sự, cũng không hỏi Ngũ Tử Ngang rốt cục có tâm ý như thế nào đối với vị nữ tử hiền thục nổi danh ở kinh thành kia, Tần Ca lại tiếp tục châm rượu rồi thản nhiên nói, “Đứng dậy đi, chuyện này trẫm sẽ cân nhắc. Ngươi là Lương Vương, Vương vị không phải nói tước thì có thể dễ dàng tước đi như vậy.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy rồi ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, cầm lấy ly rượu mà Hoàng Thượng vừa tự mình rót vào, vừa vui vẻ vừa uống một ngụm. Hoàng Thượng nói là sẽ cân nhắc, như vậy chuyện này sẽ sớm được giải quyết. Nhìn thấy nụ cười của Ngũ Tử Ngang, sắc mặt của Tần Ca cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Nhịn ba năm, hắn cũng rất mệt mỏi, rốt cục không thể tiếp tục giả vờ bộ dáng lạnh nhạt trước mặt người này.
Ngũ Tử Ngang nhìn về phía Hoàng Thượng, cả gan nói, “Hoàng Thượng, ba năm qua thần không được uống Lộc Nhi tửu, rất là thèm. Hoàng Thượng ban thưởng tất cả phần còn lại cho thần đi.”
Tần Ca nghiêm mặt, giả vờ tức giận, “Ngươi tự tiện hồi kinh, trẫm không phạt ngươi thì không thể phục chúng.”
Ngũ Tử Ngang lại mỉm cười ôn hòa van xin khoan dung, “Thần tự tiện hồi kinh, Hoàng Thượng nên phạt, chẳng qua trước khi phạt thần thì có thể để cho thần giải sầu con sâu rượu trong bụng của thần được hay không?”
Tần Ca lạnh nhạt nhếch khóe môi, tâm tư của Ngũ Tử Ngang trở nên cuộn trào, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Hoàng Thượng mỉm cười? Không đợi Hoàng Thượng mở miệng thì hắn đã làm càn lấy qua bầu rượu. Tần Ca không trách cứ hắn, mà chỉ nhìn hắn uống từng ly rượu, nhìn hắn đang mỉm cười với mình, trong lòng cảm thấy vài phần phiền muộn, có muốn làm cho hắn trở về hay không?
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!