Chương : 8
Thế giới chao đảo trước mắt Tabitha khi đám đông dậy lên những tiếng hò hét khát máu. Cô trông chờ một câu nói “Ta đã bảo rồi đó thôi” từ Colin, nhưng khi hai đầu gối cô có nguy cơ oằn lại, anh dùng người chắn cho cô để giữ cô đứng thẳng. Tạ ơn Chúa vì cô đã được ăn no. Cô không nghĩ mình có thể chấp nhận bị chém đầu với cái bụng rỗng.
Colin có vẻ đồng ý với cô. “Bữa tiệc trong căn hầm tối hẳn là ý tưởng méo mó của Brisbane về bữa ăn cuối cùng.”
Sự nhẹ nhõm của Tabitha khi được rút khỏi danh sách tình nghi của anh đã bị cơn sợ hãi lấn át. “Đừng chấp nhận lời thách thức của hắn,” cô thì thầm kịch liệt. “Nói với hắn anh đã đổi ý đi.”
Anh ném cho cô cái nhìn khó tin. “Và đánh mất cơ hội chuộc lại danh dự của ta mãi mãi?”
“Anh thà mất danh dự hay cái đầu anh nào?”
Trước khi anh có thể cho cô câu trả lời cô không muốn nghe, anh đã bị khoảng sáu tên lính kéo giật ra khỏi cô. Cô có lẽ đã ngã bật ngửa nếu một toán phụ nữ của Brisbane không ùa xuống từ bệ đài để nắm lấy cánh tay cô và lôi cô lên những bậc thang hẹp. Tabitha vùng vẫy, nhưng cô như đang chiến đấu với một con rồng bằng xương bằng thịt với vô số tay chân và cả tá cái đầu. Cô phải nín thở để không bị chết ngộp. Hương nước hoa nồng bên dưới những lớp áo cũng không thể khỏa lấp mùi chua từ cơ thể người. Chẳng trách Colin đã nhận ra mùi hương tươi-mát-khi-vừa-tắm-xong của cô.
Khi bọn họ kéo lê cô ngang qua một vị linh mục trọc đầu đang kể lể một tràng thông tin mà cô cho là bản báo cáo của điều tra viên theo phong cách trung cổ. Cô rướn cổ để nhìn qua cái lông ngỗng rung rinh trên cây bút ông ta. Mắt kính của cô vẫn đang nằm trong túi áo pajama, nên cô phải nheo mắt nhìn chăm chú để có thể đọc được ngày tháng được viết theo lối chữ bay bướm—Năm Lãnh Chúa của Chúng Ta Thứ Một Ngàn Hai Trăm Năm Mươi Bốn.
“Một ngàn hai trăm năm mươi bốn. Một ngàn hai trăm năm mươi bốn,” cô lẩm nhẩm.
Có điều gì đó rất quen thuộc về chuỗi con số đặc thù đó. Một. Hai. Năm. Bốn. Cô rền rỉ khi nhớ ra mình đã khuếch đại hình ảnh của bùa hộ mệnh bằng những thông số đó. Tại sao cô lại không thể chọn một, chín, bảy, và sáu nhỉ? Nếu thế thì cô đã chẳng phải đối mặt với thách thức gì ghê gớm hơn sự phát triển rầm rộ của điệu disco.
Trong khi bọn họ đẩy cô vào một cái ghế bên cạnh ngai của Brisbane, tiếng meo meo ai oán của Lucy nghe vọng đến từ đâu đó đằng sau cô.
Cô ngước một cái trừng mắt rắn đanh lên những kẻ tấn công cô. “Bỏ tôi ra, đồ bò cái đi ức hiếp người khác, nếu không tôi sẽ…tôi sẽ…”
Kiện vì hành hung?
Gọi 911?
Cho các người một bài quở trách?
Tabitha lắp bắp tức tối rồi im lặng.
“Cô không thể đổ lỗi cho ả vì phật ý,” một trong những người phụ nữ ngâm nga khi cô ta đậy một mũ miện kết bằng hoa lên mái tóc rối bù của Tabitha. “Rốt cuộc thì ả sẽ sớm mất kiểm soát không chỉ đối với cái tính nóng nảy của ả mà.” Cười khùng khục trong vẻ thương hại giả tạo, cô ta quét một ngón tay qua cổ họng Tabitha.
Một phụ nữ khác dùng bàn tay múp míp tự quạt cho mình.
“Một đêm với Ravenshaw có thể khiến ả phải trả giá bằng cả cái đầu và phẩm hạnh của ả.” Cô ta tặng cho những người đồng bạn của mình một cái nháy mắt ma mãnh. “Rất xứng đáng, không nghi ngờ chuyện đó. Kỹ năng trên giường của tên đó hẳn là vượt trên cả sư tinh thông chiến trường của hắn ấy chứ.”
Bọn họ cười rúc rích. Tabitha cứng người lại. Bọn họ hẳn sẽ còn cười to hơn nếu biết được cô đã thất bại trong việc kích thích dù chỉ một ham muốn hời hợt từ Ngài Colin. Chí ít cũng là trong khi anh đang tỉnh táo.
Những kẻ quấy rầy cô thêm một chi tiết cuối cùng trong công cuộc làm bẽ mặt cô bằng cách khoác một áo choàng rộng đính lông chồn lên vai cô. Cô đang dần cảm thấy mình như Hoa Hâu Mĩ—chỉ khác là không có những suất học bổng. Vẫn thì thầm và cười khúc khích với nhau, bọn họ rút lui về những băng ghế dài. Tabitha chỉ vừa kịp hít vào chút không khí trong lành trước khi Brisbane lướt đến ngai của hắn trong một đám mây hương nồng nặc có mùi hơi giống nước hoa Lemon Pledge.
“Chẳng phải ngươi nên xuống sân sao?” Tabitha sừng sộ. “Để bảo vệ danh dự của ngươi…hay bởi không có nên ngươi chẳng cần đánh.”
Cái nhún vai thờ ơ của Brisbane được tôn lên bởi nếp gấp gợn sóng trên áo choàng dày của hắn. “Mỗi người đàn ông và phụ nữ đều có quyền chọn đấu sĩ của họ. Ta đã chọn đấu sĩ của ta và a…đấu sĩ của cô đây rồi.”
Dã tâm tuôn trào trong giọng hắn, nhưng Tabitha vẫn không thể cưỡng lại mà nghiêng người tới trước và nắm chặt hàng chấn song bao quanh lan can.
Những lời giễu cợt và la hét nhạo báng đổ dồn dập vào tai cô khi Colin cưỡi trên một con ngựa nhỏ bờm xờm đang được dẫn ra sân đấu. Bọn họ lột cả áo giáp và áo ngoài của anh, chẳng để lại gì cho anh ngoài đôi giày và một cái quần ống túm đen rộng lùng thùng. Lẽ ra trông anh phải rất lố bịch, nhưng ngay cả khi chỉ có một con ngựa nghèo nàn và gần như bị lột trần, anh vẫn trông như một người đàn ông có khả năng hạ từ một đến hai con rồng. Tước đi áo trong của anh chỉ càng để lộ những cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ được mài dũa trong chiến đấu và rám nắng bởi mặt trời Ai Cập.
Khi một trong những tên cận vệ của Brisbane mỉm nụ cười nham hiểm và diễu anh qua bệ đài, thái độ đường hoàng bất khuất của người kị sĩ khiến đám đông ngượng ngùng rơi vào im lặng.
Tabitha nhẹ cả người khi thấy vết thương của anh vẫn không có dấu hiệu chảy máu lại. Cô đã học được từ kinh nghiệm bản thân là không bao giờ được xem nhẹ khả năng hồi sức của một cái hamburger Big Mac. Và Colin đã ngoạm hết những ba cái.
Cô đã trông chờ Brisbane quẳng ra một lời chế nhạo, nhưng chính linh mục lại là người đứng lên khỏi băng ghế, giương hai cánh tay, và ngâm lên với chất giọng sặc mùi đạo đức giả, “Đến với Chúa, con trai, và—“
“Con không cần đến phước ban của cha đâu, Thưa Cha,” Colin gọi to, giọng anh rung lên âm vang trong sự tĩnh lặng sửng sốt. “Giáo Hội đã thất bại trong việc bảo vệ gia đình và những gì là của con như họ đã nguyện bảo vệ trong khi con đang tham gia Cuộc Thập Tự Chinh, nhưng Chúa luôn luôn đứng về lẽ phải.”
Linh mục rút lui, lầm bầm gì đó về những tên vô giáo dục và dị giáo ngạo mạn. Tabitha lấy tay che miệng, vừa cảm phục vừa kinh hãi vì niềm tin ngây ngô của Colin.
“Tên khốn tự phụ,” Brisbane làu bàu. “Cứ để vị linh mục dành lời ban phước của ông cho lễ an táng của gã.”
Tabitha quẳng cho hắn một cái nhìn cảnh giác. Nếu hắn gọi Colin là “bạn” thì cô không hề muốn gặp kẻ thù của hắn.
Cô thở gấp cùng với đám đông khi một gã trông như quỷ khổng lồ ăn thịt người xuất hiện ở đầu kia của sân đấu, áo giáp bằng xích của hắn chớp chớp trong ánh mặt trời. Hắn mang một cái mũ sắt uốn cong theo gờ khuôn mặt để trông giống với cái mũi của một con lợn lòi dũng mãnh. Những tấm thép mỏng bảo vệ cho khuỷu tay và đầu gối hắn, khiến Colin trông như chẳng có khả năng phòng thủ.
“Sát Thủ Diệt Scot! Sát Thủ Diệt Scot!” đám đông quần chúng hô vang trong sự hăng hái vừa trỗi dậy.
Brisbane nghiêng người qua chấn song và thì thầm, “Vua Henry đã phong tước hiệp sĩ cho Ngài Orrick để vinh danh anh ta sau khi anh ta giết được trên ba mươi tên Scot trong một cuộc đụng độ ở biên giới. Anh ta đã đem đầu chúng về trong một túi da đẫm máu và treo trên những tường thành bao quanh lâu đài của mình như những quả dưa hấu thối rữa.”
Cô từ chối không cho hắn cái thỏa mãn được thấy cô nhìn lên những cây cột lởm chởm trang trí những bức tường của hắn. “Có phải hắn cũng lột áo giáp của họ trước không? Hay vì họ là những phụ nữ và trẻ em yếu ớt không có khả năng tự vệ?”
Brisbane ngồi lại vào ghế với một cái bĩu môi. “Ta có thể đảm bảo với cô, tiểu thư, rằng Colin chưa bao giờ không có khả năng tự vệ.”
Tabitha thấy điều đó thật khó tin khi cân vệ của Ngài Orrick dẫn chủ nhân của hắn về phía bệ đài. Con chiến mã đen tuyền dũng mãnh của Ngài Orrick khiến con ngựa non của Colin trông như ngựa lùn. Cô hít vào một hơi khi nhận ra Brisbane đã lăng mạ Colin bằng cách đưa ngựa của anh cho gã đấu thủ. Con ngựa chiến oằn người qua một bên, không quen với cơ thể đồ sộ của kị mã đang cưỡi nó. Gã Sát Thủ Diệt Scot rút hai gót chân có đinh thúc ngựa màu vàng và thúc vào sườn con ngựa, cười hô hố khi nắm tay kiên quyết của tên cận vệ ngăn không cho con ngựa hoảng loạn lồng lên.
Đó là lần đầu tiên Tabitha thấy Colin nhăn mặt.
Sau khi con ngựa đã ngừng nhảy lồng lộn và đứng run rẩy phục tùng, Ngài Orrick cúi đầu và khiêm tốn chấp nhận lời ban phước lành của linh mục. Đám đông rì rầm tán thưởng. Nỗi kinh hãi trong Tabitha dần tăng lên khi gã kị sĩ bàn-tay-như-dùi-đục được vũ trang thêm một tấm khiên bằng thép và một cây thương thật to. Những dải ruy băng mỏng manh cuộn quanh thân cây thương, nhưng ngay cả những dải sáng tím và vàng rực rỡ cũng không thể ngụy trang đỉnh nhọn chết chóc trên đầu thương. Cô sợ những dải ruy băng đó sẽ sớm thấm máu Colin.
Đám đông cười rộ lên khi cận vệ của Brisbane đưa cho Colin một cây thương còn nhỏ hơn cả một nhánh cây, được chuốt chỉ còn một đỉnh cùn. Anh nhận lấy thứ khí giới thô thiển đó không một lời phàn nàn, cầm nó trong tay với sự chăm chút như Arthur dành cho thanh gươm Excalibur. Anh không được cầm khiên.
Tabitha nhảy dựng lên. “Ngươi nên tự thấy hổ thẹn. Đây đâu phải là một cuộc cưỡi ngựa đấu thương. Đây là thứ trò hề.”
Môi Brisbane cong thành một nụ cười ngoác miệng hung tợn. “Mà ta chắc là Colin sẽ đánh giá cao. Hắn lúc nào chả có óc hài hước kỳ quặc.”
Cô thấy thật khó mà hình dung anh chàng người Scot khắc khổ đó có tí óc hài hước nào hết.
“Thế mà ta cứ nghĩ cô sẽ thấy được tôn vinh,” vị chủ nhà ngâm nga. “Được làm Nữ Hoàng của Trận Đấu là một vinh dự.”
“Trong bộ váy đó, ngươi nên tự phong mình làm Nữ Hoàng mới đúng,” Tabitha đốp lại. Hiệu quả câu đối đáp của cô bị phá hỏng khi vương miện tạm thời trên đầu cô trượt xuống che mất một mắt. Hai phụ nữ của Brisbane ấn tay lên vai cô, đẩy cô ngồi trở lại ghế.
Hai đấu sĩ được dẫn đến hai đầu cách xa nhau trên sân đấu. Một người đàn ông mập lùn trông như vừa mới ‘’đánh bài cháy túi’’ nhấc một cái kèn màu vàng và thổi một đoạn nhạc lanh lảnh, báo hiệu cho những kị mã bắt đầu đấu thương.
Người khổng lồ được vũ trang nhảy bổ tới Ngài Colin, con ngựa chiến chỉ cần hai bước sải trong khi con ngựa non chỉ mới lập bập được một bước, đám đông reo hò cỗ vũ. Tabitha lấy tay che mắt, nhưng không thể không hé nhìn qua những kẽ ngón tay.
Colin sử dụng kích thước của gã khổng lồ để chống lại hắn, né người khéo léo bên dưới cú đâm đầu tiên của ngọn thương. Nỗ lực dũng cảm đó kéo theo một tràng pháo tay lõm bõm của khán giả, nhưng nó nhanh chóng tắt ngúm bởi cái trừng mắt sưng sỉa của Brisbane.
Ngài Orrick rống lên giận dữ bên trong cái mũ đội đầu của hắn. Tabitha sợ Colin sẽ không may mắn đến thế vào lần sau. Gã Sát Thủ Diệt Scot đi đến khoảng cuối sân đấu và quay đầu ngựa trong một vòng hoàn hảo. Hắn có vẻ đang càng ngày càng gặp khó khăn trong việc kiểm soát con vật ngỗ ngược. Có lẽ con ngựa đã bắt được mùi của chủ nhân nó chăng.
Brisbane căng thẳng nắm chặt chấn song khi hắn chuẩn bị ra hiệu cho lượt đấu thứ hai.
Quyết tâm giành lấy vài phút nghỉ ngơi quý báu cho Colin, Tabitha nghiêng người tới trước. “Tôi hiểu là anh và Ngài Colin đã từng là bạn của nhau. Điều gì đã khiến hai người trở thành kẻ thù?”
Hắn quẳng cho cô cái nhìn khinh khỉnh. “Cô nên hỏi em gái sinh đôi Regan của ta.”
“Và cô ấy sẽ nói với tôi điều gì?”
Brisbane khụt khịt. “Rằng Colin yêu dấu của nó không thể làm gì sai trái được. Regan có thể trải qua nhiều giờ ngồi lắng nghe hắn khoe khoang về việc giành được những cái đinh thúc ngựa của hắn như thế nào, khuyến khích hắn lải nhải về nhiệt huyết phục vụ cho cả Chúa trời và vua của hắn ra sao.” Giọng hắn to dần thành tiếng hét. “Thật kinh tởm!”
Linh mục hắng giọng. Brisbane tỉnh khỏi cơn ghen tị bốc đồng chỉ để nhận ra mọi con mắt đều đổ dồn vào hắn. Hắn ném cho Tabitha một cái liếc tức tối trước khi bật dậy.
“Giết,” hắn hét, quyết định số phận của cô và Colin.
Hơi thở Tabitha nghẹt lại trong cổ họng khi Sát Thủ Diệt Scot phi ngựa lao vùn vụt dọc theo đường phân chia, nâng cây thương lên ngang tầm trái tim không có gì bảo vệ của Colin. Colin không hề chớp mắt, không hề dao động, và Tabitha nhận ra mình không thể làm mất mặt anh khi vùi mặt vào hai tay như thế. Trong lúc tử thần chạy như bay về phía anh dưới hình hài của một con lợn lòi khổng lồ, cô chộp lấy bùa hộ mệnh trong áo pajama.
“Ước gì…” cô thì thầm.
Brisbane liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén của hắn dõi theo sợi dây chuyền đến nắm tay khép chặt của cô.
“Ước gì…” cô lặp lại mãnh liệt.
Nhưng cả cuộc đời cô đã giành quá nhiều thời gian để kiềm nén những ước nguyện của mình. Giờ đây, khi cô cần những lời đó nhất, chúng không đến đủ nhanh. Sự hèn nhát của cô sẽ khiến người kị sĩ trẻ dũng cảm phải trả giá bằng mạng sống của anh.
Nhưng Ngài Colin xứ Ravenshaw không cần đến phép màu, có lẽ chỉ một chút thôi.
Trong khi con ngựa chiến hùng hổ lao đến chỗ anh, anh đứng thẳng trên bàn đạp ngựa—khung ngực rộng mướt mồ hôi, mái tóc đen tung bay—và hét lên một tiếng xung trận khiến mọi sợi tóc sau gáy Tabitha dựng đứng cả lên. Ngài Orrick đánh xuống thấp, hoàn toàn trật khỏi mục tiêu. Colin đánh phía trên, giộng cây thương còi cọc của anh vào vùng điểm yếu giữa tấm áo giáp xích và mũ sắt. Gã Sát Thủ Diệt Scot khuỵu xuống bãi cát, mô thịt mềm bên dưới cằm hắn máu tuôn xối xả.
Những người xem đứng vụt lên khi Colin huýt một tiếng chói tai. Con ngựa chiến quay đầu từ tốc độ phi điên dại, hướng theo lời tuyên triệu không thể cưỡng lại của chủ nhân nó. Colin dễ dàng nhảy từ lưng con ngựa non sang ngựa của mình, rồi cúi thấp người để nhặt con dao của Ngài Orrick từ trong vỏ. Con ngựa lồng lên, hai lỗ mũi bạnh ra khi ngửi được mùi máu. Nhưng Colin đã xoa dịu con ngựa kinh hoảng bằng một cái vỗ về nơi cái cổ mượt mà của nó và một tiếng thì thầm an ủi.
Anh đút con dao vào thắt lưng và thúc ngựa phi nước kiệu. Brisbane tọng nắm đấm lên chấn song và rống, “Ngăn hắn lại, đồ ngu!”
Những thuộc hạ của hắn hoặc đứng há hốc như trời trồng, tê liệt vì sửng sốt, hoặc chạy thành những vòng tròn vô ích, vấp lên nhau trong cố gắng để thu nhặt cả vũ khí cũng như trí óc của họ. Colin cúi rạp người bên cổ ngựa, nhảy qua hàng rào trong sự thanh thoát tuyệt vời.
Tabitha đứng dậy, reo hò nhiệt liệt còn hơn trong một trận bóng của đội New York Giants (*đội bóng bầu dục của Mĩ*), rồi cô nhận ra anh đang bỏ mặc cô ở lại cùng cái chết. Cô nắm chặt lan can, đám đông hỗn độn quanh cô lắng thành một tiếng gào văng vẳng. Những giọt nước mắt không mời làm mắt cô cay xè, nhưng cô vội chớp mắt xua đi. Cô không có quyền gì mà cảm thấy hụt hẫng. Đây chẳng phải là câu chuyện thần tiên và ngay cả sự hào hiệp của một kỵ sĩ cũng phải có giới hạn của nó. Cô khó mà trông mong Colin hy sinh mạng sống của mình vì một người mà anh mới quen và thậm chí còn không tin tưởng.
Nhưng chẳng có lí lẽ nào trong số đó làm dịu đi sự nhức nhối bơ vơ trong trái tim cô khi cô ngắm anh thúc ngựa chạy qua cánh đồng cỏ và dọc lên dốc cỏ rậm rạp về phía tự do.
Đến đỉnh đồi, anh quay ngựa lại và ngồi in bóng trên nền trời, mái tóc đen tung bay trong gió.
Brisbane tái mặt. Một sự im lặng sợ sệt trùm lên đám đông, như thể tất cả bọn họ đều nín thở.
Mặc dù cô biết từ khoảng cách này là không thể, nhưng Tabitha gần như có thể thề là Colin đang nhìn thẳng vào mắt cô. Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch dâng tràn lên cuống họng. Cô nắm chặt thanh chắn, lòng mong muốn hy vọng, nhưng biết rằng cô sẽ chỉ càng ghét bản thân mình hơn nếu anh quay đầu lại và phi ngựa biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi.
Lần này anh thậm chí không thèm hét một tiếng xung trận. Anh chỉ thúc ngựa chạy thẳng xuống đồi, cuộc tấn công như vũ bão của anh khiến những tên lính canh kinh hãi chạy tán loạn.
Trái tim Tabitha hát vang niềm hân hoan.
“Hắn điên rồi,” Brisbane thở ra, âm vực thán phục nghèn nghẹt rõ mồn một trong giọng hắn. “Tên khốn đó đúng là điên rồi.”
Ngài Colin củng cố thêm câu đánh giá đó khi anh nhắm ngựa thẳng lên những bậc thang của bệ đài. Những tiếng thét ngưỡng mộ lanh lảnh của các quý cô sau lưng Tabitha nổ ra thành những tiếng ré kinh hãi. Khi con ngựa phóng lên cầu thang, làm lung lay toàn bộ bệ đài, một vài tiểu thư lao đầu qua hàng chấn song, những tấm mạng che mặt của họ bay phần phật về phía sau như đuôi của những con diều đủ màu sắc.
Brisbane liếc nhìn Tabitha đằng đằng sát khí, rõ ràng đang bị giằng xé giữa việc bẻ cổ cô trước khi Colin tới nơi hay là nhảy theo đám phụ nữ để tự cứu mình. Tabitha giúp hắn quyết định bằng cách đạp mạnh một bàn chân vào giữa cơ hoành của hắn. Hắn đâm sầm xuyên qua hàng chấn song thay vì bay qua nó, bị quẳng vào không trung và đáp xuống mặt đất với một tiếng thịch thích đáng. Cô xé cái vương miện bằng hoa trên đầu xuống và quẳng nó lên ngực hắn, may mà cô có những bài học tự vệ của Chú Sven, Thủ trưởng cơ quan an ninh của tòa cao ốc Tập Đoàn Lennox, đã dạy cho cô.
Và rồi Colin ở đó, bàn tay anh đưa ra, đôi mắt nâu vàng sáng rực chói lọi còn hơn cả mặt trời. Tabitha không có thời gian để cân nhắc nỗi sợ ngựa của cô, không có thời gian để làm bất cứ điều gì khác hơn là nắm lấy bàn tay anh và để anh kéo cô lên ngựa ngồi sau lưng anh. Cô ôm hai cánh tay quanh eo anh, bám chặt trối chết.
Anh hướng ngựa quay vòng lại và phát hiện ra một số lính canh dại dột của Brisbane đã đứng chắn cầu thang, tuốt gươm sẵn sàng nghênh chiến. Tabitha không biết anh định làm gì cho đến khi anh thúc ngựa nhảy lùi lại, bỏ lại một khoảng trống rộng giữa họ và hàng chấn song vỡ nát.
“Bám chắc lấy,” anh thét.
“Ôi, Chúa ơi,” cô thì thầm, nhắm nghiền mắt lại và vùi mặt vào nguồn hơi ấm của lưng anh.
Dưới sự điều khiển dịu dàng của Colin, con chiến mã bay khỏi bệ đài như được chắp cánh. Cảm giác không trọng lượng có lẽ đã rất phấn khích nếu Tabitha đã không chắc chắn họ đang sắp rơi phịch xuống thành một đống da xương bầy nhầy.
Họ tiếp đất với một va chạm mạnh đến mức khiến răng cô chấn động, nhưng con ngựa vẫn đứng vững trên đôi chân một cách thần kì, sải những vó ngựa mạnh mẽ của nó phi nước kiệu.
Họ đang chạy thục mạng lên ngọn đồi khi một ý nghĩ kinh khủng đập vào đầu Tabitha. Cô nện thình thịch lên vai Colin, không hề hay biết tiếng càu nhàu vì đau của anh. “Chúng ta phải quay lại! Tôi đã quên mất Lucy. Tôi không thể bỏ rơi nó một lần nữa. Brisbane sẽ ăn thịt nó!”
“Cô có điên không?” Colin hét qua vai. Anh chẳng hề cố gắng giảm tốc độ cho đến khi cô vòng tay qua người anh và cố gắng chộp lấy cương ngựa.
Anh ghìm ngựa dừng lại đột ngột và xoay người lại để nhìn cô trừng trừng. “Lẽ ra ta nên để Brisbane lấy cái đầu xinh xắn của cô đi. Rõ ràng nó chẳng có tác dụng gì cho cô.”
Tabitha thậm chí còn không nhận ra anh gọi cô là xinh xắn. Cô đang quá ngượng ngùng vì cổ họng nghẹn ngào và cái màu đỏ mà cô cảm thấy đang lan dần đến mũi cô. Trong chưa đầy hai mươi bốn giờ, cô đã du hành qua bảy trăm năm ngược về quá khứ, bị bắt bởi một kẻ tàn bạo điên loạn, bị quẳng vào một căn ngục tối bị-chuột-phá-tan-hoang, và bị đe dọa xử trảm. Cô không nghĩ mình có thể chịu được nếu mất cả Lucy.
“Ôi, làm ơn đi,” cô nói, dùng gấu áo choàng viền lông chồn của Brisbane để chậm mũi. “Chẳng phải anh là một hiệp sĩ sao? Giải cứu những thiếu nữ lâm nạn lẽ ra phải là một phần công việc của anh chứ.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt khẩn khoản của cô trong vài giây, một múi cơ trên hàm anh co giật hoang dã, rồi anh bật ra một câu chửi rủa mà cô chưa từng biết và thúc ngựa quay lại.
Cô ôm chặt lấy anh trong cơn liều mạng và cả vì lòng biết ơn khi họ đột kích vào vụ lộn xộn lần nữa.
“Nó kia rồi,” Tabitha hét lên khi cô nhìn thấy người pha trò đai-đeo-lục-lạc đang nháo nhào tìm chỗ trốn, con mèo con kêu ngao ngao đang được kẹp dưới cánh tay anh ta như một quả banh.
Colin không hề ghìm ngựa chậm lại. Anh chỉ nghiêng người sang bên và nhấc con mèo từ tay người pha trò, để lại hắn đứng như trời trồng, nhìn theo họ trong sự kinh ngạc ngơ ngác. Lucy ngay lập tức trèo lên bên vai bị thương của Colin và trừng mắt với Tabitha như thể đang nói, “Làm cái gì mà lâu thế?”
Tabitha cười giữa những giọt nước mắt, trong khi hàng cung thủ của Brisbane bắn những mũi tên như thác đổ vun vút qua đầu họ.
Khi họ phi nước kiệu về phía đường chân trời xa tít, để lại sau lưng những tiếng la hét huyên náo, cô tựa má lên lưng Colin, sụm người vì nhẹ nhõm.
“Người anh hùng của mình,” cô thì thầm, rồi nghiêm túc nhận ra cô chỉ có một nửa đùa cợt.
PHẦN HAI
Mê hoặc
Tình lắng đọng khao khát lên đôi mắt, tình đem say đắm vào con tim…
– Europides
Colin có vẻ đồng ý với cô. “Bữa tiệc trong căn hầm tối hẳn là ý tưởng méo mó của Brisbane về bữa ăn cuối cùng.”
Sự nhẹ nhõm của Tabitha khi được rút khỏi danh sách tình nghi của anh đã bị cơn sợ hãi lấn át. “Đừng chấp nhận lời thách thức của hắn,” cô thì thầm kịch liệt. “Nói với hắn anh đã đổi ý đi.”
Anh ném cho cô cái nhìn khó tin. “Và đánh mất cơ hội chuộc lại danh dự của ta mãi mãi?”
“Anh thà mất danh dự hay cái đầu anh nào?”
Trước khi anh có thể cho cô câu trả lời cô không muốn nghe, anh đã bị khoảng sáu tên lính kéo giật ra khỏi cô. Cô có lẽ đã ngã bật ngửa nếu một toán phụ nữ của Brisbane không ùa xuống từ bệ đài để nắm lấy cánh tay cô và lôi cô lên những bậc thang hẹp. Tabitha vùng vẫy, nhưng cô như đang chiến đấu với một con rồng bằng xương bằng thịt với vô số tay chân và cả tá cái đầu. Cô phải nín thở để không bị chết ngộp. Hương nước hoa nồng bên dưới những lớp áo cũng không thể khỏa lấp mùi chua từ cơ thể người. Chẳng trách Colin đã nhận ra mùi hương tươi-mát-khi-vừa-tắm-xong của cô.
Khi bọn họ kéo lê cô ngang qua một vị linh mục trọc đầu đang kể lể một tràng thông tin mà cô cho là bản báo cáo của điều tra viên theo phong cách trung cổ. Cô rướn cổ để nhìn qua cái lông ngỗng rung rinh trên cây bút ông ta. Mắt kính của cô vẫn đang nằm trong túi áo pajama, nên cô phải nheo mắt nhìn chăm chú để có thể đọc được ngày tháng được viết theo lối chữ bay bướm—Năm Lãnh Chúa của Chúng Ta Thứ Một Ngàn Hai Trăm Năm Mươi Bốn.
“Một ngàn hai trăm năm mươi bốn. Một ngàn hai trăm năm mươi bốn,” cô lẩm nhẩm.
Có điều gì đó rất quen thuộc về chuỗi con số đặc thù đó. Một. Hai. Năm. Bốn. Cô rền rỉ khi nhớ ra mình đã khuếch đại hình ảnh của bùa hộ mệnh bằng những thông số đó. Tại sao cô lại không thể chọn một, chín, bảy, và sáu nhỉ? Nếu thế thì cô đã chẳng phải đối mặt với thách thức gì ghê gớm hơn sự phát triển rầm rộ của điệu disco.
Trong khi bọn họ đẩy cô vào một cái ghế bên cạnh ngai của Brisbane, tiếng meo meo ai oán của Lucy nghe vọng đến từ đâu đó đằng sau cô.
Cô ngước một cái trừng mắt rắn đanh lên những kẻ tấn công cô. “Bỏ tôi ra, đồ bò cái đi ức hiếp người khác, nếu không tôi sẽ…tôi sẽ…”
Kiện vì hành hung?
Gọi 911?
Cho các người một bài quở trách?
Tabitha lắp bắp tức tối rồi im lặng.
“Cô không thể đổ lỗi cho ả vì phật ý,” một trong những người phụ nữ ngâm nga khi cô ta đậy một mũ miện kết bằng hoa lên mái tóc rối bù của Tabitha. “Rốt cuộc thì ả sẽ sớm mất kiểm soát không chỉ đối với cái tính nóng nảy của ả mà.” Cười khùng khục trong vẻ thương hại giả tạo, cô ta quét một ngón tay qua cổ họng Tabitha.
Một phụ nữ khác dùng bàn tay múp míp tự quạt cho mình.
“Một đêm với Ravenshaw có thể khiến ả phải trả giá bằng cả cái đầu và phẩm hạnh của ả.” Cô ta tặng cho những người đồng bạn của mình một cái nháy mắt ma mãnh. “Rất xứng đáng, không nghi ngờ chuyện đó. Kỹ năng trên giường của tên đó hẳn là vượt trên cả sư tinh thông chiến trường của hắn ấy chứ.”
Bọn họ cười rúc rích. Tabitha cứng người lại. Bọn họ hẳn sẽ còn cười to hơn nếu biết được cô đã thất bại trong việc kích thích dù chỉ một ham muốn hời hợt từ Ngài Colin. Chí ít cũng là trong khi anh đang tỉnh táo.
Những kẻ quấy rầy cô thêm một chi tiết cuối cùng trong công cuộc làm bẽ mặt cô bằng cách khoác một áo choàng rộng đính lông chồn lên vai cô. Cô đang dần cảm thấy mình như Hoa Hâu Mĩ—chỉ khác là không có những suất học bổng. Vẫn thì thầm và cười khúc khích với nhau, bọn họ rút lui về những băng ghế dài. Tabitha chỉ vừa kịp hít vào chút không khí trong lành trước khi Brisbane lướt đến ngai của hắn trong một đám mây hương nồng nặc có mùi hơi giống nước hoa Lemon Pledge.
“Chẳng phải ngươi nên xuống sân sao?” Tabitha sừng sộ. “Để bảo vệ danh dự của ngươi…hay bởi không có nên ngươi chẳng cần đánh.”
Cái nhún vai thờ ơ của Brisbane được tôn lên bởi nếp gấp gợn sóng trên áo choàng dày của hắn. “Mỗi người đàn ông và phụ nữ đều có quyền chọn đấu sĩ của họ. Ta đã chọn đấu sĩ của ta và a…đấu sĩ của cô đây rồi.”
Dã tâm tuôn trào trong giọng hắn, nhưng Tabitha vẫn không thể cưỡng lại mà nghiêng người tới trước và nắm chặt hàng chấn song bao quanh lan can.
Những lời giễu cợt và la hét nhạo báng đổ dồn dập vào tai cô khi Colin cưỡi trên một con ngựa nhỏ bờm xờm đang được dẫn ra sân đấu. Bọn họ lột cả áo giáp và áo ngoài của anh, chẳng để lại gì cho anh ngoài đôi giày và một cái quần ống túm đen rộng lùng thùng. Lẽ ra trông anh phải rất lố bịch, nhưng ngay cả khi chỉ có một con ngựa nghèo nàn và gần như bị lột trần, anh vẫn trông như một người đàn ông có khả năng hạ từ một đến hai con rồng. Tước đi áo trong của anh chỉ càng để lộ những cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ được mài dũa trong chiến đấu và rám nắng bởi mặt trời Ai Cập.
Khi một trong những tên cận vệ của Brisbane mỉm nụ cười nham hiểm và diễu anh qua bệ đài, thái độ đường hoàng bất khuất của người kị sĩ khiến đám đông ngượng ngùng rơi vào im lặng.
Tabitha nhẹ cả người khi thấy vết thương của anh vẫn không có dấu hiệu chảy máu lại. Cô đã học được từ kinh nghiệm bản thân là không bao giờ được xem nhẹ khả năng hồi sức của một cái hamburger Big Mac. Và Colin đã ngoạm hết những ba cái.
Cô đã trông chờ Brisbane quẳng ra một lời chế nhạo, nhưng chính linh mục lại là người đứng lên khỏi băng ghế, giương hai cánh tay, và ngâm lên với chất giọng sặc mùi đạo đức giả, “Đến với Chúa, con trai, và—“
“Con không cần đến phước ban của cha đâu, Thưa Cha,” Colin gọi to, giọng anh rung lên âm vang trong sự tĩnh lặng sửng sốt. “Giáo Hội đã thất bại trong việc bảo vệ gia đình và những gì là của con như họ đã nguyện bảo vệ trong khi con đang tham gia Cuộc Thập Tự Chinh, nhưng Chúa luôn luôn đứng về lẽ phải.”
Linh mục rút lui, lầm bầm gì đó về những tên vô giáo dục và dị giáo ngạo mạn. Tabitha lấy tay che miệng, vừa cảm phục vừa kinh hãi vì niềm tin ngây ngô của Colin.
“Tên khốn tự phụ,” Brisbane làu bàu. “Cứ để vị linh mục dành lời ban phước của ông cho lễ an táng của gã.”
Tabitha quẳng cho hắn một cái nhìn cảnh giác. Nếu hắn gọi Colin là “bạn” thì cô không hề muốn gặp kẻ thù của hắn.
Cô thở gấp cùng với đám đông khi một gã trông như quỷ khổng lồ ăn thịt người xuất hiện ở đầu kia của sân đấu, áo giáp bằng xích của hắn chớp chớp trong ánh mặt trời. Hắn mang một cái mũ sắt uốn cong theo gờ khuôn mặt để trông giống với cái mũi của một con lợn lòi dũng mãnh. Những tấm thép mỏng bảo vệ cho khuỷu tay và đầu gối hắn, khiến Colin trông như chẳng có khả năng phòng thủ.
“Sát Thủ Diệt Scot! Sát Thủ Diệt Scot!” đám đông quần chúng hô vang trong sự hăng hái vừa trỗi dậy.
Brisbane nghiêng người qua chấn song và thì thầm, “Vua Henry đã phong tước hiệp sĩ cho Ngài Orrick để vinh danh anh ta sau khi anh ta giết được trên ba mươi tên Scot trong một cuộc đụng độ ở biên giới. Anh ta đã đem đầu chúng về trong một túi da đẫm máu và treo trên những tường thành bao quanh lâu đài của mình như những quả dưa hấu thối rữa.”
Cô từ chối không cho hắn cái thỏa mãn được thấy cô nhìn lên những cây cột lởm chởm trang trí những bức tường của hắn. “Có phải hắn cũng lột áo giáp của họ trước không? Hay vì họ là những phụ nữ và trẻ em yếu ớt không có khả năng tự vệ?”
Brisbane ngồi lại vào ghế với một cái bĩu môi. “Ta có thể đảm bảo với cô, tiểu thư, rằng Colin chưa bao giờ không có khả năng tự vệ.”
Tabitha thấy điều đó thật khó tin khi cân vệ của Ngài Orrick dẫn chủ nhân của hắn về phía bệ đài. Con chiến mã đen tuyền dũng mãnh của Ngài Orrick khiến con ngựa non của Colin trông như ngựa lùn. Cô hít vào một hơi khi nhận ra Brisbane đã lăng mạ Colin bằng cách đưa ngựa của anh cho gã đấu thủ. Con ngựa chiến oằn người qua một bên, không quen với cơ thể đồ sộ của kị mã đang cưỡi nó. Gã Sát Thủ Diệt Scot rút hai gót chân có đinh thúc ngựa màu vàng và thúc vào sườn con ngựa, cười hô hố khi nắm tay kiên quyết của tên cận vệ ngăn không cho con ngựa hoảng loạn lồng lên.
Đó là lần đầu tiên Tabitha thấy Colin nhăn mặt.
Sau khi con ngựa đã ngừng nhảy lồng lộn và đứng run rẩy phục tùng, Ngài Orrick cúi đầu và khiêm tốn chấp nhận lời ban phước lành của linh mục. Đám đông rì rầm tán thưởng. Nỗi kinh hãi trong Tabitha dần tăng lên khi gã kị sĩ bàn-tay-như-dùi-đục được vũ trang thêm một tấm khiên bằng thép và một cây thương thật to. Những dải ruy băng mỏng manh cuộn quanh thân cây thương, nhưng ngay cả những dải sáng tím và vàng rực rỡ cũng không thể ngụy trang đỉnh nhọn chết chóc trên đầu thương. Cô sợ những dải ruy băng đó sẽ sớm thấm máu Colin.
Đám đông cười rộ lên khi cận vệ của Brisbane đưa cho Colin một cây thương còn nhỏ hơn cả một nhánh cây, được chuốt chỉ còn một đỉnh cùn. Anh nhận lấy thứ khí giới thô thiển đó không một lời phàn nàn, cầm nó trong tay với sự chăm chút như Arthur dành cho thanh gươm Excalibur. Anh không được cầm khiên.
Tabitha nhảy dựng lên. “Ngươi nên tự thấy hổ thẹn. Đây đâu phải là một cuộc cưỡi ngựa đấu thương. Đây là thứ trò hề.”
Môi Brisbane cong thành một nụ cười ngoác miệng hung tợn. “Mà ta chắc là Colin sẽ đánh giá cao. Hắn lúc nào chả có óc hài hước kỳ quặc.”
Cô thấy thật khó mà hình dung anh chàng người Scot khắc khổ đó có tí óc hài hước nào hết.
“Thế mà ta cứ nghĩ cô sẽ thấy được tôn vinh,” vị chủ nhà ngâm nga. “Được làm Nữ Hoàng của Trận Đấu là một vinh dự.”
“Trong bộ váy đó, ngươi nên tự phong mình làm Nữ Hoàng mới đúng,” Tabitha đốp lại. Hiệu quả câu đối đáp của cô bị phá hỏng khi vương miện tạm thời trên đầu cô trượt xuống che mất một mắt. Hai phụ nữ của Brisbane ấn tay lên vai cô, đẩy cô ngồi trở lại ghế.
Hai đấu sĩ được dẫn đến hai đầu cách xa nhau trên sân đấu. Một người đàn ông mập lùn trông như vừa mới ‘’đánh bài cháy túi’’ nhấc một cái kèn màu vàng và thổi một đoạn nhạc lanh lảnh, báo hiệu cho những kị mã bắt đầu đấu thương.
Người khổng lồ được vũ trang nhảy bổ tới Ngài Colin, con ngựa chiến chỉ cần hai bước sải trong khi con ngựa non chỉ mới lập bập được một bước, đám đông reo hò cỗ vũ. Tabitha lấy tay che mắt, nhưng không thể không hé nhìn qua những kẽ ngón tay.
Colin sử dụng kích thước của gã khổng lồ để chống lại hắn, né người khéo léo bên dưới cú đâm đầu tiên của ngọn thương. Nỗ lực dũng cảm đó kéo theo một tràng pháo tay lõm bõm của khán giả, nhưng nó nhanh chóng tắt ngúm bởi cái trừng mắt sưng sỉa của Brisbane.
Ngài Orrick rống lên giận dữ bên trong cái mũ đội đầu của hắn. Tabitha sợ Colin sẽ không may mắn đến thế vào lần sau. Gã Sát Thủ Diệt Scot đi đến khoảng cuối sân đấu và quay đầu ngựa trong một vòng hoàn hảo. Hắn có vẻ đang càng ngày càng gặp khó khăn trong việc kiểm soát con vật ngỗ ngược. Có lẽ con ngựa đã bắt được mùi của chủ nhân nó chăng.
Brisbane căng thẳng nắm chặt chấn song khi hắn chuẩn bị ra hiệu cho lượt đấu thứ hai.
Quyết tâm giành lấy vài phút nghỉ ngơi quý báu cho Colin, Tabitha nghiêng người tới trước. “Tôi hiểu là anh và Ngài Colin đã từng là bạn của nhau. Điều gì đã khiến hai người trở thành kẻ thù?”
Hắn quẳng cho cô cái nhìn khinh khỉnh. “Cô nên hỏi em gái sinh đôi Regan của ta.”
“Và cô ấy sẽ nói với tôi điều gì?”
Brisbane khụt khịt. “Rằng Colin yêu dấu của nó không thể làm gì sai trái được. Regan có thể trải qua nhiều giờ ngồi lắng nghe hắn khoe khoang về việc giành được những cái đinh thúc ngựa của hắn như thế nào, khuyến khích hắn lải nhải về nhiệt huyết phục vụ cho cả Chúa trời và vua của hắn ra sao.” Giọng hắn to dần thành tiếng hét. “Thật kinh tởm!”
Linh mục hắng giọng. Brisbane tỉnh khỏi cơn ghen tị bốc đồng chỉ để nhận ra mọi con mắt đều đổ dồn vào hắn. Hắn ném cho Tabitha một cái liếc tức tối trước khi bật dậy.
“Giết,” hắn hét, quyết định số phận của cô và Colin.
Hơi thở Tabitha nghẹt lại trong cổ họng khi Sát Thủ Diệt Scot phi ngựa lao vùn vụt dọc theo đường phân chia, nâng cây thương lên ngang tầm trái tim không có gì bảo vệ của Colin. Colin không hề chớp mắt, không hề dao động, và Tabitha nhận ra mình không thể làm mất mặt anh khi vùi mặt vào hai tay như thế. Trong lúc tử thần chạy như bay về phía anh dưới hình hài của một con lợn lòi khổng lồ, cô chộp lấy bùa hộ mệnh trong áo pajama.
“Ước gì…” cô thì thầm.
Brisbane liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén của hắn dõi theo sợi dây chuyền đến nắm tay khép chặt của cô.
“Ước gì…” cô lặp lại mãnh liệt.
Nhưng cả cuộc đời cô đã giành quá nhiều thời gian để kiềm nén những ước nguyện của mình. Giờ đây, khi cô cần những lời đó nhất, chúng không đến đủ nhanh. Sự hèn nhát của cô sẽ khiến người kị sĩ trẻ dũng cảm phải trả giá bằng mạng sống của anh.
Nhưng Ngài Colin xứ Ravenshaw không cần đến phép màu, có lẽ chỉ một chút thôi.
Trong khi con ngựa chiến hùng hổ lao đến chỗ anh, anh đứng thẳng trên bàn đạp ngựa—khung ngực rộng mướt mồ hôi, mái tóc đen tung bay—và hét lên một tiếng xung trận khiến mọi sợi tóc sau gáy Tabitha dựng đứng cả lên. Ngài Orrick đánh xuống thấp, hoàn toàn trật khỏi mục tiêu. Colin đánh phía trên, giộng cây thương còi cọc của anh vào vùng điểm yếu giữa tấm áo giáp xích và mũ sắt. Gã Sát Thủ Diệt Scot khuỵu xuống bãi cát, mô thịt mềm bên dưới cằm hắn máu tuôn xối xả.
Những người xem đứng vụt lên khi Colin huýt một tiếng chói tai. Con ngựa chiến quay đầu từ tốc độ phi điên dại, hướng theo lời tuyên triệu không thể cưỡng lại của chủ nhân nó. Colin dễ dàng nhảy từ lưng con ngựa non sang ngựa của mình, rồi cúi thấp người để nhặt con dao của Ngài Orrick từ trong vỏ. Con ngựa lồng lên, hai lỗ mũi bạnh ra khi ngửi được mùi máu. Nhưng Colin đã xoa dịu con ngựa kinh hoảng bằng một cái vỗ về nơi cái cổ mượt mà của nó và một tiếng thì thầm an ủi.
Anh đút con dao vào thắt lưng và thúc ngựa phi nước kiệu. Brisbane tọng nắm đấm lên chấn song và rống, “Ngăn hắn lại, đồ ngu!”
Những thuộc hạ của hắn hoặc đứng há hốc như trời trồng, tê liệt vì sửng sốt, hoặc chạy thành những vòng tròn vô ích, vấp lên nhau trong cố gắng để thu nhặt cả vũ khí cũng như trí óc của họ. Colin cúi rạp người bên cổ ngựa, nhảy qua hàng rào trong sự thanh thoát tuyệt vời.
Tabitha đứng dậy, reo hò nhiệt liệt còn hơn trong một trận bóng của đội New York Giants (*đội bóng bầu dục của Mĩ*), rồi cô nhận ra anh đang bỏ mặc cô ở lại cùng cái chết. Cô nắm chặt lan can, đám đông hỗn độn quanh cô lắng thành một tiếng gào văng vẳng. Những giọt nước mắt không mời làm mắt cô cay xè, nhưng cô vội chớp mắt xua đi. Cô không có quyền gì mà cảm thấy hụt hẫng. Đây chẳng phải là câu chuyện thần tiên và ngay cả sự hào hiệp của một kỵ sĩ cũng phải có giới hạn của nó. Cô khó mà trông mong Colin hy sinh mạng sống của mình vì một người mà anh mới quen và thậm chí còn không tin tưởng.
Nhưng chẳng có lí lẽ nào trong số đó làm dịu đi sự nhức nhối bơ vơ trong trái tim cô khi cô ngắm anh thúc ngựa chạy qua cánh đồng cỏ và dọc lên dốc cỏ rậm rạp về phía tự do.
Đến đỉnh đồi, anh quay ngựa lại và ngồi in bóng trên nền trời, mái tóc đen tung bay trong gió.
Brisbane tái mặt. Một sự im lặng sợ sệt trùm lên đám đông, như thể tất cả bọn họ đều nín thở.
Mặc dù cô biết từ khoảng cách này là không thể, nhưng Tabitha gần như có thể thề là Colin đang nhìn thẳng vào mắt cô. Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch dâng tràn lên cuống họng. Cô nắm chặt thanh chắn, lòng mong muốn hy vọng, nhưng biết rằng cô sẽ chỉ càng ghét bản thân mình hơn nếu anh quay đầu lại và phi ngựa biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi.
Lần này anh thậm chí không thèm hét một tiếng xung trận. Anh chỉ thúc ngựa chạy thẳng xuống đồi, cuộc tấn công như vũ bão của anh khiến những tên lính canh kinh hãi chạy tán loạn.
Trái tim Tabitha hát vang niềm hân hoan.
“Hắn điên rồi,” Brisbane thở ra, âm vực thán phục nghèn nghẹt rõ mồn một trong giọng hắn. “Tên khốn đó đúng là điên rồi.”
Ngài Colin củng cố thêm câu đánh giá đó khi anh nhắm ngựa thẳng lên những bậc thang của bệ đài. Những tiếng thét ngưỡng mộ lanh lảnh của các quý cô sau lưng Tabitha nổ ra thành những tiếng ré kinh hãi. Khi con ngựa phóng lên cầu thang, làm lung lay toàn bộ bệ đài, một vài tiểu thư lao đầu qua hàng chấn song, những tấm mạng che mặt của họ bay phần phật về phía sau như đuôi của những con diều đủ màu sắc.
Brisbane liếc nhìn Tabitha đằng đằng sát khí, rõ ràng đang bị giằng xé giữa việc bẻ cổ cô trước khi Colin tới nơi hay là nhảy theo đám phụ nữ để tự cứu mình. Tabitha giúp hắn quyết định bằng cách đạp mạnh một bàn chân vào giữa cơ hoành của hắn. Hắn đâm sầm xuyên qua hàng chấn song thay vì bay qua nó, bị quẳng vào không trung và đáp xuống mặt đất với một tiếng thịch thích đáng. Cô xé cái vương miện bằng hoa trên đầu xuống và quẳng nó lên ngực hắn, may mà cô có những bài học tự vệ của Chú Sven, Thủ trưởng cơ quan an ninh của tòa cao ốc Tập Đoàn Lennox, đã dạy cho cô.
Và rồi Colin ở đó, bàn tay anh đưa ra, đôi mắt nâu vàng sáng rực chói lọi còn hơn cả mặt trời. Tabitha không có thời gian để cân nhắc nỗi sợ ngựa của cô, không có thời gian để làm bất cứ điều gì khác hơn là nắm lấy bàn tay anh và để anh kéo cô lên ngựa ngồi sau lưng anh. Cô ôm hai cánh tay quanh eo anh, bám chặt trối chết.
Anh hướng ngựa quay vòng lại và phát hiện ra một số lính canh dại dột của Brisbane đã đứng chắn cầu thang, tuốt gươm sẵn sàng nghênh chiến. Tabitha không biết anh định làm gì cho đến khi anh thúc ngựa nhảy lùi lại, bỏ lại một khoảng trống rộng giữa họ và hàng chấn song vỡ nát.
“Bám chắc lấy,” anh thét.
“Ôi, Chúa ơi,” cô thì thầm, nhắm nghiền mắt lại và vùi mặt vào nguồn hơi ấm của lưng anh.
Dưới sự điều khiển dịu dàng của Colin, con chiến mã bay khỏi bệ đài như được chắp cánh. Cảm giác không trọng lượng có lẽ đã rất phấn khích nếu Tabitha đã không chắc chắn họ đang sắp rơi phịch xuống thành một đống da xương bầy nhầy.
Họ tiếp đất với một va chạm mạnh đến mức khiến răng cô chấn động, nhưng con ngựa vẫn đứng vững trên đôi chân một cách thần kì, sải những vó ngựa mạnh mẽ của nó phi nước kiệu.
Họ đang chạy thục mạng lên ngọn đồi khi một ý nghĩ kinh khủng đập vào đầu Tabitha. Cô nện thình thịch lên vai Colin, không hề hay biết tiếng càu nhàu vì đau của anh. “Chúng ta phải quay lại! Tôi đã quên mất Lucy. Tôi không thể bỏ rơi nó một lần nữa. Brisbane sẽ ăn thịt nó!”
“Cô có điên không?” Colin hét qua vai. Anh chẳng hề cố gắng giảm tốc độ cho đến khi cô vòng tay qua người anh và cố gắng chộp lấy cương ngựa.
Anh ghìm ngựa dừng lại đột ngột và xoay người lại để nhìn cô trừng trừng. “Lẽ ra ta nên để Brisbane lấy cái đầu xinh xắn của cô đi. Rõ ràng nó chẳng có tác dụng gì cho cô.”
Tabitha thậm chí còn không nhận ra anh gọi cô là xinh xắn. Cô đang quá ngượng ngùng vì cổ họng nghẹn ngào và cái màu đỏ mà cô cảm thấy đang lan dần đến mũi cô. Trong chưa đầy hai mươi bốn giờ, cô đã du hành qua bảy trăm năm ngược về quá khứ, bị bắt bởi một kẻ tàn bạo điên loạn, bị quẳng vào một căn ngục tối bị-chuột-phá-tan-hoang, và bị đe dọa xử trảm. Cô không nghĩ mình có thể chịu được nếu mất cả Lucy.
“Ôi, làm ơn đi,” cô nói, dùng gấu áo choàng viền lông chồn của Brisbane để chậm mũi. “Chẳng phải anh là một hiệp sĩ sao? Giải cứu những thiếu nữ lâm nạn lẽ ra phải là một phần công việc của anh chứ.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt khẩn khoản của cô trong vài giây, một múi cơ trên hàm anh co giật hoang dã, rồi anh bật ra một câu chửi rủa mà cô chưa từng biết và thúc ngựa quay lại.
Cô ôm chặt lấy anh trong cơn liều mạng và cả vì lòng biết ơn khi họ đột kích vào vụ lộn xộn lần nữa.
“Nó kia rồi,” Tabitha hét lên khi cô nhìn thấy người pha trò đai-đeo-lục-lạc đang nháo nhào tìm chỗ trốn, con mèo con kêu ngao ngao đang được kẹp dưới cánh tay anh ta như một quả banh.
Colin không hề ghìm ngựa chậm lại. Anh chỉ nghiêng người sang bên và nhấc con mèo từ tay người pha trò, để lại hắn đứng như trời trồng, nhìn theo họ trong sự kinh ngạc ngơ ngác. Lucy ngay lập tức trèo lên bên vai bị thương của Colin và trừng mắt với Tabitha như thể đang nói, “Làm cái gì mà lâu thế?”
Tabitha cười giữa những giọt nước mắt, trong khi hàng cung thủ của Brisbane bắn những mũi tên như thác đổ vun vút qua đầu họ.
Khi họ phi nước kiệu về phía đường chân trời xa tít, để lại sau lưng những tiếng la hét huyên náo, cô tựa má lên lưng Colin, sụm người vì nhẹ nhõm.
“Người anh hùng của mình,” cô thì thầm, rồi nghiêm túc nhận ra cô chỉ có một nửa đùa cợt.
PHẦN HAI
Mê hoặc
Tình lắng đọng khao khát lên đôi mắt, tình đem say đắm vào con tim…
– Europides