Chương 5: Trịnh Thư Mỹ gặp lại Thừa Hàn Triết
Trịnh Thư Mỹ nào ngờ được trong mắt cô nàng sành điệu trước mắt này mình đã hoá thành tiểu bạch liên hoa, cô không thể từ chối sự nhiệt tình của Dạ Lý Huyền nên đành để Dạ Lý Huyền giúp mình xách hành lí cùng vào kí túc xá
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, người hướng ngoại như Dạ Lý Huyền hai tay đầy ắp đồ đạc nhưng mồm vẫn hoạt động không ngừng, cô hồ hởi giới thiệu bản thân
“Chào cậu, tớ là Dạ Lý Huyền, khoa nghệ thuật, chuyên ngành mỹ thuật, tớ đến từ thành phố X….”
“Dạ Lý Huyền???”
Trịnh Thư Mỹ bất ngờ gọi cả họ tên của Dạ Lý Huyền
Dạ Lý Huyền đang luyên thuyên cũng tự nhiên đáp lại
“Hả???”
Trịnh Thư Mỹ đến giờ mới nhìn rõ gương mặt của Dạ Lý Huyền, bảo sao từ nãy đến giờ cô có cảm giác quen quen thế nào ấy
Dạ Lý Huyền, là tiểu thư họ Dạ mà mười năm sau đây sẽ vô cùng nổi tiếng với các kiệt tác nghệ thuật đường phố đây sao, Dạ Thần Nữ chính là bút danh Dạ Lý Huyền sau này, tranh vẽ của Dạ Thần Nữ toàn bộ đều là châm biếm xã hội thối nát
Cô gái nhỏ này có thể vẽ ở khắp mọi nơi, là một ngừoi vô cùng tuỳ hứng, tranh của Dạ Thần Nữ thời điểm hoàn kim năm đó Trịnh Thư Mỹ nhớ không nhầm hình như lên đến chín, mười con số
Phong cách của Dạ Thần Nữ đa phần đều là châm biếm xã hội, ngay cả giáo dục, giới tính, chính trị đến các trào lưu….không gì là cô nàng không thể đưa vào tranh
Tuy điên cuồng, kiêu ngạo là vậy nhưng không một ai có thể bàn cãi về tài năng và giá trị cả về nhân văn lẫn hình thức mà Dạ Lý Huyền muốn truyền tải thông qua tranh vẽ được
Năm đó, Trịnh Thư Mỹ từng rất ngưỡng mộ con người tự do tự tại này..
Thảo nào…phong cách hiện giờ lại đau mắt đến vậy..!!
Trịnh Thư Mỹ nhìn con người vốn phải kêu ngạo trước mặt vẫn còn đang là sinh viên, nét mặt tuy vẫn mang nét ngạo nghễ trời sinh nhưng so với trên các mặt báo của mười năm sau mà Trịnh Thư Mỹ đọc được, nét điên loạn ngông cuồng ấy vẫn chưa thật sự hiện hữu
Dạ Lý Huyền nghe Trịnh Thư Mỹ gọi mình, lại không nói gì mà nhìn chằm chằm vào mặt mình, dù da mặt của Dạ Lý Huyền dày thật, nhưng bị một tiểu liên hoa lần đầu gặp nhìn như muốn đục một lỗ trên mặt dù thế nào cũng không thoải mái, thế là Dạ Lý Huyền gọi lần nữa:
“Bạn học, trên mặt tớ có dính gì sao?”
Dạ Lý Huyền vừa nói vừa sờ sờ lên mặt mình, Trịnh Thư Mỹ bị kéo về từ trong suy nghĩ, cô cười gượng:
“Không có, rất xinh đẹp…" Trịnh Thư Mỹ giới thiệu
"Tớ là Trịnh Thư Mỹ, khoa tài chính”
“À….khoa tài chính…”
Người phóng khoáng như Dạ Lý Huyền nghĩ đến mấy con số thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt giờ đây ánh mắt nhìn Trịnh Thư Mỹ tràn ngập ngưỡng mộ và xót thương như người lớn nhìn những đứa trẻ hàng xóm ngoan ngoãn
Dạ Lý Huyền càng nhìn sâu vào đôi mắt hạnh hơi cụp xuống của Trịnh Thư Mỹ càng cố kiềm lấy bàn tay luôn muốn vươn lên xoa lấy đầu cô, Dạ Lý Huyền giờ đây chỉ hận không có kẹo ngọt trong túi, thật muốn dâng hết sự ngọt ngào ít ỏi của bản thân khen thưởng cho đứa trẻ này
Trịnh Thư Mỹ cũng không quá để ý Dạ Lý Huyền có biểu cảm gì, việc của tương lai thế nào cô không có ý định sẽ nói ra, cứ thuận theo tự nhiên đi
Hai người tớ một câu, cậu một câu thoáng chóc đã đến trước cửa khu C, Trịnh Thư Mỹ cúi người lấy túi xách trên tay Dạ Lý Huyền
“Tớ đến rồi, cảm ơn bạn học Dạ”
Dạ Lý Huyền nhìn lên hàng chữ "Khu C Ký Túc Xá Nữ Trường Đại Học A" to tướng mà không khỏi có thêm một ngàn lẻ một câu chuyện ly kỳ cảm động về cô sinh viên nghèo vượt khó học tốt Trịnh Thư Mỹ
“Cậu ở đây sao?”
“Ừm…”
“Vậy…vậy cậu vào đi"
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười gật đầu, cô nào biết tiểu thư học Dạ nửa đời ăn sung mặc sướng đang nhìn cô chuẩn bị bước vào khu ký túc xá dành cho sinh viên học bổng trong mắt Dạ Lý Huyền lại như bước vào khu ổ chuột thập niên 80s, cô từ tốn xách hành lí cỉa mình cố nén đau mà bước lên bậc cửa thì nghe thấy Dạ Lý Huyền cất tiếng
“Tớ một mình đến thành phố này, nếu cậu cũng vậy…
Chúng ta…làm bạn được không?”
Dạ Lý Huyền đứng khuất trong góc tối, Trịnh Thư Mỹ không thể nhìn được gương mặt của cô, nhưng âm thanh phát ra trong đêm tối lại rất ấm áp mộc mạc
Trịnh Thư Mỹ không hề suy nghĩ liền đáp lại:
“Tớ cũng lần đầu tiên đến đây, xin bạn học Dạ chiếu cố”
Đời trước cô thật sự rất ngưỡng mộ người này..
Trịnh Thư Mỹ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Dạ Lý Huyền cùng câu nói “Được, tớ sẽ chiếu cố cậu” rồi bóng người bắt mắt liền ẩn sâu trong đêm tối
....
Trịnh Thư Mỹ chính thức trở thành tân sinh viên khoa tài chính trường đại học A
Cô cũng như bao người, ngày ngày cắp sách lên giảng đường, tan tiết thì đến thư viện hoặc về phòng đọc sách, những kiến thức vỡ lòng ở đây đối với Trịnh Thư Mỹ như giáo trình lớp một dành cho học sinh đại học
Một đời trước cô tung hoành ngang dọc trên thương trường, những con số đối với cô còn thân thuộc hơn chữ nghĩa, nhưng ngoài đến giảng đường nghe giảng ra, Trịnh Thư Mỹ trọng sinh cũng không biết phải nên làm gì khác
Có điều, bên cạnh Trịnh Thư Mỹ giờ đã có thêm một người, Dạ Lý Huyền, Dạ Thần Nữ trong tương lai
“Mỹ Mỹ, tên tông vào cậu lần trước cậu nhớ ra chưa, tớ giúp cậu đòi lại công bằng”
Trịnh Thư Mỹ ôm sách trong tay, nhích từng bước theo nhịp chân thoăn thoắt của Dạ Lý Huyền, cô lắc đầu:
“Tớ không nhớ”
Dạ Lý Huyền đi một đoạn mới sực nhớ chân Trịnh Thư Mỹ vẫn còn bị thương, thế là cô nàng giảm tốc độ, đi ba bước lùi hai bước rút ngắn khoảng cách với Trịnh Thư Mỹ, Dạ Lý Huyền than thở:
“Tớ nói này Mỹ Mỹ, tớ biết cậu hiền lành nhưng đâm vào người khác còn chạy trốn như thế không đáng là con người, cậu đã nhờ tớ chiếu cố thì tớ sẽ ra mặt cho cậu, yên tâm, thành phố A này tớ có người chống lưng, không phải sợ.”
“Cậu còn có cả người chống lưng, sao dạo trước cậu bảo cậu đến thành phố này một mình”
Dạ Lý Huyền chột dạ, vội giải thích:
“Không phải, ý tớ là bạn bè tớ quen trên mạng, tớ thề, tớ vừa đến đây đã gặp cậu, Mỹ Mỹ là người bạn đầu tiên của tớ đó”
Trịnh Thư Mỹ bị Dạ Lý Huyền chọc cho bật cười, thấy Trịnh Thư Mỹ chỉ cười chứ không nói, Dạ Lý Huyền tưởng cô không tin mình, vội thêm lời:
“Mỹ Mỹ, cậu biết vì sao tớ vừa gặp cậu đã muốn làm bạn với cậu không?”
Trịnh Thư Mỹ ngơ ngác lắc đầu, đời trước cô không hề có mối liên quan gì đến Dạ Lý Huyền, không hiểu vì cơ duyên gì, nên Trịnh Thư Mỹ không khỏi tò mò muốn biết
“Vì cậu đẹp, còn quá đơn thuần nữa, nếu như không có tớ bên cạnh bảo vệ, tớ sợ cậu sẽ bị người ta ăn thịt mất đấy..hahaaaaaaa”
Đẹp.???
Đơn thuần?????
Trịnh Thư Mỹ đây là lần đầu tiên nghe người khác đánh giá về mình như vậy?
Đứa trẻ này…quá non rồi…!!!
“Lý Huyền, cậu đừng nói bừa, người khác nghe được cười cho đấy”
“Người khác, có hàng trăm người ở đây tớ cũng dám nói, Mỹ Mỹ nhà chúng ta vừa đẹp vừa giỏi lại hiền lành, có gì không đúng nào.”
Trịnh Thư Mỹ chỉ lắc đầu cười khổ, đứa nhóc tinh nghịch này thật sự rất được lòng người khác
Hai cô gái phong cách trái ngược đang cùng nhau tản bộ trên đường, một người nói, một người cười rất vui vẻ thì đột nhiên Trịnh Thư Mỹ dừng lại không đi nữa, tầm mắt cô đặt ở phía trước khiến Dạ Lý Huyền phải quay đầu nhìn theo
Hai tay ôm sách của Trịnh Thư Mỹ siết rất chặt, chân cô như bị ai níu lấy, đi tới không được mà quay đầu cũng không xong, hơi thở ngày một đứt quãng
Trịnh Thư Mỹ vốn tưởng, chuyện gì cô cũng đã nghĩ thông cả rồi, có gặp lại cũng chẳng sao, nhưng cô lại đánh giá quá cao phản xạ tự nhiên và mớ kí ức dù là ở đời trước nhưng vẫn rõ như mới vừa xảy ra hôm qua của mình
Trước mắt cô là Thừa Hàn Triết 18 tuổi, nét điển trai, tiêu soái chưa nhuốm màu tham vọng ấy vẫn rực rỡ trong trí nhớ của cô, từng ánh mắt cử chỉ, cách hắn ta bước đi hay mỉm cười cô đều nhớ rất rõ
Nhưng giờ này, những thứ đó như bóp nghẹn trái tim Trịnh Thư Mỹ, buộc cô phải nhớ lại người đàn ông đó đã từng đối với cô tàn nhẫn như thế nào
“Mỹ Mỹ, cậu sao vậy, Mỹ Mỹ..”
Dạ Lý Huyền nhìn sắc mặt trắng bệch cùng hơi thở gấp gáp của Trịnh Thư Mỹ mà biến sắc
Mới giây trước còn vui vẻ cừoi đùa với cô, giây sau đã trở nên thế này biểu một cô gái vô tư vô lo như Dạ Lý Huyền không bị doạ sợ mới lạ
Dạ Lý Huyền đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ lao đao sắp ngã mà ra sức gọi lớn:
“Mỹ Mỹ, cậu sao vậy, đừng doạ tớ..
Mỹ Mỹ….”
“Tơ…không…sao…mau…đi..th….”
“Hít thở, hít thở đi”
Giọng nam truyền từ đằng sau Dạ Lý Huyền và Trịnh Thư Mỹ, chẳng biết Hạ Thiên đến lúc nào, anh một tay đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ liên tục bảo Trịnh Thư Mỹ hít thở
Tay còn lại của Hạ Thiên vuốt dọc sống lưng Trịnh Thư Mỹ lên xuống, nhẹ nhàng bên tai bảo cô hít thở
Một màn này doạ Dạ Lý Huyền xanh cả mặt, cô không dám phản kháng đành để người đàn ông xa lạ đỡ lấy bạn mình
Ồn ào bên đây thu hút đám đông không kém, phần vì giọng nói oan oan của Dạ Lý Huyền, phần vì sự xuất hiện của Hạ Thiên bên một cô gái lại, phần vì Thừa Hàn Triết từ xa đang kéo gần khoảng cách lại đây...
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, người hướng ngoại như Dạ Lý Huyền hai tay đầy ắp đồ đạc nhưng mồm vẫn hoạt động không ngừng, cô hồ hởi giới thiệu bản thân
“Chào cậu, tớ là Dạ Lý Huyền, khoa nghệ thuật, chuyên ngành mỹ thuật, tớ đến từ thành phố X….”
“Dạ Lý Huyền???”
Trịnh Thư Mỹ bất ngờ gọi cả họ tên của Dạ Lý Huyền
Dạ Lý Huyền đang luyên thuyên cũng tự nhiên đáp lại
“Hả???”
Trịnh Thư Mỹ đến giờ mới nhìn rõ gương mặt của Dạ Lý Huyền, bảo sao từ nãy đến giờ cô có cảm giác quen quen thế nào ấy
Dạ Lý Huyền, là tiểu thư họ Dạ mà mười năm sau đây sẽ vô cùng nổi tiếng với các kiệt tác nghệ thuật đường phố đây sao, Dạ Thần Nữ chính là bút danh Dạ Lý Huyền sau này, tranh vẽ của Dạ Thần Nữ toàn bộ đều là châm biếm xã hội thối nát
Cô gái nhỏ này có thể vẽ ở khắp mọi nơi, là một ngừoi vô cùng tuỳ hứng, tranh của Dạ Thần Nữ thời điểm hoàn kim năm đó Trịnh Thư Mỹ nhớ không nhầm hình như lên đến chín, mười con số
Phong cách của Dạ Thần Nữ đa phần đều là châm biếm xã hội, ngay cả giáo dục, giới tính, chính trị đến các trào lưu….không gì là cô nàng không thể đưa vào tranh
Tuy điên cuồng, kiêu ngạo là vậy nhưng không một ai có thể bàn cãi về tài năng và giá trị cả về nhân văn lẫn hình thức mà Dạ Lý Huyền muốn truyền tải thông qua tranh vẽ được
Năm đó, Trịnh Thư Mỹ từng rất ngưỡng mộ con người tự do tự tại này..
Thảo nào…phong cách hiện giờ lại đau mắt đến vậy..!!
Trịnh Thư Mỹ nhìn con người vốn phải kêu ngạo trước mặt vẫn còn đang là sinh viên, nét mặt tuy vẫn mang nét ngạo nghễ trời sinh nhưng so với trên các mặt báo của mười năm sau mà Trịnh Thư Mỹ đọc được, nét điên loạn ngông cuồng ấy vẫn chưa thật sự hiện hữu
Dạ Lý Huyền nghe Trịnh Thư Mỹ gọi mình, lại không nói gì mà nhìn chằm chằm vào mặt mình, dù da mặt của Dạ Lý Huyền dày thật, nhưng bị một tiểu liên hoa lần đầu gặp nhìn như muốn đục một lỗ trên mặt dù thế nào cũng không thoải mái, thế là Dạ Lý Huyền gọi lần nữa:
“Bạn học, trên mặt tớ có dính gì sao?”
Dạ Lý Huyền vừa nói vừa sờ sờ lên mặt mình, Trịnh Thư Mỹ bị kéo về từ trong suy nghĩ, cô cười gượng:
“Không có, rất xinh đẹp…" Trịnh Thư Mỹ giới thiệu
"Tớ là Trịnh Thư Mỹ, khoa tài chính”
“À….khoa tài chính…”
Người phóng khoáng như Dạ Lý Huyền nghĩ đến mấy con số thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt giờ đây ánh mắt nhìn Trịnh Thư Mỹ tràn ngập ngưỡng mộ và xót thương như người lớn nhìn những đứa trẻ hàng xóm ngoan ngoãn
Dạ Lý Huyền càng nhìn sâu vào đôi mắt hạnh hơi cụp xuống của Trịnh Thư Mỹ càng cố kiềm lấy bàn tay luôn muốn vươn lên xoa lấy đầu cô, Dạ Lý Huyền giờ đây chỉ hận không có kẹo ngọt trong túi, thật muốn dâng hết sự ngọt ngào ít ỏi của bản thân khen thưởng cho đứa trẻ này
Trịnh Thư Mỹ cũng không quá để ý Dạ Lý Huyền có biểu cảm gì, việc của tương lai thế nào cô không có ý định sẽ nói ra, cứ thuận theo tự nhiên đi
Hai người tớ một câu, cậu một câu thoáng chóc đã đến trước cửa khu C, Trịnh Thư Mỹ cúi người lấy túi xách trên tay Dạ Lý Huyền
“Tớ đến rồi, cảm ơn bạn học Dạ”
Dạ Lý Huyền nhìn lên hàng chữ "Khu C Ký Túc Xá Nữ Trường Đại Học A" to tướng mà không khỏi có thêm một ngàn lẻ một câu chuyện ly kỳ cảm động về cô sinh viên nghèo vượt khó học tốt Trịnh Thư Mỹ
“Cậu ở đây sao?”
“Ừm…”
“Vậy…vậy cậu vào đi"
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười gật đầu, cô nào biết tiểu thư học Dạ nửa đời ăn sung mặc sướng đang nhìn cô chuẩn bị bước vào khu ký túc xá dành cho sinh viên học bổng trong mắt Dạ Lý Huyền lại như bước vào khu ổ chuột thập niên 80s, cô từ tốn xách hành lí cỉa mình cố nén đau mà bước lên bậc cửa thì nghe thấy Dạ Lý Huyền cất tiếng
“Tớ một mình đến thành phố này, nếu cậu cũng vậy…
Chúng ta…làm bạn được không?”
Dạ Lý Huyền đứng khuất trong góc tối, Trịnh Thư Mỹ không thể nhìn được gương mặt của cô, nhưng âm thanh phát ra trong đêm tối lại rất ấm áp mộc mạc
Trịnh Thư Mỹ không hề suy nghĩ liền đáp lại:
“Tớ cũng lần đầu tiên đến đây, xin bạn học Dạ chiếu cố”
Đời trước cô thật sự rất ngưỡng mộ người này..
Trịnh Thư Mỹ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Dạ Lý Huyền cùng câu nói “Được, tớ sẽ chiếu cố cậu” rồi bóng người bắt mắt liền ẩn sâu trong đêm tối
....
Trịnh Thư Mỹ chính thức trở thành tân sinh viên khoa tài chính trường đại học A
Cô cũng như bao người, ngày ngày cắp sách lên giảng đường, tan tiết thì đến thư viện hoặc về phòng đọc sách, những kiến thức vỡ lòng ở đây đối với Trịnh Thư Mỹ như giáo trình lớp một dành cho học sinh đại học
Một đời trước cô tung hoành ngang dọc trên thương trường, những con số đối với cô còn thân thuộc hơn chữ nghĩa, nhưng ngoài đến giảng đường nghe giảng ra, Trịnh Thư Mỹ trọng sinh cũng không biết phải nên làm gì khác
Có điều, bên cạnh Trịnh Thư Mỹ giờ đã có thêm một người, Dạ Lý Huyền, Dạ Thần Nữ trong tương lai
“Mỹ Mỹ, tên tông vào cậu lần trước cậu nhớ ra chưa, tớ giúp cậu đòi lại công bằng”
Trịnh Thư Mỹ ôm sách trong tay, nhích từng bước theo nhịp chân thoăn thoắt của Dạ Lý Huyền, cô lắc đầu:
“Tớ không nhớ”
Dạ Lý Huyền đi một đoạn mới sực nhớ chân Trịnh Thư Mỹ vẫn còn bị thương, thế là cô nàng giảm tốc độ, đi ba bước lùi hai bước rút ngắn khoảng cách với Trịnh Thư Mỹ, Dạ Lý Huyền than thở:
“Tớ nói này Mỹ Mỹ, tớ biết cậu hiền lành nhưng đâm vào người khác còn chạy trốn như thế không đáng là con người, cậu đã nhờ tớ chiếu cố thì tớ sẽ ra mặt cho cậu, yên tâm, thành phố A này tớ có người chống lưng, không phải sợ.”
“Cậu còn có cả người chống lưng, sao dạo trước cậu bảo cậu đến thành phố này một mình”
Dạ Lý Huyền chột dạ, vội giải thích:
“Không phải, ý tớ là bạn bè tớ quen trên mạng, tớ thề, tớ vừa đến đây đã gặp cậu, Mỹ Mỹ là người bạn đầu tiên của tớ đó”
Trịnh Thư Mỹ bị Dạ Lý Huyền chọc cho bật cười, thấy Trịnh Thư Mỹ chỉ cười chứ không nói, Dạ Lý Huyền tưởng cô không tin mình, vội thêm lời:
“Mỹ Mỹ, cậu biết vì sao tớ vừa gặp cậu đã muốn làm bạn với cậu không?”
Trịnh Thư Mỹ ngơ ngác lắc đầu, đời trước cô không hề có mối liên quan gì đến Dạ Lý Huyền, không hiểu vì cơ duyên gì, nên Trịnh Thư Mỹ không khỏi tò mò muốn biết
“Vì cậu đẹp, còn quá đơn thuần nữa, nếu như không có tớ bên cạnh bảo vệ, tớ sợ cậu sẽ bị người ta ăn thịt mất đấy..hahaaaaaaa”
Đẹp.???
Đơn thuần?????
Trịnh Thư Mỹ đây là lần đầu tiên nghe người khác đánh giá về mình như vậy?
Đứa trẻ này…quá non rồi…!!!
“Lý Huyền, cậu đừng nói bừa, người khác nghe được cười cho đấy”
“Người khác, có hàng trăm người ở đây tớ cũng dám nói, Mỹ Mỹ nhà chúng ta vừa đẹp vừa giỏi lại hiền lành, có gì không đúng nào.”
Trịnh Thư Mỹ chỉ lắc đầu cười khổ, đứa nhóc tinh nghịch này thật sự rất được lòng người khác
Hai cô gái phong cách trái ngược đang cùng nhau tản bộ trên đường, một người nói, một người cười rất vui vẻ thì đột nhiên Trịnh Thư Mỹ dừng lại không đi nữa, tầm mắt cô đặt ở phía trước khiến Dạ Lý Huyền phải quay đầu nhìn theo
Hai tay ôm sách của Trịnh Thư Mỹ siết rất chặt, chân cô như bị ai níu lấy, đi tới không được mà quay đầu cũng không xong, hơi thở ngày một đứt quãng
Trịnh Thư Mỹ vốn tưởng, chuyện gì cô cũng đã nghĩ thông cả rồi, có gặp lại cũng chẳng sao, nhưng cô lại đánh giá quá cao phản xạ tự nhiên và mớ kí ức dù là ở đời trước nhưng vẫn rõ như mới vừa xảy ra hôm qua của mình
Trước mắt cô là Thừa Hàn Triết 18 tuổi, nét điển trai, tiêu soái chưa nhuốm màu tham vọng ấy vẫn rực rỡ trong trí nhớ của cô, từng ánh mắt cử chỉ, cách hắn ta bước đi hay mỉm cười cô đều nhớ rất rõ
Nhưng giờ này, những thứ đó như bóp nghẹn trái tim Trịnh Thư Mỹ, buộc cô phải nhớ lại người đàn ông đó đã từng đối với cô tàn nhẫn như thế nào
“Mỹ Mỹ, cậu sao vậy, Mỹ Mỹ..”
Dạ Lý Huyền nhìn sắc mặt trắng bệch cùng hơi thở gấp gáp của Trịnh Thư Mỹ mà biến sắc
Mới giây trước còn vui vẻ cừoi đùa với cô, giây sau đã trở nên thế này biểu một cô gái vô tư vô lo như Dạ Lý Huyền không bị doạ sợ mới lạ
Dạ Lý Huyền đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ lao đao sắp ngã mà ra sức gọi lớn:
“Mỹ Mỹ, cậu sao vậy, đừng doạ tớ..
Mỹ Mỹ….”
“Tơ…không…sao…mau…đi..th….”
“Hít thở, hít thở đi”
Giọng nam truyền từ đằng sau Dạ Lý Huyền và Trịnh Thư Mỹ, chẳng biết Hạ Thiên đến lúc nào, anh một tay đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ liên tục bảo Trịnh Thư Mỹ hít thở
Tay còn lại của Hạ Thiên vuốt dọc sống lưng Trịnh Thư Mỹ lên xuống, nhẹ nhàng bên tai bảo cô hít thở
Một màn này doạ Dạ Lý Huyền xanh cả mặt, cô không dám phản kháng đành để người đàn ông xa lạ đỡ lấy bạn mình
Ồn ào bên đây thu hút đám đông không kém, phần vì giọng nói oan oan của Dạ Lý Huyền, phần vì sự xuất hiện của Hạ Thiên bên một cô gái lại, phần vì Thừa Hàn Triết từ xa đang kéo gần khoảng cách lại đây...