Chương : 9
Edit: Sa
[23] – Là tiên nữ
Khoảng thời gian này, đồng chí 187 công tác ở đơn vị khác, còn “bạn cùng phòng” ký túc xá của anh thì thời gian công tác ngắn hơn anh rất nhiều, chỉ ở đó hai ngày là về lại đơn vị của mình, đơn vị đang công tác cũng không sắp xếp người khác vào, vì vậy, sau khi đồng chí bạn cùng phòng rời đi mấy ngày, tôi lại mang theo đồ ăn ngon hớn hở đi thăm 187.
Trưa hôm ấy, 187 về ký túc xá, tôi ở trong phòng chăm chỉ làm việc, ôm máy tính cẩn thận kiểm tra hợp đồng xuất bản sách mới.
Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp nên tính tôi tỉ mỉ và nhạy cảm, cũng thích chia sẻ những chuyện đời thường lên mạng xã hội. Món ngon, cảnh đẹp, quan điểm, cảm xúc, tôi thích ghi lại tất cả những người hay vật khiến tôi cảm động hoặc nghiệm ra điều gì đó.
Sau khi quen 187, tôi biết tâm hồn của anh rất thú vị, vì vậy trong lúc nổi hứng, tôi đã kể lại một vài chuyện lặt vặt lên Weibo. Có thể những mẩu truyện đó thú vị, hoặc cũng có thể là duyên phận thần kỳ nào đó, một hôm, tôi nhận được tin nhắn Weibo của một cô nàng làm biên tập viên cho nhà xuất bản nọ.
Cô nàng biên tập viên rất dịu dàng và dễ thương, cô ấy liên hệ với tôi, bảo rất thích những câu chuyện của tôi và đồng chí 187 mà tôi đã đăng trên Weibo, tỏ ý hy vọng xuất bản thành tự truyện.
Chúng tôi kết bạn Wechat, trò chuyện rất nhiều.
Ban đầu tôi hơi do dự nhưng cô nàng biên tập đã thuyết phục được tôi. Cô ấy nói: Tự truyện không chỉ là một quyển sách mà đó là thứ bảo tồn vĩnh hằng những kỷ niệm của tôi và đồng chí 187 từ lúc mới quen nhau cho đến khi cảm mến nhau. Về già, chúng tôi sẽ cùng nhau lật mở cuốn nhật ký được viết thời chúng tôi son trẻ, đó sẽ là việc rất hạnh phúc.
Tôi và cô nàng biên tập viên rất hợp nhau, trò chuyện rất vui, không bao lâu đã thương lượng chuyện xuất bản, hơn nữa còn hẹn gặp nhau sau một tháng nữa.
Hợp đồng sách xuất bản mà tôi kiểm tra vào hôm ấy chính là quyển sách này.
Tôi đang ghi chú lại những điều khoản mà tôi không hiểu rõ thì bỗng nghe tiếng tra ổ khóa, ngoái đầu nhìn thì ngạc nhiên, đại ca 187 về rồi.
Tôi: “Sao anh đã về rồi?”
Mới hơn bốn giờ, chưa tới giờ tan làm.
187 vừa cởi quân phục vừa trả lời: “Nóng quá, về thay đồ.”
Tôi: “Ờ.” Sau đó dời mắt, tiếp tục nghiêm túc gõ bàn phím.
Một lát sau, tôi cảm nhận được bóng râm trên đầu, ngẩng lên thì thấy 187 đã tới gần từ bao giờ, cơ thể cao ráo đứng trước mặt tôi.
Tôi: “…”
Tôi giật nảy mình, “Anh làm gì thế?”
Anh xoa cằm, hỏi tôi: “Em làm gì vậy?”
Tôi đáp: “Đang soạn bản đối chiếu hợp đồng.”
187 cúi người nhìn máy tính: “Hợp đồng gì?”
Tôi: “Hợp đồng xuất bản sách mới.”
187: “Sách gì?”
Nghe anh hỏi vậy, tôi chợt thấy ngượng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, hờ hững nói: “Quyển sách em nói hôm bữa ấy. Anh quên rồi hả? Là quyển mà hôm bữa em hỏi anh, anh đồng ý rồi ấy.”
187 nhớ lại: “À.”
Tôi quay đầu nhìn anh, căng thẳng: “… Anh nhớ ra rồi?”
Đại ca 187 thản nhiên gật đầu, nói: “Là quyển sách show ân ái.”
Tôi: “…”
Đây là chủ đề có thể thẳng thừng thế ư?
Trong lúc tôi đen mặt chẳng thể phản bác, đồng chí 187 nhìn tôi chằm chằm, chợt cười khó hiểu.
Tôi:???
Đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, vừa ngờ vực vừa cảnh giác: “Cười cái gì đó?”
187 bóp mặt tôi, nói: “Sao anh lại thích em thế nhờ?”
Quả tỏ tình quá bất ngờ làm tôi không kịp đỡ, ngớ người, thoắt cái mặt đỏ bừng.
“Hmmm…” Lòng thì rất vui nhưng ngoài mặt tôi lại vờ suy tư, nghiêm nghị nói: “Có lẽ vì em là tiên nữ chăng?”
***
[24] – Xinh đẹp
Không lâu sau, tôi lại đi thăm thanh niên 187, vẫn đi vào buổi sáng để có thể cùng ăn trưa.
Buổi trưa, 187 về nghỉ trưa, mua cho tôi đống đồ ăn vặt. Anh gọi: “Lại đây.”
Tôi đi qua xem, rất phong phú: bánh quy, khoai tây chiên, thạch rau câu… đều là những món tôi thích. Tôi khui ra một túi, bắt đầu ăn, nói: “Anh muốn ngủ trưa không?”
187 lắc đầu: “Không, hôm nay nhiều việc, lát phải đi rồi.”
Vất vả ghê. Tôi hơi xót, hỏi anh: “Đi ngay à? Bận thế cơ á?”
187: “Ừm.”
Thực sự là khi ấy tôi không nghĩ gì cả, chỉ thật lòng có ý tốt mà nói: “Cần em giúp gì không?”
187 nghe tôi hỏi xong, giống như là bệnh nghề nghiệp, anh ngẩng phắt đầu nhìn tôi. Tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt ấy, đó là ánh mắt cực kỳ thận trọng và đầy cảnh giác.
Bắt gặp ánh mắt anh, tôi mới nhận ra câu nói của mình có vấn đề, công việc của anh thì sao mà cần tôi giúp chứ ==
Cũng may vị đại ca này biết tôi không có ý gì, giọng nói vẫn ôn hòa, trả lời tôi: “Không cần.”
Tôi gật đầu.
Có lẽ 187 cũng nhận ra anh làm tôi sợ nên ghé tới hôn nhẹ má tôi, chỉ vào đống đồ ăn vặt: “Phải ngoan ngoãn ăn hết đấy.”
Tôi nhìn núi đồ ăn vặt: “…”
Anh nuôi heo đấy à?
Sau đó 187 xoay người chuẩn bị đi.
Tôi chợt nhớ một việc nên gọi anh lại: “Đợi đã!”
Anh quay đầu lại, tôi nói: “Ba giờ mở cửa giúp em nha.” (Ở đây trừ cổng chính có lính gác ra thì các cổng khác đều chỉ được khóa lại, hoặc là anh dẫn tôi ra cổng chính, hoặc là anh mở cổng phụ giúp tôi thì tôi mới đi ra ngoài được.)
187 hỏi tôi: “Ba giờ em đi đâu? Về nhà?”
Tôi: “Đi làm lông mi.”
187: “…”
187: “Hôm nay anh bận lắm, không đi đón em được.”
Tôi nói: “Em tự về lại đây được.”
Vị đại ca này dứt khoát từ chối: “Không được, ở đây hẻo lánh, không an toàn.”
Tôi: “…”
187 lầm bầm: “Đẹp lắm rồi mà suốt ngày còn đi làm đẹp. Còn muốn đẹp hơn bao nhiêu?”
Sau đó anh bỏ đi không thèm ngoái đầu, bỏ lại tôi đứng ngây đơ tại chỗ…
Không phải chứ, đại ca à, xin hỏi anh là loại trai ngố thần kỳ nào vậy? Đừng lúc nào cũng có suy nghĩ kỳ quặc thế được không hả? Không an toàn thì cứ không an toàn thôi, không cho đi thì cứ không cho đi thôi, tự dưng lại khen em làm gì? Làm em bị cấm đoán mà lại cực kỳ vui vẻ mới ghê chứ!
Haiz, muốn cãi nhau cũng chẳng cãi nổi.
***
[25] – Nickname
187 có hai người bạn cực kỳ thân thiết, là bạn học cùng trường quân đội với anh, sau khi tốt nghiệp họ được điều đến các thành phố khác nhau, quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần nên mỗi lần hiếm hoi được gặp nhau là họ sẽ chơi tới bến.
Một ngày nọ, tôi vừa bắn PUBG vừa tán dóc với 187, tôi vừa vào nhóm chơi game thì thấy một đồng đội có ID là Cười VL, chợt hiện lên ý tưởng, tôi hỏi anh: “Bọn đàn ông các anh đặt nickname thế nào?”
187 trả lời: “Đặt bừa thôi.”
Tôi tò mò: “Vậy nickname chơi game của anh và các bạn anh là gì?”
Vị đại ca này thình lình ném cho tôi một câu: “Nghe Đảng Chỉ Huy, Quyết Chiến Quyết Thắng, Tác Phong Tốt Đẹp.”
Tôi: “?”
Tôi sững sờ, tưởng anh đưa ra ám hiệu thần bí gì. Tôi im lặng một hồi, chuyển màn hình điện thoại qua ứng dụng trò chuyện, vừa khó hiểu vừa nghiêm túc hỏi anh: “Sao tự dưng anh nói cái đó với em?”
187 trợn mắt nhìn tôi: “Em hỏi nickname của bọn anh mà.”
Tôi: “…?”
Vẻ mặt của thanh niên ấy vô cùng điềm tĩnh, hờ hững nói: “Đó là ba nickname của tụi anh.”
Tôi: “…@#$%&”
Thất kính rồi, đồng chí [ôm quyền]
***
[26] – Đếm cừu
Đi công tác khoảng một tháng, đồng chí 187 trở về đơn vị của mình.
Tới đây thì tôi không thể không mắng cái trí nhớ càng ngày càng tệ hại của mình! Vì ở các phần trước, một bộ phận độc giả nhắn lại cho tôi, nói hy vọng tôi có thể kể theo trình tự thời gian, cũng hy vọng tôi sáng tác theo dạng “tiểu thuyết”, họ cho rằng như vậy thì sẽ mang đến trải nghiệm tốt hơn cho độc giả. Trên thực tế, câu chuyện này được ra đời là hoàn toàn ngẫu nhiên, ban đầu chỉ là những mẩu truyện nhỏ tôi đăng trên Weibo, vì có nhà xuất bản tìm tôi, tỏ ý biên tập lại để xuất bản, do đó tôi mới sắp xếp lại và đăng lên Tấn Giang. Đối với riêng tôi, đây không phải là “tiểu thuyết”, nhưng vì trải nghiệm của độc giả, tôi đã quyết định “đắp nặn” một ít, như miêu tả cảnh vật chẳng hạn.
Khi viết tới phần này, tôi định sẽ miêu tả cây cối hoa lá cành cho đủ số chữ (tôi đang nói ra sự thật gì đây?), song, ngồi trước máy tính động não hồi lâu cũng không nhớ nổi đại ca 187 về lại đơn vị vào tháng nào. Nhưng không sao, đừng sợ! Vì tôi đã có Weibo!!!
Vội vàng kéo Weibo, phát hiện khi đó là khoảng giữa tháng 4 năm 2019 (lại phải khen ngợi cho thói quen hay kể chuyện xàm xí của mình rồi).
Giữa tháng tư, tiết trời đã ấm dần lên, thành phố lại được khoác màu xanh của lá. Nàng Xuân lặng lẽ bước tới, hồi xuân cho cả vùng đất, xuân về hoa nở, vườn khoe sắc thắm, một bé mập ú bước ra khỏi nhà (đây là miêu tả vô cùng chân thực).
Hôm ấy là chủ nhật, tối hôm trước, tôi với 187 gọi video tán gẫu và hẹn hôm nay đi chơi, kế hoạch là buổi chiều tôi sẽ tới ký túc xá của anh để chơi game (bình thường tôi thích chơi LOL (Liên minh huyền thoại), nhưng máy tính của tôi cài hệ điều hành IOS nên không tải được game LOL, 187 thì không chơi LOL nhưng để tiện cho tôi chơi vào chủ nhật nên anh đã tải game xuống máy tính của anh), buổi tối chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn tối.
Có lẽ vì tôi đến quá nhiều nên các đồng chí gác cổng đã quen mặt, 187 ra đón tôi vào, khi đi ngang qua cổng, đồng chí gác cổng còn thân thiết chào: “Chị dâu tới chơi ạ.”
Tôi bối rối, ngượng ngùng mỉm cười với đồng chí gác cổng. 187 rất điềm tĩnh, dẫn tôi về phòng ký túc xá của anh.
Chắc tôi từng đề cập rồi, phòng ký túc xá của đồng chí 187 không lớn nhưng cực kỳ sạch sẽ, sàn nhà lót gạch men hầu như không dính một hạt bụi, bàn làm việc cũng rất gọn gàng, căn phòng rất thoáng.
Tôi rất tự giác, vừa vào nhà, chuyện đầu tiên làm là mở máy tính, vừa ngồi xuống vừa hỏi: “Hồi sáng anh dọn phòng hả?”
187 trả lời: “Quét sơ một chút.” Sau đó đưa cho tôi ly nước ấm.
Máy tính của 187 được mua hồi năm 2012, đã sử dụng sáu bảy năm rồi, thuộc dạng đồ cổ, cũng may trò chơi không nặng lắm, có thể chơi được. Tôi hơi nhàn rỗi, bèn tán gẫu với anh: “Chỗ của anh sạch ghê, lại gọn gàng nữa. Ngày nào cũng có người đi kiểm tra vệ sinh ạ?”
“Hồi còn đi học bị quản lý rất nghiêm, bây giờ nới lỏng nhiều rồi, chỉ một lần một tuần thôi.” 187 ngồi xuống cạnh tôi, trả lời.
Tôi gật đầu, nhìn cái chăn của anh, chỉ vào nó: “Em nhớ hồi học quân sự, huấn luyện viên bắt tụi em gấp chăn thành hình vuông.”
187 nhìn theo, “Gấp thành miếng đậu hũ?”
“Vâng.”
187 cười, xoa đầu tôi, “Vải bông gấp đậu hũ mới đẹp, chăn của anh là chăn lông nên không gấp được.” Anh tạm dừng lại, nhìn tôi, “Em tới đây mấy lần rồi mà anh còn chưa được xem phòng em.”
Tôi: “…”
Gương mặt già nua của tôi nóng lên, toàn thân gượng gạo, bèn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt quay lại với máy tính, lạnh nhạt đăng nhập tài khoản game, lạnh nhạt đỏ mặt nói: “Khụ, có cơ hội thì đi xem.”
Tôi là hố đen của trò chơi, kỹ thuật là âm vô cùng, là điển hình của mẫu tuyển thủ “nhiệt tình nhưng ngu dốt”. Tôi đánh LOL chưa bao giờ mong thăng hạng, chỉ chơi cho sướng tay mà thôi. Hôm đó, một lần nữa không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi chơi ba ván, thua cả ba, bị ngược đến mức hoài nghi cuộc đời.
Sau đó, tôi không muốn chơi nữa, hết hứng, ỉu xìu, rồi lại mệt rã rời, cúi đầu không nói tiếng nào.
187 buồn cười nhìn tôi: “Sao không chơi nữa?”
“Không chơi nữa.” Tôi rầu rĩ, “Buồn ngủ.”
187 nói: “Vậy em ngủ một lát đi.”
Tôi gật đầu, “Dạ.”
Anh trải giường xong thì gọi tôi qua nằm. Tôi ủ rũ bước tới, cởi giày lên giường nằm, mở to mắt, không tài nào ngủ được, nghĩ tới ba ván game ban nãy, sau đó rơi vào trầm tư, suy nghĩ tại sao chơi Jinx (nhân vật trong game LOL) lâu thế mà vẫn chơi tệ, lần nào cũng bị đồng đội mắng đến thương tích đầy mình, quan trọng nhất là không thể cãi lại, tức á.
Trong lúc tôi trầm tư, bỗng nhiên bên cạnh lún xuống. Tôi quay đầu, 187 cũng quay đầu nhìn tôi. Thanh niên này cũng leo lên giường nằm luôn rồi.
Tôi: “…”
Tôi sửng sốt, tuy ngượng nhưng không nói gì, nhích người vào trong, hỏi anh: “Anh cũng muốn ngủ ạ?”
“Anh không ngủ.” 187 nhẹ nhàng nói, “Thấy em không vui nên tới dỗ em ngủ.”
Tôi: “…?”
Trong lúc tôi đang khiếp đảm, thanh niên đó đã dán lại gần tôi. Tôi rúng động, sau đó bên tai vang lên giọng nói trầm ấm rất chậm rãi, rất có quy luật: “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…”
Tôi: “…???”
Vầng, đó là phương thức dỗ ngủ của vị đại ca này đấy ạ. Anh đang nghiêm túc đếm cừu.
Khóe miệng tôi suýt bị rút gân…
Lúc ấy tôi rất mệt, 187 chỉ mới đếm mấy con cừu thì tôi đã bắt đầu lim dim. Thấy thế, 187 chuẩn bị buông tôi ra. Tôi không biết khi đó mình đã xảy ra chuyện gì, có thể là ý trời, có thể là vận mệnh, hoặc cũng có thể là thế lực vô hình nào đó điều khiển (?), trong khoảnh khắc anh buông tay, tôi bừng tỉnh. Tôi chớp mắt, sau đó làm một hành động mà đến bây giờ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, tôi đã quấn lấy anh bằng cả tay lẫn chân.
Người 187 cứng đờ. Người tôi cũng cứng đờ. Hai chúng tôi đối mặt nhau, nhìn nhau chằm chằm.
Mấy giây sau, 187 nhướn mày, ánh mắt nhìn tôi dần dần kỳ lạ, tôi lờ mờ nhận ra mình đã làm gì, im lặng một hồi, tôi cực kỳ nhanh trí nói bằng giọng trêu đùa: “Em sắp ngủ rồi, anh động đậy làm em tỉnh luôn. Đi đâu thế, cùng ngủ không vui à?”
187 vừa hết cách vừa buồn cười, lại tiếp tục đếm cừu.
Không hiểu sao tôi thấy rất an tâm, qua một lát lại bắt đầu lim dim.
187 thấy có vẻ như tôi ngủ say rồi thì lại chuẩn bị đứng dậy. Tôi lại mở bừng mắt, nhìn anh, không nói gì.
187 ghé sát vào tôi, nhỏ giọng thương lượng: “Anh đi lấy cái gối ôm hình con mèo (là đồ mà tôi tặng anh), em ôm nó ngủ được không?”
Tôi rất ngượng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng thì thầm: “Không chịu.”
[23] – Là tiên nữ
Khoảng thời gian này, đồng chí 187 công tác ở đơn vị khác, còn “bạn cùng phòng” ký túc xá của anh thì thời gian công tác ngắn hơn anh rất nhiều, chỉ ở đó hai ngày là về lại đơn vị của mình, đơn vị đang công tác cũng không sắp xếp người khác vào, vì vậy, sau khi đồng chí bạn cùng phòng rời đi mấy ngày, tôi lại mang theo đồ ăn ngon hớn hở đi thăm 187.
Trưa hôm ấy, 187 về ký túc xá, tôi ở trong phòng chăm chỉ làm việc, ôm máy tính cẩn thận kiểm tra hợp đồng xuất bản sách mới.
Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp nên tính tôi tỉ mỉ và nhạy cảm, cũng thích chia sẻ những chuyện đời thường lên mạng xã hội. Món ngon, cảnh đẹp, quan điểm, cảm xúc, tôi thích ghi lại tất cả những người hay vật khiến tôi cảm động hoặc nghiệm ra điều gì đó.
Sau khi quen 187, tôi biết tâm hồn của anh rất thú vị, vì vậy trong lúc nổi hứng, tôi đã kể lại một vài chuyện lặt vặt lên Weibo. Có thể những mẩu truyện đó thú vị, hoặc cũng có thể là duyên phận thần kỳ nào đó, một hôm, tôi nhận được tin nhắn Weibo của một cô nàng làm biên tập viên cho nhà xuất bản nọ.
Cô nàng biên tập viên rất dịu dàng và dễ thương, cô ấy liên hệ với tôi, bảo rất thích những câu chuyện của tôi và đồng chí 187 mà tôi đã đăng trên Weibo, tỏ ý hy vọng xuất bản thành tự truyện.
Chúng tôi kết bạn Wechat, trò chuyện rất nhiều.
Ban đầu tôi hơi do dự nhưng cô nàng biên tập đã thuyết phục được tôi. Cô ấy nói: Tự truyện không chỉ là một quyển sách mà đó là thứ bảo tồn vĩnh hằng những kỷ niệm của tôi và đồng chí 187 từ lúc mới quen nhau cho đến khi cảm mến nhau. Về già, chúng tôi sẽ cùng nhau lật mở cuốn nhật ký được viết thời chúng tôi son trẻ, đó sẽ là việc rất hạnh phúc.
Tôi và cô nàng biên tập viên rất hợp nhau, trò chuyện rất vui, không bao lâu đã thương lượng chuyện xuất bản, hơn nữa còn hẹn gặp nhau sau một tháng nữa.
Hợp đồng sách xuất bản mà tôi kiểm tra vào hôm ấy chính là quyển sách này.
Tôi đang ghi chú lại những điều khoản mà tôi không hiểu rõ thì bỗng nghe tiếng tra ổ khóa, ngoái đầu nhìn thì ngạc nhiên, đại ca 187 về rồi.
Tôi: “Sao anh đã về rồi?”
Mới hơn bốn giờ, chưa tới giờ tan làm.
187 vừa cởi quân phục vừa trả lời: “Nóng quá, về thay đồ.”
Tôi: “Ờ.” Sau đó dời mắt, tiếp tục nghiêm túc gõ bàn phím.
Một lát sau, tôi cảm nhận được bóng râm trên đầu, ngẩng lên thì thấy 187 đã tới gần từ bao giờ, cơ thể cao ráo đứng trước mặt tôi.
Tôi: “…”
Tôi giật nảy mình, “Anh làm gì thế?”
Anh xoa cằm, hỏi tôi: “Em làm gì vậy?”
Tôi đáp: “Đang soạn bản đối chiếu hợp đồng.”
187 cúi người nhìn máy tính: “Hợp đồng gì?”
Tôi: “Hợp đồng xuất bản sách mới.”
187: “Sách gì?”
Nghe anh hỏi vậy, tôi chợt thấy ngượng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, hờ hững nói: “Quyển sách em nói hôm bữa ấy. Anh quên rồi hả? Là quyển mà hôm bữa em hỏi anh, anh đồng ý rồi ấy.”
187 nhớ lại: “À.”
Tôi quay đầu nhìn anh, căng thẳng: “… Anh nhớ ra rồi?”
Đại ca 187 thản nhiên gật đầu, nói: “Là quyển sách show ân ái.”
Tôi: “…”
Đây là chủ đề có thể thẳng thừng thế ư?
Trong lúc tôi đen mặt chẳng thể phản bác, đồng chí 187 nhìn tôi chằm chằm, chợt cười khó hiểu.
Tôi:???
Đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, vừa ngờ vực vừa cảnh giác: “Cười cái gì đó?”
187 bóp mặt tôi, nói: “Sao anh lại thích em thế nhờ?”
Quả tỏ tình quá bất ngờ làm tôi không kịp đỡ, ngớ người, thoắt cái mặt đỏ bừng.
“Hmmm…” Lòng thì rất vui nhưng ngoài mặt tôi lại vờ suy tư, nghiêm nghị nói: “Có lẽ vì em là tiên nữ chăng?”
***
[24] – Xinh đẹp
Không lâu sau, tôi lại đi thăm thanh niên 187, vẫn đi vào buổi sáng để có thể cùng ăn trưa.
Buổi trưa, 187 về nghỉ trưa, mua cho tôi đống đồ ăn vặt. Anh gọi: “Lại đây.”
Tôi đi qua xem, rất phong phú: bánh quy, khoai tây chiên, thạch rau câu… đều là những món tôi thích. Tôi khui ra một túi, bắt đầu ăn, nói: “Anh muốn ngủ trưa không?”
187 lắc đầu: “Không, hôm nay nhiều việc, lát phải đi rồi.”
Vất vả ghê. Tôi hơi xót, hỏi anh: “Đi ngay à? Bận thế cơ á?”
187: “Ừm.”
Thực sự là khi ấy tôi không nghĩ gì cả, chỉ thật lòng có ý tốt mà nói: “Cần em giúp gì không?”
187 nghe tôi hỏi xong, giống như là bệnh nghề nghiệp, anh ngẩng phắt đầu nhìn tôi. Tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt ấy, đó là ánh mắt cực kỳ thận trọng và đầy cảnh giác.
Bắt gặp ánh mắt anh, tôi mới nhận ra câu nói của mình có vấn đề, công việc của anh thì sao mà cần tôi giúp chứ ==
Cũng may vị đại ca này biết tôi không có ý gì, giọng nói vẫn ôn hòa, trả lời tôi: “Không cần.”
Tôi gật đầu.
Có lẽ 187 cũng nhận ra anh làm tôi sợ nên ghé tới hôn nhẹ má tôi, chỉ vào đống đồ ăn vặt: “Phải ngoan ngoãn ăn hết đấy.”
Tôi nhìn núi đồ ăn vặt: “…”
Anh nuôi heo đấy à?
Sau đó 187 xoay người chuẩn bị đi.
Tôi chợt nhớ một việc nên gọi anh lại: “Đợi đã!”
Anh quay đầu lại, tôi nói: “Ba giờ mở cửa giúp em nha.” (Ở đây trừ cổng chính có lính gác ra thì các cổng khác đều chỉ được khóa lại, hoặc là anh dẫn tôi ra cổng chính, hoặc là anh mở cổng phụ giúp tôi thì tôi mới đi ra ngoài được.)
187 hỏi tôi: “Ba giờ em đi đâu? Về nhà?”
Tôi: “Đi làm lông mi.”
187: “…”
187: “Hôm nay anh bận lắm, không đi đón em được.”
Tôi nói: “Em tự về lại đây được.”
Vị đại ca này dứt khoát từ chối: “Không được, ở đây hẻo lánh, không an toàn.”
Tôi: “…”
187 lầm bầm: “Đẹp lắm rồi mà suốt ngày còn đi làm đẹp. Còn muốn đẹp hơn bao nhiêu?”
Sau đó anh bỏ đi không thèm ngoái đầu, bỏ lại tôi đứng ngây đơ tại chỗ…
Không phải chứ, đại ca à, xin hỏi anh là loại trai ngố thần kỳ nào vậy? Đừng lúc nào cũng có suy nghĩ kỳ quặc thế được không hả? Không an toàn thì cứ không an toàn thôi, không cho đi thì cứ không cho đi thôi, tự dưng lại khen em làm gì? Làm em bị cấm đoán mà lại cực kỳ vui vẻ mới ghê chứ!
Haiz, muốn cãi nhau cũng chẳng cãi nổi.
***
[25] – Nickname
187 có hai người bạn cực kỳ thân thiết, là bạn học cùng trường quân đội với anh, sau khi tốt nghiệp họ được điều đến các thành phố khác nhau, quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần nên mỗi lần hiếm hoi được gặp nhau là họ sẽ chơi tới bến.
Một ngày nọ, tôi vừa bắn PUBG vừa tán dóc với 187, tôi vừa vào nhóm chơi game thì thấy một đồng đội có ID là Cười VL, chợt hiện lên ý tưởng, tôi hỏi anh: “Bọn đàn ông các anh đặt nickname thế nào?”
187 trả lời: “Đặt bừa thôi.”
Tôi tò mò: “Vậy nickname chơi game của anh và các bạn anh là gì?”
Vị đại ca này thình lình ném cho tôi một câu: “Nghe Đảng Chỉ Huy, Quyết Chiến Quyết Thắng, Tác Phong Tốt Đẹp.”
Tôi: “?”
Tôi sững sờ, tưởng anh đưa ra ám hiệu thần bí gì. Tôi im lặng một hồi, chuyển màn hình điện thoại qua ứng dụng trò chuyện, vừa khó hiểu vừa nghiêm túc hỏi anh: “Sao tự dưng anh nói cái đó với em?”
187 trợn mắt nhìn tôi: “Em hỏi nickname của bọn anh mà.”
Tôi: “…?”
Vẻ mặt của thanh niên ấy vô cùng điềm tĩnh, hờ hững nói: “Đó là ba nickname của tụi anh.”
Tôi: “…@#$%&”
Thất kính rồi, đồng chí [ôm quyền]
***
[26] – Đếm cừu
Đi công tác khoảng một tháng, đồng chí 187 trở về đơn vị của mình.
Tới đây thì tôi không thể không mắng cái trí nhớ càng ngày càng tệ hại của mình! Vì ở các phần trước, một bộ phận độc giả nhắn lại cho tôi, nói hy vọng tôi có thể kể theo trình tự thời gian, cũng hy vọng tôi sáng tác theo dạng “tiểu thuyết”, họ cho rằng như vậy thì sẽ mang đến trải nghiệm tốt hơn cho độc giả. Trên thực tế, câu chuyện này được ra đời là hoàn toàn ngẫu nhiên, ban đầu chỉ là những mẩu truyện nhỏ tôi đăng trên Weibo, vì có nhà xuất bản tìm tôi, tỏ ý biên tập lại để xuất bản, do đó tôi mới sắp xếp lại và đăng lên Tấn Giang. Đối với riêng tôi, đây không phải là “tiểu thuyết”, nhưng vì trải nghiệm của độc giả, tôi đã quyết định “đắp nặn” một ít, như miêu tả cảnh vật chẳng hạn.
Khi viết tới phần này, tôi định sẽ miêu tả cây cối hoa lá cành cho đủ số chữ (tôi đang nói ra sự thật gì đây?), song, ngồi trước máy tính động não hồi lâu cũng không nhớ nổi đại ca 187 về lại đơn vị vào tháng nào. Nhưng không sao, đừng sợ! Vì tôi đã có Weibo!!!
Vội vàng kéo Weibo, phát hiện khi đó là khoảng giữa tháng 4 năm 2019 (lại phải khen ngợi cho thói quen hay kể chuyện xàm xí của mình rồi).
Giữa tháng tư, tiết trời đã ấm dần lên, thành phố lại được khoác màu xanh của lá. Nàng Xuân lặng lẽ bước tới, hồi xuân cho cả vùng đất, xuân về hoa nở, vườn khoe sắc thắm, một bé mập ú bước ra khỏi nhà (đây là miêu tả vô cùng chân thực).
Hôm ấy là chủ nhật, tối hôm trước, tôi với 187 gọi video tán gẫu và hẹn hôm nay đi chơi, kế hoạch là buổi chiều tôi sẽ tới ký túc xá của anh để chơi game (bình thường tôi thích chơi LOL (Liên minh huyền thoại), nhưng máy tính của tôi cài hệ điều hành IOS nên không tải được game LOL, 187 thì không chơi LOL nhưng để tiện cho tôi chơi vào chủ nhật nên anh đã tải game xuống máy tính của anh), buổi tối chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn tối.
Có lẽ vì tôi đến quá nhiều nên các đồng chí gác cổng đã quen mặt, 187 ra đón tôi vào, khi đi ngang qua cổng, đồng chí gác cổng còn thân thiết chào: “Chị dâu tới chơi ạ.”
Tôi bối rối, ngượng ngùng mỉm cười với đồng chí gác cổng. 187 rất điềm tĩnh, dẫn tôi về phòng ký túc xá của anh.
Chắc tôi từng đề cập rồi, phòng ký túc xá của đồng chí 187 không lớn nhưng cực kỳ sạch sẽ, sàn nhà lót gạch men hầu như không dính một hạt bụi, bàn làm việc cũng rất gọn gàng, căn phòng rất thoáng.
Tôi rất tự giác, vừa vào nhà, chuyện đầu tiên làm là mở máy tính, vừa ngồi xuống vừa hỏi: “Hồi sáng anh dọn phòng hả?”
187 trả lời: “Quét sơ một chút.” Sau đó đưa cho tôi ly nước ấm.
Máy tính của 187 được mua hồi năm 2012, đã sử dụng sáu bảy năm rồi, thuộc dạng đồ cổ, cũng may trò chơi không nặng lắm, có thể chơi được. Tôi hơi nhàn rỗi, bèn tán gẫu với anh: “Chỗ của anh sạch ghê, lại gọn gàng nữa. Ngày nào cũng có người đi kiểm tra vệ sinh ạ?”
“Hồi còn đi học bị quản lý rất nghiêm, bây giờ nới lỏng nhiều rồi, chỉ một lần một tuần thôi.” 187 ngồi xuống cạnh tôi, trả lời.
Tôi gật đầu, nhìn cái chăn của anh, chỉ vào nó: “Em nhớ hồi học quân sự, huấn luyện viên bắt tụi em gấp chăn thành hình vuông.”
187 nhìn theo, “Gấp thành miếng đậu hũ?”
“Vâng.”
187 cười, xoa đầu tôi, “Vải bông gấp đậu hũ mới đẹp, chăn của anh là chăn lông nên không gấp được.” Anh tạm dừng lại, nhìn tôi, “Em tới đây mấy lần rồi mà anh còn chưa được xem phòng em.”
Tôi: “…”
Gương mặt già nua của tôi nóng lên, toàn thân gượng gạo, bèn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt quay lại với máy tính, lạnh nhạt đăng nhập tài khoản game, lạnh nhạt đỏ mặt nói: “Khụ, có cơ hội thì đi xem.”
Tôi là hố đen của trò chơi, kỹ thuật là âm vô cùng, là điển hình của mẫu tuyển thủ “nhiệt tình nhưng ngu dốt”. Tôi đánh LOL chưa bao giờ mong thăng hạng, chỉ chơi cho sướng tay mà thôi. Hôm đó, một lần nữa không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi chơi ba ván, thua cả ba, bị ngược đến mức hoài nghi cuộc đời.
Sau đó, tôi không muốn chơi nữa, hết hứng, ỉu xìu, rồi lại mệt rã rời, cúi đầu không nói tiếng nào.
187 buồn cười nhìn tôi: “Sao không chơi nữa?”
“Không chơi nữa.” Tôi rầu rĩ, “Buồn ngủ.”
187 nói: “Vậy em ngủ một lát đi.”
Tôi gật đầu, “Dạ.”
Anh trải giường xong thì gọi tôi qua nằm. Tôi ủ rũ bước tới, cởi giày lên giường nằm, mở to mắt, không tài nào ngủ được, nghĩ tới ba ván game ban nãy, sau đó rơi vào trầm tư, suy nghĩ tại sao chơi Jinx (nhân vật trong game LOL) lâu thế mà vẫn chơi tệ, lần nào cũng bị đồng đội mắng đến thương tích đầy mình, quan trọng nhất là không thể cãi lại, tức á.
Trong lúc tôi trầm tư, bỗng nhiên bên cạnh lún xuống. Tôi quay đầu, 187 cũng quay đầu nhìn tôi. Thanh niên này cũng leo lên giường nằm luôn rồi.
Tôi: “…”
Tôi sửng sốt, tuy ngượng nhưng không nói gì, nhích người vào trong, hỏi anh: “Anh cũng muốn ngủ ạ?”
“Anh không ngủ.” 187 nhẹ nhàng nói, “Thấy em không vui nên tới dỗ em ngủ.”
Tôi: “…?”
Trong lúc tôi đang khiếp đảm, thanh niên đó đã dán lại gần tôi. Tôi rúng động, sau đó bên tai vang lên giọng nói trầm ấm rất chậm rãi, rất có quy luật: “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…”
Tôi: “…???”
Vầng, đó là phương thức dỗ ngủ của vị đại ca này đấy ạ. Anh đang nghiêm túc đếm cừu.
Khóe miệng tôi suýt bị rút gân…
Lúc ấy tôi rất mệt, 187 chỉ mới đếm mấy con cừu thì tôi đã bắt đầu lim dim. Thấy thế, 187 chuẩn bị buông tôi ra. Tôi không biết khi đó mình đã xảy ra chuyện gì, có thể là ý trời, có thể là vận mệnh, hoặc cũng có thể là thế lực vô hình nào đó điều khiển (?), trong khoảnh khắc anh buông tay, tôi bừng tỉnh. Tôi chớp mắt, sau đó làm một hành động mà đến bây giờ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, tôi đã quấn lấy anh bằng cả tay lẫn chân.
Người 187 cứng đờ. Người tôi cũng cứng đờ. Hai chúng tôi đối mặt nhau, nhìn nhau chằm chằm.
Mấy giây sau, 187 nhướn mày, ánh mắt nhìn tôi dần dần kỳ lạ, tôi lờ mờ nhận ra mình đã làm gì, im lặng một hồi, tôi cực kỳ nhanh trí nói bằng giọng trêu đùa: “Em sắp ngủ rồi, anh động đậy làm em tỉnh luôn. Đi đâu thế, cùng ngủ không vui à?”
187 vừa hết cách vừa buồn cười, lại tiếp tục đếm cừu.
Không hiểu sao tôi thấy rất an tâm, qua một lát lại bắt đầu lim dim.
187 thấy có vẻ như tôi ngủ say rồi thì lại chuẩn bị đứng dậy. Tôi lại mở bừng mắt, nhìn anh, không nói gì.
187 ghé sát vào tôi, nhỏ giọng thương lượng: “Anh đi lấy cái gối ôm hình con mèo (là đồ mà tôi tặng anh), em ôm nó ngủ được không?”
Tôi rất ngượng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng thì thầm: “Không chịu.”