Chương 6: Tập 6: Có thể viết luôn đáp án sao
Nhã Văn cảm thấy bất an, nhưng nhìn bản thân mình tay nhỏ chân nhỏ, hắn không thể nào liên tưởng tới việc nhảy cóc 20 vòng sân, không nhìn thấy những người nhảy mưòi vòng đã lăn ra thở hổn hển không muốn sống sao, nhưng nhìn lại một số người giống hắn trải qua thử thách mặt mày càng khó nhìn, hắn có chút không biết làm sao.
"Thử đi." Lúc này bên tai hắn truyền tới giọng nói không chút nào phập phồng của Dạ Quang, Nhã Văn nhìn Dạ Quang có chút do dự. Dạ Quang vỗ vỗ vai hắn, trực tiếp tiến lên nói:
"Vậy để ta thử trước đi."
Dạ Quang được nhân viên dẫn tới một căn phòng trống, nơi đó chỉ có lưa thưa vài người đứng cùng một cái bảng trắng, rất nhiều người sắc mặt rất khó nhìn.
Nhìn thấy hắn liền hiện lên cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa. Dạ Quang không để ý những người đó. Trực tiếp đi lên hỏi nhân viên:
"Nơi này đang làm gì?"
"Làm toán." Nhân viên lười biếng thậm chí không thèm ngẩng mặt lên nhìn cậu, chỉ máy móc mà đáp. Dạ Quang tỏ vẻ đã nghe thấy, liếc mắt nhìn về phía bảng đen. Không biết có phải bởi vì so với kiếp trước đến muộn, vốn là đề bài quen thuộc nay đã trở nên xa lạ.
Khó hơn, thách thức hơn.
Những người đang đứng đối diện với đề bài, ai nấy cũng đen mặt, không giải được bài là chuyện nhỏ để người xem biết được bản thân ngu dốt là chuyện lớn.
Thần tượng có thể không thông minh nhưng chưa thành thần tượng bắt buột phải thông minh. Nếu không dựa vào cái gì khiến Fan thích?
Dạ Quang không có lo lắng này, từ nhỏ cơ khổ khiến cậu biết được ngoài con đường học tập ra, cậu không còn bất kì con đường nào để đi. Vì thế từ nhỏ cố gắng học tập, thường xuyên mặt dày theo đuôi thầy cô hỏi bài.
Hơn nữa bởi vì lo lắng không biết khi nào bị đuổi học vì không có tiền học phí, Dạ Quang thậm chí cắn răng gặm sách cố gắng học vượt.
Giờ ra chơi, Dạ Quang không phải đang học tập cũng là đang làm bài tập giúp bạn để kiếm tiền, lên cấp ba các bạn đang học chương trình lớp 10, Dạ Quang đã học xong chương trình lớp 12. Vì vậy dù bị bắt nạt thành tích của Dạ Quang lại không hề sụt giảm.
Dạ Quang nhìn lướt qua đề bài sau đó cầm bút đi đến bụt giảng, ngạc nhiên vì bên cạnh vẫn có người đang thong thả viết.
Là Yến Thanh, cái người kiêu ngạo tựa như một con mèo hoang.
Hắn nhìn cậu một cái, không biết vì sao lại lườm cậu một cái rồi bĩu môi.
"Tôi nhất định sẽ chiến thắng cậu."
Dạ Quang đầu hiện dấu chấm hỏi không hiểu lắm nhưng cũng không để ý, cầm bút lên từ tốn viết. Nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ rồi.
Dạ Quang ngòi bút hí hoáy máy dòng, giản lược tất cả các công thức không cần thiết chỉ để lại cái cốt lõi trực tiếp đưa ra đáp án.
[Nhan sắc là chính nghĩa: ta cảm thấy, công thức đầu tiên ta còn hiểu nhưng vì cái gì sang bước thứ hai ta liền nghệch ra đâu?]
[Ta rất bình thường: rất đơn giản, tựa như 1+1=2 không cần chứng minh, ý ta nói là ta nghi ngờ Dạ Quang trong đầu có đáp án, hắn viết ra lời giải chỉ vì chiếu cố các ngươi.]
[Bong bóng: không nói gì nhiều, hôm nay ta tan vỡ.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: năm nay ta học cấp 3, phía trước ta thấy mấy người kia làm không ra ta cười haha cười cợt, nhưng bài này là toán nâng cao, ta làm không ra]
[Học sinh cấp 3: đề này ta có ấn tượng nhưng giáo viên lúc giảng ta thất thần một chút do não quá tải, lúc hồi hồn trên bảng đã chi chít chữ rồi, mà cái ta hiểu duy nhất là đáp án.]
[Thiên hạ là của ta: giáo viên viết chi chít từng bước hi vọng ta hiểu, mỹ nhân này ngay cả từng bước đều không thèm viết, là chiếu cố nhưng cũng đánh giá chúng ta cao quá rồi.]
[Ta học không giỏi đừng lừa ta: thời đại này minh tinh cũng phải học giỏi sao, khóc chết.]
Trên mạng loạn cào cào cả lên, Dạ Quang không hề biết, hắn đưa ra đáp án, Yến Thanh nhìn qua, cùng hắn giống nhau nhưng rõ ràng so với các bạn chằng chịt đầy chữ số hơn nữa nhiều bước đi sai mà xóa rồi viết lại thì bảng của Dạ Quang sạch sẽ gọn gàng vô cùng dễ nhìn, ai nhìn vào cũng có thiện cảm.
Yến Thanh khịt mũi hừ lạnh, sau đó nhấc chân đi về phía cửa "Thành công" Dạ Quang nhìn về phía bên đó cũng có Nguyệt Nha, thấy hắn nhìn tới, Nguyệt Nha cười đáng yêu.
Dạ Quang cùng gật đầu cười mỉm đáp lại, Nguyệt Nha có chút khó hiểu vì sao Dạ Quang không đi qua đây. Ai ngờ Dạ Quang nói:
"Có thể tiếp tục giải đề sao, hôm nay tôi liên lụy bạn cùng phòng vì thế cậu ấy mới tới trễ, tôi có thể giúp cậu ấy một phần sao?"
Toàn trường lặng đi một phút sau đó xì xào bàn tán, bởi lẽ hiện tại mọi người lo thân mình còn chưa xong, hơn nữa loại được một đối thủ bản thân mình thêm một phần cơ hội, không ai dại gì mà giúp đỡ người khác cả.
"Có thể cho chúng tôi biết vì sao cậu nói cậu liên lụy cậu ta không?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Tôi nói tôi sẽ kêu cậu ta dậy sớm nhưng không ngờ bản thân bị lạ giường vì thế cũng dậy không nổi." Dạ Quang cười thẹn thùng, một tay xấu hổ gãi gãi cổ, mà cổ của hắn cũng có chút đỏ lên, hồng hồng rất đáng yêu.
"Hahaha, hiểu hiểu, lo lắng các thứ phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng trường hợp này chúng tôi chưa nghĩ tới, tuy nhiên nếu như cậu đồng ý hoàn thành thách thức khó nhất thì chúng tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cậu, nếu không trừng phạt của cậu sẽ tăng gấp bốn lần, cậu đồng ý không?"
Dạ Quang kiếp trước không có gặp qua đề khó nhất, cậu không khỏi có chút tò mò, không do dự mà đồng ý.
Nhưng khi tấm màn kéo xuống cả hội trường đều hít hà, nếu nói trình độ phía trước chỉ dừng ở mức khó thì đây quả thực là địa ngục.
Phía trước còn dừng ở kiến thức cấp ba và thi đại học bây giờ đã chuyển thành tích phân và toán cao cấp!
Còn là tổ hợp ba môn toán lí hóa, tích phân, phương trình hóa học, động lượng học đều trải dài thành một hàng. Mà thời gian hoàn thành lượng đề lớn như vậy lại chỉ có 60 phút.
Đây vẫn là chương trình thần tượng sao? Không phải siêu trí tuệ đúng không?
Thi đại học cũng chỉ có một môn 60 phút lại không phải ba môn 60 phút.
"Cần suy nghĩ lại không? Nếu đã đặt bút xuống liền không thể thay đổi quyết định."
Dạ Quang âm thầm lướt qua đề hơi nhíu mày trưng cầu hỏi.
"Có thể... ghi ra đáp án luôn không?"
Lặng... một khoảng lặng vô cùng yên tĩnh.
...
Ps:
Dạ Quang từ nhỏ nhận thức được học là con đường duy nhất, sau khi ẩn dật sống ở góc xó, không lên mạng xã hội, không thích chơi game, hơn nữa vì tiếc nuối không thể thi đại học.
kiếp trước Dạ Quang mỗi ngày giải trí là xoát đề, làm đề giải tích phân, động lượng giải sầu.
"Thử đi." Lúc này bên tai hắn truyền tới giọng nói không chút nào phập phồng của Dạ Quang, Nhã Văn nhìn Dạ Quang có chút do dự. Dạ Quang vỗ vỗ vai hắn, trực tiếp tiến lên nói:
"Vậy để ta thử trước đi."
Dạ Quang được nhân viên dẫn tới một căn phòng trống, nơi đó chỉ có lưa thưa vài người đứng cùng một cái bảng trắng, rất nhiều người sắc mặt rất khó nhìn.
Nhìn thấy hắn liền hiện lên cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa. Dạ Quang không để ý những người đó. Trực tiếp đi lên hỏi nhân viên:
"Nơi này đang làm gì?"
"Làm toán." Nhân viên lười biếng thậm chí không thèm ngẩng mặt lên nhìn cậu, chỉ máy móc mà đáp. Dạ Quang tỏ vẻ đã nghe thấy, liếc mắt nhìn về phía bảng đen. Không biết có phải bởi vì so với kiếp trước đến muộn, vốn là đề bài quen thuộc nay đã trở nên xa lạ.
Khó hơn, thách thức hơn.
Những người đang đứng đối diện với đề bài, ai nấy cũng đen mặt, không giải được bài là chuyện nhỏ để người xem biết được bản thân ngu dốt là chuyện lớn.
Thần tượng có thể không thông minh nhưng chưa thành thần tượng bắt buột phải thông minh. Nếu không dựa vào cái gì khiến Fan thích?
Dạ Quang không có lo lắng này, từ nhỏ cơ khổ khiến cậu biết được ngoài con đường học tập ra, cậu không còn bất kì con đường nào để đi. Vì thế từ nhỏ cố gắng học tập, thường xuyên mặt dày theo đuôi thầy cô hỏi bài.
Hơn nữa bởi vì lo lắng không biết khi nào bị đuổi học vì không có tiền học phí, Dạ Quang thậm chí cắn răng gặm sách cố gắng học vượt.
Giờ ra chơi, Dạ Quang không phải đang học tập cũng là đang làm bài tập giúp bạn để kiếm tiền, lên cấp ba các bạn đang học chương trình lớp 10, Dạ Quang đã học xong chương trình lớp 12. Vì vậy dù bị bắt nạt thành tích của Dạ Quang lại không hề sụt giảm.
Dạ Quang nhìn lướt qua đề bài sau đó cầm bút đi đến bụt giảng, ngạc nhiên vì bên cạnh vẫn có người đang thong thả viết.
Là Yến Thanh, cái người kiêu ngạo tựa như một con mèo hoang.
Hắn nhìn cậu một cái, không biết vì sao lại lườm cậu một cái rồi bĩu môi.
"Tôi nhất định sẽ chiến thắng cậu."
Dạ Quang đầu hiện dấu chấm hỏi không hiểu lắm nhưng cũng không để ý, cầm bút lên từ tốn viết. Nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ rồi.
Dạ Quang ngòi bút hí hoáy máy dòng, giản lược tất cả các công thức không cần thiết chỉ để lại cái cốt lõi trực tiếp đưa ra đáp án.
[Nhan sắc là chính nghĩa: ta cảm thấy, công thức đầu tiên ta còn hiểu nhưng vì cái gì sang bước thứ hai ta liền nghệch ra đâu?]
[Ta rất bình thường: rất đơn giản, tựa như 1+1=2 không cần chứng minh, ý ta nói là ta nghi ngờ Dạ Quang trong đầu có đáp án, hắn viết ra lời giải chỉ vì chiếu cố các ngươi.]
[Bong bóng: không nói gì nhiều, hôm nay ta tan vỡ.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: năm nay ta học cấp 3, phía trước ta thấy mấy người kia làm không ra ta cười haha cười cợt, nhưng bài này là toán nâng cao, ta làm không ra]
[Học sinh cấp 3: đề này ta có ấn tượng nhưng giáo viên lúc giảng ta thất thần một chút do não quá tải, lúc hồi hồn trên bảng đã chi chít chữ rồi, mà cái ta hiểu duy nhất là đáp án.]
[Thiên hạ là của ta: giáo viên viết chi chít từng bước hi vọng ta hiểu, mỹ nhân này ngay cả từng bước đều không thèm viết, là chiếu cố nhưng cũng đánh giá chúng ta cao quá rồi.]
[Ta học không giỏi đừng lừa ta: thời đại này minh tinh cũng phải học giỏi sao, khóc chết.]
Trên mạng loạn cào cào cả lên, Dạ Quang không hề biết, hắn đưa ra đáp án, Yến Thanh nhìn qua, cùng hắn giống nhau nhưng rõ ràng so với các bạn chằng chịt đầy chữ số hơn nữa nhiều bước đi sai mà xóa rồi viết lại thì bảng của Dạ Quang sạch sẽ gọn gàng vô cùng dễ nhìn, ai nhìn vào cũng có thiện cảm.
Yến Thanh khịt mũi hừ lạnh, sau đó nhấc chân đi về phía cửa "Thành công" Dạ Quang nhìn về phía bên đó cũng có Nguyệt Nha, thấy hắn nhìn tới, Nguyệt Nha cười đáng yêu.
Dạ Quang cùng gật đầu cười mỉm đáp lại, Nguyệt Nha có chút khó hiểu vì sao Dạ Quang không đi qua đây. Ai ngờ Dạ Quang nói:
"Có thể tiếp tục giải đề sao, hôm nay tôi liên lụy bạn cùng phòng vì thế cậu ấy mới tới trễ, tôi có thể giúp cậu ấy một phần sao?"
Toàn trường lặng đi một phút sau đó xì xào bàn tán, bởi lẽ hiện tại mọi người lo thân mình còn chưa xong, hơn nữa loại được một đối thủ bản thân mình thêm một phần cơ hội, không ai dại gì mà giúp đỡ người khác cả.
"Có thể cho chúng tôi biết vì sao cậu nói cậu liên lụy cậu ta không?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Tôi nói tôi sẽ kêu cậu ta dậy sớm nhưng không ngờ bản thân bị lạ giường vì thế cũng dậy không nổi." Dạ Quang cười thẹn thùng, một tay xấu hổ gãi gãi cổ, mà cổ của hắn cũng có chút đỏ lên, hồng hồng rất đáng yêu.
"Hahaha, hiểu hiểu, lo lắng các thứ phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng trường hợp này chúng tôi chưa nghĩ tới, tuy nhiên nếu như cậu đồng ý hoàn thành thách thức khó nhất thì chúng tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cậu, nếu không trừng phạt của cậu sẽ tăng gấp bốn lần, cậu đồng ý không?"
Dạ Quang kiếp trước không có gặp qua đề khó nhất, cậu không khỏi có chút tò mò, không do dự mà đồng ý.
Nhưng khi tấm màn kéo xuống cả hội trường đều hít hà, nếu nói trình độ phía trước chỉ dừng ở mức khó thì đây quả thực là địa ngục.
Phía trước còn dừng ở kiến thức cấp ba và thi đại học bây giờ đã chuyển thành tích phân và toán cao cấp!
Còn là tổ hợp ba môn toán lí hóa, tích phân, phương trình hóa học, động lượng học đều trải dài thành một hàng. Mà thời gian hoàn thành lượng đề lớn như vậy lại chỉ có 60 phút.
Đây vẫn là chương trình thần tượng sao? Không phải siêu trí tuệ đúng không?
Thi đại học cũng chỉ có một môn 60 phút lại không phải ba môn 60 phút.
"Cần suy nghĩ lại không? Nếu đã đặt bút xuống liền không thể thay đổi quyết định."
Dạ Quang âm thầm lướt qua đề hơi nhíu mày trưng cầu hỏi.
"Có thể... ghi ra đáp án luôn không?"
Lặng... một khoảng lặng vô cùng yên tĩnh.
...
Ps:
Dạ Quang từ nhỏ nhận thức được học là con đường duy nhất, sau khi ẩn dật sống ở góc xó, không lên mạng xã hội, không thích chơi game, hơn nữa vì tiếc nuối không thể thi đại học.
kiếp trước Dạ Quang mỗi ngày giải trí là xoát đề, làm đề giải tích phân, động lượng giải sầu.