CHƯƠNG 8: TIÊU HÀNH CHEN NGANG
CHƯƠNG 8: TIÊU HOÀNH CHEN NGANG
Hi Thần đang định nói thì Bạch Dương Hàng đã ngắt lời, đôi mắt nhỏ dài lóe lên: “Cô ta đã chọc giận cậu Thẩm. Đó, thấy không? Chai rượu trên bàn kia kìa.” Bạch Dương Hàng chỉ chỉ chai Vodka trên bàn, “Cậu Thẩm nói, hoặc là uống hết chai rượu này, hoặc là biểu diễn màn hôn môi trước mặt mọi người.”
“Ồ!” Tiêu Hoành kéo dài giọng, chậm rãi đi qua phía Giản Đường, anh ta uể oải liếc qua Thẩm Tư Cương ngồi trên ghế sô pha, cợt nhả xoa xoa cằm:
“Cậu Thẩm thật biết chơi nhỉ, đã muốn xem trò hôn nhau thì không ngại để tôi đến làm vai nam chính chứ? Không phải tôi tự sướng đâu, kĩ thuật hôn của Tiêu Hoành tôi nếu xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất đâu.”
Nói xong anh ta đột ngột duỗi tay kéo Giản Đường đang rối bời vào trong lòng.
Giản Đường không kịp phản ứng, cả người va vào ngực Tiêu Hoành. Ngay sau đó, bờ môi có cảm giác ấm áp, cô thình lình trợn mắt.
Cô... bị hôn rồi?
Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, đỏ hết từ tai đến đầu ngón chân.
Tiêu Hoành kinh ngạc, bờ môi mềm mại mịn màng kia, cảm xúc thật... quá tuyệt!
Vốn anh ta cũng không muốn hôn sâu, chỉ định đùa dai mà đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi cô, vậy mà không ngờ lại bị bờ môi ấy mê hoặc.
Anh ta đang muốn vùi đầu hôn sâu hơn thì một lực mạnh bỗng cướp mất cô gái trong lòng.
Tiêu Hoành không nếm được ngon ngọt, bất mãn nhìn về phía người lôi Giản Đường ra.
“Thẩm Tư Cương, trả cô ấy lại cho tôi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương tối sầm: “Cô ta đắc tội tôi, trước khi tôi nguôi giận, bất cứ ai cũng không được dẫn cô ta đi.”
Tiêu Hoành nhướng mày nhìn Thẩm Tư Cương. Hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy, vừa là địch vừa là bạn. Cho dù sau này Thẩm Tư Cương ở trong nước, Tiêu Hoành ra nước ngoài, song quan hệ của bọn họ cũng không hề thay đổi.
Có điều người con gái Thẩm Tư Cương để ý... Tiêu Hoành rất tò mò, liếc qua cô gái bị Thẩm Tư Cương kéo ra sau lưng, Tiêu Hoành kinh ngạc phát hiện tai cô đang đỏ bừng.
Bỗng nhiên nghĩ đến việc cô gái này ngay cả bị đàn ông ôm cũng là lần đầu tiên, không phải đến hôn cũng...
“Này, đây là nụ hôn đầu tiên của cô à?”
Phừng!
Mặt Giản Đường còn đỏ hơn mông khỉ, lỗ tai như sắp nhỏ máu. Chẳng cần nói gì nữa, vẻ mặt của cô chính là đáp án rồi.
Ngay cả Tiêu Hoành cũng không phát hiện lúc này anh ta vui sướng vô cùng.
Tiêu Hoành nhếch môi, như cười như không nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Nếu tôi muốn mang cô ấy đi thì sao?”
Xung quanh vang lên tiếng tiếng huýt gió đổ dầu vào lửa của Hi Thần: “Bạch Dương Hàng, nhanh lấy điện thoại ra quay lại! Cậu Tiêu vì người đẹp mà bất chấp khiêu khích Thẩm Tư Cương. Tin tức này mà bán cho phóng viên thì nhất định có thể bán giá trên trời! Ngày mai lên trang đầu là cái chắc!”
Bạch Dương Hàng tự rót cho mình một ly Whisky, nhướng mày chế nhạo vẻ mặt phấn khích của Hi Thần: “Tôi dám bảo đảm, nếu cậu làm vậy thì ngày mai trên trang đầu nhất định sẽ là tin phát hiện một thi thể trần truồng không rõ danh tính xuất hiện trên sông Sài Gòn.”
“Ặc...”
Thẩm Tư Cương tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt đỏ rực của Giản Đường, đột nhiên anh cảm thấy vẻ ngại ngùng này rất chướng mắt.
Ánh mắt sắc bén lạnh như băng lướt qua môi cô, anh nheo mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bị Thẩm Tư Cương trắng trợn nhìn chằm chằm, Giản Đường khó chịu quay đầu đi, muốn tránh né ánh mắt không rõ có ý đồ gì này.
Thẩm Tư Cương tự nhiên lại nổi giận vô cớ, bàn tay như chiếc kìm sắt thình lình tóm lấy tay Giản Đường rồi khom lưng khiêng người lên như khiêng bao cát đi ra khỏi phòng dưới những cặp mắt ngạc nhiên của Tiêu Hoành, Bạch Dương Hàng và Hi Thần.
Tiêu Hoành phản ứng lại trước tiên, anh ta tức giận quát lên rồi lập tức đuổi theo.
“Đứng lại!” .
Hi Thần há hốc mồm, vẫn còn chưa tiêu hóa được sự thực trước mắt.
Bạch Dương Hàng mắt sáng rực cũng đứng lên: “Có trò hay để xem rồi.” Nói rồi cũng mặc kệ Hi Thần sau lưng, sải bước đuổi theo. Hi Thần rốt cuộc cũng kịp phản ứng, anh ta đứng phắt dậy: “Chờ tôi chút! Có trò hay sao có thể hưởng thụ một mình được? Vui một mình không bằng cả nhà đều vui.”
Sắc mặt Tần Mạn Mạn trắng bệch, hai chân cứ như bị cao su dính chặt mặt đất không nhúc nhích được. Cô ta chỉ biết là... tiêu tùng rồi, chị Giản Đường lần này bị cô ta hại thảm rồi.
Trong lòng hổ thẹn nhưng Tần Mạn Mạn không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu đi nói cho chị Mịch thì cô ta chết chắc, chị Mịch sẽ biết vì cô ta nói năng lỗ mãng nên mới gây ra chuyện lớn như vậy, thế thì cô ta sẽ không thể làm nhân viên phục vụ ở đây được nữa.
Vừa hổ thẹn vừa sợ chuyện đến tai chị Mịch chính mình sẽ gặp tai ương, Tần Mạn Mạn do dự, đấu tranh trong lòng.
Cuối cùng...
“Không sao, sẽ không sao đâu. Chị Giản Đường chỉ là nhân viên vệ sinh, cậu Thẩm kia chỉ tức giận thôi, sẽ không làm khó một người dọn vệ sinh đâu. Đúng đúng, sẽ không sao đâu.” Tần Mạn Mạn lẩm bẩm, không ngừng thuyết phục bản thân, tự lừa dối mình như vậy làm cô ta bớt áy náy hơn một chút.
Tiêu Hoành bước nhanh đuổi theo, Thẩm Tư Cương đi phía trước đột nhiên quay lại, đôi chân thon dài vung lên bức Tiêu Hoành phía sau phải lui lại, sau đó bước nhanh vào thang máy gần trong gang tấc.
Tiêu Hoành muốn đuổi theo nhưng không kịp, cửa thang máy đã đóng kín!
“Đệch!” Suýt chút nữa là kịp, Tiêu Hoành tức giận đấm vào cửa thang máy.
Hi Thần và Bạch Dương Hàng đúng là cộng sự tốt, một trước một sau đuổi đến hiện trường.
Hi Thần đổ dầu vào lửa kích thích Tiêu Hoành: “Má! Không phải chứ? Thang máy lên tầng 28 rồi!!! Này này, Bạch Dương Hàng, cậu mau nhìn đi, Thẩm Tư Cương muốn làm gì vậy? Mang một nhân viên dọn vệ sinh lên tầng 28 á?” Tòa nhà này 6 tầng đầu là câu lạc bộ giải trí, tên thường gọi là hộp đêm. Chỉ là kẻ đến Đông Kinh không phải giàu sang thì cũng phú quý, người có thân phận tất nhiên phải theo phong cách thanh cao.
Mà từ tầng 7 trở lên chính là khách sạn.
Vì sao lại thiết kế như vậy à... Cần gì nói nhiều, chỉ cần không ngu thì ai chẳng hiểu.
Ánh mắt Bạch Dương Hàng lấp lóe, anh ta cười lạnh với Hi Thần: “Nhân viên dọn vệ sinh thì cũng là đàn bà, có gì mà ngạc nhiên?”
Anh ta vừa nói xong Hi Thần đã không kìm được mà phàn nàn: “Khẩu vị của Thẩm Tư Cương cũng đặc biệt quá rồi! Ăn mặn ghê.” Mang một nhân viên dọn vệ sinh đi thuê phòng? Hi Thần chép miệng, nhớ lại vóc dáng và ngoại hình của người phụ nữ kia mà không kìm được rùng mình.
“Shit!” Tiêu Hoành nghe vậy thì lại nện một đấm lên cửa thang máy, sau đó ra sức ấn nút lên xuống.
“Này, Tiêu Hoành, không phải cậu còn muốn đuổi theo đó chứ? Cậu vừa về nước nên không biết, cả tầng 28 ở đây đều thuộc về Thẩm Tư Cương. Không có thẻ phòng thì cậu không lên được đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Hoành tối sầm.
...
Tốc độ thang máy cực nhanh, một tiếng “tinh” vang lên, cánh cửa đã mở ra, Thẩm Tư Cương sải bước khỏi thang máy, khiêng Giản Đường vòng qua phòng khách tiến thẳng vào phòng ngủ.
Bịch!
Giản Đường chỉ cảm thấy mắt hoa lên, giây tiếp theo cô đã bị Thẩm Tư Cương không chút nể nang ném lên trên thảm lông Ba Tư. “Á!”, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cơn đau đớn ở cằm không thể không mở mắt ra. Gương mặt anh tuấn vô cùng của Thẩm Tư Cương gần trong gang tấc.
“Giản Đường.” Giọng nói lạnh băng của người đàn ông vang lên, Giản Đường không kìm được rùng mình một cái, anh lại tiếp tục nói: “Giản Đường, hôm nay cô đúng là đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt.”
Hi Thần đang định nói thì Bạch Dương Hàng đã ngắt lời, đôi mắt nhỏ dài lóe lên: “Cô ta đã chọc giận cậu Thẩm. Đó, thấy không? Chai rượu trên bàn kia kìa.” Bạch Dương Hàng chỉ chỉ chai Vodka trên bàn, “Cậu Thẩm nói, hoặc là uống hết chai rượu này, hoặc là biểu diễn màn hôn môi trước mặt mọi người.”
“Ồ!” Tiêu Hoành kéo dài giọng, chậm rãi đi qua phía Giản Đường, anh ta uể oải liếc qua Thẩm Tư Cương ngồi trên ghế sô pha, cợt nhả xoa xoa cằm:
“Cậu Thẩm thật biết chơi nhỉ, đã muốn xem trò hôn nhau thì không ngại để tôi đến làm vai nam chính chứ? Không phải tôi tự sướng đâu, kĩ thuật hôn của Tiêu Hoành tôi nếu xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất đâu.”
Nói xong anh ta đột ngột duỗi tay kéo Giản Đường đang rối bời vào trong lòng.
Giản Đường không kịp phản ứng, cả người va vào ngực Tiêu Hoành. Ngay sau đó, bờ môi có cảm giác ấm áp, cô thình lình trợn mắt.
Cô... bị hôn rồi?
Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, đỏ hết từ tai đến đầu ngón chân.
Tiêu Hoành kinh ngạc, bờ môi mềm mại mịn màng kia, cảm xúc thật... quá tuyệt!
Vốn anh ta cũng không muốn hôn sâu, chỉ định đùa dai mà đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi cô, vậy mà không ngờ lại bị bờ môi ấy mê hoặc.
Anh ta đang muốn vùi đầu hôn sâu hơn thì một lực mạnh bỗng cướp mất cô gái trong lòng.
Tiêu Hoành không nếm được ngon ngọt, bất mãn nhìn về phía người lôi Giản Đường ra.
“Thẩm Tư Cương, trả cô ấy lại cho tôi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương tối sầm: “Cô ta đắc tội tôi, trước khi tôi nguôi giận, bất cứ ai cũng không được dẫn cô ta đi.”
Tiêu Hoành nhướng mày nhìn Thẩm Tư Cương. Hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy, vừa là địch vừa là bạn. Cho dù sau này Thẩm Tư Cương ở trong nước, Tiêu Hoành ra nước ngoài, song quan hệ của bọn họ cũng không hề thay đổi.
Có điều người con gái Thẩm Tư Cương để ý... Tiêu Hoành rất tò mò, liếc qua cô gái bị Thẩm Tư Cương kéo ra sau lưng, Tiêu Hoành kinh ngạc phát hiện tai cô đang đỏ bừng.
Bỗng nhiên nghĩ đến việc cô gái này ngay cả bị đàn ông ôm cũng là lần đầu tiên, không phải đến hôn cũng...
“Này, đây là nụ hôn đầu tiên của cô à?”
Phừng!
Mặt Giản Đường còn đỏ hơn mông khỉ, lỗ tai như sắp nhỏ máu. Chẳng cần nói gì nữa, vẻ mặt của cô chính là đáp án rồi.
Ngay cả Tiêu Hoành cũng không phát hiện lúc này anh ta vui sướng vô cùng.
Tiêu Hoành nhếch môi, như cười như không nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Nếu tôi muốn mang cô ấy đi thì sao?”
Xung quanh vang lên tiếng tiếng huýt gió đổ dầu vào lửa của Hi Thần: “Bạch Dương Hàng, nhanh lấy điện thoại ra quay lại! Cậu Tiêu vì người đẹp mà bất chấp khiêu khích Thẩm Tư Cương. Tin tức này mà bán cho phóng viên thì nhất định có thể bán giá trên trời! Ngày mai lên trang đầu là cái chắc!”
Bạch Dương Hàng tự rót cho mình một ly Whisky, nhướng mày chế nhạo vẻ mặt phấn khích của Hi Thần: “Tôi dám bảo đảm, nếu cậu làm vậy thì ngày mai trên trang đầu nhất định sẽ là tin phát hiện một thi thể trần truồng không rõ danh tính xuất hiện trên sông Sài Gòn.”
“Ặc...”
Thẩm Tư Cương tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt đỏ rực của Giản Đường, đột nhiên anh cảm thấy vẻ ngại ngùng này rất chướng mắt.
Ánh mắt sắc bén lạnh như băng lướt qua môi cô, anh nheo mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bị Thẩm Tư Cương trắng trợn nhìn chằm chằm, Giản Đường khó chịu quay đầu đi, muốn tránh né ánh mắt không rõ có ý đồ gì này.
Thẩm Tư Cương tự nhiên lại nổi giận vô cớ, bàn tay như chiếc kìm sắt thình lình tóm lấy tay Giản Đường rồi khom lưng khiêng người lên như khiêng bao cát đi ra khỏi phòng dưới những cặp mắt ngạc nhiên của Tiêu Hoành, Bạch Dương Hàng và Hi Thần.
Tiêu Hoành phản ứng lại trước tiên, anh ta tức giận quát lên rồi lập tức đuổi theo.
“Đứng lại!” .
Hi Thần há hốc mồm, vẫn còn chưa tiêu hóa được sự thực trước mắt.
Bạch Dương Hàng mắt sáng rực cũng đứng lên: “Có trò hay để xem rồi.” Nói rồi cũng mặc kệ Hi Thần sau lưng, sải bước đuổi theo. Hi Thần rốt cuộc cũng kịp phản ứng, anh ta đứng phắt dậy: “Chờ tôi chút! Có trò hay sao có thể hưởng thụ một mình được? Vui một mình không bằng cả nhà đều vui.”
Sắc mặt Tần Mạn Mạn trắng bệch, hai chân cứ như bị cao su dính chặt mặt đất không nhúc nhích được. Cô ta chỉ biết là... tiêu tùng rồi, chị Giản Đường lần này bị cô ta hại thảm rồi.
Trong lòng hổ thẹn nhưng Tần Mạn Mạn không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu đi nói cho chị Mịch thì cô ta chết chắc, chị Mịch sẽ biết vì cô ta nói năng lỗ mãng nên mới gây ra chuyện lớn như vậy, thế thì cô ta sẽ không thể làm nhân viên phục vụ ở đây được nữa.
Vừa hổ thẹn vừa sợ chuyện đến tai chị Mịch chính mình sẽ gặp tai ương, Tần Mạn Mạn do dự, đấu tranh trong lòng.
Cuối cùng...
“Không sao, sẽ không sao đâu. Chị Giản Đường chỉ là nhân viên vệ sinh, cậu Thẩm kia chỉ tức giận thôi, sẽ không làm khó một người dọn vệ sinh đâu. Đúng đúng, sẽ không sao đâu.” Tần Mạn Mạn lẩm bẩm, không ngừng thuyết phục bản thân, tự lừa dối mình như vậy làm cô ta bớt áy náy hơn một chút.
Tiêu Hoành bước nhanh đuổi theo, Thẩm Tư Cương đi phía trước đột nhiên quay lại, đôi chân thon dài vung lên bức Tiêu Hoành phía sau phải lui lại, sau đó bước nhanh vào thang máy gần trong gang tấc.
Tiêu Hoành muốn đuổi theo nhưng không kịp, cửa thang máy đã đóng kín!
“Đệch!” Suýt chút nữa là kịp, Tiêu Hoành tức giận đấm vào cửa thang máy.
Hi Thần và Bạch Dương Hàng đúng là cộng sự tốt, một trước một sau đuổi đến hiện trường.
Hi Thần đổ dầu vào lửa kích thích Tiêu Hoành: “Má! Không phải chứ? Thang máy lên tầng 28 rồi!!! Này này, Bạch Dương Hàng, cậu mau nhìn đi, Thẩm Tư Cương muốn làm gì vậy? Mang một nhân viên dọn vệ sinh lên tầng 28 á?” Tòa nhà này 6 tầng đầu là câu lạc bộ giải trí, tên thường gọi là hộp đêm. Chỉ là kẻ đến Đông Kinh không phải giàu sang thì cũng phú quý, người có thân phận tất nhiên phải theo phong cách thanh cao.
Mà từ tầng 7 trở lên chính là khách sạn.
Vì sao lại thiết kế như vậy à... Cần gì nói nhiều, chỉ cần không ngu thì ai chẳng hiểu.
Ánh mắt Bạch Dương Hàng lấp lóe, anh ta cười lạnh với Hi Thần: “Nhân viên dọn vệ sinh thì cũng là đàn bà, có gì mà ngạc nhiên?”
Anh ta vừa nói xong Hi Thần đã không kìm được mà phàn nàn: “Khẩu vị của Thẩm Tư Cương cũng đặc biệt quá rồi! Ăn mặn ghê.” Mang một nhân viên dọn vệ sinh đi thuê phòng? Hi Thần chép miệng, nhớ lại vóc dáng và ngoại hình của người phụ nữ kia mà không kìm được rùng mình.
“Shit!” Tiêu Hoành nghe vậy thì lại nện một đấm lên cửa thang máy, sau đó ra sức ấn nút lên xuống.
“Này, Tiêu Hoành, không phải cậu còn muốn đuổi theo đó chứ? Cậu vừa về nước nên không biết, cả tầng 28 ở đây đều thuộc về Thẩm Tư Cương. Không có thẻ phòng thì cậu không lên được đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Hoành tối sầm.
...
Tốc độ thang máy cực nhanh, một tiếng “tinh” vang lên, cánh cửa đã mở ra, Thẩm Tư Cương sải bước khỏi thang máy, khiêng Giản Đường vòng qua phòng khách tiến thẳng vào phòng ngủ.
Bịch!
Giản Đường chỉ cảm thấy mắt hoa lên, giây tiếp theo cô đã bị Thẩm Tư Cương không chút nể nang ném lên trên thảm lông Ba Tư. “Á!”, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cơn đau đớn ở cằm không thể không mở mắt ra. Gương mặt anh tuấn vô cùng của Thẩm Tư Cương gần trong gang tấc.
“Giản Đường.” Giọng nói lạnh băng của người đàn ông vang lên, Giản Đường không kìm được rùng mình một cái, anh lại tiếp tục nói: “Giản Đường, hôm nay cô đúng là đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt.”