Chương : 8
“Em muốn nghe suy nghĩ thực lòng của anh.” Mariel chọn chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu màu than chì trong đống trang phục trải khắp phòng khách nhà Dane và giữ thẳng để Dane ngắm.
Anh vuốt tay qua mái tóc, cảm thấy rối mù như một con chip điện tử lạc giữa chiếc bánh nướng. “Áo đẹp nhỉ?”
Cô lắc lắc đầu, vẻ không tin tưởng, mắt cô ánh lên vẻ trêu đùa. “Chắc chăn là thế rồi. Chất liệu len tốt nhất đấy anh. Nói về cảm giác của anh ấy.”
Cô nâng chiếc áo lên ngang tầm mặt anh, ve vuốt vải áo lên má anh. “Nhẹ, nhưng ấm.”
Anh chưa bao giờ chạm vào món vải tạo cảm giác dễ chịu như thế. Trí tưởng tượng của anh đã bay vọt đến cảm giác cùng cô nằm trên tấm thảm bằng thứ chất liệu này, để xúc cảm cuốn vào nhau. “Và em muốn anh mặc chiếc áo này. Giữa cái nóng ba mươi lăm độ sao?”
“Tất nhiên không kèm một lời phàn nàn nào.”
Anh nhăn nhó liếc mớ đồ trong phòng. “Còn bộ nào được em lên lịch nữa?”
“Gượm hẵng nào, các mẫu ở đây đều theo phong cách thường nhật. Chỉ chừa ra một mẫu thôi.” Cô tiến đến chỗ chiếc túi nhựa, kéo khóa, để lộ ra một bộ trang phục cổ điển.
“Lúc nào cũng phải chừa ra một thứ,” anh lẩm bẩm, ánh mắt thiếu thiện cảm với bộ quần áo.
“Đợi đến lúc anh nhìn thấy áo đã nào...” Cô mở một chiếc túi khác, kéo nó ra.
Một lúc sao, anh nhìn chằm chằm hình ảnh mình phản chiếu trong tấm gương lớn cao ngang người. Anh quan sát mình một lúc lâu. Chiếc áo trông giống kiểu sơ mi truyền thống, nhưng... “Phần trước áo trong suốt.”
“Chỉ có phần trên của áo là trong suốt thôi,” cô chỉnh lại. “Chiếc áo này trong suốt, nhưng không hoàn toàn thế. Chỉ vừa đủ để lộ ra làn da đẹp đẽ bên dưới...” Ánh mắt cô ngắm nghía phần vạt áo dưới của anh như một chiếc găng tay mềm mại nóng bỏng. “Chúng ta sẽ lấy bối cảnh phía trước vườn.”
Bỗng nhiên hơi nóng dồn về giữa háng anh, anh phải chuyển thế đứng ngay. “Nếu em còn nhìn anh theo kiểu đó, chắc chắn tấm hình không dùng cho bộ catalog được đâu.”
Cô nhoẻn cười, đôi môi đầy đặn đánh son bóng gợi cảm và mời gọi. “Có thể em sẽ suy nghĩ xem có nên giữ bức hình cho riêng mình không. Coi như một món đồ kỷ niệm.”
Cười đáp lại rồi tóm lấy tay cô, anh nghiêng người, áp môi mình trên làn môi cô, thầm thì, “Sao phải giữ vật kỷ niệm khi mà em có thể có phiên bản thực trăm phần trăm chứ?”
Ngay khi những lời đó được thốt ra, anh đã hiểu được vì sao. Cô dợm người quay đi. Nhắc lại cái ngày anh và cô mỗi người đi theo một hướng của riêng mình. Anh vật lộn với cảm giác cô làm anh tan nát từ bên trong. Mối quan hệ bền vững không nằm trong thỏa thuận giữa anh và cô. Anh muốn cuộc đời mình cứ êm đềm thế này thôi. Đã như thế. Và sẽ như thế.
Sực người định thần, anh thả lỏng những ngón tay cứng đơ của mình, để buông tay cô ra và lướt nhẹ tay mình trên cánh tay mảnh dẻ của cô.
“Dane...” Cô ngước nhìn anh. Khao khát vẫn cháy bỏng trong đáy mắt cô, nhưng vẻ vui tươi đã nhạt nhòa hẳn. “Hôm nay chúng ta chỉ giữ mức nhẹ nhàng thôi nhé? Đối với em, công đoạn chuẩn bị này quan trọng vô cùng.”
“Chắc chắn rồi.” Anh cố rũ hết những cảm xúc trái ngược trong tâm trí. “Giờ thì đi thực hiện màn trình diễn tư thế chụp, để giải thoát cho anh khỏi thứ công cụ tra tấn này nào.”
Nửa giờ sau, trong bộ sậu quần bò áo phông, Dane cùng Mariel men dọc bờ biển ra khu phía nam thành phố. Họ ngang qua những quả đồi lúp xúp trơ màu bánh mỳ khô và một vạt biển mùa hè xanh ngắt. Con đường đông đúc khách du lịch hăm hở tiến về khu nghỉ mát đang trải ra tít tắp trước họ.
“Em đã đọc bài trên báo sáng nay chưa?”
“Em không có thời gian.” Cô với tay lấy tờ báo dưới chân mình, xem lướt qua cho đến khi lật đến mục xã hội với tấm hình anh và cô đang từ trên cầu thang bước xuống phòng tiệc chính.
“Thế nào?” câu hỏi của anh gieo vào bầu không khí im lặng.
“Cặp đôi hot nhất dịp Tân niên,” cô đọc to thành tiếng. “Bao lâu nữa thì Chàng trai của năm quen thuộc của chúng ta sẽ từ bỏ danh hiệu này?” Anh nghe thấy chất vải bò sột soài khi cô khẽ chạm tay lên đùi. “Đúng choc thứ mà anh và em mong muốn.”
Cô tiếp tục đọc thầm thêm chút nữa. “Rất nhiều hoạt động cho quỹ OzRemote. Bài báo viết trong vòng hơn một tuần nữa anh sẽ lên phương Bắc.” Cô gập tờ báo lại rồi thả nó cạnh chân mình.
“Anh đã sắp xếp chuyến đi xen vào lịch làm việc Justin sẽ giữ quyền điều hành công ty. Em đi cùng anh nhé!” Anh không nhận ra mình vừa nói thành lời thứ vốn nằm trong suy nghĩ của anh, cho đến khi cảm nhận được ánh nhìn của cô.
Cô ngừng lại hồi lâu rồi nói, “Em không đi đâu.” Và cô ngừng tiếp thêm lúc nữa. “Đấy sẽ là những giây phút trọng đại đối với anh. Không nên để mối quan hệ của chúng ta làm lu mờ công việc lớn lao anh đang thực hiện. Hơn nữa,” cô nói tiếp với vẻ hào hứng hơn, “Em sẽ phải chạy bở hơi tai theo công việc của riêng em.”
Anh vươn tay, chạm lấy tay nàng. “Tiệc tối qua diễn ra êm thấm cũng nhờ có em. Nếu thiếu em chắc không được thành công như thế.”
“Nhắc đến tối hôm qua... anh kể cho em nghe về Barbara đi.”
“Em muốn biết về Barbara?” Anh lắc đầu. “Con mụ độc địa.”
“Cả anh và bà ta hình như đã mặt nặng mày nhẹ với nhau trên sàn khiêu vũ.”
“Anh đã nói những điều đáng ra phải nói từ mấy năm nay rồi. Mụ ta không được hài lòng cho lắm.”
“Như vậy có nghĩa là...?”
“Mụ ta là đồ quỷ cái dùng sắc đẹp để lừa lọc đàn ông.”
“Anh nặng lời quá. Sao anh lại nói thế?”
“Cách đây vài năm, anh gặp Barbara ở ngoài một khách sạn, khi mụ ta đang quấn quýt với một thằng trẻ măng, cho dù lúc đó mụ tỏ ra hết sức tận tụy với bố anh.”
“Sao anh không kể với bác?”
“Anh đã thử rồi. Nhưng ông chỉ trích anh can thiệp vào cuộc sống riêng của ông và bảo anh đừng có lôi phiền hà cho ông.” Người anh căng thẳng, những ngón tay bấu chặt bánh lái. “Kể từ đó anh chưa trở lại nhà lần nào nữa.”
“Bác đã kể rất nhiều về anh khi anh và bà tar a nhảy. Em còn đề ý thấy lúc anh và bác ở ngoài phòng tiệc chính. Anh sẽ hối tiếc đấy Dane. Hối tiếc nhiều là đằng khác.”
Một luồng cảm xúc mới dâng lên trong lồng ngực anh và ngừng lại ở họng. “Ông đã đề nghị anh cùng bỏ lại quá khứ sau lưng.”
Cô chạm vào vai anh. “Dane, gia đình anh đấy. Cần có lòng bao dung. Anh có nghĩ anh đủ sức sửa những cây cầu nối không?”
Anh nuốt khan, dồn nén cơn nhói đau và dán mắt vào đường đi. “Vậy em có nghĩ chiều nay Adelaide sẽ đảo lộn bởi một trận động đất không?”
***
Đến tối hôm đó, Mariel chui vào một trong những chiếc áo phông cỡ to nhất của Dane, ngồi vắt chéo chân trước màn hình máy vi tính của anh để tải những bức hình chụp trong ngày lên mạng. Trong khi xem lướt qua các bức hình, cô chẳng thể nào ngăn cơn quấy quả của ý nghĩ về đêm nay.
Miễn sao cô vẫn giữ được thỏa thuận đi hướng. Tập trung vào giây hiện tại. Coi tất cả như một ngày bình thường. Hôm nay cả cô và anh đều làm rất tốt, cô nghĩ thế. Anh rất để tâm đến lời cô và cũng rất chừng mực. Thực sự rất ngọt ngào. Khi anh ôm cô, cô cảm nhận cảm giác ấm áp và được yêu thương. Mối tương giao giữa anh và cô đã rộng mở hơn và bớt phức tạp đi. Chỉ đơn giản như việc cô lên tiếng hỏi anh.
Nhưng vẻ nhục cảm lôi cuốn trong mắt anh cũng đủ khiến cho dòng máu trong cô muốn sôi sục cả ngày. Cô nhìn lên, độ sôi của máu tăng lên chút ít khi Dane chậm rãi đi vào với chiếc tô bê trên tay. Cô giục mắt mình quay trở lại với màn hình máy tính và nhiệm vụ của đôi bàn tay. Buộc chính cô phải tập trung. Còn hàng đống ảnh chất lượng cực chuẩn cần được duyệt. Cô ngạc nhiên bởi chất lượng ảnh quá tuyệt. Rốt cuộc thì những kỹ năng và kinh nghiệm nhiếp ảnh của Luc cũng đã đủ dạy cô rồi.
“Cho anh dụ em với món kem này nào.”
“Đợi em chút nữa thôi.” Mắt cô không rời màn hình, nhưng các cơ quan cảm giác khác đã ngay lập tức cảm nhận nó - cô có thể “vận công” đa nhiệm vụ. m sắc ngọt ngào trong giọng nói của anh mơn trớn sau gáy cô. Hương xà bông anh dùng.
Nhiệt lượng đã đạt đến độ sôi, chẳng buồn suy nghĩ, cô ngả người lui để cọ đầu mình vào phần bụng anh. Lơ đãng, cô cố nhớ lại những ngày trước khi cô thèm được chạm vào anh đến mãnh liệt. “Tấm này.” Cô nhấp chuột để nhìn kỹ hơn.
Đó là tấm hình chụp Dane mặc chiếc áo khoác màu xám phớt xanh, một chân chống lên tảng đá, đại dương thăm thẳm với những con sóng bạc đầu làm nên bức phông nền đẹp lộng lẫy. Cô đã chọn góc chụp nghiêng bốn mươi lăm độ cho tấm hình này.
“Không tệ.”
“Không tệ thôi sao? Phải nói là quá tuyệt đỉnh. Xong rồi...” Cô lưu hình vào một thư mục vừa khởi tạo, rồi nhấp chuột vào tấm tiếp theo. “Anh đang nói gì về chủ đề quyến rũ nhỉ? Đợi đã...” Cô chúi về phía trước, như bị thôi miên trước khả năng chụp ảnh của mình. Cô thôi nhịp nhịp chân, để chúng đứng yên trên sàn. “Tấm này. Phải... chính nó...”
Trong tấm hình Dane bắt chéo tay trước ngực, anh đứng tựa vào những tảng đá nâu xám bị nắng mưa dãi dầu mạn hướng về biển của đảo Granite. Anh mặc một chiếc áo len cổ chữ V tối màu cùng quần bò, mắt xa xăm hướng về Nam Cực. “Vẻ đăm chiêu của anh không khác gì người mẫu chuyên nghiệp. Xem qua dạng trang web nào, tèn tén ten, nhân vật chính đây.” Đến cả những lọn tóc của anh xuôi theo chiều gió bất chợt thổi trên đảo cũng cô cùng ăn khớp với tấm hình. “Anh thấy ổn không? Đáng đưa lên trang web của em phải không? Khi em xây dựng web riêng, em sẽ chọn tấm này.”
“Anh và em sẽ bàn đến chuyện đó. Nhưng phải để sau.”
“Gì thì gì, chắc chắn phải có tấm đó.” Cô lưu tấm hình vào thư mục riêng. Rồi bỗng nhiên kêu ré lên vì cảm giác lành lạnh bò bên cổ.
“Kem nào.” Anh nâng một thìa đầy trước miệng cô.
“Vị sáp ong à anh?” Cô chấm lưỡi nếm thử.
“Còn có thể là vị gì khác nữa chứ?”
Cô ngậm cả thìa vào miệng để cho miếng kem mát lạnh chảy tràn trên mặt lưỡi. Khi đã nhấm nháp đến giọt cuối cùng và nếm môi thèm thuồng, cô nói, “Em nghĩ anh đang đề cập đến thứ gì đó quyến rũ.”
“Thế thì chắc là món kem này rồi.” Lưỡi anh ve vuốt cổ của cô, rồi đến môi và răng anh cũng nhập cuộc, mơn trớn và vỗ về da thịt cô. “Như thế đã đủ quyến rũ chưa nhỉ?”
Cô nhắm mắt, nghiêng nghiêng cổ để tận hưởng lâu hơn cảm giác đó, phấn khích khi đầu lưỡi lạnh và ẩm ướt trượt theo xương đòn mình. “Cũng có thể. Còn tùy xem ai là người mời.” Chính cô còn có thể cảm nhận thân thể mình như tan ra, chảy tràn trên chiếc ghế da to xuống sàn nhà. Cô giữ chặt mép bàn. “Và còn tùy món được mời là gì nữa chứ.”
Nghe tiếng lanh canh khi anh đặt cốc kem cạnh chiếc máy vi tính, toàn thân cô rung lên những đợt sóng báo trước. Đôi tay anh trượt trên vai cô rồi hạ dần xuống. Vào trong chiếc áo phông ngoại cỡ cổ trễ, trên bầu vú cô. Nhận thấy xung quanh nhũ hoa cô những đường tròn đồng tâm tỏa rộng dần cho đến khi cô bắt đầu lảng ra. Đầu cô ngửa ra sau ghế.
Cô nghe âm thanh đường vải bị xé, phần cổ chiếc áo phông bươm ra. Với cử động nhanh gọn, anh xé toạc áo theo đường rách giữa cổ, để lộ tấm thân trần của cô chỉ còn chiếc quần che chở. Lòng bàn tay anh ấm nóng xoa dịu phần bụng cô. Đầu chúi về trước, cô quan sát chính thân thể mình. Vẻ đối lập của đôi tay cứng cáp, rám nâu của anh trên làn da trắng trẻo đang run rẩy của cô.
Rồi cô tiếp tục dõi mắt, gần như nín thở, khi cả hai tay anh luồng xuống lần vải trơn viền đăng ten tía phủ bên hông cô. Nhục cảm đầy mời gọi dường như len vào từng ngóc ngách tế bào trong cô.
Một tiếng còi xa xăm ré lên. Cô mang máng nhận ra qua tiếng kêu rền của máy tính, có ai đó dưới đường đang chơi những bản nhạc rộn ràng. Và rồi cô chẳng còn nhận biết được điều gì khác nữa.
Những múi cơ bụng cô co lại rồi giãn ra. Tay cô rời khỏi bàn, yếu ớt buông dọc thân. Cặp giò cô rã rời như thể bàn chân cô đã trượt đi đâu mất trên ván sàn bóng loáng.
Ôi, thiên đường diệu kỳ... Sao nàng có thể để cho mình nhanh chóng phục tùng đến vậy? Cô lờ mờ tự hỏi bản thân. Giọng nói nhỏ xíu trong đầu cảnh báo rằng cứ để cho người khác ra lệnh cho mình theo kiểu này thì chẳng khác nào khúc dạo đầu của một tai họa. Mà bởi vì đây lại là Dane, anh không chỉ chiếm hữu thân thể cô - anh còn tước đoạt cả trái tim cô nữa. Trái tim cô đã thề nguyền rằng sẽ chẳng để gã đàn ông nào chạm tới nữa. Nhưng chẳng hiểu sao cô chẳng thể cử động được, chỉ nằm vô vọng để mặc anh tiếp tục.
Một bàn tay to nhấc lên, quờ trúng mấy phím trên bàn phím. Chế độ chờ biến mất; hình cô vụt chiếm ngự màn hình. “Em thấy gì nào?” tiếng anh phát ra từ đằng sau cô.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lơ đãng, chiếc cằm uể oải, chỉ muốn tắt đi. Trống rỗng. Cô chỉ thấy người phụ nữ hiện tại. Đắm đuối, mê đắm và dường như đang lạc lối.
Cô bắt gặp cả tia sợ hãi trong chiều sâu hun hút của đam mê tự ánh nhìn.
“Không phải em,” cô choáng váng thì thầm. Nhìn vào màn hình, cô thấy gương mặt anh xuất hiện bên cạnh cô khi anh cúi xuống cạnh cô. “Người phụ nữ đó không phải là em...” Cô cố phản kháng, nhưng ánh mắt Dane đủ sức kiềm giữ cô như bất cứ áp lực thể chất nào.
“Không.” Anh thì thầm. “Chính là em.”
Mắt anh lãng đãng màu khói khi những ngón tay chạm dòng ấm nóng trong cô, những ngón tay khám phá vút lên thiên đường. Cằm anh cọ vào hõm da giữa cổ và vai cô; hơi thở anh phả trên ngực cô.
Ngón tay anh chậm rãi kéo tay ra, làm dậy nên những làn sóng đồng tâm rồi lại tìm đường trở vào. Anh chạm vào đâu, sự ấm nóng lần theo đến đó. Thư thái. Những làn sóng ấm áp mải miết gợn lên bên trong cô khi camera của máy tính ghi lại hình ảnh.
Rồi cô chẳng còn nhìn thấy thứ gì khác ngoài khoái cảm mãnh liệt cuốn cô đi.
Tiếng nhạc chuông rộn rã phát ra từ điện thoại của Dane kéo cô choáng váng trở lại với thực tại. Bầu không khí ù ù với hơi ấm của anh tản mác dần. Anh bước tới đầu kia của chiếc bàn chữ L để nghe máy.
“Jus à,” cô nghe anh nói, như thể chính anh bị buốn vào công việc bên máy tính chứ không phải cô. “Không, không có gì quan trọng đâu.”
Anh tặc lưỡi, ánh lấp lánh tươi vui trong mắt cô mờ dần. Liệu anh thực sự hiểu anh và cô đang làm gì không? Cắn vành môi, cô kéo hai vạt bị xé rách của chiếc áo phông lại sát nhau, tắt màn hình máy tính để khỏi phải nhìn hình mình.
“Tớ cũng đoán thế.” Giọng bông đùa thoát ra từ cổ họng anh mới nhẹ nhàng làm sao? “Sao lại phải gấp thế nhỉ?” Anh gật đầu, nụ cười nhếch môi hiện hình trên khuôn mặt anh. “Nếu gặp phải trường hợp đó, làm thế nào tớ từ chối được?”
Cô nghe tiếng anh giở báo sột soạt nên liếc trộm về phía anh. Anh ghi chú vội điều gì đó rồi nói. “Ừ đúng rồi, cô ấy đang ở đây.” Anh quay đi tránh nhìn cô khi nói. Có lẽ anh đang tán chuyện thời tiết. “Không...” Anh so vai, một tay nắm lại chặn trên bàn. “Đúng rồi, đó là thông báo chính thức mà bọn mình sẽ công bố.” Căn phòng lặng yên khi anh nghe Justin nói, rồi một tiếng cười trầm trầm của anh. “Tớ không nghĩ thế.”
Phải chăng anh đang hối tiếc vì không được thỏa thuê theo đuổi bất kỳ cô gái nào mà anh thấy thích vào bất kỳ thời điểm nào? Cơn run rẩy làm lạnh cóng hơi nóng ấm lóng lánh cô vừa tận hưởng chỉ mới vài phút trước.
Cô muốn anh nhìn cô theo cái cách trước đây anh vẫn nhìn cô. Để biểu lộ vài điều ngụ ý rằng anh vui thích vì những gì anh và cô vừa cùng trải qua, những điều hoàn toàn không xuất phát từ một phía.
Đôi chân cô đã ổn định trở lại, đủ để nâng đỡ toàn thân, thế nên cô đứng dậy, đi ngang qua anh, kéo chiếc ghế theo cùng. Anh mân mê cây bút khi cô dọn đường ngang qua lối giữa hai người anh và chiếc bàn; chụp được cây bút khi đang rơi, anh viết thêm dòng gì đó trên xấp giấy mình.
Khi chạm đầu ngón tay qua cằm anh, cô cảm nhận những sợi râu cứng bên dưới. “Gì cơ?” cô nói to, mắt chăm chăm nhìn anh. Đôi đồng tử của anh như muốn nuốt gọn mống mắt cô cho đến khi chỉ còn lại một vành mỏng mảnh màu bạc tan chảy. Tính cách tự tin vốn có của anh trong kinh doanh đã bay biến đâu cả. Những điều anh vừa định nói với Justin líu ríu nép vào nhau thành dấu lặng.
Cuối cùng cô đã thu hút được sự chú ý của anh. Cô đã buộc Dane phải để tâm đến điều cô muốn. Không phải Mariel bé bỏng bạn của anh từ thuở ấu thơ, không phải cô nàng Mariel thuận thỏa hiệp vì lợi ích từ cả hai phía, mà là người phụ nữ gợi cảm đã gần gũi anh đêm qua.
Anh lắc đầu. “Cậu nhắc lại lần nữa, được không Jus?”
Cô làm xao động vẻ ngoài bình thản, làm sao nhãng đầu óc vốn rất chính xác của anh. Trước đây cô chưa từng cảm nhận kiểu quyền lực của nữ tính mạnh mẽ trong mình. Giờ đây nó chảy tràn trong từng đường gân thớ thịt cô như thứ rượu mạnh công hiệu nhất, cho đến khi cô thấy mơ mơ màng màng.
Với cơn dâng trào của chất men say đó, cô mỉm cười mân mê ngực anh, khiến cho anh phải tựa người trên ghế. Vị thế của anh đã có phần giảm sút.
“Tớ sẽ... à, ờ... cần cậu gửi mail cho tớ thông tin đó vào tối nay.”
Lòng tự tin tuôn trào, cô bật tung chiếc áo phông bị xé rách, đứng trước anh, trên người chẳng còn gì khác hơn chiếc quần ren.
“Khi nào thì chúng ta... ừm... khi nào...?” Giọng anh ề à hẳn.
Cô trượt bàn tay dọc hông, cởi bỏ cả những món trang phục cuối cùng, ném tung qua vai. Chiếc quần chọn chỗ đáp trên bàn anh, xạch một tiếng lặng lẽ.
Mắt anh ngước nhìn lên. “Không. Mọi thứ đều ổn. Suôn sẻ cả,” anh ngừng lời ở đó khi cô khéo léo điều khiển tay xuống “mặt tiền” quần anh.
Không làm đứt giao cầu nhãn, cô tước điện thoại khỏi tay anh. “Tạm biệt anh nhé, Justin,” cô nói rồi ngắt máy. Cô đã điều chỉnh được Dane, thỏa mãn vì đã gặt hái được kết quả mong muốn. Ừ, đúng, cô nhìn thấy cả ánh thất vọng và ước vọng, cả hai đều sắc tựa dao bén ngọt và tỏa lấp lánh trong đôi mắt xám đó.
“Ngay lúc này đây...” cô kéo khóa, bám lấy anh trọn cả đôi tay. “Thứ em khát thèm không chỉ là một cây kem.”
Nét cười nhẹ nhàng của Dane trở nên khó nhằn. Huyết quản anh chảy dồn từ tai xuống hang, len lỏi đến từng tế bào giữa chặng đường đó. “Anh phải để tâm đến em rồi,” anh lẩm bẩm trước khi cô ấn môi mình vào môi anh, chiếm hữu anh bằng những lượt cắn nhanh ngấu nghiến. Những cái liếm dài ngọt ngào gợi cảm trên làn da đang nổi sốt làm mát lành cả bầu không khí khi cô tận hưởng cằm anh, cổ anh, cả đôi bờ vai anh.
Cô cuốn anh vào bên trong bằng tiếng kêu bùng phát giữa bốn bức tường và vọng lại như tiếng sấm rền bên tai anh. Chế ngự, chinh phục, chiến thắng. Anh nhìn thấy tất cả trong ánh lửa màu lục bảo trong đôi mắt cô. Anh đón lấy môi cô, cảm nhận tất cả trên làn môi cô.
Đến lượt mình, anh sở hữu cô với đôi tay không ngừng thăm dò và ghì riết điên cuồng. Cho cô những gì cô muốn, đón nhận những gì cô trao anh. Khẩn thiết, táo báo, ban sơ.
Chẳng hề dịu dàng, chẳng hề gượng nhẹ. Như một cuộc đua dữ dội đang đến hồi kết. Và khi đã trải qua tất cả các cung bậc, cô sụp người tựa vào anh, tưởng như chừng đó vẫn là chưa đủ. Anh vẫn muốn nhiều hơn thế. Anh muốn khám phá cả bên dưới làn da cô, xoáy gọn cả bên trong tâm trí cô. Tất cả. Hòa thành một.
Nguy hiểm vô cùng - nỗi khát thèm không có điểm dừng. Đây là toàn bộ nhu cầu cấp bách. Anh hứng thú với chuyện chăn gối. Nhưng cơn điên loạn bất chợt như thế này chẳng khác nào một chất gây nghiện không rõ bến bờ giới hạn. Điều khiến anh tự nhủ là: Chính xác ra nó là cái quái gì?
Vài năm trước, cũng trong phút giây điên dại, anh thậm chí đã nghĩ chính anh đang yêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ ba bảy hăm mốt ngày. Tình yêu không bền. Chỉ đơn giản khả năng yêu không nằm trong bộ gen của anh.
Một tay vuốt tóc cô, anh hít lấy hít để mùi hương gợi cảm và làn da ấm nóng. Anh đẩy nhẹ gáy cô, để cô ngước nhìn anh bằng cặp mắt sáng ngời.
“Tuyệt quá,” cô nói trong hơi thở. “Em thấy rất tuyệt. Ý em là em thực sự thất vô cùng tuyệt vời.”
Nụ cười dâng lên và thoát ra từ cổ họng anh đan quyện vẻ thích thú và cả niềm yêu. “Là anh đây, hãy nghĩ đó là anh.”
Thích thú và yêu thương. Đáng ra anh phải biết rằng mọi thứ sẽ trở nên vô cùng đơn giản nếu anh gắn bó cùng Mariel.
Đó chính là trung tâm rắc rối.
Vẻ hài hước nhẹ nhàng tan dần. “Mai anh có việc phải đi.” Anh chà nhẹ ngón tay qua cằm Mariel.
“Em cứ nghĩ anh đang chuẩn bị cho chuyến đi?”
“Đúng vậy. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ với hệ thống máy tính mà bọn anh thiết lập cách đây vài tuần. Đồng nghĩa với chuyến công tác ngắn ngày đến Mount. Gambier.”
Chuyến đi trong ngày. “Thế mà Justin Không đi được sao?”
“Jus và Cass đang bận rộn với kế hoạch sinh em bé, hôm nay hình như là chu kỳ rụng trứng của Cass. Theo như phép tính toán của Cass thì sáng mai là thời điểm chính xác nhất.”
Mắt cô mở to đầy hoài nghi. “Cô ấy xác định được chính xác cả giờ nữa sao? Anh có tin được không?”
“Jus bảo anh thế.” Ý nghĩ của cô khiến anh mỉm cười. “Anh còn biết nói gì khác nữa?”
Cô cũng bật cười. “Không nói gì khác ngoài lời đồng ý, em đoán thế.” Mặt cô dịu lại, mắt cô long lanh, như có giọt sương đọng trên cây lá mùa xuân. “Sinh con...”
Bất thần hình ảnh xinh xắn đáng yêu lẻn qua tâm trí anh. Mariel nựng nịu một đứa trẻ con. Đứa con anh, anh nghiến chặt hàm chống lại xúc cảm mãnh liệt lạ lẫm cuộn dâng từ ngực.
Anh lắc đầu cố giũ sạch những ý nghĩ vẩn vơ có mối liên hệ gần gũi, sâu đậm và khiến anh lầm lẫn với quan hệ hiện tại còn nằm trong vòng kiểm soát giữa anh và Mariel.
“Như thế thật thích,” cô nói tiếp, như thể chẳng hề để tâm gì đến vẻ im lặng của anh. “Em muốn triển khai ý tưởng, phác qua vài mẫu. Kiếm một thợ may lành nghề... Em phải làm cho xong khi không có anh ở đây làm em phân tâm.”
Đôi mày anh nhướng lên. “Anh á? Anh làm em phân tâm sao? Em có thể nói như vậy sau tất cả những gì vừa diễn ra ở đây sao?”
“Chỉ cần anh đứng cùng phòng cũng đã thừa sức làm em phân tâm rồi Dane. Lúc nào cũng như thế. Nhưng giờ thì em vừa khám phá ra một điều em gây sao lãng cho anh.”
Ánh mắt anh quét một lượt trên làn da trần nuột nà của cô. Một lần nữa toàn thân anh xốn xang những ước muốn. Vật lộn với những cảm xúc phi lý càng lúc càng không ngừng tăng, anh nhún vai nói, “Anh đoán cuối cùng chúng ta cũng sẽ gạt bỏ được cả thôi.”
Đôi vai anh như căng lên. Một sự im lặng nặng nề như muốn bóp nghẹt bầu không khí. “Em hết sức mong là thế.” Giọng của cô vỡ ra khi cô rời anh. Cô lấy đồ trên bàn, khoác vội chiếc áo phông bị xé của anh rồi lướt về phía cửa.
Anh ước sao cô quay lại đề anh có thể nhìn thấy vẻ mặt cô. “Một lúc nữa anh vào với em.”
“Không hẳn là ý hay đâu.” Cô ngừng lại bên cửa. Đến lúc đó cô mới quay mặt về phía anh, ánh mắt cô thực sự khó ước đoán. Tuy nhiên, đôi môi mím chặt của cô đã tự bộc lộ. Cô buộc môi mình gần hé một nụ cười khi thấy anh nhìn cô rồi nói, “Chúng mình sẽ mất cả đêm không để cho nhau ngủ và em sẽ mệt lử mất. Ngủ ngon nhé Dane.”
Anh ngồi lại một lúc lâu, nhìn chằm chằm ô cửa tối mịt. Anh vẫn có thể nghe tiếng cô bước trong phòng, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của cô còn vương lại. Làm thế nào anh có thể quay trở lại cuộc sống thường nhật mà không có cô khi toàn bộ chuyện này chấm dứt đây?
Anh vuốt tay qua mái tóc, cảm thấy rối mù như một con chip điện tử lạc giữa chiếc bánh nướng. “Áo đẹp nhỉ?”
Cô lắc lắc đầu, vẻ không tin tưởng, mắt cô ánh lên vẻ trêu đùa. “Chắc chăn là thế rồi. Chất liệu len tốt nhất đấy anh. Nói về cảm giác của anh ấy.”
Cô nâng chiếc áo lên ngang tầm mặt anh, ve vuốt vải áo lên má anh. “Nhẹ, nhưng ấm.”
Anh chưa bao giờ chạm vào món vải tạo cảm giác dễ chịu như thế. Trí tưởng tượng của anh đã bay vọt đến cảm giác cùng cô nằm trên tấm thảm bằng thứ chất liệu này, để xúc cảm cuốn vào nhau. “Và em muốn anh mặc chiếc áo này. Giữa cái nóng ba mươi lăm độ sao?”
“Tất nhiên không kèm một lời phàn nàn nào.”
Anh nhăn nhó liếc mớ đồ trong phòng. “Còn bộ nào được em lên lịch nữa?”
“Gượm hẵng nào, các mẫu ở đây đều theo phong cách thường nhật. Chỉ chừa ra một mẫu thôi.” Cô tiến đến chỗ chiếc túi nhựa, kéo khóa, để lộ ra một bộ trang phục cổ điển.
“Lúc nào cũng phải chừa ra một thứ,” anh lẩm bẩm, ánh mắt thiếu thiện cảm với bộ quần áo.
“Đợi đến lúc anh nhìn thấy áo đã nào...” Cô mở một chiếc túi khác, kéo nó ra.
Một lúc sao, anh nhìn chằm chằm hình ảnh mình phản chiếu trong tấm gương lớn cao ngang người. Anh quan sát mình một lúc lâu. Chiếc áo trông giống kiểu sơ mi truyền thống, nhưng... “Phần trước áo trong suốt.”
“Chỉ có phần trên của áo là trong suốt thôi,” cô chỉnh lại. “Chiếc áo này trong suốt, nhưng không hoàn toàn thế. Chỉ vừa đủ để lộ ra làn da đẹp đẽ bên dưới...” Ánh mắt cô ngắm nghía phần vạt áo dưới của anh như một chiếc găng tay mềm mại nóng bỏng. “Chúng ta sẽ lấy bối cảnh phía trước vườn.”
Bỗng nhiên hơi nóng dồn về giữa háng anh, anh phải chuyển thế đứng ngay. “Nếu em còn nhìn anh theo kiểu đó, chắc chắn tấm hình không dùng cho bộ catalog được đâu.”
Cô nhoẻn cười, đôi môi đầy đặn đánh son bóng gợi cảm và mời gọi. “Có thể em sẽ suy nghĩ xem có nên giữ bức hình cho riêng mình không. Coi như một món đồ kỷ niệm.”
Cười đáp lại rồi tóm lấy tay cô, anh nghiêng người, áp môi mình trên làn môi cô, thầm thì, “Sao phải giữ vật kỷ niệm khi mà em có thể có phiên bản thực trăm phần trăm chứ?”
Ngay khi những lời đó được thốt ra, anh đã hiểu được vì sao. Cô dợm người quay đi. Nhắc lại cái ngày anh và cô mỗi người đi theo một hướng của riêng mình. Anh vật lộn với cảm giác cô làm anh tan nát từ bên trong. Mối quan hệ bền vững không nằm trong thỏa thuận giữa anh và cô. Anh muốn cuộc đời mình cứ êm đềm thế này thôi. Đã như thế. Và sẽ như thế.
Sực người định thần, anh thả lỏng những ngón tay cứng đơ của mình, để buông tay cô ra và lướt nhẹ tay mình trên cánh tay mảnh dẻ của cô.
“Dane...” Cô ngước nhìn anh. Khao khát vẫn cháy bỏng trong đáy mắt cô, nhưng vẻ vui tươi đã nhạt nhòa hẳn. “Hôm nay chúng ta chỉ giữ mức nhẹ nhàng thôi nhé? Đối với em, công đoạn chuẩn bị này quan trọng vô cùng.”
“Chắc chắn rồi.” Anh cố rũ hết những cảm xúc trái ngược trong tâm trí. “Giờ thì đi thực hiện màn trình diễn tư thế chụp, để giải thoát cho anh khỏi thứ công cụ tra tấn này nào.”
Nửa giờ sau, trong bộ sậu quần bò áo phông, Dane cùng Mariel men dọc bờ biển ra khu phía nam thành phố. Họ ngang qua những quả đồi lúp xúp trơ màu bánh mỳ khô và một vạt biển mùa hè xanh ngắt. Con đường đông đúc khách du lịch hăm hở tiến về khu nghỉ mát đang trải ra tít tắp trước họ.
“Em đã đọc bài trên báo sáng nay chưa?”
“Em không có thời gian.” Cô với tay lấy tờ báo dưới chân mình, xem lướt qua cho đến khi lật đến mục xã hội với tấm hình anh và cô đang từ trên cầu thang bước xuống phòng tiệc chính.
“Thế nào?” câu hỏi của anh gieo vào bầu không khí im lặng.
“Cặp đôi hot nhất dịp Tân niên,” cô đọc to thành tiếng. “Bao lâu nữa thì Chàng trai của năm quen thuộc của chúng ta sẽ từ bỏ danh hiệu này?” Anh nghe thấy chất vải bò sột soài khi cô khẽ chạm tay lên đùi. “Đúng choc thứ mà anh và em mong muốn.”
Cô tiếp tục đọc thầm thêm chút nữa. “Rất nhiều hoạt động cho quỹ OzRemote. Bài báo viết trong vòng hơn một tuần nữa anh sẽ lên phương Bắc.” Cô gập tờ báo lại rồi thả nó cạnh chân mình.
“Anh đã sắp xếp chuyến đi xen vào lịch làm việc Justin sẽ giữ quyền điều hành công ty. Em đi cùng anh nhé!” Anh không nhận ra mình vừa nói thành lời thứ vốn nằm trong suy nghĩ của anh, cho đến khi cảm nhận được ánh nhìn của cô.
Cô ngừng lại hồi lâu rồi nói, “Em không đi đâu.” Và cô ngừng tiếp thêm lúc nữa. “Đấy sẽ là những giây phút trọng đại đối với anh. Không nên để mối quan hệ của chúng ta làm lu mờ công việc lớn lao anh đang thực hiện. Hơn nữa,” cô nói tiếp với vẻ hào hứng hơn, “Em sẽ phải chạy bở hơi tai theo công việc của riêng em.”
Anh vươn tay, chạm lấy tay nàng. “Tiệc tối qua diễn ra êm thấm cũng nhờ có em. Nếu thiếu em chắc không được thành công như thế.”
“Nhắc đến tối hôm qua... anh kể cho em nghe về Barbara đi.”
“Em muốn biết về Barbara?” Anh lắc đầu. “Con mụ độc địa.”
“Cả anh và bà ta hình như đã mặt nặng mày nhẹ với nhau trên sàn khiêu vũ.”
“Anh đã nói những điều đáng ra phải nói từ mấy năm nay rồi. Mụ ta không được hài lòng cho lắm.”
“Như vậy có nghĩa là...?”
“Mụ ta là đồ quỷ cái dùng sắc đẹp để lừa lọc đàn ông.”
“Anh nặng lời quá. Sao anh lại nói thế?”
“Cách đây vài năm, anh gặp Barbara ở ngoài một khách sạn, khi mụ ta đang quấn quýt với một thằng trẻ măng, cho dù lúc đó mụ tỏ ra hết sức tận tụy với bố anh.”
“Sao anh không kể với bác?”
“Anh đã thử rồi. Nhưng ông chỉ trích anh can thiệp vào cuộc sống riêng của ông và bảo anh đừng có lôi phiền hà cho ông.” Người anh căng thẳng, những ngón tay bấu chặt bánh lái. “Kể từ đó anh chưa trở lại nhà lần nào nữa.”
“Bác đã kể rất nhiều về anh khi anh và bà tar a nhảy. Em còn đề ý thấy lúc anh và bác ở ngoài phòng tiệc chính. Anh sẽ hối tiếc đấy Dane. Hối tiếc nhiều là đằng khác.”
Một luồng cảm xúc mới dâng lên trong lồng ngực anh và ngừng lại ở họng. “Ông đã đề nghị anh cùng bỏ lại quá khứ sau lưng.”
Cô chạm vào vai anh. “Dane, gia đình anh đấy. Cần có lòng bao dung. Anh có nghĩ anh đủ sức sửa những cây cầu nối không?”
Anh nuốt khan, dồn nén cơn nhói đau và dán mắt vào đường đi. “Vậy em có nghĩ chiều nay Adelaide sẽ đảo lộn bởi một trận động đất không?”
***
Đến tối hôm đó, Mariel chui vào một trong những chiếc áo phông cỡ to nhất của Dane, ngồi vắt chéo chân trước màn hình máy vi tính của anh để tải những bức hình chụp trong ngày lên mạng. Trong khi xem lướt qua các bức hình, cô chẳng thể nào ngăn cơn quấy quả của ý nghĩ về đêm nay.
Miễn sao cô vẫn giữ được thỏa thuận đi hướng. Tập trung vào giây hiện tại. Coi tất cả như một ngày bình thường. Hôm nay cả cô và anh đều làm rất tốt, cô nghĩ thế. Anh rất để tâm đến lời cô và cũng rất chừng mực. Thực sự rất ngọt ngào. Khi anh ôm cô, cô cảm nhận cảm giác ấm áp và được yêu thương. Mối tương giao giữa anh và cô đã rộng mở hơn và bớt phức tạp đi. Chỉ đơn giản như việc cô lên tiếng hỏi anh.
Nhưng vẻ nhục cảm lôi cuốn trong mắt anh cũng đủ khiến cho dòng máu trong cô muốn sôi sục cả ngày. Cô nhìn lên, độ sôi của máu tăng lên chút ít khi Dane chậm rãi đi vào với chiếc tô bê trên tay. Cô giục mắt mình quay trở lại với màn hình máy tính và nhiệm vụ của đôi bàn tay. Buộc chính cô phải tập trung. Còn hàng đống ảnh chất lượng cực chuẩn cần được duyệt. Cô ngạc nhiên bởi chất lượng ảnh quá tuyệt. Rốt cuộc thì những kỹ năng và kinh nghiệm nhiếp ảnh của Luc cũng đã đủ dạy cô rồi.
“Cho anh dụ em với món kem này nào.”
“Đợi em chút nữa thôi.” Mắt cô không rời màn hình, nhưng các cơ quan cảm giác khác đã ngay lập tức cảm nhận nó - cô có thể “vận công” đa nhiệm vụ. m sắc ngọt ngào trong giọng nói của anh mơn trớn sau gáy cô. Hương xà bông anh dùng.
Nhiệt lượng đã đạt đến độ sôi, chẳng buồn suy nghĩ, cô ngả người lui để cọ đầu mình vào phần bụng anh. Lơ đãng, cô cố nhớ lại những ngày trước khi cô thèm được chạm vào anh đến mãnh liệt. “Tấm này.” Cô nhấp chuột để nhìn kỹ hơn.
Đó là tấm hình chụp Dane mặc chiếc áo khoác màu xám phớt xanh, một chân chống lên tảng đá, đại dương thăm thẳm với những con sóng bạc đầu làm nên bức phông nền đẹp lộng lẫy. Cô đã chọn góc chụp nghiêng bốn mươi lăm độ cho tấm hình này.
“Không tệ.”
“Không tệ thôi sao? Phải nói là quá tuyệt đỉnh. Xong rồi...” Cô lưu hình vào một thư mục vừa khởi tạo, rồi nhấp chuột vào tấm tiếp theo. “Anh đang nói gì về chủ đề quyến rũ nhỉ? Đợi đã...” Cô chúi về phía trước, như bị thôi miên trước khả năng chụp ảnh của mình. Cô thôi nhịp nhịp chân, để chúng đứng yên trên sàn. “Tấm này. Phải... chính nó...”
Trong tấm hình Dane bắt chéo tay trước ngực, anh đứng tựa vào những tảng đá nâu xám bị nắng mưa dãi dầu mạn hướng về biển của đảo Granite. Anh mặc một chiếc áo len cổ chữ V tối màu cùng quần bò, mắt xa xăm hướng về Nam Cực. “Vẻ đăm chiêu của anh không khác gì người mẫu chuyên nghiệp. Xem qua dạng trang web nào, tèn tén ten, nhân vật chính đây.” Đến cả những lọn tóc của anh xuôi theo chiều gió bất chợt thổi trên đảo cũng cô cùng ăn khớp với tấm hình. “Anh thấy ổn không? Đáng đưa lên trang web của em phải không? Khi em xây dựng web riêng, em sẽ chọn tấm này.”
“Anh và em sẽ bàn đến chuyện đó. Nhưng phải để sau.”
“Gì thì gì, chắc chắn phải có tấm đó.” Cô lưu tấm hình vào thư mục riêng. Rồi bỗng nhiên kêu ré lên vì cảm giác lành lạnh bò bên cổ.
“Kem nào.” Anh nâng một thìa đầy trước miệng cô.
“Vị sáp ong à anh?” Cô chấm lưỡi nếm thử.
“Còn có thể là vị gì khác nữa chứ?”
Cô ngậm cả thìa vào miệng để cho miếng kem mát lạnh chảy tràn trên mặt lưỡi. Khi đã nhấm nháp đến giọt cuối cùng và nếm môi thèm thuồng, cô nói, “Em nghĩ anh đang đề cập đến thứ gì đó quyến rũ.”
“Thế thì chắc là món kem này rồi.” Lưỡi anh ve vuốt cổ của cô, rồi đến môi và răng anh cũng nhập cuộc, mơn trớn và vỗ về da thịt cô. “Như thế đã đủ quyến rũ chưa nhỉ?”
Cô nhắm mắt, nghiêng nghiêng cổ để tận hưởng lâu hơn cảm giác đó, phấn khích khi đầu lưỡi lạnh và ẩm ướt trượt theo xương đòn mình. “Cũng có thể. Còn tùy xem ai là người mời.” Chính cô còn có thể cảm nhận thân thể mình như tan ra, chảy tràn trên chiếc ghế da to xuống sàn nhà. Cô giữ chặt mép bàn. “Và còn tùy món được mời là gì nữa chứ.”
Nghe tiếng lanh canh khi anh đặt cốc kem cạnh chiếc máy vi tính, toàn thân cô rung lên những đợt sóng báo trước. Đôi tay anh trượt trên vai cô rồi hạ dần xuống. Vào trong chiếc áo phông ngoại cỡ cổ trễ, trên bầu vú cô. Nhận thấy xung quanh nhũ hoa cô những đường tròn đồng tâm tỏa rộng dần cho đến khi cô bắt đầu lảng ra. Đầu cô ngửa ra sau ghế.
Cô nghe âm thanh đường vải bị xé, phần cổ chiếc áo phông bươm ra. Với cử động nhanh gọn, anh xé toạc áo theo đường rách giữa cổ, để lộ tấm thân trần của cô chỉ còn chiếc quần che chở. Lòng bàn tay anh ấm nóng xoa dịu phần bụng cô. Đầu chúi về trước, cô quan sát chính thân thể mình. Vẻ đối lập của đôi tay cứng cáp, rám nâu của anh trên làn da trắng trẻo đang run rẩy của cô.
Rồi cô tiếp tục dõi mắt, gần như nín thở, khi cả hai tay anh luồng xuống lần vải trơn viền đăng ten tía phủ bên hông cô. Nhục cảm đầy mời gọi dường như len vào từng ngóc ngách tế bào trong cô.
Một tiếng còi xa xăm ré lên. Cô mang máng nhận ra qua tiếng kêu rền của máy tính, có ai đó dưới đường đang chơi những bản nhạc rộn ràng. Và rồi cô chẳng còn nhận biết được điều gì khác nữa.
Những múi cơ bụng cô co lại rồi giãn ra. Tay cô rời khỏi bàn, yếu ớt buông dọc thân. Cặp giò cô rã rời như thể bàn chân cô đã trượt đi đâu mất trên ván sàn bóng loáng.
Ôi, thiên đường diệu kỳ... Sao nàng có thể để cho mình nhanh chóng phục tùng đến vậy? Cô lờ mờ tự hỏi bản thân. Giọng nói nhỏ xíu trong đầu cảnh báo rằng cứ để cho người khác ra lệnh cho mình theo kiểu này thì chẳng khác nào khúc dạo đầu của một tai họa. Mà bởi vì đây lại là Dane, anh không chỉ chiếm hữu thân thể cô - anh còn tước đoạt cả trái tim cô nữa. Trái tim cô đã thề nguyền rằng sẽ chẳng để gã đàn ông nào chạm tới nữa. Nhưng chẳng hiểu sao cô chẳng thể cử động được, chỉ nằm vô vọng để mặc anh tiếp tục.
Một bàn tay to nhấc lên, quờ trúng mấy phím trên bàn phím. Chế độ chờ biến mất; hình cô vụt chiếm ngự màn hình. “Em thấy gì nào?” tiếng anh phát ra từ đằng sau cô.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lơ đãng, chiếc cằm uể oải, chỉ muốn tắt đi. Trống rỗng. Cô chỉ thấy người phụ nữ hiện tại. Đắm đuối, mê đắm và dường như đang lạc lối.
Cô bắt gặp cả tia sợ hãi trong chiều sâu hun hút của đam mê tự ánh nhìn.
“Không phải em,” cô choáng váng thì thầm. Nhìn vào màn hình, cô thấy gương mặt anh xuất hiện bên cạnh cô khi anh cúi xuống cạnh cô. “Người phụ nữ đó không phải là em...” Cô cố phản kháng, nhưng ánh mắt Dane đủ sức kiềm giữ cô như bất cứ áp lực thể chất nào.
“Không.” Anh thì thầm. “Chính là em.”
Mắt anh lãng đãng màu khói khi những ngón tay chạm dòng ấm nóng trong cô, những ngón tay khám phá vút lên thiên đường. Cằm anh cọ vào hõm da giữa cổ và vai cô; hơi thở anh phả trên ngực cô.
Ngón tay anh chậm rãi kéo tay ra, làm dậy nên những làn sóng đồng tâm rồi lại tìm đường trở vào. Anh chạm vào đâu, sự ấm nóng lần theo đến đó. Thư thái. Những làn sóng ấm áp mải miết gợn lên bên trong cô khi camera của máy tính ghi lại hình ảnh.
Rồi cô chẳng còn nhìn thấy thứ gì khác ngoài khoái cảm mãnh liệt cuốn cô đi.
Tiếng nhạc chuông rộn rã phát ra từ điện thoại của Dane kéo cô choáng váng trở lại với thực tại. Bầu không khí ù ù với hơi ấm của anh tản mác dần. Anh bước tới đầu kia của chiếc bàn chữ L để nghe máy.
“Jus à,” cô nghe anh nói, như thể chính anh bị buốn vào công việc bên máy tính chứ không phải cô. “Không, không có gì quan trọng đâu.”
Anh tặc lưỡi, ánh lấp lánh tươi vui trong mắt cô mờ dần. Liệu anh thực sự hiểu anh và cô đang làm gì không? Cắn vành môi, cô kéo hai vạt bị xé rách của chiếc áo phông lại sát nhau, tắt màn hình máy tính để khỏi phải nhìn hình mình.
“Tớ cũng đoán thế.” Giọng bông đùa thoát ra từ cổ họng anh mới nhẹ nhàng làm sao? “Sao lại phải gấp thế nhỉ?” Anh gật đầu, nụ cười nhếch môi hiện hình trên khuôn mặt anh. “Nếu gặp phải trường hợp đó, làm thế nào tớ từ chối được?”
Cô nghe tiếng anh giở báo sột soạt nên liếc trộm về phía anh. Anh ghi chú vội điều gì đó rồi nói. “Ừ đúng rồi, cô ấy đang ở đây.” Anh quay đi tránh nhìn cô khi nói. Có lẽ anh đang tán chuyện thời tiết. “Không...” Anh so vai, một tay nắm lại chặn trên bàn. “Đúng rồi, đó là thông báo chính thức mà bọn mình sẽ công bố.” Căn phòng lặng yên khi anh nghe Justin nói, rồi một tiếng cười trầm trầm của anh. “Tớ không nghĩ thế.”
Phải chăng anh đang hối tiếc vì không được thỏa thuê theo đuổi bất kỳ cô gái nào mà anh thấy thích vào bất kỳ thời điểm nào? Cơn run rẩy làm lạnh cóng hơi nóng ấm lóng lánh cô vừa tận hưởng chỉ mới vài phút trước.
Cô muốn anh nhìn cô theo cái cách trước đây anh vẫn nhìn cô. Để biểu lộ vài điều ngụ ý rằng anh vui thích vì những gì anh và cô vừa cùng trải qua, những điều hoàn toàn không xuất phát từ một phía.
Đôi chân cô đã ổn định trở lại, đủ để nâng đỡ toàn thân, thế nên cô đứng dậy, đi ngang qua anh, kéo chiếc ghế theo cùng. Anh mân mê cây bút khi cô dọn đường ngang qua lối giữa hai người anh và chiếc bàn; chụp được cây bút khi đang rơi, anh viết thêm dòng gì đó trên xấp giấy mình.
Khi chạm đầu ngón tay qua cằm anh, cô cảm nhận những sợi râu cứng bên dưới. “Gì cơ?” cô nói to, mắt chăm chăm nhìn anh. Đôi đồng tử của anh như muốn nuốt gọn mống mắt cô cho đến khi chỉ còn lại một vành mỏng mảnh màu bạc tan chảy. Tính cách tự tin vốn có của anh trong kinh doanh đã bay biến đâu cả. Những điều anh vừa định nói với Justin líu ríu nép vào nhau thành dấu lặng.
Cuối cùng cô đã thu hút được sự chú ý của anh. Cô đã buộc Dane phải để tâm đến điều cô muốn. Không phải Mariel bé bỏng bạn của anh từ thuở ấu thơ, không phải cô nàng Mariel thuận thỏa hiệp vì lợi ích từ cả hai phía, mà là người phụ nữ gợi cảm đã gần gũi anh đêm qua.
Anh lắc đầu. “Cậu nhắc lại lần nữa, được không Jus?”
Cô làm xao động vẻ ngoài bình thản, làm sao nhãng đầu óc vốn rất chính xác của anh. Trước đây cô chưa từng cảm nhận kiểu quyền lực của nữ tính mạnh mẽ trong mình. Giờ đây nó chảy tràn trong từng đường gân thớ thịt cô như thứ rượu mạnh công hiệu nhất, cho đến khi cô thấy mơ mơ màng màng.
Với cơn dâng trào của chất men say đó, cô mỉm cười mân mê ngực anh, khiến cho anh phải tựa người trên ghế. Vị thế của anh đã có phần giảm sút.
“Tớ sẽ... à, ờ... cần cậu gửi mail cho tớ thông tin đó vào tối nay.”
Lòng tự tin tuôn trào, cô bật tung chiếc áo phông bị xé rách, đứng trước anh, trên người chẳng còn gì khác hơn chiếc quần ren.
“Khi nào thì chúng ta... ừm... khi nào...?” Giọng anh ề à hẳn.
Cô trượt bàn tay dọc hông, cởi bỏ cả những món trang phục cuối cùng, ném tung qua vai. Chiếc quần chọn chỗ đáp trên bàn anh, xạch một tiếng lặng lẽ.
Mắt anh ngước nhìn lên. “Không. Mọi thứ đều ổn. Suôn sẻ cả,” anh ngừng lời ở đó khi cô khéo léo điều khiển tay xuống “mặt tiền” quần anh.
Không làm đứt giao cầu nhãn, cô tước điện thoại khỏi tay anh. “Tạm biệt anh nhé, Justin,” cô nói rồi ngắt máy. Cô đã điều chỉnh được Dane, thỏa mãn vì đã gặt hái được kết quả mong muốn. Ừ, đúng, cô nhìn thấy cả ánh thất vọng và ước vọng, cả hai đều sắc tựa dao bén ngọt và tỏa lấp lánh trong đôi mắt xám đó.
“Ngay lúc này đây...” cô kéo khóa, bám lấy anh trọn cả đôi tay. “Thứ em khát thèm không chỉ là một cây kem.”
Nét cười nhẹ nhàng của Dane trở nên khó nhằn. Huyết quản anh chảy dồn từ tai xuống hang, len lỏi đến từng tế bào giữa chặng đường đó. “Anh phải để tâm đến em rồi,” anh lẩm bẩm trước khi cô ấn môi mình vào môi anh, chiếm hữu anh bằng những lượt cắn nhanh ngấu nghiến. Những cái liếm dài ngọt ngào gợi cảm trên làn da đang nổi sốt làm mát lành cả bầu không khí khi cô tận hưởng cằm anh, cổ anh, cả đôi bờ vai anh.
Cô cuốn anh vào bên trong bằng tiếng kêu bùng phát giữa bốn bức tường và vọng lại như tiếng sấm rền bên tai anh. Chế ngự, chinh phục, chiến thắng. Anh nhìn thấy tất cả trong ánh lửa màu lục bảo trong đôi mắt cô. Anh đón lấy môi cô, cảm nhận tất cả trên làn môi cô.
Đến lượt mình, anh sở hữu cô với đôi tay không ngừng thăm dò và ghì riết điên cuồng. Cho cô những gì cô muốn, đón nhận những gì cô trao anh. Khẩn thiết, táo báo, ban sơ.
Chẳng hề dịu dàng, chẳng hề gượng nhẹ. Như một cuộc đua dữ dội đang đến hồi kết. Và khi đã trải qua tất cả các cung bậc, cô sụp người tựa vào anh, tưởng như chừng đó vẫn là chưa đủ. Anh vẫn muốn nhiều hơn thế. Anh muốn khám phá cả bên dưới làn da cô, xoáy gọn cả bên trong tâm trí cô. Tất cả. Hòa thành một.
Nguy hiểm vô cùng - nỗi khát thèm không có điểm dừng. Đây là toàn bộ nhu cầu cấp bách. Anh hứng thú với chuyện chăn gối. Nhưng cơn điên loạn bất chợt như thế này chẳng khác nào một chất gây nghiện không rõ bến bờ giới hạn. Điều khiến anh tự nhủ là: Chính xác ra nó là cái quái gì?
Vài năm trước, cũng trong phút giây điên dại, anh thậm chí đã nghĩ chính anh đang yêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ ba bảy hăm mốt ngày. Tình yêu không bền. Chỉ đơn giản khả năng yêu không nằm trong bộ gen của anh.
Một tay vuốt tóc cô, anh hít lấy hít để mùi hương gợi cảm và làn da ấm nóng. Anh đẩy nhẹ gáy cô, để cô ngước nhìn anh bằng cặp mắt sáng ngời.
“Tuyệt quá,” cô nói trong hơi thở. “Em thấy rất tuyệt. Ý em là em thực sự thất vô cùng tuyệt vời.”
Nụ cười dâng lên và thoát ra từ cổ họng anh đan quyện vẻ thích thú và cả niềm yêu. “Là anh đây, hãy nghĩ đó là anh.”
Thích thú và yêu thương. Đáng ra anh phải biết rằng mọi thứ sẽ trở nên vô cùng đơn giản nếu anh gắn bó cùng Mariel.
Đó chính là trung tâm rắc rối.
Vẻ hài hước nhẹ nhàng tan dần. “Mai anh có việc phải đi.” Anh chà nhẹ ngón tay qua cằm Mariel.
“Em cứ nghĩ anh đang chuẩn bị cho chuyến đi?”
“Đúng vậy. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ với hệ thống máy tính mà bọn anh thiết lập cách đây vài tuần. Đồng nghĩa với chuyến công tác ngắn ngày đến Mount. Gambier.”
Chuyến đi trong ngày. “Thế mà Justin Không đi được sao?”
“Jus và Cass đang bận rộn với kế hoạch sinh em bé, hôm nay hình như là chu kỳ rụng trứng của Cass. Theo như phép tính toán của Cass thì sáng mai là thời điểm chính xác nhất.”
Mắt cô mở to đầy hoài nghi. “Cô ấy xác định được chính xác cả giờ nữa sao? Anh có tin được không?”
“Jus bảo anh thế.” Ý nghĩ của cô khiến anh mỉm cười. “Anh còn biết nói gì khác nữa?”
Cô cũng bật cười. “Không nói gì khác ngoài lời đồng ý, em đoán thế.” Mặt cô dịu lại, mắt cô long lanh, như có giọt sương đọng trên cây lá mùa xuân. “Sinh con...”
Bất thần hình ảnh xinh xắn đáng yêu lẻn qua tâm trí anh. Mariel nựng nịu một đứa trẻ con. Đứa con anh, anh nghiến chặt hàm chống lại xúc cảm mãnh liệt lạ lẫm cuộn dâng từ ngực.
Anh lắc đầu cố giũ sạch những ý nghĩ vẩn vơ có mối liên hệ gần gũi, sâu đậm và khiến anh lầm lẫn với quan hệ hiện tại còn nằm trong vòng kiểm soát giữa anh và Mariel.
“Như thế thật thích,” cô nói tiếp, như thể chẳng hề để tâm gì đến vẻ im lặng của anh. “Em muốn triển khai ý tưởng, phác qua vài mẫu. Kiếm một thợ may lành nghề... Em phải làm cho xong khi không có anh ở đây làm em phân tâm.”
Đôi mày anh nhướng lên. “Anh á? Anh làm em phân tâm sao? Em có thể nói như vậy sau tất cả những gì vừa diễn ra ở đây sao?”
“Chỉ cần anh đứng cùng phòng cũng đã thừa sức làm em phân tâm rồi Dane. Lúc nào cũng như thế. Nhưng giờ thì em vừa khám phá ra một điều em gây sao lãng cho anh.”
Ánh mắt anh quét một lượt trên làn da trần nuột nà của cô. Một lần nữa toàn thân anh xốn xang những ước muốn. Vật lộn với những cảm xúc phi lý càng lúc càng không ngừng tăng, anh nhún vai nói, “Anh đoán cuối cùng chúng ta cũng sẽ gạt bỏ được cả thôi.”
Đôi vai anh như căng lên. Một sự im lặng nặng nề như muốn bóp nghẹt bầu không khí. “Em hết sức mong là thế.” Giọng của cô vỡ ra khi cô rời anh. Cô lấy đồ trên bàn, khoác vội chiếc áo phông bị xé của anh rồi lướt về phía cửa.
Anh ước sao cô quay lại đề anh có thể nhìn thấy vẻ mặt cô. “Một lúc nữa anh vào với em.”
“Không hẳn là ý hay đâu.” Cô ngừng lại bên cửa. Đến lúc đó cô mới quay mặt về phía anh, ánh mắt cô thực sự khó ước đoán. Tuy nhiên, đôi môi mím chặt của cô đã tự bộc lộ. Cô buộc môi mình gần hé một nụ cười khi thấy anh nhìn cô rồi nói, “Chúng mình sẽ mất cả đêm không để cho nhau ngủ và em sẽ mệt lử mất. Ngủ ngon nhé Dane.”
Anh ngồi lại một lúc lâu, nhìn chằm chằm ô cửa tối mịt. Anh vẫn có thể nghe tiếng cô bước trong phòng, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của cô còn vương lại. Làm thế nào anh có thể quay trở lại cuộc sống thường nhật mà không có cô khi toàn bộ chuyện này chấm dứt đây?