Chương : 3
Mariel nâng lon lên vành môi nhấm nháp vị đắng thân thuộc của bia Abssie trên mặt lưỡi. Một lượng quá nhiều cho quyết định tránh xa chất cồn của cô hồi đầu hôm. Rốt cuộc thì đêm nay nhất định phải viện đến thứ đồ uống này. Người cứng ngắc khi nghe tiếng bước chân của Dane trên sàn đá cẩm thạch, cô cố tỏ vẻ thoải mái tự nhiên. Chỉnh lại vai. Ngẩng cao cổ. Nắm hờ mấy ngón tay trên lon bia. Cô không hề muốn anh tóm được bất kỳ biểu hiện khác lạ nào ở cô do anh gây ra.
“Anh không nghĩ là em biết uống bia,” anh nói và hiện ra sau tán cây cảnh.
“Khi còn ở OZ...” cô ném cho anh lon còn lại. “Thêm lần nữa chúc anh nắm mới an lành.”
Anh tóm lấy bằng một tay, bật nắp lon, nhưng vẫn đứng cách vài bước. Cô có thêm thời gian ngắm toàn bộ chân dung anh. Và thực sự nhận thấy vẻ nam tính của anh. Anh luôn có thể hình chuẩn, nhưng không còn như thời mười tám in sâu trong trí nhớ cô. Giờ anh đã hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi đỉnh cao về ngoại hình. Khuôn mặt anh ánh xạ nét khắc nghiệt của nắng gió nước Úc, nhưng như thế chỉ càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn ở anh. Quai hàm cứng cáp hơn. Râu tóc lởm chởm hơn. Đôi mắt anh nhìn thấy và thấu hiểu nhiều hơn.
Cô xua đi nỗi bất an run rẩy dọc sống lưng và quan sát kỹ hơn. Bên dưới lần áo sơ mi của anh là những múi cơ chắc khỏe. Cô biết điều này bởi khi cô đẩy anh ra, người anh cứng như thép.
Dáng người mẫu? Không, ở anh thiếu đi vẻ uyển chuyển, anh không theo quy cách thông thường, mái tóc anh quá cẩu thả. Cáu kỉnh, cô tống thêm một ngụm bia đầy xuống cổ họng. Anh giống tuýp người hùng phản diện hơn.
Không phải người dành cho cô
“Em có dự định gì trong thời gian ở đây chưa?”
Anh hỏi khi ngồi xuống cạnh cô. Anh cũng ngồi bên rìa hồ nước hình tròn, hầu như không chạm vào người cô. Nhưng cô có thể cảm nhận nhịp tim anh từ khoảng cách ngắn ngủi. Làn da cô nhoi nhói khi nhận ra chỉ cần một trong hai người xê xích lấy một mi-li-mét là cô đã có thể cảm nhận long trên da tay anh chạm vào da cô.
Vẫn giữ tư thế bất động toàn thân, cô lên tiếng, “Ngay lúc này đây thì em không nghĩ gì khác ngoài việc bám lấy chiếc sofa trong vài ngày - sau khi em đã “tái hòa nhập” với chiếc giường quen thuộc.
Trong khoẳng lặng tiếp sau đó, cô biết anh đang liên tưởng đến hình ảnh mà cô vô tình gợi ra. Khỉ thật!
Anh hắng giọng và buông tiếng vào khoẳng lặng lưng chừng, “Vậy là em ở lại cũng khá lâu, phải không?”
“Vâng.” Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã không kể cho anh nghe về điều đó. Có thể anh vẫn là Dane, nhưng anh là đàn ông... Thất bại ở Paris như mới hôm qua, đột nhiên nó khiến cô lạnh sống xương. Cơ vai cô căng lên và co lại.
“Mariel.”
Cô quay sang phía tay anh đặt trên vai mình, sẵn sàng lẩn đi. Hoặc chống trả. Hoặc mê đắm làn môi bên môi anh. Suỵt!
“Đứng từ chỗ này anh vẫn có thể cảm nhận nỗi căng thẳng của em.” Anh đặt lon bia sang bên và với tay tóm lấy chiếc dây buộc tóc của cô. “Vì Chúa, em hãy thả lỏng đi nào.”
Nàng hít vào một hơi dài. “Anh có ý gì?”
“Lúc ở OZ...” Anh chọn kiểu giải thích khác. “Lúc nào anh cũng thích nhìn em xõa tóc,” giọng anh thì thầm. “Như thế trông em thoải mái hơn.”
“Thoải mái...?” Nội tâm cô đang phân tán. Như bị thôi miên, cô nhìn anh, mắt anh tập trung vào nhiệm vụ anh vẫn đang theo sát là lấy nốt dây buộc tóc khỏi đầu cô.
“Ừ...” Những ngón tay anh đan vào tóc cô, cô quay về phía anh trong khi anh tháo dây buộc tóc, những món tóc xổ ra trên vai cô, phóng thích cả mối ưu tư trong lòng cô, mơn trớn da mặt cô...
Phải rồi... Cô quên đi tất cả nỗi căng thẳng và thân thể rã rời. Chỉ những muốn thư thái theo anh đến những chốn tận cùng của thế giới. Không ai có được đôi tay như Dane. Không ai có được mùi như mùi cơ thể Dane. Hòa thêm mùi xà bông hút hồn và mùi hương nam tính đầy quyến rũ của anh.
Anh có cảm giác như đang ở nhà, hơi ấm cơ thể anh sưởi một bên người cô, cạnh bên họ dòng nước rỉ rả trên mặt đá nhẵn thín, bầu không khí chất nặng hương của đất và cỏ cây.
Nếu giờ cô tựa người hôn anh lần nữa thì sao nhỉ? Anh đã đúng: Cảm giác tuyệt đến điên rồ. Cô sẽ ngắm nghía đôi mắt xám của anh chuyển màu khói ảo. Cô sẽ để lưỡi mình do thám lưỡi anh, ấm nóng và khiêu khích, như thỏi sô-cô-la thấm đẫm vị rượu rum...
Và cô sẽ là người kết thúc trước, ý nghĩ đen tối lướt qua đầu cô. Ngay khi môi anh đáp lại lời mời gọi của nàng. Thời điểm để trả đũa anh.
Có cần moi móc chuyện từ thời xa lắc xa lơ không nhỉ?
Đôi tay anh rời khỏi cô. Có lẽ một bên khóe miệng anh nháy lên nét cười, có lẽ mắt anh ánh lên vẻ anh đã đi trước em một bước. Mà cũng có thể đấy chỉ đơn thuần là sự hoài nghi được che giấu đậy điệm của một anh chàng đã quen với đủ loại mánh khóe và kiểu cách của phụ nữ. Cô chẳng thể biết chắc bởi chính cô vẫn đang hoang mang tìm lối thoát khỏi giấc mộng ảo này.
“Em ngủ ngon nhé, Ong Chúa.” Anh vươn người đứng dậy, mắt cô thoáng liếc phần trước quần anh hơi phồng lên. “Anh sẽ khóa cửa cho em. Chúc em có những giấc mơ đẹp.”
Rồi anh đi.
Anh đã làm việc đáng làm, Mariel nhủ thầm rồi đổ phần bia còn lại hòa cùng dòng nước. Nếu anh lần lữa chỉ một giây nữa thôi cũng đã là quá muộn.
Những giấc mơ tuyệt vời ư? Hàng giờ đồng hồ tiếp theo Mariel nằm trên giường của cô, mắt chăm chăm nhìn mảng trần nhà quen thuộc. Bầu không khí ban đêm phả những làn hơi lạnh toát lên thân thể cô không quần không áo, trêu đùa đôi nhũ hoa và làm những sợi lông tay cô dựng đứng cả lên. Ngọn gió lùa qua ô cửa sổ mang hơi nóng khó chịu của phương bắc.
Chính những luồng hơi từ điều hòa khiến cô run rẩy.
Ga giường bằng vải lanh bị vần vò dưới đôi chân bồn chồn của cô khi cô trăn trở mãi không yên. Đôi môi cô râm ran nhớ khoảnh khắc gặp đôi môi Dane; cô vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh trong căn phòng này.
Cô cau mày với bóng tối xung quanh. Cho dù cô đã cố công xua đuổi ký ức về đêm nay ra khỏi tâm trí nhưng những hình ảnh bướng bỉnh - đúng hơn là một hình ảnh bướng bỉnh - cứ nhất định tỏ thái độ bất hợp tác.
Cô đã khép hờ mắt với hình ảnh của Dane khi Justin hôn cô, tự lừa phỉnh mình Justin chính là Dane. Cô cố cưỡng lại ánh nhìn quá đỗi thân thuộc và dịu dàng của anh.
Ôi chao, còn những khoảnh khắc mắt anh nhìn cô như thiêu như đốt, cô tự hỏi không biết cách nào mà làn da cô thoát khỏi phồng rộp.
Mối liên hệ đó giữa anh và cô vẫn hiện diện, như bóng ma của những dịp Giáng Sinh đã đi qua. Cô cứ đinh ninh mình đã vượt qua nó; thậm chí cô đã dẹp nó lại sau lưng để bắt đầu mối quan hệ với Luc, nhưng hình như cô đã tự lừa mị mình những năm qua?
Đêm đó cô đã giải bày với Dane, bạn thân nhất của cô, tìm nguồn an ủi và động viên nơi anh trước chuyến đi xa đơn độc đầu tiên trong đời. Anh lên lầu giúp cô đóng lại cái va ly chật cứng. Và rồi trong trạng thái kích động và dư thừa năng lượng, cô quyết định sắp xếp lại đồ đạc phòng mình...
Họ chuyển chỗ cái bàn trang điểm xoàng xĩnh mà cô đã mua ở một quầy hàng tỉnh lẻ theo phong cách Pháp, đặt lại tủ đựng chăn màn, rồi cô buông mình lên giường.
Cô ngước nhìn trần, kể cho anh nghe mình sẽ sơn trần màu chàm, như màu bầu trời đêm. Rồi cô sẽ vẻ lên đó những ngôi sao vàng dịu và treo một vầng trăng khuyết phía trên chiếc gương. Nếu như cô ở lại. Anh lặng lẽ ngắm cô, nhưng trái tim sôi nổi của cô chắc rằng...
Cô đã nắm lấy tay anh, kéo anh xuống giường để cả cô cùng anh đều cùng ngước nhìn lên và chia sẻ giấc mơ màu hồng của cô. Rồi, theo thói thường của con gái, cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đã kìm nén suốt cả ngày.
Phải, cô muốn đi học ở nước ngoài. Cô cũng muốn công thành danh toại. Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cô trở về. Bởi có người đủ sức buộc cô phải trở về, Dane.
***
Cô vẫn chưa nói với anh điều này.
Cô nghĩ cô đã yêu... Và rồi họ trải qua nụ hôn buốt nhói và mộng mị cùng nhau...
Cô giũ giũ những ký ức đó. Cô đã bỏ qua chúng. Bỏ qua anh. Nỗi đau thuở học trò vẫn là vết thương nhức nhối nhất. In dấu sâu đậm nhất.
Vài năm sau cô tự cho phép mình ngã vào vòng tay một người đàn ông khác. Mơ tưởng hão huyền bởi những lời anh ta hứa hẹn sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng. Tự an ủi mình rằng anh ta có ngoại hình, vẻ cuốn hút và quyến rũ Âu châu. Cô đã nghĩ rằng tim cô đã yêu trở lại.
Chỉ để minh chứng một điều cô không thể tin tưởng trái tim mình. Từ giờ trở đi cô chỉ nên quyết định bằng lý trí, khóa chặt mọi nẻo bộc lộ của xúc cảm.
Cô thở dài giữa bóng tối. Dane cũng đã thay đổi rồi. Anh trở nên xa cách hơn, dễ hoài nghi hơn. Hấp dẫn hơn. Cũng giống cô, không còn là cô nàng thiếu nữ mơ mộng những vì sao, không còn là cô nàng dệt những ước mơ viễn vông giữa đêm trăng và nụ hôn tạm biệt.
***
Dane trở mình và tóm lấy ống nghe bên giường, đồng thời liếc nhìn giờ hiển thị trên màn hình điện thoại. Bảy giờ sáng.
“Chào buổi sáng, anh Huntington.” Giọng đàn ông hồ hởi vang lên chào anh. Anh chống tay đầy mình dậy. “Ai đấy, thế quái nào mà anh có số của tôi?”
“Tôi là Bronson; Tôi là phóng viên báo...”
“Tôi đếch quan tâm anh...”
“Có đúng tối qua anh và quý cô Davenport đã hàn gắn quan hệ không? Anh có suy xét về danh hiệu Anh chàng của năm?”
Cái khỉ...? Anh giật bắn người, chân đu đưa bên mép giường. “Tôi không muốn bàn đến.” Anh giập phắt máy trên giá đỡ ống nghe.
Vậy ra bọn họ chẳng để phí chút thời giờ nào mà không xới tung quá khứ lên? Hai tay ôm lấy đầu tóc bù xù, anh nhìn ghé qua cửa sổ tầng hai. Bức tường bảo vệ cao ngất quanh ngôi nhà khu Bắc Adelaide của anh kìm chân mọi kẻ xâm nhập.
Mariel. Cô ấy đơn độc ngoài kia ở căn nhà bố mẹ cô.
Chết tiệt. Anh cần đến chỗ cô, càng sớm càng tốt.
Mariel không đáng bị lôi kéo vào thế giới trò hề của anh do giới truyền thông tạo nên kể từ khi anh được vinh danh Chàng trai của năm. Bụng bảo dạ, anh biết ngay lúc này đây cô đang phải đối mặt với những áp lực nặng nề. Vì chưa có được số di động của cô, anh bấm số điện thoại nhà Davenport và lập tức được nối máy với hộp trả lời tự động. Nhanh như chớp, anh dập máy rồi lao vào phòng tắm.
Đặt vòi hoa sen ở mức nước vừa phải, anh để dòng nước ấm xối liên hồi lên làn da mình trong khi nguyền rủa cái ngày anh nghe theo Justin, tham dự vào mớ điên cuồng chẳng mấy chốc trở thành một cirque des femmes[2].
[2] Cirque des femmes: Trò hề của phụ nữ.
Các nhóm fan tuổi teen ủng hộ Chàng trai của năm coi anh như một ngôi sao nhạc rock hơn là một doanh nhân thành đạt hay người bảo trợ của quỹ từ thiện. Các cô nàng đọc tạp chí gửi thư điện tử đến anh, bày kế đón lõng ở gần văn phòng anh hay trong siêu thị. Thậm chí anh đã phải từ bỏ đường chạy quen thuộc dọc dòng sông Torrens.
Anh đã chán ngán hàng đoàn phụ nữ tính toán đủ trò nhằm bước chân vào cuộc sống của anh trong mấy tháng vừa qua, nhưng anh vẫn sẽ là Chàng trai của năm trong sáu tháng tới, trừ khi anh tuyên bố gắn bó với một phụ nữ, mà điều này thì sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ trừ khi... Những ý nghĩ lại quay về với Mariel khi anh thoa xà phòng lên tóc. Không nhất thiết phải tuyên bố chính thức... Chỉ cần hò hẹn thường xuyên cũng đủ sức đánh bay sức ép dư luận rồi. Một phụ nữ nổi bật bên cạnh anh. Mariel lại đã quen tiếp xúc với cánh nhà báo. Cô có phong cách, thanh lịch, lại thông minh. Có thể anh và cô sẽ cùng nhau thỏa thuận đôi điều...
Nhưng dù bất cứ lý do nào, liệu thực lòng anh có muốn dàn xếp với người phụ nữ mà chưa lần nào trong đời anh có thể chế ngự cảm xúc trước cô? Anh xả sạch tóc mình rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Dẫu sao thì vẫn còn một điểm an ủi. Cô sẽ không bao giờ chịu đồng ý.
Mariel tỉnh giấc giữa tiếng hót liên hồi của đám chim ác là bên ngoài cửa sổ phòng cô. Gạt mấy lọn tóc đang che phủ mặt, cô ngồi dậy, vươn người lấy áo ngủ. Trang phục đêm qua của cô nằm vương vãi cạnh giường. Không phải cách nên đối xử với chiếc váy thời thượng nhất của cô, món đồ ngốn của cô cả một gia tài mà có lẽ một số người tất bật cả năm cũng chẳng kiếm được ngần ấy.
Nghĩ rằng đó có thể là món hàng xa xỉ cuối cùng trong đời mình, cô nhặt bộ váy lên cất vào tủ áo trước khi nhón bước đến bên cửa sổ nhìn ra những bụi cây lúp xúp trải dài khu đất.
Mặt trời đã tòa ánh vàng của ngày, hơi nóng lấn át những dấu vết còn sót lại của độ ẩm ban đêm. Nóng và chói sáng. Cô dang rộng đôi tay lấy lại sức sống sau thời kỳ náu mình trong những món quần áo bó buộc, nặng nề của mùa đông u châu.
Cô lục lọi cái va ly chưa hoàn toàn dỡ hết đồ ra. Vài ba chục lượt ngụp lặn trong hồ bơi chính là thứ cô đang cần. Vì không tìm được bộ đồ bơi của mình, cô lôi ra bộ quần áo lót đầu tiên hợp tông nhau: chiếc quần màu ngọc bích điểm thêm những quả sơ ri cùng chiếc áo lụa satanh màu đỏ.
Cô dừng lại bên mép hồ bơi, rồi trong phút chốc nổi hứng điên rồ, cô quyết định sẽ ngâm mình dưới nước trong bộ áo da trần.
Cô đắm mình vào làn nước mát trong và chúi hẳn xuống đáy bể trước khi ngoi lên. Khỏa chân tay trên mặt nước tĩnh như gương, cô chỉ chú trọng ngửi mùi clo, màu nước xanh ngọc cùng từng thớ cơ căng lên khi cô nhắm đích ở cuối bể bằng những sải bơi dài và chậm rãi.
Lần cuối cô bơi là đợt chụp hình ở khu Riviera dạo tháng Tám, nhưng lúc đó cô đang làm việc, hứng thú của cô đã bay biến trước hàng đống người đi chơi biển và cả đám phó nháy. Sáng hôm nay bể bơi này là của riêng cô. Nét xa xỉ sáng trong.
Ngay trước khi ngoi lên đến mặt nước, cô biết mình quá hấp tấp vội vàng. Cảm giác chờn chợn như thể ai đó tống quả tạ vào sống lưng hiện hữu rõ rệt và thường trực.
Dane ngồi bên rìa bể bơi, một tờ báo gập dưới tay anh. Không phục trang u ám như tối qua, hôm nay anh mặc nguyên một bộ trắng. Quần soóc thường màu trắng. Chiếc áo thun trắng ôm sát người. Cũ. Sờn. Mềm mại. Cô hình dung lần vải áo bên dưới những ngón tay. Hay chạm vào má cô. Mạch cô đập rộn lạ lẫm. Không giống áo, quần soóc của anh rộng lung thùng. Cô có thể nhìn thấy cẳng châm rám nắng, nhiều lông và bắp cơ săn chắc bên dưới ống soóc rộng đó. Và vị trí ngâm mình dưới nước còn cho phép cô do thám đùi anh...
Cô đánh mắt nhìn lên mắt anh. Anh đầy chiếc kính râm lên đỉnh đầu, đứng như chôn chân trước cảnh...
Và bất chợt cô nhớ ra... Chết rồi, cô đang trần như nhộng.
Cô hít vào một hơi, nuốt phải một miệng đầy thứ nước chứa đầy clo, và cố lắp ba lắp bắp vừa đủ nghe, “Anh đến đây làm gì?” Cô nhìn sang đống áo quần và khăn tắm của mình.
Hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Má cô nóng bừng lên, mạch trong cô chảy rần rần.
Bước lại gần hơn, ngay sát mép nước, anh quan sát cô với đôi mắt xám sâu thẳm. “Ngắm em thôi. Cần anh cứu bồ không?”
“Không!” Ôi, Chúa ơi. Ôi, không. Cô hạ thấp người trong làn nước đến mức tối đa có thể, nâng hai tay lên che ngực và cố giữ mình không chìm xuống trong khi từng tế bào trên da rung động liên hồi như thể anh đang bạo lực đánh cô. Làn nước trong suốt như gương; chẳng có phần nào trên cơ thể cô có thể lẩn trốn khỏi đôi mắt đầy sức mạnh của anh. “Anh đã ở đây bao lâu rồi? Mà thôi, đừng để ý nữa. Chuyển cho em áo quần đi.”
“Cần gì phát hoảng lên thế; anh cũng đã từng nhìn em ở trần rồi còn gì.” Môi anh giễu cợt và đôi mắt đảo quanh bốn góc bể. May mắn cho cô - hay cho anh - tùy nhận định của từng người, lúc này cả hai mắt đều tập trung quan sát mặt cô. Nhưng sẽ được bao lâu chứ?
Hơi nóng từ hai má cô lan tỏa nhanh chóng xuống đến cả từng góc nhỏ râm ran trên người cô. “Hồi bảy tuổi thì nói làm gì. Lúc đó em vẫn còn là chip hôi.”
Anh nhặt đồ lót của cô, vươn ra trên mặt nước để đưa cô món đồ. Khoảng cách quá là xa, cô biết thế - anh cũng biết thế. Cô giữ nguyên tư thế cũ.
“Chuyện em lờ đi khăn tắm và có nguy cơ trần như nhộng trên lối vào nhà đâu phải lỗi của anh.”
“Anh muốn nói gì cũng được. Nhanh đưa em nào.”
“Nhưng cũng phải công nhận, đồ chip của em đẹp thật đấy.”
Cô biết rõ rành rành lúc này anh không nhìn đám đồ chip của cô. Cảm giác run rẩy xuyên ngang thân thể cô. Đột nhiên làn nước trở nên lạnh cóng, trái ngược với thể xác, cô tỏa nhiệt bừng bừng.
Đúng ngay lúc cô nghĩ anh định làm khó cô thì anh thả đồ cô xuống nước. Bộ đồ lót rơi tõm xuống, nổi lập lờ trên mặt nước cách cô một quãng đủ khiến cô phải buông đôi tay bắt chéo trước ngực để nhoài người sang bên. Cô lẩm bẩm trong khi kéo bộ đồ lót về phía mình, “Cảm ơn anh. Giờ nếu là quý ông lịch lãm, xin anh vui lòng quay lưng lại...”
“Mariel, vấn đề ở chỗ anh không phải là quý ông lịch lãm.” () đểu thật)
Bầu không khí giữa họ đặc quánh mất vài giây. Trạng thái căng thẳng giữa hai người vặn mình răng rắc. Cô không tìm được lời phản pháo, chỉ có thể thầm nung nấu rằng, giả dụ trong tầm với của cô, cô sẽ nhoài người lần dò những ngón tay của mình trên làn da gã đáng ghét kia, cảm nhận từng múi cơ rắn chắc. Và rồi cô sẽ kéo anh lại gần cô hơn, cắm ngập răng vào xác thịt anh. Biện pháp trừng phạt thích đáng.
Anh lùi lại một bước, như thể anh đoán được ý nghĩ của cô nên mới lùi lại, cuối cùng anh quay đi. “Em có biết có một tay săn ảnh đang đứng cách đây chỉ vài trăm mét ở cuối đường không?” Lời nói thản nhiên của anh đi kèm với động tác hờ hững không kém, “Đám người ấy lúc nào cũng lăm le ống kính tầm xa, vì mục đích gì thì em biết rồi đấy.”
Ôi, bố khỉ. Những ngón tay run rẩy của cô lấn cấn kéo món đồ hơi khiêm tốn vải lên - một việc chẳng hề dễ làm dưới nước. “Cũng có thể họ chỉ đi quan sát lũ chim thôi,” cô nói đầy hy vọng. Cuối cùng khi mặc đồ xong xuôi, cô nhào người lên khỏi mặt nước.
Nghe tiếng nước vỗ, anh trở người về phía cô. “Lúc nào ở một mình em phải chú ý đến sự an toàn của bản thân hơn chứ. Lỡ không phải anh mà là người khác thì sao.” Cô tóm lấy khăn tắm lau hết nước trên mặt, than thầm vì da cô nhợt nhạt màu huệ trắng khi không trang điểm.
“Nhưng đúng là anh mà. Chắc hẳn anh nhớ được mã vào cổng nhà em - siêu thật đấy.”
“Em đọc báo sáng nay chưa?” Anh buông tờ báo trên chiếc bàn nước nhỏ bằng thủy tinh nằm giữa hai chiếc ghế tựa.
“Em chưa.” Với động tác nhanh lẹ, cô chà nhẹ chiếc khăn bông xù lên một tay, rồi lau nốt tay kia, “Có tin gì xấu sao?”
“Cái đó tùy em quyết định sau khi đọc.”
Cô cảm thấy ánh mắt anh trên người cô và bất chợt nhận ra mình đang giữ chặt chiếc khăn tắm trước người, như thể cô hoàn toàn không hài lòng với làn da mộc của mình. Như thể cô không quen để cho đàn ông soi mói thân thể mình.
Cô không quen để người đàn ông này nhìn săm soi cơ thể cô.
Mắt anh uể oải hạ dần xuống đôi bồng đảo gần như được ôm khít trong chiếc áo ngực màu xanh điểm những chấm đỏ anh đào của cô, ánh nhìn di chuyển thấp hơn, chỗ chiếc quần chip tí hon của cô. “Nếu không cẩn thận, em sẽ gây thương tổn cho làn da nhạy cảm lâu nay vốn quen với khí hậu ở châu Âu đấy.”
Gây thương tổn? Da cô đã bắt đầu ngứa râm ran, nhói buốt và tấy lên. Đôi nhũ hoa của cô bị tách khỏi làn nước mát cũng nhói lên đau đớn.
Cô quấn khăn lau vội người thêm lần cuối rồi choàng nó quanh cổ, giữ chặt tay và ngẩng cao cằm. Mắt họ giao nhau ở mép đá bể bơi. “Bài đăng trên trang đời sống hay mấy mục lá cải anh?”
“Em tự đọc đi thì hơn. Trang hai mươi ba.”
Báo đăng bức hình anh và cô rời tiệc cưới đêm qua, thêm một bức nhỏ hơn có hình chiếc xe của Dane đỗ trên lối dẫn vào ngôi nhà của bố mẹ cô.
Người phụ nữ bí ẩn tay trong tay cùng Dane Huntington đêm qua hóa ra không phải ai khác mà chính là Mariel Davenport, con gái cưng của ngài chủ đất cự phú Randolph Davenport, đồng thời là người mẫu sáng giá nhất ở châu Âu. Kiều nữ nhà Davenport vừa đáp chuyến bay từ Paris về nước; có vẻ như cô đã nhắm thẳng vào vòng tay của người tình cũ. Liệu tín hiệu tái hợp ấm cúng này có là điểm kết cho thời kỳ huy hoàng của chàng trai được mến mộ nhất vùng Adelaide chúng ta?
Tệ. Tồi tệ. Qúa tệ. Cô chẳng buồn đọc tên tác giả in bên dưới. Cô cất tiếng cười, nhưng âm thanh phát ra khô không khốc. “Mớ lá cải tỉnh lẻ. Chắc chắn anh không thèm để tâm đến mớ rác rưởi này phải không?”
Vẻ bí ẩn trên gương mặt anh vẫn không đổi. “Đọc xong rồi em cảm thấy sao?”
Cô nhún vai, thẳng hướng tiến vào nhà, nền bê tông rát bỏng thiêu đốt gan bàn chân cô. “Một hai ngày rồi nó cũng lắng xuống thôi.” Khi mà Dane tiếp tục cuộc sống ăn chơi buông thả như thường lệ. “Em đi tắm đây. Anh ăn sáng chưa?”
“Trên đường đến đây anh đã ghé mua ít bánh mỳ sừng bò, chắc chắn em sẽ thích. Bánh đang nằm trong bếp, anh sẽ đợi em tắm xong.”
Cô suy nghĩ về bài báo trong khi xả nước vòi sen. Bị cánh báo chí bắt gặp đi cùng Dane trong khi cô hoàn toàn chẳng thiết. Người ta sẽ chẳng mất mấy công sức để tìm ra những vết ố đời cô gắn với Paris và Luc, rồi họ sẽ thi nhau công kích cô. Cô sẽ chẳng bao giờ gây dựng thành công sự nghiệp của mình ở đây khi mà công luận nghĩ xấu về cô. Chỉ còn nước hy vọng mối quan tâm của họ sẽ nhạt dần đi khi nhận ra giữa cô và anh chẳng có quan hệ tình cảm gì cả.
“Anh không nghĩ là em biết uống bia,” anh nói và hiện ra sau tán cây cảnh.
“Khi còn ở OZ...” cô ném cho anh lon còn lại. “Thêm lần nữa chúc anh nắm mới an lành.”
Anh tóm lấy bằng một tay, bật nắp lon, nhưng vẫn đứng cách vài bước. Cô có thêm thời gian ngắm toàn bộ chân dung anh. Và thực sự nhận thấy vẻ nam tính của anh. Anh luôn có thể hình chuẩn, nhưng không còn như thời mười tám in sâu trong trí nhớ cô. Giờ anh đã hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi đỉnh cao về ngoại hình. Khuôn mặt anh ánh xạ nét khắc nghiệt của nắng gió nước Úc, nhưng như thế chỉ càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn ở anh. Quai hàm cứng cáp hơn. Râu tóc lởm chởm hơn. Đôi mắt anh nhìn thấy và thấu hiểu nhiều hơn.
Cô xua đi nỗi bất an run rẩy dọc sống lưng và quan sát kỹ hơn. Bên dưới lần áo sơ mi của anh là những múi cơ chắc khỏe. Cô biết điều này bởi khi cô đẩy anh ra, người anh cứng như thép.
Dáng người mẫu? Không, ở anh thiếu đi vẻ uyển chuyển, anh không theo quy cách thông thường, mái tóc anh quá cẩu thả. Cáu kỉnh, cô tống thêm một ngụm bia đầy xuống cổ họng. Anh giống tuýp người hùng phản diện hơn.
Không phải người dành cho cô
“Em có dự định gì trong thời gian ở đây chưa?”
Anh hỏi khi ngồi xuống cạnh cô. Anh cũng ngồi bên rìa hồ nước hình tròn, hầu như không chạm vào người cô. Nhưng cô có thể cảm nhận nhịp tim anh từ khoảng cách ngắn ngủi. Làn da cô nhoi nhói khi nhận ra chỉ cần một trong hai người xê xích lấy một mi-li-mét là cô đã có thể cảm nhận long trên da tay anh chạm vào da cô.
Vẫn giữ tư thế bất động toàn thân, cô lên tiếng, “Ngay lúc này đây thì em không nghĩ gì khác ngoài việc bám lấy chiếc sofa trong vài ngày - sau khi em đã “tái hòa nhập” với chiếc giường quen thuộc.
Trong khoẳng lặng tiếp sau đó, cô biết anh đang liên tưởng đến hình ảnh mà cô vô tình gợi ra. Khỉ thật!
Anh hắng giọng và buông tiếng vào khoẳng lặng lưng chừng, “Vậy là em ở lại cũng khá lâu, phải không?”
“Vâng.” Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã không kể cho anh nghe về điều đó. Có thể anh vẫn là Dane, nhưng anh là đàn ông... Thất bại ở Paris như mới hôm qua, đột nhiên nó khiến cô lạnh sống xương. Cơ vai cô căng lên và co lại.
“Mariel.”
Cô quay sang phía tay anh đặt trên vai mình, sẵn sàng lẩn đi. Hoặc chống trả. Hoặc mê đắm làn môi bên môi anh. Suỵt!
“Đứng từ chỗ này anh vẫn có thể cảm nhận nỗi căng thẳng của em.” Anh đặt lon bia sang bên và với tay tóm lấy chiếc dây buộc tóc của cô. “Vì Chúa, em hãy thả lỏng đi nào.”
Nàng hít vào một hơi dài. “Anh có ý gì?”
“Lúc ở OZ...” Anh chọn kiểu giải thích khác. “Lúc nào anh cũng thích nhìn em xõa tóc,” giọng anh thì thầm. “Như thế trông em thoải mái hơn.”
“Thoải mái...?” Nội tâm cô đang phân tán. Như bị thôi miên, cô nhìn anh, mắt anh tập trung vào nhiệm vụ anh vẫn đang theo sát là lấy nốt dây buộc tóc khỏi đầu cô.
“Ừ...” Những ngón tay anh đan vào tóc cô, cô quay về phía anh trong khi anh tháo dây buộc tóc, những món tóc xổ ra trên vai cô, phóng thích cả mối ưu tư trong lòng cô, mơn trớn da mặt cô...
Phải rồi... Cô quên đi tất cả nỗi căng thẳng và thân thể rã rời. Chỉ những muốn thư thái theo anh đến những chốn tận cùng của thế giới. Không ai có được đôi tay như Dane. Không ai có được mùi như mùi cơ thể Dane. Hòa thêm mùi xà bông hút hồn và mùi hương nam tính đầy quyến rũ của anh.
Anh có cảm giác như đang ở nhà, hơi ấm cơ thể anh sưởi một bên người cô, cạnh bên họ dòng nước rỉ rả trên mặt đá nhẵn thín, bầu không khí chất nặng hương của đất và cỏ cây.
Nếu giờ cô tựa người hôn anh lần nữa thì sao nhỉ? Anh đã đúng: Cảm giác tuyệt đến điên rồ. Cô sẽ ngắm nghía đôi mắt xám của anh chuyển màu khói ảo. Cô sẽ để lưỡi mình do thám lưỡi anh, ấm nóng và khiêu khích, như thỏi sô-cô-la thấm đẫm vị rượu rum...
Và cô sẽ là người kết thúc trước, ý nghĩ đen tối lướt qua đầu cô. Ngay khi môi anh đáp lại lời mời gọi của nàng. Thời điểm để trả đũa anh.
Có cần moi móc chuyện từ thời xa lắc xa lơ không nhỉ?
Đôi tay anh rời khỏi cô. Có lẽ một bên khóe miệng anh nháy lên nét cười, có lẽ mắt anh ánh lên vẻ anh đã đi trước em một bước. Mà cũng có thể đấy chỉ đơn thuần là sự hoài nghi được che giấu đậy điệm của một anh chàng đã quen với đủ loại mánh khóe và kiểu cách của phụ nữ. Cô chẳng thể biết chắc bởi chính cô vẫn đang hoang mang tìm lối thoát khỏi giấc mộng ảo này.
“Em ngủ ngon nhé, Ong Chúa.” Anh vươn người đứng dậy, mắt cô thoáng liếc phần trước quần anh hơi phồng lên. “Anh sẽ khóa cửa cho em. Chúc em có những giấc mơ đẹp.”
Rồi anh đi.
Anh đã làm việc đáng làm, Mariel nhủ thầm rồi đổ phần bia còn lại hòa cùng dòng nước. Nếu anh lần lữa chỉ một giây nữa thôi cũng đã là quá muộn.
Những giấc mơ tuyệt vời ư? Hàng giờ đồng hồ tiếp theo Mariel nằm trên giường của cô, mắt chăm chăm nhìn mảng trần nhà quen thuộc. Bầu không khí ban đêm phả những làn hơi lạnh toát lên thân thể cô không quần không áo, trêu đùa đôi nhũ hoa và làm những sợi lông tay cô dựng đứng cả lên. Ngọn gió lùa qua ô cửa sổ mang hơi nóng khó chịu của phương bắc.
Chính những luồng hơi từ điều hòa khiến cô run rẩy.
Ga giường bằng vải lanh bị vần vò dưới đôi chân bồn chồn của cô khi cô trăn trở mãi không yên. Đôi môi cô râm ran nhớ khoảnh khắc gặp đôi môi Dane; cô vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh trong căn phòng này.
Cô cau mày với bóng tối xung quanh. Cho dù cô đã cố công xua đuổi ký ức về đêm nay ra khỏi tâm trí nhưng những hình ảnh bướng bỉnh - đúng hơn là một hình ảnh bướng bỉnh - cứ nhất định tỏ thái độ bất hợp tác.
Cô đã khép hờ mắt với hình ảnh của Dane khi Justin hôn cô, tự lừa phỉnh mình Justin chính là Dane. Cô cố cưỡng lại ánh nhìn quá đỗi thân thuộc và dịu dàng của anh.
Ôi chao, còn những khoảnh khắc mắt anh nhìn cô như thiêu như đốt, cô tự hỏi không biết cách nào mà làn da cô thoát khỏi phồng rộp.
Mối liên hệ đó giữa anh và cô vẫn hiện diện, như bóng ma của những dịp Giáng Sinh đã đi qua. Cô cứ đinh ninh mình đã vượt qua nó; thậm chí cô đã dẹp nó lại sau lưng để bắt đầu mối quan hệ với Luc, nhưng hình như cô đã tự lừa mị mình những năm qua?
Đêm đó cô đã giải bày với Dane, bạn thân nhất của cô, tìm nguồn an ủi và động viên nơi anh trước chuyến đi xa đơn độc đầu tiên trong đời. Anh lên lầu giúp cô đóng lại cái va ly chật cứng. Và rồi trong trạng thái kích động và dư thừa năng lượng, cô quyết định sắp xếp lại đồ đạc phòng mình...
Họ chuyển chỗ cái bàn trang điểm xoàng xĩnh mà cô đã mua ở một quầy hàng tỉnh lẻ theo phong cách Pháp, đặt lại tủ đựng chăn màn, rồi cô buông mình lên giường.
Cô ngước nhìn trần, kể cho anh nghe mình sẽ sơn trần màu chàm, như màu bầu trời đêm. Rồi cô sẽ vẻ lên đó những ngôi sao vàng dịu và treo một vầng trăng khuyết phía trên chiếc gương. Nếu như cô ở lại. Anh lặng lẽ ngắm cô, nhưng trái tim sôi nổi của cô chắc rằng...
Cô đã nắm lấy tay anh, kéo anh xuống giường để cả cô cùng anh đều cùng ngước nhìn lên và chia sẻ giấc mơ màu hồng của cô. Rồi, theo thói thường của con gái, cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đã kìm nén suốt cả ngày.
Phải, cô muốn đi học ở nước ngoài. Cô cũng muốn công thành danh toại. Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cô trở về. Bởi có người đủ sức buộc cô phải trở về, Dane.
***
Cô vẫn chưa nói với anh điều này.
Cô nghĩ cô đã yêu... Và rồi họ trải qua nụ hôn buốt nhói và mộng mị cùng nhau...
Cô giũ giũ những ký ức đó. Cô đã bỏ qua chúng. Bỏ qua anh. Nỗi đau thuở học trò vẫn là vết thương nhức nhối nhất. In dấu sâu đậm nhất.
Vài năm sau cô tự cho phép mình ngã vào vòng tay một người đàn ông khác. Mơ tưởng hão huyền bởi những lời anh ta hứa hẹn sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng. Tự an ủi mình rằng anh ta có ngoại hình, vẻ cuốn hút và quyến rũ Âu châu. Cô đã nghĩ rằng tim cô đã yêu trở lại.
Chỉ để minh chứng một điều cô không thể tin tưởng trái tim mình. Từ giờ trở đi cô chỉ nên quyết định bằng lý trí, khóa chặt mọi nẻo bộc lộ của xúc cảm.
Cô thở dài giữa bóng tối. Dane cũng đã thay đổi rồi. Anh trở nên xa cách hơn, dễ hoài nghi hơn. Hấp dẫn hơn. Cũng giống cô, không còn là cô nàng thiếu nữ mơ mộng những vì sao, không còn là cô nàng dệt những ước mơ viễn vông giữa đêm trăng và nụ hôn tạm biệt.
***
Dane trở mình và tóm lấy ống nghe bên giường, đồng thời liếc nhìn giờ hiển thị trên màn hình điện thoại. Bảy giờ sáng.
“Chào buổi sáng, anh Huntington.” Giọng đàn ông hồ hởi vang lên chào anh. Anh chống tay đầy mình dậy. “Ai đấy, thế quái nào mà anh có số của tôi?”
“Tôi là Bronson; Tôi là phóng viên báo...”
“Tôi đếch quan tâm anh...”
“Có đúng tối qua anh và quý cô Davenport đã hàn gắn quan hệ không? Anh có suy xét về danh hiệu Anh chàng của năm?”
Cái khỉ...? Anh giật bắn người, chân đu đưa bên mép giường. “Tôi không muốn bàn đến.” Anh giập phắt máy trên giá đỡ ống nghe.
Vậy ra bọn họ chẳng để phí chút thời giờ nào mà không xới tung quá khứ lên? Hai tay ôm lấy đầu tóc bù xù, anh nhìn ghé qua cửa sổ tầng hai. Bức tường bảo vệ cao ngất quanh ngôi nhà khu Bắc Adelaide của anh kìm chân mọi kẻ xâm nhập.
Mariel. Cô ấy đơn độc ngoài kia ở căn nhà bố mẹ cô.
Chết tiệt. Anh cần đến chỗ cô, càng sớm càng tốt.
Mariel không đáng bị lôi kéo vào thế giới trò hề của anh do giới truyền thông tạo nên kể từ khi anh được vinh danh Chàng trai của năm. Bụng bảo dạ, anh biết ngay lúc này đây cô đang phải đối mặt với những áp lực nặng nề. Vì chưa có được số di động của cô, anh bấm số điện thoại nhà Davenport và lập tức được nối máy với hộp trả lời tự động. Nhanh như chớp, anh dập máy rồi lao vào phòng tắm.
Đặt vòi hoa sen ở mức nước vừa phải, anh để dòng nước ấm xối liên hồi lên làn da mình trong khi nguyền rủa cái ngày anh nghe theo Justin, tham dự vào mớ điên cuồng chẳng mấy chốc trở thành một cirque des femmes[2].
[2] Cirque des femmes: Trò hề của phụ nữ.
Các nhóm fan tuổi teen ủng hộ Chàng trai của năm coi anh như một ngôi sao nhạc rock hơn là một doanh nhân thành đạt hay người bảo trợ của quỹ từ thiện. Các cô nàng đọc tạp chí gửi thư điện tử đến anh, bày kế đón lõng ở gần văn phòng anh hay trong siêu thị. Thậm chí anh đã phải từ bỏ đường chạy quen thuộc dọc dòng sông Torrens.
Anh đã chán ngán hàng đoàn phụ nữ tính toán đủ trò nhằm bước chân vào cuộc sống của anh trong mấy tháng vừa qua, nhưng anh vẫn sẽ là Chàng trai của năm trong sáu tháng tới, trừ khi anh tuyên bố gắn bó với một phụ nữ, mà điều này thì sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ trừ khi... Những ý nghĩ lại quay về với Mariel khi anh thoa xà phòng lên tóc. Không nhất thiết phải tuyên bố chính thức... Chỉ cần hò hẹn thường xuyên cũng đủ sức đánh bay sức ép dư luận rồi. Một phụ nữ nổi bật bên cạnh anh. Mariel lại đã quen tiếp xúc với cánh nhà báo. Cô có phong cách, thanh lịch, lại thông minh. Có thể anh và cô sẽ cùng nhau thỏa thuận đôi điều...
Nhưng dù bất cứ lý do nào, liệu thực lòng anh có muốn dàn xếp với người phụ nữ mà chưa lần nào trong đời anh có thể chế ngự cảm xúc trước cô? Anh xả sạch tóc mình rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Dẫu sao thì vẫn còn một điểm an ủi. Cô sẽ không bao giờ chịu đồng ý.
Mariel tỉnh giấc giữa tiếng hót liên hồi của đám chim ác là bên ngoài cửa sổ phòng cô. Gạt mấy lọn tóc đang che phủ mặt, cô ngồi dậy, vươn người lấy áo ngủ. Trang phục đêm qua của cô nằm vương vãi cạnh giường. Không phải cách nên đối xử với chiếc váy thời thượng nhất của cô, món đồ ngốn của cô cả một gia tài mà có lẽ một số người tất bật cả năm cũng chẳng kiếm được ngần ấy.
Nghĩ rằng đó có thể là món hàng xa xỉ cuối cùng trong đời mình, cô nhặt bộ váy lên cất vào tủ áo trước khi nhón bước đến bên cửa sổ nhìn ra những bụi cây lúp xúp trải dài khu đất.
Mặt trời đã tòa ánh vàng của ngày, hơi nóng lấn át những dấu vết còn sót lại của độ ẩm ban đêm. Nóng và chói sáng. Cô dang rộng đôi tay lấy lại sức sống sau thời kỳ náu mình trong những món quần áo bó buộc, nặng nề của mùa đông u châu.
Cô lục lọi cái va ly chưa hoàn toàn dỡ hết đồ ra. Vài ba chục lượt ngụp lặn trong hồ bơi chính là thứ cô đang cần. Vì không tìm được bộ đồ bơi của mình, cô lôi ra bộ quần áo lót đầu tiên hợp tông nhau: chiếc quần màu ngọc bích điểm thêm những quả sơ ri cùng chiếc áo lụa satanh màu đỏ.
Cô dừng lại bên mép hồ bơi, rồi trong phút chốc nổi hứng điên rồ, cô quyết định sẽ ngâm mình dưới nước trong bộ áo da trần.
Cô đắm mình vào làn nước mát trong và chúi hẳn xuống đáy bể trước khi ngoi lên. Khỏa chân tay trên mặt nước tĩnh như gương, cô chỉ chú trọng ngửi mùi clo, màu nước xanh ngọc cùng từng thớ cơ căng lên khi cô nhắm đích ở cuối bể bằng những sải bơi dài và chậm rãi.
Lần cuối cô bơi là đợt chụp hình ở khu Riviera dạo tháng Tám, nhưng lúc đó cô đang làm việc, hứng thú của cô đã bay biến trước hàng đống người đi chơi biển và cả đám phó nháy. Sáng hôm nay bể bơi này là của riêng cô. Nét xa xỉ sáng trong.
Ngay trước khi ngoi lên đến mặt nước, cô biết mình quá hấp tấp vội vàng. Cảm giác chờn chợn như thể ai đó tống quả tạ vào sống lưng hiện hữu rõ rệt và thường trực.
Dane ngồi bên rìa bể bơi, một tờ báo gập dưới tay anh. Không phục trang u ám như tối qua, hôm nay anh mặc nguyên một bộ trắng. Quần soóc thường màu trắng. Chiếc áo thun trắng ôm sát người. Cũ. Sờn. Mềm mại. Cô hình dung lần vải áo bên dưới những ngón tay. Hay chạm vào má cô. Mạch cô đập rộn lạ lẫm. Không giống áo, quần soóc của anh rộng lung thùng. Cô có thể nhìn thấy cẳng châm rám nắng, nhiều lông và bắp cơ săn chắc bên dưới ống soóc rộng đó. Và vị trí ngâm mình dưới nước còn cho phép cô do thám đùi anh...
Cô đánh mắt nhìn lên mắt anh. Anh đầy chiếc kính râm lên đỉnh đầu, đứng như chôn chân trước cảnh...
Và bất chợt cô nhớ ra... Chết rồi, cô đang trần như nhộng.
Cô hít vào một hơi, nuốt phải một miệng đầy thứ nước chứa đầy clo, và cố lắp ba lắp bắp vừa đủ nghe, “Anh đến đây làm gì?” Cô nhìn sang đống áo quần và khăn tắm của mình.
Hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Má cô nóng bừng lên, mạch trong cô chảy rần rần.
Bước lại gần hơn, ngay sát mép nước, anh quan sát cô với đôi mắt xám sâu thẳm. “Ngắm em thôi. Cần anh cứu bồ không?”
“Không!” Ôi, Chúa ơi. Ôi, không. Cô hạ thấp người trong làn nước đến mức tối đa có thể, nâng hai tay lên che ngực và cố giữ mình không chìm xuống trong khi từng tế bào trên da rung động liên hồi như thể anh đang bạo lực đánh cô. Làn nước trong suốt như gương; chẳng có phần nào trên cơ thể cô có thể lẩn trốn khỏi đôi mắt đầy sức mạnh của anh. “Anh đã ở đây bao lâu rồi? Mà thôi, đừng để ý nữa. Chuyển cho em áo quần đi.”
“Cần gì phát hoảng lên thế; anh cũng đã từng nhìn em ở trần rồi còn gì.” Môi anh giễu cợt và đôi mắt đảo quanh bốn góc bể. May mắn cho cô - hay cho anh - tùy nhận định của từng người, lúc này cả hai mắt đều tập trung quan sát mặt cô. Nhưng sẽ được bao lâu chứ?
Hơi nóng từ hai má cô lan tỏa nhanh chóng xuống đến cả từng góc nhỏ râm ran trên người cô. “Hồi bảy tuổi thì nói làm gì. Lúc đó em vẫn còn là chip hôi.”
Anh nhặt đồ lót của cô, vươn ra trên mặt nước để đưa cô món đồ. Khoảng cách quá là xa, cô biết thế - anh cũng biết thế. Cô giữ nguyên tư thế cũ.
“Chuyện em lờ đi khăn tắm và có nguy cơ trần như nhộng trên lối vào nhà đâu phải lỗi của anh.”
“Anh muốn nói gì cũng được. Nhanh đưa em nào.”
“Nhưng cũng phải công nhận, đồ chip của em đẹp thật đấy.”
Cô biết rõ rành rành lúc này anh không nhìn đám đồ chip của cô. Cảm giác run rẩy xuyên ngang thân thể cô. Đột nhiên làn nước trở nên lạnh cóng, trái ngược với thể xác, cô tỏa nhiệt bừng bừng.
Đúng ngay lúc cô nghĩ anh định làm khó cô thì anh thả đồ cô xuống nước. Bộ đồ lót rơi tõm xuống, nổi lập lờ trên mặt nước cách cô một quãng đủ khiến cô phải buông đôi tay bắt chéo trước ngực để nhoài người sang bên. Cô lẩm bẩm trong khi kéo bộ đồ lót về phía mình, “Cảm ơn anh. Giờ nếu là quý ông lịch lãm, xin anh vui lòng quay lưng lại...”
“Mariel, vấn đề ở chỗ anh không phải là quý ông lịch lãm.” () đểu thật)
Bầu không khí giữa họ đặc quánh mất vài giây. Trạng thái căng thẳng giữa hai người vặn mình răng rắc. Cô không tìm được lời phản pháo, chỉ có thể thầm nung nấu rằng, giả dụ trong tầm với của cô, cô sẽ nhoài người lần dò những ngón tay của mình trên làn da gã đáng ghét kia, cảm nhận từng múi cơ rắn chắc. Và rồi cô sẽ kéo anh lại gần cô hơn, cắm ngập răng vào xác thịt anh. Biện pháp trừng phạt thích đáng.
Anh lùi lại một bước, như thể anh đoán được ý nghĩ của cô nên mới lùi lại, cuối cùng anh quay đi. “Em có biết có một tay săn ảnh đang đứng cách đây chỉ vài trăm mét ở cuối đường không?” Lời nói thản nhiên của anh đi kèm với động tác hờ hững không kém, “Đám người ấy lúc nào cũng lăm le ống kính tầm xa, vì mục đích gì thì em biết rồi đấy.”
Ôi, bố khỉ. Những ngón tay run rẩy của cô lấn cấn kéo món đồ hơi khiêm tốn vải lên - một việc chẳng hề dễ làm dưới nước. “Cũng có thể họ chỉ đi quan sát lũ chim thôi,” cô nói đầy hy vọng. Cuối cùng khi mặc đồ xong xuôi, cô nhào người lên khỏi mặt nước.
Nghe tiếng nước vỗ, anh trở người về phía cô. “Lúc nào ở một mình em phải chú ý đến sự an toàn của bản thân hơn chứ. Lỡ không phải anh mà là người khác thì sao.” Cô tóm lấy khăn tắm lau hết nước trên mặt, than thầm vì da cô nhợt nhạt màu huệ trắng khi không trang điểm.
“Nhưng đúng là anh mà. Chắc hẳn anh nhớ được mã vào cổng nhà em - siêu thật đấy.”
“Em đọc báo sáng nay chưa?” Anh buông tờ báo trên chiếc bàn nước nhỏ bằng thủy tinh nằm giữa hai chiếc ghế tựa.
“Em chưa.” Với động tác nhanh lẹ, cô chà nhẹ chiếc khăn bông xù lên một tay, rồi lau nốt tay kia, “Có tin gì xấu sao?”
“Cái đó tùy em quyết định sau khi đọc.”
Cô cảm thấy ánh mắt anh trên người cô và bất chợt nhận ra mình đang giữ chặt chiếc khăn tắm trước người, như thể cô hoàn toàn không hài lòng với làn da mộc của mình. Như thể cô không quen để cho đàn ông soi mói thân thể mình.
Cô không quen để người đàn ông này nhìn săm soi cơ thể cô.
Mắt anh uể oải hạ dần xuống đôi bồng đảo gần như được ôm khít trong chiếc áo ngực màu xanh điểm những chấm đỏ anh đào của cô, ánh nhìn di chuyển thấp hơn, chỗ chiếc quần chip tí hon của cô. “Nếu không cẩn thận, em sẽ gây thương tổn cho làn da nhạy cảm lâu nay vốn quen với khí hậu ở châu Âu đấy.”
Gây thương tổn? Da cô đã bắt đầu ngứa râm ran, nhói buốt và tấy lên. Đôi nhũ hoa của cô bị tách khỏi làn nước mát cũng nhói lên đau đớn.
Cô quấn khăn lau vội người thêm lần cuối rồi choàng nó quanh cổ, giữ chặt tay và ngẩng cao cằm. Mắt họ giao nhau ở mép đá bể bơi. “Bài đăng trên trang đời sống hay mấy mục lá cải anh?”
“Em tự đọc đi thì hơn. Trang hai mươi ba.”
Báo đăng bức hình anh và cô rời tiệc cưới đêm qua, thêm một bức nhỏ hơn có hình chiếc xe của Dane đỗ trên lối dẫn vào ngôi nhà của bố mẹ cô.
Người phụ nữ bí ẩn tay trong tay cùng Dane Huntington đêm qua hóa ra không phải ai khác mà chính là Mariel Davenport, con gái cưng của ngài chủ đất cự phú Randolph Davenport, đồng thời là người mẫu sáng giá nhất ở châu Âu. Kiều nữ nhà Davenport vừa đáp chuyến bay từ Paris về nước; có vẻ như cô đã nhắm thẳng vào vòng tay của người tình cũ. Liệu tín hiệu tái hợp ấm cúng này có là điểm kết cho thời kỳ huy hoàng của chàng trai được mến mộ nhất vùng Adelaide chúng ta?
Tệ. Tồi tệ. Qúa tệ. Cô chẳng buồn đọc tên tác giả in bên dưới. Cô cất tiếng cười, nhưng âm thanh phát ra khô không khốc. “Mớ lá cải tỉnh lẻ. Chắc chắn anh không thèm để tâm đến mớ rác rưởi này phải không?”
Vẻ bí ẩn trên gương mặt anh vẫn không đổi. “Đọc xong rồi em cảm thấy sao?”
Cô nhún vai, thẳng hướng tiến vào nhà, nền bê tông rát bỏng thiêu đốt gan bàn chân cô. “Một hai ngày rồi nó cũng lắng xuống thôi.” Khi mà Dane tiếp tục cuộc sống ăn chơi buông thả như thường lệ. “Em đi tắm đây. Anh ăn sáng chưa?”
“Trên đường đến đây anh đã ghé mua ít bánh mỳ sừng bò, chắc chắn em sẽ thích. Bánh đang nằm trong bếp, anh sẽ đợi em tắm xong.”
Cô suy nghĩ về bài báo trong khi xả nước vòi sen. Bị cánh báo chí bắt gặp đi cùng Dane trong khi cô hoàn toàn chẳng thiết. Người ta sẽ chẳng mất mấy công sức để tìm ra những vết ố đời cô gắn với Paris và Luc, rồi họ sẽ thi nhau công kích cô. Cô sẽ chẳng bao giờ gây dựng thành công sự nghiệp của mình ở đây khi mà công luận nghĩ xấu về cô. Chỉ còn nước hy vọng mối quan tâm của họ sẽ nhạt dần đi khi nhận ra giữa cô và anh chẳng có quan hệ tình cảm gì cả.