Chương 2: Bị Hãm Hại, Rơi Xuống Bể Bơi
Tô Cẩm Hoan rũ mi xuống, đôi gò má xinh đẹp trắng nõn như tuyết, đôi mắt đẹp tràn đầy ánh sao lay động. Cô mở ví ra, thấy chỉ có mấy đồng xu, rồi đột nhiên nghiến răng lấy ra một đồng xu. Ném thẳng đến trước mặt của Hoắc Liệt Trần, tiếng đồng xu rơi leng keng, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, ưu nhã nói: "Kỹ thuật của anh cũng quá kém, khiến tôi đau lưng mỏi chân. Nhưng vì anh ở cùng tôi cả đêm, đây là quà tôi cho anh."Nói xong cô liền chửi thề trong lòng " Phi ! ...Xem ai sợ ai, ta thua ngươi chắc”. Dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào khu vực đồng xu rơi, lúc này đồng xu một tệ sáng đến chói lóa, đủ để làm chói mắt người ta. Lần đầu tiên trong đời Hoắc Liệt Trần hoàn toàn choáng váng, mãi đến khi ánh sáng chiếu từ chiếc đồng xu làm cho chói mắt, anh mới định thần lại. Tô Cẩm Hoan nhân cơ hội Hoắc Liệt Trần phân tâm, cô lao ra khỏi phòng như một cơn gió, vươn tay vỗ vỗ gò má ửng đỏ của cô, có chút buồn bực. Đây là lần đầu tiên cô làm cái trò như vậy, còn bị hiểu lầm là gái bán hoa, may mà cô không nhu nhược, phản công trở lại để giành được một chiến thắng về cho mình. Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng, rất lớn và sang trọng, thời gian vẫn còn khá sớm, xung quanh không có ai, Tô Cẩm Hoan vội vàng ra khỏi hành lang, cô phải đến bệnh viện thanh toán viện phí cho em trai. Người em trai này của cô được sinh ra kể từ khi mẹ và cô rời khỏi gia đình họ Tô rồi tái hôn. Từ khi sinh ra, cuộc sống của cậu bé rất tồi tệ, ba năm trước, cậu ấy được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Hai năm trước, cha dượng và mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, trước khi nhắm mắt mẹ cô đã dặn, nhờ cô chăm sóc tốt cho em trai, chính vì thế gánh nặng lớn này mới đổ lên người cô. Tô Cẩm Hoan băng qua sân, đang định đi một vòng bể bơi, thì phía sau đột nhiên có người gọi tên cô. “Tô Cẩn Hoan.” Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, thì đột nhiên bị một lực đẩy ở sau lưng đẩy cô xuống bể bơi, khiến hai chân cô trượt đi, thân thể lập tức rơi vào trong bể bơi. "Tùm...” một tiếng, nước bắn tung tóe tứ phía, nước lạnh như băng nhanh chóng tràn về phía cô, bao vây lấy cô. Nhìn mấy người trẻ tuổi do Tô Thanh Uyển dẫn đầu đang cổ vũ trên bờ, Tô Cẩm Hoan nheo đôi mắt xinh đẹp lại,con ngươi đang tỏa ra lửa giận. Đôi mắt của cô sắc bén như một lưỡi kiếm. Tô Thanh Uyển là em gái cùng cha khác mẹ của cô, họ cách nhau chưa đầy một tuổi, cô ta ghen tị với cô khi cô được ông nội đối xử tốt hơn, luôn ghen ghét đố kị và bắt nạt cô bằng nhiều cách khác nhau. "Chị, chị bất cẩn quá, sao chị lại rơi vào bể bơi? Nước bên trong lạnh lắm, chị lên nhanh đi, không bị cảm đấy." Tô Thanh Uyển ngồi xổm bên bể bơi, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý, vươn tay ra.Bây giờ đã là cuối thu, nước trong bể bơi xác thực rất lạnh, Tô Cẩm Hoan cố gắng chịu đựng cái lạnh, chậm rãi bơi về phía của Tô Thanh Uyển. "Chị, nhanh nắm lấy tay em, em kéo chị lên." Tô Thanh Uyển giả vờ lo lắng gọi cô, mấy đứa bạn của cô ta bên cạnh không nhịn được mà cười phá lên vì sự giả tạo của cô ta, chính cô ta là người đã đẩy Tô Cẩm Hoan xuống. Cô biết cô ta làm sao có thể tốt bụng kéo cô lên bờ, cô ta chỉ muốn tiếp tục trêu chọc cô mà thôi. Tô Cẩm Hoan đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt sũng, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đến mê người, ai nấy đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thanh khiết, tuyệt trần như hoa sen này của cô. Thật là đẹp! Trong mắt Tô Cẩm Hoan hiện lên một tia khinh thường, cô chậm rãi bơi tới, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tô Thanh Uyển, nắm thật chặt, sau đó dùng lực thật mạnh kéo cô ta xuống bể bơi. “A…” Tô Thanh Uyển vốn muốn rút tay lại nhưng không kịp, kêu lên một tiếng, đổ nhào về phía trước, xấu hổ ngã vào trong bể bơi. Vốn dĩ cô ta muốn nắm lấy tay Tô Cẩm Hoan, trêu đùa một chút, nhưng không ngờ, cô lại nắm lấy cổ tay kéo Tô Thanh Uyển vào trong bể bơi. Tô Cẩm Hoan một tay nắm cổ tay nàng, một tay ôm sau đầu, dùng sức dìm Tô Thanh Uyển xuống nước, nụ cười quyến rũ sáng hơn cả mặt trời được nở trên khuôn mặt thanh tú của cô. "Ục... Ục..." Tô Thanh Uyển đầu bị ấn ở trong nước, hô hấp từng chút một rút đi, kích động giãy giụa, nhưng sức lực của cô ta không bằng Tô Cẩm Hoan, càng hoảng sợ, cô ta càng há miệng kêu gào khiến sặc nước càng nhiều hơn. Cảm giác ngột ngạt khó chịu khiến cô ta cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.