Chương 10: Hơi Thở Hung Hãn Khó Dò Của Hắn (1)
Tô Cẩm Hoan không dám nghỉ ngơi quá lâu, sau khi tỉnh lại cô đứng dậy mở điện thoại di động ra kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, thấy quỹ đã được chuyển tiền vào, cô thở phào nhẹ nhõm. Chi phí y tế tháng này của Tiểu Viễn cuối cùng đã được thanh toán. Nghĩ đến bắt đầu từ tháng sau, quỹ sẽ ngừng chuyển tiền, đầu cô có chút đau. “Mặc dù ông làm khó dễ tôi, nhưng nếu tôi không chết, ông cũng chỉ là một kẻ thua cuộc.” Tô Cẩm Hoan đặt điện thoại xuống, nắm chặt tay, tự mình làm ra một động tác cổ vũ. Cô đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, rồi lát nữa sẽ tới bệnh viện. “Cẩm Hoan.” Tô Chấn Hùng đang đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra thì lập tức tiến lên cười hỏi: “Ngươi cùng Hoắc thiếu…” Tô Cẩm Hoan cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi cùng hắn không có quan hệ gì. Ông muốn lợi dụng mối quan hệ của tôi để làm hài lòng anh ta, thì tôi cũng hết cách." "Đứa nhỏ này, sao con lại nói vậy? Bố đây chỉ là quan tâm đến con thôi." "Nếu vậy thì tôi thực sự rất được “cha tôi” cưng chiều nha. Tôi còn tưởng rằng từ “quan tâm” không có trong từ điển của cha tôi đấy." "Mày... mày tỏ cái thái độ gì đấy hả..." Tô Chấn Hùng tức giận đến tim gan đau. Tô Cẩm Hoan lười để ý đến ông ta, cứ thế một mạch đi đến bệnh viện để thanh toán các hóa đơn y tế. Bác sĩ điều trị của Tiểu Viễn báo cho cô một tin vui, sau ba năm chờ đợi, Tiểu Viễn cuối cùng cũng có được tủy xương phù hợp để cấy ghép cho mình. Nhưng đồng thời cũng có một tin xấu, đó là chi phí phẫu thuật lên tới năm trăm nghìn nhân dân tệ, là một con số vô cùng khổng lồ đối với một người nghèo như cô. Cô đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu Viễn, thấy thằng bé đang nằm trên giường. Mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, vì bệnh tật mà gầy gò như một đứa trẻ ba - bốn tuổi, nằm cuộn tròn ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cau mày thật chặt, tuổi còn nhỏ nhưng đã đầy suy tư. “Tiểu Viễn, chị nhất định sẽ nghĩ biện pháp gom đủ tiền phẫu thuật cho em, lúc đó em sẽ mau khỏe lại thôi.” Nhìn khuôn mặt gầy gò của thằng bé, Tô Cẩm Hoan giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi của mình, rồi tự an ủi bản thân bây giờ không phải là lúc để buồn, cô phải nhanh chóng gom đủ tiền để tiến hành phẫu thuật.